Fic Jionhoon Cua Do Nam Nhan
- Anh à.- Sung Hoon níu lấy cánh tay Jae Jin - Anh Ji Won không phải người xấu đâu.
- Anh biết, nhưng mà...
Jae Jin tặc lưỡi, bức bối không nói nên lời.
- Em biết vì anh lo cho em, nhưng em có thể tự lo cho mình mà.
- Đừng phát ngôn ngốc nghếch như vậy nữa.
Jae Jin có chút nóng giận nên lớn tiếng. Biết mình vừa quát nạt Sung Hoon, anh ngồi xuống dịu dàng giữ lấy bàn tay cậu.
- Anh xin lỗi.
Sung Hoon mỉm cười đáp:
- Không sao đâu. Nhưng mà anh à...
- Đừng nhắc tới Ji Won nữa.
- Nhưng anh ấy là bạn em mà.
- Em thích Ji Won đúng không?
Sung Hoon nín bặt. Từng đầu ngón tay bỗng dưng run run không kiểm soát được. Sung Hoon mấp máy môi định trả lời nhưng giọng nói như đã bị một thứ vô hình nào vô hiệu hóa. Cậu quay đi né tránh ánh mắt của Jae Jin. Sung Hoon biết bản thân thật sự cũng đang rất rối bời.
- Hãy để em lựa chọn theo trái tim mình được không anh?
- Vậy là em thừa nhận?
Chẳng còn cách nào khác ngoài gửi đến Jae Jin một cái gật đầu, tim Sung Hoon đập rộn ràng khó tả rồi bỗng thắt lại từng cơn.
- Đã như thế sao lại còn im lặng?
- ... Em có nỗi đau riêng của mình.
- Vậy xem ra anh không hiểu em rồi.
Sung Hoon giương đôi mắt ươn ướt hướng về phía Jae Jin. Cậu siết chặt lấy cánh tay anh như thể sẽ sợ anh bỏ cậu đi đâu mất. Jae Jin từ xưa đến nay đã luôn là người anh duy nhất tuy gốc gác họ hàng xa nhưng Sung Hoon đã xem như ruột thịt. Đã từng có lúc cậu tự hỏi nếu khoảng thời gian khó khăn sau biến cố của gia đình và sau khi vào Đại học mà không có anh, cậu sẽ sống như thế nào. Sung Hoon không cần Jae Jin hiểu từng ngóc ngách trong tính cách của mình, cậu tự biết nội tâm cậu phức tạp cũng giống như anh, chỉ cần anh đừng rời xa cuộc sống của cậu.
- Em biết anh đang nghĩ gì không? - Jae Jin lên tiếng.
- Có lẽ anh thất vọng lắm.
- Vì rất nhiều điều.
Sung Hoon trầm ngâm, cố tìm cách động viên tinh thần Jae Jin nhưng đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
- Giờ thì hãy nói một câu cuối cùng thuyết phục anh đi.
- Anh Jae Jin.
- Rồi anh sẽ cổ vũ em mạnh mẽ để đến với tình yêu của đời mình.
Nước mắt Sung Hoon đã trào ra từ lúc nào...
- Tin anh Ji Won một lần nữa thôi, nha anh?
- ...
- ...
- Chỉ cần Kang Sung Hoon tin, Lee Jae Jin cũng sẽ tin.
Sung Hoon cười tươi mãn nguyện, đôi mắt cũng sáng rực lên những tia nắng long lanh. Không ngờ cậu lại có thể cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn như thế này, nhưng đối với Ji Won, thứ cảm xúc bình yên chưa bao giờ tồn tại trong lòng cậu được lâu. Cậu còn phải đấu tranh để vượt qua quá khứ của chính mình.
- Em có tin anh không? - Jae Jin bỗng hỏi.
- Tất nhiên em tin anh rồi.
- Vậy em có tin anh nữa không... nếu anh nói anh thích em?
Một nguồn điện như vừa chạy vụt qua tâm trí, Sung Hoon thấy đầu óc mình choáng váng, mơ hồ và trống rỗng. Tay cậu vẫn níu chặt cánh tay Jae Jin từ nãy đến giờ.
- Anh chỉ nói đùa thôi.
- Anh Jae Jin...
Không, đó không phải một lời nói đùa.
- Khi Ji Won đến tìm em, hãy cho cậu ấy một cơ hội, để Ji Won thay anh chăm sóc cho em được không?
Sung Hoon không kiềm được lòng mà bật khóc, mếu máo đáp:
- Sao hôm nay anh lại tỏ vẻ tốt bụng như vậy, sao lại cưng chiều theo ý em? Anh Jae Jin đâu phải như thế.
- Vì Sung Hoon trong mắt anh hôm nay đã trưởng thành rồi.
Jae Jin đặt một cái hôn vội lên trán Sung Hoon như cách anh hay làm để chúc cậu ngủ ngon những ngày hai anh em còn rất nhỏ, nhưng nụ hôn ngày hôm nay sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều.
- Từ đây về sau, hãy để Ji Won hôn lên trán em và chúc em ngủ ngon, nhé.
- Anh Jae Jin.
Jae Jin mỉm cười rồi quay lưng rời đi. Sung Hoon bấu chặt lấy tấm mền rồi kéo nó lên quá nửa đầu. Cuộn tròn thân mình trong bóng tối, cậu không thể nào ngừng khóc được nữa. Sung Hoon cắn chặt răng để cổ họng nấc lên từng hồi nghẹn ngào khó chịu. Đối với Jae Jin, cứ ngỡ như đã gần nhưng thật lòng lại quá xa, sao cậu có thể vô tâm với người anh mà mình yêu nhất cuộc đời này như thế?
- Sung Hoon à...
- Anh Ji Won.
Ji Won trở lại rồi. Anh biết chắc chắn giữa Jae Jin và Sung Hoon vừa xảy ra vấn đề gì đó. Jae Jin chỉ bảo anh thay cậu ấy ở lại với Sung Hoon tối nay và còn dặn dò rất nhiều chuyện lặt vặt khác.
- Anh về đi. Tôi cần yên tĩnh một lát.
- Sung Hoon...
- Anh về đi.
Không nghe thấy tiếng Ji Won nữa, Sung Hoon đinh ninh anh đã rời đi rồi. Cũng phải, bị cậu nhất tâm xua đuổi như vậy, anh còn ở lại để làm gì. Lau đi giọt nước mắt cuối cùng sau một tràng khóc hả hê, Sung Hoon cũng không thấy nỗi đau đớn trĩu nặng như ban đầu nữa. Cậu khẽ nhắm mắt, giữ chặt lấy tấm mền rồi ngủ thiếp đi.
Ji Won tần ngần đứng bên ngoài cánh cửa. Anh khẽ nghiêng đầu nhìn vào thì không thấy Sung Hoon nhúc nhích nữa nên mới chậm rãi tiến vào tránh gây tiếng động mạnh cho cậu. Ji Won tự nhiên đổ mồ hôi như tắm khi bước tới gần Sung Hoon. Anh đưa tay nắm lấy một mảnh rất nhỏ của tấm mền kéo xuống. Cậu đã ngủ rồi. Vuốt nhẹ mái tóc cậu, câu nói của Jae Jin như vừa mới đây thôi vang lên trong tâm trí anh.
