Fic Request Ishigami Akashi
*
Theo kế sách của Ice, Taufan sẽ phải tự làm bánh cho Halilintar nhằm chiếm lại trái tim cô nàng-vốn đã bị "thứ bánh trái gì đó" cướp đi. (?) "Dĩ độc trị độc, dĩ bánh trị bánh. Vốn là vậy mà." Ice điềm nhiên.Taufan ngẩn người, "Nhưng tớ không biết làm bánh." Cô chán nản nhìn quanh, "Mà Gem mama bận hẹn hò với chợ, cũng chả có đây luôn." Tính ra cô còn nhớ công thức làm bánh quy xà phòng, nhưng cái đó chắc chỉ cướp được cái mạng Halilintar là giỏi.Ice vẫn bình thản, "Tớ sẽ giúp."...Đôi đồng tử xanh Sapphire nở lớn bằng dĩa ăn, "Cậu biết làm bánh à?!"Ice gật đầu, "Tớ biết nấu ăn.""Thế sao cậu chẳng bao giờ nấu?!""Có Gem mama rồi. Thorn cũng đâu có nấu."Taufan lẩm bẩm, "Trường hợp của Thorn khác chứ."Thorn-cô nàng màu xanh lá cây của cả nhà-có phong cách nấu nướng mà không một ai trên thế giới này có thể bắt chước: Loại thực phẩm duy nhất cô nấu được là đồ chay, và nấu ngon hết ý! Mà "chay" không có nghĩa chỉ toàn rau củ quả không đâu, nó còn có nấm, đậu hũ, giả thịt từ đậu nành và vô vàn các món giả mặn nhưng thực ra vẫn là chay nữa. Nhưng khổ nỗi... cứ động tới món mặn "thứ thiệt" là cổ lại bó tay, không hiểu bằng cách nào, mỗi lần Thorn cố nấu thịt cá là nó lại cháy đen thui, không có lửa vẫn cháy! Đến nỗi có lần Solar phải đặt giả thuyết rằng tâm hồn Thorn chắc biết hack sức mạnh của Blaze. (?!)Thôi tạm bỏ qua tài năng kì lạ của Thorn, việc trước mắt giải quyết cho xong đã!"Tớ nên làm bánh gì giờ?" Taufan nhịp nhịp ngón trỏ lên cằm.Ice nhún vai, "Bánh kem bình thường thôi. Nguyên liệu sẵn trong bếp rồi, làm lẹ lên (cho tớ còn đi ngủ)."Trứng nè, bột Gelatin nè, đường nè,...Hai cô nàng xanh dương bày biện "đồ nghề" lên bàn ăn, xem xét tỉ mỉ. Cuối cùng họ nhìn nhau.Xanh đối xanh."Bắt đầu nào!"*
"Ice này." Taufan gọi."Hửm?"Taufan đăm đăm nhìn xuống cái tô, "Tớ tưởng... nhà mình dùng trứng gà công nghiệp?"Trong tô đựng trứng là hai chú gà con đang kêu chiếp chiếp.Hai đứa nhìn nhau lần nữa.Lỗi kỹ thuật...Ice chốt, "Chơi luôn." Ice đổ bột Gelatin vô tô nhựa, không cẩn thận hất đổ tô xuống sàn. Giật mình. Tiếc của, cô cúi xuống thu vén đống bột cùng bụi sàn cả ngày chưa dọn vào lại tô. Ở bẩn sống lâu.Nhà không có máy đánh trứng. Gempa bảo chật nhà."Không sao, còn lồng cầu đây mà." Taufan vui vẻ giơ dụng cụ đánh trứng thủ công lên. Cô đánh rất hăng say, rồi xìu xuống, "Ơ... đánh tới bao giờ?"Ice trả lời, "Đến khi nó nổi bọt."Cụm từ "nổi bọt" làm Taufan thấy ơn ớn. Cô thở dài, "Chắc lâu lắm đây..."Ice lắc đầu, "Không, có cách lẹ hơn." Taufan nghe thế thì sáng mắt, song cô vội cất giọng thận trọng, "Ê, OMO Matic không xài được đâu nha.""Thì tớ đâu có nói OMO. Kia kìa." Ngón trỏ của Ice và mắt Taufan cùng hướng về một thứ nằm gọn lỏn trong góc bếp.[Sunlight chanh 100. Rửa cực dễ, sạch cực nhanh!]