TruyenHHH.com

Freenbeck Gap The Series 3 Tro Lai

Mon đã không chờ đợi quá lâu sau khi nói chuyện với Kirk. Cũng trong đêm đó, cô nhắn tin cho Sam và hỏi cô ấy khi nào họ có thể gặp nhau. Câu trả lời nhanh chóng được hồi đáp. Sam đề nghị họ gặp nhau sau khi lớp học của họ kết thúc vào ngày hôm sau và Mon đã đồng ý với cô ấy. Cô không phải đến công ty luật và công việc ở câu lạc bộ mà cô phải làm có thể đợi đến cuối tuần.

Đêm đó, Sam cảm thấy hạnh phúc. Khả năng Mon chia tay với cô vẫn là có thể, nhưng cô đã hy vọng rằng không phải chia tay như thế này. Bên cạnh đó, có thể nói chuyện đàng hoàng với bạn gái của mình sau những tuần dài đằng đẵng đó là điều mà cô ấy đã mong chờ và cô hy vọng rằng đó là một dấu hiệu tốt khi họ lại nói chuyện với nhau. Vì vậy, cô ấy đã mượn xe của chị gái mình trong trường hợp cô ấy cần đến. Cô chuẩn bị lớp trang điểm đẹp nhất và ủi đồng phục sao cho đẹp nhất để gặp bạn gái của mình.

Ở nhà, Mon đã thức gần như cả đêm để suy nghĩ xem cô ấy sẽ nói gì với Sam. Cô ấy biết mình cần nói gì, nhưng cô đang tìm kiếm những từ tốt nhất để diễn đạt bản thân. Bởi vì cô là một nhà văn, cô bắt đầu viết ra những gì cô muốn nói. Cô đã viết đi viết lại chúng vài lần cho đến khi cô không thể mở mắt ra được nữa. Đó là bốn giờ sáng khi não cô bắt đầu không tỉnh táo nữa.

Ngày hôm sau, cả hai cô gái đều lo lắng về cuộc trò chuyện của họ. Họ không nói chuyện trong bữa trưa khi ở cùng với những cô gái còn lại, nhưng ánh mắt họ vẫn tìm kiếm nhau. Họ biết họ đã nhớ nhau rất nhiều. Vì vậy, nụ cười xuất hiện khi ánh mắt của họ kết nối với nhau. Họ nhút nhát nhưng điều đó có ý nghĩa nhất vào lúc này. Đặc biệt là với Sam, người đã hy vọng về một dấu hiệu thực sự rằng cuộc trò chuyện của họ sẽ diễn ra tốt đẹp.

"Vậy tối nay cậu muốn chúng ta đi cùng nhau không? Trong vài tuần qua mình nhận ra rằng tòa án là một nơi thú vị để đến. Nó giống như là một phần của chương trình truyền hình tội phạm" Yuki nói với cô bạn thân. Kể từ đầu học kỳ, vì không muốn cô ở một mình Yuki đã tận dụng tối thứ sáu để lên kế hoạch cho bất cứ điều gì sẽ làm với Mon. Họ đã kết thúc một vài lần tại tòa án và Yuki đã rất thích điều đó. Cô ấy đã nói đùa rằng cô ấy sẽ không phiền nếu nhận được bằng học luật nếu việc học tiếp thị không diễn ra như cô ấy dự định.

"Ô đúng rồi." Mon cố gắng nghĩ ra lý do tại sao họ không thể gặp nhau, và cuối cùng cô ấy nhìn Sam. Cô gái tóc nâu nhìn thấy cô ấy và mỉm cười, khiến cô ấy cười đáp lại. "Hôm nay không được."

"Tại sao?" Yuki nhìn theo và thấy Sam. Mon quay qua làm như không nhìn, nhưng Yuki đã bắt được cô ấy rồi. Cô mỉm cười nhìn cô bạn với ánh mắt nghi ngờ. " Hai người đã trở lại bình thường chưa? Xin vui lòng, nói với tôi rằng hai bạn đã trở lại bởi vì nó đang trở nên hơi kỳ lạ đối với chúng tôi."

