TruyenHHH.com

• for smy

hắc miêu || nàng là ánh sáng của ta

itsrg0406


hắc miêu || nàng của ánh sáng của ta


tác giả: 仅剩余温.

nguồn: https://75hfmh.lofter.com/post/4b3e465b_1cbc42bb4

_________________________________________________


mình đầy thương tích cũng không sao, ta yêu nàng, ta phải bảo vệ nàng cho thật tốt.



1.


thẩm mộng dao bị cha dượng bán cho viên gia để trả nợ cho cha dượng. đại thiếu gia của viên gia, anh trai cùng cha khác mẹ của viên nhất kỳ là viên hạo sau khi đưa nàng đi thăm quan biệt thự liền dẫn nàng đến trước mặt viên nhất kỳ.

viên nhất kỳ đeo tai nghe chơi game, ngón tay thỉnh thoảng gõ vào bàn phím, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh.

"từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của ngươi chính là chiếu cố nàng, hai mươi bốn giờ đều phải nghe theo an bài của nàng." viên hạo nhìn bộ dáng rụt rè của thẩm mộng dao, rống một câu, "nghe rõ chưa?"

"... vâng"

"còn nữa, nàng không thích người khác gọi nàng là tiểu thư, gọi nàng là tiểu thiếu gia."

"tiểu thiếu gia. vâng..."

viên nhất kỳ vẫn thờ ơ chơi game, cũng không để ý tới thẩm mộng dao.

"a quên nói cho ngươi biết, muội muội thân mến a, nàng mắc chứng tự kỷ, bằng không cũng không đến mức mỗi ngày chỉ biết chơi game. công ty, sớm muộn gì cũng là của ta."




biệt thự lớn truyền đến tiếng đóng cửa. thẩm mộng dao đứng ở đó nhìn viên nhất kỳ, chân tay có chút luống cuống.

"viên nhất kỳ."

thiếu niên tháo tai nghe ra, đặt lên máy tính, cầm lấy khối rubik trên bàn, thẩm mộng dao sửng sốt một chút, nở nụ cười.

"là... tên của tiểu thiếu gia sao? rất dễ nghe."



viên nhất kỳ ho khan hai tiếng, không trả lời. thẩm mộng dao xoay người đi vào phòng bếp rót một ly nước nóng đi tới bên cạnh viên nhất kỳ. viên nhất kỳ đứng dậy, vô tình đánh rơi ly thủy tinh xuống đất, vỡ vụn. thẩm mộng dao lại là người đầu tiên cầm tay viên nhất kỳ nhìn một hồi lâu.

"cũng may là không sao, tiểu thiếu gia đừng lộn xộn, chờ ta dọn dẹp một chút liền được rồi."

viên nhất kỳ nhíu mày, tựa hồ có chút mất hứng. thẩm mộng dao ngồi xổm xuống nhặt thủy tinh vỡ. một bóng đen đột nhiên bao phủ xuống, viên nhất kỳ cũng ngồi xổm xuống nhặt mảnh thủy tinh.

"a..."

miệng vết thương dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đã đỏ đến chảy máu. thẩm mộng dao theo bản năng ngậm lấy ngón trỏ tay trái đang chảy máu của viên nhất kỳ. đồng tử của em chấn động, không nói gì.

"cái kia... quản gia, hộp thuốc ở đâu?"

những người hầu khác trong biệt thự đều cười nhạt, bọn họ biết nàng bị cha dượng bán đi, không giống với mọi người, cũng không ai nguyện ý đáp ứng nàng. thẩm mộng dao vẫn cười như trước, trên mặt không có bất kỳ biểu tình không vui nào. lúc viên nhất kỳ đứng dậy muốn đi lấy hòm thuốc, rất nhanh lại có người giúp việc phát hiện, cầm hộp thuốc đưa cho em.




"tiểu thiếu gia còn đau sao?"

thẩm mộng dao từ trong hộp thuốc lấy ra một miếng băng cá nhân dán cho viên nhất kỳ. viên nhất kỳ lại dùng tay phải nắm lấy tay phải thẩm mộng dao, bên trên có một vết rạch lớn, chảy máu ra ngoài.

"có đau không?" viên nhất kỳ cau mày nhìn vết thương, thẩm mộng dao lại sửng sốt nửa ngày mới rút tay về.

"tiểu thiếu gia..."

