"Sao chúng ta lại vào nhà nghỉ?""Ngủ chứ làm gì? Ở tạm đi, sau này chú xây biệt thự cho nhóc."First nhìn anh đầy hoài nghi, cậu cảm thấy anh nói phét trông rất nghiêm túc, quá đỗi băn khoăn nên cậu từ chối di chuyển, đứng bất động tại chỗ mà mím môi.Cậu thật sự sẽ không bị lừa bán đi chứ?"Nhóc sao đó? Chỗ này không to lắm nhưng chất lượng cũng khá ok."Lẽ ra theo kế hoạch hôm nay Khaotung sẽ thuê khách sạn, nhưng vì cục nợ nhỏ này, anh đành phải chịu thiệt bấm bụng tiết kiệm chút, cậu nhóc vậy mà vẫn chê ư?"Chú có tiền lắm sao?" First chần chừ hỏi."Cũng tạm." Khaotung gãi đầu ngượng ngùng, tuy không như trước, nhưng miễn cưỡng sống vẫn ổn."Vậy tại sao chú không mua nhà?""..."Nếu không phải giọng điệu của First hoàn toàn ngây ngô, Khaotung còn lầm tưởng đang bị đối tượng coi mắt hỏi gia cảnh, "Nhóc hỏi nhiều quá à, đi thôi, khuya lắm rồi."Khaotung trả lời qua loa rồi xoay người cất bước vào trong.First thoắt cái liền nắm lấy cánh tay Khaotung, kéo anh hạ thấp người, lén lút thì thầm vào tai anh: "Chú không cần phải bỏ nhiều tiền vậy đâu, vừa nãy đi ngang cây cầu đằng kia, tôi phát hiện được chỗ ngủ thoải mái lắm. Nể tình chú muốn nuôi tôi, tôi dẫn chú theo.""Cầu nào? Cầu vừa rồi á hả? Chú có thấy nhà nghỉ nào ở đoạn đó đâu.""Chú nhỏ thôi!" First hơi chau mày nhìn Khaotung, "Không phải nhà nghỉ, là ngủ dưới cầu, chỗ đó rất tốt, tốt nhất trong những nơi tôi từng thấy.""..." Não bộ Khaotung vang loẹt xoẹt vài tiếng như bị chập mạch, anh đóng băng tại chỗ, ngơ ngác nhìn First, đôi mắt to tròn sáng trong ấy cũng thẳng thắn nhìn vào mắt anh.!!!"Nhóc con, nhóc đang rủ chú... Ngủ gầm cầu hả?" Khaotung ngờ vực hỏi.First gật đầu, khó hiểu với cái giật nảy mình của Khaotung, chỗ cậu giới thiệu không đủ tốt sao?Khaotung cười trừ, xoa đầu First, sau đó chỉ tay về phía nhà nghỉ trước mặt."Chó con nè, vào đây cho gần, nhé?"First theo phản xạ gạt bàn tay đặt trên đỉnh đầu mình ra, nhăn mày nhìn anh."Tại sao phải chọn một nơi tốn kém như vậy để ở?""Không sao, chú có tiền.""Vẫn không đủ mua nhà đó thôi, chúng ta nên tích góp từ giờ.""Đủ, mai sẽ mua." Xin phép lừa nhóc một câu này thôi, Khaotung áy náy nghĩ.Sau khi cẩn trọng suy xét, First có vẻ hài lòng, gật đầu nói tiếp: "Vậy chúng ta tiết kiệm thêm chút tiền sửa sang nhà cửa, cũng rất tốt." "..."Khaotung bức bối vò đầu bứt tai, anh bắt đầu mất kiên nhẫn.