TruyenHHH.com

|FirstKhaotung| Song Sắt

Chương 81: Ra mắt

NguyenNhi0913

- Ngon không?

- Ngon... Nhưng lần sau anh mua cay cay lên đi, không cay không ngon chút nào.

- Em đấy, ăn cay hoài đi, bao tử trụ nổi không đấy.

Satang tỏ ra nũng nịu khi nghe Winny nói như thế, rõ rằng anh biết cậu thích ăn cay nhưng lúc nào cũng cấm cản, đồ ăn thật nhạt nhẽo khi không đậm vị. Winny ăn rất nhanh, nên lúc nào anh cũng phải chờ cậu, đang lướt dạo dạo trên mạng xã hội chợt anh phải dừng lại ở một chiếc video đang viral dù chỉ vừa mới đăng.

- Đây có phải là anh First với anh Khaotung không?

Satang buông đũa, cậu cầm điện thoại từ tay Winny, chiếc clip Khao cãi cọ với Min đã được phát tán một cách chóng mặt, hàng loạt những bình luận nổ ra, họ chia ra nhiều phe để bao biện, Min trước kia đã từng là "nữ hoàng" trong lòng một số người, họ đã rất thất vọng khi nghe giọng điệu cãi cuồng của cô, nhưng một số khác vẫn đòi phải có bằng chứng mới tin, cũng có một phần đông mọi người bênh vực First và Khao, thậm chí đã có bài đăng chứng minh mối quan hệ của FirstKhao trước khi First kết hôn với Min từ trang cá nhân của First.

Lúc này cánh cửa nhà mở ra, Kuppo chạy ào vào nhà liền đẩy vào trong vòng tay của Satang 2 con gấu bông lớn, cậu nhóc vẫn nhớ sẽ phải mua quà cho cậu. Khao dỗ dành đứa trẻ, bảo Kuppo có thể lên trên phòng chơi đồ chơi mới mà hai cha đã mua. Sau khu Kuppo hí hửng xách món đồ chơi yêu thích lên phòng, First và Khao ngồi xuống bên cạnh WinnySatang với vẻ mặt nghiêm trọng.

Satang: Anh Khao, bọn em thấy cái clip đó rồi, có vấn đề gì nghiêm trọng không?

Khaotung: Vẫn còn ở trong tầm kiểm soát của anh... nhưng có lẽ chúng ta phải giải quyết vấn đề này sớm... anh có cảm giác như bản thân anh là người thứ ba rồi.

Winny: Hây, anh đừng có mà đọc mấy bình luận hai chiều kia rồi tự nghĩ linh tinh. Con điếm kia mới chính là kẻ chen chân... Hai anh cần không? Em có thể chặn đường ả ta rồi băm ả ta ra đó.

Satang: Winny! Đừng làm bừa, em không muốn anh dính dán gì đến cảnh sát nữa đâu.

First: *Nắm tay Khao* Em yên tâm, anh đã đưa hết bằng chứng cho luật sư từ lâu... nhưng anh vẫn phải chờ...

Satang: Anh còn chờ gì nữa? Mau chóng ly hôn đi chứ!

Khaotung: Nếu em đoán không lầm, anh chờ cho đến khi Kuppo được 4 tuổi đúng không?

First: *Gật đầu*

Winny: Sao thế? Ly hôn cho xong, rồi hai người có thể ở bên nhau.

First: Anh muốn chứ, nhưng nếu bây giờ xét xử thì quyền nuôi con phần trăm lớn sẽ thuộc về Min... tuy anh có bằng chứng về việc Min bạo hành Kuppo nhưng cô ta có tiền, nên tốt nhất cứ chờ cho đến Kuppo 4 tuổi đã, anh sẽ dễ dàng giành quyền nuôi con hơn.

Satang: Vậy em chỉ cần biết anh Khaotung phải chờ cho đến khi nào?

First: Tuần sau, chỉ còn 8 ngày nữa thôi sẽ là sinh nhật Kuppo, lúc đó anh sẽ đâm đơn kiện.

Khaotung không thúc ép First, cậu cảm thấy có lỗi nhiều hơn, vì chính cậu là người đã đẩy First vào con đường này, đẩy anh vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, khiến First phải mang một nổi nhớ sâu thẳm suốt 4 năm qua, khiến cho một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn. Cậu không sợ dư luận, không sợ ai chà đạp mình, nhưng cậu sợ người bị nhắm đến là First và Kuppo, cậu không thể gieo bất hạnh cho họ thêm nữa. Nhìn thấu được ánh mắt buồn tủi của Khao, First thật sự rất lo lắng cho cậu, anh xoa xoa lên bàn tay trắng nõn đang nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh.

- Có lẽ anh sẽ về nói chuyện với cha một chuyến... anh cũng sẽ đưa cả Kuppo về chơi với ông nội nó, em có muốn về theo anh không?

- ... Có thể sao? Cha anh sẽ chấp nhận à?

- Tất nhiên, ông ấy sẽ chấp nhận, cho dù có không đi nữa, bây giờ anh đã đủ sức bảo vệ cho em và cả cho con nữa.

Khao gật đầu đồng ý, cậu đã nghe chuyện ông Filler giúp anh tìm kiếm cậu từ First nhưng thật ra không dễ để Khaotung tin vào câu chuyện này, ngày xưa chính ông là người đến để khuyên nhủ theo cách thức ép buộc cậu rời xa First, nhưng không ngờ giờ đây chính ông lại là người tìm kiếm thông tin của cậu, nghe thật sự rất khó tin, nhưng cậu vẫn chọn tin tưởng First, anh sẽ chẳng lừa dối cậu đâu.

***

[Vài ngày sau]

Sau khi sắp xếp công việc trên công ty ổn thoải, First đưa Khaotung và Kuppo về nhà lớn để gặp ông Filler, anh đã báo trước với ông để ông chuẩn bị, nào ngờ lại bảo First chạy thẳng về nhà lớn. Thường First chỉ dẫn Kuppo đến dinh thự riêng của cha ở ngoại ô vì ông Filler thường sẽ tá túc tại đây, chỉ có duy nhất ngày Kuppo được sinh ra anh có về nhà lớn làm lễ nhỏ cho cậu bé và tất nhiên anh không hề đưa Min đến cùng, đối với anh cô ta không phải vợ.

Lái xe đến trước cổng, Khaotung kinh ngạc khi thấy chiếc cổng uy nga đến mức này, "Đây còn là nhà ư? Nó là biệt phủ thì đúng hơn?". First đưa Khao vào trong, bên trong không ít người hầu, vừa đi anh vừa giới thiệu.
- Đây là nơi mà sau khi mẹ qua đời cha đã tích góp để mua, bà sống cả đời lam lũ, nên cha anh muốn khi bà mất ít nhất cũng phải có chỗ sang trọng để hương khói. Mộ của mẹ cũng được chôn ở sau điện thờ chính, chỗ thờ mẹ anh cũng là chỗ để bài vị của cả gia phả nhà anh đó.

- Nơi này linh thiêng đến thế luôn à?

- Đúng, anh cũng khá ngạc nhiên khi cha bảo đưa em về đây... Min còn chẳng có cửa mà vào đấy... chắc cha cũng công nhận em rồi, đừng quá lo lắng nhé.

Ông Filler trang trọng bước ra, ông ngay lập tức nhìn qua Khaotung, chính ông cũng bất ngờ, dù đã xem qua chiếc clip đang làm mưa làm gió kia nhưng nhìn Khao ngoài đời cũng đủ khiến ông sốc, ông không ngờ cậu có sự thay đổi lớn đến thế, nói không quá, nhìn First, Khao, Kuppo thật sự trông giống 1 gia đình hơn nhiều. Kuppo khi thấy ông liền nhảy khỏi vòng tay của First, cậu bé chạy đến bám víu vào chân ông nội, Kuppo vẫn dễ thương như mọi khi, trông cậu bé còn có phần tròn trịa hơn trước.
- *Ngập ngừng* Hai đứa vào nhà rửa mặt cho mát... đường xa chắc cũng mệt rồi... First, dẫn em về phòng nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ cho người chuẩn bị bữa trưa. Còn Kuppo cứ để nó chơi với ta, đỡ phải vướng bận hai đứa.

Khao cúi đầu chào ông Filler, ông chỉ gật đầu rồi quay vào trong, có lẽ ông vẫn còn khá hổ thẹn khi nhìn vào Khao. First đẩy hai vai của Khao về phía trước, anh muốn cậu có thể giảm bớt căng thẳng, nghỉ ngơi một chút, First đưa Khao đi lòng vòng khu biệt phủ, chợt cậu nhớ về khu vườn hoa hồng xanh mà First đã trồng cho cậu, cậu nhớ nó.

- Khu vườn hoa hồng xanh còn chứ?

- Tất nhiên là còn, anh chăm nó rất cẩn thận đó, tất cả chỉ dành cho em.

- Em muốn vẽ chúng... nhưng...

First biết Khao đang tính nói gì, anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại đó.

- Không sao, Min có ở đó thì làm sao chứ? Nhà đó là của anh, chẳng nhẽ không được phép về... Để 2 hay 3 hôm gì đó nữa anh đưa em về nhà của chúng ta.

- *Ngại ngùng* Không cần gấp, em vẽ cũng nhanh lắm.

Một cô gái nhỏ chạy đến báo với 2 người bữa ăn đã chuẩn bị xong, Khao lại bắt đầu trở nên hồi hộp, cậu thật sự cảm thấy ngợp thở khi đối diện với ông Filler,do dù bây giờ ông ấy trông không còn dữ dằn như trước nhưng những kí ức ngày đó vẫn chưa thể phai đối với cậu. First nắm tay Khao, anh dùng một ánh mắt ấm áp, dịu dàng nhìn cậu, để cho cậu có thể trao cho anh sự tin tưởng, Khao không thể phủ nhận, cái nắm tay này của First khiến cho Khao nhẹ lòng đi phần nào.

