TruyenHHH.com

[FREENBECKY - BETA] - Fate (youre my sunshine)

Chương 97

banhbaoxaoxaot

"Tố cáo tất cả?"

Ferny mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Phải làm như thế nào?"

"Có phải nhất định phải lấy được sổ sách ghi chép giao dịch tài chính mới được phải không?"

Câu trả lời, đương nhiên là đúng.

Chỉ có sổ sách, mới có thể chứng minh các thí nghiệm bất hợp pháp của ông Prachak được sáu công ty đó hỗ trợ tài chính.

Nhưng muốn lấy được chứng cứ quan trọng như vậy, dễ dàng vậy sao?

Bốn phía yên lặng, trong không khí đột nhiên không có một chút âm thanh nào.

Cơ thể của Ferny không kiểm soát được run lên.

Bất giác, trái tim cô chợt nhói đau.

"Tôi có thể giúp được gì không?"

Giọng nói của cô, nghe vô cùng sa sút, phảng phất như đang cố gắng đè nén một loại tâm tình áp lực nào đó, lại làm cho người ta cảm thấy có chút đáng thương.

Vấn đề này, Freen tạm thời vẫn chưa thể trả lời.

Cô cũng không có giấu diếm, thành thật nói ra lời trong lòng.

"Tôi phải đi điều tra công ty của anh cô trước, mới có thể xác định được bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào"

Ferny ánh mắt ửng đỏ, rất nhanh liền gật đầu.

"Được."

"Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc nói với tôi."

"Chỉ cần là việc tôi có thể làm, tôi tuyệt đối không từ chối"

Chẳng biết từ lúc nào, lập trường của hai người liền đi về một hướng.

Freen là vì Becky, vậy còn Ferny thì sao?

Ferny làm những việc này, là vì mục đích gì?

Quen biết nhiều năm, lại trải qua chuyện thời niên thiếu, Freen đối với tính cách thật của Ferny, sớm đã rõ như lòng bàn tay.

Con người của Ferny, kiêu ngạo và tự phụ.

Cô ấy quá giỏi ngụy trang, ngụy trang thành một người bình thường, mặt ngoài thì dịu dàng đoan trang, săn sóc tỉ mỉ. Nhưng trên thực tế, lúc làm việc, từ trước đến nay chỉ luôn nghĩ cho bản thân, không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác.

Hoặc có thể nói, không phải là không muốn để ý, mà là trong thế giới của cô, căn bản không có khái niệm như vậy.

Freen đối với cô, giờ phút này có lẽ có một chút đồng cảm.

Đồng cảm với cô, cũng giống như mình, có một người cha vô trách nhiệm, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nhưng sự việc liên quan đến Becky, dù đồng cảm thế nào, việc nên hỏi, cũng phải hỏi cho rõ ràng.

"Tại sao cô lại giúp Becky?"

"Đừng nói cho tôi biết, cô thật sự coi em ấy là chị."

"Những năm qua em ấy chịu khổ, toàn bộ đều là do ông Prachak và bà Waddy ban tặng, mà hai người này, một người là cha cô, một người là cô của cô."

"Nếu như cô muốn thay bọn họ bồi thường nên mới phải tiếp cận em ấy, tôi thấy, cô không cần thiết phải làm như vậy."

"Tôi nghĩ, BecBec cũng không hy vọng bản thân mình sẽ trở thành một công cụ để cô dùng để giảm bớt cảm giác tội lỗi sau tất cả những gì mà bọn họ gây ra"

"Điều em ấy thật sự muốn, là một người thân, một người thân thật sự quan tâm và chăm sóc cho em ấy."

"Cô không xem em ấy là chị gái, nhưng rất có thể em ấy đã xem cô là em gái. Nếu cô đối xử tốt với em ấy chỉ là vì để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, thì cũng đừng nên gieo cho em ấy bất cứ hy vọng gì về thứ tình cảm giả dối được gọi là tình thân nữa"

"Tôi không muốn em ấy phải chịu bất kỳ thống khổ hay thất vọng nào từ phía gia đình các cô nữa"

Lời nói của Freen, vẫn lạnh lùng như trước.

