Five Night At Freddy S Security Breach Cuoc Song Moi Lieu Co Hanh Phuc
Trước khi vào chuyện, tôi cần lưu ý: Chuyện có ngôn từ gây cười, không nghiêm túc lắm. Đọc cho vui, nếu không vui đợi khi nào vui thì đọc :)
Nó sinh ra, để bày tỏ cảm xúc nhây nhớt trong tôi🤧Tôi nói trước để các bạn không cần hỏi sao hôm nay tôi cợt nhả thế :)))
- Một tuần mấy buổi học thế này không thấy mệt sao Freddy? Còn tao chắc giờ tao thành bộ xương khô rồi. - Đó là do mày chưa thèm lắp não lúc cần thiết thôi. Nếu mày bớt quậy phá, chăm chỉ một lúc thì mọi thứ không phải sẽ tốt hơn sao? Ngày nào cũng bản kiểm điểm này tới cái nọ. Đó là chưa kể Vannessa còn phàn nàn vì bị gọi cho phụ huynh. Tao cũng đến ạ với mày luôn đấy Monty. Freddy vừa trở về sau một ngày học tập mệt mỏi. Anh ta sảng khoái trở về phòng mình. Vừa mới xong xuôi đã lao ngay vào chiếc bàn học còn đầy ắp sách vở những sắp xếp rất gọn gàng là đằng khác, đâu như cái bàn bên cạnh của ai kia. Đặt chiếc cặp sách đầy ắp sách vở xuống một cái mà thấy nhẹ hẳn. Monty khẽ ngó sang "cục tạ" mà Freddy mang theo, toàn sách là sách. Không hiểu sao mà hắn thấy choáng váng, tới mức suýt thì bất tỉnh, đến mức còn đánh rơi cặp kính xuống lọt thỏm vào balo của Freddy. Khi bị Freddy phát hiện thì hắn đã nhanh trở về như cũ, chừa hề có chuyện gì. Sách dày cộp, kiến thức chất đầy như núi, vậy mà Freddy vẫn có thể chứa nó trong bộ não của mình, dù không còn sở hữu trí tuệ nhân tạo AI như trước nhưng Freddy vẫn rất thông minh. - Mày vừa hoàn thành xong khóa huấn luyện tập Golf phải không? Thấy bàn tay mày có cái rám nắng có cái vẫn nguyên kìa. - Freddy để ý về mồ hôi thấm trên chiếc áo ba lỗ hắn hay mặc. - Ủa chứ không phải da tao sẫm màu? - Monty thắc mắc. Freddy không đáp lại, chỉ lặng quay đầu đi tránh né ánh mắt sắc lượm nhìn thẳng về mình. - Mà Chica và Roxy đâu rồi? Tao nhớ là tụi nó đã phải xong vào giờ này rồi chứ? - Mày lại quên rồi! Tụi nó tham gia tới tận 5 giờ mới về mà? Giờ mới có 4 giờ, đợi đê. - Monty ngả người vào chiếc ghế bành. - Mà tao không nghĩ tới... Lần đầu tiên mày tự giác dậy sớm khỏi cần gọi luôn hả? - Freddy giống như đang đánh vào thói xấu của Montgomery.- Hôm nay là môn tao thích, mày nghĩ tao bỏ qua được sao? - Monty lãnh đạm - Còn mày và Bonnie học gì? - Học mấy cái kiến thức nâng cao ấy mà, có nói mày cũng chẳng hiểu. Đống kiến thức này sẽ chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố sắp tới. - Freddy sắp xếp sách vở từ Balo - Lần này áp dụng tiêu chí nhanh và hiệu quả. Số liến thức của chỉ liên quan tới khoa học và công nghệ xã hội hay về nhiều cái lịch sử thú vị khác. - Mày nghĩ lớn quá ha? Sau này tính làm giáo sư tiến sĩ luôn à? - Monty vẫn đáp lại lơ đãng. - Là nhà phát minh. Tao sẽ đồng hành cùng giấc mơ của Gregory, tao đã hứa với nó. - Freddy tươi cười hớn hở. Montgomery vội quay đi chỗ khác trước cái cười tinh nghịch trông mãn nguyện. Hắn cũng thừa nhận mình thích cái không gian chỉ có duy nhất hắn và Freddy, bởi hắn muốn tiếp cận và