𝟔.
Way tỉnh lại trong sự mơ hồ, một cảm giác mơ hồ khó tả, giống như linh hồn cậu đã được đi chu du qua khắp các chiều không gian khác nhau, những nơi mà cậu thực sự cảm thấy hạnh phúc. Chính bản thân cậu còn chẳng phân biệt rõ giữa thực và mơ. Khi mở mắt ra lần đầu tiên, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy trần nhà trắng phau, tiếp theo đó là gương mặt của những người thân quen xuất hiện trong giấc mơ của cậu, và cuối cùng dừng lại ở thân ảnh cao lớn và khuôn mặt tuấn tú của Pete. Kí ức mơ hồ khiến Way chưa kịp nhớ ra, thì lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Way chẳng biết những người có mặt trong phòng bệnh khi ấy đã vui mừng thế nào khi cậu tỉnh dậy, và cũng chẳng biết tâm trạng của họ như rơi xuống đáy vực khi cậu lần nữa khép đôi mắt xinh đẹp ấy mà thiếp đi. Cũng may, bác sĩ nói cậu vì vừa mới tỉnh dậy sau thời gian hôn mê dài, nhất thời bộ não chưa kịp thích ứng, mới mệt quá mà thiếp đi. Nhưng cậu tỉnh lại được đã là một sự may mắn. Ai nấy đều thở dài một hơi. Mọi người cùng dần tản ra, để lại không gian cho Way nghỉ ngơi. Way không nhớ bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ rằng trong giấc mơ ấy, cậu đã đi qua rất nhiều thế giới, nơi nào cũng đều là sự hạnh phúc ngập tràn. Khi thì cậu và Babe là một cặp đôi nổi tiếng được mọi người chúc phúc, khi thì cậu là một chàng trai bình thường, có cha mẹ, có anh em, bạn bè, người thân. Mỗi nơi cậu đi qua, mỗi người cậu gặp, mỗi việc cậu làm, đều khiến bản thân cậu hạnh phúc. Nhưng trong giấc mơ ấy, luôn tồn tại một hình bóng, lặng lẽ, âm thầm, mờ nhạt, đi theo đằng sau cậu. Hình bóng ấy không nổi bật như Babe, lại rất mờ nhạt, tưởng như chạm nhẹ liền có thể tan biến. Nhưng qua nhiều chiều không gian khác nhau Way đã đi, hình bóng đó tuyệt nhiên không biến mất. Kì thực Way không để ý tới, cũng chẳng nhớ nổi khuôn mặt đó trông như thế nào. Đến khi cậu tỉnh dậy lần đầu tiên, khi nhìn đến người cuối cùng vây quanh giường bệnh của mình là Pete, hình bóng ấy lại như những cơn sóng lũ lượt kéo về trong đầu, khiến đầu óc cậu quá tải, vậy mà lại khiến cậu thiếp đi. Nhưng lần này, hình bóng mờ nhạt ảm đạm đó đột nhiên xuất hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Và Way cũng không đi chu du qua khắp các chiều không gian khác, cậu lại trải qua chính những gì đã từng xảy ra ở kiếp này. Cậu với Pete, vậy mà lại có nhiều duyên nợ tới vậy. Cùng là những Enigma được Tony nhận nuôi, nhưng Way lại có thể chất yếu lạ thường. Nếu như không điều tra rõ ràng về lai lịch và xuất thân của cậu, Tony còn nghi ngờ rằng cậu là một sản phẩm thí nghiệm Enigma lỗi của một phòng lap nào đó. Nhưng dẫu sao Enigma rất hiếm, lão ta không nỡ bỏ, nên giữ Way lại làm thí nghiệm. Pete và Way gặp nhau lần đầu, cũng là trong phòng thí nghiệm. Hai đứa trẻ khi ấy ngây ngô gặp nhau, rồi như tim cùng đập chung một nhịp, cuốn lấy nhau không rời. Way từng nghĩ đó là một khoảng thời gian tốt đẹp, khi cậu thực sự có một người bạn. Ấy vậy mà, Pete vì một lần bảo vệ Way, liền bị đem đi nơi khác làm thí nghiệm, Way vì thế đau buồn đến cực độ, trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh, liền quên sạch mọi thứ, lại vô tình phát triển năng lực thao túng tâm lý. Tony vui mừng như vớ được vàng, liền đem Way theo bên mình tự