Fic Seventeen Gyuhao Nhat Pham Vuong Phi
Minh Hạo cả đêm lăn lộn nên sáng khó mà dậy theo giờ bình thường. Cả người hết xoay bên này rồi vươn vai lộn về bên kia, lăn lăn lại đụng trúng một lò sưởi ấm áp liên ngoan ngoãn chui vào lòng người ta ôm chặt. Kim Mẫn Khuê là con nhà binh nên đã sớm thức dậy chuẩn bị mọi thứ, định bụng vào gọi người trong phòng dậy thì không may bị con thỏ nhỏ vồ lấy ôm chặt. Hai tay nắm chặt nhịn xuống muốn vuốt ve mái tóc mềm mại, đập nhẹ nhàng vào vai nhỏ đang buông lỏng trong lòng. Đánh thức Minh Hạo dậy thì hắn đứng lên ra ngoài gọi quản gia sắp xếp xe ngựa. Vừa ổn định mọi thứ định bụng đi lại vào phòng thì hắng giọng. Ngay lập tức một ám vệ bước từ sau đình phủ ra nói nhỏ vào tai hắn. " Tại sao lại có chuyện ấy"Hắn quay người bảo ám vệ chuẩn bị ngựa, chân vừa định bước ra khỏi phủ thì Minh Hạo khoác áo choàng lông cáo đi đến. Kim Mẫn Khuê lúc này mới nhớ ra hôm nay họ cùng nhau về nhà thân mẫu Minh Hạo. Hai mày chau lại với nhau triệt để suy nghĩ- Vương gia chúng ta đi thôiY cố ý đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay rắn chắc của người trước mặt, vô hình hữu ý lại như đôi phu thê tình sâu nghĩa nặng khoác tay nhau đi dạo: " Đi thôi". Gia nhân đứng ở hai bên chào hai vị chủ tử đến khi họ bước ra khỏi cổng phủ rồi mới quay lại vào trong. Đỡ Minh Hạo vào trong xe ngựa còn đặt ở tay y một cốc sưởi rồi mới quay đi leo lên ngựa ngay bên cạnh. Xe ngựa từ từ lăn bánh ra khỏi phủ, trước phố người dân nhìn thấy xe Vương phủ vội dạt hết sang hai bên kèm theo những lời bàn tán xôn xao. Từ khi có Vương phi mới họ chưa từng được tận mắt chứng kiến dung nhan của y, hàng loạt bản thoại cũng ra đời từ đó. Có người nói rằng y may mắn mới bước chân được vào Vương phủ nhưng lại có người cho rằng y thật bất hạnh khi lấy phải một nam nhân ngoài trong đều lạnh, tối ngày chỉ biết chém giết ngoài biên ải. Có những vị thư sinh hay ngồi ở quán trà lại thêm mắm dặm muối cho rằng Tứ Vương gia bạo hành Vương phi không cẩn thận sẽ sớm mất mạng. Nhưng lời ra tiếng vào thì cũng chỉ là lời nói gió bay, cả xe ngựa bị bao xung quanh chỉ để lại lối chính giữa lại càng làm thêm phần danh giá. Đi chưa đến một canh giờ xe ngựa đã có mặt ở trước Từ huyền phủ. Hai lính gác ở Từ phủ loáng thoáng nhận ra bóng dáng của Tứ Vương gia mới ba chân bốn cẳng chạy vò trong nhà đánh thức lão gia cùng phu nhân làm tình hình hiện tại bên trong phủ hỗ loạn đến chó sủa gà bay. Cứ nghĩ là đứa con út chẳng làm nên được việc gì được Tứ Vương gia thú về làm thê cũng ý chỉ thêm người hầu nên dù đã được thư từ Vương phủ báo trước hôm nay Vương phi về thăm nhà họ cũng chẳng mảy may chuẩn bị. Chỉ khi tận mắt chứng kiến Tứ Vương gia mình khoác áo choàng gấm cưỡi hắc mã cùng xe ngựa Vương phủ tiến lại gần mới hoảng hồn gọi gia nhân ra tiếp đãi.Kim Mẫn Khuê đi từ xa không thấy bóng dáng người nào đón liền nghi hoặc, nói họ không coi trọng Minh Hạo thì hắn có thể đã biết nhưng to gan đến nỗi không ra đón tiếp cả hắn thì đây thực là chuyện khôi hài. Chưa kịp thả thả chậm chân ngựa thì đã thấy cánh cổng lớn của Từ huyền phủ mở mạnh ra một lần còn đập cả vào hai bên tường gây nên một tiếng động lớn. Gia nhân lộn xộn đứng ở hai bên một lúc sau mới thấy Từ Khai Thông cùng đích thê của hắn bước vội ra đứng ở cổng phủ.