"viên nhất kỳ."

thẩm mộng dao mất vài giây mới phản ứng lại, thì ra viên nhất kỳ lần đầu tiên nói ra tên của mình, chính là bảo nàng đừng gọi mình là tiểu thiếu gia, mà gọi tên em.

"tay"

viên nhất kỳ vươn tay về phía thẩm mộng dao, thẩm mộng dao sửng sốt một chút, đặt tay trái lên.

"tay kia"

thẩm mộng dao nhìn vết thương trên tay, không nhúc nhích. viên nhất kỳ chỉ có thể lần nữa đưa tay nắm lấy, từ trong hộp thuốc lấy cồn i-ốt rồi dùng tăm bông bôi cho thẩm mộng dao.

"quản gia, dọn dẹp." viên nhất kỳ đứng dậy kéo thẩm mộng dao lên lầu, thẩm mộng dao quay đầu lại nhìn, quản gia vừa rồi cười nhạt đã gọi người giúp việc thu dọn chỗ ly bị vỡ, bản thân cũng tất cung tất kính đem hộp thuốc về chỗ cũ cất kỹ.




phòng của viên nhất kỳ, nếu như không có hai con mèo nhảy lên nhảy xuống, xem như rất sạch sẽ. em quay đầu lại, đụng phải con ngươi kinh hỉ của thẩm mộng dao, dường như nàng rất thích hai con mèo trong phòng viên nhất kỳ.

"tiểu thiếu gia, ta có thể ôm chúng không?"

"không thể."

viên nhất kỳ cau mày, kỉnh hỉ trong đáy mắt thẩm mộng dao lắng xuống.



"gọi tên ta, nói sau."

viên nhất kỳ từ dưới gầm giường lôi ván trượt ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của đám miêu miêu, nhìn bộ dáng sững sờ của thẩm mộng dao, đột nhiên ôm ván trượt đứng lại.

"viên... viên nhất kỳ"

"có thể."

"ta còn chưa hỏi, ngươi liền nói có thể rồi?"

"có thể" lần này, viên nhất kỳ nghiêm túc gật gật đầu. thẩm mộng dao nhìn ván trượt trong tay trái của em, ngẩng đầu lên, liền ôm chặt lấy viên nhất kỳ.

"ngươi..."

"là ngươi nói, có thể."




bả vai cứng ngắc bởi vì cảnh giác dần dần mềm nhũn, bàn tay trượt ván buông ra, để thẩm mộng dao ôm thoải mái hơn một chút

"không phải nói mèo sao?"

"vậy ngươi làm mèo của ta đi."

"không muốn"

"tên cho mèo phải đáng yêu một chút, gọi là tiểu hắc có được không?"



viên nhất kỳ xác thực đen mặt rồi nhưng vẫn không có ý muốn thoát khỏi vòng tay thẩm mộng dao, mà thẩm mộng dao ôm một hồi lâu mới buông ra, trên mặt vẫn là nụ cười như trước.

"tiểu thiếu gia coi như vừa rồi ta cái gì cũng chưa nói đi", nụ cười của thẩm mộng dao dường như bắt đầu có chút chói mắt. viên nhất kỳ trầm mặc một lúc lâu nhặt ván trượt trên mặt đất.

"vậy thì gọi là tiểu hắc đi."

viên nhất kỳ đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thẩm mộng dao còn đang bất động, lông mày nhíu lại thành một hàng. thẩm mộng dao nhìn em, có chút không rõ ý tứ, thẳng đến khi tay phải do dự vươn về phía nàng, thẩm mộng dao mới hiểu được

viên nhất kỳ muốn thẩm mộng dao ở bên em.




bộ dáng cool ngầu của tiểu hài tử, bóng lưng hơi gầy gò, rơi vào trong mắt thẩm mộng dao, chính là đẹp như vậy.

trong lúc thẩm mộng dao còn đang ngây người, viên nhất kỳ giẫm lên ván trượt trở về bên cạnh thẩm mộng dao. không đợi thẩm mộng dao kịp phản ứng, nàng đã bị người kia kéo lên ván trượt, trong nháy mắt mất thăng bằng, nắm chặt góc áo của viên nhất kỳ.