tay nuôi dưỡng. Way từ đó lớn lên bên lão Tony, vậy mà lại gặp được một người bạn nữa là Babe, lần này, cậu còn đem lòng yêu y. Còn Pete, năm đó, hắn chưa từng hối hận vì đã bảo vệ Way. Thể chất cậu yếu ớt, dẫu bằng tuổi, nhưng Pete cao hơn Way tới một cái đầu, Way như một cậu em trai nhỏ, một cái đuôi ngoe nguẩy sau Pete, cùng hắn vui đùa. Hắn là Enigma có thể chất vượt trội, có năng lực đọc tâm, lại càng được Tony quan tâm nhiều hơn, hắn từng thấy ghét bỏ bản thân rất nhiều, vì sinh ra đã là một Enigma lại còn có sức mạnh đặc biệt. Nhưng sau này khi gặp Way, hắn lại cảm thấy, đó là một điều may mắn. Hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng đủ năng lực để nhận thức mọi hành động lão Tony làm là sai trái. Hắn nhẫn nhịn chịu đựng mọi thí nghiệm điên rồ lão ta làm trên người mình, chỉ để bảo vệ Way. Vì hắn nghĩ, nếu hắn phản kháng, Way sẽ là người tiếp theo bị nhắm đến. Những năm tháng đó là những cơn ác mộng, cũng là khoảng thời gian hắn cảm thấy vui vẻ nhất. Hắn chịu đựng cơn đau như xé nát ruột gan, lại như không có gì khi thấy cậu bé xinh đẹp ấy tung tăng chạy nhảy dưới vườn, hái từng đoá hoa dại kết vòng hoa cài lên tóc. Mỗi lần thí nghiệm xong cơ thể đều mệt đến rã rời, nhưng hắn chưa bao giờ quên những cuộc hẹn với Way. Ngày nào hắn còn thấy Way cười vui vẻ, ngày đó hắn đều cảm thấy những cơn đau kia thật xứng đáng. Way như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng những tháng ngày tăm tối nhất cuộc đời Pete. Cho đến khi hắn thấy, lão Tony ép Way nằm lên chiếc giường bệnh trắng, tiêm vào cơ thể cậu thứ chất lỏng mà hắn chẳng thể quen thuộc hơn. Bản tính chiếm hữu của Enigma trội như hắn bộc phát mãnh liệt, hắn như một con thú hoang dại đập phá phòng lap thành một mớ hỗn độn, khiến nhiều người bị thương, chỉ đến ôm lấy cơ thể Way đang co lại vì đau đớn. Có lẽ ánh mắt đỏ ngầu của hắn khi ấy đã doạ sợ hết thảy bác sĩ làm việc tại đó, đến Tony còn không dám lại gần, chỉ cố gắng buông lời thoả hiệp. Song, khi đó hắn chỉ chừng 10, 11 tuổi, dẫu có là Egnima không thể chống cự được sức mạnh của người lớn. Hắn nhanh chóng bị vài tên vệ sĩ khống chế, ép tới nơi khác. Từ đó hắn chẳng còn nghe được tin gì về Way, mãi đến sau này khi hắn 16, 17 tuổi, chững chạc và trưởng thành, sau một lần trốn ra ngoài thăm dò tình hình, hắn nhìn thấy Way, thấy một chàng trai xinh đẹp, dáng người cao gầy, nhưng giương mặt ấy lại có vài vết trầy đỏ ửng, khoé môi còn rỉ chút máu đỏ, hẳn là bị ai đó đánh. Khi đó hắn mới biết, Way là bị lão Tony đánh vì không nghe lời. Hắn có ý tốt, nhân lúc lão Tony không để ý mà tiến đến bên cạnh Way, muốn giúp cậu xử lý vết thương. Nhưng Way khi ấy lại ngước đôi mắt vô hồn trống rỗng lên nhìn hắn, rồi lạnh lùng gạt phăng bàn tay đang cố chạm đến gương mặt mình, lập tức bỏ đi. Có lẽ cả đời Pete cũng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Way khi ấy. Đau khổ, bất lực, chán nản, buồn bã, tủi hờn, vô vọng. Pete chưa bao giờ thấy ánh mắt nào phức tạp và đau đớn tới vậy. Hắn dù có bị bao nhiêu thứ thuốc tiêm vào người, đau đớn cỡ mấy cũng chẳng quên được hình bóng cậu bé năm ấy trong lòng, hắn nhớ rất rõ Way khi ấy dù gầy yếu nhưng ánh mắt lại trong veo không chút gợn sóng, luôn vui vẻ và lạc quan. Ấy vậy mà sau từng ấy năm Way đã thay đổi quá nhiều.