thân thiết với Freddy nhiều hơn. Bản thân Monty cũng nhận ra vị trí của Freddy cao hơn so với danh giới của tình bạn anh em trong suy nghĩ đã được lập trình từ trước. Ngoài một đội trưởng, một người dẫn dắt cả đội thì Freddy cũng giống nhue một người anh vậy. Freddy cũng cười như vậy để xua tan âu lo mà Glamrock mang nặng trong người không thể xóa bỏ. Freddy gần như không bao giờ bị lung lay bởi những lời nói dè bỉu anh ta, vì thế Glamrock thấy anh là mạnh mẽ và vững chắc nhất, thích hợp làm đội trưởng. Anh ta luôn an ủi khi Glamrock thất bại, động viên khi họ đạt được một chiến tích nào đó, lớn hay không vẫn thế, và luôn giúp hết mình với những người cần sự giúp đỡ. Tính nhiệt tình của Freddy đã dạy Montgomery biết yêu, và tôn trọng Freddy cực kì. Hắn muốn Freddy có thể nhận ra tình cảm hắn luôn chôn giấu vì hắn sợ mất đi một người bạn đáng quý như Freddy, cho tới khi Bonnie xuất hiện. - À Monty, tao có cái này cho mày này. - Hả? Cái gì thế Freddy? Freddy đưa cho Monty một túi bóng anh ta cứ cầm kề kề bên cạnh mới đưa. Bên trong là một găng tay đấm Bốc màu đỏ cực kì nổi bật. Trông nó mới mẻ và hào nhoáng, Monty cũng hao cả mắt bởi đường nét sáng bóng tinh tế trên đôi găng xịn xò này. Hắn mải ngắm nghĩa tới mức Freddy còn phải bật cười. - Đừng chậm trễ chứ! Đeo thử đi. Tao cũng không biết mày có thích nó không, nhưng tao thấy hợp với mày. Nó chính là mẫu mới nhất ở một cửa hàng bán băng tay đấm Bốc rất tốt ở gần đây đấy. Màu đỏ này, mày thích chứ? Là quà động viên của tao, cố gắng nhé.Monty ngỡ ngàng và thích thú đeo thử nó trông hưng phấn. Hắn thử độ hào nhoáng của nó và cứng cáp cực kì. Hắn đấm thử vài đường, rất mượt, cực kì uyển chuyển, thứ mà hắn đang cần. Mỗi thứ 5 sẽ có lịch tới câu lạc bộ Boxing để thử với các trận đấu, nên cần một chiếc găng phù hợp với Monty. Nhìn từng cách hắn thể hiện trình độ Boxing thượng thừa mà trong lòng Freddy cũng thấy vui. Freddy cũng ấm lòng khi thấy người khác vui, dù người thiệt là anh. Monty cứng rắn cũng sẽ bộc lộ tính cách hạnh phúc khi được một món đồ nào đó, một thái độ khi bất kì đứa trẻ nào nhận được món đồ chơi mà nó cực kì ưng. - M-Mày mua nó cho tao sao? - Ờ, mày cũng chưa mua găng mà. Cứ giữ nó như quà của tao cũng được. - Freddy xã giao. Monty đang rất cảm động, phải, chuỗi cảm xúc này chưa bao giờ tới với hắn. Ánh mắt long lanh như sắp khóc, rưng rưng không kiềm nén nổi mà ôm chặt lấy Freddy. Hắn phá lên cười trong khi mình còn đang ôm Freddy. Hắn thậm chí chẳng quan tâm tới ôm như vậy là việc hắn chưa từng làm với người bạn nào, mà rất thân mật nữa chứ. Monty ngoan ngoãn trong lòng Freddy như chú cún con nịnh nọt chủ mình, quầy quậy sung sướng khi còn trong vòng tay ấm êm. - Ơ, nhưng sao mày mua cho tao thế? - Mày không cần biết đâu. Tao chỉ mong mày vui là được. Freddy nháy mắt và híp mắt cười cợt trước cái ánh mắt tròn xoe của Monty. Nói chung là anh đang nhồn nhột khi Monty cứ dính lấy anh như hiện tại. Thứ đang đập liên hồi không dừng lại và khuôn mặt