"nếu như không muốn ngã, ôm vào."

thẩm mộng dao sửng sốt một chút, do dự trong chốc lát nhưng vẫn vòng tay lên eo viên nhất kỳ. tiểu hài tử rất gầy, gầy đến mức một cánh tay của nàng cũng có thể ôm trọn vòng eo em. được dẫn ra chơi ván trượt rất đột ngột, nhưng không biết vì cái gì, thẩm mộng dao rất thích loại đột ngột này của viên nhất kỳ.

chứng tự kỷ khiến viên nhất kỳ gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp, hoặc nói đúng hơn là không biết nói nhiều. lúc thẩm mộng dao ở bên cạnh em luôn cố gắng nghĩ mọi biện pháp để dạy em nói, ví dụ như loại ý tứ này nên biểu đạt như thế nào, thỉnh cầu kia phải nói ra sao.

viên nhất kỳ không thiếu kiên nhẫn như vẻ ngoài của em.




buổi sáng rời giường, thẩm mộng dao sẽ nấu bữa sáng cho viên nhất kỳ rồi len lén đến bên cạnh em nằm chờ đối phương tự nhiên tỉnh lại. sau đó viên nhất kỳ sẽ đi ăn sáng, ăn xong liền hướng dẫn thẩm mộng dao chơi game, chạy bộ, đọc sách. buổi trưa bình thường đều là người giúp việc làm, nhưng thỉnh thoảng viên nhất kỳ cũng sẽ cùng thẩm mộng dao làm vài món đối phương thích ăn.

buổi chiều các nàng đều thức dậy rất muộn, viên nhất kỳ sẽ luôn yêu cầu thẩm mộng dao cùng với em ngủ trên giường. sau khi rời giường, các nàng ở phòng khách xem phim, sau đó đi dạo một vòng hoa viên, mang theo hai con mèo nhỏ.

buổi tối viên nhất kỳ sẽ dẫn thẩm mộng dao đi ra ngoài. đi sân chơi, đi chợ đêm, đi rất nhiều nơi. thẩm mộng dao cũng sẽ một đường dạy viên nhất kỳ, rằng tòa nhà bên đường nên gọi như thế nào, người ven đường kia đang làm gì.

một ngày bình thường của các nàng sẽ diễn ra như vậy. rất bình yên, cũng rất lãng mạn.





2.


nhưng sự trở lại của viên hạo đã phá vỡ sự bình yên này.

viên hạo muốn mang thẩm mộng dao đi.

bảy tháng sau khi viên nhất kỳ ở bên cạnh thẩm mộng dao.




"bổn thiếu gia không muốn đính hôn với tiểu thư đã bị một đống người chơi qua kia. ngươi lớn lên cũng khá xinh đẹp, đi theo ta đi. đi với ta, đảm bảo để ngươi cật hương hát lạt (*), không cần đi theo muội muội phế vật của ta chơi mèo nữa."

(*): ăn ngon uống đã

viên hạo nói xong liền đưa tay kéo thẩm mộng dao, viên nhất kỳ lại nhanh một bước kéo nàng ra sau lưng. hai người nhìn nhau, viên hạo từ trong mắt viên nhất kỳ cảm nhận được địch ý.




thật kỳ lạ.

trước kia ánh mắt viên nhất kỳ một chút biểu tình cũng không có. vì chứng tự kỷ, tất cả hành vi của em đối với viên hạo đều là trầm mặc đáp lại, nhưng lúc này đây, em có động tác.

viên nhất kỳ kéo thẩm mộng dao ra sau lưng mình.

"muội muội, ca ca cảm thấy người này hữu dụng, muội muội đem nàng cho ca ca có được không?" viên hạo trầm mặc trong chốc lát, cố gắng nhẫn nại dỗ dành viên nhất kỳ.

"nằm mơ!" cắn răng phun ra hai chữ, rõ ràng mà hữu lực, lòng bàn tay nắm chặt lấy tay thẩm mộng dao có chút đổ mồ hôi.

"muội muội..." viên hạo lấy lòng tiến lên một bước, lại đột nhiên ở sau lưng ra hiệu cho vệ sĩ của hắn, vệ sĩ một thân âu phục màu đen nháy mắt liền ngăn viên nhất kỳ lại, đoạt lấy thẩm mộng dao.

