TruyenHHH.com

Final Fantasy Vii Wander

"Sephiroth, cậu muốn học lý thuyết trước rồi thực hành hay ngược lại?"

Frieren khẽ hỏi, đứng trước mặt, cách hai mét với Sephiroth tại bãi đất trống. Tuy cô cũng có kinh nghiệm dạy phép rồi nhưng Frieren vẫn muốn biết được ý kiến của Sephiroth. Cậu ta dù sao cũng là chiến binh và có khả năng cao sau này cũng sẽ không đổi thành Pháp sư đâu. Nhưng cô vẫn muốn ít nhất mình có thể truyền lại một chút kiến thức của mình cho Sephiroth.

Nói chứ cô cũng ở chung với hai trong số những vị chiến binh huyền thoại tại thế giới trước rồi mà, không kể đến những lần gặp mặt với vô vàn kẻ mạnh khác cũng dùng vũ khí cận chiến. Nên cô cũng đã học lỏm được chút ít kĩ thuật của họ qua quan sát và trò chuyện.

Frieren tự tin rằng, chỉ trong hai tháng, Sephiroth sẽ trở thành một huyền thoại sống không khác gì những vị chiến binh của thế giới cô, nếu cậu ta chưa phải. Và cũng không lạ gì khi nếu một chiến binh dùng pháp thuật cả, cô cũng gặp nhiều rồi.

Còn lại, chỉ trông chờ vào Sephiroth thôi.

"Thực hành."

"Hừm...vậy cũng được thôi."

Frieren gật đầu, như thế cũng dễ học: "Với thực hành, vì là buổi đầu tiên nên ta sẽ đổi sang cách thức khác dễ dàng hơn nhé?"

"Cậu hãy đánh vào ta bằng tất cả sức mạnh của cậu đi."

"!!!"

"Ta cũng sẽ đánh trả, đến lúc đó cậu hãy cố tránh đi."

Không để ý đến vẻ mặt của Sephiroth, Frieren đưa tay triệu hồi gậy phép rồi ra hiệu cho cậu ta tấn công trước. Sephiroth nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay cầm chắc thanh kiếm của bản thân rồi hạ thấp trọng tâm, phi tới với một tốc độ phi thường. Nhanh tới mức nàng elf cũng phải bất ngờ, nhưng cô đã kịp tránh đi rồi dùng phép, bắn ra một tia sáng, khiến Sephiroth vội vàng xoay người, thoát chết trong gang tấc.

Frieren lợi dụng cơ hội, kéo dài khoảng cách một lần nữa. Sau đó, cô không nhanh không chậm, hướng gậy đến vị trí của Sephiroth rồi bắn: "《Zolktrack 》."

Thiếu niên tóc bạc cũng nhanh chóng đứng thẳng lại, khi thấy tia sáng bắn tới, cậu đứng yên tại chỗ và giơ kiếm lên, muốn tự mình chặn lại đòn đánh đó. Frieren thấy rồi cũng chỉ hạ mắt, và tia sáng đó lao tới, va chạm mạnh mẽ với thanh kiếm của Sephiroth.

Áp lực và sức nóng của nó khiến cậu thiếu niên tóc bạc phải nhíu mày, mồ hôi chảy ròng, nhưng cậu vẫn cố gắng chuyển hướng tia sáng đó sang một bên khác. Xui xẻo thay, thanh kiếm không thể theo kịp sự cứng rắn của cậu, đã vỡ toạc thành đôi. Sephiroth ngạc nhiên nhìn tia sáng chết chóc đó sắp xuyên thủng lớp quần áo của mình, thời gian như tua chậm lại và sự ớn lạnh của cái chết bỗng khiến Sephiroth cảm thấy gáy mình nóng ran.

Một cách đầy bất ngờ, tia sáng đó đã bị chặn lại bởi một tấm chắn Pháp thuật và tan đi trong không trung. Sephiroth đứng vững lại, đưa mắt nhìn tấm chắn đó rồi lại nhìn Frieren hạ gậy phép xuống, bước tới chỗ cậu.

