[FINISHED] Ai nói, sinh đôi thì phải giống nhau?
Chap 75: Cú sốc đêm dạ hội
(Chưa bao giờ viết chap nào mà thấy tội lỗi như chap này mấy thím ạ....Hơn cả chap 21 luôn. Chap này bạn Tom hơi bị...cục súc nhé mấy thím, cẩn thận hic. Má, t thực sự muốn tìm một từ nào đó hay hơn "cục súc" nhưng mà tiếng việt của t hình như ngày càng ngu người rồi.)-Celia...Đi với anh...-John mỉm cười nhìn Celia,
Celia vừa mệt nhoài vì khiêu vũ liên tục, hai ly rượu nho làm hai má nó đỏ ửng lên vì say, đầu óc có hơi choáng, chỉ có thể mơ hồ mỉm cười.John dìu nó ra khỏi Hội trường, bỏ lại vũ hội lộng lẫy hào nhoáng phía trong.Đến một nơi nào đó, có lẽ là khu vực dành riêng cho các tiền bối...-Celia, anh yêu em...!-John cúi đầu hôn lên môi nó.Celia giật thót, hai mắt đảo xung quanh, bối rối, đỏ mặt.-Anh...-Sao vậy?-John nhếch miệng thì thầm-Lúc nãy trước vũ hội em đã chủ động...hôn lên môi anh mà?Nói rồi lại cúi đầu, tiếp tục hôn.-...-Đôi môi nhỏ nhắn của Celia theo phản xạ hé mở, tiếng rên rỉ chưa kịp tràn ra, liền bị đôi môi kia nuốt vào. Cái lưỡi tham lam tiến vào khám phá mọi ngóc ngách, quét qua hàm răng đều tăm tắp.Hơi thở của Celia dồn dập. Cái gì thế này? Thân thể nó vô lực, mềm nhũn ra trong vòng tay John, nhưng trong tâm lại cảm thấy nóng hừng hực như lửa, còn có....một chút ngọt ngào....John càng dữ dội hơn, cái lưỡi mưu mẹo khéo léo bắt được lưỡi nó, bắt ép cùng giao hòa, triền miên không dứt.Celia bắt đầu cảm thấy chính mình không thở nổi, không khí trong phổi tựa hồ đã đông cứng lại.Nó mỉm cười mơ hồ, nhắm mắt, để người kia dẫn mình đi qua từng cung bậc cảm xúc khác nhau của nụ hôn.... John thỏa mãn mỉm cười, bế xốc thân hình nhỏ nhắn của Celia lên một cái bàn đá hoa cương trơn bóng lành lạnh, tiếp tục nụ hôn, hai tay vuốt nhè nhẹ tấm lưng mịn màng thon thả.Đêm mùa hè, không khí vốn nóng bây giờ lại càng nóng hơn trước nụ hôn của hai người. Celia hoàn toàn bị ngọn lửa của John áp đảo, vừa choáng váng mơ hồ, lại vừa ngọt ngào nóng bỏng.John tham lam vuốt ve xương quai xanh tinh xảo, đôi vai mềm mại, làn da mịn màng và cái lưng thon nhỏ, tay anh lướt qua vài đốt sống, làm Celia có chút giật mình tê dại.-Celia...Đừng sợ...Anh sẽ không...làm gì em đâu...-John thì thầm-Anh sẽ không làm gì đâu.-Ưm---John sung sướng đến điên lên, cả thân dưới anh cháy bỏng. Cô bạn gái nhỏ hơn anh 4 tuổi đang nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh. Hai mắt nhắm hờ mơ màng. Hai má đỏ ửng. Trán lấm tấm mồ hôi. Thân hình nhỏ nhắn, gầy gầy, bờ vai, xương quai xanh cùng vòng eo hoàn hảo. Làn da trắng mịn trở nên mẫn cảm ở bất cứ nơi nào anh chạm vào...John nhìn Celia, anh lớn hơn mèo nhỏ rất nhiều. Cơ thể gần như đã phát triển hoàn chỉnh, dục vọng thiêu đốt bừng bừng làm anh toát mồ hôi. Anh ban đầu chỉ muốn trải qua vài khoảnh khắc ngọt ngào bí mật, không ngờ người yêu bé nhỏ quá ngọt ngào đến nỗi làm anh mất kiểm soát.Celia đang trong tình thế hoàn toàn không chống cự, đầu óc cũng không tỉnh táo...John thấy vừa