TruyenHHH.com

Freenbecky Beckfreen Yeu Mot Nguoi Co Le




Becky muốn về nhà ở với chị nhưng mà cô đã rời nhà 2 hôm rồi, cô cũng không muốn Ba Mẹ lo lắng.

Đến nhà, cô luyến tiếc nhìn chị, cả hai hôn nhau rồi cô chào tạm biệt chị, không quên nói chị lái xe cẩn thận về tới thì nhắn cho cô.

Xe chị rời đi, cô vào bên trong, lên phòng và tắm sạch sẽ, cả người cô bắt đầu có dấu hiệu choáng, đứng có chút không vững. Cố gắng đi lại phía giường và nằm xuống, lúc này mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô đang nóng lên, có phải là bệnh rồi không. Cả ngày nay cô mất sức vì khóc, tâm trạng không tốt, đã vậy còn ngồi hứng gió trời.

Nằm được một lúc cô không vội nói cho Ba Mẹ.

~~~Ting ting~~~~

Với tay cầm điện thoại, là chị nhắn cho cô. Mệt nhưng miệng cô vẫn nở nụ cười.

Một tin nhắn với sticker chú thỏ núp sau cánh cửa vẫy tay chào. Cô thấy bất giác cười thành tiếng, chị thật đáng yêu.


"Chị về đến rồi sao? Có mệt không?"

"Chị không sao, chị nhớ BecBec" – Chị nhắn với dòng tin kèm theo chú thỏ cô đơn ngồi bó gối.

"Em cũng nhớ chị, ráng hết đêm nay mai chúng ta sẽ gặp nhau" – Cô gắng gượng nhắn, nhưng cơn mệt mỏi đã bắt đầu kéo đến nhiều hơn.

"Chị biết rồi, em bé đã tắm chưa, có cần phải học bài không?"


Một lúc lâu không thấy em trả lời, Freen có chút lo lắng. Cô gọi cho em, em bắt máy nhưng giọng không mấy là ổn.


"BecBec em sao vậy, BecBec"

"P'Freen, em. . . mệt" – Becky thì thào.

"Đợi chị một lúc, chị mua thuốc rồi qua ngay" – không đợi em từ chối, cô nhanh chóng thay đồ và di chuyển ra xe.


Trên đường ngoài việc ghé mua thuốc cô còn mua thêm ít cháo nóng cho em. Khi thấy Freen đến, gia đình Armstrong cũng có chút bất ngờ, giờ này cũng không gọi là sớm, đột ngột đến không biết có việc gì. Nhưng họ vẫn rất nồng nhiệt với cô. Khi cô vào bên trong thì họ mới biết là em bị bệnh, cả nhà lên phòng gõ cửa, nhưng hiện tại cửa đã khóa. Lấy chìa khóa phòng hờ, mở cửa vào bên trong thì thấy em đang nằm co ro trên giường lớn màu hồng.

Em sốt cao cả nhà nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Thăm khám qua một chút, bác sĩ nói do em mất sức, một phần thời tiết đột ngột thay đổi, cần có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.

Freen báo lại công ty, nên ngày mai em và cô được một ngày nghỉ.

Thời gian thêm hai giờ, Becky mơ màng tỉnh lại, thấy chị đang ngồi gục đầu bên cạnh giường bệnh của cô, tay vẫn đang nắm tay cô. Richie thì đang nằm trên sofa ngủ ngon lành.


"Em dậy rồi sao, thấy trong người thế nào?" – Freen cảm nhận được cử động của em nên giật mình.

"Em không sao, em vào đây khi nào vậy?" – Becky được chị đỡ ngồi lên, lúc này Richie cũng đã thức giấc và đi gọi bác sĩ kiểm tra.


Qua một loạt kiểm tra, ông nói tạm thời sức khỏe em ổn định, nghỉ ngơi thêm sẽ sớm bình phục. Cảm ơn bác sĩ, sau đó cô thổi phần cháo nóng vừa được Richie mua đút cho em ăn.


