Forever / Trần Minh Hiếu-Phan Lê Vy Thanh
Chương 5.
Vừa về tới phòng trọ, Hiếu gọi người tới dọn dẹp căn phòng trên tầng. Nói là phòng trọ nhưng thật ra là một căn nhà 2 tầng ở ngoại ô gần trường. Hắn ngồi trên ghế bấm điện thoại một hồi lâu thì nhà cũng được dọn sạch. Nhìn đồng hồ cũng hơn 5 giờ chiều, hắn lật đật đi vào phòng tắm.
______________________- Thanh ơi, tao đâyy.Tiếng gọi của Dương vang lên ngoài cửa. Thanh vội ra mở cửa, đôi mắt cậu đỏ hoe vì khóc. Dương thấy bạn mình đi ra, anh liền cất giọng nói, rồi giơ mấy túi đồ ăn lên.- ôi bạn tôii, sao rồi, ăn uống gì chưa? Tao mua bánh xèo nè, bánh tráng nè, trà tắc với cơm sườn cho mày nữa. - mua nhiều thế, vào đi.Đợi Dương vào thì cậu đóng rồi khóa cửa lại. Hai người ngồi ở bàn bày đồ ra ăn uống. Dương dở giọng trêu đùa.- nghe nói có đàn em năm nhất tới đây cứu đồ đóo.- m..mày nghe ở đâu vậy.- thì Hiếu nói đó. Nó gọi cho tao mà.- à..mà mày đừng nói ai biết nhé.- ờ, tao biết rồi. Sao, thích nhóc đó không?- không biết nữa.- chậc chậc..hai đứa mày cũng hợp mà, ráng cua nó xem.Dương gắp vào bát của thanh một miếng sườn to, anh cười tươi.- mà ăn đi còn lấy sức mà đi học. Sắp thi rồi, đây, tài liệu tao photo Anh lấy trong cái túi vải một sấp giấy tài liệu đưa cho cậu. - nè mày. - cảm ơn. - ơn nghĩa gì, tao bạn mày bao nhiêu năm trời. - thế cơ, cảm động quá trời.- 200k, hihi.- cảm lạnh luôn..Cậu cười, anh cũng cười. Ăn xong hai người nằm trên giường học bài. - Thanh Thanh, tao mượn máy tính. Dương với tay về phía Thanh mò cái máy tính. Thanh lấy máy tính đưa cho anh rồi lại cặm cụi viết. Căn phòng lại chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng "lạch cạch" phát ra từ máy tính và tiếng bấm bút. 3 tiếng sau...- xong..Thanh vươn vai, nằm dài trên giường ngáp ngắn ngáp dài. Cậu nhìn Dương vẫn đang tập trung đánh máy tính, cậu nắm nhẹ vào cánh tay anh.- mày chưa xong à?- sắp rồi, còn tí nữa.- lâu thế, nay ngủ ở đây với tao nhá.- okok. - thế tao ngủ trước đây. Nói xong Thanh cho gọn sách vở vào trong túi vải rồi nằm chùm kín chăn ngủ. Dương vẫn tiếp tục làm, hơn 20 phút sau thì anh mới cất máy tính và vào giấc.
______________________2 tuần sau.Sân trường sáng sớm có vẻ như vắng, các giảng viên có người thì mới tới, người thì đang chuẩn bị cho buổi giảng sáng nay. Lúc sau mới thấy sinh viên tới trường. Thanh chạy sau Dương, cậu cứ gọi với theo.- đợi tao Dương, rớt đồ.- lẹ, muộn bây giờ. Tâm trạng Thanh có vẻ như tốt hơn chút sau 2 tuần nghỉ ngơi. Hôm nay Hiếu tới muộn, vừa lúc nhìn thấy Thanh, hắn giơ tay định gọi cậu nhưng lại thôi rồi cứ vậy hắn nhìn cậu đi thì mới lên lớp.