thoảng đỏ cũng chứng tỏ toàn bộ cảm xúc chạy trong mạch máu Freddy. Monty vừa dai lạu vừa khỏe, vòng tay cơ bắp siết chặt trong niềm hân hoan có thể đã để Freddy đi chầu trời, vết ông siết chặt như rũ bỏ mọi không khí - thứ cần thiết để sống ra khỏi người Freddy một cách mạnh bạo nhất. Monty cực kì tôn trọng Freddy, và giờ đây là cảm nắng làm da hắn đen tới mức tưởng thịt cá sấu nướng. Hắn vui vẻ tới mức suýt "giết" bạn mình. - Đ-Đự-Được r-rồi Mon-ty, th-thả t-tao xu-xuống. - Freddy khó nhọc nói. Cố gắng chống chọi với vòng tay rắn chắc bao bọc tới nghẹt thở.Monty nghe theo, hắn ngỡ ra là Freddy đang khó chịu nên cũng buông tay thả Freddy nằm rải trên giường. Freddy đang cố gắng lấy từng hơi thở quý giá tưởng chừng như đã bị cướp sạch, ngồi lê trên giường với cơ thể suýt nữa thì bị co bóp lại, đè bẹt thành một tờ giấy phẳng. Mà ngồi cái thế nào không ngời lại nằm ườn ra như con lười ấy, Monty cũng hối lỗi nhìn theo. - Ây ây tao xin lỗi nhá....Monty cũng biết Freddy hẳn sẽ không ủng hộ gì cái ôm thắm thiết vừa rồi. Ôm an ủi hay tạo động lực và vui vẻ là nghề tủ của anh ta, thế nhưng ôm kiểu chết ngạt này thì chẳng ai thích gì. Monty vội đưa Freddy dậy, cẩn thận một chút vì không nỡ để Freddy lại bị thương nữa. - Lần sau ôm gì ôm dùng ít sức chứ kiểu này tao thăng hoa sớm đấy Monty. Đang nói chung chứ không riêng gì tao đâu. Tao biết mày đang rất vui, nhưng vui vừa vừa thôi chứ tí có án mạng. - Ê hê, sò-rý sò-rý. - "Ai-Eo" 9.0 à? Phát âm kiểu gày gáy à? Mày cúp nhiêu tiết anh rồi? - Ừ thì...tiếu nào tới thì tao cúp. Freddy với ánh mắt chán chường chẳng bổ sung thêm câu nào. Còn Monty còn cười xã giao và gật đầu lia lịa. Cảm giác mang ơn và hạnh phúc dấy lên hắn một ý nghĩ mặc định như dòng lập trình, hắn phải cư xử nhẹ nhàng với người cho hắn gần 300 đô. Lúc sau thì cả hai tiếp tục trò chuyện thân thiết. Monty kể về chuyện ở câu lạc bộ Golf. Hắn có xích mích với đội trưởng vì tên đó quá ngạo mạn và xem mình là nhất, hay hắn suýt làm gãy gậy Golf yêu quý và quả bóng suýt pay acc chỉ vì lực cánh tay quá mạnh. Ở Boxing thì kích thích thêm sự phấn khích và năng động, hắn thành công trở thành siêu sao trong bộ môn Boxing dù mới vào câu lạc bộ. Monty cũng phàn nàn vì Foxy. Foxy ngày nào cũng đi tán gái, đồ ranh ma, ngày nào cũng lải nhải về bí híp tán gái, một hành động thể hiện độ dại gái và hết sức sến súa. Mà cay cái là Foxy toàn bày trò để Monty phải gánh chịu, trêu xong chuồn để cú tát oan ức một cái thẳng vào mặt Monty trong sự ngơ ngác của hắn. Còn tăng thêm độ khó khi chẳng thể đòi Foxy một cái đền đáp, Foxy rất nhanh, rất thông mình và biết cách chọc tức Monty, và cái tính mà hắn chỉ muốn đấm cho ra bã đó của Roxy ra là được chuyền từ ông anh trai "mẫu mực", bắt được thì bị cho là làm loạn, bị xích lên phòng hiệu trưởng ngay chứ đùa. Hắn cảm thấy khổ sở khi phải bị đụng nỗi đau bởi hai anh em nhà này, ít ra còn có Bonnie ngăn Foxy còn Chica ngăn Roxy nên cũng đỡ đỡ phần nào. Bảo Roxy quán còn tệ hơn vì