..."Cậu nghiêm túc chứ hả?"Mặt Taufan chảy nhão ra. Ice gật đầu ra vẻ "thanh niên nghiêm túc". Gật dứt khoát luôn ấy chứ.Thấy Taufan có ý nghi ngờ, Ice bước đến trước mặt cô nàng, đặt cả hai tay lên đôi vai nhỏ nhắn kia, "Tin tớ đi, Sunlight chanh thực ra rất tốt. Có chữ "chanh" là đã tốt rồi. Chanh cung cấp vitamin C cho cơ thể, làm đẹp da và giúp tinh thần sảng khoái. Khi được cho vô Sunlight nó còn thêm công dụng tẩy sạch, tẩy rửa mọi cặn bã khỏi tâm hồn bẩn tưởi của Hal... Nói chung là tốt cực kì ấy, tốt lắm luôn, nên cứ dùng nó đi." Đôi ngọc Topaz kiên định nhìn vào Taufan, khiến cô nàng hoàn toàn bị thuyết phục. Nói gì thì nói, IQ của Ice 300 lận mà~Ice khuyên, nếu muốn phát huy hết công dụng của Sunlight chanh thì tốt nhất nên dùng... nửa chai. (Xài hết sợ mama mắng).Và Taufan... hớn hở làm theo."Woah! Chúng ta có nhiều bọt chưa này! Thơm quá đi mất, còn đẹp nữa!""Tớ đã bảo mà~"Bỗng nảy sinh một vấn đề."Nhà hết đường rồi..." Taufan buồn bã nhìn hũ đường trống trơn. Gempa chắc đi chợ mua thêm đường đây. Ahhh sao mama không về lẹ đi?"Không sao, chúng ta còn muối, Ajinomoto, cát và vỏ sò nghiền. Là tinh thể cả thôi, tống hết vô đi." Khi nói câu này, Ice đã và đang nhét các thứ kể trên vào tiền thân của món bánh ngọt có nhiệm vụ "chiếm đoạt trái tim" Hali-monster. Chỉ không biết là theo nghĩa nào?Taufan cau mày, "Nhưng không còn sữa luôn. Coi như bỏ sữa, thì mình cũng chả có bình xịt kem." Quái đản, đồ đạc trong nhà sao cứ bay đi hết thế này? Hồi nãy Ice vô bếp điểm qua, bảo là đủ lắm mà. Cơ mà cái thùng cậu ấy vứt ra ngoài lúc đó đựng gì nhỉ?Cô quay lại, nghe Ice cười hì hì, "Cứ chất lỏng màu trắng thì thành sữa thôi." Dứt lời cô cẩn thận rót một thứ y vậy vào hỗn hợp Sunlight chanh + gà con + tinh thể các loại + bột bụi bẩn.Taufan thắc mắc, "Cái gì đấy?"Ice đáp gọn, "Sơn."... (Thảo nào cứ nghe mùi nồng nồng khó chịu)"Cậu cho CÁI GÌ cơ?!!!" Taufan hét toáng lên.Ice giật mình, "Hả?" Thầm nghĩ, "Chết cha, mình có hơi quá trớn rồi không?"Taufan phăm phăm bước tới, giật lấy hộp sơn từ tay một cô nàng Ice đang ngây sững, và... đổ tiếp vào tô hỗn hợp....Trong lúc Ice còn ngơ ngơ, Taufan phấn khởi, "Ice, cậu đúng là thiên tài. Miễn dùng sơn chất lượng tốt thì sẽ lên màu rất đẹp đúng không, còn có độ đông nhất định, mùi khó chịu thì đã có mùi chanh át đi nữa! Ý cậu là vậy nhỉ? Ice giỏi quá!"Ice nghe vậy dần trấn tĩnh, cố ra vẻ như mình biết hết rồi, chả có gì đáng ngạc nhiên, "Ừ."Hai cô gái vừa làm bánh vừa tíu tít trò chuyện, chắc mẩm kiểu gì mình cũng sẽ cho ra một thành phẩm tuyệt vời (hoặc một công cụ giết người tuyệt vời).Cho vào lò nào!"Ưm... nướng cỡ nhiêu độ ta?" Taufan băn khoăn.Ice tuyên bố, "500°C."Taufan nhìn Ice."Tớ không giỡn." Ice nói chắc như đinh đóng cột, "Cậu biết đấy Taufan, không như Sunlight, sơn cực kì độc hại. Bởi vậy, để đảm bảo sức khỏe cho Halilintar chúng ta cần diệt những yếu tố gây độc của sơn trong bánh, tức là phải viện đến nhiệt độ cao-sát thủ phân hủy độc tố. Tớ còn định cho đến sức nóng mặt trời luôn kìa, mà sợ bánh tiêu luôn nên giảm xuống đó." Càng nhiều thông tin có thực càng dễ dụ đối phương.Và đương nhiên, Taufan tin sái cổ. Thực tế, cô còn vặn nhiệt độ lên 600°C để phân hủy được nhiều độc tố hơn. Rất rất hên rằng lò nướng nhà cô thuộc loại trâu bò có một không hai trên thị trường, chứ lò thường làm sao chịu nổi!Tèn tén ten, bánh ra lò.Taufan cau mày, "Không được đẹp mắt lắm."Trước mặt hai người là một đống than đen thùi lùi."