"Hãy yêu thương và bên cạnh Sung Hoon như chính cách anh đã làm. Nếu thằng bé vì anh mà khóc trong đau khổ, tôi sẽ không bao giờ lần nữa tin anh."...D-DAY... Ji Won đã chờ ngày này lâu lắm rồi.- Anh đến tìm Sung Hoon à?Su Won thắc mắc khi mới sáng sớm mà Ji Won đã xách xe ra ngoài còn bảo là đi gặp Sung Hoon. Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa hai con người ấy thật phức tạp và khó hiểu, chẳng như cậu và Jae Duk tận dụng cơ hội bày tỏ ngay một phát là xong.- Anh đến thăm em ấy.- Chắc chắn là có lý do khác nữa đúng không?- D-DAY.Trước vẻ mặt ngơ ngác của Su Won, Ji Won bật cười cốc đầu cậu nhóc rồi vặn tay ga chạy đi.Anh đang trên đường trở lại khu vực ngoại ô thanh bình đó. Thay vì lo lắng thì anh lại cảm thấy phấn khích nhiều hơn. Đúng là thà dũng cảm hỏi thẳng còn hơn cứ phải đối diện với tình thế càng ngày càng mập mờ phức tạp khiến anh như lâm vào ngõ cụt. Hôm nay, Ji Won quyết tâm sẽ không để Sung Hoon tránh mặt mình thêm một lần nào nữa.Đến nơi rồi.Ji Won mở nón bảo hiểm, hít một hơi thật sâu cảm nhận làn không khí cuốn hút đến kì lạ ở nơi đây. Xem ra thì nơi mà Jae Jin chọn chuyển đến cũng không tồi chút nào. Không nghĩ ngợi nữa, anh tiến thẳng đến căn hộ của hai anh em và gõ cửa...Cánh cửa mở. Đúng ngay người anh đã luôn nôn nóng được gặp mấy hôm nay. Sung Hoon ngẩng đầu nhìn Ji Won đang xuất hiện trước mặt mình, mấy giây rồi cũng không hề chớp mắt. Hóa ra cậu ngạc nhiên tới vậy khi nhận ra anh.- Anh vào nhà đi.Sung Hoon rót nước mời Ji Won rồi ngồi xuống đối diện anh, chỉ năm đầu ngón tay về phía ly nước lọc đang đặt trên bàn tỏ ý mời anh. Lòng Ji Won thì như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt nhưng không biết đến khi nào mới có thể hỏi cậu nên liền tìm chuyện để nói.
- Hôm qua anh đã không đến thăm em.
- Không cần vậy đâu. Tôi có anh Jae Jin mà. – Sung Hoon hớp một ngụm nước rồi nói tiếp – Với lại tôi cũng khỏe hơn rồi.- Anh thật sự xin lỗi.- Sao lại cứ phải xin lỗi tôi? Anh có làm gì sai đâu.- Chỉ là...- Thôi bỏ đi. Tôi sắp ra ngoài với anh Jae Jin để giải khuây, nên công nhận anh đến thật đúng lúc.Ji Won cười phì. Lịch trình của cậu anh nắm bắt rất tốt như thể anh là quản lý của cậu vậy. Thật ra Jae Jin có biết về chuyện gọi là D-day, là một ngày mà đối với Ji Won là rất quan trọng, chính là "một tuần đếm ngược", còn Sung Hoon có vẻ đã không còn để tâm bởi cậu đã hủy hẹn rồi.
Sung Hoon ngồi im hồi lâu, sau gật gù hỏi:- Chân anh sao rồi?- Anh đi lại bình thường được rồi.- Vậy thì tốt quá.Có vẻ không còn gì để hỏi, cậu cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ rồi quay phải xem đồng hồ. Có lẽ Sung Hoon đang trông đợi Jae Jin tự nãy giờ đã biến đi đâu mất. Ji Won cũng uống chút nước. Anh căng thẳng đặt hai tay lên hai đầu gối, cả người từ từ run lên đến từng đầu ngón tay cũng không kìm lại được. Ji Won nuốt nước bọt mấy lần, giọng dần dần run theo:
- Anh có chuyện muốn nói.
Sung Hoon nhìn anh, không nói gì mà chờ đợi anh tự nói tiếp, nhưng anh vẫn im lặng. Làm như vậy có phải là quá vội vàng hay không, khi Sung Hoon vừa trải qua một trận phục hồi tâm lý và cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng Ji Won biết rằng anh không còn cơ hội nào khác ngoài ngày hôm nay, càng dây dưa sẽ càng khiến cả hai mệt mỏi. Eun Ji Won à, mày phải mạnh mẽ bằng mọi giá.
- Anh làm gì mà nghiêm trọng quá vậy?- Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?- Chuyện riêng gì cơ?- Em đã nói sau một tuần sẽ cho anh câu trả lời mà.- Chẳng lẽ tôi đã hủy bỏ rồi sao?- Nhưng anh không muốn thế.Ji Won tỏ vẻ cương quyết khiến Sung Hoon có chút hoang mang. Cậu cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, và sau nhiều vấn đề xảy ra, cậu cũng chưa sẵn sàng. Sung Hoon vừa theo dõi biểu hiện nét mặt Ji Won vừa e dè hỏi:- Tôi bắt buộc phải trả lời sao?- *gật đầu*- Nhưng tôi chưa muốn...- Em chỉ cần trả lời một câu thôi.- Anh muốn nghe câu gì? – cậu nhướn mày chờ đợi.- Em thích anh.- ... Đùa vậy không vui đâu anh Ji Won.Ji Won không đáp. Anh nắm lấy cổ tay cậu dẫn thẳng một mạch vào trong phòng mặc cậu cứ cố giãy nãy để thoát ra. Sung Hoon la toáng lên vì đau rồi trợn mắt sừng sỏ nhìn Ji Won. Cậu nghĩ dường như anh vừa ăn uống phải một thứ gì đó khiến đầu óc rối loạn bất bình thường. Ji Won chắp hai bàn tay mình e ngại xin lỗi cậu, sau đó lại không dám nhìn thẳng vào cậu nữa. Anh bỗng thấy rất sợ hãi, tâm trí rất nặng nề như hàng ngàn tảng đá đang cùng lúc đè nặng lên đầu anh, bao nhiêu quyết tâm hừng hực để tìm đến đây, bao nhiêu dũng khí biến đâu mất rồi.Ji Won thấy Sung Hoon vẫn đang đợi anh mở lời, có vẻ đã thiếu chút kiên nhẫn.- Anh làm sao vậy?Cậu bực mình vì anh im ru từ nãy đến giờ nên buộc phải lên tiếng trước.- Đừng né tránh tình cảm của anh được không?- Tôi không có né tránh gì cả.Sung Hoon trở nên thận trọng, lùi về sau một bước. Cậu giấu nhẹm hai cánh tay ra phía sau để anh không nắm lấy cậu được nữa. Sung Hoon của khoảnh khắc này dường như rụt rè và sợ hãi, nhưng chỉ có ánh mắt hừng hực lửa là không thay đổi từ đầu.- Nhìn thẳng vào anh đi.- Anh đừng hành động như thể anh biết hết tất cả như thế chứ? Anh nghĩ anh có thể hiểu tôi à?- Anh không hiểu em. Nếu đã như thế, em có thể nói một lần nữa cho anh biết tình cảm của em được không?- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? – Sung Hoon càng ba mặt một lời với Jiwon càng không kiềm được sự lúng túng.- Anh không tin.Khá bất ngờ trước câu trả lời ấy, Sung Hoon ngơ ngác rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên vốn dĩ, nhưng không còn có thể nhìn anh thêm một giây nào nữa.- Nói anh nghe đi Sung Hoon.- Sao đột nhiên anh lại vậy hả? – cậu lùi thêm một bước nhỏ.- Anh chỉ muốn biết thôi, vì tình cảm anh dành cho em, em cũng đã biết còn gì.Cậu bỗng im lặng, chỉ ngồi ngay xuống mép giường và như đang nghĩ về điều gì đó. Cậu làm cho không khí xung quanh cũng đột nhiên ngột ngạt đến độ khiến anh sắp thở không nổi nữa. Ji Won hít vai, nhắm chặt mắt tự vận động tinh thần bản thân, rồi như một con bò tót sắp phát điên bởi mảnh vải màu đỏ, anh khẽ siết lại hai bàn tay rồi bặm môi nhìn thẳng vào Sung Hoon, dõng dạc nói tiếp:- Em thích anh mà đúng không?