"aiya, muội muội vẫn đáng yêu như vậy nhỉ ~" viên hạo đi tới trước mặt viên nhất kỳ ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vỗ mặt em, cười cười nhìn em giãy giụa, đứng dậy đưa thẩm mộng dao đến một gian phòng khác.

viên nhất kỳ giãy giụa giữa hai nam nhân hân thể cường tráng, tựa hồ có chút nực cười.




viên hạo nâng cằm của thẩm mộng dao lên, cầm lấy chén nước đục ngầu trên bàn đổ vào miệng nàng. thẩm mộng dao lắc đầu, liều mạng muốn nhúc nhích nhưng hai tay đã bị trói lại, bởi vì giãy giụa mà chảy vào mũi, sặc đến chảy nước mắt.

"thuốc này hai phút liền có hiệu quả, ta xem ngươi có thể nhịn được bao lâu."

gạo nấu thành cơm rồi, viên nam việt nhất định sẽ để cho hắn cưới nữ nhân hắn tâm niệm đã lâu này, mà tiểu thư phong bình cực soa (*) kia cũng không cần làm hại chính mình nữa.

(*): nhiều tiếng xấu

nhìn người phụ nữ trước mắt dựa vào cắn môi đến chảy máu để giữ lý trí, viên hạo nở nụ cười.

rất mỉa mai.




nhưng ngay sau đó, tiếng cười của hắn dừng lại.

viên nhất kỳ đâm một nhát vào vai viên hạo, máu rất nhanh nhuộm đỏ áo sơ mi, viên hạo xoay người, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nắm đấm của viên nhất kỳ đã lao vào mặt hắn.

không ai biết được viên nhất kỳ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để thoát khỏi hai tên vệ sĩ kia.

"dừng tay, mau dừng tay!"

người đến kéo viên nhất kỳ đang đè lên người viên hạo ra. viên nhất kỳ đứng lên thở hổn hển vài hơi, ôm lấy thẩm mộng dao đang khóc run trên giường.

thẩm mộng dao nặng hơn em tưởng tượng.

viên nhất kỳ ôm nàng ngồi trước giường, trước mắt xuất hiện bóng dáng của một nam nhân khác, em theo bản năng cầm con dao gấp trong tay, ôm chặt thẩm mộng dao.



"kỳ kỳ..." nam nhân thở dài ngồi xổm xuống, "là lỗi của ca ca, chúng ta đừng giận ca ca nữa có được không? "

viên nhất kỳ cúi đầu, hô hấp ấm nóng của thẩm mộng dao đều dán lên cổ viên nhất kỳ. người phụ nữ đỡ viên hạo kia vọt tới giữa hai người chửi ầm lên.

"nam việt, viên hạo cũng là con của ngươi! và cũng là đứa con trai duy nhất! mà người này, tự kỷ không nói, nàng chính là đem dao đâm vào lưng a hạo, máu cũng chảy như thế này!"




thẩm mộng dao vòng tay qua eo viên nhất kỳ. thần kinh buông lỏng xuống, dược hiệu liền phát tác rất nhanh, ngứa ngáy bên hông khiến viên nhất kỳ dùng mắt thường cũng có thể thấy được nàng run rẩy.

"kỳ kỳ?" viên nam việt đưa tay muốn sờ đầu viên nhất kỳ, lại bị viên nhất kỳ né tránh.

"cút."



viên nhất kỳ ôm thẩm mộng dao đứng lên, gằn một chữ rõ ràng. viên nam việt cũng kinh ngạc đứng dậy.

mười ba năm.

viên nhất kỳ từ sau khi mắc chứng tự kỷ cũng không nói với viên nam việt một câu, đây là từ đầu tiên nàng nói với viên nam việt trong suốt mười ba năm qua.

cút.




viên nam việt mang theo mẹ con viên hạo rời đi.

biệt thự rộng lớn trở về với yên tĩnh vốn có, người giúp việc đều đã bị viên nhất kỳ đưa đến hoa viên.

thẩm mộng dao ngủ cũng rất yên lặng, viên nhất kỳ bất đắc dĩ thở dài ôm nàng vào trong ngực.

nàng ấy sợ.

nếu thẩm mộng dao thật sự bị viên hạo động phải, mình nên làm cái gì bây giờ?

"tiểu hắc..." lông mày của thẩm mộng dao khẽ run lên, nàng chui vào lồng ngực viên nhất kỳ, "phải chịu trách nhiệm nha~"

còn không phải bởi vì ngươi bị đánh thuốc mê sao? viên nhất kỳ oán thầm, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

"mau dậy nào."

"thắt lưng thật mỏi, không dậy nổi, hơn nữa không phải ngươi đã thay ga trải giường rồi sao?"