Để tớ." Ice ra tay đổ than vào nồi nước, đóng băng cả nước lẫn than lại rồi khoét ra đặt lên bàn. Nhìn cũng... nghệ thuật đấy chứ. Đẹp y chang nước cống đông lạnh.Tới khâu trang trí."Nhưng mình không có bình xịt kem." Taufan nhắc Ice. Cô đương tính chạy ra ngoài mua thì bị ngăn lại, "Mất công."Taufan nhướng mày.Ice bảo, "Cái này cũng tốt, bổ dưỡng nữa."Cô đưa cho Taufan một chai Mayonnaise.Taufan từ lâu đã tin Ice 100%, nên cô chẳng ngần ngừ cầm lấy ngay, lại còn chịu khó nghe người kia thuyết, "Mayonnaise là một loại sốt sánh mượt xuất phát từ phương Tây, tuy hiện thời người ta chỉ dùng nó để chấm nem chả, hải sản và làm salad nhưng tớ cá dùng nó thay thế kem tươi cũng ngon hết sảy. Nó còn cung cấp vitamin A, D, B12, sắt, Magie và Canxi nữa đó, bổ thế còn gì." Taufan nghe mà thán phục kiến thức quảng đại của bạn mình, cô gái ngây thơ gật đầu lia lịa, tuân theo răm rắp.Chỉ trong vòng ba phút, tảng "nước cống đông lạnh" đã được bao phủ bởi "kem" Mayonnaise, có thể ăn kèm đồ nhắm.Đương nhiên còn phải trang trí thêm trái cây tươi, thường là dâu tây, nhưng nhà đang dư cà chua nên Ice tiện tay thái mỏng rồi bày biện đẹp mắt lên mặt bánh. Đại loại là: "Cà chua cũng chua như dâu tây, chứa nhiều vitamin A, blah blah blah..." Suy ra chiếc bánh này là loại bánh ngọt có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thế giới. Hali-monster sướng nhất rồi nhé!Trắng với đỏ thôi hơi đơn điệu, thêm chút xanh lá nha~Hành nè! Hành đại hạ giá nè! Thái mỏng như tơ luôn nè!Tím thì sao nhỉ?Cà tím xông lên!Còn cam thì...Rồi hồng...Và...*
Buổi tối.Hôm nay khác mọi khi. Thông thường Halilintar sẽ đi tắm sớm, ăn cơm, làm bài tập hoặc giải trí chút xíu rồi leo lên giường ngủ.Còn giờ..."Đây là...?" Halilintar nêu lên phần đầu một câu hỏi mà cô thực tình không muốn được trả lời.Câu hỏi đầy đủ thế này: "Đây là cái thứ quái quỷ gì thế?" nhưng sợ người yêu đau lòng nên cô không dám nói, nhưng thực sự thì thứ trước mặt cô là cái thứ quỷ gì vậy?! Tại sao nó lại chèm bẹp kem trắng thế kia, mà có phải kem không chứ? Rồi còn nào hành nào cà chua nào cà tím ngổn ngang, cô có theo chế độ ăn chay trường đâu! Và cái mùi của nó... Cái mùi ấy làm dạ dày Halilintar nhộn nhạo một cách đáng ngại, nhưng giờ cô tốt nhất nên ngồi im, chạy vào nhà vệ sinh là bị người kia đoán ra ý đồ ngay!Nhưng mà... ý đồ của cô ấy... đừng có nói là..."Mời thưởng thức, Hali~!" Taufan chìa chiếc thìa inox tới sát miệng người yêu....Halilintar lắp bắp, "Cậu... à ừm... muốn tớ ăn hả? Cái... ơ... (cô lục lọi từ điển ngôn ngữ trong đầu mình) cái bánh này ấy hả?"Taufan hào