TruyenHHH.com

Finished Dammei Dai My Nhan Cung Nguoi Thua Ke Dai Giac Tien Sinh

Editor + Beta-er: ToruD

Vì vậy đại mỹ nhân liền ở lại bên trong nhà riêng của người thừa kế.

Anh coi chính mình quá lắm là từ một cái lồng tiến vào một cái lồng khác.

Nói cho cùng, đối với người bề trên hoặc là người thừa kế, anh nhiều lắm chỉ là đồ mua vui.

Huống chi anh đã bị dùng qua, đã cũ.

Giống như là mua một toà nhà cổ nhiều năm, trong nhà chưa kịp mang gia cụ* của người chủ trước đi; hoặc là tình cờ đi qua cửa hàng đồ cổ, tâm huyết dâng trào mà tiện tay mua một hai đồ vật trang trí cổ.

*Gia cụ: dụng cụ gia đình.

Mới vừa lên tay có lẽ còn có chút cảm giác mới mẻ, sau một quãng thời gian, liền cũng cứ như vậy.

Nhưng mà...

E rằng bởi vì tuổi trẻ ha.

Xem ra người thừa kế như là mong muốn gánh vác dài lâu...

Cũng đã là tuần thứ ba luôn rồi, người thừa kế vẫn như là ngày đầu tiên mà giày vò người.

Giống như tinh lực vô tận.

Mấy ngày đầu, đại mỹ nhân còn có thể dựa vào kinh nghiệm, miễn cưỡng toàn thân trở ra.

Người thừa kế học rất nhanh, lại tình nguyện nghiên cứu, không bao lâu, đại mỹ nhân liền không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi, dần dần không chịu nổi, không thể không nói bóng nói gió nhắc nhở người thừa kế: "Thiếu gia ngài... hẳn là rất bề bộn nhiều việc chứ?"

Người thừa kế so với anh có suy nghĩ nhạy cảm hơn nhiều lắm.

Mặt lặp thức lạnh xuống: "Như thế nào? Chê tôi phiền?"

"Không... Tôi nào dám..."

"Anh nếu dám", người thừa kế nghiêng người đem phía dưới anh áp sát vào, giống nhau mắt sói gắt gao dõi theo anh, trong chốc lát, một ngụm cắn lên xương quai xanh của anh, sau đó theo anh hướng cổ lên trên, ở bên mạch máu nơi gáy lưu luyến, tràn ngập nguy hiểm mà chậm rãi liếm láp, dừng một lát nói, "Tôi liền đem anh một chút, một chút ăn hết, từ nay về sau anh liền nằm bên trong cốt nhục tôi, cho dù phiền, cũng chỉ có thể đi theo tôi, không thể đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com