Fic Request Ishigami Akashi
*Fic-request 20 thuộc về bạn @Nhipl18. Đây là một request tam đề với các từ chủ đề sau: - Người cá.- Hoàng tử.- Phù thủy.Có lẽ nó không được ngọt ngào như bạn mong đợi, nhưng Au hi vọng bạn sẽ thích nó nha.*Đó là một câu chuyện rất quen thuộc thôi.Ầm ầm!Cột sét đánh thẳng vào màn đêm đang cuồn cuộn, sóng nước uốn lượn bắn tung, tựa những giọt mực đen, vào phông nền bão giông dữ dội. Gió thổi thốc lên, cuốn theo nước đen ngòm và bụi, gỗ tông thẳng vào mặt biển.Bụi, gỗ?Ánh chớp lóe lên, chiếu tỏ hình dạng con thuyền lớn ngả nghiêng giữa trời gió bão. Một màu đen góc cạnh nổi trên màu xám xịt nhộn nhạo khổng lồ, tựa một món đồ chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh nát."Cột buồm gãy rồi!""Nước đang tràn vào...""Hoàng tử! Hoàng tử!"ẦM!Sấm sét giáng xuống cột buồm đã gãy làm đôi, lần này hoàn toàn xé toạc những gì còn sót lại của nó. Hàng tràng tiếng rắc rắc khủng khiếp vang lên, kết hợp với lỗ thủng do đâm vào đá ngầm, thân tàu toác ra từng chút một. Mũi tàu hướng lên trời, dần chìm xuống.Mang theo con người.Một đôi mắt chợt sáng lên giữa lòng biển sâu, chờ đợi."Ai...?"
*
Rào..."Haaa..."Bàn tay quờ quạng một hồi, bám vào tảng đá, lấy đó làm điểm tựa nhấc người lên. Chủ nhân thở hổn hển, liếc nhìn lí do khiến chuyến bơi đáng lẽ rất nhẹ nhàng lại thành ra mất sức thế này.Con người.Cậu dùng cả hai tay kéo người đó lên mỏm đá, để người ta nằm ngửa. Sau khi bão tan, mặt trăng một lần nữa ló dạng, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên khuôn mặt an tĩnh tựa một lớp màng mỏng lấp lánh."Con người..."Hai từ mãi quanh quẩn trong tâm trí cậu, bật thành lời.Cũng không khác mình lắm. Mắt, mũi, miệng. Vị trí, hình dáng. Làn da vì ngâm nước lạnh mà tái nhợt, lạnh băng, nổi bật giữa những lọn tóc thẫm màu. Người này vẫn còn bất tỉnh, không biết đằng sau hàng mi kia là đôi mắt như nào nhỉ?Cậu đổi tư thế, thay vì chống hai cùi chỏ xuống mỏm đá, cậu nhấc người ngồi thẳng lên, hai tay đưa ra sau. Ánh mắt chưa một lần rời khỏi khuôn mặt phủ lớp màng mỏng bàng bạc, nhợt nhạt, trắng đến mức có chút ánh xanh. Từ từ quan sát cả thân hình, người đó mặc những thứ thật lạ lẫm, cậu không biết những chất liệu này được gọi là gì. Cậu đã được cho nhìn vài thứ tương tự nhưng... đây, đây là "trang phục" nhỉ? Trang phục của người này đẹp hơn nhiều.Cậu vỗ vỗ lên phần cơ thể dưới eo của người đó.Đây là điểm khác biệt duy nhất.Mặt nước hãy còn bao quanh nửa thân dưới của cậu chợt rúng động, từng vòng nước lớn nhỏ lần lượt loang ra, rồi đột ngột bề mặt lấp loáng ánh trăng bị phá vỡ, một vật thể cong dài quẫy lên hắt ra thứ ánh sáng lấp lánh.Đuôi cá."Con người." Cậu thiếu niên đưa một tay lên môi, cặp mắt vàng sáng rực, sắc vàng đẹp đẽ một cách quái dị. Tay kia sờ lên mặt người kia, "Con người..."Đằng sau những ngón tay thanh mảnh, bờ môi chuyển động, âm thanh ngòn ngọt, tròn trịa tựa những hạt châu từ đầu lưỡi lăn ra.Và mặt biển bỗng trở nên yên ả hơn bao giờ.*
Ai cũng biết rằng sâu dưới đáy đại dương là vương quốc của vua thủy tề. Cung điện nguy nga, rạn san hô lộng lẫy, từng đàn cá tôm bơi thành dòng tựa những dải lụa, tấp nập mà chẳng xô bồ, một bức tranh đẹp với những đường nét uy..."VỀ RỒI! CON VỀ RỒI! VỀ RỒI NÈ!"... nghiêm."Ahaha!" Cái bóng uốn lượn từng vòng lớn rẽ nước xoèn xoẹt, xả bọt tứ tung vào mặt hàng lính canh. Thủ phạm hai tay cắp đầy những thứ kì lạ như trước giờ, cơ thể tựa tên bật khỏi cung tông thẳng vào cánh cửa đôi trắng ngà khiến nó bật tung, bột nghiền từ vỏ sò rơi lả tả."Earthquake!" Thủ phạm chẳng có vẻ đau đớn gì sất, giơ cao mấy cái túi lòe loẹt sắc màu, cười toe, "Anh về rồi nè."Người được gọi, cũng là chủ căn phòng bị đột nhập, tươi cười giơ tay, "Cy!"Vua thủy tề có ba người con trai. Vì lí do nào đó, ông đặt cho cả ba những cái tên của thiên tai, và hết hai trong số đó chẳng liên quan gì tới biển cả. Cyclone, "lốc xoáy", là hiện tượng quen thuộc với đại dương nhất nhưng đứa con giữa mang cái tên đó lại là đứa hay đi chơi xa nhất, và mỗi lần trở về là một lần gióng trống khua chiêng. Mà lần nào cũng vậy, cậu chẳng thèm chào hỏi vua cha mà chỉ hét một câu "CON VỀ RỒI!" cho cả cung điện cùng nghe, còn bản thân luôn xộc vào phòng em út trước tiên.Earthquake.Để khoe với nó những thứ mình mang về từ đất liền."Anh không nghĩ mình sẽ hốt được nhiều đồ như vậy, biết thế anh đã mang nhiều ngọc trai hơn rồi." Cyclone dốc ngược một cái túi xuống sàn, mấy thứ đồ chơi trên đất liền rơi lộp độp. Hoàn toàn vô dụng, nhưng trong mắt hai người cá với tâm hồn như tấm chiếu mới này thì mấy thứ đó thú vị đặc sắc vô cùng. Anh cả Thunderstorm luôn mắng Cyclone là toàn tha về những món đồ vớ vẩn, mắng rất đúng, nhưng hai đứa em chả bao giờ để vào tai.Earthquake nhặt một cái gương lên, xoay xoay nó, soi mặt mình. Không quá khác biệt với gương của người cá, có một số vật dụng mà trên đất liền và dưới đại dương có sự tương đồng nhất định, nhưng cậu đoán chất liệu của chúng không giống hoàn toàn vì gương của cậu không mờ như này. Cậu rất thích lục lọi những thứ mới lạ Cyclone mang về sau những đợt rong chơi bên kia mặt biển, người cá không thể lên bờ, nên những món này là do ảnh dùng ngọc trai đổi với các thương nhân tại "chợ" ven biển."Chúng ta không thể để con người biết sự tồn tại của người cá được, nhưng không sao, miễn không trồi nửa thân dưới lên khỏi mặt nước thì không ai biết đâu." Cyclone đã nửa giải thích nửa dạy ngầm cho Eartquake, vì người cá đến mười lăm tuổi có thể bơi lên mặt nước gần bờ vào ban ngày, mà sinh nhật thứ mười lăm của cậu út đã tới rất gần. Dù vậy cậu thiếu niên mắt vàng không chắc mình có dám nói chuyện với con người hay thậm chí trao đổi mua bán như Cyclone không. Anh giữa dạn dĩ và khéo léo hơn cậu nhiều, với tài ăn nói (hoặc như Thunderstorm thường gọi là đưa mồm đi chơi xa) của mình, ảnh đã làm bạn với phân nửa dân số dưới đáy đại dương trước khi tới tuổi thò mặt tới gần đất liền.Con người..."Quake, em thấy thế nào!" Tiếng gọi đột ngột của Cyclone khiến hình ảnh về một khuôn mặt nhợt nhạt vừa nổi lên trong đầu Earthquake đã bị đánh tan mất, cậu vội ngoảnh qua, "Dạ..."Đập vào mắt là hình ảnh Cyclone với cái đuôi ngoe nguẩy trong thứ gì như một đám lụa sặc sỡ ướt lướt thướt, nụ cười toe toét càng khiến tổng thể có vẻ dị hợm. Trong một khắc Earthquake thật sự không biết mình đang cảm thấy như nào, "Đó là...""Váy. Còn có "quần" nữa, nhưng có chân mới mặc được. Anh mặc thử "áo" rồi, mà nó khó chịu quá, hút nước kinh khủng, mặc vô bơi chậm thấy mồ. Cái này đẹp nhỉ?""..."Đúng lúc đó một cái bóng lướt nhanh vô phòng, "Cyclone! Đã nói bao nhiêu lần là em phải chào..."Thunderstorm nhìn thằng em mình tạo dáng với đám lụa diêm dúa không thể tả ngay trước mặt thằng út còn chưa đủ mười lăm tuổi."Em không cần xuất hiện trước mặt cha nữa đâu...""Thundy! Em có thể giải thích!"*