"Hôm nay, ta sẽ dạy cậu cách điều hòa dòng năng lượng trong cơ thể cậu và nếu được, sẽ có thêm một chút kiến thức về phép tấn công và phòng thủ cơ bản như vừa rồi ta đã cho cậu thấy."

Tấm chắn xanh di chuyển về bàn tay đang đưa ra của cô, Frieren để nó lơ lửng rồi cho Sephiroth nhìn:

"Đây là hình dạng của phép phòng thủ cơ bản, còn [Zolktrack] vừa rồi là phép tấn công cơ bản."

Nghĩ rồi, Frieren nhận xét:

"Xét về mặt kiếm thuật của cậu, ta lại thấy rất xuất sắc. Nhanh nhẹn, sắc sảo, mạnh mẽ và chính xác. Có lẽ cậu thật sự được sinh ra để làm chiến binh đấy."

Nói rồi, cô vui vẻ đưa tay lên xoa đầu Sephiroth như một lời khích lệ, tiện thể vỗ vai cậu vài cái rồi rụt tay lại, tiếp tục:

"Nhưng cậu vẫn có điểm yếu, đó là tính chủ quan. Nếu lúc nãy cậu tránh đi đòn đánh của ta rồi lao tới, có lẽ cậu đã có thể đả thương được ta rồi." Cũng chỉ là có lẽ mà thôi, Frieren cũng không nghĩ bản thân sẽ trúng đòn khi trường hợp đó xảy ra.

Nhưng để nó sau đầu, Frieren đưa tay ra hiệu cho Sephiroth nhìn mình rồi hỏi: "Cậu có thắc mắc gì nữa không?"

"...." Gật đầu rồi chỉ---

"Dùng lời nói nào, Sephiroth."

"Ngài....cây gậy đó là vũ khí của ngài?"

Nghe vậy, Frieren nhướng mày rồi gật đầu: "Ừm, là gậy phép của ta. Thường là để giúp ta dễ nhắm bắn và độ chính xác cao hơn. Coi nó như là kiếm của ta cũng được."

"Con hiểu rồi."

"Vậy ta tiếp tục nhé?"

"Vâng ạ."

///////

Ngày tháng dạy bảo Sephiroth cũng rất dễ dàng. Frieren ngồi trên chiếc ghế gỗ ở ban công, nhìn ở xa thiếu niên tóc bạc đang vung kiếm chém lên thân của người khổng lồ đá.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đầu họ gặp nhau, tuy có chậm một chút nhưng Sephiroth cũng bắt đầu mở lòng với cô hơn. Còn về sức mạnh thì không cần bàn, giờ chiến đấu với cậu ta khiến cô tưởng như mình vừa đấu với Stark lúc cậu ta còn trẻ vậy, mỗi tội Sephiroth ra tay dứt khoát và tự tin hơn nhiều.

Trong những bữa ăn, Frieren có hỏi ra câu chuyện của Sephiroth và từ đó biết được cậu không có cha mẹ, hay đúng hơn là cha mất tăm và mẹ biệt tích. Sephiroth được nhận nuôi bởi Shinra, một công ty điện lớn và được huấn luyện trong quân đội của họ.

Có lẽ do đó mà cậu ta lại mạnh như vậy, và có thể chiến thắng cả một đội quân kẻ thù một mình. Nhưng mà, Frieren phì cười nhìn Sephiroth trượt chân khi đang cố tránh khỏi nắm đấm của người đá, cậu ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm và non nớt lắm.

Khi mà tên người đá ngã xuống, khói bụi bay đi, Frieren đã tới được bãi đất trống. Sephiroth nhìn thấy cô thì dù có mệt mỏi như thế nào cũng chạy tới và cúi đầu xuống.