Hắn thề với trời nhất định phải đem Way của trước kia trở lại, và điều đầu tiên hắn làm, chính là bỏ trốn khỏi cái chốn ngục tù này. Hắn là Enigma vượt trội nhất mà lão Tony có, cũng là đứa trẻ lão ta tự hào nhất, nhưng lão chưa bao giờ hiểu rõ cậu con trai này. Pete nhanh chóng trốn thoát được ra ngoài, được một gia đình tài phiệt nhận nuôi và đào tạo để trở thành người kế vị, lão Tony không dám đắc tội với người bố nuôi của Pete, sau nhiều lần âm thầm muốn bắt hắn ta trở lại đều thất bại, lại còn bị gia đình tài phiệt ấy dạy dỗ vài phe, lão liền nhận ra không thể đắc tội thêm, liền dứt khoát từ bỏ đứa trẻ này.Ngày đó Pete là một chàng thanh niên với tính tình nóng nảy, xong cũng chính người ba nuôi tài phiệt ấy đã từng bước dạy dỗ hắn trở thành một người điềm tĩnh, lạnh lùng và cẩn trọng như bây giờ. Vị chủ tịch giàu có khi ấy đã biết đến hình bóng trong lòng Pete, liền khôn ngoan không ép buộc hắn phải nghe theo hôn nhân sắp đặt, nhưng cũng đề ra những điều kiện để đảm bảo sau này hắn sẽ đem lại sự phát triển phồn thịnh cho tập đoàn Beyond. Ông ta dạy Pete rằng, đừng bao giờ nóng vội trả thù khi chưa có kế hoạch và nguồn lực đầy đủ. Dẫu ý chí có lớn, cũng không thể sản sinh ra tiền bạc. Vậy nên suốt từng ấy năm hắn nhẫn nhịn rèn luyện, từng bước từ nhân viên quèn đi lên chức vị phó chủ tịch, đều bằng tài năng và thực lực của hắn. Ông ba nuôi của Pete rất hài lòng, để hắn toàn quyền tiếp quản Tập đoàn ấy, dẫu rằng trên danh nghĩa vẫn là chủ tịch. Ông ta làm vậy, để người ngoài biết rằng, tập đoàn Beyond vẫn là của ông, vẫn hoạt động dưới sự bảo trợ của ông, như một lời răn đe lão Tony đừng hòng đụng tay tới. Cho tới khi Pete đủ lông đủ cánh vừng vàng chèo lái Beyond và có vị trí vững chắc trong thương trường, thì hắn mới gặp lại Way, nhưng lại nhận ra, ánh mắt của Way dành cho Babe, từ khi nào lại tràn ngập tình yêu và đau khổ đến vậy. Pete không vội vàng, không manh động, hắn từng chút từng chút bước chân vào cuộc đời Way như một người xa lạ, quan tâm, an ủi Way, cùng cậu uống rượu, tâm sự, hàn huyên. Lần nào cũng là Way say đến bất tỉnh, lần nào cũng là Pete ôm trọn thân thể gầy gò ấy vào lòng, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một. Hắn biết năm đó Way đã bị ốm tới mức suýt mất mạng rồi vì lẽ đó mà quên đi hắn. Hắn không oán trách, không giận hờn, lại càng yêu thương Way nhiều hơn. Từng ấy năm qua, nhiều lần Pete muốn bỏ cuộc vì sự huấn luyện khắc nghiệt của ba nuôi, nhưng nghĩ đến Way hắn lại có thêm động lực cố gắng. Giờ đây hắn đã vừng vàng, bờ vai đủ chắc chắn để che chở cho Way cả đời. Hắn yêu thương nâng niu người yêu như báu vật trong tay, một chút cũng không muốn rời, vậy mà cuộc đời khắc nghiệt chẳng buông tha cho người hắn yêu, lại cứ như từng cơn sóng táp vào trái tim mỏng manh của người ấy. Way đã mất đi đứa con đầu lòng với hắn vì Babe, rồi lại một lần nữa chìm vào hôn mê sâu cũng vì Babe. Nói hắn không oán hận là sai, ngay từ khi bế cơ thể gầy gò của Way nằm sòng soài dưới nền nhà lạnh lẽo, phía