Bảo là sinh nhật mười lăm tuổi của Earthquake đang tới gần, thực ra chỉ còn vài ngày nữa thôi. Dẫu tính tình điềm đạm, cậu vẫn không thể ngăn niềm háo hức chực trào khi sắp chạm vào dấu mốc ấy. Điều đó bộc lộ qua những hành động nhỏ mà chính cậu cũng không để ý, chẳng hạn như sau bữa tối cậu không về phòng mà bơi loanh quanh ngoài vườn, đôi mắt dõi theo tầng tầng sóng nước được san hô chiếu sáng, thứ ánh sáng gợi nhớ ánh trăng bên kia mặt biển.Ánh trăng tựa lớp màng mỏng bàng bạc phủ lên khuôn mặt trắng nhợt.Earthquake ngẩn ra, vây đuôi đột ngột tạt vào cụm rong biển xong quấn luôn vào đó, hại cậu rối rít cứu nó ra. Vỗ vỗ đầu mình, vẫn còn thấy ngơ ngơ, mấy ngày qua vừa háo hức vừa có tâm sự riêng khiến đầu óc cứ phiêu du theo bọt nước.Đó là ai vậy?Trước khi đủ mười lăm tuổi, người cá chỉ được phép ló đầu lên khỏi mặt biển vào ban đêm. Và lẽ dĩ nhiên, cứ nửa đêm là Earthquake lại phóng đi "điểm danh" không một ngày trễ hẹn. Tối hôm đó cũng vậy, dù đã biết trước sẽ có bão to nhưng cậu vẫn lẻn khỏi cung điện ngon ơ, cậu đâu có sợ. Biển cả là nhà, tất cả đều là của cậu hết.Chỉ có con người mới chết đuối thôi.Vậy nên Earthquake đã cứu một người.Người cá trẻ tuổi uốn lưng ngửa mặt lên, thở ra bọt khí. Mình đã không nghĩ sẽ giống nhau đến vậy."Quake.""Dạ dạ?!!" Hoảng hồn dựng người dậy thở hổn hển như bị bắt quả tang, Earthquake trơ mắt ngó ông anh giữa lững thững lướt tới gần. Ảnh cũng trố mắt, "Em bị sao vậy?"Earthquake xua tay liên tục, "Không có gì, sao vậy anh?""Cho em nè." Cyclone cười hì hì giơ một thứ trông như cái túi ra, nó tròn tròn, căng bóng đầy màu sắc, có vẻ được may từ da một loài cá da trơn. Nó đong đưa nhè nhẹ, Earthquake nghe được tiếng xủng xoẻng, " "Tiền" của con người đó, thích thì giữ, không thì mua đồ."Earthquake chớp mắt nhận lấy, "Đây là...""Anh gom, ừ, cứ lấy đi. Mai anh chỉ cách dùng, giờ thì đi ngủ."Earthquake ở yên cho Cyclone xoa đầu, nhỏ giọng "Dạ.", đến khi anh giữa tung tẩy bỏ đi lại gọi giật, "Cy.""Hửm?"Earthquake ủ túi da tròn giữa lòng bàn tay, "Anh... anh có bao giờ muốn bước lên đất liền không? Ý em là, nếu có thể lên mặt đất thì sẽ làm được nhiều thứ hơn chứ."Cyclone chỉ xuống dưới, "Mình không có chân.""À thì...""Cơ mà trong chuyến đi vừa rồi, anh nghe nói vùng biển phía Đông là nơi ở của phù thủy biển, có thể giúp mình mọc chân đấy." Cyclone gãi đầu, nháy mắt, "Nhưng phù thủy mà, kiểu gì cũng đòi có qua có lại, đừng tới đó nhé." Dây dưa với thể loại đó phiền thật sự."Vâng..."*
Ngày trọng đại."Ahahahaha!" Mới đầu ngày cả cung điện đã bị tiếng cười nô nức lay tỉnh, nhưng không phải Cyclone "lên cơn", mà là cái người nhấp nhổm mấy ngày qua rốt cuộc đã phóng thích những dồn nén mong chờ bấy lâu. Chính ra khi một hoàng tử được phép bơi lên mặt nước vào ban ngày thì phải tổ chức nghi lễ này nọ, nhưng vua thủy tề chỉ được nếm trải cảm giác làm lễ cho đứa con đầu Thunderstorm, tới Cyclone là từ bỏ rồi, nên miễn luôn cho đứa út cũng được."Bình tĩnh đi Quake." Cyclone túm cậu em đang sung sướng lộn vòng vòng lại, "Soạn đồ chưa?"Earthquake khựng lại, nhìn hai bàn tay, ngơ ngác, "Em phải mang gì...?""Hồi đó anh chả mang gì cả." Cyclone quàng túi da xủng xoẻng tiền quanh cổ cậu em, "Nhưng đừng có quên cái này nhá.""Ehe..."Suốt bữa sáng, cả bàn ăn không hẹn mà cùng đánh mắt về phía quả banh năng lượng thường ngày luôn nghiêm chỉnh kia. Thunderstorm nhìn cái túi quanh cổ Earthquake, nghĩ nghĩ, sau bữa ăn chóng vánh liền kéo đứa út qua một bên, "Cho em nè."Earthquake nhìn cây đinh ba sáng lóe, cảm thấy không nói nên lời."Bị con người phát hiện thì cứ xiên chúng." Thunderstorm nói chắc nịch."..." Anh đã gặp chuyện gì trong chuyến đi đầu tiên của mình vậy hả?"Hừm..." Tự dưng không biết nói gì hơn, Thunderstorm nhìn đứa em nhỏ nhất từ trên xuống dưới một lượt. Là hoàng tử nối ngôi, số thời gian cậu ở trong phòng học còn nhiều hơn ở chung với hai đứa nhỏ, bất tri bất giác đứa nào cũng lớn rồi, mặc dù thằng giữa "tiến hóa" theo chiều dở hơi hơn."Quake..." Đúng lúc ấy, tiếng chuông lớn ngân lên truyền đi theo dòng biển, Earthquake cảm nhận sống lưng khẽ run lên một cách không tình nguyện. Cảm giác không hề quen thuộc, nhưng lại là thứ cậu mong chờ suốt mười lăm năm.Thunderstorm ngẩng lên, "Tới lúc rồi."Cậu nhìn khuôn mặt sáng rực như san hô Biển Đỏ, đôi tay nắm chặt, cùng cái đuôi vẩy lên vẩy xuống mà có lẽ chính nó cũng không ý thức được. Thở dài, đảo mắt, cậu gật đầu, "Đi đi.""Vâng!" Không lằng nhằng, Earthquake quay người phóng đi luôn. Thunderstorm chưa từng thấy nó bơi lẹ vậy bao giờ."Nó sẽ ổn thôi mà." Cyclone trồi ra từ sau lưng Thunderstorm tự lúc nào, vây đuôi lười biếng ngoe nguẩy, "Sẽ ổn thôi."Dõi nhìn luồng bọt biển dần tan, Thunderstorm gật đầu.*
Ù ù ù! Nước, bong bóng, rít qua tai. Không đau một chút nào, không có cảm giác nào, chỉ có lồng ngực hồi hộp nở căng dẫu rằng không hề thu vào một chút dưỡng khí. Cậu đang nín thở. Không vì lí do nào, mà chỉ là cảm giác nên làm như vậy. Bởi vì đây là khoảnh khắc cậu mong muốn, bởi vì đây là khoảnh khắc đó.
Chỉ khi làn da nhạy cảm đón nhận hơi ấm xa lạ, cậu mới hãm lại.Earthquake ngước lên, đôi mắt trong sáng mở to, khuôn miệng hé ra.Mình đã nghĩ nó sẽ giống ánh sáng từ rạn san hô. Đầy màu sắc, hòa tan vào dòng biển, làm nổi bật viền vòng cung của vảy đuôi khiến cả chiếc đuôi dài nhấp nháy không ngừng.Hóa ra "ánh sáng" bên kia mặt nước không hề đa sắc đến vậy, nó chói đến mức gần như chỉ độc một sắc trắng viền xanh, tựa những vì sao tụ lại trên bầu trời và rơi xuống biển, với những góc cạnh sắc nhọn, khiến cậu dù cố chấp nhìn lấy vẫn không khỏi nheo mắt lại.Ấm quá.Earthquake đưa một tay ra.Ấm đến mức có thể đốt cháy mình.Đầu ngón tay chọc chọc màn nước, trước khi thu hết can đảm vươn lên.Bõm.Hành động giản đơn chỉ tạo nên một chút sóng gợn.Earthquake thở sâu, nhắm mắt lại, trong một thoáng cảm tưởng mình mới là sinh vật có thể chết đuối, và dồn sức phóng lên.Ùm!Hai mắt chưa từng có cảm giác như bị kim châm đến thế.Cậu mù quáng vùng vẫy hai tay, rốt cuộc sờ được một mỏm đá, Earthquake hớt hải bám chặt lấy, nhấc người lên. Rũ nước khỏi mắt, mắt nhắm chớp lia lịa, rốt cuộc dè dặt mở ra.Ánh sáng.Quầng sáng mờ nhạt của mặt trăng không là gì trước cảnh tượng này, thậm chí không thể so sánh. Mặt trăng quá xanh xao, cảnh tượng này... quá tráng lệ. Đó là mặt trời sao? Gần quá, tưởng chỉ cần bơi xa thêm một chút là có thể chạm vào. Earthquake nhìn xuống vệt ấm áp chảy tràn trên cánh tay, màu sắc nóng và sáng, khiến những mảng vảy nhỏ trong suốt nhấp nháy nhảy nhót. Cậu sờ lên mặt, cơ thể quanh năm lạnh lẽo dưới đáy đại dương lần đầu tiên có cảm giác như đang cháy."Haaa...!" Ngửa cổ lên, thở một hơi mà như tắc nghẹn, bầu không khí mặn mòi thân thuộc này... Nhưng sao tất cả đột nhiên lại có vẻ rộng lớn đến thế?"Đây là..." Earthquake cười sung sướng, " "Thế giới" bên trên."Và câu chuyện của chúng ta bắt đầu.*
