TruyenHHH.com

[FREENBECK] _ CHUA CHUA NGỌT NGỌT

C26: Bọn họ là vậy.

thBeeS

Không khí giữa hai người rơi vào tĩnh lặng.

Mặc dù là gần sát bên nhau, Becky được Freen nâng đỡ trong vòng tay của cô, hơi thở gần kề, tiếng nhịp tim ổn định rung rinh trong tâm can, nhưng chẳng ai nói với ai lời nào.

Đối với họ, kể từ ba năm trước đến thời điểm hiện tại, ở trước mặt đối phương không cãi nhau đã là một việc vô cùng tốt.

Đừng nghĩ đến việc nói chuyện hòa hảo cùng nhau.

Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt khác, Becky cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với Freen.

"Buông em ra đi."

Tuy nhiên câu mở đầu lại là sự né tránh, trong suy nghĩ của Freen khi vừa mới nghe Becky nói chính là như vậy. Cô khó chịu cau mày đáp:

"Chân em đang bị thương."

Becky nhìn lại cô, ôn tồn nói: "Lưng chị cũng không khỏe."

Phụ họa cho lời nói của nàng, Becky lập tức đưa tay ra sau lưng Freen ấn một cái. Cô liền hít thật sâu, cảm nhận cơn nhói đau thấu xương.

Không để Freen thắc mắc vì sao nàng lại biết, Becky đã cướp lời trước:

"Không phải chị muốn giấu thì có thể giấu. Cái mùi thuốc nó nồng chỉ cần lướt ngang là có thể ngửi thấy."

Chưa kể hiện tại cô gần sát bên nàng, Becky lại càng ngửi rõ hơn mùi thuốc cao dán.

Nhưng việc mình giấu giếm bị Becky phát hiện ra không đồng nghĩa với việc Freen đồng ý buông nàng ra. Cô vẫn giữ chặt nàng, giúp nàng đứng vững, đưa mắt lơ đãng nhìn chỗ khác.

"Chị không sao, vẫn còn ổn."

Sự quay mặt đi của Freen, chứng tỏ một điều rằng nàng có nói gì tiếp theo đi nữa, cô cũng chẳng quan tâm đến, không nghe theo, càng không làm theo. Becky nhìn qua cũng không tiếp tục nói nữa.

Bọn họ chính là như vậy, thân thuộc đến mức, dù có tách ra nhiều năm, quay trở lại vẫn hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Cũng may không để hai người chờ quá lâu, bà Armstrong đã lái xe đến cổng trường.

Khi còn ở trong xe, bà Armstrong nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng sát bên nhau, trong mắt lộ ra ý cười.

Cuối cùng cũng chịu hòa giải rồi sao?!

Chiếc xe dừng trước mặt hai người, Freen lập tức mở cửa xe để Becky ngồi vào ghế sau. Cô vốn dĩ định đóng cửa xe, nhưng lại bị lời của bà Armstrong kéo lại.

"Freen về bằng gì đó? Lên xe để mẹ đưa con về luôn."

Freen cúi thấp người nhìn bà, lại liếc mắt nhìn qua Becky ở hàng ghế sau, nàng không tỏ thái độ, quay mặt ra hướng bên kia, nhưng bản thân từ lúc nào đã ngồi nhích vào trong, chừa cho cô một chỗ. Freen khẽ cười, chui vào xe.

"Con cảm ơn mẹ Rawee!"

"Con bé này, khách sáo làm gì."

Bà Armstrong cười cười, khởi động xe chạy đi.

"Mà Becky không phải đi tham gia hoạt động sao? Lại té đến bị thương như vậy."

Becky theo lời của mẹ nhìn xuống đầu gối đầy vết xước cùng cổ chân quấn thành một cục của mình, cũng may áo hoodie dài che đi vài thứ trên cánh tay, nhưng nàng vẫn hé răng cười trừ với mẹ:

"Con bất cẩn trượt chân."

"Con lúc nào cũng hậu đậu chứ bất cẩn hay không gì." Bà Armstrong liếc con gái mình qua kính chiếu hậu, xong lại nhìn qua Freen ngồi kế bên, ánh mắt hòa hoãn đi chút nhiều.

"Phải rồi Freen, có con ở đây mẹ tiện hỏi luôn. Ở trường con bé nó có quậy phá gì hay không mà mới vừa rồi giáo viên chủ nhiệm của nó gọi điện báo cáo với mẹ về điểm rèn luyện của con bé."

Freen âm thầm liếc nhẹ qua Becky một cái sau khi được bà Armstrong hỏi. Ở phía dưới, nơi mẹ nàng không nhìn thấy, có một bàn tay kịch liệt ra dấu đừng nói với cô.

"Dạ không ạ. Con không trực ở trường nên không nắm rõ tình hình."

Cô không muốn phụ lòng tin tưởng của bà Armstrong, nhưng cũng không nỡ vạch trần Becky. Nên chỉ còn một cách tự mình giả ngu, xem như không biết gì.

