TruyenHHH.com

Freedonia The Gioi Bi Lang Quen

Amaya nhìn xuống cánh tay đầy sẹo của mình rồi nhìn vào hình ảnh phản chiếu dưới mặt hồ. Cô chợt giật mình. Gương mặt trắng bệch kia là ai? Mái tóc đỏ bù xù đó là của ai? Lần trước soi gương, cô thấy một người phụ nữ da dẻ hồng hào, thân hình nở nang đang nhìn mình. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô soi gương? Bỗng dưng bóng dáng người anh trai và cô bạn chung giường hồi còn ở học viện Quân sự lại xuất hiện trong đầu cô. Những giọng nói bắt đầu vang lên với nhiều sắc thái khác nhau. "Họ không còn ở đây" - Amaya tự nhủ. Một người đàn ông với khuôn mặt kì dị và đôi tay rực lửa xuất hiện... Hình bóng phụ nữ dưới mặt hồ bỗng mờ dần, nó nhìn cô với đôi mắt đỏ đọc. Một dòng nước ấm chảy xuống gò má nóng hổi của cô.

Mặt nước gợn sóng, phá tan hình ảnh người phụ nữ. Chú quái vật đứng im rồi tự dưng chạy nhảy quanh chỗ nước nông. Những giọt nước lạnh toát bắn lên khắp người Amaya khiến tâm trí cô như rơi tõm xuống mặt đất, quay trở lại với thực tại. Bộ lông của Kale đã ướt sũng, bết lại thành từng mảng. Nó bới đất dưới lòng hồ rồi nhảy chồm ra định vồ một con cá lươn màu đen. Con cá quẫy đuôi, thoát khỏi móng vuốt nhọn hoắt của quái vật tuyết. Nhưng Kale vẫn chưa bỏ cuộc. Nó biết rằng ở chỗ nông không đủ nước để con cá bơi đi mất. Nó tát nước, hất luôn cả đất dưới lòng hồ cho tới khi con cá bay lên bờ. Kale lao tới, cúi xuống đớp con cá rồi nuốt chửng vào bụng trong tích tắc. Sau đó, nó lắc người, vẩy hết những hạt nước còn đọng lại trên lông, bắn tung toé cả vào đống lửa mới nhóm của Fish. Cậu ta lườm chú quái vật, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Trời vẫn chưa tối hẳn, thế nhưng bụng ai cũng đói cồn cào. Fish treo chiếc nồi nhỏ lên giá gỗ bên bếp lửa. Cậu lôi một ít tuyết trên cây, hoá lỏng chúng rồi thả vào nồi. Ánh lửa bập bùng đã phần nào đẩy lùi cái vẻ hiu quạnh, đáng sợ của cánh rừng. Khác với rừng ở gần trại giam chỉ có cây lá kim, rừng ở nơi đây chủ yếu là cây lá kim, cây lá rộng đan xen lẫn nhau. Vậy nên nơi này có phần u ám hơn, giống trong các câu chuyện cổ tích. Tiết trời cũng có vẻ bớt lạnh hơn và tuyết ít khi rơi. Có lẽ họ đang tiến dần xuống phía Nam, gần hơn với Ngã ba lục địa Lớn.

"Đó là điểm giao thoa giữa ba quốc gia: Đất Phương Bắc, Vương quốc Auresque và Onarrou." - Fish vừa nói, vừa chỉ tay vào tấm bản đồ.

"Bà bảo không muốn về nước, còn tôi thì không thể ở lại đây. Vương quốc Auresque cũng không phải là nơi lí tưởng vì họ là nước trung lập và rất khắt khe trong việc nhập cảnh. Hơn nữa, hiện giờ họ là đồng minh duy nhất của Đất Phương Bắc nên chắc lệnh truy nã lan sang đấy rồi."

Amaya đang ngậm đầy thức ăn trong mồm nên chỉ biết gật gù đồng ý.

"Đất Phương Bắc và Oradatarc lại bị đại dương ngăn cách. Nhưng phía tây nam có một vành đai các đảo lớn nhỏ, như một cái cầu nối giữa hai nước. Tụi mình có thể đi bằng đường biển tới đó."

"Nhưng chỗ đấy là thuộc địa của Onarrou mà."

"Một nửa thôi. Nửa còn lại vẫn tự do. Và người dân cả hai miền đều đang đấu tranh. Bà chưa nghe tới hội Lá Xanh à?"

"Ý ông là hội phản động thuộc địa?"

"Bọn tôi không phải phản động..." - Fish bất ngờ lên  phản đối. Nhưng cậu ấy bỗng ngưng lại.

"Thì ra ông cũng là thành viên. Bảo sao bị bắt."

Fish hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trong đầu nhẩm đếm từ một đến mười. Sau đó, cậu ấy ôn tồn giải thích.

"Tôi bị bắt vì bọn lính tưởng tôi là kẻ giúp bọn tù binh vượt ngục... mà đúng là tôi giúp vài người Onarrou trốn sang bên đó. Nhưng đấy và bởi vì họ muốn gia nhập hội. Hội chúng tôi có mặt ở khắp nơi, tập hợp người dân thuộc địa và chống lại ách thống trị của đế quốc. Nhưng dưới góc độ bọn Onarrou chắc gọi chúng tôi là kẻ xấu cũng phải. Xấu tốt còn do quan điểm..." - giọng Fish nhỏ dần, nhỏ dần tới khi nó chỉ còn là những tiếng lẩm bẩm khó nghe.

Fish nhét thanh củi cuối cùng vào đống lửa sắp tàn. Cậu ngước mắt lên và thấy người bạn đồng hành của mình đang ngồi thơ thẩn, cốc nước trên tay đã nguội.

"Theo ông tôi có phải kẻ xấu không?"

"Bà giúp tôi chạy trốn nên tôi nghĩ bà cũng có điểm tốt đấy chứ." - Fish trả lời dứt khoát, vẻ mặt chân thành, không chút do dự.

Một cảm giác ấm áp lan toả khắp người Amaya. Phải chăng đó là do đống lửa đang bùng cháy trở lại, hay bởi vì... một thứ khác? Trong phút chốc, những giọng nói kia không còn đủ sức đè nặng tâm trí cô.

"Người yêu tôi chắc chắn cũng nghĩ sẽ nghĩ vậy khi tôi kể với em ấy."

"Đang thời điểm nhạy cảm mà ông dám kiếm người yêu."

"Sợ gì. Người cùng hội mà. Chết thì chết cả lũ."

"Thái độ như vậy mà đòi làm cách mạng..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com