TruyenHHH.com

Fjyl Guitar

"Chơi cùng Lâm Mặc thật sự rất vui, luyện tập rất vui, ừ đúng vậy... ngày nào cũng vui."

Làm đồng đội trong stage Lover Boy 88, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc cùng nhóm Quầng Thâm Mắt dần trở thành những người bạn tốt nhất của nhau. Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Mặc bỗng trở thành thành viên không thể thiếu trong nhóm bạn ấy, cũng chẳng biết từ bao giờ, Lâm Mặc đối với Trương Gia Nguyên lại trở nên quan trọng đến thế.

Cậu không biết phải lý giải cảm xúc này sao cho đúng, chỉ là đột nhiên phát hiện ra mình chú ý tới người ta hơn, luôn muốn ở bên cạnh và chiều chuộng người ta, càng muốn mối quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp hơn.

Lâm Mặc phân biệt thân sơ rất rõ ràng, đối với người không quá thân thiết anh sẽ chỉ xã giao lấy vài câu, cũng chẳng mấy khi chủ động tiếp xúc hay chơi đùa, nhưng một khi đã quen thuộc thì Lâm Mặc liền biến thành con gấu Koala cực kỳ dính người, chỉ hận không được mọc rễ trên người bạn, cái miệng liến thoắng nói chuyện cả ngày cũng không chịu dừng, liên tục làm phiền bạn bằng đủ loại chiêu trò làm nũng của anh ấy. Đáng yêu đến mức Trương Đằng từng bày tỏ muốn có một đứa con trai giống Lâm Mặc, có một đứa như vậy rồi thì trên đời này không còn gì nuối tiếc nữa. Ừm, tất nhiên rồi, một đứa trẻ vừa hiểu chuyện, vừa nỗ lực, vừa tài giỏi đã vậy lại cực kỳ tốt tính, ai mà chẳng thích kia chứ? Cũng vì thế mà Trương Đằng là người nuông chiều Lâm Mặc nhất. Trò quậy phá gì của Lâm Mặc cũng có Trương Đằng vui vẻ tham gia.

Trương Gia Nguyên tự nhận mình là một trong những người như Trương Đằng, không cưỡng lại nổi sự nũng nịu của Lâm Mặc mà tình nguyện chiều theo ý thích kỳ lạ của anh ấy. Ờm, chắc chắn không phải là cậu cũng muốn nghịch như thế đâu.

Bắt đầu từ cách xưng hô càng ngày càng yêu chiều, đến ánh mắt, hành động bộc phát làm người khác bỗng nhiên thấy bầu không khí có chút gay gay, Trương Gia Nguyên cũng đã lờ mờ nhận ra nốt trầm chệch nhịp trong lòng mình mỗi lúc một vang, rung động đến nơi êm ả nhất trong trái tim, tạo nên gợn sóng lăn tăn.

.

Phía sau tòa nhà Sáng Tạo Doanh là một thảm cỏ dày xanh mướt cùng cả đống các loại cây, Trương Gia Nguyên phát hiện ra chỗ này trước tiên sau khi phân kí túc, mạnh dạn chiếm một góc khá kín đáo để trồng cây hành quý báu ở đấy, nhưng chẳng mấy ngày sau đã bị Lâm Mặc phát hiện, sau đó nơi này liền trở thành căn cứ bí mật của Quầng Thâm Mắt. Lâu lâu cả band sẽ tụ lại ở đây, có thêm cả Bồng Bồng nữa, cả đám nằm dài trên bãi cỏ kể chuyện cho nhau nghe.

Nhưng hôm nay chỉ có hai người họ.

"Mặc Mặc, chuyện về Citra, anh biết không?"

Trương Gia Nguyên giơ cây hành lớn lấy từ nhà ăn quơ quơ lên trời, nghịch ngợm trêu chọc sườn mặt gầy gò của Lâm Mặc. Đầu cậu gối trên đùi anh, từ góc độ này, Trương Gia Nguyên có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đen láy, lông mi dài thật dài, sống mũi cao cao cùng đôi môi hơi mím lại của anh, hình như hôm nay anh không được vui, vì trăng không sáng như mọi ngày sao?

"Anh chưa nghe, em kể đi."

Lâm Mặc vẫn một mực nhìn về phía xa xa trên bầu trời, không phản ứng với cây hành của Trương Gia Nguyên.

"Không biết là tốt."

Trương Gia Nguyên cười mãn nguyện, cậu thôi không nhìn anh nữa, bắt đầu kể câu chuyện của Citra bằng chất giọng Đông Bắc đặc sệt hơi ngái ngủ.

"Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái hát cực kỳ hay tên là Citra, tiếng hát của cô ta hay đến nỗi người ta đồn rằng nó có thể hồi sinh người chết. Thế là một đêm mưa bão nọ, một bà cụ rách rưới lội suối băng rừng đến tận nhà Citra cầu xin cô cứu đứa cháu sắp chết của bà ấy. Citra thương tình, lên đường đi cứu người, tới nơi thì con bé chỉ còn thoi thóp. Cô cất tiếng hát lên, tiếng hát trong như dòng suối mát rót vào cổ họng khô cháy của cô bé, cô nhóc tưởng chừng sắp chết đột nhiên sống lại, vui vẻ chạy loanh quanh, bà lão mừng lắm..."

Kể được một nửa, Trương Gia Nguyên dừng lại lấy hơi, ngửa đầu cọ cọ trán vào eo Lâm Mặc.

"Em đang kể chuyện ma cho anh nghe đấy à?"

Lâm Mặc ghét bỏ đẩy cái đầu rối bù của Trương Gia Nguyên ra.

Trương Gia Nguyên nhắm mắt, tìm chỗ thoải mái trên đùi Lâm Mặc tiếp tục câu chuyện.

"...bà lão cảm tạ Citra bằng tất cả mọi thứ bà có rồi cùng một ông lão khác đưa cô về quê nhà, chẳng may thay, bọn họ gặp một trận bão tuyết lớn, cả ba bị vùi trong tuyết, mấy ngày sau mới có người tìm thấy. Hai ông bà lão không qua khỏi, còn Citra mặc dù giữ được mạng nhưng dây thanh quản bị phá hỏng, cả đời này không thể cất lên tiếng hát nữa. Citra về nhà, rầu rĩ và u uất, cả ngày cô chỉ ngồi trong nhà, không ra ngoài tiếp chuyện với bất kì ai..."

Lâm Mặc không biết từ lúc nào đã cúi đầu xuống, rũ mắt ngắm khuôn mặt của Trương Gia Nguyên. Khi kể về tai nạn của cô gái, đôi lông mày Trương Gia Nguyên nhíu lại, mắt cũng không chịu mở ra.

"... Bố của Citra thương con gái lắm, thức đêm hàng tháng trời ngồi trong nhà kho đục đục đẽo đẽo ra một cây đàn, lấy gân chân nai lớn làm bốn dây dày, gân chân nai nhỏ làm hai dây mảnh, âm thanh thuần khiết, dịu dàng như tiếng hát của Citra ngày trước vậy. Khi nghe được những tiếng đàn đầu tiên ngân lên, Citra bừng tỉnh, cô như mầm non vừa được thấy ánh mặt trời, người chết khát tìm được dòng nước mát vậy. Tiếng đàn ấy cứu rỗi lấy cô, cô nhận lấy nó từ tay cha, hôn lên nó và bắt đầu đàn. Người dân khắp miền Nam Tây Ban Nha đều đổ xô đến để được nghe Citra đàn cây đàn kì lạ ấy.

Cái tên Citra mỗi lúc một vang xa, cây đàn mang tên nàng được mô phỏng lại khắp nơi trên thế giới. Vậy nên ta có Sitar ở Ấn Độ, Chitarra ở Ý, Guitare ở Pháp và Guitar ở hiện tại."

Âm thanh của Trương Gia Nguyên càng về sau càng nhỏ đi, những từ cuối cùng dường như hoà làm một vào không khí.

Lâm Mặc đành cúi đầu thật thấp để nghe cậu kể chuyện. Trương Gia Nguyên có thể cảm nhận được tóc mái của anh đang vuốt ve cằm cậu, ngứa ngáy đến tận trong tim. Cậu đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Lâm Mặc.

Trong phút chốc, cả hai đều tưởng rằng mình đã trông thấy một biển trời sao.

.

"Guitar cứu rỗi em, guitar là bạn gái của em. Lâm Mặc, anh cũng vậy, hay anh làm bạn trai của em đi?"

Trương Gia Nguyên đã thốt lên như thế.

Không để Lâm Mặc kịp phản ứng, Trương Gia Nguyên ngẩng cổ, hôn lên môi Lâm Mặc, đầu lưỡi liếm ướt môi dưới của anh.

"..."

Lâm Mặc quay mặt đi, không trả lời.

Trương Gia Nguyên khẽ cười, cậu sẽ làm như chẳng thấy đôi tai đang đỏ rực lên của anh đâu.

Cũng làm như chẳng thấy cây hành bị bóp nát trong tay mình vì kích động trong một giây môi chạm môi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com