Không đợi Ferny đáp lại, cô đã đem vấn đề của hai người suốt 10 năm vẫn chưa giải quyết xong nói ra.

"Đừng trách tôi nói chuyện quá khó nghe"

"Với tính cách của cô, cô dường như không biết cách đặt mình vào vị trí của người khác."

"Cô vẫn không cảm thấy mình đã sai vì những gì cô đã làm với tôi năm đó phải không?"

Giống như là mặt tối sâu trong nội tâm bị vạch trần ở trước mặt mọi người, vẻ mặt Ferny, vừa khiếp sợ vừa khó xử.

Những gì Freen nói, tất cả đều đúng.

Nếu như không phải buổi chiều hôm đó Yuki vô tình nói ra câu nói kia, chỉ sợ đến bây giờ, cô vẫn không biết hành vi lúc trước của mình rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Cô muốn phản bác, nhưng không cách nào phản bác. Muốn giải thích, cũng vô lực giải thích.

Tất cả những gì cô có thể làm là xin lỗi.

"Xin lỗi."

Có một số việc, đã làm chính là đã làm, sẽ không bao giờ có cơ hội cứu vãn.

Cho dù cô có nói một vạn lần câu 'xin lỗi', thì cổ tay của Freen, cũng sẽ không bao giờ hồi phục được.

Không khí đột nhiên nghiêm túc.

Cho đến hôm nay, Freen đã sớm không thèm để ý lời xin lỗi của Ferny có phải là thật lòng hay không.

Cô chỉ hy vọng, Ferny trước khi làm việc gì, cũng có thể suy nghĩ đến cảm nhận của Becky một chút.

"Chuyện năm đó, tôi có thể không so đo với cô."

"Tôi chỉ muốn biết, cô đối xử tốt với Becky, rốt cuộc là có mang theo mục đích gì không?"

Từ đầu đến cuối, Freen cũng chỉ để ý một mình Becky mà thôi.

Môi Ferny khẽ giật giật, gần như dùng hết toàn bộ sức lực, mới nặn ra được mấy chữ từ trong cổ họng.

"Tôi đối với Becky, quả thật là có áy náy."

Freen nghe thấy những lời này, lông mày nhất thời nhíu lại.

Mà Ferny, cũng trong nháy mắt, lại buông lỏng môi.

"Nhưng tôi đối xử tốt với cô ấy, không mang theo bất cứ mục đích gì."

Giọng nói rất chân thành, nghe ra, không giống là nói dối.

Freen đang do dự có nên tin Ferny hay không, đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một đôi mắt ôn nhu mỉm cười.

Đó là ánh mắt của Becky, là ánh mắt vui vẻ khi Becky chủ động nhắc về Ferny.

Becky tin tưởng Ferny như thế.

Tựa như cô, cô đã trải qua vô số đêm mất ngủ, khao khát một gia đình, một gia đình nhỏ chỉ thuộc về riêng mình.

Cô không thể phá vỡ tâm nguyện của Becky.

Cuối cùng, vẫn giống như Becky, cô lựa chọn tin tưởng.

"Đã như vậy, chuyện năm đó, tôi sẽ giữ bí mật với BecBec"

Becky muốn một người thân, Freen sẽ cho cô một người thân hoàn hảo.

Cho dù là người này, đã hại cô cả đời này cũng không thể chơi đàn dương cầm được nữa.

Trong lòng Ferny vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Trước khi cô có thể thoát khỏi cảm xúc xấu hổ này, một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai cô.

"Mấy ngày nữa, tôi sẽ về Bangkok một chuyến."

"Chuyện sổ sách, phải bắt đầu điều tra từ phía công ty anh của cô"

"Đến lúc đó, có thể sẽ cần cô hỗ trợ."

***

Từ khi mang thai, lượng công việc mỗi ngày của Becky đã giảm đi rất nhiều.

