TruyenHHH.com

Freenbeck Loyal Pin

Chương 54

Cung điện Pin
“Cung điện Sankara này có lẽ phải đổi tên thành Cung điện Pin.”

Công chúa Anilpat đột nhiên ra lệnh bất ngờ vào một buổi chiều cuối đông. Khi chơi đùa với Khun Pin tại quán trà trong vườn Tamnak Son.

“Tại sao Anil lại ra lệnh như vậy?” Pin ngước lên sau khi đọc quyển sách, cô ngước nhìn vào đôi mắt đen láy với người yêu bằng đôi mắt trong sáng, ngây thơ. “em lại sắp xin xỏ chuyện gì nữa phải không?”

“Không, đừng nghĩ em như thế chứ” công chúa Anil nói, mỉm cười. “Chỉ cần nhìn thấy lúc này trong Cung điện toàn những cây thông mà Khun Pin đã trồng cách đây 5 năm, nay đã cao lớn và nở hoa thơm ngát. Anil sau đó bắt đầu cân nhắc xem có nên đổi tên từ Tamnak Son thành cung điện Pin hay không?.”
“chị thích tên cũ hơn” Pin mỉm cười ngọt ngào. Cô đóng cuốn sách trước mặt,hết hứng thú, tựa đầu vào vai công chúa Anil với điệu bộ cầu xin ngọt ngào.” Em không nhớ em đã nói gì sao”.
“em nói với chị chuyện gì?”
Công chúa Anilpat vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Khun Pin bên cạnh bằng một cái chạm nhẹ nhàng trước khi siết chặt cánh tay để đưa cô lại gần cơ thể ấm áp của mình.
“chị nhớ Anil đã vẽ bức tranh một ngôi nhà nhỏ được bao quanh bởi những cây thông và nói với chị rằng đó là ngôi nhà mơ ước. Khi chị hỏi tại sao nơi ở của Anil lại nhỏ đến thế Anil trả lời rằng em muốn ở trong căn nhà nhỏ vì lý do ngôi nhà nhỏ hẹp nhìn đâu cũng có thể nhìn thấy nhau,” Pin nói với giọng nhẹ nhàng và nở nụ cười ngọt ngào như đôi môi của cô được phủ đầy mật ong. “Ban đầu chị không hiểu suy nghĩ của Anil...”
“.…..”
“Khi chị đến sống với Anil ở Tamnak Son thì mới hiểu rõ những gì em đã nói”
Pin thực sự cảm nhận được suy nghĩ của nàng qua từng lời nói, dù cuộc sống thường ngày của cô từ khi đến cung điện hoàn toàn rất đơn giản,bình yên , nhưng vẫn tràn ngập hạnh phúc mà cô trước đây chưa bao giờ mong đợi điều đó
Ngày thường, Pin dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng đơn giản như cháo, đôi khi đổi sang bữa sáng kiểu Tây, tùy theo tình hình. Cô thích món gì sẽ làm món đó , sau khi xong cô sẽ quay trở lại phòng để đánh thức công chúa Anil khỏi giấc ngủ bằng cách hôn môi của nàng. Thông thường, nàng sẽ giả vờ ngủ cho đến khi nàng được hôn vào má và môi . Hầu như lần nào nàng cũng phải lăn qua lăn lại rồi mới có thể tỉnh lại.
Sau khi công chúa tắm xong, Pin thường giúp nàng mặc quần áo như thường lệ, Anil thường chọn những bộ quần áo khá gọn gàng và giản dị. Nhưng vẫn phù hợp với vị trí giáo sư đại học của Khoa Kiến trúc. Phong cách của nàng khi đi giảng dạy là vậy , mặc dù thực sự là Pin ước gì có ai đó có thể nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời của nàng như cô vẫn luôn thấy. Tin cô đi nàng còn xinh đẹp hơn như thế.
Sau đó, họ sẽ cùng nhau ăn bữa sáng đơn giản tại căn chòi trong khu vườn xinh đẹp, cô cũng rất vui khi được chiêm ngưỡng màu xanh của vườn thông. Bữa sáng thường là tràn ngập nụ cười ngọt ngào, vui vẻ, cứ như thể hai người họ lạc vào không gian riêng của mình .