ả cũng hay lơ là, Foxy còn cậy quyền anh trai nên tất cả đều là con số 0. Freddy cũng góp vui khi kể về dự án mình đang tham gia cùng Bonnie. Một dự án về công nghệ phục vụ cho ngành nông nghiệp hiện đại, cần một bộ óc nhanh nhạy để thực hiện nó. Freddy đã hớn hở gửi nó cho Vannessa để cổ xem qua, rồi mới nộp cho chắc ăn. Lần đầu tiên, thấy Monty chăm chú đến thế. Hắn vốn đâu có quan tâm tới mấy chuyện cần tới bộ óc như này? Không hề thấy nản, không hề nhíu mày hay kêu ca, chăm chú chìm theo từng câu chuyện miên man của Freddy. Hắn cứ mải ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của Freddy, hắn thích tính cách vui tươi này. Hắn không biết cảm giác này là gì, nhưng có lẽ, thứ tình cảm đã lay động hắn. Nhiêu khi trái tim rộn ràng trong lồng ngực thôi thích hãy nói ra, hãy tỏ tình đi, trước khi người hắn luôn hướng tới trở thành của kẻ khác. Bề ngoài mạnh mẽ cao ráo là thế, nhưng bên trong vẫn còn thứ gì đó mỏng manh và rụt rè, hắn sợ bị từ chối, sợ rằng đến cả bạn cũng chẳng thể làm. Hắn không muốn mất một người bạn như Freddy, bởi anh rất thân, anh luôn động viên, quý trọng và an ủi Monty. Một người bạn đáng quý như thế, hắn cũng không muốn đánh mất. Bonnie đối vắn hắn là thầy giáo, dẫu sao, hắn vẫn muốn Freddy mãi mãi ở bên, mãi mãi trở thành một người bạn đời của hắn. Thật là một suy nghĩ ích kỉ - hắn luôn nghĩ vậy.
Nó sinh ra, để bày tỏ cảm xúc nhây nhớt trong tôi🤧Tôi nói trước để các bạn không cần hỏi sao hôm nay tôi cợt nhả thế :)))
_____________________________________________
- Một tuần mấy buổi học thế này không thấy mệt sao Freddy? Còn tao chắc giờ tao thành bộ xương khô rồi. - Đó là do mày chưa thèm lắp não lúc cần thiết thôi. Nếu mày bớt quậy phá, chăm chỉ một lúc thì mọi thứ không phải sẽ tốt hơn sao? Ngày nào cũng bản kiểm điểm này tới cái nọ. Đó là chưa kể Vannessa còn phàn nàn vì bị gọi cho phụ huynh. Tao cũng đến ạ với mày luôn đấy Monty. Freddy vừa trở về sau một ngày học tập mệt mỏi. Anh ta sảng khoái trở về phòng mình. Vừa mới xong xuôi đã lao ngay vào chiếc bàn học còn đầy ắp sách vở những sắp xếp rất gọn gàng là đằng khác, đâu như cái bàn bên cạnh của ai kia. Đặt chiếc cặp sách đầy ắp sách vở xuống một cái mà thấy nhẹ hẳn. Monty khẽ ngó sang "cục tạ" mà Freddy mang theo, toàn sách là sách. Không hiểu sao mà hắn thấy choáng váng, tới mức suýt thì bất tỉnh, đến mức còn đánh rơi cặp kính xuống lọt thỏm vào balo của Freddy. Khi bị Freddy phát hiện thì hắn đã nhanh trở về như cũ, chừa hề có chuyện gì. Sách dày cộp, kiến thức chất đầy như núi, vậy mà Freddy vẫn có thể chứa nó trong bộ não của mình, dù không còn sở hữu trí tuệ nhân tạo AI như trước nhưng Freddy vẫn rất thông minh. - Mày vừa hoàn thành xong khóa huấn luyện tập Golf phải không? Thấy bàn tay mày có cái rám nắng có cái vẫn nguyên kìa. - Freddy để ý về mồ hôi thấm trên chiếc áo ba lỗ hắn hay mặc. - Ủa chứ không phải da tao sẫm màu? - Monty thắc mắc. Freddy không đáp lại, chỉ lặng quay đầu đi tránh né ánh mắt sắc lượm nhìn thẳng về mình. - Mà Chica và Roxy đâu rồi? Tao nhớ là tụi nó đã phải xong vào giờ này rồi chứ? - Mày lại quên rồi! Tụi nó tham gia tới tận 5 giờ mới về mà? Giờ mới có 4 giờ, đợi đê. - Monty ngả người vào chiếc ghế bành. - Mà tao không nghĩ tới... Lần đầu tiên mày tự giác dậy sớm khỏi cần gọi luôn hả? - Freddy giống như đang đánh vào thói xấu của Montgomery.