"Chưa. Nhưng hôm nay chúng mình sẽ gặp nhau sau giờ học để nói chuyện. Đó là lý do tại sao hôm nay là không thể đi cùng cậu"

"Hiểu. Mình rất vui vì cuối cùng hai người cũng nói chuyện. Mình không thích nhìn thấy cậu như thế này. Đó không phải là cậu." Mon cười nửa miệng với cô.

"Mình biết. Và mình sẽ xử lý chuyện này." Yuki gật đầu cười.

"Vậy đi nói chuyện với cô ấy đi. Cậu đã lên kế hoạch gặp nhau ở đâu rồi, phải không?"

"Cậu đúng. Cảm ơn cậu, Yuki." cô ấy nở một nụ cười cuối cùng và bắt đầu đi về phía Sam. Khi nhìn thấy Mon, cô ấy cáo lỗi với bạn bè và đến gần Mon hơn.

"Sau giờ học ai xong trước đi tìm người kia phải không?" Mon cười đến đỏ mặt.

"Em đọc được suy nghĩ của chị." Sam cười thật tươi.

"Em rất vui vì em đã đúng. Em phải đi bây giơ. Em chưa hoàn thành bài báo của mình cho lớp học hôm nay, vì vậy em cần phải đi. Nhưng em sẽ gặp chị sau."

"Đi ngay đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Sam muốn thu hẹp khoảng cách giữa họ, nhưng cô biết đó không phải là thời điểm thích hợp. Cô cười với Mon lần cuối rồi chạy vào lớp. Mon nhìn cô cho đến khi không thấy cô nữa. Cô đã nhớ việc được gần gũi với cô ấy như thế, mặc dù chính cô là người đã tạo ra khoảng cách giữa họ. Nhưng nó sẽ kết thúc vào chiều hôm sau.

Mon đã hoàn thành lớp học cuối cùng của cô ấy vào thứ Sáu mà không quá quan tâm đến nó. Cô ấy chỉ để tâm đến một cô gái tóc nâu với đôi mắt đen đã mất tích trong suy nghĩ của cô ấy và cô ấy cần phải chấm dứt tình trạng này. Khi giáo sư nói rằng họ đã hoàn thành mọi việc trong ngày, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình nhanh nhất có thể và bước ra khỏi phòng, muốn là người ở gần lớp của Sam khi cô ấy bước ra. Thật không may, điều đó là không thể, bởi vì bạn gái của cô ấy đã đợi cô ấy bên ngoài lớp học khi cô ấy bước vào. Cô ấy phải mất một lúc để nhận ra, bởi vì cô ấy sắp bắt đầu chạy qua hành lang.

"CHÀO."cô thốt lên khi nhìn thấy cô. "Em định đi đâu?" cô hỏi, với nụ cười xinh đẹp mà Mon đã lâu không thấy.

"CHÀO! em đã định gặp chị trong lớp học của chị. Nhưng chị đã nhanh hơnấ." cô ấy đến gần hơn cho đến khi chỉ còn một bước giữa họ.

"Chị chạy đến đây vài phút trước khi tan học. Chị muốn ở đây khi em tan học. Chị đoán cả hai chúng ta đều nghĩ giống nhau." Mon gật đầu cười với cô. Cô cắn môi vì quá muốn hôn Mon. Cô cũng nhớ đôi môi đó, nhưng cô biết họ cần nói chuyện trước.

"Em rất vui vì chúng ta ở đây. Chị có phiền không nếu chúng ta nói chuyện ngoài bãi cỏ?" Mon gợi ý.

"Chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào em muốn. Chị mang theo xe của chị Nueng. Vì vậy, em cứ quyết định."