kích thích vừa tội lỗi.Anh thì thầm "Anh yêu em" rồi tiếp tục nhấm nháp môi của Celia.Celia thở dốc, mỉm cười mơ hồ nhưng đầu óc đã quay cuồng. Có lẽ vì tình huống quá mức nóng bỏng, cũng có thể là 2 ly rượu nho mà nó đã uống lúc nãy...Nụ hôn ngọt ngào của bọn họ kết thúc khi John bị ăn một cú đấm như trời giáng vào mặt. Cú đấm mạnh đến mức làm hàm răng anh chảy máu, còn ngón tay người đấm thì nức toác đến tận xương.Cảm giác ngọt ngào tan đi tựa sương khói, Celia vừa mới thoát khỏi vòng tay của John, hai chân run rẩy liền trụ không nổi mà ngã xuống.Nó khó khăn mở mắt... Tom, trong bộ vest tao nhã, tóc vuốt keo, mang giày da, đứng trước mặt nó, hai mắt đầy lửa, mặt đen lại tức giận, thở hồng hộc, hai tay đang túm lấy cổ áo John, vật anh xuống nền đất. John vốn lớn hơn bọn họ rất nhiều, còn chơi thể thao, nhưng sự cuồng nộ đã làm Tom trở nên mạnh mẽ phi thường. Miệng hắn gầm lên "Đồ khốn nạn! Chó chết! Mày...mày là cái thứ mạt hạng khốn cùng như vậy mà cũng dám động vào em gái tao!?"Mắt hắn có hơi đỏ lên. John cũng bị hoảng vì sự cuồng nộ của Tom, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Anh cũng điên tiết gầm lên, hai người đánh nhau. John thụi liên tục vào lưng của Tom trong khi Tom đấm không ngừng nghỉ vào mặt, mũi của anh đến tóe máu.Celia gào lên:-Dừng lại! Dừng hết lại!Dĩ nhiên, hai người kia không dừng. Tom thậm chí tung một cú đá chí mạng vào ngực của John, làm anh chàng ngã nhào xuống đất.Nó chạy đến, nhảy vào giữa hai người, chẳng biết là ai đã tung ra một cú đá trật hướng, đạp vào thẳng đầu gối nó, làm Celia đau đớn khụy xuống.Từ đâu đó, thầy Earnshaw xuất hiện một cách đầy bất ngờ và kịch tính như kiểu Ánh Sáng Chói Lòa Trong Màn Đêm. Một điều rất hữu ích, vì Celia quá nhỏ bé, còn thầy thì cao hơn cả Tom và John (có khi còn khỏe hơn nữa), à, thầy Earnshaw còn rất đáng sợ, thầy quát lên: "DỪNG LẠI, CẢ HAI EM!"Lúc này, trận chiến mới dừng, Tom và John thở hồng hộc, buông nhau ra, mặt John tím bầm, miệng tóe máu, còn Tom không bị thương ở mặt, nhưng lưng và bụng đã bầm đen hết cả.Thầy đỡ Celia dậy, quắc mắt nhìn hai chàng trai:-Chuyện gì xảy ra!?Tom và John lập tức "xổ" tất cả những từ ngữ bậy bạ xấu xa nhất mà mình có thể nghĩ ra được về đối phương, đến nỗi, nếu bạn nghe được đoạn hội thoại này, bạn sẽ sốc khá nặng vì không ngờ một học sinh nổi tiếng ngoan ngoãn kỷ luật như Tom lại có thể biết đến, thậm chí là sử dụng những từ ngữ tồi tệ đến vậy.Thầy Earnshaw cau mày lắng nghe, nhưng không ngăn cản, có lẽ vì thầy hiểu khi hai thằng đực rựa nổi điên lên vì một đứa con gái mà không phải rượu, thì tốt nhất là không nên ngăn chặn.-Vậy...Johnathan D'olebrich, em đã quấy rối tình d--John gân cổ:-Không phải thưa thầy! Em chỉ hôn! Các cặp đôi thì ai mà không hôn nhau chứ! Chỉ là thằng nhóc mất dạy kia làm quá lên!Tom cũng dữ dội không kém:-Ừ, hôn mà một tay luồn vào vuốt lưng, tay kia thì lần mò sát ngay eo người ta! Ghê tởm! Thưa thầy, em không tới kịp chắc chắn mọi chuyện sẽ không dừng lại ở việc "Hôn"!