dưới máu chảy không ngừng, tim hắn như ngừng đập. Hắn thề nếu Way có mệnh hệ gì, hắn sẽ bắt Babe trả giá gấp trăm lần. Cố gắng lắm mới khiến Way nguôi ngoai đi cơn đau trong lòng, hắn lại một lần nữa bất lực nhìn người thương nằm trên giường bệnh hôn mê sâu chẳng muốn tỉnh lại. Hai tháng ròng rã Way nằm im trên giường không chút tiến triển, cơ thể cứ ngày một gầy đi, dẫu có truyền dịch dinh dưỡng thường xuyên cũng không có tác dụng. Way nằm đó như buông lời trách cứ hắn, trách hắn không yêu thương cậu nhiều hơn nữa, để cậu chịu biết bao khổ cực. • Nhưng rồi ông trời cũng cảm thương cho tấm lòng của Pete, Way đã thực sự tỉnh lại, tỉnh lại hoàn toàn. Và lần thứ hai tỉnh lại ấy, điều đầu tiên cậu gọi, là tên của hắn, thanh âm hắn hằng khao khát thèm muốn sau bao tháng ngày ròng rã cuối cùng cũng được nghe. "Pete, chờ tôi lâu chưa?" •
Đêm hôm rồi mới có ý tưởng viết truyện. Thời gian qua xin lỗi mn vì sự chậm trễ này của au🤧
Chap này là một lời giải thích về mối nhân duyên của Pete và Way trong quá khứ, để lý giải tại sao Pete lại yêu Way nhiều tới vậy, và tại sao Way lại chẳng hề nhớ tới Pete trước đây.
Có thể mn thấy 10 năm qua Pete không tìm Way, nhưng mình đã lý giải ở trên là ba nuôi của Pete rất nghiêm khắc và muốn đào tạo Pete thành người thừa kế, nên 10năm tất nhiên là quá đủ để Pete từ một chàng trai không biết gì trở thành một Phó chủ tịch tài giỏi. Pete luôn dõi theo Way, và hắn phải chờ thời cơ khi hắn đủ chín chắn để lo dc cho Way.
Hắn thề với trời nhất định phải đem Way của trước kia trở lại, và điều đầu tiên hắn làm, chính là bỏ trốn khỏi cái chốn ngục tù này. Hắn là Enigma vượt trội nhất mà lão Tony có, cũng là đứa trẻ lão ta tự hào nhất, nhưng lão chưa bao giờ hiểu rõ cậu con trai này. Pete nhanh chóng trốn thoát được ra ngoài, được một gia đình tài phiệt nhận nuôi và đào tạo để trở thành người kế vị, lão Tony không dám đắc tội với người bố nuôi của Pete, sau nhiều lần âm thầm muốn bắt hắn ta trở lại đều thất bại, lại còn bị gia đình tài phiệt ấy dạy dỗ vài phe, lão liền nhận ra không thể đắc tội thêm, liền dứt khoát từ bỏ đứa trẻ này.Ngày đó Pete là một chàng thanh niên với tính tình nóng nảy, xong cũng chính người ba nuôi tài phiệt ấy đã từng bước dạy dỗ hắn trở thành một người điềm tĩnh, lạnh lùng và cẩn trọng như bây giờ. Vị chủ tịch giàu có khi ấy đã biết đến hình bóng trong lòng Pete, liền khôn ngoan không ép buộc hắn phải nghe theo hôn nhân sắp đặt, nhưng cũng đề ra những điều kiện để đảm bảo sau này hắn sẽ đem lại sự phát triển phồn thịnh cho tập đoàn Beyond. Ông ta dạy Pete rằng, đừng bao giờ nóng vội trả thù khi chưa có kế hoạch và nguồn lực đầy đủ. Dẫu ý chí có lớn, cũng không thể sản sinh ra tiền bạc. Vậy nên suốt từng ấy năm hắn nhẫn nhịn rèn luyện, từng bước từ nhân viên quèn đi lên chức vị phó chủ tịch, đều bằng tài năng và thực lực của hắn. Ông ba nuôi của Pete rất hài lòng, để hắn toàn quyền tiếp quản Tập đoàn ấy, dẫu rằng trên danh nghĩa vẫn là chủ tịch. Ông ta làm vậy, để người ngoài biết rằng, tập