Đứa trẻ này mới tí tuổi, không chỉ nghiêm túc quá đáng, mà còn đặc biệt cứng đầu.May mắn cho cậu, Khaotung trời sinh kính già yêu trẻ, anh tiếp tục giải thích cho nhóc con hiểu về tình hình tài chính của bản thân.Ngủ một đêm ở đây, anh lo được.Năm tháng sau này, anh nuôi cậu được.Nhưng First vẫn nhất quyết giữ nguyên quan điểm."Tôi hiểu, nhưng sao cứ phải tiêu tiền khi có nơi ở miễn phí rồi chứ?" Rầm!Khaotung tức giận vứt cái balo trên vai xuống đất, anh không thể từ tốn được nữa.Sao phải mất thời gian để giằng co lựa chọn giữa cái giường cứng ngắt và cái gầm cầu vừa dơ vừa lạnh kia?Anh vốn dĩ nên nằm ở khách sạn chăn ấm nệm êm."Mẹ kiếp, nhóc có thôi đi không? Nơi dơ bẩn đó nhóc muốn thì cứ đi mà hít bụi một mình đi!!!"Đứng trước sự kích động của Khaotung, First vội ngồi thụp xuống co người vào một góc, dùng tay che chắn đầu mình.Miệng First mấp máy: "Con xin lỗi, đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh..."Khaotung nhìn thấy cậu nhóc vì hành động của anh mà phản ứng kịch liệt như thế, liền ngơ ra, cảm thấy bản thân như vừa phạm tội tày trời.Có lẽ anh đã hơi quá đáng, nhóc con chỉ là muốn tiết kiệm cho tương lai của họ mà thôi.Đối với Khaotung đây chỉ là chút tiền lẻ, nhưng với một số người nó là cơm no cả một tuần.Khaotung vội vã ngồi xuống dỗ dành cậu nhóc."Chó con, chó con... À không, First... Chú xin lỗi nhóc, chú sẽ...""Đừng đánh, đừng đánh... Đừng, đừng chạm vào..." Trông First hoàn toàn mất bình tĩnh, lời nói bên ngoài chẳng cách nào lọt vào tai cậu, nhóc cứ không ngừng lẩm bẩm.Đôi đồng tử khẽ rung của Khaotung phản ánh rõ sự hoang mang, anh gấp gáp nói."Được, được. Chú không chạm, chó con, nhóc nhìn chú này, chúng ta đi ngủ... Gầm cầu nhé?"First bỗng im bặt, nhưng vẫn ôm chặt đầu gối, giấu mặt bên trong."Chó con..." Khaotung dịu dàng gọi."Tôi tên First." Đây là lần thứ hai cậu lặp lại tên mình, ông chú này không nghe hiểu ư? Giây tiếp theo, First đã nhanh chóng đứng lên, đi lon ton về phía chỗ ngủ cậu vừa thoả thuận thành công, suốt quá trình đều không ngẩng mặt nhìn Khaotung.Khaotung bất đắc dĩ đành đi theo, trên mặt vẫn chưa vơi nỗi áy náy.Anh liên tục tự hỏi không biết vì sao cậu nhóc lại giấu mặt? Chắc là khóc rồi, anh vậy mà lại đi ức hiếp trẻ con...Ai khóc cơ?First khóc á?
Không thể nào.
Cậu chỉ giả vờ, diễn khổ nhục kế mà thôi.
First đang tự cười thầm trong bụng, thiết nghĩ chiêu này sau này có thể dùng lâu dài với Khaotung.
Qua phép thử trên, First đã phần nào buông lỏng cảnh giác, cậu nghĩ có thể tin Khaotung thật lòng muốn nuôi cậu.
Ngoài những cảm xúc trên, cậu còn cảm thấy khá đắc ý, trong chín năm cuộc đời đầy tủi nhục, lần đầu tiên có người chấp nhận nhượng bộ cậu.
Ông chú này, ngốc hết chỗ nói.
Nhưng quả thật, cảm giác được người khác quan tâm, cũng không tệ.
"First chó con, tới chưa vậy? Chân chú sắp rụng rơi rồi nè, xa quá!!!"
"Sắp rồi."
