TruyenHHH.com

Fic Seventeen Gyuhao Nhat Pham Vuong Phi

Trời cũng dần sẩm tối mà Kim Mẫn Khuê vẫn chưa quay về, y đã cho người kêu xe phu chuẩn bị xe ngựa để về Vương phủ, càng để y ở lại đây lâu lòng lại càng như lửa đốt. Ở đây vừa phải chịu  áp bức không thoải mái của bên ngoài , bên trong lại càng gấp hơn muốn tỏ rõ mọi chuyện nên y chỉ đành không đợi hắn nữa mà tự mình về Vương phủ. 

Định bụng nói với Từ Khai Thông một tiếng rồi mới đi thì bị chặn ngang bởi một người. Từ Khai Minh vẫn luôn đứng ở viện nhỏ của Minh Hạo như chờ một cái gì sẽ xảy đến, thật không uổng công chờ người cần xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện. Thấy Minh Hạo khăn áo chỉnh tề tay khoác thêm chiếc áo choàng lông cáo cao quý mà không kìm lòng được đứng trước chắn đường. Minh Hạo nhìn thấy Từ Khai Minh liền lùi lại hai bước chân để lại một khoảng cách lớn giữa hai người.

Từ Khai Minh trong trí nhớ của Minh Hạo khi ấy thì chỉ là một đứa nhóc trầm ổn nhưng bụng dạ lại khó lường. Người vu oan cho Minh Hạo năm xưa mặc dù là do Từ Khai Ninh làm loạn lên trong phủ nhưng thực chất người chứng kiến từ đầu đến cuối lại là hắn. Sự im lặng bao trùm giữa hai người, Minh Hạo nắm chặt áo choàng tránh hắn bước lên lại bị một bàn tay giữa chặt lấy không cho di chuyển. 

Y nhíu mày nhìn lên người trước mặt, cố tránh ra khỏi cánh tay đang bị nắm chặt đến đau nhức : " Tam đệ xin cẩn trọng, ta giờ đã là người của Vương gia không phải muốn chạm vào là có thể chạm". Từ Khai Minh nở nụ cười quỷ dị, hai mắt long sòng sọc cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Hạo, tay còn lại vừa định đưa lên nắm lấy gáy y liền bị một lực đằng sau đánh mạnh vào đầu. Hắn choáng váng mà vội buông tay Minh Hạo ra đỡ lấy phần mềm đau điếng, nghiến răng quay đầu lại thì nhìn thấy một hắc y đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn điên tiết hét thẳng vào hắc y đang đứng đó:

" Dám đánh lén ông đây, biết ta là ai không hả"

Hắc y nhân tiến đến chắp tay hành lễ với Minh Hạo rồi quay người đứng chắn trước mặt Minh Hạo nói với Từ Khai Minh: " Vương gia đã có lệnh không để bất cứ ai mạo phạm Vương phi" . Minh Hạo lúc đầu còn thấy hơi sợ hãi với hắc y nhân nhưng nghe hắn nói xong thì đoán ra ngay đây là ám vệ mà Kim Mẫn Khuê lưu lại. Y thở nhẹ ra một hơi rồi lại nhìn Từ Khai Minh đang xoa xoa đầu từ từ đứng dậy. Ám vệ không lâu la để Minh Hạo đi bên trong còn mình ngăn cách giữa y và Từ Khai Minh " Vương phi, mời".

Minh Hạo chân bước đi nhưng trong lòng lại không yên, Từ Khai Minh rốt cuộc muốn làm gì. Suy nghĩ chưa kịp tiến xa hơn thì y nghe thấy giọng Từ Khai Minh ở sau nói lớn: " Người đâu giữ lấy bọn họ, Vương phi Từ Minh Hạo ở lại Vương phủ gian díu với hạ nhân sau lưng Tứ Vương gia, bắt lại chờ phán quyết". 

