TruyenHHH.com

Fic Seventeen Gyuhao Nhat Pham Vuong Phi

Minh Hạo vội lau những giọt nước mắt vừa rơi bừa bãi trên khuôn mặt trắng mịn, liếc nhìn sang Nhân Tuấn bên cạnh mà hỏi lại

- Vương gia như vậy là đồng ý đúng không?

Thấy được sự khẳng định chắc nịch của người bên cạnh mà lòng y nhộn nhạo như có hàng trăm con bướm đang bay loạn trong bụng. Chỉ một bữa cơm cũng khiến y thấy ngày hôm nay thật tươi sáng.

Vội bảo người hầu dọn dẹp qua một lát rồi xuống bếp muốn tự mình làm món ăn. Bếp ăn Vương phủ không quá lớn nhưng lại đầy đủ các nguyên liệu cần thiết.

Minh Hạo vui vẻ lấy hết thứ này đến thứ khác, hết nhào bột rồi lại nặn nhân. Dường như những công việc này chả nặng nhọc chút nào, mỗi bước làm đều thoăn thoát như là chú ong mật đang tuyệt vọng lại tìm được bông hoa tươi cứu rỗi đời mình.

Nhân Tuấn đứng bên ngoài nhìn chủ tử như vậy trong lòng không khỏi trào lên một cỗ xót xa. Vất vả như vậy, cuối cùng đổi lại được gì chứ.

- Vị huynh đài này, có thể giúp ta đổ nước mì vào bát không, nồi to quá ta sợ sẽ đổ mất.

Minh Hạo muốn làm một bát mì Tứ Xuyên cho Mẫn Khuê nhưng lại chẳng thể nào bê được chiếc nồi lớn đang đựng nước nóng ở phía kia. Quay qua quay lại thấy một phụ bếp vẫn luôn đứng đó quan sát liền đánh tiếng nhờ vả.

Nhưng quả nhiên là thời thế quyết định mọi thứ, tên phụ bếp đứng đó khoanh tay nhìn vị Vương phi rồi cười khểnh

- Thiên à, không ngờ cũng có thể cho ta sống đến ngày hôm nay để thấy được việc này, Vương phi thất sủng không khác nô bộc là bao lại muốn sai bảo người khác.

- Ê tên không tóc, ai cho phép ngươi dám nói với Vương phi như vậy

Tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt tên phụ bếp, Nhân Tuấn nghe thấy tên đó nói nhăng nói cuội xong mới kịp phản ứng nhảy vào đấu võ mồm bảo vệ chủ tử.

- Sao hả tiểu tử thối, nghĩ là chủ tử nhà các ngươi cao sang sao, ta phi !

- Ha cái đồ mặt đà điểu người chồn hôi, chủ tử ta đường đường là do Hoàng thượng ban hôn , Vương gia danh chính ngôn thuận thú về đây, không cao sang sao, ít nhất là cao sang hơn cả ba đời nhà ngươi, ta đây phi, phi...

Minh Hạo thấy việc ngày càng to, mọi người cũng tụ tập đông liền kéo Nhân Tuấn lại bên mình nhỏ giọng chịu đựng hoà hoãn. Nhưng thấy địch nhường lại đâm có hỉ, tên phụ bếp thấy Minh Hạo nói vậy lại càng được nước lấn tới

- Aiya, ta nói cho các người biết, nô bộc thì mãi mãi chỉ là nô bộc, có lăn được lên giường của Vương gia nhà ta được thì cũng mãi là nô bộc.

- Ngươi..

- Xàm ngôn!

Cả đám đông đang đứng vậy quanh vội tách sang hai bên quỳ rạp xuống. Minh Hạo hướng ra cửa liền nhìn thấy Mẫn Khuê, mày cau chặt lại, hay tay chắp sau lưng hùng hổ tiến tới đứng trước mặt bọn họ. Hắn kéo lấy tay Minh Hạo để y đứng lên trước tên phụ bếp cũng như áp sát vào lồng ngực Mẫn Khuê.

- Tát hắn!

Minh Hạo hoảng hốt nhìn lên mắt Kim Mẫn Khuê. Tay run run muốn giật lại.

- Ta..

- Ta nói ngươi tát hắn, Minh Hạo!

- Mẫn Khuê, ta..ta không thể

Minh Hạo hấp tấp rụt tay lại, nhìn sang người kia đang run rẩy quỳ dưới chân rồi lại nhìn Mẫn Khuê.

