TruyenHHH.com

Freenbeck Chua Chua Ngot Ngot





"Aaa!!! Sao mẹ không gọi con dậy???"

Một buổi sáng đẹp trời, trên bầu trời xanh cao từng áng mây trắng lượn lờ, nắng vàng đổ xuống lá cây màu xanh tươi mát, trong nhà Armstrong, tiếng hét lớn của Becky vang vọng khắp nơi. Nàng vội vàng lao đi như một cơn gió xuống phòng khách, chiếc nơ ở trước cổ áo sơ mi còn chưa được thắt lại đàng hoàng.

"Là con không chịu dậy. Báo thức thì cài cho lắm, nhưng con cũng tắt rồi ngủ tiếp đó thôi."

Bà Armstrong chán chường nhìn con mình. Cái tình trạng mỗi sáng nhìn thấy Becky chạy loạn xạ trong nhà bà nói riết cũng làm biếng nói nữa.

Becky lại không có thời gian so đo với mẹ mình, nàng khoác vội cặp lên vai, không ăn sáng mà chạy ra khỏi nhà.

Vừa hay bên ngoài Namo cũng vừa chạy xe tới.

"Sao sáng nào cậu cũng trễ vậy? Khiến tớ cũng bị vạ lây theo!"

Becky vừa nhảy lên xe, Namo cũng nhanh chóng đạp xe đi. Tuy nhiên vẫn không quên nhăn nhó với bạn của mình.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tớ bao cậu uống trà sữa bù nha!"

"Cậu muốn tớ mập chết hả? Lúc nào cũng lấy trà sữa ra mua chuộc tớ."

Namo bĩu môi, nghĩ đến cái bụng sơ múi của mình đã bắt đầu có ngấn liền muốn khóc.

"Không sao, tròn một chút thì ôm ấm hơn."

Becky ngồi phía sau cười khúc khích, đưa tay vòng ra phía trước bụng của Namo, không báo trước mà bóp bóp bụng cô nàng.

"Ê.. ê.. ngã xe bây giờ..."

Bị chọt vào nơi nhạy cảm, Namo bị nhột vừa cười vừa khống chế tay lái, xém chút không giữ được thăng bằng. Cả hai cùng la lên cứ chiếc xe cứ xiêu vẹo trên đường.

.

.

.

"Thấy chưa, thế nào cũng trễ mà!"

Hai người dừng xe trước cổng trường, nhìn cánh cổng sắt lớn đã đóng chặt lại, ngăn cách cả hai và bên trong sau đó quay đầu nhìn nhau, yểu xìu không có sức sống.

"Đành vậy, sài cách cũ thôi."

Namo cũng không phản đối, đạp xe đi tìm chỗ gửi trước.

Nhìn bức tường cao hơn bọn họ nửa thân người, Becky và Namo không nghĩ nhiều, trực tiếp quăng cặp của cả hai qua bờ tường bên kia. Sau khi nghe thấy tiếng "phịch" khe khẽ kêu lên, cả hai cùng di chuyển đến cái cây to bên cạnh.

Becky leo lên được thân cây, lúc này đã nhìn thấy được khung cảnh bên trong trường. Nàng quay quắc nhìn xung quanh đánh giá, chắc chắn không có ai nhìn thấy liền bước qua bờ tường, dứt khoát nhảy xuống đất.

Mọi thao tác dễ dàng và quen thuộc như là bọn họ đã làm rất nhiều lần trước đây.

"Namo, an toàn rồi."

Sau khi tiếp đất an toàn, Becky hạ thấp giọng gọi Namo.

Cô bạn nhận được thông báo của Becky, cũng từ thân cây bên kia lú đầu qua, động tác nhanh nhẹn, thuần thục như Becky mà nhảy xuống đất.

Cả hai nhặt chiếc cặp của mình, phủi phủi lớp bụi trên trang phục, đập tay ăn mừng vượt ải thành công. Lại tiêu sái rời đi như không có gì.

"E hèm!"

Tuy nhiên trời không toại lòng người, bọn họ vừa bước hai bước, phía sau đã có giọng nói khẽ khàn cất lên. Cả hai người chột dạ, đứng nghiêm mình, căng thẳng đến không dám xoay đầu nhìn lại.

"Sao cậu bảo là an toàn hả?"

Namo nghiến răng, trừng mắt liếc qua Becky. Nàng cũng chỉ nhe răng cười ngượng.

"Lúc nãy tớ không nhìn thấy thật mà."

Quả thật nàng đã nhìn kĩ lắm rồi, ai mà biết cái người kia lại trốn ở đâu giờ lại lù lù xuất hiện cơ chứ.

Người bắt tại trận hai học sinh leo tường vào trường nhìn hai người bọn họ không có phản ứng. Trên bắp tay đeo dải băng đỏ, ôm một bảng ghi chép trong người, ngón tay đẩy nhẹ gọng kính, từng bước đi ngang qua hai người.

