TruyenHHH.com

[FREENBECKY - BETA] - Fate (youre my sunshine)

Chương 99

banhbaoxaoxaot

Bởi vì liên quan đến Freen, nên Becky ngày thường cũng chỉ dám len lén đi gặp Ferny.

Nhưng lần này thì khác, lần này, Freen và Yuki đã cùng cô đi đến khách sạn.

Lúc mở cửa nhìn thấy một nhà ba người, Ferny lập tức liền lui về sau hai bước.

Đối với ba người họ, cô vẫn là khó có thể đối mặt được.

Cảm giác xấu hổ khiến cô luôn muốn trốn tránh, nhưng cô biết, có trốn tránh cũng vô dụng.

Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

"Sao các người lại tới đây?"

Giọng nói của cô, nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng trên thực tế, giọng nói đều đang khẽ run rẩy.

Ngay cả huyết sắc trên gò má, cũng dần dần rút đi.

Becky nhìn thấy trong ánh mắt cô đang hoảng loạn, vội vàng nhỏ giọng giải thích một câu.

"Chuyện lần trước, vẫn chưa cảm ơn cô vì đã giúp đỡ"

"Cô và bác sĩ Jinna, buổi chiều có rảnh không?"

"Nếu thuận tiện, tôi muốn mời mọi người về nhà ăn một bữa cơm."

Ăn cơm?

Vẻ mặt Ferny thoáng kinh ngạc.

Cô chưa từng nghĩ tới, Becky sẽ mời mình về nhà ăn cơm, lại càng không ngờ tới, Freen cư nhiên sẽ đồng ý.

"Các cô muốn mời tôi và Jinna ăn cơm?"

Cô sốc đến mức phải xác nhận lại chắc chắn một lần nữa.

Becky gật đầu, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, lúc nói, trong giọng nói tràn đầy chờ mong cùng sung sướng.

"Ừ, đó là ý của Sarocha~"

"Chị ấy nói, phải cảm ơn hai người."

Sắc mặt Ferny hơi thay đổi, cô quay sang nhìn Freen, chưa tới nửa giây cô đã nhanh chóng dời tầm mắt, cô không thể tin vào tai mình.

Mãi đến khi giọng nữ lạnh lùng quen thuộc vang lên trong không khí, cô mới xác định lời Becky nói là thật.

"Sao không thấy bác sĩ Jinna?"

Thân phận của Jinna, Freen đã sớm điều tra rõ ràng.

Thân là học trò mà ông Prachak coi trọng nhất, cô ấy có thể cùng Ferny đến đây, cũng đã nói rõ lập trường của mình.

Giọng điệu của Freen ôn hòa hơn lần trước không ít.

Cơ thể cứng ngắc của Ferny dần dần thả lỏng, tay phải cũng buông ra khỏi tay nắm cửa.

"Cô ấy đi ra ngoài mua thuốc, cũng sắp về rồi."

"Các cô vào trước đi."

Nói như vậy, xem như là chấp nhận lời mời.

Becky nắm tay con gái đi theo Ferny vào phòng.

Freen thì đi ở phía sau cùng.

Cổ chân Ferny bị thương không nhẹ, mỗi ngày đều phải thay thuốc, cửa sổ trong phòng đang mở ra, nhưng bốn phía vẫn tràn ngập một mùi nước thuốc nhàn nhạt.

Một nhà ba người ngồi trên sô pha, Ferny đứng ở bên giường sửa sang lại băng gạc trắng trên giường cùng chồng tài liệu vương vãi khắp nơi.

Chân cô bị thương, làm việc gì cũng sẽ không được thuận tiện.

Becky lẳng lặng nhìn, sau đó ôm Yuki đang ở trong lòng đưa qua cho Freen.

Ngay sau đó, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vài bước đi tới chỗ Ferny, chủ động nhặt lại mấy chục tờ giấy vương vãi cho cô.

"Để tôi giúp cô."

"Chân cô bị thương, cứ ngồi xuống đi"

Giọng điệu hiền lành lại dịu dàng, theo gió nhẹ nhàng bay vào trong lỗ tai.

Ferny giật mình, đầu ngón tay buông lỏng, mấy tờ giấy trong tay liền bay xuống đất.

Cô còn chưa kịp trả lời, Becky đã cúi người, nhặt từng tờ giấy lên.

Từ nhỏ đến lớn, không phải cô chưa từng được ai đối xử tốt.

Nhưng lòng tốt của người trong nhà hoàn toàn khác với lòng tốt của Becky.

Ferny mím chặt môi, sắc mặt lại trắng bệch.

Cô nhìn về phía Becky, hai tay bất giác siết lại thành nắm đấm, lại vô lực buông ra, trong lòng giống như nghẹn một hơi, làm thế nào cũng không phát tiết ra được.

