TruyenHHH.com

Fortpeat Loml


"Chương mới của cuộc đời"

Dạo bước trong siêu thị, Peat dành cả buổi sáng hôm nay để mua thức ăn và vài món đồ lặt vặt. Siêu thị ở đây thật khác, bình thường ở nơi cũ, chẳng có mấy ngày siêu thị vắng vẻ cả. Nó luôn tấp nập và đông đúc khiến cho việc đi mua đồ sinh hoạt là điều Peat cảm thấy phiền phức nhất vì nó tốn quá nhiều thời gian, phần lớn là để xếp hàng. Còn ở đây, siêu thị trông có vẻ vắng vẻ hơn, có vẻ người dân đã quen với việc mua đồ ăn ở chợ địa phương hơn là những siêu thị lớn. Điều đó giúp cho công việc mua đồ sinh hoạt hôm nay của Peat diễn ra rất thuận lợi. Cậu không phải đối mặt với việc đứng hàng giờ để chờ được thanh toán.

Điều bất ngờ tiếp theo mà Peat nhận ra ở đây là mọi thứ dường như có giá rẻ hơn rất nhiều so với thành phố cậu từng sống. Nếu ở đấy, Peat đã phải trả gấp đôi số tiền để mua những đồ vật tương tự. Cậu cảm thấy thoả niềm đam mê mua sắm của mình, mặc dù cậu rất không thích việc xếp hàng ở nơi cũ nhưng ở đây thì khác. Tất cả mọi thứ đang làm cậu cảm thấy rất hài lòng và vui vẻ.

Nhân viên thu ngân cũng chẳng xông xáo làm việc là bao, đó là một cô gái khá trẻ tuổi, miệng vừa nhai kẹo cao su, tai đeo một bên airpods, động tác thì chậm rãi đưa mã vạch sản phẩm qua máy quẹt mã. Từng tiếng "tít", "tít" là thứ âm thanh duy nhất giữa Peat và cô ấy lúc này. Sau khi tính tiền, cậu đưa thẻ thanh toán cho cô rồi nhận hoá đơn. Mọi việc diễn ra trong vòng vỏn vẹn chưa đầy năm phút.

Peat về nhà ngay sau đó, cậu muốn nấu cơm trưa. Thực đơn hôm nay có lẽ chỉ vài món đơn giản vì cậu không muốn phải bày biện nhiều. Việc sống một mình khiến cho Peat dần sinh hoạt đơn giản, cậu ăn uống đơn giản hơn, làm gì cũng tiết kiệm lại đôi chút. Hôm nay thực đơn có món sườn xào, thêm một món rau và một món canh, đủ cho Peat ăn từ lúc này đến chiều tối hoặc có thể là đến sáng mai.

Trong lúc nấu nướng, điện thoại của Peat vang lên, là mẹ của cậu. Cậu bắt máy cuộc gọi, chuyển sang chế độ gọi video rồi để sang một nơi khác, trên màn hình đang hiện cậu đang nấu nướng.

"Peat, nơi ở mới thế nào rồi con?", Mẹ của cậu hỏi.

"Ổn mẹ ạ, cũng gần chỗ làm mới nên có vẻ tiện", Peat nói, cậu lại nói dối mẹ. Cậu biết điều đó là không nên nhưng cậu vẫn không muốn bất kì ai phải lo lắng cho những vấn đề vốn là của riêng cậu.

"Nghe thế là được rồi. À mà, ở đó có gì khó không?", bà hỏi. Mặc dù Peat từ nhỏ đến lớn không phải là một đứa trẻ khó ăn khó chiều, cậu rất dễ nuôi và lớn lên khoẻ mạnh nhưng bà cũng chưa từng ngừng lo lắng về cậu, một phần bà cho rằng đứa trẻ này dù có lớn bao nhiêu thì nó vẫn là con của bà mà thôi.

Peat biết mẹ lo lắng, cậu tắt bếp, tay vừa cho phần sườn ra dĩa, miệng vừa nói: "Không khó gì mẹ ạ! Chỉ hơi lạ chỗ vì con vẫn chưa quen ai ở đây, nhưng mà cũng sớm sẽ quen thôi, mẹ đừng lo lắng."