- Cái gì chứ?- Anh biết em thích anh, Kang Sung Hoon. Nhưng tại sao chỉ vì sợ hãi mà từ chối anh?Sung Hoon không đáp.- Chỉ vì em sợ anh sẽ là người tiếp theo làm em tổn thương, hay vì cuộc sống của những kẻ giàu sang rất phức tạp?- Ya!Ji Won không chần chừ tiến tới giữ chặt lấy Sung Hoon. Cậu càng đánh vào người anh, dùng hết sức xô anh ra xa thì anh lại càng ôm siết, tưởng chừng như cậu đang ở trong vòng tay anh sẽ nghẹt thở đến mức ngất đi, nhưng không, cậu vẫn nhất quyết không chịu để anh yên. Sung Hoon thành công rời khỏi Ji Won, mặt đỏ lửng vì mệt kèm theo thở dốc. Như vừa bước ra từ đống lửa nên cả người "phát hỏa", cậu ném chiếc gối vào người anh rồi đứng dậy nói thẳng một tràn vào mặt anh:- Tôi thích anh đó được chưa?- Sung Hoon...- Vậy mà anh cứ cho rằng tôi vì muốn trả công anh đã luôn quan tâm lo lắng cho tôi nên mới quan tâm ngược lại anh, còn thân mật với Kim So Yeon nữa, nắm tay nắm chân ôm eo hôn hít. Mà cũng phải thôi. Là do tôi nhút nhát, tôi sợ hãi. Anh biết trước đây tôi thích anh Ji Yong nhiều thế nào mà, kết quả là tôi phải nếm cay đắng, bị lừa gạt, bị phụ tình. Nhưng tại sao khi tôi đang mất niềm tin, đang không bao giờ muốn yêu thương một ai nữa, tôi lại phải lòng anh? Còn anh nữa, sao anh lại thích tôi chứ? Thích một đứa sinh viên lúc nào cũng tránh né anh, lúc nào cũng thô lỗ với anh. Tôi đã cắn răng dối lòng nói tôi chỉ xem anh là bạn, sao cứ ương bướng theo tôi?- ...- Đừng có thích tôi nữa.- Những dòng tin em nhắn cho Jae Duk anh đã được đọc hết rồi. Anh xin lỗi vì đã không hiểu lòng em, không hiểu những tổn thương trong quá khứ em phải chịu đựng, nhưng anh là anh, là Ji Won chứ không phải Ji Yong.- Trái tim này cũng có một vết sẹo sẽ không lành được nữa.- Hãy quên nó đi.Ji Won áp hai lòng bàn tay lên má Sung Hoon, mạnh bạo kề môi cậu chạm vào môi mình nhưng ngay lập tức lại bị đẩy ra.- Quên tôi đi. Đừng gặp nhau nữa.Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng Sung Hoon như cùng lúc bùng nổ làm Ji Won choáng váng. Anh đờ đẫn cả người, thế giới xung quanh như xoay tròn không định hướng được cho đến khi anh nhận ra cậu đã đi đâu mất. Thì ra sự thật chính là như vậy. Thì ra có những sự thật khi nói ra sẽ khiến người đối diện tưởng chừng như đó là một giấc mơ, còn người nói ra nó lại sẽ cảm thấy chính mình bị tổn thương sâu sắc. Anh cứ nghĩ cậu không hiểu lòng anh, nhưng hóa ra anh mới chính là người đã không hiểu lòng cậu. Là do cậu che giấu đi nội tâm mình quá kĩ, hay do anh quá ngốc? Ji Won chọn đáp án thứ hai, vì Jae Duk cũng đã nhận ra từ trước rồi. Ngoài mặt vẫn cố điềm tĩnh nhưng trong lòng thì đã dậy sóng, Ji Won như muốn tự cấu xé bản thân ra vậy. Tâm hồn mỏng manh và trái tim sợ hãi tình yêu vì đã từng phải chịu tổn thương ấy cần được bảo vệ, Ji Won càng không thể để vuột mất Sung Hoon, dù thế nào cũng không thể. Nghĩ đến đây, anh liền quay người tức tốc đuổi theo cậu.Sung Hoon đâu?Ji Won tự trách mình đã quá suy nghĩ vòng vo nên mới để mất dấu cậu. Điều này cũng giống như thứ tình cảm mà anh dành cho cậu khoảng thời gian qua vậy, cứ tưởng đã đúng trọng tâm nhưng hóa ra lại dông dài một cách ngu ngốc.Loay hoay mãi cũng tìm ra. Sung Hoon mặt ỉu xìu đứng bên vệ đường. Chắc hẳn cậu đang buồn anh và trách anh lắm, Ji Won tin vậy. Anh len lén bước đến từ phía sau, như một cơn gió thoảng không để lại chút tiếng động sột soạt nào mặc cho lớp cỏ cứ chọc vào cẳng chân mình. Anh dang rộng vòng tay hướng ra phía trước ôm trọn lấy eo cậu. Sung Hoon bất giác giật mình sau đó cứ đứng im như thể đã bị bàn tay thần thông của Ji Won làm cho hóa đá. Cậu ngập ngừng quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt vô tội giống mèo con của anh.- Sao anh cứ phải theo tôi chứ? Tôi đã từ chối anh rồi đấy. Anh mau quay về đi. – Sung Hoon lên tiếng rất khẽ.- Em càng từ chối anh sẽ càng không đi.- ...- Anh muốn bảo vệ cho em.Cậu càng cố gỡ tay anh thì anh lại càng nhất quyết không buông cậu. Bao nhiêu mệt mỏi, áp lực được lúc nổ tung, Sung Hoon bắt đầu mếu máo. Cậu quay về phía Ji Won, bất ngờ ôm lấy anh rồi òa khóc. Tiếng khóc uất ức vì những đau buồn trong quá khứ vô tình ngủ dậy xé tan không gian yên tĩnh, bóp chặt cả trái tim cậu yếu đuối. Ji Won ôm Sung Hoon sát vào người mình hơn nữa, mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng an ủi cậu. Anh im lặng, vốn những lời nói được thốt ra lúc này đều sẽ không có ý nghĩa.- Tin anh một lần này thôi, được không Sung Hoon?- ...- Lần cuối cùng, anh xin em đấy.Cái gật đầu rất thận trọng khi cậu đang vùi mặt vào bờ vai anh khiến tim anh trong giây lát như đã không chịu nổi niềm hạnh phúc quá lớn mà ngưng đập. Cả người Ji Won như cũng sắp tan chảy giống một que kem giữa mùa hè. Anh chậm rãi hôn lên mái tóc Sung Hoon mềm mại tung bay theo chiều gió, rồi cúi thấp đầu hơn nữa hôn vội lên má cậu đỏ ửng ướt nhèm vì nước mắt. Sung Hoon giật mình, chưa sẵn sàng nên liền quay cả người né tránh đi. Dù thế nào tình hình cũng đã ổn hơn rồi.Ji Won mỉm cười tâm đắc, dò hỏi:- Khóc sẽ ổn hơn mà đúng không?- Có lẽ vậy.Ji Won liền một phát xoay người Sung Hoon, nhìn sâu vào đôi mắt cậu vẫn còn ngấn nước rồi bất chợt đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ môi cậu đỏ mọng vẫn còn đọng lại vị mặn khó tả. Cậu trợn mắt nhìn anh, định đẩy anh ra nhưng hai cánh tay không chuyển động được nữa. Cậu khẽ khép hai hàng mi lại, bàn tay run lên víu lấy lưng áo anh thật nhẹ. Bóng hoàng hôn dần lan tỏa giữa thế giới chỉ còn của riêng hai người còn tâm hồn của cả hai cũng dường như đã lạc mất trong một phút giây nào đó. Anh siết chặt lấy eo cậu, chậm rãi tách môi mình khỏi môi cậu, véo má cậu một cái rồi bảo:- Nói anh nghe một lần nữa là em thích anh đi.