Trước khi đến trường đại học, công chúa Anil thường chào tạm biệt bằng một nụ hôn lên má. Vẻ đẹp của nàng khiến cho Pin thường phải giả vờ đẩy ra bằng cách dùng bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú đặt lên ngực nàng, ngượng ngùng rời khỏi nàng.
Sau khi nhìn công chúa rời đi cho đến khi cỗ xe hoàng gia khuất tầm mắt, sự chờ đợi của Khun Pin lại bắt đầu.
Đến sáng muộn, cô làm xong những công việc dọn dẹp hàng ngày. Pin sẽ đến gặp cô Padmika tại Cung điện Bua Alan. Sẽ luôn có những công việc nhỏ cùng nhau, cho dù đó là làm vòng hoa để dâng lên Đức Phật, dây truyền hay chạm khắc trái cây làm đồ ăn nhẹ cho hoàng hậu Alisa và công chúa Anil. Tuy nhiên, sau đó số đồ ăn nhẹ đó gần như chỉ dành hết cho Alin. Suy cho cùng, cô bé thực sự là người được bà Padma yêu quý hơn bất kỳ ai khác.
Sau đó, Pin bắt đầu dịch tài liệu của mình trong Phòng Song Aksorn của Cung điện Bua, đôi lúc, công chúa Anil đã nảy ra ý tưởng thêm một căn phòng là văn phòng của Pin tại cung điện nhưng Pilanthita từ chối vì cô yêu thích văn phòng mà Bác đã cho cô. Và trang trí để tặng cho cô ấy.
Còn một lý do khác quan trọng hơn nhưng chưa bao giờ nói với ai về lý do đó. Cô có nhiều kỷ niệm ở nơi này... Đó là bởi vì mỗi lần làm việc trong căn phòng đó, cô luôn nghĩ về ngày cô và công chúa Anil bị cô Pad trừng phạt. Buộc phải ngồi học sách trong phòng và không được ra ngoài nhiều ngày liền.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, cô luôn mỉm cười với tâm trạng vui vẻ một mình, dường như điều đó tiếp thêm cho cô sức mạnh để tiếp tục miệt mài dịch văn mà không biết chán.
Vào bữa trưa ,trong nhiều năm Khun Pin thường đi Quý cô Padmika đi ăn cùng bàn với hoàng hậu Alisa. Cùng với Khunying Parvati và Khun Orni hiện là vợ của hoàng tử Ananda tại cung Na Na
Chiếc bàn vây quanh bởi những người phụ nữ đang với những cuộc trò chuyện từ những điều nhỏ nhặt, bình thường, cho đến những vấn đề lớn như tình hình đất nước. Lúc đầu... Pin cảm thấy rằng mình có thể cảm thấy không thoải mái. Khi cô ở đây với những người phụ nữ quyền lực .
Đặc biệt là vào thời điểm này khi cô đang ở trong tư cách “người tình bí mật của công chúa Anilpat”. Cô càng sợ rằng cuộc trò chuyện sẽ đi xa hơn và có những câu hỏi khiến cô khó lòng mà trả lời.
Nhưng câu chuyện không phải như vậy.
Khi hoàng hậu Alisa vẫn ưu ái Pilanthita như thể cô là con gái khác của người, mặc dù người biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hoàng hậu Alisa lại hành động như thể đó là một câu chuyện rất bình thường. Những gì đang xảy ra trước mắt họ là điều hết sức bình thường. Bình thường đến mức, khi công chúa Anilpat trở về nhà hầu như mỗi đêm trong thời gian cô ấy đang làm luận văn trong khi học lấy bằng tiến sĩ. Hoàng hậu Alisa lo lắng cho Pin đến mức nói với cô bằng một giọng đầy thương cảm:
“ta sẽ cảnh báo Anil rằng phải về nhà sớm hơn như thế này . Pin của ta, đừng lo lắng.”
Mặc dù câu chuyện đã xảy ra từ rất lâu nhưng Pin vẫn nhớ tới nỗi lo lắng của hoàng hậu dành cho mình. Nhìn thấy sự tử tế trong mắt hoàng hậu Alisa khi đối xử với cô.
Về phía Khunying Parvati, sự tử tế của hoàng hậu Alisa thậm chí còn nhiều hơn. Sự trưởng thành và cách cư xử như người phương Tây là thường không can thiệp một cách không cần thiết vào chuyện riêng tư của bất kỳ ai. Dù cô biết về mối quan hệ giữa Pin và công chúa Anil rất kì lạ. Nhưng cô ấy luôn bỏ qua những cuộc trò chuyện liên quan đến vấn đề này một cách tự nhiên.
