TruyenHHH.com

Fic Tam Tan Chi Co Cam Giac Voi Em

Dì trồng dưa không ngờ chỗ dưa muối lần này bất ngờ bán chạy đến cháy hàng, người trong làng ai ai cũng hỏi mua, vậy nên từ sáng sớm, Từ Tấn mới đạp xe đến đầu ngõ đã bị dì trồng dưa chặn đường gửi tiền công nhiều gấp đôi mọi khi, còn tha thiết nhờ cậu lấy nốt giàn dưa leo còn lại, thêm cả vựa dưa cải bẹ ở vườn kế bên về muối sớm đem bán.

Từ Tấn dĩ nhiên không từ chối cơ hội cải thiện bữa ăn, Lục Vi Tầm với tài muối dưa thần sầu ngay từ lần đầu tiên theo đó cũng được hưởng đặc cách tạm miễn toàn bộ việc nhà để làm cho kịp đơn đặt hàng.

Thời gian giao mùa từ thu sang đông rất ngắn, trời càng thêm lạnh dần. Nhà Từ Tấn có hai phòng ngủ, một phòng của cậu, một phòng của mẹ dù đã để trống nhiều năm nhưng vẫn được dọn dẹp thường xuyên, giờ đang để cho Lục Vi Tầm ngủ tạm. Chăn gối đã lâu không có người sử dụng, lục tìm trong hòm mấy lượt, Từ Tấn vác bốn tấm chăn dày đem vứt xuống cái chậu to nhất trong sân, sau đó xắn tay áo bắt đầu giặt sạch từng cái.

Lục Vi Tầm đang ngồi một bên muối dưa nhìn nhóc con vác mấy tấm chăn to đùng che kín người mới quan ngại hỏi.

"Nặng thế có giặt nổi không? Lấy nhiều chăn vậy làm gì?"

Từ Tấn hòa bột giặt với nước, sau khi bọt xà phòng nở đầy chậu liền lấy gậy gỗ vừa đập chăn vừa nói, "Phải tranh thủ trời đang nắng hanh. Mùa đông ở đây lạnh lắm, nhà tôi không có máy sưởi, mỗi người phải có hai tấm chăn, một tấm dùng lót lưng, một tấm đắp trên người thì đêm mới có thể ngủ được."

Mặt Lục Vi Tầm méo xệch, "Có dọa người không vậy?"

"Là thật đó, vậy nên anh phải chăm chỉ muối dưa giúp tôi, thêm được đồng nào hay đồng nấy, như vậy khi trời chuyển lạnh cũng dễ sống hơn." Lại bất chợt nhớ ra, "À đúng rồi, túi sưởi cũ của tôi hỏng rồi, dù sao biểu hiện mấy hôm nay của anh không tệ, trưa mai tan học tôi chạy lên thị trấn mua cho anh cái mới, có túi sưởi ôm dễ chịu lắm."

"Cậu thì sao?"

"Tôi không cần." Từ Tấn đã vò xong tấm chăn thứ nhất, cậu xả sạch với nước rồi nhúng sang chậu nước sạch đẩy qua một bên để ngâm nước xả thơm đựng trong chai nhựa lần trước bác gái nhà bên mua về dùng không hợp mùi nên cho cậu, lại tiếp tục xử lý cái tiếp theo, "Cũng quen rồi."

"Ba mẹ cậu không gửi tiền về sao? Tại sao phải vất vả kiếm tiền như vậy?" Dù Từ Tấn không nói, hơn hai tuần ở nhờ Lục Vi Tầm cũng lờ mờ đoán ra ba mẹ cậu đi làm ăn xa nên mới để lại con trai một mình sống ở quê như thế này. Nhưng đứa trẻ này hoàn toàn trưởng thành trước tuổi, chi tiêu tính toán sinh hoạt hàng ngày đều rất cẩn thận, tựa như cuộc sống vẫn luôn tách biệt không bị phụ thuộc vào bất cứ ai, cũng không ai quan tâm đến.

Gáo nước trên tay Từ Tấn khựng lại giữa không trung, cậu ngẩn người lúc lâu, ánh mắt có phần thoáng buồn, rất nhanh đã lại trở về trạng thái bình thường, thản nhiên như đang kể lại chuyện của người khác.

"Tôi sống với mẹ, không có ba. Năm mười tuổi mẹ không chịu được cái nghèo bỏ làng lên thành phố làm nhà máy, khi ấy chú Bình vì đắc tội người ta nên bị điều chuyển công tác về quê, nhà chú ở ngõ kế bên, thấy tôi còn nhỏ đã sống một mình nên lúc đầu chú hay qua ngủ qua đêm với tôi để tôi bớt sợ, dần dần chú kèm tôi học, họp phụ huynh giúp tôi, dằn mặt tụi bắt nạt trong làng, có thể nói nhờ chú mà tôi mới có thể lớn lên thành người bình thường như bây giờ."

Lục Vi Tầm bỏ chậu dưa vừa xóc muối xuống đất, ngừng tay tập trung nghe cậu nói.