Tóc của Becky được buộc thành đuôi ngựa thấp, buông xõa sau vai, có vài sợi tóc mảnh rơi xuống hai bên má, khiến làn da của cô càng trắng hơn, nước da trắng gần giống như bị bệnh, trông có vẻ là một cô gái yếu đuối, tứ chi của cô dài nhỏ, lưng nhỏ gầy, nhưng không giống với làn da nhợt nhạt trên gò má, cơ thể của cô, khắp nơi đều tràn ngập sức mạnh.

Giống như một cây tre không bao giờ bị gió mưa làm gãy.

Ferny nhìn gương mặt thanh tú kia, trong lòng bỗng nhiên có chút phiền muộn.

Một tiếng 'cảm ơn' còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Freen đã vang lên từ phía sau.

"Đến sofa ngồi đi"

Giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì trong đó.

Ferny gật đầu, trước khi xoay người, cuối cùng cũng nói ra hai chữ kia với Becky.

"Cảm ơn."

Hai người mẹ ở bên giường thu dọn đồ đạc, Yuki một mình ngồi ở góc sô pha.

Thấy Ferny đi tới, bé con cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm.

Do dự một lát, cuối cùng bé cũng không nhịn được, chậm rãi đi về phía giữa ghế sofa, khi Ferny ngồi xuống, hai người vừa vặn tựa vào cùng một chỗ.

"Dì Ferny, chân của dì làm sao vậy?"

Một đứa trẻ ngoan như vậy, Ferny làm sao mà không thích được.

Hai người lúc trước cùng nhau luyện đàn dương cầm, tình cảm cũng xem như là tốt.

Mặc dù đã qua một một thời gian dài không gặp mặt, nhưng lúc này nói chuyện, Yuki cũng không có cảm thấy xa lạ.

Ferny vươn tay, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé con, lúc nói chuyện, giọng nói bất giác nhẹ đi rất nhiều.

"Dì qua đường không quan sát kĩ, không cẩn thận bị tai nạn xe, cho nên chân mới bị thương."

"Sau này khi con qua đường phải cẩn thận một chút, không được giống như dì, biết không?"

Tai nạn xe?

Yuki không hiểu ý nghĩ của những chữ này, nhưng từ giọng điệu Ferny cũng có thể nghe ra đây không phải là chuyện tốt gì.

Bé con gật đầu, vẻ mặt vẫn nhu thuận như trước.

"Dạ~"

"Dì ơi, mẹ có dạy con nhận biết đèn xanh đèn đỏ."

"Mẹ nói, phải đèn xanh mới có thể qua đường."

Ferny nghe thấy những lời này, nhất thời không nhịn được, cũng mím môi nhẹ nhàng cười cười.

Chỉ tiếc, cô không chỉ bị thương ở chân, đôi tay cũng bị hỏng , sau này, cũng không thể dạy Yuki đánh đàn dương cầm như trước kia nữa.

Khi một lớn một nhỏ đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Hẳn là Jinna đã về.

Ferny muốn đi mở cửa, nhưng Freen lại nhanh hơn một bước.

Cô vừa mới từ trên sô pha đứng lên, Freen đã mở cửa.

Jinna đã gặp Becky, cũng đã gặp Freen, người duy nhất chưa gặp qua là Yuki.

Tuy rằng đã sớm biết hai người có một cô con gái 4 tuổi, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô bé ngồi trên sô pha, đôi mắt cô vẫn không khỏi mở to.

Trong tay cô cầm túi thuốc, giật mình vài giây, mới cất bước vào trong.

Có Ferny giới thiệu, rất nhanh, mấy người liền chính thức quen biết.

Chuyện ăn cơm đã quyết định xong.

Những tờ giấy nằm rải rác trên giường đều là những bản nhạc của đàn dương cầm.

Becky xem không hiểu, nhưng Freen thì khác.

Cô không chỉ có thể xem hiểu các nốt nhạc, cũng có thể thông qua vài con chữ ít ỏi trên tờ giấy, cô đã có thể nhìn ra, lực tay của người viết đã xảy ra vấn đề.

Chữ của Ferny, luôn gọn gàng và đẹp đẽ, như thế nào cũng sẽ không viết thành những nét nguệch ngoạc như thế này.

Khó trách, lần trước cô ấy nói bản thân không thể chơi đàn dương cầm nữa, hoá ra là thật.

Freen biết đàn dương cầm đối với Ferny ý nghĩa như thế nào, trong lòng tránh không được có chút kinh ngạc.

Nhưng cô cũng không nói gì cả.

Nếu đã ăn cơm ở nhà, thì chính là phải tự mình xuống bếp.

Về phần muốn ăn món gì, đương nhiên là do khách quyết định.

Ferny cùng Jinna tổng cộng nói 5 món ăn, Becky cùng Freen lại bổ sung thêm 3 món, cộng thêm canh, thành ra tám món và một canh.

4 người lớn, 1 trẻ em, cũng đủ ăn.

Freen lái xe đến, trước khi về nhà, 5 người đi đến siêu thị lớn trong trung tâm thành phố trước.

Mặc dù là vì đi mua thức ăn, nhưng việc đầu tiên sau khi vào siêu thị chính là mua sữa chua cho Yuki.