"..."




viên nhất kỳ cho rằng mọi chuyện đều đã qua rồi... nhưng đó chỉ là điều em nghĩ mà thôi.

viên nhất kỳ tìm được thẩm mộng dao trong toilet. đèn sợi đốt rất sáng, máu dưới đất rất đỏ, thẩm mộng dao dựa vào tường, lưỡi dao bị ném sang một bên, nước từ vòi không ngừng chảy. bồn tắm bị đổ đầy, tràn ra ngoài.

máu và nước tạo thành hợp thể, có chút thê mĩ (*).

(*): vừa đẹp đẽ, vừa đau thương




"bệnh trầm cảm."

lúc bác sĩ đưa báo cáo chẩn đoán cho em, viên nhất kỳ cảm thấy khí lực trong thân thể mình nháy mắt đã bị rút sạch. bác sĩ nói thẩm mộng dao mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa không cứu được. viên nhất kỳ vì thế mà nên vui mừng mới đúng.

nhưng viên nhất kỳ không vui.




"tiểu hắc..."

thẩm mộng dao đặt bàn tay không bị thương lên cái đầu nhỏ của viên nhất kỳ. viên nhất kỳ nằm sấp ở đó, bĩu môi, cũng không đáp lại.

"ngươi tức giận rồi?"

"......"

viên nhất kỳ đem bàn tay trên đỉnh đầu mình giấu vào cổ, hai tay nắm chặt tay thẩm mộng dao, nhưng vẫn không nói lời nào.


"xin lỗi..."

"không cho phép ngươi nói hai chữ này!"

viên nhất kỳ lại nhíu mày, trên mặt viết hai chữ "không vui".

"tiểu hắc làm sao vậy? thật hung dữ a!

"ngươi có phải là... biết mình bị bệnh từ lâu rồi không?"


thẩm mộng dao chỉ rút tay ra khỏi cằm của viên nhất kỳ, nhéo nhéo mặt em, không nói gì.

"... thẩm mộng dao."

"đúng, nhưng chẳng phải ngươi cũng sớm biết rồi sao?

"ừm"

"làm sao lại biết được?"


viên nhất kỳ cầm một quả quýt ở đầu giường, bóc ra.

"thẩm mộng dao, thần kinh của người tự kỷ rất mẫn cảm, tuy rằng ta không có cách nào phân biệt biểu tình, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta rất không thích bộ dáng khóe miệng vẫn luôn nhếch lên kia."


viên nhất kỳ tách quýt ra, đút từng múi cho thẩm mộng dao ăn.

"bởi vì bộ dạng này làm cho người ta cảm thấy mất hết sức lực, phát ra từ nội tâm không còn khí lực, cho nên ta rất không thích biểu tình kia của ngươi. khóe miệng nhếch lên rất mệt mỏi, liều mạng che dấu sụp đổ sẽ càng thêm rõ ràng.

"ừm"

thẩm mộng dao ăn quýt đáp một tiếng, khó khi nào tiểu hài tử nói được một đoạn dài như vậy, người có chứng tự kỷ với người bình thường có phải cũng không khác biệt hay không?




"tại sao không uống thuốc?"

"không có tiền để mua"

viên nhất kỳ nhất thời cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

"ta có tiền."

"ngươi có tiền, cũng không phải ta có tiền."

"ngươi có ta a!"



ngươi có ta




"tiểu hắc, ta muốn đi thăm mẹ, có được không?"

"cái người vì leo cành cao mà vứt bỏ ngươi sao?"

"tiểu hắc..."

"có thể. ta có một số việc phải xử lý, chút nữa để tài xế đưa ngươi đi, được không?"

"được."

viên nhất kỳ đứng dậy vỗ vỗ quần áo đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, em đứng do dự một hồi lâu.

"thẩm mộng dao, biểu tình kia, gọi là gì?"

"giả cười."



giả cười



viên nhất kỳ muốn đem công ty của mình trở về, công ty mẹ để lại cho em, ở trong tay viên nam việt mười mấy năm.





3.


thẩm mộng dao rốt cuộc vẫn đánh giá quá cao sự tàn nhẫn của mẫu thân đối với nàng, thế nào cũng không nghĩ tới nàng lại đụng phải muội muội cùng mẹ khác cha kia, người cùng cha dượng đem nàng bán đi.




trong bệnh viện, nơi sạch sẽ nhất, cũng là nơi dơ bẩn nhất.