"Chị xin lỗi, đáng ra hôm qua không nên chọc giận em, để em ngồi ngoài trời lâu như vậy" – Freen đưa tay vén lọn tóc của em.

"Không phải, chắc tại em vừa học vừa làm không giữ sức khỏe" – Cô nắm tay chị cười nói.

"Chị về sau sẽ chăm sóc em cẩn thận" – Freen lấy tay em áp lên má mình.


Becky nhìn chị có chút động lòng. Cô muốn kéo chị vào một nụ hôn. Có phải là cô lại muốn chuyện đó với chị. Trên người chị đang vận một chiếc áo sơ mi đen mỏng, da thịt bên trong nhìn kỹ có thể thấy rõ. Làm sao lại ăn bận như thế này ở chốn đông người. Càng nhìn chị cô nuốt khang một cái.


"Becky, Freen ở lại với em nhé. Ngày mai anh có cuộc họp với Ba, nên chắc nhờ Freen chăm sóc em một hôm" – Richie cũng rất thân với Freen, nên anh cũng tự nhiên nhờ cô chăm sóc em mình, cũng có thể nói là anh quen với việc nhìn thấy cả hai chăm sóc nhau.


"Okay, anh về cẩn thận" – Becky trả lời Richie.

"Cứ để Freen chăm sóc em ấy, về cẩn thận nhé" – Freen cũng gật đầu chào Richie.


Sau khi Richie rời đi, cô vội kéo chị vào một nụ hôn. Khá bất ngờ nhưng Freen đã kịp phản ứng và đáp lại nó cuồng nhiệt. Cô đưa tay áp hai bên má em và nghiêng đầu để nụ hôn có thể tiến sâu hơn.

Tay Becky không an phận, luồng vào bên trong áo chị, chiếc bra này thật vướn, cô đưa tay ra sau và tháo khóa, tiếp đó dời tay ra phía trước và ôm trọn phần nhạy cảm của chị.


"Ưmm. . . Bec" – Freen rùng mình một cái, chịu không được kêu lên.

"Làm sao chị có thể mặc như thế này, chị muốn khiêu khích em sao?" – Becky nói thì thầm bên tai chị, bây giờ cô đã kéo chị sát gần hơn, sau khi nói xong dời môi mình hôn xuống cổ chị.

"Chị không có .. . ừm. . .chỉ là chị vội. . nên không để ý" – Freen nói không hoàn chỉnh thành câu, cảm giác em làm cô thật sự chịu không được.

"Chị như vậy, làm sao em có thể không muốn chị đây" – Becky đã cởi ra chiếc áo sơ mi đen kia, để chị một thân trần đối diện mình.

"BecBec ở đây là bệnh viện, không tiện" – Freen giữ tay em lại khi chiếc áo của cô sắp được em cởi ra hoàn toàn và ném đi.

"Nhưng nhìn chị, em không chịu được" – Ánh mắt Becky đã bắt đầu mờ đục.

"Cố thêm một chút nữa, sau khi em khỏe lại, em muốn gì chị sẽ chấp thuận" – Freen xoa xoa má em

"Chị hứa rồi đấy" – Becky cũng thôi không nháo nữa, giúp chị cài lại cúc áo. Vỗ vỗ bên cạnh mình ý muốn chị đêm nay ngủ trên này với cô.


Freen cũng nằm lên ôm em vào lòng, giờ cô mới để ý, em có phải là đang bệnh hay không đây?

Buổi sáng sau khi kiểm tra, Becky có thể xuất viện trở về. Nhà em buổi ngày đi làm, nên không có ai, cô như vậy chở em về căn hộ của mình.

Vừa vào đến nơi Freen giúp em xếp giày ngay ngắn, để em nghỉ ngơi trên sofa, cô lấy đồ và đi tắm, cả ngày hôm qua đến giờ người cô cảm nhận như đang bốc mùi vì không có thời gian chăm sóc.