Sau đó hai mẹ con trò chuyện với nhau cả giờ liền, Peat vừa nói vừa nấu ăn rồi lại dọn cơm ra bàn ăn. Cậu tìm đại một mẫu truyện công sở nào đấy để kể cho mẹ nghe giống như đó là câu chuyện của cậu. Sau đó lại nghe mẹ phàn nàn về vóc dáng đang gầy đi của cậu khi cậu vừa lướt qua màn hình. Tiếp đến thì lại kể về chị của cậu và cuộc sống xung quanh dạo gần đây. Chủ yếu bà muốn Peat rằng gia đình vẫn đang sống rất tốt và khoẻ mạnh và bà muốn cậu không cảm thấy cô đơn khi sống một mình như thế.

Ăn cơm xong, cậu cũng tạm biệt mẹ rồi dọn dẹp. Việc tiếp theo là đi nộp hồ sơ đến những công ty mà cậu đã tìm hiểu những ngày gần đây. Thật ra, Peat là một hoạ sĩ và là một chuyên viên thiết kế đồ hoạ. Hồ sơ của cậu khá tốt, khi ở công ty cũ, cậu là một nhân viên có năng suất làm việc tốt nhất, tất cả dự án của cậu đều hoàn thành đúng hạn và được khách hàng đánh giá cao vì thế việc cậu tìm việc cũng không phải là gì khó, với năng lực của cậu thì việc thất nghiệp gần như không thể.

Peat bắt đầu việc nộp hồ sơ rồi đi vòng quanh những công ty cậu nhắm đến cho đến tận lúc trời ngả chiều. Cậu quyết định ghé vào "Kafeholic" lúc trên đường trở về.

Quán lúc này trông có vẻ thưa khách hơn, tính luôn cả cậu thì lúc này có tổng cộng sáu vị khách. Họ đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop, có người tới để trò chuyện với bạn bè, đằng xa kia là một cậu nhóc cấp ba với sấp đề cương dày cộm và cậu đang chiến đấu với những con chữ bên trong đấy. Peat quyết định chọn chỗ cũ, ghế ngay quầy pha chế. Cậu mỉm cười nhìn chàng trai đang rảnh tay bấm điện thoại bên trong quầy mà không chú ý đến cậu. Peat mỉm cười gọi: "Fort"

Fort quay mặt thì thấy Peat, cậu hấp tấp đứng dậy để tiếp Peat, cũng không quên nói: "A, xin lỗi, tôi mãi xem điện thoại quá". Fort đưa cho cậu bảng menu rồi nói: "Hôm nay cậu muốn uống gì?"

"Tôi muốn uống một thứ gì đó có vị ngọt một chút, cậu có gợi ý gì cho tôi không?"

Fort suy nghĩ, rồi bảo hôm nay cậu rất có hứng làm matcha nên hỏi rằng Peat có muốn uống matcha latte hay không.

Peat không do dự, cậu đồng ý và thanh toán ngay.

Fort nói: "Vì cậu gọi món mà tôi muốn làm, tôi sẽ giảm giá cho cậu hai mươi phần trăm."

Peat phụt cười, lý do giảm giá gì đây? Peat mặc dù cảm thấy nó có chút bất hợp lý nhưng cậu cũng vui vẻ nhận điều đó. Mùi matcha toả ra hương thơm đặc trưng của nó, thêm chút ngọt nhẹ từ vị sữa mà cậu chẳng biết Fort đã pha gì vào đó mà lại toả vị cực kì quyến rũ. Peat nở nụ cười, cậu khen:

"Ngon quá Fort."

Fort đưa cho Peat một tờ khăn giấy phòng cho việc matcha sẽ dính lên môi, cậu cũng đáp lời: "Cảm ơn, cậu thích làm tôi rất vui."

Peat có một thắc mắc, cậu không thấy quán có nhân viên nào khác trừ Fort ở đây cả. Gần như Fort làm ở đây mỗi ngày nên cậu mới tò mò vì cậu nghĩ rằng tiệm cà phê này tuy nhỏ nhưng việc thì rất nhiều chứ nhỉ? Ít ra vẫn cần người giúp cho Fort những việc lặt vặt.

Không suy nghĩ nhiều, Peat hỏi thẳng Fort: "Này Fort, cậu không thuê nhân viên làm việc giúp à?"

"Có chứ, nhưng em ấy xin tôi nghỉ phép tuần này vì ở nhà có việc gia đình", Fort trả lời.

"Ơ kìa, vừa nhắc là đến ngay rồi", Fort nhìn ra cửa nói, Peat cũng nhìn theo Fort. Xuất hiện lúc này là một chàng trai trông rất xán lạn, cậu ấy trông rất trẻ tuổi, màu tóc bạch kim nổi bật giữa quán. Cậu ấy nhanh chân vào quán, không quên lễ phép nói "Chào anh Fort."