"yo, làm người giúp việc mệt rồi sao? ta khuyên tỷ tỷ nên trở về sớm một chút đi, bằng không người của viên gia phát hiện, tỷ tỷ lại phải chịu khổ rồi!"

thẩm mộng dao nhìn về phía mẫu thân nằm trên giường bệnh, người phụ nữ kia quay đầu, cũng không có ý muốn mở miệng can ngăn. lưu oánh oánh ngược lại tiến lên đẩy thẩm mộng dao một cái.

"ta nói chuyện với ngươi đấy, thái độ này của ngươi là như thế nào?!"

thẩm mộng dao ngã trên mặt đất, nàng cảm thấy hình như bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm.




"tả tả, ngươi đi đến bệnh viện trung ương mất bao lâu?"

"hai phút, làm sao vậy?"

"ta đem số phòng bệnh gửi cho ngươi, ta muốn ngươi đem thẩm mộng dao bảo vệ thật tốt."

tả tịnh viện bất đắc dĩ cúp điện thoại, mang theo một đám vệ sĩ lái xe đến bệnh viện trung ương.




"chậc, bộ dáng này của tỷ thật buồn cười a, bất quá xem ra người của viên gia đối với ngươi cũng không tệ nha, cư nhiên có thể để cho ngươi trốn về, cái thứ không ai cần."

đáy mắt thẩm mộng dao tựa hồ hiện lên tia sững sờ, nhưng vẫn không trả lời.

"ba..." lưu oánh oánh làm nũng với cha dượng, cha dượng vung tay lên để cho người bên cạnh ném thẩm mộng dao ra khỏi phòng bệnh.




"ta xem ai dám đụng vào nàng!" tả tịnh viện đứng ở cửa phòng bệnh, phía sau có một đám vệ sĩ áo đen. người khác lưu kiệt đức có lẽ không nhận ra, nhưng tả tiểu công tử này chính là loạn thế ma vương nổi danh xa gần a.

"ta nói ngươi làm sao lại dám tới đây, thì ra là trèo phú quý à?"

"như vậy cũng không phải", thanh âm của viên nhất kỳ từ bên ngoài truyền đến, trong lòng lưu kiệt đức lập tức căng thẳng, "các ngươi còn sững sờ ở đấy làm gì? đánh cho ta!"

thẩm mộng dao từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ ống quần, băng bó cổ tay hơi đỏ, miệng vết thương lại nứt ra. viên nhất kỳ đi tới bên cạnh nàng, vỗ vỗ chỗ vừa bị lưu oánh oánh đẩy.

"ta không nên để ngươi tới mới phải."

"không liên quan đến ngươi..."




mắt thấy lưu oánh oánh sắp bị đánh đến mặt mũi bầm tím, lưu kiệt đức không ngừng cầu xin tha thứ, người phụ nữ không nói một tiếng trên giường bệnh rốt cục mở miệng.

"dao dao, tốt xấu gì cũng là muội muội của ngươi..."



"tiểu hắc, đừng để nàng chết."

"có giết người cũng là ta bị bắt đi."

"tiểu hắc, đừng nháo."

viên nhất kỳ nắm lấy tay thẩm mộng dao, cau mày cũng không muốn dừng tay.

"tiểu hắc. ta không sao"

"ngươi có"

"nàng... tốt xấu gì cũng là muội muội của ta."

"trái tim ngươi như thế nào lại... sao lại dễ mềm lòng như vậy!" viên nhất kỳ bất đắc dĩ gầm nhẹ một tiếng.




"dừng tay đi."

mấy vệ sĩ nhanh chóng lui ra, lưu oánh oánh mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, còn chưa muốn dừng lại mà giơ tay chỉ vào thẩm mộng dao chửi ầm lên.

"cái thứ không ai muốn như ngươi, dùng thủ đoạn gì làm mê hoặc thần hồn của tiểu thiếu gia viên gia?!"

"đi."



đi nào, thẩm mộng dao.




sau khi trở về, viên nhất kỳ khóa cửa sân thượng.

sự thật chứng minh, viên nhất kỳ đã đúng.


viên nhất kỳ ngủ rất nông, nghe thấy thẩm mộng dao có động tĩnh liền vội vàng đứng dậy đuổi theo, cửa sân thượng đã bị viên nhất kỳ khóa lại, mặc cho thẩm mộng dao lắc thế nào cũng không mở ra được.

thẩm mộng dao bị viên nhất kỳ từ phía sau ôm lấy.