"Nhóc thật là, chú thấy mình đi ngang mấy cây cầu rồi đó, đã cầu thì cây nào cũng như nhau mà."
Tốc độ đi đường của Khaotung rất chậm, dù cố hết sức vẫn không đuổi kịp bước chân của First.
"Không được, chỗ đó tốt nhất."
"Ừ ừ ông nội nhỏ ơi, đi từ từ thôi... Nè nè, từ từ, đợi chú hít thở với chứ..."
Khaotung cứ vừa đi vừa kêu nên không phát hiện, First đã cố ý bước chậm theo ý anh.
"Đến rồi."
"Má ơi, cuối cùng cũng tới. Thích chỗ này như vậy đáng lẽ nhóc phải nói ngay từ lúc nhìn thấy chứ không ..."
Những lời tiếp theo của Khaotung tức khắc bị nuốt ngược vào trong khi anh nhìn thấy "nơi tốt nhất" trong lời First nói.
"À, chỗ này cũng được."
Chỉ là gió hơi lớn, muỗi hơi nhiều, nền đất hơi cứng, không khí hơi ngột ngạt, xung quanh cũng hơi bẩn...
"Tôi nói mà chú thấy chưa, tốt đúng không?"
Quay đầu nhìn lại vẻ mặt tự hào của First, Khaotung cũng không nỡ chê bai.
Xem như trải nghiệm cuộc sống.
"Ngủ thôi, chú nằm ở đó đi, tôi ở đây."
Khaotung gật gù, lóng ngóng đứng tại chỗ nhìn một loạt hành động thuần thục của First, cậu nhóc núp vào một góc khuất, cứ thế mà nằm xuống nền đất lạnh lẽo.
"Chó con, nhóc vẫn luôn ngủ thế này hả?"
Khaotung buột miệng hỏi.
"Không, đâu phải lúc nào cũng có chỗ nằm sạch sẽ như vậy. Chú may mắn đó."
Anh may mắn thật!
Chẳng hiểu những năm qua, anh than thân trách phận vì điều gì nữa?
Nếu trước đó chỉ là vô tình hiểu nhầm nên miễn cưỡng nuôi First, thì kể từ giây phút này, Khaotung thật tâm muốn cho cậu một mái nhà.
Dù sao xác định đêm nay cũng thức trắng, chi bằng dành sức nghĩ cách tìm nhà để còn ứng phó với ông cụ non khó tính này.
Khaotung nhanh chân bước đến chỗ First đang nằm, ngồi xuống cạnh cậu, dịu dàng nói.
"Chó con, nhích lại gần đây."
First mở mắt nghiêng mặt nhìn Khaotung, phòng bị hỏi: "Chú muốn gì?"
Muốn giành chỗ ư?
Khaotung mỉm cười nói: "Nhóc lại gần đây, gối đầu lên chân chú nè, sẽ dễ chịu hơn."
!!!
Cả hai nhìn nhau, trái ngược với biểu cảm chân thành của Khaotung, trong mắt First chỉ toàn chấn động mờ mịt.
First không hề hay biết, trong cơ thể cậu, ở sâu thẳm ngực trái nơi con tim chưa từng sống đúng nghĩa ngự trị, đã vừa bị Khaotung âm thầm gieo một hạt giống.
Theo năm tháng, bất tri bất giác, nó sẽ nảy mầm đâm chồi trở thành một cây đại thụ khổng lồ.
Che mưa che nắng, chắn gió chắn giông.
First năm chín tuổi, đơn giản nghĩ rằng mình chịu chia sẻ nơi ngủ tốt nhất với một người vừa quen biết, gặp được cậu là may mắn của anh.
Sau này đến khi trưởng thành, First mới hiểu, thiếu niên hai mươi năm sống trong nhung lụa nguyện ý làm gối kê đầu, ngủ gầm cầu, chỉ để chiều ý một đứa nhóc vừa gặp gỡ, người may mắn hoá ra chính là cậu.