Freenbeck Gap The Series 3 Tro Lai
"Chúng ta đến nơi rồi." Tee nói với các cô gái ngồi sau xe"Cảm ơn rất nhiều, Tee." Mon đáp lại, nhận được một nụ cười phản hồi. Sau đó, cô ấy quay đầu về phía Yuki. "Mình cũng cảm ơn Yuki." cô ấy làm một cử chỉ thân thiện bằng đầu, nhưng Yuki vẫn không thay đổi biểu cảm. Mon bị tổn thương một chút, nhưng hiểu rằng họ cần nói chuyện vào lúc khác. Sau đó, cô nhìn người phụ nữ bên cạnh. "Chúng ta xuống nhé?" Sam gật đầu và rời khỏi xe, sau khi cô nắm lấy vai Tee như một cách để nói 'cảm ơn'. Cô gái tóc ngắn đã hiểu.Cả hai người phụ nữ rời khỏi xe và đi về phía ngôi nhà. Mon đi trước Sam vài bước. Cô đi thẳng đến tấm thảm chùi chân, phía dưới là chiếc chìa khóa mở cửa. Trước khi họ đến đó, Mon đã gọi điện cho bố mẹ cô và nói với họ về tình hình của Sam. Bố mẹ đã đề nghị rời khỏi nhà để họ có không gian riêng. Mon nghĩ đó là một ý kiến hay và cảm ơn họ vì điều đó. Cô không nghĩ rằng lần đầu tiên về đến ngôi nhà cũ của mình sẽ không có bố mẹ ở đó, nhưng cô không thể kiểm soát một số điều.Vì vậy, khi họ vào nhà, nó chìm trong im lặng. Mon không chắc chắn phải nói gì, vì vậy cô đã làm những gì cô nghĩ là tốt nhất trong tình huống đó."Chị có muốn ngồi đây không?" cô hỏi, chỉ vào ghế sofa.Sam gật đầu và ngồi đó. Mon đóng cửa lại và hít một hơi thật sâu. Cô thực sự không biết phải làm gì trong tình huống này. Cô chắc chắn rằng cô muốn Sam nói chuyện với mình, nhưng không chắc điều gì sẽ khiến Sam nói chuyện. Cô đi đến ghế sofa và ngồi bên cạnh Sam, nhưng chừa lại một khoảng cách giữa họ. Cô không muốn tạo áp lực cho cô ấy quá nhiều. Nhưng vì im lặng không giải quyết được gì nên cô đành phải lên tiếng trước."Sam, chị cảm thấy thế nào?" cô thận trọng hỏi, không muốn thúc ép cô ấy quá nhiều.Im lặng là câu trả lời duy nhất Mon nhận được. Mon cũng im lặng một lúc, đợi Sam nói điều gì đó, nhưng đã không có điều gì xảy ra. Mon thở dài một lần nữa, suy nghĩ về những gì cô ấy có thể làm tiếp theo."Chị có muốn uống gì không? Hay ăn gì đó?"Một lần nữa, Sam không trả lời. Vì vậy, như một phản xạ tự nhiên, một điều mà cô không định trước, cô đã chạm tay mình vào tay của cô gái tóc nâu."Sam, em có thể làm gì...?"Nhưng, trước khi cô ấy có thể nói hết câu, Sam đã hất tay cô ra và đi về phía đầu kia của chiếc ghế sofa, cách xa Mon nhiều hơn. Mon rất ngạc nhiên về điều này và cô hơi hoảng sợ."Em xin lỗi. Em đã vượt quá à?" cô hỏi, bối rối và không chắc hành động đó có ý nghĩa gì.Vào lúc này, Sam cố gắng phòng thủ hết sức. Cô đã tỏ ra yếu đuối trước mặt Mon. Điều mà cô đã tự dặn lòng không được làm thế vào lần tiếp theo khi gặp Mon. Tuy nhiên, cơ thể cô đang nghĩ điều gì đó khác biệt, cô đã nằm gọn trong vòng tay của Mon ngay khi Mon nói chuyện với cô. Tuy nhiên, bây giờ, cô phải mạnh mẽ. Mon là người đã làm tổn thương cô quá nhiều và cô không thể cho Mon bất kỳ quyền truy cập VIP nào vào cuộc sống của mình sau một thời gian dài rời đi mà không có một lời giải thích thích đáng nào về những gì đã xảy ra. Vì vậy, trước khi họ có thể chạm vào nhau một lần nữa, trước khi thế giới của Sam bắt đầu sụp đổ, cô ấy cần câu trả lời."Tại sao em ở đây?" Sam đặt câu hỏi đó với Mon, mặc dù cô đang nhìn vào bức tường, điều đó có vẻ thú vị hơn so với khuôn mặt của cô gái trẻ xinh đẹp."Sao?" Mon bối rối hơn trước. 