- Hôm nay là môn tao thích, mày nghĩ tao bỏ qua được sao? - Monty lãnh đạm - Còn mày và Bonnie học gì? - Học mấy cái kiến thức nâng cao ấy mà, có nói mày cũng chẳng hiểu. Đống kiến thức này sẽ chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố sắp tới. - Freddy sắp xếp sách vở từ Balo - Lần này áp dụng tiêu chí nhanh và hiệu quả. Số liến thức của chỉ liên quan tới khoa học và công nghệ xã hội hay về nhiều cái lịch sử thú vị khác. - Mày nghĩ lớn quá ha? Sau này tính làm giáo sư tiến sĩ luôn à? - Monty vẫn đáp lại lơ đãng. - Là nhà phát minh. Tao sẽ đồng hành cùng giấc mơ của Gregory, tao đã hứa với nó. - Freddy tươi cười hớn hở. Montgomery vội quay đi chỗ khác trước cái cười tinh nghịch trông mãn nguyện. Hắn cũng thừa nhận mình thích cái không gian chỉ có duy nhất hắn và Freddy, bởi hắn muốn tiếp cận và thân thiết với Freddy nhiều hơn. Bản thân Monty cũng nhận ra vị trí của Freddy cao hơn so với danh giới của tình bạn anh em trong suy nghĩ đã được lập trình từ trước. Ngoài một đội trưởng, một người dẫn dắt cả đội thì Freddy cũng giống nhue một người anh vậy. Freddy cũng cười như vậy để xua tan âu lo mà Glamrock mang nặng trong người không thể xóa bỏ. Freddy gần như không bao giờ bị lung lay bởi những lời nói dè bỉu anh ta, vì thế Glamrock thấy anh là mạnh mẽ và vững chắc nhất, thích hợp làm đội trưởng. Anh ta luôn an ủi khi Glamrock thất bại, động viên khi họ đạt được một chiến tích nào đó, lớn hay không vẫn thế, và luôn giúp hết mình với những người cần sự giúp đỡ. Tính nhiệt tình của Freddy đã dạy Montgomery biết yêu, và tôn trọng Freddy cực kì. Hắn muốn Freddy có thể nhận ra tình cảm hắn luôn chôn giấu vì hắn sợ mất đi một người bạn đáng quý như Freddy, cho tới khi Bonnie xuất hiện. - À Monty, tao có cái này cho mày này. - Hả? Cái gì thế Freddy? Freddy đưa cho Monty một túi bóng anh ta cứ cầm kề kề bên cạnh mới đưa. Bên trong là một găng tay đấm Bốc màu đỏ cực kì nổi bật. Trông nó mới mẻ và hào nhoáng, Monty cũng hao cả mắt bởi đường nét sáng bóng tinh tế trên đôi găng xịn xò này. Hắn mải ngắm nghĩa tới mức Freddy còn phải bật cười. - Đừng chậm trễ chứ! Đeo thử đi. Tao cũng không biết mày có thích nó không, nhưng tao thấy hợp với mày. Nó chính là mẫu mới nhất ở một cửa hàng bán băng tay đấm Bốc rất tốt ở gần đây đấy. Màu đỏ này, mày thích chứ? Là quà động viên của tao, cố gắng nhé.Monty ngỡ ngàng và thích thú đeo thử nó trông hưng phấn. Hắn thử độ hào nhoáng của nó và cứng cáp cực kì. Hắn đấm thử vài đường, rất mượt, cực kì uyển chuyển, thứ mà hắn đang cần. Mỗi thứ 5 sẽ có lịch tới câu lạc bộ Boxing để thử với các trận đấu, nên cần một chiếc