Cuối cùng là cô Ornida, một thiếu nữ có đầy đủ xinh đẹp và cách cư xử phù hợp. Thích hợp làm con gái đại sứ về mọi mặt. Ngoài ra, cô chưa bao giờ can thiệp vào câu chuyện. Giữa công chúa Anilpat và Pin ,Khun Ornida tìm kiếm những cuộc trò chuyện nhỏ thú vị để thường xuyên nói chuyện với Khun Pin. Thậm chí cô ấy còn mời Pinthường xuyên hơn. Khun Pin thường ẩn mình trong cung lại có thể thường xuyên ra ngoài , cuối cùng hai người trở thành bạn thân, rất hợp nhau.
Buổi chiều là thời điểm căng thẳng nhất trong ngày. Pilanthida thường lao vào dịch văn học. Tiếng Anh với số từ dự định phải được hoàn thành trước 3 giờ chiều, đó là thời điểm Khun Parvati thường đưa Tiểu thư Alin rời khỏi Son Palace theo yêu cầu của cô bé. Nếu một ngày Khi cô bé không thể đến thăm nơi ở của cô, cô ấy thường trở nên cáu kỉnh với mẹ cứ như thế lặp đi lặp lại.
Cô vô cùng quan tâm đến cháu gái mình. Nhưng cô không thể mang cô bé theo được. Bởi vì Alin cứ khóc đòi cô. Pin và Anil sẽ nhìn thấy một thân hình tròn trịa như thế này, nhưng lại rất mạnh mẽ khi nổi cơn thịnh nổ, ngay cả đàn ông to lớn cũng không thể ngăn cản được.
Khun Parvati kể lại cuộc trò chuyện này vào một buổi chiều với giọng trầm. Quá nhiều nỗi sợ hãi  trong khi Pin vẫn dán mắt vào cô gái nhỏ chạy tới bám vào eo cô ngủ.
“ cô Pin , phiền cô quá”
“Không sao đâu. Như vậy còn tốt hơn. Khi không nhìn thấy Alin, Pin không khỏi nghĩ đến nàng ấy.”
Pilanthita mỉm cười cô dùng tay vuốt mái tóc mềm mại. Vòng tay của cô bé tròn trịa lúc này chỉ ôm cô thật chặt với bao nhiêu yêu thương.
Khoảng thời gian từ bốn giờ trở đi thực sự là khoảng thời gian giữa cô và Alin . Đôi khi cô chọn đọc những câu chuyện có tranh minh họa màu sắc đẹp mắt cho cô bé nghe cho đến khi cô bé chìm vào giấc ngủ. Đôi khi cô chọn cách để Alin đi chơi vui vẻ như một đứa trẻ thông minh, nghịch ngợm. Trong thời gian đó cô sẽ đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô bé. Anil và cô cháu gái nhỏ của cô vô cùng hài lòng.
Nhưng cảm giác hài lòng đó không thể so sánh với niềm hạnh phúc khi Pin gặp được nàng. Nhìn thấy mặt của công chúa Anilpat khi trở về Son Palace vào buổi tối hàng ngày.
Bởi vì khi thời điểm đó đến là sự chờ đợi lâu dài của Pin cuối cùng cũng đã kết thúc.
Những khoảnh khắc ấm áp nhất mỗi ngày thường xảy ra khi Pilanthida ngắm nhìn nàng. Nàng ấy thích lãng phí thời gian với cháu gái Alin. Cô biết rằng cô bị mê hoặc bởi hình ảnh công chúa Anilpat “nâng niu” một sinh vật nhỏ bé có khuôn mặt dễ thương. Các bản in giống với bản chính đến mức nào? Cho đến khi cô không thể không tự mình thừa nhận điều đó rằng nếu công chúa Anilpat có một đứa con gái .Con gái của công chúa có lẽ có khuôn mặt giống Alin đến mức gần như không thể phân biệt được.Buổi tối, sau khi hoàng tử Anantawut đến đón tiểu thư về Đông cung, cuộc sống của tiểu thư Pin lại một lần nữa bình lặng như biển không sóng. Bữa tối, công chúa Anil thích những món rất đơn giản như salad rau và bánh mì, đặc biệt hơn một chút có thể là một bát súp nấm hoặc súp rau ấm.