'Tại sao cô gái tóc nâu lại hỏi cô câu hỏi đó?', Cô nghĩ thầm."Tại sao em lại quay lại sau từng ấy năm rời đi?"Mon đáng lẽ phải biết câu hỏi này sẽ phải được hỏi ra. Đó là một câu hỏi công bằng. 10 năm không có mặt nhau là một khoảng thời gian dài và có vẻ lạ khi cô quay lại vào thời điểm này. Vì vậy, Mon thở dài và trả lời với sự thật của Sam."Em đến là vì chị. Em nghĩ rằng em nên đến và ủng hộ chị sau khi Kirk qua đời. Em đã nói điều đó trước đây bởi vì đó là sự thật. Em thực sự tiếc về sự ra đi của Kirk, Sam. Những gì em biết về anh ấy rất ít, nhưng em biết anh ấy là một người tuyệt vời.""Anh ấy đã như thế. Anh ấy đã ở đây vào những thời điểm tồi tệ nhất của tôi suốt thời gian qua."Câu nóinày khiến trái tim Mon đau nhói. Sự thật đúng là như thế nhưng cũng không làm trái tim cô bớt đau hơn."Nhưng mà, sao lúc trước em không về?"Câu hỏi này Mon cần phải trả lời. Sam xứng đáng được giải thích, nhưng đó không phải là điều dễ dàng. Cô hiểu điều gì đang diễn ra trong đầu Sam. Nhìn thấy một người thực sự quan trọng sau một thời gian dài rời đi và tách mình ra khỏi mọi người mà không có một lời giải thích rõ ràng sẽ là điều khó khăn đối với bất kỳ ai. Vấn đề là câu trả lời không dễ đưa ra. Đặc biệt là sau rất nhiều năm dối người dối mình."Nó phức tạp lắm." cô ấy suy nghĩ trong vài giây nên nói gì, rồi bắt đầu nói. "Lúc đó trong đầu em có quá nhiều thứ và em phải đưa ra quyết định. Em đã có một sự nghiệp thực sự hứa hẹn trong công ty luật sau khi làm việc chăm chỉ để có thể giao tiếp với các luật sư còn lại, những người coi em như một trợ lý chứ không phải một người học việc. Em đã nhận được lời đề nghị gia hạn với họ và đó là một bước tiến lớn theo đúng hướng chuyên nghiệp. Đồng thời, em nhận được lời đề nghị từ cuốn sách đầu tiên của mình, cuốn sách mà chị nói chị rất thích. Em đoán chị nhớ."Sam cố gắng không thể hiện cảm xúc, nhưng một chút ửng hồng hiện lên trên mặt cô. Cô lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ về bản thân nên cố gắng che đậy bản thân nhiều nhất có thể. Cô rõ ràng là nhớ nó. Cô là người đầu tiên đọc nó. Thật tuyệt khi Mon đã sử dụng kinh nghiệm tòa án của mình để tạo ra một cuốn sách về một luật sư với những vụ án mà cô ấy đã đảm nhận. Mon đã dùng chính cuộc đời của mình để tạo ra một số câu chuyện cùng vài nhân vật trên đó và đã tạo nên một sự nghiệp viết sách thực sự thành công. Cô vẫn giữ công việc luật sư của mình vì cô thực sự giỏi công việc đó và có thể tiếp tục sử dụng cuộc sống thực của mình trong tiểu thuyết. Bên cạnh đó, viết dưới một cái tên không liên quan đến tên