"Hàng mới đây, hàng mới đây, mua nhanh kẻo hết!""Chỉ có mười đồng thôi!""Mua lè lẹ lên, khỉ gió, mới sáng ra..."Núp sau tảng đá lớn, Earthquake trộm nhô nửa cái đầu ra, mắt chớp đúng một cái rồi cứ thế mà dán vào cảnh tượng xô bồ xa lạ.Cyclone đã nói bơi qua bờ Tây sẽ là nơi con người thường tổ chức "chợ" trên biển, cụ thể là thương gia nước ngoài hoặc những người vượt biển mang của hiếm lạ về trao đổi với dân đất liền. Vì con người ở mỗi vùng đại dương khác nhau có tập tục khác nhau nên người vùng này sẽ là "kì lạ" đối với người vùng kia, thành ra dù mình khăng khăng bơi dưới nước không lên thì dân xứ này cũng sẽ chỉ nghĩ mình lạ lùng, cũng như nước da trắng tái và nhãn cầu sáng rực như ngọc đều có thể dễ dàng quy cho lí do "người ngoại lai".Nhìn những món hàng chưa từng thấy trong đời được các thuyền thảy qua thảy lại, Earthquake nhấp nha nhấp nhổm. Muốn tới gần quá, nhưng mà... không dám. Sợ chết đi được, Earthquake như hòa vào đá tảng luôn rồi đây. Hằng đêm dài ngoảnh đầu về phía đất liền, rốt cuộc được bơi đến tận đây, cậu đã không nghĩ việc ở gần con người lại... dễ sợ thế này.Đầu óc dợt qua bài giảng của Cyclone một lượt, rồi lượt nữa, rồi một lượt nữa. Sao ảnh nói nghe đơn giản dữ! Mà Cyclone là Cyclone, cậu là cậu, Earthquake thừa nhận da mặt mình không dày cỡ da cá nhà táng giống anh giữa được.Earthquake nắm chặt cái túi da quanh cổ, nâng nó lên, mắt sáng rực như cầu nguyện!"Anh gì ơi.""Á!" Earthquake vung vẩy hai tay, cuống cuồng chụp lấy tảng đá, mắt lia về phía tiếng gọi. Ng... Người sao? Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, là một bé gái à? Cô bé nở nụ cười lộ má lúm đồng tiền, đôi tay trắng trẻo giơ ra, "Anh muốn mua vải không nè?""..." Earthquake chậm rì rì ló người ra, thấy thuyền hàng của cô bé không bị quá nhiều thuyền nhỏ khác vây quanh, cậu dè dặt lội tới. Thật ra cậu cũng không định mua cái gì, chỉ là nụ cười của cô bé khiến cậu an tâm sao đó, và khi sự sợ sệt lắng xuống thì tính tò mò lập tức bật lên như thể chỉ chờ lúc này thôi."Anh không mua..."Bộp. Mái đầu Earthquake bỗng nhiên đón nhận vật gì nhè nhẹ, cô bé cười hì hì, "Tặng anh nè."Những ngón tay còn chưa quen với cảm giác khô ráo lóng cóng nhấc vật đó xuống, là một cái vòng kết nên từ... ừm, cậu không chắc chúng là gì. Không phải rong biển hay san hô, nó gợi cậu nhớ đến vương miện của hoàng hậu quá cố, đơn giản và tinh tế."Hoa này không mọc ở đây đâu." Cô bé con lên tiếng, vô tình trả lời thắc mắc của cậu, "Tặng anh đó, anh đẹp ghê."Khuôn miệng nhỏ nhắn cong lên, biểu cảm tươi tắn ngây thơ của con người bé nhỏ khiến mặt, lồng ngực của cậu vô thức ấm hẳn lên.Mình chưa bao giờ cảm thấy như thế này."Cảm ơn em."Cả buổi sáng Earthquake bơi theo thuyền hàng của gia đình cô bé, ban đầu chỉ im lặng nhìn ngắm tất cả với nỗi kinh ngạc không lời, dần dần cậu trở nên dạn dĩ hơn, dám bắt chuyện với những người thuyền khác. Cyclone đã nói đúng, chẳng ai quan tâm tại sao cậu một mực bơi dưới nước hay soi mói ngoại hình có chút khác lạ của cậu. Từ nhỏ cậu đã được căn dặn phải cẩn thận với con người, rằng đó là thứ sinh vật bảo thủ, khó lường, thậm chí nguy hiểm. Rằng họ sẽ không bao giờ chấp nhận "cái gì" không phải là đồng loại.Cyclone đã nói rằng em phải đi mới biết được.Ngay lúc này, Earthquake nghĩ rằng mười lăm năm thơ thẩn dưới đáy biển sâu...... "Cuộc sống" cũng không rõ ràng và ngời sáng như bây giờ.(Nhưng đây là một câu chuyện ai cũng biết.)"Họ đi đâu vậy?" Earthquake nhìn những con thuyền chuyển hướng, dong buồm về đâu đó. Cô bé con ngoảnh nhìn theo, "Họ về đất liền đó.""Đất liền...?""Vâng, sao họ về sớm thế nhỉ? Cha ơi, mình có về không ạ?" Từ đầu thuyền vọng lại tiếng đàn ông, "Có chứ, cả vương quốc phải chuẩn bị cho hôn lễ của hoàng tử, chúng ta đâu có muốn đứng ngoài lề phải không nào.""Ồ ồ ồ~ Anh ơi, anh có chuẩn bị cho hôn lễ của hoàng tử không?"Earthquake nghệch ra, "Hoàng tử?""Í quên, anh đâu phải người nơi này." Cô bé nói vẻ hiểu ra, vui vẻ kể chuyện cho Earthquake. Rằng nhà vua và hoàng hậu đất nước này có hai người con trai, nhưng hoàng tử nối ngôi lại là nhị hoàng tử, đại hoàng tử đã nhường lại. Nhị hoàng tử đã thành niên mà chưa bằng lòng một mối nhân duyên nào, khi hoàng cung còn đang đau đầu thì xảy ra chuyện thuyền của hoàng tử bị bão nhấn chìm, không ngờ họa trung hữu phúc, hoàng tử không những được cứu mà ân nhân còn là một cô gái xinh đẹp. Rất nhanh chóng tin tức hai người họ chuẩn bị kết hôn đã lan truyền rộng khắp."... chắc chắn sẽ là hôn lễ long trọng nhất... Anh ơi, anh có sao không?"Mặc dù không thể nhìn thấy chính mình, Earthquake cũng tưởng tượng được mặt mình tái ngắt cứng đơ, khác con người một chút, giống sinh vật đại dương một chút.Cô bé gãi đầu, không hiểu câu chuyện đẹp như mơ ấy sao lại khiến người kia có vẻ mặt như vậy. Nhưng bản tính trẻ con vô lo nghĩ, cô nhảy phốc dậy, cười khoe hàm răng trắng đều, "Em phải về đây, anh về nhà chứ?"Nhà..."Tạm biệt nha~!" Bàn tay nhỏ vui vẻ vẫy chào anh trai kì lạ còn ngâm mình dưới biển, "anh trai" miễn cưỡng cười chào lại. Đến khi cô bé đã quay vào khoang thuyền rồi, Earthquake mới để ý vùng nước quanh mình đã hóa màu đỏ gắt, nhức nhối, tựa như biển máu.Đây là hoàng hôn.Thời khắc giao chuyển ngày đêm mà trước kia cậu vẫn luôn ngóng chờ, đối với cậu của quá khứ, hoàng hôn không khác gì tín hiệu của tự do.Không ngờ lại đỏ đến nhường này.Người cá tựa mình trên mỏm đá, xung quanh đã vắng tanh, hoàn toàn yên lặng.Cậu nhìn thấy bờ cát nơi mình đặt con người đó nằm lên, nhớ tất cả đường nét của người đó, nhớ cả kí hiệu hoàng gia khắc trên mặt dây chuyền người đó đeo. Thứ Cyclone đem về cho cậu không chỉ là những món đồ thú vị tạp nham, mà còn kiến thức.Cho nên đây không thể là một sự trùng hợp đúng không?Earthquake gối đầu lên cánh tay. Thực tình cậu nghĩ về cô gái kia nhiều hơn, cô gái mà vài ngày nữa thôi sẽ là hôn thê danh chính ngôn thuận của hoàng tử ấy. Cô ấy... cô ấy không phải người cứu hoàng tử mà? "Ân nhân" đang chần vần ở đây nè. Cô ta nhất định biết điều đó chứ?Nhưng mà...Sự nặng nề quanh quẩn cũng là một thứ cậu chưa từng biết đến.Vùng biển phía Đông. Earthquake nhấc người lên, nhìn đất liền cách đó không xa. Một màu đỏ chói lọi, đâm vào mắt, đồng thời cuốn hút không thể tả. Vùng biển phía Đông.*
"Ư..."Quake, vùng biển phía Đông là nơi duy nhất anh không thích bơi đến đấy. Tối tăm vô cùng, những rạn san hô như chết rồi, và mọi sinh vật nơi ấy mãi mãi ẩn mình sau những chiếc bóng. Earthquake vòng tay ôm người, cong lưng lộn đầu xuống. Một nơi lạnh hơn cả gió biển nửa đêm bên kia mặt nước.Không thể thở được đâu."Khụ..." Earthquake cố gắng điều chỉnh dáng bơi, nơi này như có lực hút vô hình vậy, cứ nhằm đầu cậu lôi xuống. Đôi lần khóe mắt bắt gặp chuyển động màu đen, nhưng lại không bắt gặp bất cứ sinh vật nào. "Mãi mãi ẩn mình sau những chiếc bóng"."Ai đó?"Earthquake dựng thẳng người, toàn thân đông cứng, mặc cho nỗi thôi thúc muốn nhìn quanh, cậu không thể cử động. "Ai đang ở đó?" Giọng nói lặp lại, và Earthquake nghe được một nụ cười, "Lại đây nào..."Tựa như thoát khỏi một bùa phép nào đó, Earthquake rốt cuộc xoay người, nhận ra không gian đã sáng lên tự lúc nào. Một màu xanh lục không hề dễ chịu, nói thật, từng đốt sống lưng của cậu đang tê rần đây. Khi cậu còn đang tự hỏi có nên tới gần nguồn sáng hay không thì các cây rong biển đã trả lời thay cậu, chúng nhào vào Earthquake, quấn vào tay và đuôi lôi cậu đi thẳng một đường. Vừa rồi quá tối không thấy gì, lúc này dù phát hoảng Earthquake vẫn kịp nhận ra đây không phải loài rong thông thường, màu của chúng đậm đến mức cơ hồ ngả đen, và chúng có gai.Những cây rong dị dạng thả cậu ra nhanh như lúc trói cậu lại.Earthquake té sấp mặt xuống thảm rêu, nhanh chóng dựng dậy vì chắc chắn không có thứ gì ở đây là "ngây thơ vô tội", dù nó chỉ là rêu đi chăng nữa. Có tiếng cười.Thấp, tối, trơn tuột như bùn lắng."Nhìn vị khách của chúng ta kìa."Người cá ngước mặt lên.Vùng biển phía Đông là nơi ở của phù thủy biển.Khi ánh mắt lần theo những chiếc xúc tu to cộ ám màu xanh đen tựa rêu, nấn ná ở vô số gai nhọn chỉa lên từ lớp da sần sùi, Earthquake đã nghĩ đúng thật là phù thủy. Rồi khi nhìn đến khuôn mặt "phù thủy", cậu lại nghĩ, sao trẻ thế?Trẻ đến mức dường như bằng tuổi cậu thôi. Và cũng là con trai."Không phải phù thủy biển là một bà già sao?" Earthquake bật hỏi."Bà nội tôi."