Từ Minh Hạo sửng sốt bị mấy hạ nhân vây lại thành một vòng tròn, y quay đầu nhìn Từ Khai Minh đang cười nở miệng nhìn y. Ở trong vòng vây yếu ớt, bên cạnh còn có ám vệ của Kim Mẫn Khuê tất nhiên y không hoảng sợ nhưng nếu bây giờ cứ đánh người mà bỏ đi thì không khác nào y tự nhận tội về mình. Y nhìn thẳng Từ Khai Minh  phát hiện đằng xa còn một đám hạ nhân đang dắt Từ Khai Thông cùng Hoàng Lan đi đến, ám vệ thấy mọi chuyện chuyển biến bất ngờ cũng không lay động, một mực bảo vệ Từ Minh Hạo. " Xàm ngôn sẽ chịu tội chết, Từ Khai Minh, ngươi có bằng chứng không?". 

Từ Khai Minh nói một tiếng người đâu liền thấy hạ nhân đi vào phòng y vừa nghỉ ngơi lôi ra một nam nhân quần áo sộc sệch, miệng vẫn luôn miệng xin tha mạng. Trong phòng trống đã dọn dẹp hết, trước khi vào Nhân Tuấn cũng đã kiểm tra lại một lượt sao bây giờ tự dưng lại có người. Từ Khai Thông tiến đến mắt láo liên nhìn Minh Hạo rồi lại nhìn nam nhân đang quỳ ở dưới đất dập đầu mà nói: " Vương phi đã là người bước một chân vào hoàng thất rồi sao không thể giữ cho mình một cốt cách trong sạch". Hoàng Lan thấy phu quân nói vậy liền bật cười rồi lại thấy quá vô lễ nên mới che che bằng khăn lụa.

Đứng giữa trời trong cũng không thể làm gì, Từ Khai Thông liền đánh tiếng tất cả trở về chính viện để giải quyết cho ra lẽ. Ám vệ lúc này nhìn sang Từ Minh Hạo, nhận được cái gật đầu của y mới thu lại kiếm. Nhưng trước khi đi còn nhìn lên mái nhà của Từ phủ, đánh mắt với ám vệ trên đó rồi mới theo Từ Minh Hạo về chính viện. 

Cả đoàn người cùng nhau quay về chính viện, Từ Minh Hạo vẫn luôn được ám vệ bảo hộ đi giữa vòng vây. Y bây giờ mới hiểu hóa ra là y mắc bẫy, cố tình xếp y ở phía viện đó rồi đưa người vào, chỉ là muốn chứng minh bây giờ lại chẳng biết lấy bằng chứng đâu. Nhìn lên Từ Khai Thông ngồi ở ghế chính vẫn luôn đe dọa tên nam nhân bị bắt trong phòng Minh Hạo, nam nhân dập đầu khai toàn bộ sự việc đxa được sắp xếp sẵn trong đầu : Là Vương phi thấy y dễ bắt nạt nên gọi vào phòng nhờ bóp vai nhưng sau cùng lại đổi thành ép hắn quan hệ bất chính. 

Y cười một cái khinh bỉ rồi nói với Từ Khai Thông : " Phụ thân , người thân là một quốc công mà cũng tin những lời từ một phía này sao". Nam nhân thấy y nói vậy liền nói rằng còn rất nhiều người trông thấy chuyện này, không bất chính tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy nô tài thân cận của Vương phi xuất hiện. 

Minh Hạo nheo mắt nhận ra từ khi y bảo Nhân Tuấn đi phái xe phu chuẩn bị thì không thấy quay lại nữa, trong lòng y lo lắng không phải vì nghĩ Nhân Tuấn phản bội y mà tiếp tay cho họ Từ, y chỉ sợ Nhân Tuấn đã xảy ra chuyện gì.  Từ Khai Thông làm bộ gọi một hàng người lên tra hỏi thì ai cũng trả lời là thấy Minh Hạo đưa nam nhân nọ vào phòng. 

