|FirstKhaotung| EVIL - Em là ác quỷ của tôi.
Chương 4: Xin lỗi
First vội bế Khao vào nhà cậu, anh cởi quần áo đang ướt sũng của Khao ra, dùng khăn lau cho ráo người, mặc đồ rồi để cậu lên giường. Trước đây First chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, anh hí hoáy mãi không biết làm thế nào. First lên mạng tìm kiếm rồi vụng về thực hiện. [Ding Ding Ding] First chạy ra mở cửa. - Ủa? - Thằng Mix? - First? Sao mày ở đây? - Câu đó tao hỏi mày mới đúng đấy! Mix đi vào nhà với sự hoang mang. Thấy Khaotung nằm trên giường cậu vội chạy đến. - First, mày làm gì mà thằng Khao nó sốt thế? - Nó nhờ tao rước nó ở trường, mà tao quên nên tao để nó dầm mưa... - Mày cũng thật là... Khăn thì ướt nhẹp còn sử dụng nước lạnh, nó đã sốt cần thoát nhiệt mà mày cho nó mặt áo dài tay. - Tao có biết chăm sóc ai bao giờ đâu! - Bây giờ mày lấy một ít gạo, bỏ nước nửa nồi rồi đun lên, đứng canh đi không nó khét đấy. - Mà để làm gì? - NẤU CHÁO CHỨ GÌ! Mix la lên, First hoảng loạn vội làm theo, trong khi đó Mix cố tìm xem có thuốc hạ sốt ở nhà cậu không. Sau khi lo cho Khaotung xong xuôi thì Mix và First ra phòng khách nói chuyện, anh đập tay xuống bàn chất vấn Mix. - Sao mày quen được Khao? - Khao! Nghe ngọt quá nè...tao là bạn cùng học chung với nó bên Anh, nhưng sau đó tao về trước rồi gia nhập vào Evil. Còn mày? - Tao chung lớp với nó hồi nhỏ, nhà cũng cạnh nhau nên có quen biết. - Khi tao thay áo cho nó thì có một số vết đỏ, là mày à? - Không... Làm gì có... - Ấp a ấp úng, là mày chắc luôn! - Ờ, là tao. Nhưng mày đến tìm nó làm gì? - Ờ...chuyện riêng thôi, mày quan tâm lắm thế...Sẵn mày ở đây tao nói cái này! - Nghiêm trọng vậy, liên quan đến lão Fin à? - Ừm... Fin cũng là một tên trùm vũ khí khét tiếng, thế lực của lão ta dường như ngang ngửa ông trùm Kihop, hắn tàn bạo hơn rất nhiều, nhưng trước truyền thông và đại chúng, ông ta âm thầm hợp tác với cảnh sát để kiếm thêm lời, đồng thời bảo vệ những tổ chức ngầm dưới ánh mắt pháp luật. Thế nên không tổ chức nào muốn va phải gã vì sợ sẽ đá động đến cảnh sát, còn việc sao không ai tố cáo lão Fin thì là do luật của thế giới ngầm. First rất ngán những vấn đề liên quan đến ông Fin, trước đó anh có một nhiệm vụ đột nhập vào địa bàn của lão sau đó thì mém tí đã giao thân cho cảnh sát mất rồi. - Lần này ông ta làm gì? - Ăn cắp dữ liệu... Lão lấy cắp dữ liệu từ một sòng bài của ta. Tuy là nhánh nhỏ nhưng cũng ảnh hưởng đến công việc của bên ta. - Lão già kia nói gì? - Ông trùm muốn mày giám sát cho kĩ vào, nhánh này là của bên Evil quản lí nên chuyện này hơi rắc rối. - Má nó... First đã rất cố gắng để duy trì các hoạt động dưới trướng không xảy ra sai sót, nhưng càng ngày có nhiều vấn đề xảy đến hơn nên công suất làm việc của nhóm có sự biến động và không hiệu quả, lần lượt các nhiệm vụ được bàn giao bị thất bại với tần suất nhiều hơn. Nếu cứ theo cái đà này thì sớm muộn gì Evil cũng sẽ phải giải tán. Evil là công sức của anh, là nhà của anh nên cho dù trả giá ra sao thì nhất định phải giữ lại nó. Bàn chuyện xong, First tiễn Mix về, trước khi đi cậu quay lại dặn anh. - Ờ này, đưa Khaotung sang nhà mày đi, tối nó mà sốt thì còn chăm được, cứ canh khăn khô thì thay là xong. - Ờ ờ...biết rồi, về dùm đi. Sau khi Mix rời đi, First vào phòng Khao, rờ lên trán thấy Khao còn nóng, cậu cũng đã ngủ say, nên anh đành bế Khao về nhà mình. - Ăn uống thế nào mà người nhẹ tênh thế. Bế một tay còn nổi đấy! .... Rồi bế nó thế này làm sao khóa cửa? Trong quá trình đưa Khao về nhà mình, First cứ liên tục càm ràm những chuyện không đâu: Làm sao khóa cửa, mở cửa thế nào, tối nay ngủ đâu,... Anh đâu biết những lời nói ấy đã bị Khaotung nghe hết, tuy đang mê man nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy được sự việc xung quanh, Khao cảm thấy lúc này First thật sự rất đáng yêu, không ngờ ngoài mặt thì lạnh nhưng cũng có lúc ngờ nghệch như thế. Đặt Khao lên giường mình, First ngồi đó nhìn cậu, bỗng chốc anh lại thấy có lỗi. Tuy biết việc đưa đón cậu không phải trách nhiệm của anh nhưng anh cũng không từ chối làm việc đó, bây giờ lại khiến Khao sốt cao như thế. First nhẹ vuốt lấy mái tóc mềm của cậu, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần vậy, làn da trắng hồng, đôi môi nhẹ chuyển động. - Mẹ nó! Ai bảo mày dựng lên thế? First vội chạy vào nhà vệ sinh. Khaotung khẽ mở mắt, cậu đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh, Khao phì cười. Cậu thay đổi bản thân cũng vì First, cậu muốn anh nhìn cậu với ánh nhìn khác, cậu đã quá chán ghét với việc bị anh lơ đi vì chẳng có gì ấn tượng. Nghe tiếng First đi ra, cậu giả vờ ngủ, anh lại bên giường, thì thầm nói nhỏ. - Xin lỗi...xin lỗi vì làm mày bệnh... Rồi anh đi ra ngoài đóng cửa lại. Khao đỏ hết cả mặt, đây là lần đầu cậu thấy bộ dạng này của anh. Cậu trùm chăn che hết mặt xấu hổ, lăn qua lăn lại trên giường. - Ui! Đáng yêu quá! Khao chỉnh đốn lại cảm xúc, đứng trước gương thấy mặt mình đỏ bừng thì cậu rất hài lòng. Khao đi ra khỏi phòng, từ cửa phòng nhìn sang phòng khách, cậu thấy First đang lục đục làm gì đó. - First~- Hả?... Sao lại ra đây? - First... Giúp tôi nhé... Nóng... - Giúp gì? Khao dùng tay kéo khóa quần anh xuống, First vội đẩy ra. - Không được, mày đang sốt, mau về giường đi. - Lần này thôi. Nhé~- Xin lỗi, tao thật sự không cố ý nhưng lần này là do mày đấy nhé! Rồi First bế sốc Khao vào phòng. Cánh cửa bị khóa trái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com