hứng gật đầu, một cử chỉ làm Halilintar toát mồ hôi hột, "Bánh tớ tự làm đó. Ngon miệng nha Hali~"Câu nói đó tác động đến Halilintar sâu sắc.Bánh cậu ấy... tự làm?Cô nhìn thành phẩm của Taufan lần nữa.Kì ghê, sao kem chèm bẹp vẫn cứ chèm bẹp, rau củ ngổn ngang vẫn cứ ngổn ngang, và mùi khó ngửi thì vẫn cứ khó ngửi mãi thế chứ! Bọn bay không thể vì sự thật là do Taufan làm ra mà trở nên ngon mắt hơn chút à?! Haizzz xem ra chiêu tự kỷ ám thị này không hiệu quả rồi... Cái đống này chẳng thèm trả lời mình.Nhưng mà, Halilintar tự vỗ về bản thân, biết đâu bề ngoài như vậy mà bên trong không phải vậy thì sao? Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, khéo cái "bánh" này lại ngon đến mức khiến mình bay lên tận thiên đàng ấy chứ. Cố hết sức tin vào lý luận của chính mình, Halilintar dứt khoát cầm thìa thọc vô lớp "kem" nhão nhoét.Cốp!Đầu thìa inox cụng vô một vật thể cứng... tương đương cái thìa.Halilintar và Taufan nhìn cái "bánh"."Ơ..." Halilintar ngơ ngác. Sao lại...? Nhưng cô một lần nữa (thực ra là lần thứ n) khuất phục trước ánh mắt cún con của Taufan. Vận sức vào cả hai tay, Halilintar cố gắng xọc thìa xuyên qua vật thể bí ẩn bao phủ bởi "kem", loay hoay một hồi cũng xén được một miếng nhỏ. Cùng lúc chất lỏng đen thùi trào ra từ vết xén.Chuyện này... càng lúc càng không ổn.Tuy vậy, ánh mắt của Taufan vẫn nguyên công hiệu ở lần thứ n+1. Halilintar (bắt buộc phải) nhét miếng "bánh" vào miệng."Măm măm..."Taufan nhìn quai hàm Halilintar chuyển động, cô ngọ nguậy không ngừng trên ghế, thì thầm, "Sao?"Halilintar không trả lời.Chính ra cô không thể trả lời.Bên trong tâm trí Halilintar, "Á á á, đây là cái gì?! Carbon? Acid?! Đống kem này là Mayonnaise à?! Lạy Chúa, thà tương ớt còn chịu được chứ mình thích Mayonnaise quái đâu! Rau củ này là đồ tươi sống?! Mình có phải Thorn đâu!!!"Taufan thấy mặt Halilintar ngơ ra không biểu cảm, miệng lại còn há hốc thì chột dạ. Cô chọc chọc người kia, "H... Hali?"Halilintar bừng tỉnh, trong lúc vội vã hồi đáp, cô đã làm một việc đáng hận hết sức: Nuốt luôn đống "bánh" chết người xuống họng. Và giờ thì bao tử của cô bốc cháy. Ahhh!!! Mình nói lên thiên đàng, nhưng không phải theo nghĩa đen!!! Chính trong cơn đau bụng thập tử nhất sinh, ánh mắt Halilintar bắt gặp mẩu giấy nhỏ chèn dưới dĩa "bánh kem"."Halilintar yêu Taufan lắm nhỉ?Cậu sẽ không từ chối món bánh người cậu yêu dốc công làm đúng không~?Liệu mà nuốt hết đi.Ice"Cuối mẩu giấy còn vẽ hình con quỷ đầu mọc sừng, tay cầm dao.Halilintar vỡ lẽ.Aaahhh, nhất định là con nhỏ đó lại chơi khăm mình rồi!!!May thay, cuối cùng thần may mắn cũng rủ lòng thương với cô nàng mắt đỏ, sai Gem mama về nhà đúng lúc đó, kịp thời hốt hết đống "thành phẩm" kia đi. Nhưng "lực sát thương hệ tiêu hóa" từ những món ăn của Taufan và sự "tận tình hướng dẫn" của Ice đã kịp hợp thành một đòn combo chí mạng, một hit chết luôn, tống tiễn Hali-monster vào bệnh viện ngay tức khắc.*