- *lắc đầu*Ji Won càng nằng nặc bảo muốn nghe thì Sung Hoon càng ương bướng không mở miệng. Cuối cùng anh cũng phải là người giơ tay đầu hàng trước cậu. Ji Won đẩy đầu Sung Hoon tựa lên bờ vai vững chắc của mình, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng trên những lọn tóc cậu bồng bềnh tung bay. Anh tự hứa với chính mình từ đây về sau sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, chín chắn trưởng thành hơn nữa để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho cậu. Anh không dám hứa anh sẽ ở bên cậu đến mãi mãi sau này, nhưng nếu có ai đó hỏi anh rằng anh muốn được gắn bó cùng cậu bao lâu, Eun Ji Won anh sẽ không ngần ngại đáp: "Suốt cuộc đời"..- Hai cậu cũng chẳng khác gì Ji Won, cũng chịu khó lặn lội đến đây thật.Jae Jin đang cùng với Jae Duk và Su Won ở trong căn hộ của mình. Anh rót nước mời hai cậu em thân thiết sau chuyến đi khá dài của họ đến đây chỉ để... hóng chuyện. Jae Jin ngồi xuống, bật cười nhìn Su Won uống ực một hơi rổi hỏi:- Có phải kết thúc quá viên mãn rồi không?- Anh cũng thấy rồi đó. – Su Won tỏ vẻ cực kì mãn nguyện.- Còn hai cậu thì tính sao đây?- Dĩ nhiên là đi bên nhau lâu dài rồi.Su Won nói một mạch mọi dự tính tương lai của hai người mà không để ý Jae Duk đang ngồi cạnh mặt mày đỏ ửng gõ gõ tay xuống bàn rồi lại cầm tách trà chỉ còn vài giọt lên uống cho đỡ xấu hổ. Jae Jin vỗ vai Su Won khen ngợi rồi nhìn sang Jae Duk.- Nhìn mấy đứa như vậy anh vui rồi.- Anh cũng mau kiếm một cô gái đi cho đủ bộ. – Jae Duk trêu đùa.- Ji Yong nói sau khi cậu ấy tốt nghiệp và có việc làm sẽ lập tức làm ông tơ cho anh.Su Won bật ngón cái đồng tình, sẵn thuận tay kéo Jae Duk lại gần mình, chép miệng đáp:- Em đợi tin vui của anh.- Jae Duk? Su Won?Sung Hoon vừa bước vào nhà đã lập tức thấy hai cậu bạn ngồi bàn tán vui vẻ việc gì đó với anh mình đã không tránh khỏi ngạc nhiên thốt lên. Ji Won thì đần mặt ra nhìn lướt qua từng người một, không biết tại sao hai đứa trẻ ấy lại có thể tìm đến đây.Jae Duk khẽ giật mình. Cậu ngó dọc ngó ngang sau đó đứng lên, nhìn Sung Hoon rồi nhỏ giọng nói:- Sung Hoon à, mình xin lỗi.- Này Kim Jae Duk, mình đã biết chuyện gì rồi đấy nhé.- Mình... mình chỉ muốn hai người được nhanh chóng bên nhau thôi.- Bí mật của chúng ta, một phát lọt ra ngoài hết cả. *hậm hực*- Thôi mà, tha lỗi cho mình đi.Sung Hoon bật cười trước vẻ mặt hối lỗi của Jae Duk bảo không sao rồi dang rộng cánh tay đón lấy bạn mình. Thấy thế, Jae Duk xúc động bước tới ôm chầm lấy Sung Hoon.- Mình đùa thôi mà.- Cũng lỗi tại mình.- Không phải đâu Jae Duk. Cám ơn cậu, là nhờ có cậu.Sung Hoon không thể cho Jae Duk thấy được trái tim mình để cậu ấy biết mình biết ơn cậu ấy nhiều đến như thế nào.- Dù sao mình cũng xin lỗi.- Sao việc gì cũng xin lỗi vậy chứ? Cậu cứ như em ruột của anh Ji Won vậy.Jae Duk cười vui vẻ, đáp:- Vậy thì chúc mừng bạn mình đã có được chỗ dựa rồi nhé.Ji Won gãi đầu, hai từ "ngại ngùng" in rõ trên mặt.- Chẳng biết có phải thế không nữa? – Sung Hoon liếc xéo.- Em phải tin anh chứ.Cậu gật đầu chìa ngón tay út bảo anh hứa với cậu, từ đây Eun Ji Won xem như thuộc tầm kiểm soát của Kang Sung Hoon, có gì buồn bực phiền phức giấu trong lòng cũng phải chia sẻ cùng cậu và dĩ nhiên không được làm cậu buồn nữa chứ. Ji Won nghe xong danh sách các điều kiện, đảo mắt vài giây rồi gật đầu móc ngoéo. Đã bảo chỉ cần nỗ lực, trên đời này có chuyện gì anh không làm được đâu, vì giờ Sung Hoon cũng là của anh rồi còn gì. Ji Won không giấu nổi vẻ mặt hạnh phúc như đi hội của mình. Tràng vỗ tay vang lên đẩy không khí đến cao trào của sự vui vẻ. Cũng có ngày được tận mắt chứng kiến giây phút này, ai mà không hài lòng cơ chứ..- Thử nghĩ xem nếu người hôm đó anh gặp không phải là em, anh cũng sẽ không phải dày công lên kế hoạch đâu nhỉ? Đã vậy mà em còn khiến anh cảm giác mình như bị ghét bỏ vậy.- Ý anh là em tàn nhẫn à? - Không có...
- Thế thì mau đi tìm cô nào không dày vò anh đi.
- Lại dỗi nữa rồi.
- Đùa anh thôi.
Sung Hoon xoay người về phía Ji Won. Cậu bỗng hôn chốc lên môi anh khiến dây thần kinh trên toàn cơ thể anh trong một giây như tê liệt, dĩ nhiên người có thể khởi động lại chỉ có mỗi mình cậu.
- Sao vậy?
Ji Won nắm lấy bàn tay Sung Hoon, đặt nó lên vị trí tim mình, cười hiền ương bướng bảo:
- Nói em thích anh đi.- Vâng. Em thích anh đấy được chưa?Anh bật cười xoa đầu cậu rồi nói tiếp:- Nếu không là em, anh thà không có ai cả.
- Sến rện.
- Anh chỉ muốn cám ơn em.- ...- Cám ơn em, Sung Hoon.Sung Hoon quay người đi hướng khác, khẽ phì cười. Bàn tay cậu vẫn nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh, đặt trên lồng ngực anh và cảm nhận tim anh đang đập từng nhịp từng nhịp một.
- Em biết rồi. Không cần khách sáo.
- Anh biết em cảm nhận được mà.
Anh choàng tay khoác lấy vai cậu, để cậu tựa đầu vào vai mình.- Kang Sung Hoon à.- Lại sao nữa vậy?- Anh nói ra điều này, không biết em có giận anh không?- Sao cơ? - cậu tròn xoe mắt ngạc nhiên.- Anh không thích em nữa rồi.Sung Hoon thẫn thờ nhìn Ji Won, không biết mình có nghe lầm không mà tự nhiên trong tim nhói nhói... Cậu lập tức vỗ mạnh vào vai anh, đẩy anh lùi ra rồi tức tối hỏi lớn:- Thế thì còn tỏ tình làm quái gì?Ji Won bật cười giữ lấy cánh tay cậu đang đánh bôm bốp lên người anh.- Vì anh yêu em.- ... Anh troll em giỏi lắm.- Ế, đừng khóc mà. Anh xin lỗi anh xin lỗi.Lại phải vỗ về cậu nhóc rồi, Ji Won nén thở dài. Khẽ ngước nhìn lên cao, anh nhận ra bầu trời đêm nay không nhiều sao lắm, nhưng ánh trăng tròn vành vạnh kia, đối với anh giống như tượng trưng cho tình cảm của hai người vậy.- Hoony à, anh yêu em..........................................................................................................................Cuối cùng thì fic cũng kết thúc rồi sau hơn 1 tháng gắn bó. Thật ra ban đầu fic chỉ có 8 chap nhưng mình đã kéo dài thêm bằng tất cả nỗ lực sau khi vừa post xong chap 7. Kĩ năng viết fic của mình không giỏi nên có thể không làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình thời gian vừa qua. Hy vọng đây sẽ là một cái kết có thể làm mọi người ghi nhớ và vui vẻ. Hẹn mọi người với một sự trở lại mới trưởng thành hơn. Mình cũng gần 19 tuổi rồi nên sẽ cố thử gì đó mới. Lời cuối cùng vẫn cảm ơn mọi người. *cúi chào*
- Anh biết, nhưng mà...