... Giải thích được rất nhiều đấy.Phù thủy biển - giờ có thể thấy là một người bạch tuộc trẻ tuổi - bằng cách thần kì nào đó cuộn gọn mớ xúc tu của mình một cách cực kì tinh tế và trôi xuống trước mặt Earthquake, "Vậy thì, vị khách của tôi." Nụ cười của phù thủy khiến Earthquake khẳng định ngay mình không thể thích người này, "Cậu-muốn-gì-nào?"Mặc dù hỏi vậy, đôi mắt màu lá rong sâu và sáng kia làm "vị khách" hiểu ra mình không cần trả lời làm gì. Đôi mắt đang dán vào cái đuôi của cậu.Bàn tay phù thủy đưa lên tạo dáng như đang nâng một chiếc cốc, Earthquake ngó chăm chăm đầu móng tay sắc nhọn, "Có muốn lên mặt đất không nào?"Vốn là mong muốn của bản thân cậu, giờ này cậu lại như kẻ bị dụ dỗ. Earthquake ngơ ngác gật đầu.Lại là tiếng cười đó."Xem nào..." Đôi tay áp hai má cậu, giữ đầu cậu tại chỗ, đuôi mắt nghe được hơi lạnh từ đầu móng tay, "Người cá muốn lên đất liền." Những chiếc xúc tu ve vẩy, lặng yên quấn lấy cả hai, "Để tìm kiếm một thứ gì." Đôi môi thì thầm sát tai, "Có phải là "tình yêu" không?"Trong câu hỏi lẩn khuất cái cười.Earthquake mở miệng ra...Ngậm miệng lại."..." Phù thủy buông tay ra, những chiếc xúc tu cũng nới lỏng. Đôi mắt xanh lục nhìn cậu như thể tới giờ mới nhìn rõ vị khách của mình, "Cậu muốn gì hả?" Không giống suy đoán của cậu chút nào, người cá này... thứ cậu ta muốn... Cậu bỗng có dự cảm chuyến giao dịch này sẽ không đơn giản."Tôi là Thorn." Vì lí do nào thôi thúc, phù thủy tự giới thiệu. Earthquake cũng nói ra tên của mình, trong một khoảnh khắc bỗng thấy đối phương thật bình thường. Giống như cậu. Giống như cô bé đó."Cậu không muốn tình yêu." Thorn nói như một sự thật hiển nhiên. Cậu ta bắt đầu đi vòng vòng quanh Earthquake, "Cậu muốn cái gì hả?"Một khoảng im lặng."Người cá đến tuổi sẽ được bơi lên mặt nước, ngắm nhìn thế giới trên đất liền, thậm chí tiếp xúc với con người." Giọng nói của người cá âm thầm, và dù khó tin, dường như trầm và tối hơn cả thanh âm của phù thủy, "Nhưng không bao giờ có thể ở lại." Con người trở về nhà trên mặt đất, và người cá ở lại. Đó chính là giới hạn.Cậu nghiêng đầu, "Tại sao người cá vẫn bơi lên đó?"Không có câu trả lời."Tôi..." Earthquake vén tóc ra sau tai, "Tôi đã luôn muốn bơi lên bên kia mặt nước."Từ rất lâu rồi, khi cậu có ý thức về một nơi khác có sự sống, mà không phải là lòng đại dương. Những sinh vật ấy không quá khác người cá, nhưng rồi lại khác nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng chẳng biết khác đến là bao. Thế giới của họ có những thứ chúng ta không có và ta có những thứ họ chỉ có thể nằm mơ.Mười lăm tuổi, ta có thể gặp họ."Nhưng chúng ta không được cho con người biết đến sự tồn tại của mình."Chúng ta có thể mang về những thứ từ thế giới của họ."Đừng cho họ bất cứ thứ gì của mình."Cái thế giới ấm áp lộng lẫy chói lọi những con người ồn ã cùng nụ cười khiến lồng ngực ấm lên.Earthquake nở nụ cười, "Tôi không biết mình yêu cái gì bây giờ, người mà tôi cứu, hay là thế giới mà tôi thấy?"Đôi mắt dại ra, giống bản chất của mình hơn bao giờ hết."Người cá cứu một con người, yêu một con người, đánh đổi một thứ của mình để đổi lấy hi vọng được ở bên người đó, sau cùng thất bại và biến mất." Bàn tay níu chặt chính mình, mọi thứ trở nên lạnh lẽo, "Đó là câu chuyện ai cũng biết."Là câu chuyện kể trước khi đi ngủ."Tại sao trong tất cả những người có thể cứu, tôi lại cứu trúng hoàng tử?" Tại sao cô gái đó thừa nhận một việc mình không hề làm?"Tại sao tôi lại đến đây?"Tại sao chỉ là một cuộc tương ngộ tình cờ, lại để lại nỗi nhớ mà mỗi lần nhớ là một lần tim đập mạnh?Hoang đường."Thật là..." Earthquake phun từng từ một, "Ghê tởm."Một câu chuyện ai cũng biết, và kết cục đã biết trước là không thể thay đổi.Thorn đã trở về chỗ ngồi của mình, từ trên nhìn xuống, ngạc nhiên và suy tư. Đây không phải một người đơn giản. Cậu đã biết người cá tiếp xúc với con người sẽ không bao giờ còn như xưa.Nếu cậu ta không thể chắc chắn mong muốn của mình là gì thì thuốc tiên cũng vô dụng.Thorn nói là Earthquake hãy về suy nghĩ thêm đi.Suy nghĩ thêm... Earthquake không chắc mình muốn có thêm những suy nghĩ như này nữa.Tối hôm đó, cậu lại ngồi trên mỏm đá. Luồng gió mặn mòi lành lạnh, mặt trăng bàng bạc trên đầu, hệt như những ngày đã qua. Còn Eathquake mong rằng mình cũng có thể giản đơn như ngày trước.Nếu có thể chỉ vì một tình yêu mà dám đánh đổi và tìm kiếm, thì tốt quá rồi. Cậu sẽ không cần phải nghĩ tại sao thế này, tại sao thế kia, tại sao mặc cho tất cả những điều hoang đường ấy người cá bé nhỏ trong truyện kể vẫn có thể theo đuổi tình yêu một cách đơn thuần đến vậy.Nhưng mà cậu không phải.Cậu yêu ánh sáng rải xuống mặt biển ấm đến độ có thể đốt cháy da thịt.Yêu tiếng ồn hỗn loạn tạo nên khung cảnh đầy sức sống của con người.Yêu nụ cười trong sáng đó.Nhiều như cậu "yêu" hoàng tử, thứ tình yêu tự dưng mọc ra mà chả có lí do gì, tồn tại một cách ảo diệu, như một hạt giống bị vùi xuống đất và bắt buộc phải mọc lên.Hoang đường."Hoang đường."Có phải đây là một trò đùa quá ác hay không?Bởi vì cậu biết câu chuyện của người cá đó cậu biết tình cảnh của người cá đó cậu chính là người cá đó.Và cậu sẽ giống như người cá đó.Từ đây có thể nhìn thấy lâu đài nhô lên đầy kiêu hãnh trên nền trời đêm.Hoàng tử ở đó, có lẽ cô gái kia cũng ở đó. Earthquake mở miệng, tiếng hát tròn trịa lăn ra tan vào gió bay đi xa mãi. Hoàng tử sẽ nghe được tiếng hát đó, một thứ cô gái kia không bao giờ có được, hoàng tử hẳn sẽ không nhớ rõ nguồn gốc tiếng hát này từ đâu, nhưng nó sẽ là hạt giống của sự nghi ngờ.Một người cá đơn thuần sẽ không bao giờ nghĩ ra trò này."Nhưng người cá gặp con người thường không còn giống như trước nữa đâu." Cyclone đã cười nói, "Chúng ta cứ như bị hút về phía họ vậy, trở nên giống họ hơn, ngoại trừ cái đuôi này nè."Earthquake lặn xuống biển.*
"Fang, sao vậy?"Hoàng tử nhìn về một nơi, đôi mắt mở to, tưởng như mình đã nghe nhầm.Nơi đó là phía biển."Không có gì, thưa anh."*
"Cậu trở lại sớm quá." Thorn không ngẩng lên khỏi nồi thuốc sôi sùng sục, nghiêng đầu né bọt nước to cộ nổi lên. Cậu biết người kia đã không còn chút do dự nào. Tiếng ừ của Earthquake càng củng cố suy đoán đó.Thorn ngoảnh lại, cười, ngón tay chọc chọc cổ, rồi chỉ xuống đuôi cá thon dài.Earthquake gật đầu.Vòi bạch tuộc nhảy ùm vào nồi thuốc, múc một ly thuốc đầy lên, đưa cho khách. Thorn táp môi, "Cậu muốn lên đất liền là bởi?"Earthquake cầm ly thuốc sủi bọt đen sì.Mình đã không biết quá nhiều thứ."Tôi muốn biết..." Nụ cười của cậu ấy rất dịu dàng, "Muốn biết mình có yêu người đó hay không.""Mặc cho cái giá phải trả?"Câu trả lời cậu nhận được là một nụ cười rạng rỡ.*