Nhất là Fon, một chút việc nặng cũng không cho cô làm.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô thậm chí còn nghi ngờ Freen có phải đã đem chuyện mình mang thai nói cho mọi người biết không.

Fon đương nhiên sẽ không chịu thừa nhận.

Becky còn chưa nghĩ thông suốt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sư phụ liền mang đến một thông báo, nói vì để tiết kiệm chi tiêu, thời gian kinh doanh trong tiệm phải sửa lại.

Buổi sáng vẫn mở cửa lúc 8 giờ 30, nhưng thời gian đóng cửa tiệm, thì từ 8 giờ tối đổi thành 5 giờ chiều.

Sớm ba tiếng.

Điều này cũng có nghĩa là, sau này mỗi buổi chiều, Freen có thể tới trong tiệm đón Becky trước, sau đó cùng Becky đi đón con gái.

Đối với Becky mà nói, thay đổi như vậy đương nhiên là quá tốt.

Có người mẹ nào không muốn tự mình đi đón con gái tan học đâu?

Ngày đầu tiên tan làm sớm, vừa đến 5 giờ, cô liền lặng lẽ vào toilet, lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc kia.

Freen ngồi ở trước bàn làm việc đợi nửa tiếng, rốt cuộc cũng đợi được cuộc điện thoại này.

Khoảnh khắc ấn nút kết nối, môi cô bất giác cong lên.

Dù biết rõ nguyên nhân Becky gọi điện thoại cho mình lúc này, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì.

"BecBec?"

"Không phải đang đi làm sao?"

"Sao giờ này lại gọi cho chị?"

Cô gái bên kia điện thoại, rất nhanh đã trả lời.

Vẫn là giọng nói mềm mại mà Freen thích nhất.

"Sarocha, bây giờ tan làm rồi, chị tới đón em được không?"

"Sư phụ nói, sau này 5 giờ sẽ tan làm."

"Sau này chúng ta có thể cùng nhau đi đón Yuki về"

Nói vài câu, lại giống như đang làm nũng.

Freen nghe, trái tim như bị lông mèo vuốt qua, vừa mềm vừa ngứa.

Sao cô có thể không đồng ý chứ?

"Được."

"Em ở trong tiệm chờ chị một chút, chị lập tức tới ngay."

"Sau này, chị sẽ đi đón em tan làm trước, sau đó chúng ta lại đi đón Yuki về nhà."

Nói chờ một chút, thì chính là một chút.

Chưa đầy 15 phút, Freen đã xuất hiện ở tiệm.

Becky ngồi trong quầy đợi, vừa chờ vừa cùng Fon trò chuyện.

Cũng không biết là đang nói cái gì, nhưng trong lúc nói chuyện, mặt Becky chợt đỏ lên, trên môi và má hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Freen đẩy cửa đi vào, nhìn thấy, chính là một hình ảnh xinh đẹp như vậy.

Người đã nếm trải qua quá nhiều cay đắng, sẽ càng thêm quý trọng những điều ngọt ngào.

Becky, hiển nhiên chính là kiểu người như vậy.

Freen đứng ở cửa, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Becky cúi đầu nói chuyện, cũng không phát hiện ra cô đã đến.

Mãi cho đến khi Fon cười nhắc nhở, cô mới đỏ mặt quay đầu lại, liếc mắt một cái, liền trông thấy vẻ mặt ôn nhu của Freen.

"Sarocha~"

Theo bản năng, Becky liền gọi một tiếng.

Ngay sau đó, cô cầm lấy hai phần bánh trôi đã đóng gói sẵn, đi về phía cô gái đứng ở cửa.

"Sao tới rồi mà không gọi em?"

Hai gò má của cô, vẫn ửng hồng.

Lúc nói chuyện, đáy mắt ý cười như ẩn như hiện.

Freen nhìn đến si ngốc, sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, lập tức chủ động cầm lấy bánh trôi.

"Thấy em nói chuyện hăng say quá, nên không đành lòng quấy rầy."

"Hai người nói cái gì, mà mặt em đỏ như vậy?"

Người có thể làm cho Becky đỏ mặt, ngoài Freen ra, còn có thể là ai?