Jae Jin tặc lưỡi, bức bối không nói nên lời.
- Em biết vì anh lo cho em, nhưng em có thể tự lo cho mình mà.
- Đừng phát ngôn ngốc nghếch như vậy nữa.
Jae Jin có chút nóng giận nên lớn tiếng. Biết mình vừa quát nạt Sung Hoon, anh ngồi xuống dịu dàng giữ lấy bàn tay cậu.
- Anh xin lỗi.
Sung Hoon mỉm cười đáp:
- Không sao đâu. Nhưng mà anh à...
- Đừng nhắc tới Ji Won nữa.
- Nhưng anh ấy là bạn em mà.
- Em thích Ji Won đúng không?
Sung Hoon nín bặt. Từng đầu ngón tay bỗng dưng run run không kiểm soát được. Sung Hoon mấp máy môi định trả lời nhưng giọng nói như đã bị một thứ vô hình nào vô hiệu hóa. Cậu quay đi né tránh ánh mắt của Jae Jin. Sung Hoon biết bản thân thật sự cũng đang rất rối bời.
- Hãy để em lựa chọn theo trái tim mình được không anh?
- Vậy là em thừa nhận?
Chẳng còn cách nào khác ngoài gửi đến Jae Jin một cái gật đầu, tim Sung Hoon đập rộn ràng khó tả rồi bỗng thắt lại từng cơn.
- Đã như thế sao lại còn im lặng?
- ... Em có nỗi đau riêng của mình.
- Vậy xem ra anh không hiểu em rồi.
Sung Hoon giương đôi mắt ươn ướt hướng về phía Jae Jin. Cậu siết chặt lấy cánh tay anh như thể sẽ sợ anh bỏ cậu đi đâu mất. Jae Jin từ xưa đến nay đã luôn là người anh duy nhất tuy gốc gác họ hàng xa nhưng Sung Hoon đã xem như ruột thịt. Đã từng có lúc cậu tự hỏi nếu khoảng thời gian khó khăn sau biến cố của gia đình và sau khi vào Đại học mà không có anh, cậu sẽ sống như thế nào. Sung Hoon không cần Jae Jin hiểu từng ngóc ngách trong tính cách của mình, cậu tự biết nội tâm cậu phức tạp cũng giống như anh, chỉ cần anh đừng rời xa cuộc sống của cậu.
- Em biết anh đang nghĩ gì không? - Jae Jin lên tiếng.
- Có lẽ anh thất vọng lắm.
- Vì rất nhiều điều.
Sung Hoon trầm ngâm, cố tìm cách động viên tinh thần Jae Jin nhưng đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
- Giờ thì hãy nói một câu cuối cùng thuyết phục anh đi.
- Anh Jae Jin.
- Rồi anh sẽ cổ vũ em mạnh mẽ để đến với tình yêu của đời mình.
Nước mắt Sung Hoon đã trào ra từ lúc nào...
- Tin anh Ji Won một lần nữa thôi, nha anh?
- ...
- ...
- Chỉ cần Kang Sung Hoon tin, Lee Jae Jin cũng sẽ tin.
Sung Hoon cười tươi mãn nguyện, đôi mắt cũng sáng rực lên những tia nắng long lanh. Không ngờ cậu lại có thể cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn như thế này, nhưng đối với Ji Won, thứ cảm xúc bình yên chưa bao giờ tồn tại trong lòng cậu được lâu. Cậu còn phải đấu tranh để vượt qua quá khứ của chính mình.
- Em có tin anh không? - Jae Jin bỗng hỏi.
- Tất nhiên em tin anh rồi.
- Vậy em có tin anh nữa không... nếu anh nói anh thích em?
Một nguồn điện như vừa chạy vụt qua tâm trí, Sung Hoon thấy đầu óc mình choáng váng, mơ hồ và trống rỗng. Tay cậu vẫn níu chặt cánh tay Jae Jin từ nãy đến giờ.
- Anh chỉ nói đùa thôi.
- Anh Jae Jin...
Không, đó không phải một lời nói đùa.
- Khi Ji Won đến tìm em, hãy cho cậu ấy một cơ hội, để Ji Won thay anh chăm sóc cho em được không?
Sung Hoon không kiềm được lòng mà bật khóc, mếu máo đáp:
- Sao hôm nay anh lại tỏ vẻ tốt bụng như vậy, sao lại cưng chiều theo ý em? Anh Jae Jin đâu phải như thế.
- Vì Sung Hoon trong mắt anh hôm nay đã trưởng thành rồi.
Jae Jin đặt một cái hôn vội lên trán Sung Hoon như cách anh hay làm để chúc cậu ngủ ngon những ngày hai anh em còn rất nhỏ, nhưng nụ hôn ngày hôm nay sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều.
- Từ đây về sau, hãy để Ji Won hôn lên trán em và chúc em ngủ ngon, nhé.
- Anh Jae Jin.
Jae Jin mỉm cười rồi quay lưng rời đi. Sung Hoon bấu chặt lấy tấm mền rồi kéo nó lên quá nửa đầu. Cuộn tròn thân mình trong bóng tối, cậu không thể nào ngừng khóc được nữa. Sung Hoon cắn chặt răng để cổ họng nấc lên từng hồi nghẹn ngào khó chịu. Đối với Jae Jin, cứ ngỡ như đã gần nhưng thật lòng lại quá xa, sao cậu có thể vô tâm với người anh mà mình yêu nhất cuộc đời này như thế?
- Sung Hoon à...
- Anh Ji Won.
Ji Won trở lại rồi. Anh biết chắc chắn giữa Jae Jin và Sung Hoon vừa xảy ra vấn đề gì đó. Jae Jin chỉ bảo anh thay cậu ấy ở lại với Sung Hoon tối nay và còn dặn dò rất nhiều chuyện lặt vặt khác.
- Anh về đi. Tôi cần yên tĩnh một lát.
- Sung Hoon...
- Anh về đi.
Không nghe thấy tiếng Ji Won nữa, Sung Hoon đinh ninh anh đã rời đi rồi. Cũng phải, bị cậu nhất tâm xua đuổi như vậy, anh còn ở lại để làm gì. Lau đi giọt nước mắt cuối cùng sau một tràng khóc hả hê, Sung Hoon cũng không thấy nỗi đau đớn trĩu nặng như ban đầu nữa. Cậu khẽ nhắm mắt, giữ chặt lấy tấm mền rồi ngủ thiếp đi.
Ji Won tần ngần đứng bên ngoài cánh cửa. Anh khẽ nghiêng đầu nhìn vào thì không thấy Sung Hoon nhúc nhích nữa nên mới chậm rãi tiến vào tránh gây tiếng động mạnh cho cậu. Ji Won tự nhiên đổ mồ hôi như tắm khi bước tới gần Sung Hoon. Anh đưa tay nắm lấy một mảnh rất nhỏ của tấm mền kéo xuống. Cậu đã ngủ rồi. Vuốt nhẹ mái tóc cậu, câu nói của Jae Jin như vừa mới đây thôi vang lên trong tâm trí anh.