"Hàng tháng mẹ gửi tiền cho người quen trên thị trấn, được vài tháng đầu người ta xuống tận nhà đưa tôi, sau này họ ngại đường xá, là chú đưa tôi lên đó lấy về. Mấy năm đầu tiền gửi không thiếu tháng nào, năm hết Tết đến mẹ về cũng cho thêm kha khá, đủ để tôi sống dư dả dưới quê. Lâu ngày tiền về càng ít hơn, một năm lại một năm, tôi ngồi trong sân chờ suốt đêm giao thừa cũng không thấy mẹ về, mãi sau này dì trồng dưa đem dưa lên thị trấn bán mới nghe ngóng được, mẹ tôi đã sớm có gia đình mới."

Gió thu không biết từ đâu thổi tới khiến lồng ngực Lục Vi Tầm cảm thấy lạnh lẽo.

Tấm chăn thứ hai đã được ngâm nước xả vải, Từ Tấn vươn người đứng dậy khỏi ghế gỗ, cong lưng ra sau cho đỡ mỏi rồi đi về phía chậu thứ nhất muốn vớt chăn lên. Nhìn ra nhóc con sắp làm gì, Lục Vi Tầm đem chậu dưa đã ướp gia vị để ra một góc, nhanh chóng rửa tay rồi chạy qua cầm đỡ cậu hai góc chăn vớt lên.

"Cuộn chặt lại vắt kiệt nước, ấy ấy đừng đổ chỗ nước thơm, để lát tôi ngâm nốt cái kia rồi đem lau nhà cho đỡ phí."

Sau khi tấm chăn dày được vắt đến ráo nước, hai người cầm hai đầu căng lên sào gỗ phơi đồ trong góc sân. Qua một lớp chăn ngăn cách, Lục Vi Tầm hỏi.

"Những năm không có Hoàng Vệ Bình cậu sống như thế nào? Có hận mẹ cậu không?"

Hắn không nhìn thấy gương mặt đối phương, chỉ nghe câu trả lời vẫn thản nhiên như cũ.

"Mặc dù mẹ không trợ cấp, không liên lạc hơn hai năm nay, nhưng giờ mẹ cũng có gia đình mới phải quan tâm, tôi không trách mẹ đâu. Năm ngoái chú Bình nói có nhiệm vụ khẩn cấp phải rời làng một thời gian dài, trước khi đi chú cho tôi một khoản, tôi không muốn nợ chú nhiều nữa nhưng chú ép tôi nhận bằng được, nếu không chú không an tâm để tôi lại ở đây một mình, cùng với tiền mẹ gửi ngày xưa vẫn còn một ít. Ở làng tôi thuộc diện học sinh có hoàn cảnh khó khăn nên được miễn giảm toàn bộ chi phí đi học, thực ra khoản tiền dự trữ có thể nuôi sống tôi thêm vài năm nữa. Nhưng tôi còn muốn học đại học, sau này cần dùng đến, vậy nên mới nhận phụ việc mọi người trong làng, đổi lại được chút tiền sinh hoạt hoặc bữa cơm miếng rau miếng thịt."

Dường như cảm thấy bầu không khí đang trầm xuống do câu chuyện không mấy hay ho gì của mình, Từ Nữu Nữu vươn tay vỗ vỗ lên vai Lục Vi Tầm, gần đến nơi mới nhớ ra tay còn ướt nước liền chuyển sang dùng cùi chỏ huých sang.

"Thấy chưa, thậm chí phải nuôi thêm anh, tôi vẫn sống rất tốt."

Dưới ánh nắng thu ấm áp, khóe miệng Từ Nữu Nữu rạng rỡ đến chói mắt, có lẽ cũng nhờ ánh nắng, lần đầu tiên Lục Vi Tầm để ý rồi ngắm nhìn thật lâu ánh mắt trong veo như nguồn nước cất tuyệt đối tinh khiết kia. Không rõ tại sao nhìn nụ cười của người trước mặt, nụ cười tựa như vốn dĩ chưa từng có chuyện gì xảy ra lại khiến Lục Vi Tầm cảm thấy thoáng đau lòng.

Hắn đưa tay nhéo bên má đầy thịt của cậu.

"Đúng là sống rất tốt, mập như con heo quay."

"Ui da đau đó." Từ Nữu Nữu gạt tay người trước mặt đang hừ hừ trêu cậu, "Tôi nói rồi tôi không mập, tôi chỉ bồng bềnh thôi!!!!"

"Được được được, Từ Nữu Nữu bồng bềnh không mập xíu xiu nào mau đi giặt nốt hai cái chăn kia đi, tôi giúp cậu phơi xong còn đi đong dưa vào hũ, cố gắng kiếm nhiều tiền cho Nữu Nữu nuôi Tiểu Lục, được chưa hả?"

Từ Tấn thực sự học theo trò đùa của đối phương, cậu kiễng chân vuốt đầu anh hai cái, "Tiểu Lục ngoan, lấy tiền công muối dưa về Nữu Nữu sẽ mua thịt cho Tiểu Lục."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com