Khoảng thời gian sau bữa tối là khoảng thời gian mà Pin trân trọng nhất.... Cô thường dành thời gian cho việc rúc vào người của công chúa Anil cứ như thể hai người họ đã lâu không gặp nhau vậy. Cùng nhau trong mỗi ngày, nó kéo dài như vô số ngày đã trôi qua.
Ngay cả những đêm tràn ngập cảm giác run rẩy và chuyển động thường xuyên ngọt ngào , hương thơm ngào ngạt như uống rượu trong tuần trăng mật, như mối tình đầu. Bởi vì một khi cô đã yêu bằng cả trái tim mình... Bất kể Anil chạm vào Pin ở nơi nào, cô cũng rất hài lòng. Tất cả dù chuyện “tình” như vậy không khiến Pin gây nghiện hơn một cái ôm ấm áp Anil đưa nó cho cô mỗi tối trước khi đi ngủ.
Một cái ôm đã bảo vệ cô khỏi những cơn ác mộng mà cô phải đối mặt trong hơn nửa cuộc đời.Một cái ôm sẽ hoàn thành mọi thứ cô đang thiếu. Khun Pin gọi nó là “Nhà…”
Khi thứ bảy và chủ nhật đến Cuộc sống dường như dễ dàng hơn rất nhiều so với một ngày bình thường khi cả hai đều có thời gian dành cho nhau một cách trọn vẹn nhất. Bắt đầu từ việc công chúa Anil, nàng luôn không bao giờ buông tha cho Khun Pin dễ dàng để cô thức dậy và chuẩn bị bữa sáng bằng những câu chuyện tình yêu “nồng nàn” của nàng. Luôn luôn như vậy , không bao giờ rơi vào trạng thái nhàm chán.
Bữa sáng muộn ngày lễ như thế này không bao gồm những món ăn đơn giản như bánh mì và sữa nóng. Khun Pin luôn lo lắng rằng công chúa Anil sẽ không nhận được dinh dưỡng đầy đủ và đầy đủ, trong khi cô ấy không hề có cảm giác chút nào, nàng thường ăn bửa sáng rất trễ. Và ăn rất nhanh chóng, với ý định bắt đầu ngày nghỉ lễ của riêng nàng càng nhanh càng tốt. Càng nhiều càng tốt
Và cuộc sống nghỉ dưỡng của công chúa Anil chỉ có thể bắt đầu khi nàng ấy vẽ nó. Những bức tranh minh họa chỉ được trao cho Pin. Mặc dù nó có thể không phải là một vấn đề .Việc đó rất đơn giản nhưng nàng đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó. Cô biết rằng những hình ảnh minh họa của các tác phẩm văn học mới nhất của Khun Pin đều bắt nguồn từ tác phẩm của Anil nhưng mang lại lợi nhuận cao hơn bất kỳ nghệ sĩ nào từng đưa ra. Nhưng công chúa Anil từ chối ngay lập tức với lý do chỉ dành cho duy nhất cho Khun Pin mà thôi và nàng cũng không có ý định bán chúng đi.
Khun Pin sau đó đã viết một bức thư chân thành cho Khun Anil. Với lời cảm ơn bởi tài vẽ tranh và minh họa văn học của công chúa Amil được đánh giá là xuất sắc không kém gì họa sĩ minh họa ở phương Tây.
Đôi khi những bức tranh Anil vẽ Nó khiến Pin phải thay đổi một số từ mà cô còn thiếu để bạn đọc có thể xem hình ảnh và hiểu được sự tài năng của người cô yêu. Pin thậm chí còn ca ngợi công việc của công chúa Anil đến mức không còn từ để diễn tả.
.
.
.
.

“ chị nghĩ yêu vị hoàng tử nào đó cũng không khác gì Anil yêu chị, có khi không bằng nữa.”
Pin càng ôm chặt hơn về phía tiểu thư Anilpat, trong khi công chúa cảm thấy trìu mến đến mức không thể cưỡng lại việc cúi xuống hôn lên trán cô một cách trìu mến.
“Nhưng cha không hiểu như Khun Pin,” công chúa Anil sợ hãi nói với cô, “vì cho đến bây giờ ông ấy vẫn giục Anil đến cung điện mà Thaksin đã xây dựng. “
“nhưng Anil nên đến để bệ hạ hài lòng.”