Freen đẩy xe mua sắm, Yuki ngồi ở bên trong, hai tay nắm chặt thành xe, xe vừa di chuyển, bé con liền cười khanh khách.

Trẻ con thích chơi những trò mới lạ như vậy.

Becky nhìn cũng vui vẻ, cùng Ferny và Jinna đi ở phía sau.

"Con bé rất thích Freen"

Ferny không thể buông bỏ việc mình đã làm, đôi môi cứ liên tục mấp máy nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Cuối cùng, vẫn là Jinna thay cô tiếp lời.

"Ừ."

"Khun Freen cũng rất yêu con bé"

Becky đỏ mặt, khóe môi cười sâu hơn, đôi mắt xám nhìn về phía hai người phía trước, trong ánh mắt, tất cả đều là tình yêu dịu dàng.

"Sarocha rất nuông chiều con bé"

"Đôi khi tôi thật sự lo lắng chị ấy sẽ chiều hư Yuki mất"

Giống như một người vợ, một người mẹ hạnh phúc, lời nói ra mặc dù là đang oán giận, nhưng mỗi chữ, đều mang theo hương vị hạnh phúc.

Ferny nhìn thấy được tình yêu, sự thoả mãn và niềm vui trong ánh mắt của Becky.

Những cảm xúc đẹp đẽ bắt nguồn từ tình yêu này hoàn toàn trái ngược với những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô, chúng lặng lẽ khiến trái tim cô dần chuyển từ thống khổ sang bình yên.

Cô nhìn bóng lưng của Freen, nhìn khuôn mặt tươi cười của Yuki, tâm trạng nhất thời bình tĩnh lại.

"Sẽ không đâu."

"Freen là một người thông minh, cũng rất lý trí."

"Cô ấy sẽ là một người mẹ tốt."

Dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, lời nói của Ferny, độ tin cậy vẫn rất cao.

Môi Becky lặng lẽ cong lên, cũng gật đầu.

"Chị ấy thật sự rất giỏi"

"Bất kể làm cái gì, chị ấy đều làm rất tốt."

"Sau này, chị ấy nhất định sẽ là tấm gương cho Yuki trong tương lai"

Sự ngưỡng mộ và tình yêu của cô đối với Freen, tất cả đều ẩn chứa trong hai câu nói này.

Ferny cũng không cảm thấy những lời này có gì sai, nhưng cuối cùng vẫn bổ sung một câu.

"Freen rất giỏi, cô cũng vậy"

"Cô và cô ấy đều là tấm gương tốt cho con bé".

Becky quay đầu nhìn Ferny, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, không khỏi ngẩn người.

Vài giây sau, cô mới đỏ mặt, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".

Freen mang Yuki đi mua sữa chua xong, liền cùng Becky đến khu thịt mua thức ăn.

Về phía Ferny, thì cùng Jinna len lén rời khỏi siêu thị.

Nếu như tính theo vai vế, cô là em gái của Becky, cũng chính là dì của Yuki.

Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà Becky ăn cơm, về tình về lý, cũng không thể đi tay không.

Siêu thị nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, nên xung quanh có nhiều cửa hàng trang sức lớn.

Ferny đi hỏi từng cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một bộ trang sức bạc dành cho trẻ em vừa ý.

Yuki tuổi con mèo, bộ trang sức theo tuổi mèo, tên gọi là Mèo may mắn, một bộ tổng cộng có 5 món, bao gồm một chiếc khóa trường sinh, hai chiếc vòng tay và hai chiếc lắc chân.

Mua một bộ, giá cả không quá đắt, điều quan trọng là nằm ở tấm lòng.

Mua quà chỉ mất hai mươi phút, hai người trở lại siêu thị, Freen và Becky bên này cũng vừa vặn mua đồ xong.

5 người cùng nhau về nhà.

Thừa dịp Freen đi sang phòng bên cạnh lấy đồ, Ferny len lén đem hộp trang sức bạc đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay Becky.

Lần đầu tiên làm dì, cũng là lần đầu tiên mua quà cho cháu, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Có lẽ là sợ Becky từ chối, vừa nhét quà vào tay, cô đã lui về sau.

"Cái này, là quà gặp mặt tôi tặng cho Yuki".

"Tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì, nên chỉ mua tạm cái này, hi vọng cô không chê, chờ khi nào về Bangkok, tôi sẽ chuẩn bị một bộ khác."

Chê?

Sao lại chê chứ?

Becky cúi đầu, không nói gì, xoay người đi đến bên giường, ôm con gái lại đây.

Cũng không biết hai mẹ con nói cái gì, lúc đi tới, hộp trang sức bạc đã nằm trong tay Yuki.

Không có lý do từ chối, món quà này, cuối cùng vẫn được nhận.

Ferny còn chưa kịp phản ứng, hai má đã bị người ôm hôn một cái, sau đó, bên tai cô vang lên một giọng nói ngọt ngào đáng yêu và non nớt.

"Cảm ơn dì~"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com