găng phù hợp với Monty. Nhìn từng cách hắn thể hiện trình độ Boxing thượng thừa mà trong lòng Freddy cũng thấy vui. Freddy cũng ấm lòng khi thấy người khác vui, dù người thiệt là anh. Monty cứng rắn cũng sẽ bộc lộ tính cách hạnh phúc khi được một món đồ nào đó, một thái độ khi bất kì đứa trẻ nào nhận được món đồ chơi mà nó cực kì ưng. - M-Mày mua nó cho tao sao? - Ờ, mày cũng chưa mua găng mà. Cứ giữ nó như quà của tao cũng được. - Freddy xã giao. Monty đang rất cảm động, phải, chuỗi cảm xúc này chưa bao giờ tới với hắn. Ánh mắt long lanh như sắp khóc, rưng rưng không kiềm nén nổi mà ôm chặt lấy Freddy. Hắn phá lên cười trong khi mình còn đang ôm Freddy. Hắn thậm chí chẳng quan tâm tới ôm như vậy là việc hắn chưa từng làm với người bạn nào, mà rất thân mật nữa chứ. Monty ngoan ngoãn trong lòng Freddy như chú cún con nịnh nọt chủ mình, quầy quậy sung sướng khi còn trong vòng tay ấm êm. - Ơ, nhưng sao mày mua cho tao thế? - Mày không cần biết đâu. Tao chỉ mong mày vui là được. Freddy nháy mắt và híp mắt cười cợt trước cái ánh mắt tròn xoe của Monty. Nói chung là anh đang nhồn nhột khi Monty cứ dính lấy anh như hiện tại. Thứ đang đập liên hồi không dừng lại và khuôn mặt thoảng đỏ cũng chứng tỏ toàn bộ cảm xúc chạy trong mạch máu Freddy. Monty vừa dai lạu vừa khỏe, vòng tay cơ bắp siết chặt trong niềm hân hoan có thể đã để Freddy đi chầu trời, vết ông siết chặt như rũ bỏ mọi không khí - thứ cần thiết để sống ra khỏi người Freddy một cách mạnh bạo nhất. Monty cực kì tôn trọng Freddy, và giờ đây là cảm nắng làm da hắn đen tới mức tưởng thịt cá sấu nướng. Hắn vui vẻ tới mức suýt "giết" bạn mình. - Đ-Đự-Được r-rồi Mon-ty, th-thả t-tao xu-xuống. - Freddy khó nhọc nói. Cố gắng chống chọi với vòng tay rắn chắc bao bọc tới nghẹt thở.Monty nghe theo, hắn ngỡ ra là Freddy đang khó chịu nên cũng buông tay thả Freddy nằm rải trên giường. Freddy đang cố gắng lấy từng hơi thở quý giá tưởng chừng như đã bị cướp sạch, ngồi lê trên giường với cơ thể suýt nữa thì bị co bóp lại, đè bẹt thành một tờ giấy phẳng. Mà ngồi cái thế nào không ngời lại nằm ườn ra như con lười ấy, Monty cũng hối lỗi nhìn theo. - Ây ây tao xin lỗi nhá....Monty cũng biết Freddy hẳn sẽ không ủng hộ gì cái ôm thắm thiết vừa rồi. Ôm an ủi hay tạo động lực và vui vẻ là nghề tủ của anh ta, thế nhưng ôm kiểu chết ngạt này thì chẳng ai thích gì. Monty vội đưa Freddy dậy, cẩn thận một chút vì không nỡ để Freddy lại bị thương nữa. - Lần sau ôm gì ôm dùng ít sức chứ kiểu này tao thăng hoa sớm đấy Monty. Đang nói chung chứ không riêng gì tao đâu. Tao biết mày đang rất vui, nhưng vui vừa vừa thôi chứ tí có án mạng. - Ê hê, sò-rý sò-rý. - "Ai-Eo" 9.0 à? Phát âm kiểu gày gáy à? Mày cúp nhiêu tiết anh rồi? - Ừ thì...tiếu nào tới thì tao cúp. Freddy với ánh mắt chán chường chẳng bổ sung thêm câu nào. Còn Monty còn cười xã giao và gật đầu lia lịa. Cảm giác mang ơn và hạnh phúc dấy lên hắn một ý nghĩ mặc định như dòng lập trình, hắn phải cư xử nhẹ nhàng với người cho hắn