______________________Trong giờ học.- sao anh ngồi thẫn thờ thế.Hiếu ngước lên, thì ra là Hằng, cô nhìn anh cười cười rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn. Hiếu lại bày ra vẻ mặt cau có, không để ý tới cô. Thấy vậy nụ cười trên gương mặt mĩ miều kia của cô cũng vụt tắt. Giọng nói không còn vui vẻ.- mấy tuần nay anh bận sao, em rủ anh đi ăn anh còn không đi. - ừm, bận.- anh bận việc gì? - việc của tôi còn cần báo cáo cho cô à.- không, ý em không phải thế. Em chỉ muốn biết thôi. - học đi.Hắn khó chịu quay mặt đi, để cô nước mắt rưng rưng không nói lên lời.
______________________Phòng học kia..Dương đợi thầy quay lên viết thì vỗ lên vai Thanh một cái rồi thì thầm.- ê, tí ăn gì?Thanh quay lại, gõ lên đầu Dương một cái mạnh.- học có tí mà đã hỏi ăn rồi. Tí xuống cantin, ăn gì tao bao. - oke oke. Chốt nhá.- chốt.
______________________Tới giờ ăn trưa Thanh, Dương dắt nhau đi xuống cantin trường. - tao muốn ăn mì, bim bim nữa. - chỉ thế thôi hả. Dương gật đầu. - a, mì cho thêm trứng ốp la nha. - được rồi, tao đi lấy cho. Mày giữ chỗ đi. - okee.Thanh đi về quầy gọi 2 bát mì, 2 gói bim và 2 chai nước. Trong lúc đợi cậu ngó nghiêng nhìn xung quanh, bỗng đôi mắt cậu dừng lại ở phía xa. Một đám người đứng xì xào bàn tán gì đó. Vì tính tò mò nên cậu đi lại đó xem. Trước mắt cậu là một bạn nữ bị ngã, đồ ăn rơi rớt khắp nơi và cả trên người cô. Trên ghế là Hiếu đang ngồi, hắn nhìn cô. - tôi nói rồi, tôi không cần. Cô muốn làm mất mặt tôi sao.Nước mắt ứa ra, nghẹn họng nên cô im lặng lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên người. Thanh thấy vậy thì bực lắm, cậu đi vào trong đám đông đó giúp Hằng lau mấy vết bẩn và dọn đống đồ ăn ở dưới đất. Hiếu còn đang nói thêm, nhưng thấy Thanh thì hắn lại thôi. Hắn đứng dậy, kéo Thanh ra, nhẹ giọng nói.- anh không cần phải giúp cô ấy. - không giúp mà được hả? - em đẩy em ấy đúng không. Sai còn không xin lỗi, ở đấy mắng mỏ người ta sao.- em không đẩy, cô ta tự ngã. Cậu cau mày nhìn hắn. - tự ngã mà lại thành ra thế này à? - tự ngã. Anh không tin thì hỏi người ta xem. Hiếu quay ra nhìn mọi người, kéo một cô gái trong đám đó ra hỏi. - nãy là cô ta tự ngã đúng không? Nữ sinh kia gật đầu.- đúng rồi, bạn kia tự ngã. Nhận được câu trả lời thì hắn lại nhìn anh. - giờ anh tin chưa? Thanh kệ Hiếu nói, cậu giải tán đám đông. Cậu cởi áo khoác, khoác lên người Hằng rồi cùng cô quay lại quầy đồ ăn lấy mì, nước đã gọi trước đó, cậu lại gọi thêm một suất nữa như vậy. Hiếu nhìn theo mà bực dọc rồi rời đi. Hai người kia quay về bàn mà Dương đang ngồi. Thấy Thanh, Dương mới than thở. - lâu vậy mày, tao sắp đói chết rồi. - tại có chút chuyện. - òo. Mà đây là..Hằng đúng không, em là bạn Hiếu mà anh gặp hôm lâu trước nhỉ.Hằng cười trừ rồi gật nhẹ đầu. - dạ đúng rồi anh. Không ngờ anh còn nhớ tên em. Dương cũng cười, anh kéo bát mì về phía mình rồi gắp một gắp mì lên ăn. Thanh quay qua nhìn Hằng. - em cứ ăn tự nhiên nhé, lát anh đưa em về. - dạ, em tự về được. - không sao, dù gì xe bạn anh cũng thừa chỗ. Bọn anh đưa em về. - thế thì phiền anh ạ. Thanh mỉm nhẹ, khẽ gật đầu.