Fort gật đầu, đáp lại cậu ấy bằng nụ cười chào mừng trở lại quán.

Peat nhìn dáng vẻ chàng trai này rồi mới nhận ra vì sao quán này lại đông khách và nổi tiếng đến thế. Cả chủ lẫn nhân viên đều ưa nhìn đến thế, bảo sao mà người ta không kéo nườm nượp đến chứ. Giá trị nhan sắc này quá cao, nhìn hai người đứng với nhau, một người mang sự trưởng thành của một chàng trai, một người vẫn còn vương vấn chút hơi thở thanh xuân. Được rồi, Peat thú nhận mình có ghen tị với ngoại hình của hai chàng trai này.

Chàng trai kia chạy thẳng một mạch vào quầy, ôm cứng Fort như thể đã chia xa rất lâu. Fort cũng chỉ biết cười trừ, cậu đẩy thằng nhóc bám người này ra và nói "Đủ rồi Hope, em không cần làm như vậy đâu!"

"Nhờ anh màaa!!" Thằng bé nói, còn cố tình kéo dài chữ cuối ra, gương mặt nũng nịu đáng yêu vô cùng.

Fort lườm nó một cái, đẩy thằng nhóc ra quầy và cho nó ngồi cùng với Peat, anh nói: "Nghỉ ngơi đi, hôm nay anh chưa sắp ca làm việc của em đâu."

Hope cười hì hì, thằng nhóc ngoan ngoãn ngồi ở trước quầy. Lúc này nó mới để ý, kế bên mình còn có thêm một anh đẹp trai nữa trông rất lạ mặt, anh ấy đang chăm chú nhìn điện thoại nhưng lại có vẻ rất lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hope và Fort. Thằng nhóc nhìn Fort rồi lại nhìn Peat. Rõ ràng quán cũng không quá đông khách, nếu như anh ấy muốn làm việc thì chắc hẳn sẽ không chọn chỗ này vì chỗ này thường là nơi kết nối giữa khách và người của quán.

Peat nhận ra mình đang bị nhìn, mà còn là rất chăm chú. Cậu xoay mặt thì thấy Hope đang mỉm cười với mình. Cậu hỏi: "Ừm... Trên mặt tôi dính gì hả?"

Fort đang bận tay rửa những cái ly cũng phải lắc đầu ngao ngán, cậu nói: "Được rồi Hope, đừng nhìn khách của anh như thế."

Hope ấm ức, cậu nói: "Khách của anh thì không là khách của em à?"

Chà, thằng nhóc này mà trả treo thì không ai bằng nó cả.

Fort lại gần cả hai, rồi nói: "Hope, đây là Fort, bạn của anh", rồi sau đó cậu nhìn Peat, dịu dàng từ tốn nói: "Peat, đây là Hope, nhân viên tôi vừa nói với cậu đấy."

Hope nhận thấy điều gì đó rất kì lạ. Rõ ràng đều là giới thiệu nhưng khi trò chuyện với Peat, anh Fort lại dùng tông giọng rất khác khi nói chuyện với cậu. Không biết, đây chỉ là cậu cảm nhận hay nó đang được thể hiện một cách rõ ràng nữa.

Nghe giới thiệu xong, cả hai nói chuyện làm quen. Peat nhận ra Hope là một đứa trẻ rất hoạt bát, thằng nhóc nói chuyện gần như không ngừng nghỉ và những câu chuyện của nhóc rất đáng yêu. Cả hai trò chuyện làm quen một lúc lâu vì Peat nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu cậu có thêm một người bạn.

Qua cuộc trò chuyện, Peat biết Hope là người ở đây, cậu nhóc sinh ra và lớn lên ở vùng này nên hiểu biết của cậu về nơi đây là rất nhiều. Hope không học đại học mà sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cũng theo chân anh Fort làm nhân viên quán cà phê. Thằng nhóc bảo rằng cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng cả, nó chỉ cảm thấy việc học không quá phù hợp với mình, bằng không thì theo chân anh Fort học nghề để mốt còn có cái nghiệp.

Peat cảm thấy rằng mọi người ở đây thật đáng yêu, cậu cảm thấy cuộc sống của mình có phần thú vị hơn. Một phần trong Peat cũng đã sẵn sàng cho những điều mới mẻ sẽ đến trong cuộc đời của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com