Y tức giận đập bàn định nói lại thì bên ngoài vọng đến tiếng xe ngựa. Cửa lớn bị đạp mạnh đến rơi cả nắm tay, Kim Mẫn Khuê một thân áo gấm hùng hổ bặm trợn bước vào, trên đường trở về hắn đã nhận được mật báo của ám vệ biết là họ Từ kia sẽ giở trò với y nhưng không nghĩ rằng lại dám cả gan làm lớn truyện như vậy. 

Hắn bước vào trong viện nhìn thẳng Minh Hạo rồi bước đến nắm lấy tay y vỗ nhẹ hai cái ý muốn y yên lòng. Hắn ngồi xuống vị trí của Từ Khai Thông lúc trước nghe người nhà hắn nói lại một lượt. Hắn phụt cười một tiếng rồi quay qua nhìn Minh Hạo: " Ngươi nói Vương phi là đang có hành vi gian dâm sau lưng bổn vương". Từ Khai Thông quan sát tình hình rồi lên tiếng : " Vương gia, là Từ mỗ có tội không dạy dỗ Minh Hạo đến nơi đến chốn để y làm những việc mất mặt, ở đây hạ nhân đều nhìn rõ như một hành vi của Vương phi".

Kim Mẫn Khuê liếc nhìn nam nhân quỳ dưới chân mà bước lên đá gã một cái khiến gã ngã ra luôn miệng kêu đau. Từ Khai Thông thấy hắn động tay động chân khí thế vừa rồi lại biến mất sạch sẽ, đầu cúi thấp hơn vài phân. Hắn dẵm chặt xuống khuôn mặt nam nhân đang ngã dưới đất mà nói: " Nói, có đúng là vậy không". Nam nhân mặt mũi đau đớn nhưng vẫn cố nghiến răng nói: " Vương gia.... là thật.... ta..ta bị Vương phi ép". Từ Minh Hạo hít một ngụm khí lạnh, tay nắm chặt nhìn Từ Khai Minh nãy giờ vẫn dửng dưng đứng cạnh Hoàng Lan. 

Kim Mẫn Khuê không nhanh không chậm sai người tách riêng từng hạ nhân ra lấy lời khai, còn mình thì ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia : " Nói bản vương nghe, ngươi cùng Vương phi đã làm gì". Minh Hạo giật mình nhìn Kim Mẫn KHuê trán nổi đầy gân xanh đang hàn huyên mạnh bạo cùng tên nam nhân kia, y cắn chặt môi quay đầu nhìn đi nới khác. Kim Mẫn Khuê liếc nhìn người ngồi trên ghế đang nhịn xuống tức giận mà muốn cười lớn. Nam nhân kia vẫn đang thao thao bất tuyệt ở dưới đất :

" Vương phi sau khi vào phong có lẽ do nhàm chán mà gọi nô tài đến, lúc đầu là bóp vai ... nhưng càng về sau thì lại có những yêu cầu khó đoán hơn... rồi .. rồi mọi chuyện đều xảy ra. Nô tài không dám phản kháng vì Vương phi nói sẽ giết nô tài nếu dám làm lộ ra mọi chuyện, nô tài... thậm chí Vương phi còn bắt nô tài sờ sờ hoa mai bên vai trai..."

" Xàm ngôn, ngươi nghe cho rõ ăn bậy ngủ bậy được nhưng tuyệt đối không được nói bậy, ta chưa từng gặp ngươi sao có thể có chuyện đó"

Y ngồi nghe gã nói mà ngứa hết cả người, đến lúc này mới bật dậy chỉ thẳng vào người quỳ dưới đất. Kim Mẫn Khuê lúc này mới mỉm cười đứng dậy nhìn tên nam nhân vẫn đang bị Minh Hạo mắng nhiếc, hai tay phủi phủi vào với nhau rồi kéo Minh Hạo, tay trái nắm chặt lấy vai Minh Hạo mà nhấn chặt làm trên y phục của y còn sót lại chút bột trắng, một làn khói nhỏ không biết từ đâu bay ra rồi lập tức biến mất không ai nhìn rõ : " Đánh hắn!". 