______________________- Thanh ơi, tao đâyy.Tiếng gọi của Dương vang lên ngoài cửa. Thanh vội ra mở cửa, đôi mắt cậu đỏ hoe vì khóc. Dương thấy bạn mình đi ra, anh liền cất giọng nói, rồi giơ mấy túi đồ ăn lên.- ôi bạn tôii, sao rồi, ăn uống gì chưa? Tao mua bánh xèo nè, bánh tráng nè, trà tắc với cơm sườn cho mày nữa. - mua nhiều thế, vào đi.Đợi Dương vào thì cậu đóng rồi khóa cửa lại. Hai người ngồi ở bàn bày đồ ra ăn uống. Dương dở giọng trêu đùa.- nghe nói có đàn em năm nhất tới đây cứu đồ đóo.- m..mày nghe ở đâu vậy.- thì Hiếu nói đó. Nó gọi cho tao mà.- à..mà mày đừng nói ai biết nhé.- ờ, tao biết rồi. Sao, thích nhóc đó không?- không biết nữa.- chậc chậc..hai đứa mày cũng hợp mà, ráng cua nó xem.Dương gắp vào bát của thanh một miếng sườn to, anh cười tươi.- mà ăn đi còn lấy sức mà đi học. Sắp thi rồi, đây, tài liệu tao photo Anh lấy trong cái túi vải một sấp giấy tài liệu đưa cho cậu. - nè mày. - cảm ơn. - ơn nghĩa gì, tao bạn mày bao nhiêu năm trời. - thế cơ, cảm động quá trời.- 200k, hihi.- cảm lạnh luôn..Cậu cười, anh cũng cười. Ăn xong hai người nằm trên giường học bài. - Thanh Thanh, tao mượn máy tính. Dương với tay về phía Thanh mò cái máy tính. Thanh lấy máy tính đưa cho anh rồi lại cặm cụi viết. Căn phòng lại chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng "lạch cạch" phát ra từ máy tính và tiếng bấm bút. 3 tiếng sau...- xong..Thanh vươn vai, nằm dài trên giường ngáp ngắn ngáp dài. Cậu nhìn Dương vẫn đang tập trung đánh máy tính, cậu nắm nhẹ vào cánh tay anh.- mày chưa xong à?- sắp rồi, còn tí nữa.- lâu thế, nay ngủ ở đây với tao nhá.- okok. - thế tao ngủ trước đây. Nói xong Thanh cho gọn sách vở vào trong túi vải rồi nằm chùm kín chăn ngủ. Dương vẫn tiếp tục làm, hơn 20 phút sau thì anh mới cất máy tính và vào giấc.
______________________2 tuần sau.Sân trường sáng sớm có vẻ như vắng, các giảng viên có người thì mới tới, người thì đang chuẩn bị cho buổi giảng sáng nay. Lúc sau mới thấy sinh viên tới trường. Thanh chạy sau Dương, cậu cứ gọi với theo.- đợi tao Dương, rớt đồ.- lẹ, muộn bây giờ. Tâm trạng Thanh có vẻ như tốt hơn chút sau 2 tuần nghỉ ngơi. Hôm nay Hiếu tới muộn, vừa lúc nhìn thấy Thanh, hắn giơ tay định gọi cậu nhưng lại thôi rồi cứ vậy hắn nhìn cậu đi thì mới lên lớp.
______________________Trong giờ học.- sao anh ngồi thẫn thờ thế.Hiếu ngước lên, thì ra là Hằng, cô nhìn anh cười cười rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn. Hiếu lại bày ra vẻ mặt cau có, không để ý tới cô. Thấy vậy nụ cười trên gương mặt mĩ miều kia của cô cũng vụt tắt. Giọng nói không còn vui vẻ.- mấy tuần nay anh bận sao, em rủ anh đi ăn anh còn không đi. - ừm, bận.- anh bận việc gì? - việc của tôi còn cần báo cáo cho cô à.- không, ý em không phải thế. Em chỉ muốn biết thôi. - học đi.Hắn khó chịu quay mặt đi, để cô nước mắt rưng rưng không nói lên lời.