"đừng rời khỏi ta, thẩm mộng dao."


ta không thể sống mà không có ngươi được.



thẩm mộng dao vùi đầu vào vai viên nhất kỳ, nước mắt như đê vỡ mà tràn ra, thân thể khóc run lên, viên nhất kỳ lần đầu tiên có một loại cảm giác khác thường.




đau lòng.

đau đến chết.




"đừng rời xa ta, có được không?"





4.


"thực sự phải điều trị mect (*) sao?" kết quả điều trị sẽ có mất trí nhớ, tinh thần lo lắng, đau đầu chóng mặt và các di chứng khác, "ngươi có chắc chắn không? "

(*): modified electroconvulsive therapy (liệu pháp sốc điện), thường dùng để chữa những ca trầm cảm hoặc rối loạn lưỡng cực nặng khi bệnh nhân không có phản ứng với các liệu pháp điều trị khác hoặc dị ứng thuốc.

trương hân ném tập tài liệu màu lam trong tay sang một bên, bàn tay viên nhất kỳ đặt trên vai thẩm mộng dao hơi siết chặt.

"xin lỗi, chúng ta không làm", viên nhất kỳ kéo thẩm mộng dao đứng lên, rời khỏi bệnh viện. trương hân có chút hứng thú nhìn bóng lưng hai người rời đi, hai tay đặt lên cằm.

viên nhất kỳ nhất định sẽ trở lại.

trương hân cam đoan.




"tiểu hắc có phải sợ ta quên ngươi không?"

viên nhất kỳ quay đầu không nói gì, thẩm mộng dao tựa vào người em. buồn ngủ ập đến, nàng ôm cánh tay viên nhất kỳ ngủ thiếp đi.



một cái chạm, thời gian dường như đóng băng.

viên nhất kỳ hôn thẩm mộng dao đã chìm giấc mộng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại di động.



ta thực sự thích cách nàng cười.

không phải giả cười, thực sự rất đẹp.




"thẩm mộng dao, ngươi sẽ quên ta sao?"

viên nhất kỳ đè thẩm mộng dao xuống giường, lần đầu tiên làm cho thẩm mộng dao cảm giác được áp bức. nàng giữ chặt đầu viên nhất kỳ, hôn em.

"không đâu, ta sẽ không quên tiểu hắc đâu."

"ta không muốn ngươi quên ta."




tối hôm đó viên nhất kỳ làm thẩm mộng dao đến tận đêm muộn, sau khi dọn dẹp xong tất cả, giúp thẩm mộng dao đắp chăn xong, viên nhất kỳ đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại cho trương hân.

"có thể, đảm bảo mất đi toàn bộ trí nhớ không?"

"gì cơ?"




ta hy vọng nàng có thể quên tất cả, tất cả mọi thứ trong quá khứ, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.




viên nhất kỳ nằm xuống bên cạnh thẩm mộng dao, hôn khóe miệng nàng.



"vậy thì quên viên nhất kỳ đi."



đừng mà.



"tiểu hắc, ta không làm mect! ta không muốn!"




xin lỗi, thẩm mộng dao.

xin lỗi.




nhìn thẩm mộng dao giãy giụa trên giường bệnh, viên nhất kỳ ra hiệu cho bác sĩ đè nàng lại. cách một lớp kính thủy tinh, thẩm mộng dao quay đầu nhìn viên nhất kỳ, trong nháy mắt đó, nước mắt mơ hồ làm mờ tầm mắt của em.


"a hân..."

"ta nghe nói, trước kia ngươi mắc chứng tự kỷ?"

"gần như phục hồi rồi."

"vậy nếu như, để cho nàng quên hết quá khứ, sẽ bao gồm cả ngươi, ngươi cam tâm như vậy sao?"


"có gì mà không cam tâm chứ."

viên nhất kỳ nhìn thẩm mộng dao còn đang hôn mê, cúi người lưu lại một nụ hôn rất nông trên trán nàng.


"sau này nàng phải nhờ ngươi chiếu cố rồi, cần tiền hay gì đó tìm ta là được."

"nếu nàng nhớ về ngươi thì sao?"

"nhớ tới ta, vậy thì gặp lại thôi."