Sau khi tắm xong cô định là sẽ đi nấu chút gì đó cho cả hai. Nhưng đột nhiên em ôm cô từ phía sau, áp người cô lên tường, sau đó xoay người cô lại, hôn lấy môi cô. Đứa trẻ này làm sao có thể nhanh chóng tràng đầy năng lượng sau cơn sốt đêm qua?

Em cứ như vậy dùng lưỡi nhỏ của mình càng quét khuông miệng cô. Làm cô thở không thông, tiếp đó áo của cô đã rơi xuống. Tay em sờ lấy ngực cô xoa nắn một cách cuồng nhiệt, nụ hôn trượt dài xuống cổ và yên vị ở nơi nhạy cảm đó. Cô đứng không vững, chỉ biết bám lấy người em. Em di chuyển cô cũng thuận theo, đến khi nhận ra thì em đã để cô nằm trên chiếc sofa dài. Có phải em muốn ở đây luôn không?

Chưa kịp định thần, khóa quần cô đã được em kéo xuống, tiếp theo động tác rất nhanh, nơi tư mật của cô đã hiện trước mắt em. Đêm trước là buổi tối cô không nói, bây giờ là buổi ngày, cô xấu hổ chết mất.

"BecBec đừng, chị . . ." – Freen lấy tay mình muốn che lấy.

"Em đã thấy hết rồi, chị không cần phải ngại" – Becky giọng nói khàng đi, nhìn cơ thể chị cô càng muốn nhiều hơn.

"Nhưng mà, chúng ta có thể vào phòng không"

"P'Freen, ngoan nghe em" – Becky nhướng người hôn vào môi chị.


Freen không hiểu sao khi em nghe nói như vậy, thật sự ngoan ngoãn để em tùy hứng. Cô chết lặng khi lần này em đã tiến đến, dùng miệng nhỏ của mình hôn lấy nơi tư mật của cô. Hai ngón tay thon dài trêu ghẹo bên ngoài, sau đó trực tiếp đi vào trong. Hai cảm giác này đến cùng lúc làm Freen không chịu được rên lên.


"BecBec. . . Aaa. . . dơ . . . chị không chịu được" – Freen rên rĩ.

" . . . . " – Becky vẫn đang tham lam nơi tư mật đó, động tác tay càng lúc một nhanh.

"Aaaa BecBec. . . sâu" – Freen cảm nhận được tay em đã vào đến điểm cuối cùng của cô.


Được thêm một lúc, dưới sự chăm sóc tận tình của em, Freen đã đạt được cao trào. Cô thở hắt ra và nằm dài ra sofa.


"Chị mệt sao? Cảm thấy lần này thế nào" – Becky nhìn chị nằm đó cô cười cười nằm lên người chị hỏi nhỏ.

"BecBec. . em hư lắm rồi" – Freen không chút sức lực, chỉ biết thều thào trách móc em.

"Không phải là chị chiều hư em sao?" – cô lấy ngón tay vẽ vẽ lên phần xương quai xanh của chị.

"BecBec . . . "- Freen bị em nói trúng có chút không biết trả lời thế nào.

"Một lần nữa nhé" – Becky thủ thỉ bên tai chị, đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai.

"Ưmmm. . . không được, em còn bệnh, nên. . . nghỉ ngơi thêm" – Freen muốn đẩy em ra nhưng làm sao với chút sức lực này mà có thể.


Nhìn chị đáng yêu, cô không thể chịu đựng thêm. Tiếp tục kéo chị vào nụ hôn và thêm 2 lần nữa mới buông tha.


"BecBec . .đợi khi em đủ tuổi, chị sẽ lấy lại hết một lần" – Freen sau khi bị em hành hạ, trước khi chìm vào giấc ngủ để lại cho em một câu ngắn gọn.


Becky vui vẻ ôm chị vào lòng. Ráng đợi thêm vài tháng nữa, như chị nói khi cô đủ tuổi, cô cũng muốn mình thuộc về chị.


____________________

Tui viết chương này lúc tui cũng đang bệnh =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com