"Hãy yêu thương và bên cạnh Sung Hoon như chính cách anh đã làm. Nếu thằng bé vì anh mà khóc trong đau khổ, tôi sẽ không bao giờ lần nữa tin anh."...D-DAY... Ji Won đã chờ ngày này lâu lắm rồi.- Anh đến tìm Sung Hoon à?Su Won thắc mắc khi mới sáng sớm mà Ji Won đã xách xe ra ngoài còn bảo là đi gặp Sung Hoon. Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa hai con người ấy thật phức tạp và khó hiểu, chẳng như cậu và Jae Duk tận dụng cơ hội bày tỏ ngay một phát là xong.- Anh đến thăm em ấy.- Chắc chắn là có lý do khác nữa đúng không?- D-DAY.Trước vẻ mặt ngơ ngác của Su Won, Ji Won bật cười cốc đầu cậu nhóc rồi vặn tay ga chạy đi.Anh đang trên đường trở lại khu vực ngoại ô thanh bình đó. Thay vì lo lắng thì anh lại cảm thấy phấn khích nhiều hơn. Đúng là thà dũng cảm hỏi thẳng còn hơn cứ phải đối diện với tình thế càng ngày càng mập mờ phức tạp khiến anh như lâm vào ngõ cụt. Hôm nay, Ji Won quyết tâm sẽ không để Sung Hoon tránh mặt mình thêm một lần nào nữa.Đến nơi rồi.Ji Won mở nón bảo hiểm, hít một hơi thật sâu cảm nhận làn không khí cuốn hút đến kì lạ ở nơi đây. Xem ra thì nơi mà Jae Jin chọn chuyển đến cũng không tồi chút nào. Không nghĩ ngợi nữa, anh tiến thẳng đến căn hộ của hai anh em và gõ cửa...Cánh cửa mở. Đúng ngay người anh đã luôn nôn nóng được gặp mấy hôm nay. Sung Hoon ngẩng đầu nhìn Ji Won đang xuất hiện trước mặt mình, mấy giây rồi cũng không hề chớp mắt. Hóa ra cậu ngạc nhiên tới vậy khi nhận ra anh.- Anh vào nhà đi.Sung Hoon rót nước mời Ji Won rồi ngồi xuống đối diện anh, chỉ năm đầu ngón tay về phía ly nước lọc đang đặt trên bàn tỏ ý mời anh. Lòng Ji Won thì như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt nhưng không biết đến khi nào mới có thể hỏi cậu nên liền tìm chuyện để nói.
- Hôm qua anh đã không đến thăm em.
- Không cần vậy đâu. Tôi có anh Jae Jin mà. – Sung Hoon hớp một ngụm nước rồi nói tiếp – Với lại tôi cũng khỏe hơn rồi.- Anh thật sự xin lỗi.- Sao lại cứ phải xin lỗi tôi? Anh có làm gì sai đâu.- Chỉ là...- Thôi bỏ đi. Tôi sắp ra ngoài với anh Jae Jin để giải khuây, nên công nhận anh đến thật đúng lúc.Ji Won cười phì. Lịch trình của cậu anh nắm bắt rất tốt như thể anh là quản lý của cậu vậy. Thật ra Jae Jin có biết về chuyện gọi là D-day, là một ngày mà đối với Ji Won là rất quan trọng, chính là "một tuần đếm ngược", còn Sung Hoon có vẻ đã không còn để tâm bởi cậu đã hủy hẹn rồi.
Sung Hoon ngồi im hồi lâu, sau gật gù hỏi:- Chân anh sao rồi?- Anh đi lại bình thường được rồi.- Vậy thì tốt quá.Có vẻ không còn gì để hỏi, cậu cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ rồi quay phải xem đồng hồ. Có lẽ Sung Hoon đang trông đợi Jae Jin tự nãy giờ đã biến đi đâu mất. Ji Won cũng uống chút nước. Anh căng thẳng đặt hai tay lên hai đầu gối, cả người từ từ run lên đến từng đầu ngón tay cũng không kìm lại được. Ji Won nuốt nước bọt mấy lần, giọng dần dần run theo:
- Anh có chuyện muốn nói.
Sung Hoon nhìn anh, không nói gì mà chờ đợi anh tự nói tiếp, nhưng anh vẫn im lặng. Làm như vậy có phải là quá vội vàng hay không, khi Sung Hoon vừa trải qua một trận phục hồi tâm lý và cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng Ji Won biết rằng anh không còn cơ hội nào khác ngoài ngày hôm nay, càng dây dưa sẽ càng khiến cả hai mệt mỏi. Eun Ji Won à, mày phải mạnh mẽ bằng mọi giá.
- Anh làm gì mà nghiêm trọng quá vậy?- Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?- Chuyện riêng gì cơ?- Em đã nói sau một tuần sẽ cho anh câu trả lời mà.- Chẳng lẽ tôi đã hủy bỏ rồi sao?- Nhưng anh không muốn thế.Ji Won tỏ vẻ cương quyết khiến Sung Hoon có chút hoang mang. Cậu cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, và sau nhiều vấn đề xảy ra, cậu cũng chưa sẵn sàng. Sung Hoon vừa theo dõi biểu hiện nét mặt Ji Won vừa e dè hỏi:- Tôi bắt buộc phải trả lời sao?- *gật đầu*- Nhưng tôi chưa muốn...- Em chỉ cần trả lời một câu thôi.- Anh muốn nghe câu gì? – cậu nhướn mày chờ đợi.- Em thích anh.- ... Đùa vậy không vui đâu anh Ji Won.Ji Won không đáp. Anh nắm lấy cổ tay cậu dẫn thẳng một mạch vào trong phòng mặc cậu cứ cố giãy nãy để thoát ra. Sung Hoon la toáng lên vì đau rồi trợn mắt sừng sỏ nhìn Ji Won. Cậu nghĩ dường như anh vừa ăn uống phải một thứ gì đó khiến đầu óc rối loạn bất bình thường. Ji Won chắp hai bàn tay mình e ngại xin lỗi cậu, sau đó lại không dám nhìn thẳng vào cậu nữa. Anh bỗng thấy rất sợ hãi, tâm trí rất nặng nề như hàng ngàn tảng đá đang cùng lúc đè nặng lên đầu anh, bao nhiêu quyết tâm hừng hực để tìm đến đây, bao nhiêu dũng khí biến đâu mất rồi.Ji Won thấy Sung Hoon vẫn đang đợi anh mở lời, có vẻ đã thiếu chút kiên nhẫn.- Anh làm sao vậy?Cậu bực mình vì anh im ru từ nãy đến giờ nên buộc phải lên tiếng trước.- Đừng né tránh tình cảm của anh được không?- Tôi không có né tránh gì cả.Sung Hoon trở nên thận trọng, lùi về sau một bước. Cậu giấu nhẹm hai cánh tay ra phía sau để anh không nắm lấy cậu được nữa. Sung Hoon của khoảnh khắc này dường như rụt rè và sợ hãi, nhưng chỉ có ánh mắt hừng hực lửa là không thay đổi từ đầu.- Nhìn thẳng vào anh đi.- Anh đừng hành động như thể anh biết hết tất cả như thế chứ? Anh nghĩ anh có thể hiểu tôi à?- Anh không hiểu em. Nếu đã như thế, em có thể nói một lần nữa cho anh biết tình cảm của em được không?- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? – Sung Hoon càng ba mặt một lời với Jiwon càng không kiềm được sự lúng túng.- Anh không tin.Khá bất ngờ trước câu trả lời ấy, Sung Hoon ngơ ngác rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên vốn dĩ, nhưng không còn có thể nhìn anh thêm một giây nào nữa.- Nói anh nghe đi Sung Hoon.- Sao đột nhiên anh lại vậy hả? – cậu lùi thêm một bước nhỏ.