-Nè, chưa có bằng chứng thì ngậm con mẹ nó miệng lại!-John nạt Tom.-Cái thứ chỉ biết dùng cặc để suy nghĩ như mày mà cũng có quyền lên tiếng à?-Tom mỉa mai.John gầm lên, dư dứ nắm đấm nhưng bị thầy Earnshaw cản lại.-Tom!-Thầy Earnshaw nghiếng răng-Xem lại từ ngữ của em.Tom quắc mắt nhìn thầy, không nói gì, lồng ngực phập phồng vì cơn tức giận quá lớn, mắt hắn vẫn đỏ.-Thôi! Ngưng la hét lại, cả hai trò! Có ai bị thương nặng không?-Chảy máu có, bầm có nhưng chưa gãy xương tổn thương nội tạng gì đâu, thầy yên tâm.-John nói, môi anh bị sứt, miệng đầy máu vì bị Tom đấm vào, khuôn mặt anh tơi tả.-Em không sao.-Tom thở hồng hộc, cố gắng nhịn cơn đau từ những vết bầm trên lưng và bụng. Tay phải hắn nắm lại, trên ngón giữa, vết thương khi đấm vào miệng John vẫn chảy máu.-Đi đến phòng y tế băng bó trước đã.-Thầy Earnshaw ra lệnh, lấy trong túi ra chùm chìa khóa đưa cho Celia-Em đến văn phòng của tôi đi, ngoan ngoãn chờ ở đó.Celia ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, thút thít:-...Vâng.-Lúc nãy em bị ngã xuống đất phải không? Vì sao vậy?-Thầy Earnshaw dịu dàng hỏi.-Em cố gắng cản bọn họ...-Celia tràn nước mắt-Nhưng bị dính một cú đá vào đầu gối...Tom và John trợn mắt nhìn nhau, nghiếng răng "Chính mày đã làm việc đó!", nhưng nước mắt của Celia đã làm bọn họ im lặng, và cảm thấy vô cùng tội lỗi.Bốn người tách ra, John, Tom, thầy Earnshaw về phòng y tế, Celia một mình đi về hướng văn phòng.Trên đường, nó gặp chị Ashlyn đang một mình tản bộ qua những hành lang vắng lặng.Bộ dáng thảm hại đầy nước mắt của Celia đương nhiên dọa Ashlyn hết hồn, cô hoảng hốt:-Celia, sao em ở đây? Vũ hội vẫn chưa kết thúc...Hơn nữa, chúa ơi tại sao em lại khóc? John đâu? Anh ta không đi cùng bảo vệ em sao? Celia, đừng khóc nữa, có chị ở đây.Celia nấc lên:-Bọn họ đánh nhau...bây giờ đang ở phòng y tế rồi...Chị Ashlyn tiến đến ôm nó, vụng về an ủi:-Celia, đừng khóc, dù gì cũng có chị em mình với nhau mà...Celia quẹt nước mắt, nhưng không hiểu vì sao nó chỉ muốn được ở một mình:-Cảm ơn chị....Chị đến phòng y tế trông bọn họ giùm em đi...nha?Vẻ mặt nó quá đáng thương, Ashlyn không nỡ từ chối.Celia lủi thủi đi đến văn phòng thầy Earnshaw, mở cửa, leo lên cái ghế sofa êm ái ngồi thu lu một mình, nhìn quanh, sự cô quạnh vừa an ủi nó, vừa làm nó tủi thân không chịu nổi.Khoảng 20 phút sau, thầy Earnshaw trở lại, thầy nhìn Celia thút thít trên sofa, đến ngồi bên cạnh, nói:-Đừng khóc. Mọi chuyện qua rồi.Celia vùi đầu vào cánh tay, thân hình nhỏ nhắn run lên trong chiếc váy màu hồng ngọc trai.-Thầy đã không nhắc đến em.-Thầy Earnshaw nói-Đối với nhà trường, đây chỉ là vụ đánh nhau đơn thuần giữa hai học sinh nam.Celia gật đầu.-Celia...-Thầy Earnshaw cố gắng giữ bình tĩnh-Thầy không phải cha mẹ, cũng chẳng gần gũi gì với em, nhưng thầy khuyên này...-Dạ...?-Tom tức giận là đúng.-Thầy Earnshaw nói-Không ai thấy em gái của mình trong tình cảnh như vậy mà bình tĩnh cả....Đừng trách anh trai trò.Celia im lặng, nấc lên nhè nhẹ.