Có lẽ vì vài lần thói quen khó bỏ, thích xoa đầu hậu bối để khích lệ họ của cô nên Sephiroth đã coi đó là điều hiển nhiên sau mỗi lần tập luyện. Frieren cũng thấy không phải việc gì quá to tát nên cũng chiều cậu ta, đặt tay lên mái tóc bạc rồi xoa nhẹ như tán thưởng, sau đó vẫn là những lời nhận xét:

"Lần này tiến bộ hơn rồi đấy. Có vẻ cậu cũng quen dùng phép phòng thủ để chặn đòn rồi, cũng biết cách dùng phép cường hóa tốc độ tốt hơn khi ta dạy hôm qua rồi."

"Làm tốt lắm."

"Vâng, cảm ơn ngài."

"Nhưng..." Frieren hơi dừng một chút: "Cậu vẫn chưa kết hợp được nhuần nhuyễn cả hai vào cách chiến đấu của cậu nên vẫn còn cứng ngắc lắm."

"Mà cậu tiến bộ nhanh nên chắc cậu cũng sẽ khắc phục được nó sớm thôi."

Frieren mỉm cười, sau đó triệu hồi gậy phép, nhẹ nhàng nghiền nát đống đá bị vỡ kia thành cát bụi rồi quay sang Sephiroth:

"Về thôi, trời sắp tối rồi."

"Vâng ạ."

///////

"Sephiroth, sinh nhật cậu là ngày nào?"

Trong giờ ăn, Frieren lên tiếng hỏi. Sephiroth dừng nĩa, sau đó trả lời:

"Con.. không biết, thưa ngài."

"Hừm..vậy sao?"

"Nếu cậu không có thì hãy chọn một ngày nào đó ý nghĩa đi, làm kỉ niệm."

"Còn nếu không thì sao ạ?"

"Thì...thôi?"

"Con hiểu rồi."

Và bữa ăn kết thúc một cách nhanh chóng. Frieren có để ý lượng ăn của Sephiroth thật có hơn người, làm cô một tuần này thời gian rảnh toàn dùng để ra ngoài săn thú và hái rau, thảo dược và hoa quả về trữ lượng.

Nhưng mà cô cũng không phàn nàn, ngược lại còn vô cùng thích thú. Nhìn Sephiroth ăn ngon lành như vậy cũng khiến cô nở hoa lắm. Cô cũng có thêm chút thảo dược và đồ bổ vào đồ ăn để giúp cậu ta thêm khỏe mạnh và đầy đặn hơn chút. Trong lớp áo dày cộm đó lại là một cơ thể khá gầy gò, đôi lúc khiến Frieren nhìn mà cũng phiền lòng vô cùng.

Cô quen nhìn mọi người mang thân hình đầy đặn rồi, Fern trong quá khứ cũng không bị cô bỏ đói đến mức không thể phát triển được, cơ thể con bé....Frieren nhìn lại cơ thể mình, cơ thể con bé phát triển tốt thế cơ mà. Cô không thể nào ngược đãi học trò của mình được đâu.

Vậy nên, từ lúc nào mà cậu trai cao đến tai cô, giờ đã cao hơn cô một cái đầu.

Frieren, người bỗng nhiên để ý đến ngoại hình của cậu thiếu niên đang trong tuổi dậy thì kia, tự nhiên thấy sai sai. Đúng là trong hai tháng họ ở cùng nhau, mọi bữa ăn đều có tay nhúng của Frieren nấu và nhiều lúc Sephiroth chỉ phụ đằng sau.

Ấy vậy, giờ nhìn lại, cô để ý cơ thể Sephiroth cũng phát triển theo ý cô muốn ban đầu, nhưng chiều cao của cậu ta tăng trưởng một cách chóng mặt nên khó mà không để ý được. Cơ bắp cũng nổi trội hơn hẳn, có lẽ là do hằng ngày đều huấn luyện cùng cô nên cậu ta phát triển nhanh hơn.

Kiếm của Sephiroth, tuy trước bị vỡ ngay buổi đầu tập nhưng Frieren đã sửa nó lại bằng phép thuật nên thanh kiếm cũng trở nên sắc bén hơn. Cô nhận ra mình có hơi quá tay, nhưng mà với sự tăng trưởng nhanh như gió thôi của Sephiroth thì có lẽ thanh kiếm cũng sẽ nhanh chóng bị bỏ mà thôi.