Những ngày tiếp theo với Taufan đúng là khốn khổ.Halilintar cũng không nằm viện lâu lắm, ít nhất không lâu bằng Gempa hồi xưa, khoảng một tuần là được thả về rồi. Nhưng từ bữa đó Taufan cứ tránh mặt Halilintar suốt, những lúc hai người bắt buộc phải ở gần nhau như ăn cơm chẳng hạn, thì đầu cô cứ cúi gằm xuống. Còn khi đi ngủ? Bao giờ cũng chờ Halilintar thiếp đi rồi mới len lén bò lên giường, ôm gối quay mặt ra chỗ khác. Nói chung là vô cùng thảm thương.Vì cô đang cảm thấy tội lỗi chết được.Sau khi đưa Halilintar vào viện, Gempa đã cho Taufan biết rằng loại bánh mà cái cậu bắt cặp với Halilintar giờ Nữ công gia chánh làm đúng là ngon thật, thành thử cô nàng mới hỏi công thức vì muốn làm cho Taufan ăn, thế là cậu kia dẫn Halilintar đi mua nguyên liệu bởi có một số thành phần đặc biệt mà chỉ vài tiệm mới có. Taufan chẳng rõ đầu đuôi, tự dưng lo lắng vớ vẩn, lại còn nghe lời Ice "tận tình chỉ bảo" dù cô thừa biết hai người đó ghét nhau đến tận xương, rốt cuộc... Giờ còn trách ai được nữa, chỉ tại Taufan ngốc nghếch, thật chẳng dám nhìn mặt Halilintar nữa thôi!Và ngay lúc này, khi đang (một lần nữa) gặm nhấm những suy nghĩ tiêu cực kể trên, Taufan vẫn không thể không để ý nhịp thở đều đặn của người nằm kế bên mình.Rõ quá rồi, đang là giờ đi ngủ. Taufan khó ngủ cũng từ bữa đó. Đã không dám lên giường cùng lúc với Halilintar thì chớ, cô ấy ngủ rồi cô cũng chẳng yên thân, cứ sợ khi ngủ say theo quán tính lại lăn xả tới chỗ người kia thì xấu hổ chết.Taufan thở dài.Làm sao đây, chẳng lẽ cứ thế này mãi?Cá nhân cô cũng không hiểu chính ra mình sợ cái gì nữa. Trong tai họa vừa rồi chẳng có ai trách móc Taufan hết, kể cả Halilintar. Gempa chỉ phạt Ice vì cái tội chỉ bậy chỉ bạ cho Taufan, bắt cô nàng xử nốt đống "bánh" chết người. Nhưng Ice khôn lắm, vâng vâng dạ dạ vậy đó, Gempa vừa bỏ đi là cô lập tức đổ cái đống đó vào thùng rác.Ghét nhất khi buồn mà không biết mình buồn vì cái gì.Taufan nhìn chằm chằm lên bức tường bên kia phòng, tường phòng xanh nhạt sơn những cánh hoa bay lượn.Có phải mình... buồn chính mình không?Bởi cô quá ngốc nghếch, quá thiếu tin tưởng vào Halilintar đi. Thực lòng cô biết chứ, biết người yêu sẽ không đời nào quay lưng lại với mình, nhưng cảm giác sợ mất người kia thì chẳng sao rũ bỏ được. Hai người đã từng cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần, nhưng lần nào Taufan cũng cảm thấy mình là người yếu hơn, lúc nào cũng phải có ai đó bảo vệ che chở. Mà dám thế thật lắm. Nên cô sợ vô cùng, cái ý nghĩ một ngày nào đó Halilintar bước đi bên cạnh một người khác.... không phải là cô.Chỉ mới tưởng tượng thôi mà Taufan đã phải rúm người. Sợ. Sợ quá.Khóe mắt cô nóng lên, lệ bắt đầu đong đầy nơi đó. Taufan thấy tức. Lại mít ướt. Cô lấy móng tay quệt nước mắt. Tính Taufan trẻ con vậy đó, chuyện không có gì mà cũng khóc, còn chuyện "có gì" thì ôi thôi khỏi nói, lụt nhà được luôn. Những giọt nước mắt vô tích sự này, tại sao cô không thể nào ngăn chúng lại chứ, hay chỉ là nuốt ngược vào trong thôi cũng được? Tại sao?Rồi một cánh tay ấm áp quành qua eo Taufan, kéo cô áp sát vào lòng ai đó.Taufan thoáng giật mình ngoái sang. Khuôn mặt thanh tú của Halilintar kề ngay sát mặt cô, hơi thở ấm áp của cô ấy phả lên da mặt Taufan, cù cù, làm cô thấy nhột. Hàng mi dài khép chặt che đi đôi đồng tử đỏ rực bức người, từng đường nét trên mặt dãn ra, tạo cảm giác dễ chịu.Taufan thầm cười khổ. Hóa ra cô không phải người duy nhất có quán tính lăn vào lòng người yêu.Rồi cô nghe thấy nó.Thịch. Thịch. Thịch.Trong cảnh tối tăm yên ắng, tiếng tim đập nhịp nhàng vang lên đều đặn như tiếng đồng hồ tích tắc.Taufan không kìm được cái rùng mình. Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cô từ từ chuồi ra khỏi cái ôm của Halilintar... để rồi bị ghì lại.Không thoát nổi rồi...Taufan khẽ chau mày.Ishigami Akashi, từ khi bị tách ra thành bảy con người thì nhân cách gốc được lập trình coi như đã không còn tồn tại. Tuy nhiên, một số đặc điểm mà chị Julia gọi là "gen trội" vẫn sẽ lưu lại trong cả 7 Akashi, một trong số đó chính là: "Ghét nghe tiếng tim đập".Đây không phải thứ nhà lập trình gốc có thể giải thích, bởi những đặc điểm đó vốn tự sinh ra trong quá trình thiết lập não bộ của Ishigami Akashi.Và giờ Taufan đang trải qua thứ cảm giác đó, một trong những cảm giác mà Ishigami Akashi sẽ có được nếu không bị phân tách. Không phải vì nó chối tai hay gì, đó chỉ đơn giản là một cảm nhận. Nó khiến Taufan phải ngọ nguậy không thoải mái trên chiếc giường của chính mình, trong vòng ôm của người mình yêu. Tại sao? Đã bảo là không thể lý giải.Nhưng có một suy nghĩ mơ hồ mà 7 Akashi đều nghĩ tới những lúc như vậy.Nếu âm thanh đó kết thúc...Taufan cố trườn ra thêm lần nữa."Phùùù..."Một làn hơi nóng ấm vờn lên vành tai trái của Taufan.Taufan giật nảy mình, đầu hất sang bên, "Ối...!"Đập vào mắt cô là nụ cười rộng đến tận mang tai của Halilintar, kiểu cười chuyên dùng để quảng cáo kem đánh răng. Hai viên đá Ruby hấp háy, lóe lên tia sáng ma mãnh.Halilintar thì thào, "Oh... Rốt cuộc cũng chịu nhìn tớ rồi hả~?"Taufan đỏ bừng mặt, vừa lắp bắp vừa tìm cách lảng ra xa, "H... Hali...""Ê ê, không được đi." Halilintar ôm ghì Taufan vào lòng, dúi đầu vào làn tóc thơm mượt của người kia, hít hà tận hưởng, "Cậu đấy nhé, mấy hôm rồi chẳng thèm đoái hoài gì đến tớ cả. Bộ giận tớ không ăn hết bánh cậu làm à?"Taufan càng ríu lưỡi, "L... Làm gì có... May mà cậu không ăn hết ấy chứ." Nếu là Halilintar dám sẽ cố nuốt vì Taufan lắm, "C... Chỉ là dạo này tớ..."