"Được rồi, vậy thì chúng ta có thể uống cà phê ở một nơi mà cả hai chúng ta đều thích." Sam cười.

"Điều đó sẽ rất tuyệt. Thực ra chị cần một liều caffein mới cho cơ thể mình." Mon cười với cô, biết cô thích cà phê đến nhường nào.

"Tuyệt vời. Chúng ta đi nhé?" Sam gật đầu và cô bắt đầu hướng dẫn họ đến bãi đậu xe.

Chuyến đi trong xe thật tuyệt, nhưng quá thân thiện với họ. Họ đã là một cặp quá lâu đến nỗi họ đã quên mất cách chỉ là bạn bè. Và mặc dù họ vẫn là bạn bè, nhưng nó không có ý nghĩa tương tự. Vì vậy, nó có một chút khác biệt so với trước đây, nhưng cô ấy không nói gì.

Cuối cùng họ đến quán cà phê nơi mọi người có thể đọc sách và yêu cầu đồ uống quen thuộc của họ. Họ ngồi cạnh cửa sổ, như mọi khi, và nhấp một ngụm cà phê.

"Được rồi. Em nghĩ em phải là người bắt đầu nói chuyện." Mon lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài vài phút giữa họ. "Đầu tiên, em muốn nói rằng em xin lỗi, Sam. Em đã yêu cầu chị thời gian để suy nghĩ về điều này, nhưng em đã mất quá nhiều thời gian. Chị không đáng bị đối xử như vậy. Chị là bạn gái của em, và em sẽ có thể nói chuyện với chị về bất cứ điều gì. Em để cơ chế phòng vệ của mình lộ diện. Em tập trung vào trường học, công việc và giấy tờ và em không dành thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Và Chị đã rất tử tế khi cho em không gian đến nỗi em thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn. Vì vậy, em xin lỗi vì điều đó."

"Không sao đâu. Chị hiểu. Dạo này chị cũng bận. Vì vậy, đừng lo lắng. Chị hiểu điều này không dễ nghĩ đến và em cần một chút không gian." họ nở nụ cười nửa miệng, trước khi Mon nói tiếp.

"Em đã nói chuyện với Kirk ngày hôm qua. Anh ấy nói với em về chuyện hay người và cho em biết thêm bối cảnh về những gì đang diễn ra. Và mặc dù em hơi đau lòng vì chị đã không nói với em bất cứ điều gì trước đó, nhưng em hiểu rằng đó không phải là điều dễ dàng thực hiện. Em chưa bao giờ có một gia đình luôn ở bên em theo kiểu đó, vì vậy thật khó để em hiểu được áp lực mà chị phải gánh trên vai. Nhưng em có thể tưởng tượng một số điều. Nó đến từ một hình tượng người mẹ nào đó đối với chị, người đã nuôi nấng chị trong một khoản thời gian quan trọng của cuộc đời. Nếu mẹ em muốn em lấy ai đó, và để luôn làm hài lòng mẹ, em cũng sẽ như chị" Cô ấy thở dài. "Em xin lỗi. Chỉ là em không biết người phụ nữ đó, nhưng em có động cơ để ghét bà ấy." Sam cười.

"Nếu em là Tee. Chị sẽ nói điều gì đó phản bát về nó. Nhưng chị không thể đổ lỗi cho em vì đã ghét bà ấy. Bà ấy không phải là người giỏi nhất. Nhưng bà là bà của chị và chị đã được dạy rằng gia đình rất quan trọng trong cuộc sống."