"Sephiroth."

"Dạ thưa ngài Frieren?"

"Cậu có muốn về lại công ty Shinra đó không?"

"..."

Vậy là không rồi, Frieren hạ mắt, nhìn biểu cảm u ám của Sephiroth. Trong hai tháng họ ở chung, Sephiroth trở nên sáng dạ hơn hẳn lần đầu họ gặp mặt. Tuy cậu ta có hơi bám lấy cô, lúc nào đi săn hay hái lụm đều đòi đi cho bằng được, có lúc còn giận dỗi khi cô từ chối hoặc bắt cậu ta ở nhà tiếp tục tập luyện.

Nhưng Sephiroth là một đứa trẻ ngoan, Frieren dám chắc điều đó. Dù những gì cô nghe về Shinra đều là những gì Sephiroth nghĩ, nhưng nhìn lại thì tuy Sephiroth kiệm lời nhưng rất thật thà, nên cô cũng không có cái nhìn quá tốt về công ty đó.

"Con không muốn ạ."

"Ừm, vậy ta hiểu rồi. Ta sẽ không ép cậu, nên quyền quyết định vẫn nằm ở cậu. Nhưng nếu cậu đi thì nhớ báo ta một tiếng nhé."

"Vâng ạ."

//////

Frieren thở ra một hơi khói, ngước nhìn bầu trời xanh đang phủ đầy đốm trắng. Mùa đông đến nhanh hơn cô nghĩ. Mới vậy mà đã qua nửa năm kể từ khi cô nhặt được Sephiroth về rồi. Lịch trình của họ vẫn vậy.

Sáng thì Sephiroth sẽ gọi cô dậy, sau đó sẽ là bữa sáng nấu bởi cậu thiếu niên rồi họ sẽ tập luyện và để Sephiroth học hỏi thêm kinh nghiệm chiến đấu với những đối thủ mà Frieren tạo ra. Nếu cô có hứng, Frieren sẽ nhận lời của Sephiroth và đấu với cậu ta. Mặc dù lần nào cô cũng thắng, cậu thiếu niên tóc bạc vẫn rất vui vẻ.

Trưa thì là một bữa ăn nhẹ rồi đi dò sát khu rừng bên ngoài ranh giới và thu thập chút đồ ăn cùng thảo dược. Chiều lại tiếp tục tập luyện rồi tối ăn một bữa thịnh soạn nấu bởi cả hai người. 

Sau đó thường là thời gian Frieren luyên thuyên hoặc tìm hiểu về phép thuật, còn Sephiroth thì lắng nghe, đôi lúc sẽ còn tự nguyện dọn nhà cho cô dù Frieren bảo là không cần. Cuối cùng là tắm rửa rồi đi ngủ.

Mỗi ngày trôi qua yên bình và nhanh chóng, Frieren bỗng thấy bản thân mình càng ngày càng lười biếng. Có lẽ nếu có Fern ở đây thì con bé sẽ tức giận lắm, nhiều lúc còn mắng cả cô. Nhưng Sephiroth thì không, cậu ta dường như còn ủng hộ việc cô nằm ì ra nữa.

Frieren ngước dậy khỏi giường rồi run rẩy ôm theo chăn ra ngoài. Hôm nay hơi lạ, Sephiroth không có gọi cô dậy, nên giờ cũng đã khá muộn để ăn sáng. Frieren bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó bước sang căn phòng đối diện, nơi có hai chiếc giường tầng mà cô rảnh rang xây lên khi mới thiết kế căn phòng. Frieren mở cửa, tưởng rằng sẽ không thấy Sephiroth đâu, ai ngờ cô lại thoáng thấy mái đầu bạc đang dúi trong chăn.

Frieren phì cười, đến cả người như Sephiroth cũng có lúc ngủ nướng mà. Cô cũng không buộc tội cậu ta, hôm nay lạnh vậy, ngủ thêm tí cũng chả sao.