Earthquake nhìn làn nước mỏng bọt biển đong đưa, chỉ một chút nữa thôi là đến thế giới trên kia. Như lần trước, cậu giơ tay lên. Ngón tay chạm tới mặt nước bên này, nhưng dù thế nào cũng không vượt qua được.Không thể vượt qua.Con mắt nhìn chằm chằm mặt nước bên kia đang sáng dần. Cái đuôi dài quẫy lên.Hít sâu một hơi. Bàn tay nắm chặt cổ lọ thuốc như muốn bóp gãy nó, cậu dứt khoát đưa nó lên miệng, ngửa cổ uống sạch.Không khác gì bị mũi đinh ba xọc từ họng xuống bụng. Earthquake quẫy đạp liên hồi, hai tay thít chặt cổ, miệng nhả ra tiếng rít nghèn nghẹt như hấp hối. Làn nước bên dưới chợt lún xuống, rồi bật lên, đẩy cậu phóng lên đập tan khoảng cách giữa bên này và bên kia. Earthquake ho rũ rượi, hít không khí lạnh chưa từng thấy vào lồng ngực nóng chưa từng thấy, chật vật túm mỏm đá nhô ra ven bờ, dựa vào nó, thở hổn hển mà không phát ra một tiếng động.Cậu nhìn đuôi mình nhô ra khỏi mặt nước... Không. Không! Earthquake sững sờ nhấc thứ đó lên. Màu sắc... giống như tay và thân trên, nhưng không có vảy... Chân!Cậu thử cử động những thứ cậu đoán là "ngón chân". Rất khó chịu và chậm chạp, nhưng chúng từ từ gập lên gập xuống theo ý cậu. Earthquake bật cười không một tiếng động.Cậu nghe thấy âm thanh kì lạ càng lúc càng gần. Earthquake cuống hết cả lên, có lẽ là con người rồi, nhưng cậu nhận ra mình vẫn còn ngại họ lắm. Nhất là khi cậu không thể chỉ việc nhảy ùm xuống biển nếu có chuyện xảy ra nữa. Mà cậu cũng không có... quần áo.Ừ nhỉ.Earthquake ngồi đuỗn ra.Quần... áo..."Ai ở đó!" Nghe tiếng người mà Earthquake muốn khóc mất, ít nhất cậu phải nhớ chôm một ít đồ từ chỗ Cyclone chứ! Dù cậu thà chết còn hơn mặc cái "váy" kinh dị hợm đó... nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ như vậy!"Cậu bị sao thế?"Earthquake đau khổ nhìn lên.Khuôn mặt này...Một đôi mắt màu tím đỏ chăm chú nhìn cậu. Dù chủ nhân của chúng có nước da hồng hào không chút sắc xanh, mái tóc tím xoắn xoắn lạ kì không hề sẫm màu vì thấm nước, nhưng Earthquake vẫn nhớ lại mình đã thắc mắc không biết đằng sau hàng mi kia là đôi mắt như nào nhỉ?Mình đã nghĩ đây là câu chuyện mà ai cũng biết. Mình sẽ dễ dàng tìm thấy người đó thôi, và thật ra mình chẳng cần phải lo lắng gì cả. Mình sẽ không trật đường đâu.Mọi chuyện đang diễn ra đúng vậy mà. Dễ dàng đến hoang đường.Nhưng trái tim cậu vẫn nảy lên.Cho dù lí do của tất cả những hoang đường này là gì...Earthquake cảm thấy da mặt và cổ ấm dần. Lần đầu tiên trong đời, cậu đang đỏ mặt.Cậu nở nụ cười với người đó, không một tiếng động.*
Khi nghe tin hoàng tử mang về lâu đài một người không rõ lai lịch, dân chúng có một phen xôn xao. Gần tới ngày cưới lại rước một người lạ về, khỏi phải nói đây nhanh chóng trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu được ưa thích khắp hang cùng ngõ hẻm. Những tưởng chuyện đã đủ lạ lùng, không ngờ người vô danh đó lại là con trai. Không ít người ngớ ra, nếu là con gái thì... có thể hiểu, nhưng con trai là sao?Thorn lăn lăn quả cầu thủy tinh trong tay, nắm bắt tin tức trên đất liền đối với cậu mà nói dễ như chế thuốc, huống hồ đây sẽ là câu chuyện thú vị nhất trong số những phiên bản cậu đã thuộc nằm lòng kia.Cảnh trên bề mặt quả cầu thay đổi, hiện hình người cá trẻ tuổi giờ đã có đôi chân của một thiếu niên, vất vả bước đi trên nền đất. Không dễ chịu chút nào đúng không, từng bước từng bước đều như xọc chân vào mũi dao, dù có tứa máu cũng không thể nói. Cậu kẹp viên ngọc sáng tượng trưng cho giọng hát của người cá giữa ngón cái và ngón trỏ, đưa lên trước mắt. Thorn tự hỏi dù biết chuyện này sẽ đi đến đâu, tại sao cậu không hề có ý định thay đổi, vẫn đòi đúng một thứ thật ra chẳng có giá trị mấy với mình?Có lẽ vì đây là thứ duy nhất có thể từ đáy đại dương vẳng về mặt đất đi."Người cá đến tuổi sẽ được bơi lên mặt nước, ngắm nhìn thế giới trên đất liền, thậm chí tiếp xúc với con người. Nhưng không bao giờ có thể ở lại. Tại sao người cá vẫn bơi lên đó?""Ai mà biết." Thorn ngoảnh đầu về phía tấm bia đá khắc vô số cái tên. Mẹ, bà nội, những cái tên quen thuộc và không hề quen biết, "Tôi không biết đâu."*
Lí do Fang biết tên của cậu thật sự khôi hài, Earthquake nghĩ vậy. Cậu không thể nói, chữ viết của người cá thì khác hẳn của con người, mà chờ cậu học xong cái Fang gọi là "thủ ngữ" thì thà Fang đặt cho câu một cái tên mới cho rồi.À phải, Fang là người cậu đã cứu, là hoàng tử. Chỉ là sau khi biết tên người đó thì cách gọi "hoàng tử" đã bị Earthquake quẳng đi đâu mất.Trở lại chuyện cái tên, việc vua thủy tề đặt tên cho ba đứa con theo ba tai họa chẳng liên quan từ lâu đã là một giai thoại nổi tiếng, Earthquake sực nghĩ hẳn con người phải biết về những tai họa đó. Quả nhiên khi cậu tìm được hình ảnh minh họa thiên tai đó trong sách địa lý của Fang, người kia đã lập tức đoán ra tên cậu. Tình cờ, Fang gọi cậu là "Quake", một cách gọi quen thuộc... Cậu đã cố gắng không nghĩ về "nhà"."Mặc cho cái giá phải trả?"Có lẽ cậu thật ngu ngốc làm sao.Có lẽ cậu nên từ bỏ ngay từ đầu và về nhà mới phải. Sự cám dỗ này... chắc chắn các anh của cậu đã từng biết đến, Cyclone đã biết đến, nhưng họ vẫn trở về và cuộc sống vẫn bình thản trôi đi đấy thôi?Cậu biết cậu là người cá đó và đã không làm gì để thay đổi kết cục ngay trước mắt.Mình đã không còn như trước nữa.Earthquake cúi xuống thở hổn hển, mồ hôi từ trán rơi xuống mí mắt, đập vào nền đá hoa cương và vỡ tan. Dù tập đi tập lại bao nhiêu lần, bước chân đã bớt tập tễnh hơn, nhưng nỗi đau xói vào da thịt vẫn không nguôi đi chút nào. Cái giá phải trả... Chỉ là một phần rất nhỏ đã hành hạ cậu như vậy, nhưng cậu vẫn không nghĩ tới chuyện trở về.Con đường tới cái kết thê thảm ai ai cũng biết và cậu cứ muốn đi tới cuối cùng.Thật ra... thay vì nói người cá gặp con người sẽ bị cuốn hút và dần trở nên giống họ, nên nói thẳng là việc gặp gỡ con người chỉ đánh thức niềm mong mỏi chôn giấu của mình đi?Vậy người cá bé nhỏ trong truyện kể thật ra yêu cái gì nhỉ?Earthquake mỉm cười gạt mồ hôi. Chúng ta đều là kẻ tham lam.Cậu nhìn Fang trở về từ buổi học, đáp lại nụ cười hồ hởi, lắng nghe nhịp đập trái tim nóng hổi mà dù nghe bao nhiêu lần cũng không thấy giả tạo. Cho dù đây là trò đùa ác ý của một ai đó, và cậu, Fang, tất cả, chỉ là những khuôn mặt đại diện cho mong muốn nào đó trong một câu chuyện bị áp đặt, thì tim cậu vẫn cứ đập dồn dập trước mặt cậu ấy vậy thôi.Và một người cá đơn thuần sẽ không bao giờ nghĩ những chuyện thế này."Gò chữ một chút... Tốt lắm, cậu viết đẹp hơn nhiều rồi."Earthquake gật đầu thay cho câu trả lời.*
Dù hôn lễ đang tới gần, lâu đài bị bầu không khí náo nhiệt hối hả bao vây tới từng góc kẽ, Fang vẫn dành thời gian mỗi ngày với cậu thiếu niên kì lạ bên bờ biển. Không biết nói, không biết đi, đôi mắt sáng, biểu cảm đơn giản. Fang đã không biết thế gian có người như thế này.Earthquake là một cái tên kì lạ, nên Fang cho rằng cậu ấy tới từ một đất nước khác, một vùng biển khác. Chữ viết của cậu ấy cũng lạ nữa, nhưng cậu học chữ của nơi này rất nhanh. Mặc dù đôi lúc người kia tỏ vẻ ngờ nghệch, Fang biết cậu ấy rất thông minh. Sự thông minh khá lạ lùng nếu cậu phải nói thật.Earthquake nhìn tất cả mọi thứ như mới chỉ thấy chúng lần đầu tiên.Fang biết rằng dẫu bên kia đại dương người ta sinh sống khác đến mức nào thì vẫn phải có khái niệm về trang phục, đồ ăn... Nhưng Earthquake như một đứa nhỏ vậy, hầu như không biết gì hết, cái gì cũng phải học, cái gì cũng mới lạ luôn. Song song với việc giúp đỡ cậu thiếu niên, Fang dần bị lây cái sự "mới" ấy, nhiều thứ đã quen thuộc đến độ nhắm mắt cũng có thể điểm mặt chỉ tên... hóa ra cũng rất thú vị. Như giá đèn cầy thắp sáng lâu đài về đêm chẳng hạn, ngày đầu tiên tới đây Earthquake đã nhìn chúng rất lâu, rồi một thời gian sau dùng thủ ngữ tàm tạm cậu đã hỏi, "Tại sao không dùng san hô?"Fang nín lặng luôn."Tại sao lại dùng san hô?""Vì chúng sáng và đẹp hơn...?""San hô có thể phát sáng sao?"Earthquake không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa. Fang tò mò nhưng cũng không hỏi lại. Mỗi khi nói về một chuyện kì lạ nào đó Earthquake lại làm vẻ mặt như lỡ lời, và thu liễm dần đi. Fang không muốn làm cậu ấy khó chịu.Thế là, qua vài lần như vậy, Fang rút ra kết luận "bình thường" của Earthquake không hề giống với mình, nếu không nói là khác biệt hoàn toàn. Đối với cậu ấy, thức dậy vào sáng sớm và ngắm mặt trời mọc dường như là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không phải thói quen, nó là một nghi lễ vậy. Cậu không bao giờ quan tâm những vật phẩm đắt tiền, trang sức quý giá, Fang đã thấy những người ngó chăm chăm kim cương đính trên áo cậu với ánh mắt sáng rực thèm muốn, còn Earthquake ngắm mặt trời với đôi mắt sáng và trong suốt. Đôi mắt đẹp như đá quý.Có những lúc cậu không biết cậu ấy nghĩ gì.Cho dù Earthquake là một người đơn giản.Cậu không biết cậu ấy là ai.Nhưng có một sự quen thuộc như sợi chỉ mảnh nối hai người với nhau.Và cậu không để hôn thê của mình gặp cậu ấy, vì lí do nào đó.*