"ei ta nói, vì sao ngươi lại kỳ quái như vậy a?"


viên nhất kỳ khoát tay, điện thoại di động của trương hân rung lên một chút.




nàng là đạo ánh sáng năm mười bảy tuổi của ta, thắp sáng màn đêm đen tối. nhưng ta không thể ích kỷ như vậy được, ta muốn đạo ánh sáng kia của nàng cũng có thể chiếu sáng chính bản thân nàng.



"bởi vì ta yêu nàng."



ta mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi.

vì vậy, tình yêu của ta, không thể ích kỷ như vậy được nữa.





5.


năm năm sau, viên nhất kỳ trở thành lão đại quyền lực trong giới kinh doanh ở thượng hải, thẩm mộng dao trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong ngành, mà ký ức thời niên thiếu kia, đêm khuya vắng vẻ, viên nhất kỳ vẫn thường xuyên nhớ về.

thực tế, thỉnh thoảng ta vẫn sẽ cảm thấy hối tiếc.

ngươi làm tổng tài phu nhân của ta cũng không tệ.




"a hân, ký ức trước khi trị liệu mect có phải thật sự không có cách nào nhớ tới không?"

"cái này... còn tùy người, làm sao vậy dao dao, sao đột nhiên hỏi cái này? "

"chỉ là gần đây nhớ ra một vài chuyện, cũng không biết có phải là ảo giác hay không."

"à đúng rồi, hôm nay chuyến bay rio (*) xuất phát lúc mấy giờ?"

(*): rio de janeiro, một thành phố ở brazil, nổi tiếng với cảnh sắc tuyệt đẹp và nền văn hóa đặc trưng.

"ba giờ rưỡi chiều a, ta cũng không phải người đại diện của ngươi, sau này loại chuyện này đừng hỏi ta nữa."




"hôm nay bay tới rio sao?"

"ừm"

"mấy giờ"

"ba rưỡi chiều."

"ừm", viên nhất kỳ đáp một tiếng, từ trên giường đứng dậy.




một người là lão đại giới kinh doanh, một người là ảnh hậu của làng giải trí, sân bay thượng hải bị người hâm mộ vây kín.


"tả, điện thoại di động của ta biến mất rồi."

"ei, cái kia, là điện thoại di động của ngươi sao?"

giữa dòng người đông đúc, lúc thẩm mộng dao nhặt điện thoại di động của viên nhất kỳ lên, còn chưa kịp trả lại cho em, đành phải vào phòng chờ, lúc không có fan thì đi tìm em.



"cảm... cảm ơn."

"thật ngại quá, mạo muội hỏi một câu, màn hình khóa điện thoại của ngươi, là ta sao?"

"ngươi nhận sai người rồi."

đôi môi dưới lớp khẩu trang hơi run rẩy, cái tên muốn gọi ra rốt cuộc vẫn không nói khỏi miệng.

"chúng ta không quen biết sao?"

"không quen biết."



thẩm mộng dao đỡ trán, suýt nữa đứng không vững, viên nhất kỳ theo bản năng đưa tay đỡ nàng. thẩm mộng dao ôm lấy cổ viên nhất kỳ, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

"nhóc con nhát chết, ngươi là muốn thủy loạn chung khí (*) sao?"

(*): bội tình bạc nghĩa




không thể không thừa nhận, di chứng của mect ta đều có, thường xuyên chóng mặt, cũng rất dễ lo lắng, cũng quên mất ngươi.



sau đó, chóng mặt và lo lắng vẫn còn, ta chỉ nhớ ngươi.

bởi vì thẩm mộng dao hai mươi tuổi đã từng hứa rằng, nhất định sẽ không quên tiểu hắc.




viên nhất kỳ ở trong lòng yên lặng thở dài một tiếng.

thẩm mộng dao hôm nay, đẹp đến kì lạ.




"tả tả, giúp ta đẩy công việc ở rio xuống đi."


"thẩm mộng dao ngươi được nhỉ, nhanh như vậy liền ngồi lên cái ghế ảnh hậu này rồi."

"ta chỉ là không muốn để cho tiểu hắc của ta, phải chờ quá lâu thôi."




viên nhất kỳ sẽ không thủy loạn chung khí, đối với đạo ánh sáng năm mười bảy tuổi của mình, ánh sáng duy nhất.



end.

_______________________________


lời của bạn edior: quà giáng sinh cho mọi người, mặc dù nội dung fic khong liên quan đến giáng sinh lắm:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com