thực của cô đã giúp cô giữ được cả hai công việc này."Vì vậy, hồi đó, em có quá nhiều thứ khiến em phải ở lại London và em đã làm vậy. Em thực sự gặp khó khăn khi phải ở một mình và xa nhà, nhưng em cần phải làm vậy. Và em đã không trở lại vì lý do tương tự. Bởi vì có một cái gì đó giữ em ở lại.""Tôi biết. Tôi đã đọc tất cả các cuốn sách của em." lại một lần nữa, Sam hạ thấp sự phòng thủ của mình, nhưng cố giữ nét mặt bình tĩnh nhất có thể. Tuy nhiên, người đỏ mặt lúc đó lại là Mon. Đồng thời, cô không chắc Sam đang ám chỉ điều gì, nhưng không muốn hỏi."Cả hai chúng ta đều có những thứ trong cuộc sống giữ chúng ta ở vị trí hiện tại." Mon tự cắn lưỡi mình. Cô không có quyền hỏi cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô thực sự tò mò muốn biết. Cô hy vọng Sam không phản đối sau câu hỏi của cô. "Em không biết là chị đã có một cô con gái đấy."Sam ngạc nhiên vì điều đó. Trong đầu cô đã cho rằng bằng cách nào đó Mon sẽ biết về con gái cô. Có thể thông qua Yuki hoặc một vài người bạn của cô ấy. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, cô nhận ra rằng Mon không giữ liên lạc với bất kỳ ai. Yuki đã nhiều lần than phiền rằng cô ấy tức giận như thế nào với Mon vì Mon đã không nói chuyện với cô ấy nhiều hơn một vài lần trong một năm. Yuki là người duy nhất có thể nói chuyện với Mon bằng cách nào đó. Vì vậy, thật dễ hiểu tại sao Mon không biết gì về Song."Như em đã nói, nó phức tạp. Và em đã đúng. Có những thứ giữ chúng ta ở nơi chúng ta đang ở. Và tôi nên đi vì con gái tôi, ngay bây giờ." Sam đứng dậy khiến Mon ngạc nhiên cũng có hành động tương tự."Chị đi rồi à?" cô hỏi, nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã bị cắt ngắn. Cô ấy tin rằng họ nên trao đổi về một số chủ đề khác liên quan đến họ."Tôi phải đi. Tôi cần phải ở bên con gái tôi ngay bây giờ. Con bé là một cô bé mạnh mẽ, nhưng con bé đã mất cha giống như cách tôi mất chồng."Lời cuối cùng đó cùng một lúc làm tổn thương cả hai người họ. Đối với Mon, đó là nhận thức về một điều mà cô sẽ không bao giờ làm được, trở thành vợ/chồng của Sam. Với Sam, cô nhớ đến Kirk và cô vẫn không thể tin rằng anh đã ra đi. Nó vẫn là điều mà cô không thể chấp nhận được. Cô đã hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng và khi cô trở về nhà hoặc tỉnh dậy, cô sẽ nhìn thấy anh. Cô không biết phải mất bao lâu để cô chấp nhận rằng anh đã ra đi. Cô hy vọng rằng, bằng cách nào đó, nó không đau đớn như cô đang cảm thấy bây giờ. Bởi vì cô không thể chịu đựng nỗi đau đó thêm nữa. Cô đã kiệt sức và nghĩ rằng cuộc sống này thật tồi tệ với cô.""Và tôi thực sự không chắc bà tôi sẽ nói gì về em với con bé. Tôi không muốn con bé biết chuyện qua con mắt của người khác. Đặc biệt là của bà.""Quan hệ hai người vẫn phức tạp à?" Sam nở nụ cười nửa miệng làm ấm lòng Mon. Bằng cách nào đó, sau tất cả những đau đớn mà cô ấy phải gánh chịu, cô ấy có thể làm điều gì đó gần giống với một cử chỉ hạnh phúc.