Y bị hắn kéo đến nắm chặt vai trái đến phát đau liền giật mình, bây giờ lại bảo y đánh người, y lại càng không dám . "Ta nói em đánh hắn!". Từ Khai Minh nãy giờ chứng kiến mọi chuyện mới lên tiếng : " Vương gia, ngài là người trong hoàng thất cũng không thể che dấu tội lỗi cho Vương phi , chứng cứ rành rành..."

" Chứng cứ đâu?"

" Vương gia, hắn vừa nói đã chạm vào vết hoa mai của Vương phi.."

"Hoa mai nào?" Hắn quay người nhìn thẳng vào mắt Từ Khai Minh. 

" Minh Hạo không hề có vết hoa mai"

Lời vừa nói ra khiến tất cả đều sửng sốt trong đấy có cả y, có hay không y đều rõ như lòng bàn tay chính vì vậy khi nam nhân kia nói y mới nhất thời tức giận mà nổi cáu. Kim Mẫn Khuê ôm chặt vai trái của Từ Minh Hạo khẳng định chắc nịch nói: " Vai trái của Minh Hạo không có vết hoa mai".

 Hoàng Lan hai mắt trừng trừng nhìn Mẫn Khuê : " Vương gia sao lại có thể nói những điều vô lý như vậy, Minh Hạo là nam thê sao lại không có vết hoa mai được?". Kim Mẫn Khuê nhướn mày liếc Hoàng Lan rồi nhìn một lượt cha con Từ gia đang mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn cười cười rồi nói với Hoàng Lan : " Từ phu nhân không tin, vậy ta đành để người chứng kiến một chút".

Nói rồi hắn quay ra nhìn Minh Hạo rồi lẩm bẩm một câu tin hắn. Minh Hạo nắm chặt lấy y phục hắn hai mắt mở lớn nhìn hắn từ từ tháo dây y phục của mình. Y phục rộng rãi không có sự giữ của dây buộc, một bên y phục rơi hờ xuống đến bắp tay liền được Mẫn Khuê lấy tay che đi mang vai trần phía sau chỉ để lộ mặt trước của vai trái. Vai trái Minh Hạo nhỏ xinh trắng trẻo không lấy một vết tích lộ ra khiến mọi người kinh ngạc. 

Từ Khai Minh tiến lên định chạm vào liền bị Kim Mẫn Khuê tay còn lại bắt đươc đẩy ngã ngửa ra sau. Sau đó liền kéo lại y phục chỉnh tề cho Minh Hạo, còn lo lắng cởi áo choàng trên mình phủ lên người Minh Hạo. 

Minh Hạo hai mắt trừng lớn nhìn Mẫn Khuê dẫn y đến chỗ ngồi của chủ nhân . Lúc nãy khi vạch áo ra y còn không dám nhìn nhưng đến khi thấy vai trái trống trơn liền hoảng sợ. Y luôn có một bông hoa mai khảm vào da thịt ở vai trái như bao nam thê khác nay xem lại vai đã không còn gì liền ngưng trệ đầu óc, người chỉ biết dựa vào Mẫn Khuê mà di chuyển. Các ám vệ cũng lần lượt bước vào cúi đầu nói với hai người, đã có người chịu khai ra mọi chuyện. 

Kim Mẫn Khuê để Minh Hạo ngồi trên đùi mình mà thỏa mãn liếc nhìn Từ gia đang run lẩy bẩy đứng dưới. Hai tay vỗ nhẹ ở đùi Minh Hạo đắc thắng mà sai người đem cả nhà Từ gia quỳ xuống.

---------------------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người vì văn mình còn kém nên viết vẫn hơi ngu ngốc . Mong mọi người thông cảm ạ :(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com