gần 300 đô. Lúc sau thì cả hai tiếp tục trò chuyện thân thiết. Monty kể về chuyện ở câu lạc bộ Golf. Hắn có xích mích với đội trưởng vì tên đó quá ngạo mạn và xem mình là nhất, hay hắn suýt làm gãy gậy Golf yêu quý và quả bóng suýt pay acc chỉ vì lực cánh tay quá mạnh. Ở Boxing thì kích thích thêm sự phấn khích và năng động, hắn thành công trở thành siêu sao trong bộ môn Boxing dù mới vào câu lạc bộ. Monty cũng phàn nàn vì Foxy. Foxy ngày nào cũng đi tán gái, đồ ranh ma, ngày nào cũng lải nhải về bí híp tán gái, một hành động thể hiện độ dại gái và hết sức sến súa. Mà cay cái là Foxy toàn bày trò để Monty phải gánh chịu, trêu xong chuồn để cú tát oan ức một cái thẳng vào mặt Monty trong sự ngơ ngác của hắn. Còn tăng thêm độ khó khi chẳng thể đòi Foxy một cái đền đáp, Foxy rất nhanh, rất thông mình và biết cách chọc tức Monty, và cái tính mà hắn chỉ muốn đấm cho ra bã đó của Roxy ra là được chuyền từ ông anh trai "mẫu mực", bắt được thì bị cho là làm loạn, bị xích lên phòng hiệu trưởng ngay chứ đùa. Hắn cảm thấy khổ sở khi phải bị đụng nỗi đau bởi hai anh em nhà này, ít ra còn có Bonnie ngăn Foxy còn Chica ngăn Roxy nên cũng đỡ đỡ phần nào. Bảo Roxy quán còn tệ hơn vì ả cũng hay lơ là, Foxy còn cậy quyền anh trai nên tất cả đều là con số 0. Freddy cũng góp vui khi kể về dự án mình đang tham gia cùng Bonnie. Một dự án về công nghệ phục vụ cho ngành nông nghiệp hiện đại, cần một bộ óc nhanh nhạy để thực hiện nó. Freddy đã hớn hở gửi nó cho Vannessa để cổ xem qua, rồi mới nộp cho chắc ăn. Lần đầu tiên, thấy Monty chăm chú đến thế. Hắn vốn đâu có quan tâm tới mấy chuyện cần tới bộ óc như này? Không hề thấy nản, không hề nhíu mày hay kêu ca, chăm chú chìm theo từng câu chuyện miên man của Freddy. Hắn cứ mải ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của Freddy, hắn thích tính cách vui tươi này. Hắn không biết cảm giác này là gì, nhưng có lẽ, thứ tình cảm đã lay động hắn. Nhiêu khi trái tim rộn ràng trong lồng ngực thôi thích hãy nói ra, hãy tỏ tình đi, trước khi người hắn luôn hướng tới trở thành của kẻ khác. Bề ngoài mạnh mẽ cao ráo là thế, nhưng bên trong vẫn còn thứ gì đó mỏng manh và rụt rè, hắn sợ bị từ chối, sợ rằng đến cả bạn cũng chẳng thể làm. Hắn không muốn mất một người bạn như Freddy, bởi anh rất thân, anh luôn động viên, quý trọng và an ủi Monty. Một người bạn đáng quý như thế, hắn cũng không muốn đánh mất. Bonnie đối vắn hắn là thầy giáo, dẫu sao, hắn vẫn muốn Freddy mãi mãi ở bên, mãi mãi trở thành một người bạn đời của hắn. Thật là một suy nghĩ ích kỉ - hắn luôn nghĩ vậy.
*
* *
*
* *
_______________END CHAPTER______________
Như tôi đã nói trên, chapter này có ngôn từ cợt nhả và dùng cho giải trí vì đứa viết ra cái phì này đang zui :)
Vậy nên đọc để thư thái đầu óc thôi :)))
Hiện tại dịch đang căng, mấy bạn F thì tốt nhất nên kiểm tra, ở nhà và khi ra ngoài nên tuân thủ quy tắc 5k.
Tôi chỉ có thể khuyên vậy.
Cảm ơn vì đã đọc chap :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com