đoàn Beyond vẫn là của ông, vẫn hoạt động dưới sự bảo trợ của ông, như một lời răn đe lão Tony đừng hòng đụng tay tới. Cho tới khi Pete đủ lông đủ cánh vừng vàng chèo lái Beyond và có vị trí vững chắc trong thương trường, thì hắn mới gặp lại Way, nhưng lại nhận ra, ánh mắt của Way dành cho Babe, từ khi nào lại tràn ngập tình yêu và đau khổ đến vậy. Pete không vội vàng, không manh động, hắn từng chút từng chút bước chân vào cuộc đời Way như một người xa lạ, quan tâm, an ủi Way, cùng cậu uống rượu, tâm sự, hàn huyên. Lần nào cũng là Way say đến bất tỉnh, lần nào cũng là Pete ôm trọn thân thể gầy gò ấy vào lòng, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một. Hắn biết năm đó Way đã bị ốm tới mức suýt mất mạng rồi vì lẽ đó mà quên đi hắn. Hắn không oán trách, không giận hờn, lại càng yêu thương Way nhiều hơn. Từng ấy năm qua, nhiều lần Pete muốn bỏ cuộc vì sự huấn luyện khắc nghiệt của ba nuôi, nhưng nghĩ đến Way hắn lại có thêm động lực cố gắng. Giờ đây hắn đã vừng vàng, bờ vai đủ chắc chắn để che chở cho Way cả đời. Hắn yêu thương nâng niu người yêu như báu vật trong tay, một chút cũng không muốn rời, vậy mà cuộc đời khắc nghiệt chẳng buông tha cho người hắn yêu, lại cứ như từng cơn sóng táp vào trái tim mỏng manh của người ấy. Way đã mất đi đứa con đầu lòng với hắn vì Babe, rồi lại một lần nữa chìm vào hôn mê sâu cũng vì Babe. Nói hắn không oán hận là sai, ngay từ khi bế cơ thể gầy gò của Way nằm sòng soài dưới nền nhà lạnh lẽo, phía dưới máu chảy không ngừng, tim hắn như ngừng đập. Hắn thề nếu Way có mệnh hệ gì, hắn sẽ bắt Babe trả giá gấp trăm lần. Cố gắng lắm mới khiến Way nguôi ngoai đi cơn đau trong lòng, hắn lại một lần nữa bất lực nhìn người thương nằm trên giường bệnh hôn mê sâu chẳng muốn tỉnh lại. Hai tháng ròng rã Way nằm im trên giường không chút tiến triển, cơ thể cứ ngày một gầy đi, dẫu có truyền dịch dinh dưỡng thường xuyên cũng không có tác dụng. Way nằm đó như buông lời trách cứ hắn, trách hắn không yêu thương cậu nhiều hơn nữa, để cậu chịu biết bao khổ cực. • Nhưng rồi ông trời cũng cảm thương cho tấm lòng của Pete, Way đã thực sự tỉnh lại, tỉnh lại hoàn toàn. Và lần thứ hai tỉnh lại ấy, điều đầu tiên cậu gọi, là tên của hắn, thanh âm hắn hằng khao khát thèm muốn sau bao tháng ngày ròng rã cuối cùng cũng được nghe. "Pete, chờ tôi lâu chưa?" •
Đêm hôm rồi mới có ý tưởng viết truyện. Thời gian qua xin lỗi mn vì sự chậm trễ này của au🤧
Chap này là một lời giải thích về mối nhân duyên của Pete và Way trong quá khứ, để lý giải tại sao Pete lại yêu Way nhiều tới vậy, và tại sao Way lại chẳng hề nhớ tới Pete trước đây.
Có thể mn thấy 10 năm qua Pete không tìm Way, nhưng mình đã lý giải ở trên là ba nuôi của Pete rất nghiêm khắc và muốn đào tạo Pete thành người thừa kế, nên 10năm tất nhiên là quá đủ để Pete từ một chàng trai không biết gì trở thành một Phó chủ tịch tài giỏi. Pete luôn dõi theo Way, và hắn phải chờ thời cơ khi hắn đủ chín chắn để lo dc cho Way.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com