Chậm rãi dừng ở trước mặt.

"Rebecca Patricia Armstrong, Namo Chanarat lớp 10C, đi trễ và vi phạm quy định nhà trường. Bị trừ 5 điểm rèn luyện, và chạy 3 vòng sân thể dục. Giờ ra chơi đến sân thực hiện hình phạt "

Người kia không một chút niệm tình ghi hai cái tên vào sổ, lại lưu loát xoay người rời đi.

Cả hai đồng loạt nhìn về phía người kia, sắc mặt càng thêm khó coi.

.

.

.

"Cậu coi hai đứa nó có thảm không chứ? Ngày đầu tiên đi học sau buổi lễ khai giảng cấp 3 đã bị phạt như vậy. Những ngày tháng sắp tới nhất định khó sống."

Irin đứng trong bóng mát, nhìn hai đứa bạn của mình bị phạt sau khi đi trễ vào ngày đầu tiên đi học lại, thậm chí không hối lỗi mà còn trèo tường vào trường. Chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thương xót thay cho hai người bạn của mình.

"Tớ thấy tội nhất là Namo, đã phải đưa Becky đi học, bây giờ còn bị liên lụy phạt chung."

Non ngồi bệt xuống bãi cỏ, tay chống cằm, nhìn Becky và Namo chạy túa mồ hôi khắp người vẫn chưa xong. Hơn nữa lúc này đang là buổi trưa nắng gay gắt.

Irin liếc xéo qua Non, không thương tiếc đá vào đùi của cậu một cái.

"Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Bạn bè với nhau, này là Namo tình nguyện, cậu ấy không than, cậu ý kiến làm gì? Người thảm nhất phải nói đến Becky chứ? Đã mất đi người chị thân thiết, bây giờ còn trở mặt thành thù kia kìa."

Mặc kệ Non ôm đùi than oán, Irin lại đưa mắt nhìn người con gái đứng ở trong bóng râm cách họ một khoảng, đang nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng giám sát hai người đang bị phạt.

Freen Sarocha Chankimha, học sinh lớp 12. Là bí thư của đoàn trường được thầy cô tin tưởng nhất. Học bá được người người ngưỡng mộ. Còn là đội trưởng cờ đỏ trong trường.

Lần này Becky và Namo bị cô bắt được, đúng là chỉ có một chữ, thảm.

Mà điều này cũng phải nói đến vụ việc 3 năm trước. Cho đến hiện tại 3 người họ vẫn chưa biết vì sao Becky và Freen lại trở mặt với nhau.

Chỉ là một ngày khi Becky đến trường, tuyên bố với bọn họ sẽ không học thêm ở lớp của Freen nữa, và cũng không còn bất cứ liên hệ gì với cô. Khí thế hùng hổ năm đó, kéo đến tận bây giờ. Mỗi lần đối mặt với nhau liền như chó với mèo.

Mà cũng từ lúc đó, tính cách của Becky ở trường cũng thay đổi hẳn.

Còn thay đổi như thế nào hả, chờ xem diễn biến tiếp theo nè.

Becky và Namo như bị rút cạn sinh khí nằm dài trên sân tập. Cái sân thể dục này nói bự không bự, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đối với sức của cả hai cũng không đáng ngại gì. Chỉ là chạy dưới trời nắng như thế này, chưa ngất xỉu đã là hơn người.

Nàng há miệng hít thở, dưới ánh mặt trời, nàng nheo mắt nhìn cái bóng đen xuất hiện trước mắt, cùng giọng nói đều đều:

"Lần này là phạt cảnh cáo, nếu hai em còn vi phạm, không chỉ là chạy 3 vòng như thế này."

Nói xong liền xoay người, lạnh nhạt rời đi.

Becky bật người ngồi dậy, ánh mắt đay nghiến nhìn bóng lưng của cô.

"Chị ta nghĩ đây là quân đội hả? Chạy dưới trời nắng thế này còn nói là không phạt nặng!"

Irin và Non vừa chạy tới, đã nghe Becky mở miệng mắng Freen.

Cái người trước giờ luôn như chú mèo nhỏ quấn quýt bên Freen, bây giờ đã không niệm tình xưa mà nói xấu cô như thế. Becky đúng là không còn là Becky trước kia nữa.

"Cậu có ở đây mắng thì cũng không thay đổi được gì, phạt cũng đã phạt rồi. Lần sau rút kinh nghiệm đi học sớm đi."

Irin chép miệng, đỡ Becky và Namo đứng dậy.

"Đi nào, đi bồi bổ sức lực."

Khoác vai hai người bạn của mình, Irin lôi cả hai đi về phía căn tin trường. Ăn uống no nê, gác qua một bên cái hình phạt éo le vào tuần đầu tiên đến lớp sau khi lên cấp 3 này.













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com