|FirstKhaotung| EVIL - Em là ác quỷ của tôi.
Chương 16: Đã Từng
Từng thùng đồ được người vận chuyển vào nhà Khaotung. Đó là những thiết bị y tế được ông Kihop gửi đến để hỗ trợ điều trị cho cậu. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy ổn thoải, First về lại nhà và đem đồ của mình sang. Nhìn đóng quần áo thơm tho trong tủ đồ của Khao, anh cười cười rồi kéo chúng sang 1 bên, phân chia với đồ của anh. - Đồ mày thì thơm, đồ tao thì không bằng nên tao chia ra đấy nhé, không thôi lại bám mùi vào đồ mày. Người con trai với thân thể gầy gò nằm trên giường bệnh, gắn đủ mọi loại máy lên người. Lúc này anh mới có thể để ý từng chút về cậu, xương quai xanh lộ rõ ra quyến rũ vô cùng, 2 bên mạn sường hiện rõ, nhịp thở không đều phải dùng đến thở máy. - Mày ốm quá đấy Khaotung!Âm thanh của máy đo điện tim vang lên đều đều, khiến anh khá khó chịu, cuối cùng Khao bị vấn đề gì mà phải ra nông nỗi như thế này? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Những câu hỏi liên tục chạy trong đầu. First rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm nên đành đánh một vòng xung quanh nhà cậu. Trên tường phòng dán đầy hình của những khẩu súng, có nghĩa cậu rất đam mê và hứng thú với những thứ này. Mở chiếc rương được để khuất bên trong góc phòng, bên trong là rất nhiều súng, chúng toàn là những khẩu đã bị ngưng sản xuất hoặc thậm chí là bị cấm, nhưng Khao có đủ cả. Bên cạnh là một cái thùng gỗ nhỏ, anh lôi nó ra, bụi từ chiếc thùng làm cho First ho liên tục.- Gì đây?First lấy ra một cuốn album đã rách tươm, là hình ngày bé của cậu. Đúng như lời Earth nói, Khaotung là một đứa trẻ được cha mẹ rất cưng chiều, từng giai đoạn cậu lớn lên thế nào đều được họ ghi lại, bên dưới từng tấm hình còn ghi cả ngày, tháng, năm và sự kiện. First cầm cuốn album đến bên giường của cậu.- Nhìn xem tao tìm được gì này? Chắc mày cũng cất nó khá lâu rồi nhỉ... "Khaotung 1 tháng đã biết cười", "Khaotung 3 tuổi đi biển", "Khaotung 5 tuổi biết viết chữ", "Khaotung 7 tuổi cùng bạn hàng xóm"... First nhìn tấm hình lúc Khao 7 tuổi, người chụp cùng khi ấy chính là First. Anh nhớ ra rồi, lúc này cả 2 học cùng trường và cùng lớp nên họ đã đề nghị chụp hình ở lễ khai giảng. - Tiếc nhỉ? Tao với mày chỉ học cùng nhau 3 năm thôi nhỉ...Tao đọc tiếp nhé... "Khaotung 8 tuổi vô địch toán học", "Khaotung 10 tuổi..." Dòng chữ đằng sau đã bị mờ đi, như thể khi viết lên đã có bàn tay ai đó quẹt trúng và đây cũng là tấm ảnh cuối cùng mà anh thấy cậu cười khi chụp hình. Những sự kiện sau đó là lúc Khao đã sang Anh nhưng chỉ là những lúc cậu không chú ý và bị chụp lén, như thể cậu chẳng tự nguyện để chụp, đến năm 15 tuổi thì cuốn album cũng chẳng có tấm ảnh nào được thêm vào.- Nụ cười của mày đẹp lắm đấy!Anh nhìn cậu bất lực, khi nói chuyện chẳng ai đáp lời. Anh thấy Khao đang ở trước mặt anh nhưng anh vẫn cảm thấy sáo rỗng, giọng nói anh lạc dần vì cố kiềm lại những dòng nước mắt.- Nói chuyện với tao đi...Ngày trước tao hay bảo mày im lặng khi mày nói nhiều... nhưng bây giờ, mày lên tiếng đi...Tao muốn ăn món mày nấu...Tao muốn chở mày đi học...Nắm lấy tay của Khao đang bất động, âm thanh máy trợ tim báo tín hiệu nhịp tim của cậu đang đập mạnh hơn, First mỉm cười.- Mày nghe tao nói phải không? Tao xin lỗi nhé, đáng ra ngày hôm đấy tao không nên nổi nóng...tao xin lỗi...Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, anh gạt đi nước mắt, rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi ra mở cửa. Mix đang cầm theo một giỏ trái cây đứng bên ngoài. Anh mở cửa cho Mix bước vào, cậu nhìn Khaotung rồi thở dài.- Nhìn mày kìa Khao, chẳng phải hứa là sẽ không để trường hợp này lập lại sao?- Ý mày là gì?- Ngày trước khi ở Anh, Khao nó cũng bị như thế này 1 lần, lúc đấy nó bảo tao là bị tai nạn giao thông và hứa sẽ cẩn thận khi lái xe ngoài đường. Nhưng thật ra lúc đó nó vướng vào ẩu đả.- Mày có biết rõ sự việc lúc đó không?- Tao vừa nghe qua từ Earth. Lúc đó ở bên đó, nó cũng đã tập tành theo cha mẹ rồi, lần đó do nó liều mạng nên bị bắt, chứ khi ấy tao còn nghĩ nó chỉ là 1 đứa học sinh bình thường.- Vậy còn lần này?- Không biết, để nó tỉnh đi!Mix và First im lặng nhìn Khao, tâm trạng lúc này cứ rối bời cả lên. Mix căn dặn First vài thứ rồi cũng nhanh chóng rời đi vì còn việc phải làm. Quá khứ của Khao là một cái gì đó rất bí ẩn, thậm chí là cả cậu. Có quá nhiều khuất mắt chưa giải đáp được: Làm sao mà cậu có thể che giấu thân phận tốt đến thế? Vì sao phải tỏ ra yếu đuối khi ở trường để xém nữa là bị hiếp tập thể? Chẳng lẽ kẻ như Khao, người mà Earth bảo là cao ngạo lại đồng ý cho bị đánh bầm dập chỉ để không bị lộ thôi sao?- Khaotung! Cuối cùng mày còn bao nhiêu thứ đang được che đậy sau cái lớp mặt nạ ngây thơ đó vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com