"Ra ngoài?""Ừ, từ khi tới lâu đài cậu chưa được ra ngoài đúng không?" Fang đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ một cái gật đầu thôi, "Đang có lễ hội đó."Earthquake nghiêng đầu, "Cô ấy thì sao?""..." Tới rồi, sự tinh tế mà một người đơn thuần như trẻ con có được. Fang đưa tay lên trán. Không biết từ lúc nào... cậu bắt đầu không thoải mái lắm với mọi chuyện đang diễn ra. Phải nói thật là từ đầu chuyện hôn lễ đã quá nhanh chóng, phụ hoàng và mẫu hậu như hận không "bán" cậu đi nhanh ngày nào tốt ngày ấy vậy, anh trai thì chẳng có ý kiến gì. Fang cũng đã nghĩ kết hôn với ân nhân là chuyện đương nhiên thôi.Nhưng... ah, là từ buổi tối đó.Âm thanh kì lạ, cậu thậm chí không chắc có phải tiếng hát hay không.Nó gợi lại một dáng hình nào đó...Earthquake giật giật tay áo Fang."Ah." Fang giật mình, sự chú ý rơi tõm vào đáy mắt vàng rực kia, "Cô dâu sắp cưới phải tới đền thờ vào ngày lễ này, nên chỉ có hai chúng ta thôi." Cô dâu sắp cưới... Cậu nói về cô ấy bằng danh từ xa lạ vậy...Earthquake gật đầu cười.Không phải lần đầu tiên, Fang ước cậu ấy có thể nói.Như thể chuyện đó sẽ giải quyết được tất cả vậy, haha...*
Earthquake thực tình không mường tượng được lễ hội của con người sẽ như nào, nhưng có một chuyện cậu đoán được, và đã đoán trúng, đó là sẽ có rất nhiều rất nhiều người."Quake, đừng để lạc." Muốn lạc cũng khó, Fang nắm tay cậu chặt đến phát đau đây mà. Nhưng Earthquake vẫn gật đầu, dù Fang đang đi phía trước mở đường nên không thể nhìn thấy. Cậu nhìn bờ vai trước mặt, không quá rộng, mà đủ an toàn. Quen thuộc, tim nảy lên.Dù xung quanh có cơ man là người, không người nào khác đem lại cho cậu cảm giác này.Như ngày giông bão ấy, trong bao nhiêu người có thể cứu, cậu lại thấy người này.Đôi mắt cụp xuống. Đây có phải một trò đùa ác ý không? Trải một con đường trước mặt mình, điểm cuối có thể thấy lồ lộ thế kia, chẳng tốt lành gì mà mình vẫn...Cộp. Cộp. Cộp. Mỗi bước chân là một nhát dao xóc lên tận óc.Nhưng cậu vẫn đi.Nếu thật sự có thể biết tại sao mình yêu một người, lí giải sự hoang đường của nó...Earthquake hất tóc khỏi mặt, mắt dại ra mà chính mình không để ý. Màu vàng kim phản chiếu bóng hình người đó. Lông mày trĩu xuống, một nụ cười không rõ tư vị.... Thì đã chẳng có con người.Mất một lúc lâu cả hai mới thoát được khỏi đám đông dày kín, đáo qua những gian hàng nhộn nhịp, làm những chuyện hết sức bình thường. Earthquake được ăn thử những món có vị rất đậm, rất lạ, cậu nghĩ chúng khá ngon đấy chứ. Fang đã mua một chiếc mặt nạ che nửa mặt, cậu sợ bị lộ thân phận, nhưng Earthquake chỉ chỉ tóc của mình với khuôn mặt đầy cảm xúc và Fang thừa nhận cái mặt nạ này chả giúp gì được đâu. Cậu tiếc nuối gửi trả nó.Fang không biết đột nhiên Earthquake cười vì cái gì, cậu thích nhìn nụ cười đó, không tiếng động, rất chân thực.Một chuyến đi mà cả hai hầu như không trao đổi một lời nào.Earthquake nhìn nắng rọi thành đốm trên mặt Fang, rờ lên mặt mình, những mảng ấm áp... Chúng ta thật giống nhau. Giơ chân lên, cẳng chân nhỏ gầy, đáp xuống đất nhất định sẽ đau nhói, nhưng người ngoài nhìn vô thì không có gì khác biệt cả.Giống nhau.Earthquake cười.Tiếng nhạc nổi lên."Ah, tôi nghe nói đây là điểm đặc sắc nhất của lễ hội." Fang nhìn quanh, cố giấu sự ngạc nhiên đầy háo hức, "Khi mặt trời lên đến đỉnh, các gian hàng sẽ chơi nhạc và tất cả mọi người cùng nhảy múa."Earthquake chớp mắt, nghe giống tiệc sinh nhật của cậu và các anh ghê.Fang gãi má, "Tôi không nhảy được loại nhạc này đâu, nên là Quake có...?"Nhảy? Với đôi chân này ư? Earthquake dở khóc dở cười, dù chân không đau thì cậu cũng nhảy nhót gì được cơ chứ, trước kia cậu làm gì có chân.Không biết những điệu nhảy dưới đại dương có dùng trên này được không.Earthquake lội ra khoảng sân nơi mọi người đang say sưa theo điệu nhạc mặc cho ánh nắng chói chang. Cậu đưa tay che nắng, rồi lại nhìn qua kẽ ngón tay. Nhớ về ngày đầu tiên nhìn thấy thế giới này, trong tất cả vẻ huy hoàng của nó, và nhớ về khoảnh khắc ngay trước đó. Ánh nắng chiếu trên mặt biển, truyền qua làn nước ngăn cách, trắng viền xanh, nóng, chói và góc cạnh. Trên mặt đất, những thứ đó nhân lên cả trăm lần.Lá trên đầu rung lên, rụng lả tả không theo trật tự nào, một cơn gió vút qua, chúng xoay vòng vòng. Một lỗ thủng rất nhỏ thôi, nắng cũng có thể xuyên qua.Earthquake đưa tay lên. Lật tay qua lại. Làn da không có vảy hoàn toàn đón nhận sắc vàng đổ xuống từ bầu trời, dễ dàng chảy xuống, lấp lánh lấp lánh.Đặt chân xuống, xoay một vòng.Trong một khoảnh khắc, cậu thật sự cảm nhận dòng biển nóng ấm thân thuộc xoáy theo vảy tay và vây đuôi. Cậu nhắm mắt lại, biết rằng ánh sáng bên kia mí mắt là từ rạn san hô. Đầy màu sắc, luôn chuyển động. Cho dù ánh sáng ấy chưa bao giờ nóng đến mức có thể đốt cháy cơ thể. Cậu mở miệng, không có âm thanh, nhưng không sao cả. Hai tay hạ xuống, đôi chân bị hành hạ không ngừng nhún nhảy, như thể đây là chuyện cậu làm hàng ngày, từ ngày đầu tiên được sinh ra.Người cá không bao giờ có thể ở lại. Người cá sẽ mãi mãi tiếp tục bơi lên mặt nước.Con người dù có thể sinh tồn dưới nước rốt cuộc vẫn sẽ trở về nhà, tại sao người cá lại không giống họ?Ngửa mặt lên, hé mắt, cho nắng rót vào đồng tử.Tại sao thứ kết nối con người và người cá luôn là tình yêu?Nhưng mình yêu cái gì cơ chứ...Earthquake mở mắt nhìn người kia, tất cả những đường nét quen thuộc, nụ cười đơn giản quen thuộc. Đối với Earthquake, Fang mới là người khó hiểu. Cậu không thể nào "yêu" người đó chỉ vì ngoại hình đúng không? Nói đi, nếu hoàng tử không phải một người tốt đẹp, nếu người tôi cứu không phải là hoàng tử, thì...Thì sẽ không có câu chuyện nào hết.Earthquake đã biết từ lâu rồi.Nếu vậy, mình sẽ yêu thế giới bên kia mặt nước ư?Nhưng vậy thì cậu sẽ trở về thôi, như những con thuyền dong buồm về nhà. Cậu sẽ không đánh đổi cái gì hết, cậu sẽ về nhà.Mình yêu Fang ư?Điệu nhảy dừng lại.Gió thổi từng lọn tóc ngắn bay tán loạn trên mặt.Fang vẫn ở đó.Cho dù xung quanh cơ man là người, cho dù trong màn nước đen đặc bất ổn người cậu cứu có thể là bất cứ ai...Thì rốt cuộc vẫn là người đó.Earthquake đi như chạy về phía Fang, nắm lấy tay cậu, không chần chừ một chút bắt đầu nhảy. Điệu nhảy của người cá nhanh hơn của con người vì động tác đuôi uyển chuyển hơn chân, Fang theo không kịp, nhưng bất cứ lúc nào tưởng mình lỡ nhịp thì Earthquake luôn đỡ cậu lại. Khuôn mặt cậu thiếu niên rất nghiêm túc khác hẳn vẻ mơ màng ban nãy, đôi mắt tựa ngọc quý sáng rực hệt lúc cậu ấy ngắm bình minh. Như thể đây không chỉ là một bài nhảy mà là một nghi lễ.Thịch. Thịch. Thịch.Nhịp tim này chưa từng thay đổi.Thịch. Thịch. Thịch.Khi cậu phá màn nước chào đón thế giới ban ngày lần đầu tiên, khi cậu quan sát phiên chợ ven biển náo nhiệt, khi cậu ngắm mặt trời mọc, khi cậu nhìn thấy Fang...Đều giống như ngay lúc này.Đây không phải là giả.Earthquake bật cười, không một tiếng động, và khóe mắt cay cay.Đây không phải là giả. Tuyệt đối không.Lúc lễ hội kết thúc ráng chiều đã buông xuống dần, Earthquake ngồi trên lưng ngựa, ôm Fang. Cậu không có tựa vào cậu ấy. Bên phải, biển đang nuốt mặt trời. Những ngón tay siết áo người đằng trước, chỉ khi xuống ngựa mới buông ra.Earthquake cười với Fang. Thế này là đủ."Hoàng tử."Thật đấy, đủ rồi.Earthquake nhìn Fang bước về phía cô gái đó, nhủ thầm.*