- Được, ngươi không làm được, vậy để ta

Nói là làm, Kim Mẫn Khuê giơ chân lấy lực mạnh nhất mà đá bay tên phụ bếp, tiến lên hai bước đứng trước mặt hắn quát lớn

- Khinh thường Vương phi tức là khinh thường quốc pháp, sỉ nhục mặt mũi của ta. Người đâu, lôi ra ngoài, đánh chết

Tên phụ bếp sợ hãi dập đầu xin tha, tay chân run tẩy bò ra túm lấy chân Minh Hạo xin tha mạng. Tay chưa kịp bám vào y phục Minh Hạo đã bị Mẫn Khuê đá thêm một lần nữa rồi bị người lôi ra ngoài.

Tiếng gào khóc vang vọng cả Vương phủ khiến người hầu kẻ hạ lại lạnh đi mấy phần quỳ hạ thấp người xuống.

Kim Mẫn Khuê quay qua nhìn Từ Minh Hạo vẫn đứng như trời trồng từ khi hắn đến, hai mắt dao động không biết để vào đâu. Hắn thở dài nhìn y dặn dò:

- Ngươi là chủ tử của bọn họ, không cần kiêng kị gì cả, người đáng được thưởng thì thưởng , kẻ đáng bị phạt thì phải phạt.

Nhân Tuấn đứng trong góc nãy giờ liền nhanh nhảu nói vào.

- Vậy Vương gia, chủ tử của nô tài bị bắt tự dọn dẹp phòng và giặt y phục, những người đó Vương phi có được xử phạt không?

- Nhân Tuấn, không cho phép em nói bậy

- Em không nói bậy. Chủ tử từ khi người về đây đã ngày nào được cơm ngon canh ngọt, đêm ngủ lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc cả người mồ hôi lạnh. Không những thế trong mùa đông lạnh như vậy còn phải tự giặt y phục, kể cả khi người ở trong cung cũng không phải làm loại việc này, Thái Hậu....

- Nhân Tuấn! Em... khụ khụ

Minh Hạo quay ra nắm chặt lấy tay người hầu mà hít một ngụm khí lạnh để bình tĩnh lại bị khói bếp chặn trong cổ họng ho sặc sụa. Nhân Tuấn thấy vậy vuốt vuốt cái lưng gầy gầy của y rồi chạy vội đi múc nước, tay trái hết vỗ lưng rồi lại đến vuốt vuốt ngực chủ tử mình.

Kim Mẫn Khuê nhìn một màn trước mắt lại xót xa nhìn cổ tay nhỏ nhắn vẫn luôn nằm trong bàn tay thô ráp của bản thân, cổ tay trắng trẻo do bị lực bóp mạnh mà đã hằn lên những vệt đỏ. Hắn đợi hai người trước mắt bình tĩnh lại rồi mới gọi quản gia vào.

Quản gia thật sự đã biết thể nào Vương gia cũng sẽ trách tội thân già này, thập thò đứng ở cửa hồi lâu chưa dám vào thỉnh tội đã nghe thấy tiếng Vương gia triệu tập. Ông run run bước vào quỳ trước mặt hắt

- Bắt hết những kẻ mang trọng tội khinh thường người trong hoàng gia nam thì đánh chết, nữ thì đánh 50 trượng rồi đuổi ra khỏi phủ. Còn ngươi cũng tự mình đi ra lãnh 10 gậy vì tội không quản được người dưới trướng.

Mọi việc xong xuôi cả, hắn phất tay cho gia nhân lui xuống toàn bộ chỉ để lại hắn cùng Minh Hạo trong phòng bếp ngột ngạt. Y mất tự nhiên mà lùi lại vài bước liền bị Mẫn Khuê tóm lấy eo nhỏ mà kéo vào lòng, tay to thô ráp của người cầm kiếm lâu năm đưa lên vỗ vỗ ở lưng của y. Hắn nhỏ giọng thì thầm làm nước mắt long lanh nãy của Minh Hạo vừa khô nay lại tràn đầy khóe mắt

- Ta xin lỗi, là lỗi của ta để ngươi chịu uất ức rồi.

Hai người ôm nhau một lát mới buông ra, Mẫn khuê nhìn người trong lòng mặt đỏ hồng nhuận, môi mím chặt nhưng trên khóe miệng vẫn mỉm cười hiền lành mà tim bất giác đập nhanh lên một nhịp. Hắn ái ngại nhìn ra cửa khó xử nói một tiếng bảo Minh Hạo ra ngoài đi rồi cất bước rời khỏi gian bếp để lại thê tử ngại ngùng đến nỗi tay chân luống cuống không tháo nổi chiếc tạp dề lỏng lẻo trên người

" Có hay chăng chàng đã rung động rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com