-Còn Johnathan D'olebrich....Hình như không ở trong lớp A phải không? (Ý là ko con ngoan trò giỏi ý :))Celia lắc đầu:-Lớp E thầy ạ. Thầy Earnshaw sốc nhẹ. Được rồi, mèo nhỏ ngồi trước mặt y làm Toán thì rất thông minh nhưng chọn người thì cực ngu ngốc! Lớp E là lớp hạng bét a!Rob Earnshaw muốn khuyên bảo mèo nhỏ, nhưng y biết rõ giảng đạo lý khai sáng với kẻ đang yêu thì cũng vô dụng.-Đầu gối em có sao không?-Dạ không....Rob Earnshaw với tay lấy hộp khăn giấy, đưa cho mèo nhỏ:-Lau nước mắt đi.-...Dạ-Celia dè dặt lấy một tờ. Căn bản gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã đầy nước mắt, mũi và má đỏ lên, mắt sưng húp. Giọng Celia cũng trở nên khàn khàn vì khóc quá nhiều. Mèo nhỏ cảm thấy mình thực vô dụng...Rob Earnshaw ngồi cạnh đấy cũng không biết làm gì hơn. Được rồi, y từ nhỏ đến lớn không có người yêu bạn gái gì, trừ Nelly ra. Nhưng tính Nelly thì còn menly hơn cả y, căn bản chưa bao giờ khóc, cho nên đừng hỏi y phải dỗ con gái đang khóc như thế nào! Rob Earnshaw thở dài, "Toán học" thứ đã giúp y học được mấy môn khoa học nâng cao, đạt thứ hạng xuất sắc, đoạt cúp vàng, tốt nghiệp, vào Đại học, lấy bằng thạc sĩ, thậm chí là nhận được công việc ở một trường tư nổi tiếng như Avaria, được thăng tiến lên làm Headteacher của tổ Toán, còn được cung cấp cả văn phòng riêng nữa...Rob Earnshaw đó giờ luôn tự hào rằng Toán học rất hữu dụng, nhưng Toán dù có quyền năng thế nào, cho dù Pythagoras có đội mồ sống dậy ra sao cũng không dỗ được con gái đang khóc, chắc chắn là như thế!Lúc nãy là Celia còn cảm thấy mình thực vô dụng, bây giờ thầy Earnshaw cũng thế.Thầy cũng thấy rằng, Tom phản ứng không sai, nếu đặt mình vào tính cảnh đó, chắc chắn y cũng sẽ làm như vậy. Vấn đề là Celia có lẽ không hiểu được...Mà y thì không muốn nói quá nhiều về chuyện riêng tư của mèo nhỏ. Căn bản y dở mấy cái tâm lý thiếu nữ này kinh khủng! Dở thật sự!Giọng nói khàn khàn của mèo nhỏ kéo y ra khỏi mớ suy nghĩ rối bù:-Thầy ơi...-Sao vậy?-Em không biết nữa...-Celia cụp mắt xuống-Em muốn được ở một mình...Em về có được không?-Dĩ nhiên là...được rồi.-Thầy Earnshaw thở dài-Đừng lo lắng nhiều quá, về ngủ cho ngon.-...Dạ, cảm ơn thầy.-Celia lễ phép cúi đầu, rời khỏi văn phòng của y....Celia mệt mỏi thay ra bộ váy màu hồng ngọc trai mà lúc chiều còn xinh đẹp rạng rỡ, mặc vào bộ pyjama nhàu nhĩ, rồi chán nản nằm lên giường.Nước mắt lại vô thức chảy ra, nhưng Celia không khóc, cũng không nức nở, nước mắt chỉ tự nhiên chảy ra.Cảm giác đó thực lạ, khi bạn chưa kịp cảm thấy điều gì, tâm hồn thực ra là trống rỗng, nhưng nước mắt không hiểu sao vẫn lăn dài.Có khi là đau đớn quá, nên bộ não đã tự động "shut down", chẳng còn ý thức được cảm xúc của mình, nhưng trái tim thì vẫn mãnh liệt đau đớn, nên nước mắt mới thốt nhiên trào ra như vậy.Celia im lặng, nhìn vào màn đêm tối thui, có cảm giác hai mắt mình nóng nóng, nhưng từ miệng hoàn toàn không phát ra tiếng khóc.Không cảm thấy đau đớn gì được nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi.Thật lạ...!Celia thầm nhủ, chớp chớp đôi mắt ướt nhòa, màn đêm cô độc tối tăm dày đặc đè lên nó, mèo nhỏ nặng nhọc chìm vào giấc ngủ....Celia tỉnh dậy hôm sau, trời hình như đã trễ lắm.Nó không tính mở mắt vội, vì hôm nay không phải đi học.Hơn nữa, mèo nhỏ có cảm giác hai mi mắt mình nặng trình trịch, thậm chí còn dính vào nhau nữa cơ, vì hôm qua khóc nhiều quá.Mọi chuyện hôm qua tưởng chừng chỉ là một giấc mơ, nhưng chiếc váy lụa màu ngọc trai trên sàn lại bảo nó không phải như thế.Celia vùi thân thể nhỏ nhắn vào chăn mền ấm áp mềm mại, mệt mỏi thầm nhủ, không biết mình nên làm gì tiếp theo đây?John...Kỳ thực chuyện anh ấy làm tối qua đúng là có hơi...lố một chút. Nhưng chung quy thì cũng chỉ là hôn...Hơn nữa...-Celia nghĩ thầm-...cảm giác kỳ thực cũng không tệ...Celia không hiểu tại sao mình vẫn không hề chán ghét hay ghê tởm gì John -vì theo lý thuyết thì mọi cô gái nên làm như vậy- và khi Celia nhớ lại, ngoại trừ tim đập hơi nhanh, ngọt ngào và nóng ấm, thì không còn gì nữa cả.Chuyện gì xảy ra với mình vậy...?Có lẽ khi yêu thì người ta hay như vậy chăng?Ừ, phải rồi, mình và anh ấy yêu nhau mà!-Celia mỉm cười mơ hồ. Không hề hay biết, mình đang bằng cách nào đó, biến thành một Nàng tiên cá thứ hai.Còn nhớ ngày nào mèo nhỏ của chúng ta còn mở miệng bĩu môi "Cô người cá ấy thực mù quáng!" a?It's funny how people ended up become the type of person they used to hate!(Có một sự thật buồn cười là, chúng ta luôn trở thành chính loại người mà ta từng ghét)Tiếng gõ cửa vang lên, Celia bước ra mở cửa. Tom, còn có thể là ai nữa chứ?Tom bước vào, động tác có hơi cứng ngắc, ngồi xuống.-Anh...đỡ hơn chưa?-Celia dè dặt hỏi, không hiểu vì sao anh trai mình nhìn xa cách đến kỳ lạ.Tom im lặng một chốc, rồi mới nói:-Ừ, đỡ rồi.-Vậy...ừm...ờ...-Celia đảo mắt mấy chục vòng, vẫn không tìm ra được cái gì nói, lại càng không hiểu vì sao bầu không khí ngột ngạt đến kỳ lạ, cuối cùng hộc ra một câu-...Chờ em đi đánh răng đã nhé?-Ừ.-Tom gật đầu, nói đúng một chữ, rồi lại im lặng.Celia quơ bàn chải và khăn tắm vào nhà vệ sinh, trán có hơi toát mồ hôi. Tiêu rồi, có phải tối qua Tom bị John đấm vào đầu nên chập mạch không?Mèo nhỏ nửa muốn đánh răng chậm thật chậm, nửa lại không dám để Tom chờ quá lâu, bần thần một hồi đã tốn hết vài ba phút, mèo nhỏ hốt hoảng làm thật nhanh rồi chạy ra ngoài.-Em xong rồi.-Celia cố gắng lấy tông giọng vui vẻ nhất để nói chuyện.-Anh ăn sáng chưa? À, bây giờ trễ như vậy rồi mà...Chắc anh ăn rồi nhỉ? Em chưa ăn gì cả, em muốn---Tom ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt lạnh băng làm nó gai hết cả người:-Celia, kết thúc đi!-Cái...gì?-Mèo nhỏ cứng ngắc.-Chia tay thằng khốn Johnathan D'olebrich. Kết thúc chuyện này đi!...(Những chap sau sẽ ngược tràn lan nhé, các thím hãy chuẩn bị tinh thần đi...Why? Oh, because Tom đẹp trai ôn nhu hiền lành ấm áp nhẫn nhịn is dead :))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com