"Hoàng tử đang nghĩ gì vậy?"Fang dứt mình khỏi dòng suy nghĩ cùng cảm giác mông lung khó hiểu, đưa mắt về phía vị hôn thê. Xinh đẹp, dịu dàng, một cô gái với tất cả những phẩm chất phù hợp.Em biết hát không?Cậu đã rất muốn hỏi, nhưng lại không hỏi. Cậu nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía biển.*
"Ngày mai là hôn lễ đó." Thorn chống tay lên mảng đá, nhướng mày với người đang ngồi cười hì hì trên bãi cát, "Cậu có vẻ thư giãn nhỉ?"Earthquake lắc đầu, không biết nên nói gì mà cũng chả thể nói được. Thorn đâu có buông tha đối phương dễ thế, cậu búng viên ngọc trai tỏa sáng dịu êm xuống, "Nuốt đi, nói lại được một lúc đó."Earthquake chụp lấy, săm soi, thầm nghĩ quầng sáng của nó giống mặt trăng đang treo trên đầu. Vân vê nó giữa hai đầu ngón tay, nhìn một chút, rồi thảy vào họng. Cổ họng lập tức dịu lại cơ hồ cơn khát bao lâu đã được dòng nước mát thỏa mãn, không còn sự khô khốc cùng vướng víu."Ah..." Phải mất một lúc Earthquake mới vận động lại được giọng nói của mình, "Ừm..." Suốt quá trình luyện giọng của cậu, Thorn rất kiên nhẫn. Cậu muốn nghe người kia nói."Tôi..." Earthquake vuốt vuốt họng, thoáng kinh ngạc, chất giọng của cậu đã luôn được tán dương nhưng giờ cậu mới thấy nó... hay thật, vì cậu đang nghe chính mình nói với đôi tai của một người lạ, "Chúng ta... đều biết câu chuyện này mà."Cho nên cậu cũng không trách tôi được đâu.Vì cậu cũng không làm gì để thay đổi nó cả.Thorn hừm một tiếng, tám chiếc xúc tu vung vẩy, sáng bóng cùng một màu với mặt biển dưới ánh trăng."Chúng ta trông rất giống con người." Earthquake chăm chú nhìn bọt nước dập dềnh trước mặt, "Tại sao chúng ta lại giản đơn hơn nhỉ?""Vì chúng ta một nửa là cá."Earthquake nhìn Thorn chằm chằm."Nhưng cậu là bạch tuộc?""Cũng thế cả." ...Earthquake bắt đầu mơ hồ về hướng đi của cuộc trò chuyện này. Ngày mai là hôn lễ, cũng là ngày trả cái giá thật sự, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi. Không ngờ đột nhiên bị Thorn gọi hồn (phòng cậu cạnh phòng hoàng tử và cả hai đều có ban công hướng ra biển), Earthquake kiếm cớ chạy ra ngoài và giờ hai người ngồi đối diện vầy đây."Làm con người thế nào?"Earthquake nhìn Thorn chăm chăm, "Cậu rất để ý tới con người đấy cậu biết không?"Thorn không phủ nhận."Ừm..." Earthquake gãi má, "Tôi không hiểu thêm được bao nhiêu về con người đâu, đa số thời gian, tôi chỉ là người ngoài."Cậu đếm ngón tay, "Họ tài giỏi này, giàu trí tưởng tượng này, con người ai cũng phải học rất nhiều thứ. Họ coi trọng mối quan hệ với người khác, họ đối xử với từng người không giống nhau."Ngừng lại, "Họ biết yêu."Ánh nắng rọi thành đốm trên da mặt, mái tóc lạ lùng, thần thái hiền hòa. Earthquake tựa cằm trên đầu gối, thì thầm cho chính mình nhiều hơn là cho người, "Họ không thành thật, nhưng họ không thích nói dối người họ yêu thương."Nhìn cái mặt đỏ ửng vui vẻ đó kìa. Thorn không chắc mình đang mỉa mai hay ngưỡng mộ miễn cưỡng nữa.Còn một chuyện cậu muốn biết."Còn chúng ta? Chúng ta thì thế nào?"Earthquake có vẻ bị dội ngược, cậu phải suy nghĩ mất một lúc. Phạm vi câu hỏi của Thorn rộng quá, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Để rồi ngước nhìn người kia, bỗng dưng bắt được tia đồng điệu."Chúng ta..."Earthquake vòng tay ôm gối, ngả đầu lên."Chúng ta có hàng rạn san hô đa sắc màu pha ánh sáng vào tầng tầng sóng nước.""Chúng ta có đêm dài vô tận, có người chị em của mặt trời.""Chúng ta có sự an toàn và đơn giản."Con người sẽ không thể sống như thế đâu. Họ quá nồng nhiệt, quá phức tạp, họ sẽ không bao giờ dừng lại. Cho nên chỉ có người cá ngóng về đất liền, từ ngày này qua tháng khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác. Và những câu chuyện kể lại dày lên mãi không ngừng."Earthquake, cậu sẽ không về nhà phải không?""Đâu có, tôi sẽ về sớm thôi."Earthquake luồn tay vào tóc, gió biển mằn mặn thổi tóc tung bay, chắn cả tầm nhìn. Sẽ rất sớm thôi.Thorn giơ một cây dao găm lên.Earthquake ngó nó, từ tốn đứng dậy, cười lắc đầu."Mỗi "phù thủy" sẽ luôn gặp một "người cá" để cho một thứ gì đó, lấy một thứ gì đó." Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi. Thorn vừa xoay dao găm vừa hỏi với theo, "Nhưng "người cá" thì lấy được thứ gì vậy?"Earthquake xoay người lại, cười, ép ngón trỏ lên môi.Người cá gặp con người sẽ không còn giống như xưa nữa, nên, "Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu."Earthquake hát.Ban đầu là những hạt ngọc trai tròn trịa duyên dáng lăn ra, chúng rơi xuống đất, rạn nứt tan vỡ dần. Những mảnh vỡ mảnh dẻ chứa đựng màu dải sáng của rạn san hô, đàn cá tôm phủ kín tầm nhìn, cụm rong biển tươi roi rói, con sò nom như mỏm đá khổng lồ, dòng hải lưu ấm lạnh chuyển giao.Đó là một giai điệu dai dẳng.Nó thật xinh đẹp làm sao.*
Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.Earthquake ngồi ôm chân trong góc phòng Fang, nhủ đi nhủ lại lời đáp trả ấy. Cậu sẽ không nói cho ai biết hết, đây là thứ cậu quý nhất, một thứ rất đỗi riêng tư.Không nói cho ai, kể cả Fang.Người cá không có linh hồn, không thể tái sinh, nếu muốn tiếp tục tồn tại trong hình dạng con người chỉ có thể nương vào linh hồn của một người khác mà mình yêu, và dĩ nhiên người đó cũng yêu mình. Nếu người đó cưới ai khác thì... chà, cậu đâu thể đâm chết Fang cho máu cậu ấy rơi xuống chân để lấy lại đuôi của mình phải không, nên cái kết của cậu là chuyện ai cũng biết rồi đó.Ngay cả đêm cuối cùng cậu cũng không muốn tới gần Fang.Cậu thích ngắm cậu ấy hơn.Mình có yêu Fang thật không nhỉ?Rốt cuộc cậu vẫn quanh quẩn với câu hỏi này. Cơ mà, thời gian trên đất liền cậu đã được đọc rất nhiều sách, còn có nhiều chuyện tình kì lạ hơn kìa. Cho dù hai nhân vật chính đến với nhau chỉ vì người viết muốn vậy đi chăng nữa, thì họ cũng đâu cần bận tâm.Với lại, trái tim hãy còn run rẩy này là của cậu mà.Có lẽ mình không thể có cái kết hạnh phúc như họ.Nhưng cậu chẳng hối hận chút nào.Thật lòng, nỗi day dứt duy nhất của cậu chính là gia đình. Rồi họ sẽ biết thôi, và hẳn sẽ chẳng có sự thông cảm nào đâu. Nhìn thế nào cũng thấy cậu ngu ngốc thật mà, ai mà cần tình cảm chẳng đến đâu này chứ, ai cần phải chứng thực nó chứ.Nhưng là cậu muốn.Cho dù có cố gắng vứt tất cả ra khỏi đầu, trở về đại dương, cậu cũng không bao giờ còn như trước. Cuộc sống an toàn giản đơn ấy đã tan vào con sóng rồi.Có lẽ mình và những người cá trong truyện kể... chỉ là xa gốc rễ hơn một chút, gần con người hơn một chút.Bình minh sắp lên rồi.Earthquake đứng dậy, bước từng bước tới bên giường Fang. Tập tễnh như ngày đầu mới bước đi, cậu chăm chú quan sát từng đường nét khuôn mặt. Cậu nhớ hết, đã nhớ từ lần đầu tiên nhìn thấy.Earthquake cười.Trái tim đập thình thịch và cậu đỏ mặt.Cậu thiếu niên cúi xuống, không một tiếng động, thì thầm vào tai Fang."Em yêu anh."Dưới đáy biển."Cậu không nói cho nó thật à?" Bóng đen cằn nhằn với phù thủy bạch tuộc đang ngồi đừ ra, con mắt xanh dương lóe lên, "Ít có ác lắm, nó có chuyện gì thì sao?"Thorn lè nhè, "Nói với Earthquake có ích gì, cậu ta có phải đối tượng đâu. Hay là cậu trông chờ Earthquake nói với Fang?""... Ít nhất nói cho tôi đi chứ."Thorn nhìn người kia, hê một cái, ép ngón trỏ lên môi.Ép lên môi rất chặt.*