Đoàn xe ngựa của Tứ Vương gia đã đứng ở cổng phủ, cả chủ lẫn tớ Từ phủ liền quỳ rạp xuống :- Nghênh đón Tứ Vương gia, nghênh đón Vương phi.Kim Mẫn Khuê cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn xuống đám người đang quỳ. Lông mày kiếm giật giật khinh miệt , hai mắt đảo quanh Từ Khai Thông rồi nói: " Có hay không là bổn vương gia ta tới sớm làm quý phủ nghênh đón không cẩn thận". Từ Khai Thông đang quỳ lại cúi xuống sâu hơn nịnh nót nói với hắn:- Vương gia bớt giận, hôm nay là ngày Vương phi được về thăm nhà, cả trong lẫn ngoài Từ phủ đều vui mừng khôn xiết, sao lại dám làm chậm trễ chuyện hệ trọng.Hắn quay đầu nhìn Minh Hạo nãy giờ vẫn ngồi sau màn che của xe ngựa mới xuống ngựa tiến lại gần. Tự mình vén rèm đỡ tay y xuống, đến khi y chạm đất cũng không buông tay ra mà còn hạ xuống đặt một vòng hạ xuống eo y. Đầu hạ xuống nói nhỏ tạo ra một tư thế rất thâm tình cho mọi người xem : " Minh Hạo, ghi nhớ, em là Vương phi của Kim Vương phủ, muốn phạt liền phạt, cần thưởng liền thưởng, không cần câu nệ". Nói xong mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y.Từ Minh Hạo vì khí trời lạnh mà đầu mũi đỏ hồng cùng hai bên má. Đôi môi khép mở định nói gì rồi lại thôi. Không biết làm gì liền gật đầu với hắn lúc này mắt mới đến nhìn những người mà mình từng coi là ruột thịt. Đầu gối uốn nhẹ quy củ trước mặt Từ Khai Thông : " Phụ thân, di nương, vất vả hai người rồi". Từ Khai Thông nhìn thấy con út liền không nhịn được nét khinh miệt mà hậm hừ :- Không dám Vương phi, người ở trên cao cao tại thượng Từ mỗ nào dám nhận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đã được Vương gia chiều lại sinh hư, phải đợi phụ mẫu đứng mỏi mới thấy hỏi đến.Nói xong còn liến nhìn thê tử mình là Hoàng Lan một cái, nàng ta cũng mang ý cười trong môi mà phẩy phẩy cái khăn trong tay che miệng. Minh Hạo nhìn một màn trước mặt liền quen cũng không đáp lại để cả một mảng im lặng bao trùm. Hai phu thê họ Từ thấy vậy liền không nhiều lời mời y cùng Mẫn Khuê vào bên trong. Trên đường lát gạch đá bốn người cùng đi đằng trước nhưng chỉ có hai người là luôn miệng cười nói còn hai vị đằng sau cũng chỉ dạo bước xem hoa không để đến họ.Vào đến nhà trong Kim Mẫn Khuê mới thả tay ở eo Minh Hạo ra ngồi ở vị trí cao nhất, Từ Khai Thông quen chân định đặt mông xuống ngồi vị trí bên cạnh liền bị một ánh mắt sắc lẹm nhìn qua liền hoàn hồn nhớ ra mình không còn là người có vị trí cao nhất ở đây nữa rồi. tay chân lanh lẹ liền đứng sang một bên nhường chỗ cho Minh Hạo. Minh Hạo cũng không để ý mà ngồi luôn vào vị trí ấy rồi mời hai phu thê họ an tọa. Trà nóng thơm nức căn phòng vừa được mang ra đặt cạnh mỗi người Từ Khai Thông liền cười nói:- Bẩm Vương gia, đây là trà Kim mộc hiếm gặp được đích thân gia nhân Từ phủ lên núi đào được, ủ trong phòng kín bây giờ mới dám mang ra mời Vương gia. Trùng hợp rằng đúng lúc Vương gia đến thì trà lại đang ở độ ngon nhất, quả thật là khí chất rồng phượng có thể áp cả thiên nhiên.Từ Khai Thông vừa nói xong Hoàng Lan bên cạnh thêm vào " đúng vậy, đúng vậy" , phu xướng thê thưởng quả thật nghe rất lọt tai. Kim Mẫn Khuê thấy vậy thì nhìn sang Minh Hạo thấy y cũng đã chán ngấy màn ca xướng trước mặt liền mỉm cười lạnh nhạt. Đỡ lấy cốc trà nhấp môi, vị