Hai người vừa nói chuyện, vừa cùng nhau ra khỏi tiệm.

Fon nhìn bóng lưng của hai người, bây giờ cô đã có thể chân chính cảm nhận được niềm vui khi đu "Real Couple" mà Jame đã nói.

Tuy rằng không biết đứa bé trong bụng hai người làm thế nào mà có, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Sếp bình thường ở công ty nghiêm túc cẩn thận, nhưng khi nói đến việc vợ mang thai, lo lắng đến mức cả giọng nói cũng run rẩy, Fon liền nhịn không được cảm khái - sức mạnh của tình yêu, quả nhiên vĩ đại.

5 giờ 30, xe của Freen đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà trẻ.

Yuki hôm nay, vẫn là học sinh đầu tiên được phụ huynh đón.

Vốn tưởng rằng chỉ có mẹ tới đón mình, lại không nghĩ tới, trên xe lần lượt đi xuống hai người.

Một đứa trẻ, luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Sau khi tạm biệt người bạn tốt Anna, bé con liền ôm bình nước nhỏ của mình, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô giáo, chỉ chờ mẹ và mami, cùng nhau dẫn mình về nhà.

Một ngày vui vẻ, còn chưa kết thúc.

Cuối tháng 8, đầu tháng 9, sẽ chính thức khai giảng.

Yuki cũng phải bắt đầu học ghép vần.

Lúc tan học, giáo viên giao nhiệm vụ cho mỗi phụ huynh.

Trước khi khai giảng, phải mua cho con một bộ sách cổ tích ghép vần, dùng hình thức kể chuyện, trước hết để cho con làm quen với các chữ cái trước.

Bản thân Becky còn chưa từng nghe qua mấy câu chuyện cổ tích, làm sao kể cho con gái đây?

Nhiệm vụ này, đương nhiên liền rơi vào trên người Freen.

Ba người lên xe, không lập tức về nhà, đi đến nhà sách trong huyện trước.

Becky không thể đọc chữ, liền không đi vào, mà ngồi trong xe chờ đợi.

Freen mang theo Yuki, rất nhanh liền ở khu vực sách thiếu nhi chọn lựa mấy quyển truyện cổ tích kinh điển.

Trả tiền xong, Freen ôm Yuki rời đi.

Bên cạnh nhà sách, là một cửa hàng trái cây.

Yuki được Freen ôm vào trong ngực, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Freen, cái đầu nhỏ tựa vào trên vai Freen, một đôi mắt tròn ngấn nước, nhìn chằm chằm vào giá đặt hoa quả trong tiệm.

Trên giá kia, đặt một loạt dưa hấu đã cắt sẵn.

Ruột dưa đỏ mọng nước trông vô cùng hấp dẫn.

Không vì lý do gì, Yuki liền nhớ tới giấc mơ mình đã mơ.

Giấc mơ ăn dưa hấu đó.

Chỉ mới nhớ lại, cả trái tim bé con, đều dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Mắt thấy Freen sắp đi ra khỏi phạm vi cửa hàng trái cây, bé con không nhịn được, nhẹ nhàng gọi.

"Mami ~"

Một tiếng gọi mềm mại, trong khoảnh khắc khiến cho bước chân của Freen dừng lại.

Cô giật giật cánh tay, lập tức ôm con gái tới trước mặt, khi cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy một gò má hồng hồng đáng yêu, trong chốc lát, lòng cô liền mềm nhũn.

"Hả?"

Yuki rất ít khi chủ động đưa ra yêu cầu gì với người lớn.

Đây là lần đầu bé con chủ động đòi hỏi một cái gì đó, nên có chút không quen.

Lời còn chưa nói ra, mặt Yuki đã bắt đầu đỏ lên.

Cho đến khi Freen hỏi lại lần nữa, bé con mới đỏ mặt, cắn môi, nhỏ giọng nói ra yêu cầu của mình.

"Mami, có thể mua dưa hấu ăn không?"

"Mua ba miếng là đủ rồi~"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com