Pin không thể không nghĩ đến Hoàng thượng của Cung điện Svetvarida, vì lúc đầu cô rất sợ ông vì cô là nguyên nhân khiến công chúa Anil chọn hành vi đi ngược lại phong tục tập như thế này. Nhưng trên thực tế, Pin nhận thấy Bệ hạ có tình cảm với cô nhiều hơn những gì cô từng mong đợi. Có thể thấy qua việc ông tặng cô một chiếc nhẫn vàng bạc để vượt qua nhiều nghi lễ quan trọng mà không có cuộc trò chuyện ý nghĩa nào, hay một lời giải thích nào .
“Dù sao thì em cũng không muốn đi. Nếu chị không muốn đi cùng Anil. Bởi vì em không muốn xa chị, dù chỉ một ngày.”
“Trước miệng em đã ngọt ngào” Mặt Pilanthida vẫn đỏ bừng như mọi khi. “đến bây giờ vẫn vậy.”
“Có lẽ vì em yêu chị nhiều như thế… từ trước đến giờ điều đó không hề thay đổi.”
Pin rơi nước mắt. Cô hít lấy hương nước hoa ngọt ngào từ Anil trước khi nói với giọng đầy biết ơn.
“Cảm ơn vì đã mang lại cho chị hạnh phúc mà chị chưa bao giờ dám hy vọng.”
“...’
“Từ khi chị còn nhỏ cho đến khi lớn lên, chỉ có cô Pad và Anil mới có thể dành cho chị nhiều tình cảm như vậy.”
“Anil rất biết ơn vì Khun Pin đã không buông tay trước.” Công chúa Anil siết chặt vòng tay hơn ,ôm lấy cô chặt hơn. “Cảm ơn chị đã ở đó để chờ em … yêu chị rất nhiều.”
.
.
.

“hừm….”
Prik đang bước vào với một đĩa bánh quy, giả vờ hắng giọng một chút như một dấu hiệu cảnh báo. Khun Pin hơi ngẩng đầu lên khi rời bỏ cơ thể của công chúa Anil với niềm tiếc nuối vô cùng trong khi khuôn mặt của công chúa Anil im lặng, giả vờ như không để ý, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Ta đã định đi tìm ngươi đó Prik”
Khun Pin bắt chuyện để giấu đi sự bối rối của mình.
“người có chắc là đang tìm Prik không? Tại sao người lại phải nhìn qua môi của công chúa?”
“Prik!” Giọng công chúa Anil rất nghiêm khắc. “Đừng có bắt bẻ , Khun Pin.”
“Tôi xứng đáng được chết.”
Prik quỳ xuống và cúi đầu trước hai người, trông rất sợ hãi.
“Đừng chết,” công chúa Anil thở dài. “Nếu Prik chết, ai sẽ là người hầu cho hai ta”
Prik chớp mắt, cân nhắc xem có nên biết ơn mệnh lệnh của chủ nhân hay không. Nó có tốt hay không?
“Đừng quên rằng chỉ có một người trong chúng ta thôi, Prik.”
“người đỡ đầu của người hầu..”
Đôi mắt to màu nâu cháy của Prik giờ đây ngập tràn những giọt nước mắt không giả tạo.
“Tôi tớ Chúa”
Nàng lặp lại lời nói trong khi mỉm cười cho đến khi nó làm dịu đi những vết lõm sâu ở cả hai bên má.
“Hmm, điều đó có thể được không?”
“Và ai quyết định có thể hay không? Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi cần ngươi làm một việc gì đó “
“người có thể nói ngay bây giờ. Ngay cả khi Prik phải đi qua lửa vượt qua từng đồi núi . Prik sẽ làm điều đó cho người.”
“Nó không khó đến thế đâu,” công chúa Anil mỉm cười. “Chúng tôi chỉ muốn Parik biến đi.”
“vâng....” Lúc này Prik nheo mắt lại, ngẩng đầu lên, cảm thấy vô cùng chán nản: “Prik không nghĩ sẽ là câu này.”
“Ta không hề đuổi . Cứ đi đâu đó mà nghỉ ngơi nhé.”
Lúc này, nàng đưa một tờ tiền lớn cho Prik, biết được tấm lòng của người hầu thân cận nhất của mình.
“người rất khôn ngoan....”