- Anh chỉ muốn biết thôi, vì tình cảm anh dành cho em, em cũng đã biết còn gì.Cậu bỗng im lặng, chỉ ngồi ngay xuống mép giường và như đang nghĩ về điều gì đó. Cậu làm cho không khí xung quanh cũng đột nhiên ngột ngạt đến độ khiến anh sắp thở không nổi nữa. Ji Won hít vai, nhắm chặt mắt tự vận động tinh thần bản thân, rồi như một con bò tót sắp phát điên bởi mảnh vải màu đỏ, anh khẽ siết lại hai bàn tay rồi bặm môi nhìn thẳng vào Sung Hoon, dõng dạc nói tiếp:- Em thích anh mà đúng không?- Cái gì chứ?- Anh biết em thích anh, Kang Sung Hoon. Nhưng tại sao chỉ vì sợ hãi mà từ chối anh?Sung Hoon không đáp.- Chỉ vì em sợ anh sẽ là người tiếp theo làm em tổn thương, hay vì cuộc sống của những kẻ giàu sang rất phức tạp?- Ya!Ji Won không chần chừ tiến tới giữ chặt lấy Sung Hoon. Cậu càng đánh vào người anh, dùng hết sức xô anh ra xa thì anh lại càng ôm siết, tưởng chừng như cậu đang ở trong vòng tay anh sẽ nghẹt thở đến mức ngất đi, nhưng không, cậu vẫn nhất quyết không chịu để anh yên. Sung Hoon thành công rời khỏi Ji Won, mặt đỏ lửng vì mệt kèm theo thở dốc. Như vừa bước ra từ đống lửa nên cả người "phát hỏa", cậu ném chiếc gối vào người anh rồi đứng dậy nói thẳng một tràn vào mặt anh:- Tôi thích anh đó được chưa?- Sung Hoon...- Vậy mà anh cứ cho rằng tôi vì muốn trả công anh đã luôn quan tâm lo lắng cho tôi nên mới quan tâm ngược lại anh, còn thân mật với Kim So Yeon nữa, nắm tay nắm chân ôm eo hôn hít. Mà cũng phải thôi. Là do tôi nhút nhát, tôi sợ hãi. Anh biết trước đây tôi thích anh Ji Yong nhiều thế nào mà, kết quả là tôi phải nếm cay đắng, bị lừa gạt, bị phụ tình. Nhưng tại sao khi tôi đang mất niềm tin, đang không bao giờ muốn yêu thương một ai nữa, tôi lại phải lòng anh? Còn anh nữa, sao anh lại thích tôi chứ? Thích một đứa sinh viên lúc nào cũng tránh né anh, lúc nào cũng thô lỗ với anh. Tôi đã cắn răng dối lòng nói tôi chỉ xem anh là bạn, sao cứ ương bướng theo tôi?- ...- Đừng có thích tôi nữa.- Những dòng tin em nhắn cho Jae Duk anh đã được đọc hết rồi. Anh xin lỗi vì đã không hiểu lòng em, không hiểu những tổn thương trong quá khứ em phải chịu đựng, nhưng anh là anh, là Ji Won chứ không phải Ji Yong.- Trái tim này cũng có một vết sẹo sẽ không lành được nữa.- Hãy quên nó đi.Ji Won áp hai lòng bàn tay lên má Sung Hoon, mạnh bạo kề môi cậu chạm vào môi mình nhưng ngay lập tức lại bị đẩy ra.- Quên tôi đi. Đừng gặp nhau nữa.Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng Sung Hoon như cùng lúc bùng nổ làm Ji Won choáng váng. Anh đờ đẫn cả người, thế giới xung quanh như xoay tròn không định hướng được cho đến khi anh nhận ra cậu đã đi đâu mất. Thì ra sự thật chính là như vậy. Thì ra có những sự thật khi nói ra sẽ khiến người đối diện tưởng chừng như đó là một giấc mơ, còn người nói ra nó lại sẽ cảm thấy chính mình bị tổn thương sâu sắc. Anh cứ nghĩ cậu không hiểu lòng anh, nhưng hóa ra anh mới chính là người đã không hiểu lòng cậu. Là do cậu che giấu đi nội tâm mình quá kĩ, hay do anh quá ngốc? Ji Won chọn đáp án thứ hai, vì Jae Duk cũng đã nhận ra từ trước rồi. Ngoài mặt vẫn cố điềm tĩnh nhưng trong lòng thì đã dậy sóng, Ji Won như muốn tự cấu xé bản thân ra vậy. Tâm hồn mỏng manh và trái tim sợ hãi tình yêu vì đã từng phải chịu tổn thương ấy cần được bảo vệ, Ji Won càng không thể để vuột mất Sung Hoon, dù thế nào cũng không thể. Nghĩ đến đây, anh liền quay người tức tốc đuổi theo cậu.Sung Hoon đâu?Ji Won tự trách mình đã quá suy nghĩ vòng vo nên mới để mất dấu cậu. Điều này cũng giống như thứ tình cảm mà anh dành cho cậu khoảng thời gian qua vậy, cứ tưởng đã đúng trọng tâm nhưng hóa ra lại dông dài một cách ngu ngốc.Loay hoay mãi cũng tìm ra. Sung Hoon mặt ỉu xìu đứng bên vệ đường. Chắc hẳn cậu đang buồn anh và trách anh lắm, Ji Won tin vậy. Anh len lén bước đến từ phía sau, như một cơn gió thoảng không để lại chút tiếng động sột soạt nào mặc cho lớp cỏ cứ chọc vào cẳng chân mình. Anh dang rộng vòng tay hướng ra phía trước ôm trọn lấy eo cậu. Sung Hoon bất giác giật mình sau đó cứ đứng im như thể đã bị bàn tay thần thông của Ji Won làm cho hóa đá. Cậu ngập ngừng quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt vô tội giống mèo con của anh.- Sao anh cứ phải theo tôi chứ? Tôi đã từ chối anh rồi đấy. Anh mau quay về đi. – Sung Hoon lên tiếng rất khẽ.- Em càng từ chối anh sẽ càng không đi.- ...- Anh muốn bảo vệ cho em.Cậu càng cố gỡ tay anh thì anh lại càng nhất quyết không buông cậu. Bao nhiêu mệt mỏi, áp lực được lúc nổ tung, Sung Hoon bắt đầu mếu máo. Cậu quay về phía Ji Won, bất ngờ ôm lấy anh rồi òa khóc. Tiếng khóc uất ức vì những đau buồn trong quá khứ vô tình ngủ dậy xé tan không gian yên tĩnh, bóp chặt cả trái tim cậu yếu đuối. Ji Won ôm Sung Hoon sát vào người mình hơn nữa, mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng an ủi cậu. Anh im lặng, vốn những lời nói được thốt ra lúc này đều sẽ không có ý nghĩa.- Tin anh một lần này thôi, được không Sung Hoon?- ...- Lần cuối cùng, anh xin em đấy.Cái gật đầu rất thận trọng khi cậu đang vùi mặt vào bờ vai anh khiến tim anh trong giây lát như đã không chịu nổi niềm hạnh phúc quá lớn mà ngưng đập. Cả người Ji Won như cũng sắp tan chảy giống một que kem giữa mùa hè. Anh chậm rãi hôn lên mái tóc Sung Hoon mềm mại tung bay theo chiều gió, rồi cúi thấp đầu hơn nữa hôn vội lên má cậu đỏ ửng ướt nhèm vì nước mắt. Sung Hoon giật mình, chưa sẵn sàng nên liền quay cả người né tránh đi. Dù thế nào tình hình cũng đã ổn hơn rồi.Ji Won mỉm cười tâm đắc, dò hỏi:- Khóc sẽ ổn hơn mà đúng không?