"Tôi nghĩ em đã biết chúng tôi rất rõ, vì vậy em có thể hiểu rằng mọi thứ bây giờ cũng giống như thế.""Em đoán một số thứ không bao giờ thay đổi."Họ nhìn vào mắt nhau. Nó giống như họ đã làm khi họ còn trẻ. Họ vẫn có thể chìm vào trong đôi mắt của nhau như trước. Họ vẫn cảm thấy như trước đây một nơi an toàn chỉ dành cho họ. Bây giờ, sau bao nhiêu năm trôi qua cho dù họ có khác đi bởi vì cuộc sống, nhưng họ vẫn cảm thấy gần gũi với nhau. Điều đó khiến tim Mon đập nhanh hơn. Những con bướm đang bay khắp cơ thể cô. Làm sao lại có thể cảm thấy điều đó giống như khi cô còn là một đứa trẻ? Cô chắc chắn mình biết câu trả lời, nhưng nó không làm cô sợ hãi chút nào. Họ có cơ hội thứ hai không?"Tôi thực sự phải đi bây giờ." chính Sam, trong trạng thái hoảng loạn tương tự, đã cắt ngắn khoảnh khắc đấy. Cô tự nhủ điều đó không thể xảy ra. Không phải lúc này, ít nhất là như thế. Hoặc không bao giờ, nếu không có gì thay đổi. Vì vậy, cô quay lại và đi về phía cửa nhà."Chị về nhà bằng cách nào?" Mon lo lắng hỏi Sam."Tôi sẽ đội nón lưỡi trai. Tôi đã yêu cầu nó thông qua ứng dụng." cô ấy trả lời, nhìn vào điện thoại của mình. "Sẽ không lâu đâu." cô cất điện thoại và nắm lấy tay nắm cửa."Sam." Mon bắt cô ấy dừng lại nhưng Sam không quay lại. "Chúng ta gặp nhau khi khác được không?"Sam nghi ngờ, không nghĩ đó là một ý tưởng tốt. Sau một thời gian dài, họ có nên quay lại với nhau không? Sau khi đã học cách sống mà không có người kia? Cô quyết định nói rằng đó không phải là một ý kiến hay. Tuy nhiên, khi cô quay lại và nhìn thấy đôi mắt đã khiến cô say mê, và chiếc đồng hồ mà cô biết rất rõ trên cổ tay Mon, cô lại đánh mất sự kiên định của mình lần nữa."Có thể để khi khác." cô kết thúc câu trả lời.Mon nở một nụ cười nhẹ khiến tim Sam đập nhanh hơn trong lồng ngực. Cô tự đá vào mông mình và mở cửa."Tạm biệt Mon."Nhưng nó không giống như một lời tạm biệt. Nó giống như một câu 'hẹn gặp lại'. Và nó đã làm cho hai trái tim đầy hy vọng lần nữa bùng lên một ngọn lữa.-------------------còn tiếp------------------------
"Tôi nghĩ em đã biết chúng tôi rất rõ, vì vậy em có thể hiểu rằng mọi thứ bây giờ cũng giống như thế.""Em đoán một số thứ không bao giờ thay đổi."Họ nhìn vào mắt nhau. Nó giống như họ đã làm khi họ còn trẻ. Họ vẫn có thể chìm vào trong đôi mắt của nhau như trước. Họ vẫn cảm thấy như trước đây một nơi an toàn chỉ dành cho họ. Bây giờ, sau bao nhiêu năm trôi qua cho dù họ có khác đi bởi vì cuộc sống, nhưng họ vẫn cảm thấy gần gũi với nhau. Điều đó khiến tim Mon đập nhanh hơn. Những con bướm đang bay khắp cơ thể cô. Làm sao lại có thể cảm thấy điều đó giống như khi cô còn là một đứa trẻ? Cô chắc chắn mình biết câu trả lời, nhưng nó không làm cô sợ hãi chút nào. Họ có cơ hội thứ hai không?"Tôi thực sự phải đi bây giờ." chính Sam, trong trạng thái hoảng loạn tương tự, đã cắt ngắn khoảnh khắc đấy. Cô tự nhủ điều đó không thể xảy ra. Không phải lúc này, ít nhất là như thế. Hoặc không bao giờ, nếu không có gì thay đổi. Vì vậy, cô quay lại và đi về phía cửa nhà."Chị về nhà bằng cách nào?" Mon lo lắng hỏi Sam."Tôi sẽ đội nón lưỡi trai. Tôi đã yêu cầu nó thông qua ứng dụng." cô ấy trả lời, nhìn vào điện thoại của mình. "Sẽ không lâu đâu." cô cất điện thoại và nắm lấy tay nắm cửa."Sam." Mon bắt cô ấy dừng lại nhưng Sam không quay lại. "Chúng ta gặp nhau khi khác được không?"Sam nghi ngờ, không nghĩ đó là một ý tưởng tốt. Sau một thời gian dài, họ có nên quay lại với nhau không? Sau khi đã học cách sống mà không có người kia? Cô quyết định nói rằng đó không phải là một ý kiến hay. Tuy nhiên, khi cô quay lại và nhìn thấy đôi mắt đã khiến cô say mê, và chiếc đồng hồ mà cô biết rất rõ trên cổ tay Mon, cô lại đánh mất sự kiên định của mình lần nữa."Có thể để khi khác." cô kết thúc câu trả lời.Mon nở một nụ cười nhẹ khiến tim Sam đập nhanh hơn trong lồng ngực. Cô tự đá vào mông mình và mở cửa."Tạm biệt Mon."Nhưng nó không giống như một lời tạm biệt. Nó giống như một câu 'hẹn gặp lại'. Và nó đã làm cho hai trái tim đầy hy vọng lần nữa bùng lên một ngọn lữa.-------------------còn tiếp------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com