Prik rón rén đưa tay nhận tờ tiền từ tay công chúa Anil trước khi quỳ xuống rồi đứng dậy chạy, biến mất về phía trước cung điện coi như hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Anil trước đây đã xảo quyệt và bây giờ vẫn vậy.”
Khun Pin nói, mỉm cười dịu dàng, hiểu rõ về người con gái mình yêu.
“em xảo quyệt đến mức nào vậy?”
Công chúa Anil trên môi nở nụ cười, trong mắt Pin trông rất đáng yêu.
“Trong mắt chị...” Pilanthita vừa nói vừa đưa tay chạm vào lòng bàn tay Anil một cách cẩn thận “Bất cứ điều gì Anil làm đều tốt.”
“...”
“Prik cũng tốt. Chị có chuyện quan trọng với Anil.”
Pin đưa đôi mắt nâu trong veo của mình và nhìn vào đôi mắt của Anil đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì thế, Khun Pin?”
Công chúa nhìn với vẻ mặt khó hiểu.
“Chị có quà muốn tặng cho em không biết em có nhận hay không ?”
Pin vừa nói vừa thò tay vào túi chiếc váy dài màu ngọt ngào rồi lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh nước biển, vừa vặn với bàn tay của mình, đặt lên bàn với vẻ mặt đầy biểu cảm. Với sự lo lắng
“Đó có phải là một chiếc nhẫn không?... Nhưng Anil đã có một chiếc nhẫn của Khun Pin rồi.”
Công chúa Anil vừa nói vừa giơ tay khoe chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản mà cô đang đeo với vẻ mặt tự hào về chiếc nhẫn bên tay phải
“Đó là chiếc nhẫn ở ngón áp út bên phải, Anil,” Pin nói, nắm lấy tay cô và giữ chặt. Cô nắm tay phải của công chúa Anil trìu mến chạm vào má mình: “Trong chiếc hộp này, cô sẽ dùng nó để giữ Anil làm của mình mãi mãi.”
Pin di chuyển tay phải của công chúa Anil hôn nàng một cách lo lắng trước khi chuyển sự chú ý sang việc nàng mở chiếc hộp nhung, trong đó lộ ra một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp vẫn còn nguyên vẹn. Đó là loại vàng trắng mà công chúa Anil thích.
“Chiếc nhẫn này rất đẹp, Pin.”
Đôi mắt của công chúa Anil rất bất ngờ . làm sao Khun Pin có thể mua được chiếc nhẫn này? Pin mỉm cười yếu ớt khi cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp mà mình có vào bàn tay bên trái của công chúa Anil, người cô yêu .
“chị đã từng hứa với Anil…” Pin nói với giọng khàn khàn, “Khi nào chị có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một chiếc nhẫn phù hợp với ngón đeo nhẫn bên trái của Anil. Chị sẽ trói em bên chị cả đời.”
“Khun Pin”
“chị không giàu lắm. Chị đã làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền cho đến khi chị có thể tìm được một chiếc nhẫn xứng đáng dành cho Anil.”
“...”
“Bằng cách này, liệu Anil có thể thuộc về chị mãi mãi không?”
“...”
Pin giơ tay trái của công chúa Anil lên và hôn rất âu yếm.
“Thật ra… Anil luôn tự cho mình là của riêng Pin, và chiếc nhẫn của Pin luôn là đẹp nhất trong mắt Anil.”
“.…”
“Khun Pin, làm ơn đừng hạ thấp lòng tự trọng của mình như thế được không?”
“Không có Khun Pin …” công chúa Anil , kìm nén tiếng nức nở. “Anil giống như mất tất cả mọi thứ…”
Nghe được công chúa Anil nói, Pin tiến đến vùi mình vào vòng tay của Anil, cả hai vòng tay thật chặt vào nhau. Pin nhìn những bông hoa đang từ từ rơi xuống từ trên cây với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
“...Anil”
“vâng...”
“Nếu Anil chưa biết.chị sẽ nói lại răng chị rất yêu Anil.”
“chị yêu.…Và hãy biết rằng Anil sẽ yêu Khun Pin đến hết cuộc đời.”
Có vẻ như lúc này hoa rụng khắp khuôn viên Cung điện , những bông hoa tỏa hương thơm khắp nơi, sẽ trở thành nhân chứng cho tình yêu của công chúa Anil và Khun Pin mãi mãi. Và cả đời này...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com