"Em hiểu rồi, vì vậy em sẽ không nói với chị bất cứ điều gì về bà ấy." Mon lại gần nắm lấy tay cô. "Điều em muốn nói là em yêu chị. Em muôn được ở bên cạnh chị. Em biết chị đang ở một tình trạng phức tạp ngay bây giờ, nhưng em muốn ở bên cạnh chị. Em biết điều đó có thể không dễ dàng và em sẽ không thích điều gì đó xảy ra kể từ bây giờ, nhưng chị quá quan trọng đối với em , và em không muốn từ bỏ chị. Nếu chị vẫn muốn ở bên em, em rất muốn chúng ta trở lại bình thường. Giống như một cặp đôi đặc biệt. Em xin lỗi vì đã đẩy chị ra xa, nhưng em hứa rằng em sẽ bù đắp cho chị."

"Tất nhiên, chị muốn ở bên em. Chị yêu em,Mon. Và chị hứa với em là chị sẽ tìm cách nói chuyện với bà ngoại. Có thể không phải bây giờ, bởi vì chị không biết làm thế nào để tiếp cận bà ấy, nhưng chị sẽ tìm ra cách. Chị muốn được ở bên em và không ai khác. Chúng ta sẽ không giống như Kirk và Seth. Chị muốn hét lên và tự hào rằng chị yêu em. Rằng em là người dành cho chị. Vì vậy, chị sẽ tìm ra một cách. Chị sẽ cố gắng hết sức để đối mặt với bà." Mon vuốt má khiến Sam nhắm mắt lại.

"Em biết rằng chị luôn có trách nhiệm với những gì chị nói, nhưng em không muốn chị thực hiện những lời hứa mà chị không thể làm. Em chỉ muốn chị yêu em giống như cách em yêu chị. Phần còn lại, cuối cùng điều gì đến nó sẽ phải đến, được chứ ?"

Sam gật đầu, với một nụ cười. Có lẽ không phải là hạnh phúc nhất vì cô ấy thực sự muốn Mon tin tưởng với lời nói của cô. Nhưng điều đó không thành vấn đề vì cuối cùng họ đã trở lại bình thường.

"Chị có thể hôn em không? Chị đã kiềm chế bản thân mình cả ngày, nhưng..."

Mon không để cô ấy nói hết và khép lại khoảng cách giữa họ bằng một nụ hôn. Đã quá lâu rồi họ không nếm trải mùi vị của nhau, và họ cần nó như không khí để thở. Họ đã không giảm cường độ mặc dù họ ở nơi công cộng. Họ hôn nhau như thể đây là lần đầu tiên, biết rằng điều đó có ý nghĩa quá lớn đối với họ. Tuy nhiên, sau vài giây, một cơn ho cắt ngang họ. Họ tách ra một chút và nhìn sang một bên. Đó là một người đàn ông giận dữ.

"Hai người nếu có chút lịch sự thì lập tức rời khỏi nơi này. Tại sao lại làm điều này trước mặt mọi người?" Mon không nhịn được cười. Không phải cô ấy muốn thế.

"Tôi xin lỗi. Nhưng không có biển báo nào nói rằng một cặp đôi không được hôn ở đây." cô đứng dậy định uy hiếp người đàn ông. "Chúng tôi sẽ đi, nhưng không phải vì bạn. Đó là bởi vì tôi muốn hôn bạn gái mình không chỉ trên môi cô ấy, mà cả những bộ phận khác nữa." Sam trố mắt. Cô không thể tin rằng bạn gái mình lại nói như vậy. "Đi thôi Sam." cô đưa tay nắm lấy, cô gái tóc nâu đi theo sau.

"Tạm biệt, đáng ghét."

Họ lấy cà phê của họ và rời khỏi nơi đó

"Có chuyện gì vậy? Tại sao em nói thế?" Sam hỏi và Mon quàng tay qua cổ cô.

"Em không biết, nhưng những gì em nói là sự thật."cô ấy thậm chí còn tiến lại gần hơn, khiến mũi họ chạm vào nhau. "Bố mẹ em không có nhà. Chị có muốn đến đó không?"

"Tất nhiên."

Và, như thế, họ rời khỏi nơi đó, hạnh phúc khi được ở bên nhau, đúng nghĩa, một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com