TruyenHHH.com

Fic Ngan Tong Hop Ky Ham Cua Zit

"Meow meow~"

"Bé yêu, đừng quậy, tôi làm việc xong sẽ cho bé ăn nhé."

"Meow~"

Ta không muốn hạt, ta muốn ra ngoài!
Bắt bổn mèo ở trong căn phòng bé tí với đống thức ăn cho lũ mèo tầm thường, mi đang làm nhục sứ mệnh của bổn mèo đấy à.

Đinh Trình Hâm muốn thể hiện sự tức giận của mình, nhảy lên bàn làm việc của người nọ, ra sức đi tới đi lui. Chiếc đuôi to bồng bềnh không ngừng lắc lư theo bước đi, che khuất màn hình máy tính khiến người nọ không thể nào không dừng công việc, dịu dàng ôm lấy mèo con.

"Bé tức giận à? Tôi không làm việc nữa, đi ăn nhé?"

Mã Gia Kỳ ôm mèo nhỏ nhà mình bước tới phòng khách, đổ đi đống hạt mèo vẫn còn nguyên trong khay ăn, lắc đầu than thở.

"Một bé mèo lại không chịu ăn hạt, cứ thích ăn thịt bò là thế nào đây hả? Tôi sắp nuôi không nổi tổ tông này rồi."

"Meow~"

Đinh Trình Hâm lên tiếng kháng cự, không ngừng dụi móng vuốt ú nu của mình vào lòng Mã Gia Kỳ.

Bổn mèo phải ăn thịt bò, thịt bò thịt bò thịt bò! Có nghe không tên phàm nhân đáng ghét kia!

"Được được, thế bé ngồi đây nhé, đợi một tí sẽ có thức ăn ngay đây."

Mã Gia Kỳ đặt mèo yêu xuống ghế, vội vàng vào bếp nấu chín một mẩu thịt rồi cắt nhỏ ra. Thật ra mèo có thể ăn thịt sống, nhưng anh không yên tâm về mèo nhà mình. Lúc trước Meo Meo muốn ăn thử, nhưng sau quãng thời gian dài được anh nuôi dưỡng, Meo đã dần quen với việc ăn chín uống sôi.

Đinh Trình Hâm lười biếng thả người trên sofa, đôi mắt ghim chặt vào người đang loay hoay bên trong.

Chà, thật ra nhìn kĩ thì tên phàm nhân đáng ghét này cũng đẹp ấy chứ.

Hắn nấu ăn cho ta.

Hắn vuốt lông ta.

Hắn còn ôm ta ngủ...

AAAAAAAAAAA, ngươi đang nghĩ gì đó hả Đinh Trình Hâm. Một tên phàm nhân thôi mà?

Hừ!

Nhất định là do ăn đồ hắn nấu nhiều quá nên đâm ra suy nghĩ nhiều.

Meow, tức giận!

Mã Gia Kỳ nhìn ra bé mèo đang nóng nảy, lập tức mang thịt bò đã được chế biến hoàn hảo đến.

"Bé yêu, khi trưa bé vừa ăn rồi, giờ vẫn chưa đến thời gian ăn tối, Meo Meo chỉ nên ăn một ít thôi nhé."

Đinh Trình Hâm đang tức giận trong người, vừa nghe thấy lời này liền cong đuôi, quay đầu sang nơi khác.

Ngươi mê hoặc ta, rồi bây giờ còn dám cắt xén đồ ăn của ta, tức giận!

Không ăn!

Nhìn Meo Meo nhà mình không biết vì sao đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn mình, Mã Gia Kỳ chỉ có thể câm lặng, ôm bảo bối vuốt ve.

"Nào, không ăn? Nếu không ăn thì chia phòng ngủ."

Cái gì? Chia phòng ngủ? Bổn mèo phải ngủ một mình?

Không thể!

Mã Gia Kỳ chợt thấy người mình nặng dần, một chàng trai với đôi mắt ấm ức treo trên người anh, miệng liên tục mắng mỏ, tai mèo linh hoạt không ngừng lay động, lông trắng mềm mượt ánh lên ánh sáng lấp lánh.

"Tên phàm nhân ngu ngốc này, không thể chia phòng ngủ!"

"Được, nếu Đinh Meo Meo nhà mình không muốn thì không chia phòng. Bây giờ thì ngoan ngoãn ăn thịt bò nhé?"

Đinh Trình Hâm ấm ức gác đầu lên vai anh, cả tay cả chân vẫn ôm chặt anh như đứa trẻ nhỏ.

Hừ, chỉ giỏi bắt nạt bổn mèo.

"Ừ ~"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com