Ánh mắt Halilintar dán chặt vào Taufan, lóe lên, "Dạo này sao?""Tớ...!"Một giây im lặng.Hai người đăm đăm nhìn vào mắt nhau.Rồi Taufan quyết định thú thật. Đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cô thấy Halilintar với bạn nam trong giờ Nữ công gia chánh đến khi làm bánh cùng Ice (tới khúc này nhìn Halilintar u ám hẳn), cô lại còn lo mình chưa đủ thành thật, kể tường tận mọi thành phần tuyệt vời giàu dinh dưỡng giúp làm nên cái bánh công phu ấy. Rất rất tường tận là đằng khác.Cuối cùng, cô nói tới những suy nghĩ ngớ ngẩn của chính mình."Hali này, có phải tớ rất vô dụng không? Đã yếu đuối còn ngô nghê, tớ rất dễ bị lợi dụng thì phải?" Taufan thở dài, "Nó thật, tớ thấy mình chả xứng đáng với cậu tí nào."Halilintar nhìn Taufan.Cô đặt lên trán người con gái nhỏ bé ấy một nụ hôn."Tất cả chúng ta..." Halilintar thì thầm nhỏ nhẹ, môi vẫn ép lên trán Taufan, "... đều vô dụng."Taufan có vẻ ngơ ngác.Halilintar tiếp tục."Nếu cậu nói cậu yếu đuối, thì tức là tớ mạnh mẽ. Một kẻ mạnh mẽ và kiêu ngạo luôn cho mình cái quyền khinh thường sự yếu đuối của người khác. Tớ sẵn sàng coi rẻ nỗi đau của người khác.Còn nếu cậu ngô nghê, thì tớ là con cáo già. Cáo già chỉ biết toan tính, không biết yêu thương.Cậu dễ bị lợi dụng, tức là tớ đa nghi. Nghi ngờ và xa cách với mọi người xung quanh, cô độc trong cái vỏ của chính mình."Halilintar mỉm cười dịu dàng."Nếu cậu không xứng đáng với tớ, thì tớ cũng chẳng xứng với cậu. Hai kẻ không xứng đôi vừa lứa vẫn cứ xáp vào nhau, thế thì đã sao? Nếu không có cậu, không có sự "vô dụng" ấy của cậu, hẳn tớ đã thành con người tồi tệ như trên. Chính tớ đây mới sợ không giữ nổi cậu đây này."Taufan đỏ bừng mặt. Cái đỏ mặt của ngạc nhiên, hạnh phúc và đôi chút tự hào.Hóa ra mình cũng...Taufan rúc sâu vào lòng Halilintar, thỏ thẻ, "Cảm ơn cậu.""Ừm hứm. Không có chi~ Tớ chỉ cần một thứ.""Là gì?"Taufan chạm phải ánh mắt nham hiểm của Halilintar."Nếu cậu nói mình yếu đuối, hãy chứng tỏ sự yếu đuối đó ngay bây giờ nào."Nụ cười của Taufan chợt run rẩy, "Ý cậu là..."Một nụ hôn. Câu trả lời ngắn gọn thế thôi. Còn kế tiếp ra sao thì hạ hồi phân giải.*
Ice nằm chong ngóc một mình trong phòng khách. Sau tất cả, cô lại được hẹn hò với em sô-pha yêu quý.
Ice đang đợi Blaze đi tập bóng rổ về.
Rõ chán, đã bảo tập vừa phải thôi, cứ về nhà muộn thế này lỡ có chuyện gì thì sao? Dù không biết là có chuyện với Blaze hay với kẻ chọc đến cô nàng...
Ice nhớ lại hôm làm bánh với Taufan.
Tiếc thật, biết vậy không để nhiệt độ tận 600, bánh cháy đen thì bao nhiêu "gia vị" chứa đầy tâm huyết của mình đều không còn ý nghĩa. Nào Sunlight chanh 100, Ajinomoto, rồi cả sơn Tokyo nữa chứ.
Thôi bù lại cũng đẩy nó ra khỏi nhà được một tuần.
Ice cười khẩy. Mấy lại, tình duyên của chúng nó coi bộ càng thêm thắm thiết.
Chuyện tình cảm là chủ đề duy nhất Ice không rắp tâm phá hoại của Halilintar, vừa rồi cô cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi. (!)
Nhưng mà, lần sau chắc chắn sẽ nướng ở nhiệt độ thường, phá đi mấy hương vị "ngọt ngào" độc đáo kia thì phí lắm.
Ice trở mình, nghiêng đầu, ngón trỏ tay trái ép lên má, nở nụ cười trong cảnh tối đen.
"Hay là tôi cho các người ăn thử nhỉ?"
*End*
*Rất hy vọng Sakura và Aoi sẽ hài lòng với fic-request này.
Và Ice đang mời hai người ăn bánh đó, các Reader khác nữa. Mọi người mại dzô~!*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com