Cô lại gần và nhẹ lay người cậu thiếu niên, nhưng cậu ta không chịu dậy. Đến khi Frieren mất kiên nhẫn, mở chăn ra mới thấy,...

Khuôn mặt của Sephiroth hơi đỏ, hơi thở dồn dập, cả cơ thể run bần bật, nóng như lửa và mí mắt ươn ướt.

A...

Sốt rồi.

///////

"Sephiroth, dậy nào."

Ánh sáng lờ mờ lọt vào tầm mắt, Sephiroth bỗng thấy một cái bóng trắng đang ở rất gần, lập tức theo phản xạ muốn vung tay đánh tới, ai ngờ bàn tay còn chưa kịp cử động đã bị nắm lấy tự lúc nào. Đó là lúc cậu tỉnh táo lại, trong mắt đã hình thành khuôn mặt quen thuộc của sư phụ mình và ngay tắp lự, Sephiroth nhận ra mình suýt nữa đã làm gì.

"Ngài...Frieren?"

"Cậu sốt rồi. Ngồi dậy được không, ta đã nấu thuốc và cháo cho cậu rồi đấy."

À, vậy đây là cảm giác khó chịu và vô dụng của việc bị sốt sao?

Sephiroth thấy cả người nóng ran như bị lửa đốt, đầu óc quay cuồng như bị chẻ đôi và hơi lạnh từ bên ngoài cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Thế nhưng, Sephiroth vẫn cố gắng chống tay ngồi dậy về thành giường. 

Chờ cho cậu thiếu niên tóc bạc ổn định lại tư thế xong, Frieren cầm bát cháo lên và múc một thìa rồi nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, sau đó đưa lên trước miệng Sephiroth. Cậu ta nhìn mà mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, thì thầm:

"Con...tự ăn được."

"Để ta."

Và rồi Sephiroth nhận lệnh, há miệng ra ăn. Đến khi bát cháo lớn đã hết, Frieren lại cầm lên bát thuốc đắng nghét, muốn tiếp tục đút cho cậu thiếu niên uống luôn nhưng đã bị chặn lại bởi Sephiroth, người đã vận sức cầm bát thuốc rồi nốc thẳng xuống họng mà không hề hấn gì.

Đến lúc dọn xong bát, Frieren ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt bên cạnh giường Sephiroth, sau đó cô cầm lấy bàn tay của cậu thiếu niên tóc bạc, nhẹ nhàng an ủi. Sephiroth chớp mắt, thắc mắc:

"Ngài Frieren.."

"Hửm?"

"Sao ngài lại..."

Frieren nhướng mày, sau đó cô mới nhận ra rằng cậu ta đang hỏi về việc nắm tay. Cô lúc ấy mới mỉm cười, nhẹ trả lời:

"Cậu đang thấy khó chịu lắm đúng không?"

"Thấy bất lực lắm đúng không?"

"Vì cơn sốt ấy?"

"Vâng..."

"Ai cũng có lúc yếu đuối cả." Frieren nắm chặt tay người thiếu niên tóc bạc, rồi cô nhẹ nhàng thì thầm: 

"Ta cũng vậy. Cậu cũng vậy. Ai cũng vậy. Dù có mạnh mẽ đến nhường nào, rồi cũng sẽ có lúc ngã xuống hoặc trở nên yếu đuối. "

"Thế nhưng việc nắm tay này có giúp cậu thấy an tâm hơn không?"

"...Có một chút..."

"Vậy là tốt hơn mà, đúng chứ?"

"Vâng."

Nhìn Sephiroth hạ mắt như muốn chìm vào giấc ngủ, Frieren đưa một tay rảnh rang lên xoa đầu cậu ta, nhẹ giọng nói:

"Ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh cậu."

"..."

"Chúc ngài ngủ ngon, ngài Frieren."

"Chúc cậu ngủ ngon,"

"Sephiroth."

///End///

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com