Ban công phòng Fang hướng ra biển. Earthquake cho đây là sự lựa chọn tốt nhất, vì nó ở gần cả hai thứ cậu yêu nhất.Bám víu vào cả hai thế giới trên và dưới mặt nước là tham lam đến điên rồi, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, dù vậy mấy ai dám tham lam?Earthquake tựa vào lan can, chờ tia sáng đầu tiên. Cậu không cử động, sự thay đổi diễn ra trong im lặng. Làn da trơn nhẵn bắt đầu nhú vảy, hai chân yếu đi, tầm nhìn càng lúc càng sáng rõ."Quake?"Chết điếng."Cậu đứng đó làm gì vậy?" Fang ngạc nhiên đứng dậy khỏi giường, Earthquake không biết đáp lại sao luôn. Fang có bao giờ dậy sớm thế đâu, mặt trời chưa mọc thì cậu cũng đừng hòng rời giường. Sao lại... đúng hôm nay..."À phải rồi, có chuyện này." Fang gãi đầu, chẳng hề để ý Earthquake đang cứng đơ như tượng. Cậu có cái vẻ bối rối Earthquake hiếm khi thấy, "Ừm, hôn lễ đã bị hủy bỏ rồi."..."Thật ra hôn lễ bị hoãn lại tới ngày này cũng vì tôi, tôi nghĩ cưới ân nhân của mình là đúng thôi, nhưng luôn có cái gì đó không đúng chút nào." Vị trí hai người đảo ngược, bây giờ Fang mới là người dè dặt, "Tôi luôn nhớ một giọng hát."Trong sáng, tròn trịa, dai dẳng."Tối qua tôi đã thấy cậu với... ừm..."Đầu gối Earthquake lặng lẽ sụm xuống, vì cả quá trình biến đổi lẫn thông tin quá tải này."Tôi đã nghe thấy giọng hát ấy một lần nữa." Fang cười hệt như khi hai người nhảy múa dưới cái nắng chói chang ngày hội, "Tôi không biết cậu thật ra là ai, nhưng cậu chính là..."Mặt trời ló dạng.Những tia nắng đầu tiên cắt ngang câu nói của Fang, chiếu vào người Earthquake, nơi nào chúng chiếu tới nơi ấy hóa thành bọt nước. Chuyện diễn biến quá nhanh, Fang không kịp hiểu gì cả. Toàn thân Earthquake nhẹ bẫng, cổ ngửa lên, tầm mắt là bong bóng bọt nước và bầu trời. Cậu nghĩ, đúng là khôi hài, giờ này rồi cậu ấy còn biết để làm gì.Mà biết thì sao chứ?Nếu có thể làm người, cậu có thể sinh tồn trong thế giới này chứ?Người cá là con cá mắc cạn.Earthquake ngã ngửa ra sau, bọt nước bay ra khỏi cơ thể rồi đua nhau rơi xuống biển. Trở về đại dương, phải trở về nhà thôi. Dù thế nào cậu cũng không sống ở đây được.Không.Không phải vậy."Con cá mắc cạn" không yên phận này vẫn luôn hướng về đất liền mà.Earthquake nhắm mắt lại. Nếu có thể, mình vẫn muốn...... Ngắm mặt trời và nụ cười của Fang một lần nữa.Nhưng cậu không ngờ khi toàn thân đã ngã khỏi ban công, một vòng tay đột ngột ôm cứng hông cậu, cùng lao xuống. Đôi mắt mở bừng, chẳng hiểu gì cả. Fang đang làm gì vậy?! Vùng nước dưới đây sâu lắm, còn có đá ngầm, cậu khi còn là người cá còn phải cẩn thận mấy chỗ như này nữa là!Nhưng Fang không có buông.Khuôn mặt chăm chú có chút nghiêm, mà không hề đáng sợ, là khuôn mặt luôn kề sát cạnh khi cầm tay cậu dạy viết chữ.Và Earthquake cũng không buông.Ấm quá.Đừng buông ra mà.ÙM!Nước nhấn chìm cơ thể xuống đáy đại dương, vị muối mặn chát xộc vào mắt mũi miệng, nước từ khắp mọi nơi dồn về hóa thành vạn mũi lao đâm thọc. Fang chưa từng trải nghiệm cảm giác kinh khủng nhường vậy, cậu đã không suy xét gì cả, lúc người đó ngã khỏi ban công cậu chỉ có một suy nghĩ không thể buông ra.Cố hết sức mở mắt, dù thế nào vẫn muốn ngắm người đó thật kĩ.Khuôn mặt trắng nhợt, mơ hồ thấy mảng vảy li ti trong suốt, thoáng ánh xanh.Đôi mắt hoàng kim mở to, sáng rực hơn cả kim cương, trong đến độ có thể ví như miệng giếng nhìn được đến tận đáy.Và... đuôi cá.Người cá.Fang muốn phì cười. Sao mình lại không ngạc nhiên chứ?Không bận tâm ngoại hình hoàn toàn không phải con người, không bận tâm cả dòng bọt biển kì quái tuôn ra từ người kia, Fang ôm má người đó, nhìn từng đường nét một. Vì muốn nhìn thật kĩ xuyên qua dòng nước đang thét gào, cậu đưa mặt tới càng lúc càng gần.*
"Hôn." Cyclone trưng ra vẻ mặt chán phèo, "Không có phương pháp nào mới lạ hơn hả, bảo sao chuyện kể giờ đi ngủ trăm chuyện như một.""Đâu có đơn giản vậy." Thorn lúc lắc ngón tay, "Nghe đây thằng kia, con người mười kiếp sau cũng không sống nổi dưới biển, mà cá mắc cạn lên bờ cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Sẽ có vô vàn vấn đề xảy ra, sốc văn hóa là còn nhẹ, bí mật về sự tồn tại của người cá thì sao? Tư tưởng quá khác nhau thì thế nào? Cậu nghĩ một chuyện tình đơn thuần là đủ cứu rỗi thế giới hả?""Thế thì...""Phải là..." Thorn cười hehe ra vẻ tự cao tự đại lắm, "Một người "tình nguyện cùng với người cá trở về đại dương, ôm người đó đến lúc cuối cùng". "Vì tương lai sẽ không dễ dàng, nên chí ít hiện tại hãy tặng cho người cá bé nhỏ một con người chân thành, dũng cảm được không?*
Dòng nước đẩy Earthquake lên, phá vỡ mặt biển, hệt như ngày cậu uống thuốc của phù thủy. Earthquake thở hổn hển, không thể tin mình còn thở được. Cậu ngơ ngác nhìn Fang, người kia nhìn lại cũng chẳng hiểu gì. Earthquake đột nhiên đụng trúng chân Fang."Ơ?"Kh... Không phải đuôi.Fang mở to mắt, "Cậu vừa nói à?"Earthquake lập tức đưa tay lên họng, vuốt vuốt liên hồi. Mở miệng, "Ah..."Cột nắng chói lọi bừng lên chiếu sáng một mảng lớn khuôn mặt Fang, thắp lên ánh sáng trong đôi mắt. Earthquake nhìn như bị hớp hồn, cậu hoàn toàn choáng ngợp, chuyện gì đang xảy ra đây? Không giống như cậu đã nghĩ chút nào, cậu đã chuẩn bị tâm lí hết rồi mà!"Ừm, Earthquake..."Earthquake nghệch ra."Tôi lỡ hôn cậu rồi." Fang xoa xoa tóc, biểu cảm ngượng ngập khôn tả, "Có sao không...?"Earthquake nhìn Fang chằm chằm, nhìn nữa, cứ nhìn mãi. Cổ họng chuyển động, nấc lên mấy tiếng, khi mắt đong đầy nước cậu đã ôm chầm lấy Fang.Cậu không biết chuyện này có nghĩa là gì.Cậu không biết người nào đó mong muốn câu chuyện tình hoang đường có phải cũng đã sắp đặt cái kết tốt đẹp đến hoang đường này không.Nhưng cậu rất biết ơn người đó.*
"Vì vậy, trong tương lai chúng ta sẽ phải dốc hết sức lực hỗ trợ Earthquake. Là nhà gái đấy hiểu không, nhà gái to đùng đùng, đừng có để cậu ta bị ức hiếp."Cyclone, "..." Rồi ai mới là anh nó vậy? Cậu vẫn không giãn lông mày ra được, "Nó sẽ ổn chứ?"Thorn nhướng mi, "Ai biết?""..."Thật ra Cyclone cũng không lo lắm.Người cá cũng như con người, đều mưu cầu hạnh phúc. Nên là sẽ có khó khăn thôi, nhưng đứa em út của cậu là một đứa rất cứng đầu.Cho nên nó sẽ ổn thôi."Chuyện xưa tích cũ trăm chuyện như một mà." Thorn chống cằm nhìn quả cầu thủy tinh hiện hình ảnh hai người nào đó, "Hoàng tử và công chúa trải qua bao gian truân, cưới nhau, sống hạnh phúc mãi mãi về sau đúng không?"Nghe thì đơn giản, ẩn dưới sự giản đơn ấy là những "gian truân" gì, chỉ người trong cuộc mới hiểu thấu. Nhưng kết quả nhất định vẫn thế thôi.Cậu tươi cười, "Và đó là câu chuyện ai cũng biết."*End**Fic-request 20 là một trải nghiệm mới lạ với Au, vì thú thật Au chưa từng có ý định viết fic dựa trên truyện cổ tích. Chưa kể "Nàng tiên cá" còn là câu chuyện có liên quan mật thiết tới đại dương, là chủ đề khiến một người có hội chứng Aquaphobia gặp khó khăn trong việc tìm tài liệu. Nhưng cảm giác được thử thách chính là điểm cộng tuyệt vời, cảm ơn bạn @Nhipl18 đã đặt request này!*Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com