thơm nhẹ ngấm dần vào trong miệng tỏa hương thảo mộc, vị đích thực là trà ngon. Nhưng hai mày hắn lại giả bộ nhíu chặt lại đặt mạnh cốc trà xuống đĩa đỡ tạo tiếng vỡ lạnh lẽo: " Bổn Vương gia cất công đến đây mà Từ phủ chỉ tiếp được trà nhạt này thôi sao, đổi đi". Từ Khai Thông giật mình thon thót đỡ lấy thân già quỳ xuống : " Vương gia bớt giận, để thần sai hạ nhân đi đổi trà khác"Sau khi hạ nhân mang trà khác lên Từ Khai Thông còn lén lén đổ ra đĩa nhỏ nhấp thử một vị, trà ngon ấm nóng đưa thẳng xuống bụng rồi mới gập người cung kính dâng lên cho Kim Mẫn Khuê. Kim Mẫn Khuê tiếp lấy cốc trà, môi chưa nhấm nháp đã vứt mạnh ly trà xuống dưới đất. Khuôn mặt âm trầm nói: " Trà nguội rồi, đổi đi". Hơi nóng của ly trà vừa bị hất đi vẫn còn bốc lên mắt người đều thấy rõ vậy mà Vương gia còn chê nguội. Từ Khai Thông khó hiểu sai hạ nhân dọn dẹp rồi tự mình xuống pha một ly trà khác mang lên. Lần này vị trà thơm lừng, độ ấm vừa phải nhưng vừa mang lên thì bị Kim Mẫn Khuê hất đi: " Định nóng chết bổn vương sao, đổi đi". Đổi đi đổi lại đến mấy lượt cũng không vừa miệng vị Vương gia vàng ngọc. Hạ nhân trong Từ phủ cả một ngày sợ hãi đi không dám đi nép vào chỗ kín không lên tiếng. Từ lão gia trong lòng tức giận không thể biểu lộ vẫn phải đưa ra nụ cười lấy lòng mà sai thê tử xuống pha một cốc khác: " Vương gia đúng là người thưởng trà tài hoa, là Từ mỗ không chu đáo, thê tử của thần là nghệ nhân thưởng trà chắc chắn sẽ làm vừa lòng Vương gia". Hắn ngồi trên nghe vậy nhếch mép lên gật đầu nhưng trong lòng lại tràn đây nỗi chán ghét. Minh Hạo ở bên nhìn hắn như vậy cũng biết là không phải do trà làm hắn sân si mà là do đôi phu thê Từ Khai Thông. Hoàng Lan lả lướt bưng lên một cốc trà cho Kim Mẫn Khuê , khuôn miệng ngọt xớt cười hiền lành với hắn. Hắn lại thử cốc trà, nhưng vị trà chưa được vào miệng thì hắn lập tức nhổ ra ném cốc lăn lóc xuống dưới đất. Miệng khinh miệt nói:- Hóa ra nghệ nhân trà của phu thê ngươi cũng chỉ vậy, chẳng bằng một góc của Vương phi, bẩn miệng, phi- Ngươi...Hoàng Lan từ nãy giờ bị bắt nạt liên bức xúc định nói lại liền bị Từ Khai Thông lẹ tay bịt miệng lại. Ai bây giờ cũng hiểu Vương gia chỉ muốn giúp Vương phi cao lên mà hạ bọn họ xuống, bây giờ chỉ có ngu mới dám cãi lời hắn. Hai phu thê bọn họ cùng gia nhân mặt mày đen kịt quỳ xuống tạ lỗi với hắn. Y ngồi bên nãy giờ không hề lên tiếng dù biết lý lẽ cũng không muốn ngăn hắn lại, đơn giản chắc vì lời Từ Khai Thông vừa nói ngoài cổng phu mới khiến hắn để bụng. Kim Mẫn Khuê nắm tay Minh Hạo đứng lên nhìn thẳng xuống Từ Khai Thông đe dọa:- Sao có phải rất tức giận không, có phải nãy giờ trong bụng các ngươi muốn giày xéo bổn vương ra làm trăm mảnh không? Vậy thì nhớ lấy , đấy chính là cảm giác của Vương phi khi nghe lời các ngươi nói.- Nghe cho kĩ, Từ Minh Hạo không còn là con út của Từ gia nữa rồi, y bây giờ là Vương phi của Tứ Vương gia - Kim mẫn Khuê ta, nếu dám hỗn hào với Vương phi tức là không coi trọng bổn vương. Dám làm dám chịu...giết không tha. ---------------------------------------------------------------------------------------------------------Mình sẽ đổi xưng hô từ ta-ngươi thành ta-em nhé vì từ chương này là hai bên bắt đầu có tiến triển ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com