"Vậy sao? Nếu vậy thì ở trường con bé nó có phá phách gì con nhớ báo cho ta biết nhé?!"

"Vâng ạ."

Freen gật đầu, chống cằm quay đầu ra cửa sổ, khuôn miệng được bàn tay che đập lấm lét nở nụ cười.

Nói dối đúng là không phải một chuyện tốt.

"Để chắc ăn hơn ta nên đưa Becky đến bệnh viện kiểm tra trước. Lần sau cẩn thận hơn, đừng có đụng một chút là bị thương nữa."

Câu chuyện trên xe vẫn cứ luôn vây quanh nàng, Becky bĩu môi chán chường.

"Dạ..." Âm thanh còn kéo thật dài.

.

.

.

Becky được đưa lên phòng sau khi đã được kiểm tra hết toàn bộ cơ thể, lắng nghe một số căn dặn từ bác sĩ và kèm theo đó là một đống thuốc cho nàng. Về đến phòng, việc đầu tiên của Becky cần làm chính là đi tắm. Đã tắm nắng lại còn lăn lộn trên đất cát, cả người đều dinh dính khó chịu.

Nàng soạn đồ trong tủ quần áo, khi vừa đóng cửa, hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương, Becky ngây người, nhìn thật lâu vào chiếc mũ trên đầu.

Thế nào mà nó vẫn còn nằm ở đây?

Nàng đã quên trả cho lại cho chủ nhân của nó.

Becky đưa tay cởi chiếc nón, ngón tay vuốt nhẹ qua bề mặt chiếc nón làm bằng nhung tăm rất mịn, nàng cẩn thận đặt nó trên bàn học, lê lết cái thân chui vào phòng tắm.

Để đó, giặt lên trước đã.

.

.

.

Freen về đến phòng, đặt đồ đạc lên bàn học, cô dừng lại một chút nhìn toa thuốc vừa được kê.

Đây là kết quả của việc khi cô và bà Armstrong đưa Becky đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng cơ thể nàng. Sau khi có kết quả, cô giúp bà Armstrong đi lấy thuốc cho nàng, sau đó quay lại không biết hai người bọn họ đã nói gì với nhau mà bà Armstrong nhất quyết bảo cô vào kiểm tra.

Cô không thể từ chối, đành phải miễn cưỡng vào kiểm tra.

Sau khi về nhà thì hai đứa trẻ đã có hai toa thuốc cho mình.

Cô tìm điện thoại của mình, lại mở ra danh sách học sinh đã tham gia hoạt động hôm nay, những người có đăng kí đều có ghi lại số điện thoại. Freen tìm được số điện thoại của Becky, muốn gửi tin nhắn cảm ơn nàng.

Nhưng tin soạn được một nửa liền dừng lại.

Cô trầm ngâm nhìn đoạn tin nhắn chưa được gửi đi, lại nhìn sang chai nước suối mình uống dỡ luôn được mang bên mình. Cuối cùng quyết định xóa đi, chỉ lưu lại số điện thoại, rồi tắt điện thoại, soạn đồ đi tắm.

Cô nghĩ, có những thứ nên trực tiếp nói với nhau thì tốt hơn.

.

.

.

Bởi vì chân bị thương của Becky, tạm thời những ngày tới đi học đều là do mẹ nàng đưa nàng đi.

Khi hai người ra đến cổng, trùng hợp nhìn thấy Freen đang dẫn xe từ cổng đi ra.

"Freen!"

Bà Armstrong đi tới, gọi lớn tên cô.

"Dạ, chào buổi sáng mẹ Rawee."

Freen xoay đầu, chấp tay chào bà. Ánh mắt rất nhanh liếc qua Becky đang đứng đợi ở cửa.

"Lưng con ổn chưa, chạy xe có được không? Lên xe để ta đưa con đi."

Cô ái ngại mỉm cười: "Như vậy có tiện không ạ?"

Thật ra là cô muốn từ chối. Cô rất ngại nhận sự giúp đỡ từ người khác khi bản thân không làm gì, dù người đó là mẹ Becky.

"Làm gì mà không tiện? Con và Becky học cùng trường không phải sao?"

Bà Armstrong lườm cô, không cho cô thêm cơ hội từ chối, quay người lên xe.

"Nhanh vào cất xe đi, bọn ta đợi."

Không có cơ hội từ chối, Freen đành lật đật cất xe trở lại vào nhà. Khi cô quay trở ra, cô thấy Becky còn đứng ở chỗ cửa.

Hình như là bà Armstrong quên mất con gái đang bị thương thì phải.

Freen liền nhanh chân hơn chạy đến đỡ nàng.

Chỉ là Freen không biết, Becky là cố tình đứng chờ cô.

Và khi nàng vào đến lớp, mở cặp lấy bài ra chép thì nhìn thấy một cây kẹo mút nằm yên ở ngăn đựng bút.

Nàng cầm cây kẹo ngây người nhìn ra sân trường.

Nàng cũng không biết, Freen đã để nó vào trong cặp nàng từ lúc nào.







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com