______________________Phòng học kia..Dương đợi thầy quay lên viết thì vỗ lên vai Thanh một cái rồi thì thầm.- ê, tí ăn gì?Thanh quay lại, gõ lên đầu Dương một cái mạnh.- học có tí mà đã hỏi ăn rồi. Tí xuống cantin, ăn gì tao bao. - oke oke. Chốt nhá.- chốt.
______________________Tới giờ ăn trưa Thanh, Dương dắt nhau đi xuống cantin trường. - tao muốn ăn mì, bim bim nữa. - chỉ thế thôi hả. Dương gật đầu. - a, mì cho thêm trứng ốp la nha. - được rồi, tao đi lấy cho. Mày giữ chỗ đi. - okee.Thanh đi về quầy gọi 2 bát mì, 2 gói bim và 2 chai nước. Trong lúc đợi cậu ngó nghiêng nhìn xung quanh, bỗng đôi mắt cậu dừng lại ở phía xa. Một đám người đứng xì xào bàn tán gì đó. Vì tính tò mò nên cậu đi lại đó xem. Trước mắt cậu là một bạn nữ bị ngã, đồ ăn rơi rớt khắp nơi và cả trên người cô. Trên ghế là Hiếu đang ngồi, hắn nhìn cô. - tôi nói rồi, tôi không cần. Cô muốn làm mất mặt tôi sao.Nước mắt ứa ra, nghẹn họng nên cô im lặng lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên người. Thanh thấy vậy thì bực lắm, cậu đi vào trong đám đông đó giúp Hằng lau mấy vết bẩn và dọn đống đồ ăn ở dưới đất. Hiếu còn đang nói thêm, nhưng thấy Thanh thì hắn lại thôi. Hắn đứng dậy, kéo Thanh ra, nhẹ giọng nói.- anh không cần phải giúp cô ấy. - không giúp mà được hả? - em đẩy em ấy đúng không. Sai còn không xin lỗi, ở đấy mắng mỏ người ta sao.- em không đẩy, cô ta tự ngã. Cậu cau mày nhìn hắn. - tự ngã mà lại thành ra thế này à? - tự ngã. Anh không tin thì hỏi người ta xem. Hiếu quay ra nhìn mọi người, kéo một cô gái trong đám đó ra hỏi. - nãy là cô ta tự ngã đúng không? Nữ sinh kia gật đầu.- đúng rồi, bạn kia tự ngã. Nhận được câu trả lời thì hắn lại nhìn anh. - giờ anh tin chưa? Thanh kệ Hiếu nói, cậu giải tán đám đông. Cậu cởi áo khoác, khoác lên người Hằng rồi cùng cô quay lại quầy đồ ăn lấy mì, nước đã gọi trước đó, cậu lại gọi thêm một suất nữa như vậy. Hiếu nhìn theo mà bực dọc rồi rời đi. Hai người kia quay về bàn mà Dương đang ngồi. Thấy Thanh, Dương mới than thở. - lâu vậy mày, tao sắp đói chết rồi. - tại có chút chuyện. - òo. Mà đây là..Hằng đúng không, em là bạn Hiếu mà anh gặp hôm lâu trước nhỉ.Hằng cười trừ rồi gật nhẹ đầu. - dạ đúng rồi anh. Không ngờ anh còn nhớ tên em. Dương cũng cười, anh kéo bát mì về phía mình rồi gắp một gắp mì lên ăn. Thanh quay qua nhìn Hằng. - em cứ ăn tự nhiên nhé, lát anh đưa em về. - dạ, em tự về được. - không sao, dù gì xe bạn anh cũng thừa chỗ. Bọn anh đưa em về. - thế thì phiền anh ạ. Thanh mỉm nhẹ, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com