Cả hai cùng đi vào trong, bàn ăn đầy những món ăn hấp dẫn, ông Filler đang bế Kuppo ngồi sẵn đó. First kéo ghế cho Khao ngồi, ông đẩy một chiếc ly về phía Khao, tiện tay rót rượu cho cậu.

- Nâng ly với ta đi.

- Vâng.

Cụng ly xong, ông Filler uống cạn ly rượu, đây là cách để ông ấy thể hiện sự xin lỗi với Khao, hổ thẹn cho chính sai lầm ngày đó của mình, nó luôn khiến ông dằn vặt mãi không thôi, ông ám ảnh mỗi lần Kuppo gặp ông lại kể về những cuộc cãi nhau của cha mẹ, hay mỗi lần gọi điện đến lại nghe tiếng mắng chửi của Min đổ lên đầu thằng bé.

- Hazzz, hai đứa ăn cơm đi, ăn đi kẻo nguội hết.

Ông là người ít nói, lại oanh tạt giang hồ nhiều năm thế nên ông không có đủ ngôn từ để có thể trò chuyện một cách vui vẻ với Khao, ông sợ nếu nói gì đó không hay lại khiến cho cậu phải tủi, nên hành động có lẽ là thiết thực hơn hết. Điều đầu tiên Khao làm, là dùng đũa gắp một miếng gà chiên vào bát của Kuppo, cậu có thể nhớ rõ cậu bé thích ăn gì, không thích gì và dị ứng với gì, nên Khao đã kéo dĩa tôm ra xa tầm tay cậu bé, tất cả đều được ông Filler chứng kiến.

- Ôi chà, lão già, tôi có rượu mới đây! Chúng ta chơi một ván cờ đi!

Ông Pop vui vẻ cầm chai rượu quý đi vào, ông không nghĩ có cả First và Khao đang ở đây nên tâm trạng của ông không chút kiên dè, đến lúc bước vào cửa phòng ông mới hốt hoảng dừng bước chân.

- Ôi, lão già, tôi không biết... xin lỗi nhé.

- Hây, hồ đồ, sao đến được đây?

- Ghé nhà không thấy ông, nên bèn mò đến đây.

- Vào ăn trưa luôn đi.

First mắt liếc đến liếc lui, anh thừa biết mối quan hệ bạn cờ của ông Filler và ông Pop nhưng sau chuyện anh phủ nhận tình cảm của con gái ông Pop thì thật sự cũng khó để anh có thể nhìn mặt ông. Nhưng ông Pop thì tâm trạng hoàn toàn tốt, ông không tỏ ra uất ức hay khó chịu gì, ngoài ra ông cứ nhìn chằm chằm vào Khao không chớp mắt. First thấy điều đó, anh sợ cậu ngại nên vội lên tiếng.

- Cha à... có vấn đề gì à?

- Đây là Khaotung, người con yêu đúng không?

- Vâng... cha đừng vội thuyết phục con nhé, cha thừa biết...

- *Quay sang Khao* Cậu là FK đúng không?

Khao ngạc nhiên, FK là bút danh mà cậu thường kí vào những bức họa của mình, cậu cũng chỉ đưa tranh cho các bên để treo triển lãm, hoàn toàn không lộ mặt, làm sao mà ông Pop có thể biết kia chứ. Chưa để Khao trả lời, Kuppo vừa gặm đùi gà vừa chen vào.

- Cha con vẽ đẹp lắm... còn dạy Kuppo vẽ tranh.

- *Cười lớn* Vậy là đúng rồi!

Khao và First bắt đầu tỏ ra ngấp ngúng, cũng chẳng biết phải xử lí tình huống quái gỡ này thế nào.

- Cậu đang thắc mắc vì sao tôi biết đúng không? Có lần, khi tôi đến triển lãm tranh, tôi đã thấy cậu có đứng trò chuyện với chủ thầu của buổi triển lãm, mà chỉ có duy nhất 1 mình bức tranh của cậu không có tác giả tham dự nên tôi đoán ngay người đấy là cậu, trong nhà tôi còn có 3 bức tranh của cậu đấy. Bút họa êm dịu như mây, hôm nay quý hóa lắm mới được gặp.

- Ông quá lời rồi... chỉ là tôi không thích chỗ đông người cho lắm.

- First, giữ người cho kĩ đi nghe chưa. First ngạc nhiên, dù ông Pop hiểu rõ anh không yêu Min nhưng đáng lí ra vẫn nên bênh con mình một chút chứ, đằng này thì lại vui vẻ dù con rể đang đi bên người khác à.

- À, đây, sẵn tiện đưa cho con cái này, không cha lại quên.

- Đơn ly hôn? Luật sư? Cha... là thế nào?

- Còn phải hỏi, luật sư của cha đó, ông ấy giỏi lắm, giúp được con... đứa con gái đó, ta nên từ mặt nó sớm hơn... First, cũng nên tìm một gia đình thực sự cho Kuppo rồi, chỉ mong sau này con vẫn xem ta là cha của con thôi.

- Tất nhiên rồi ạ...

First nhìn Khao, cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính đưa Khao về mà chẳng phải sợ ánh mắt của ai nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com