- Có lẽ vậy.Ji Won liền một phát xoay người Sung Hoon, nhìn sâu vào đôi mắt cậu vẫn còn ngấn nước rồi bất chợt đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ môi cậu đỏ mọng vẫn còn đọng lại vị mặn khó tả. Cậu trợn mắt nhìn anh, định đẩy anh ra nhưng hai cánh tay không chuyển động được nữa. Cậu khẽ khép hai hàng mi lại, bàn tay run lên víu lấy lưng áo anh thật nhẹ. Bóng hoàng hôn dần lan tỏa giữa thế giới chỉ còn của riêng hai người còn tâm hồn của cả hai cũng dường như đã lạc mất trong một phút giây nào đó. Anh siết chặt lấy eo cậu, chậm rãi tách môi mình khỏi môi cậu, véo má cậu một cái rồi bảo:- Nói anh nghe một lần nữa là em thích anh đi.- *lắc đầu*Ji Won càng nằng nặc bảo muốn nghe thì Sung Hoon càng ương bướng không mở miệng. Cuối cùng anh cũng phải là người giơ tay đầu hàng trước cậu. Ji Won đẩy đầu Sung Hoon tựa lên bờ vai vững chắc của mình, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng trên những lọn tóc cậu bồng bềnh tung bay. Anh tự hứa với chính mình từ đây về sau sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, chín chắn trưởng thành hơn nữa để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho cậu. Anh không dám hứa anh sẽ ở bên cậu đến mãi mãi sau này, nhưng nếu có ai đó hỏi anh rằng anh muốn được gắn bó cùng cậu bao lâu, Eun Ji Won anh sẽ không ngần ngại đáp: "Suốt cuộc đời"..- Hai cậu cũng chẳng khác gì Ji Won, cũng chịu khó lặn lội đến đây thật.Jae Jin đang cùng với Jae Duk và Su Won ở trong căn hộ của mình. Anh rót nước mời hai cậu em thân thiết sau chuyến đi khá dài của họ đến đây chỉ để... hóng chuyện. Jae Jin ngồi xuống, bật cười nhìn Su Won uống ực một hơi rổi hỏi:- Có phải kết thúc quá viên mãn rồi không?- Anh cũng thấy rồi đó. – Su Won tỏ vẻ cực kì mãn nguyện.- Còn hai cậu thì tính sao đây?- Dĩ nhiên là đi bên nhau lâu dài rồi.Su Won nói một mạch mọi dự tính tương lai của hai người mà không để ý Jae Duk đang ngồi cạnh mặt mày đỏ ửng gõ gõ tay xuống bàn rồi lại cầm tách trà chỉ còn vài giọt lên uống cho đỡ xấu hổ. Jae Jin vỗ vai Su Won khen ngợi rồi nhìn sang Jae Duk.- Nhìn mấy đứa như vậy anh vui rồi.- Anh cũng mau kiếm một cô gái đi cho đủ bộ. – Jae Duk trêu đùa.- Ji Yong nói sau khi cậu ấy tốt nghiệp và có việc làm sẽ lập tức làm ông tơ cho anh.Su Won bật ngón cái đồng tình, sẵn thuận tay kéo Jae Duk lại gần mình, chép miệng đáp:- Em đợi tin vui của anh.- Jae Duk? Su Won?Sung Hoon vừa bước vào nhà đã lập tức thấy hai cậu bạn ngồi bàn tán vui vẻ việc gì đó với anh mình đã không tránh khỏi ngạc nhiên thốt lên. Ji Won thì đần mặt ra nhìn lướt qua từng người một, không biết tại sao hai đứa trẻ ấy lại có thể tìm đến đây.Jae Duk khẽ giật mình. Cậu ngó dọc ngó ngang sau đó đứng lên, nhìn Sung Hoon rồi nhỏ giọng nói:- Sung Hoon à, mình xin lỗi.- Này Kim Jae Duk, mình đã biết chuyện gì rồi đấy nhé.- Mình... mình chỉ muốn hai người được nhanh chóng bên nhau thôi.- Bí mật của chúng ta, một phát lọt ra ngoài hết cả. *hậm hực*- Thôi mà, tha lỗi cho mình đi.Sung Hoon bật cười trước vẻ mặt hối lỗi của Jae Duk bảo không sao rồi dang rộng cánh tay đón lấy bạn mình. Thấy thế, Jae Duk xúc động bước tới ôm chầm lấy Sung Hoon.- Mình đùa thôi mà.- Cũng lỗi tại mình.- Không phải đâu Jae Duk. Cám ơn cậu, là nhờ có cậu.Sung Hoon không thể cho Jae Duk thấy được trái tim mình để cậu ấy biết mình biết ơn cậu ấy nhiều đến như thế nào.- Dù sao mình cũng xin lỗi.- Sao việc gì cũng xin lỗi vậy chứ? Cậu cứ như em ruột của anh Ji Won vậy.Jae Duk cười vui vẻ, đáp:- Vậy thì chúc mừng bạn mình đã có được chỗ dựa rồi nhé.Ji Won gãi đầu, hai từ "ngại ngùng" in rõ trên mặt.- Chẳng biết có phải thế không nữa? – Sung Hoon liếc xéo.- Em phải tin anh chứ.Cậu gật đầu chìa ngón tay út bảo anh hứa với cậu, từ đây Eun Ji Won xem như thuộc tầm kiểm soát của Kang Sung Hoon, có gì buồn bực phiền phức giấu trong lòng cũng phải chia sẻ cùng cậu và dĩ nhiên không được làm cậu buồn nữa chứ. Ji Won nghe xong danh sách các điều kiện, đảo mắt vài giây rồi gật đầu móc ngoéo. Đã bảo chỉ cần nỗ lực, trên đời này có chuyện gì anh không làm được đâu, vì giờ Sung Hoon cũng là của anh rồi còn gì. Ji Won không giấu nổi vẻ mặt hạnh phúc như đi hội của mình. Tràng vỗ tay vang lên đẩy không khí đến cao trào của sự vui vẻ. Cũng có ngày được tận mắt chứng kiến giây phút này, ai mà không hài lòng cơ chứ..- Thử nghĩ xem nếu người hôm đó anh gặp không phải là em, anh cũng sẽ không phải dày công lên kế hoạch đâu nhỉ? Đã vậy mà em còn khiến anh cảm giác mình như bị ghét bỏ vậy.- Ý anh là em tàn nhẫn à? - Không có...
- Thế thì mau đi tìm cô nào không dày vò anh đi.
- Lại dỗi nữa rồi.
- Đùa anh thôi.
Sung Hoon xoay người về phía Ji Won. Cậu bỗng hôn chốc lên môi anh khiến dây thần kinh trên toàn cơ thể anh trong một giây như tê liệt, dĩ nhiên người có thể khởi động lại chỉ có mỗi mình cậu.
- Sao vậy?
Ji Won nắm lấy bàn tay Sung Hoon, đặt nó lên vị trí tim mình, cười hiền ương bướng bảo:
- Nói em thích anh đi.- Vâng. Em thích anh đấy được chưa?Anh bật cười xoa đầu cậu rồi nói tiếp:- Nếu không là em, anh thà không có ai cả.
- Sến rện.
- Anh chỉ muốn cám ơn em.- ...- Cám ơn em, Sung Hoon.Sung Hoon quay người đi hướng khác, khẽ phì cười. Bàn tay cậu vẫn nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh, đặt trên lồng ngực anh và cảm nhận tim anh đang đập từng nhịp từng nhịp một.
- Em biết rồi. Không cần khách sáo.
- Anh biết em cảm nhận được mà.
Anh choàng tay khoác lấy vai cậu, để cậu tựa đầu vào vai mình.- Kang Sung Hoon à.- Lại sao nữa vậy?- Anh nói ra điều này, không biết em có giận anh không?- Sao cơ? - cậu tròn xoe mắt ngạc nhiên.- Anh không thích em nữa rồi.Sung Hoon thẫn thờ nhìn Ji Won, không biết mình có nghe lầm không mà tự nhiên trong tim nhói nhói... Cậu lập tức vỗ mạnh vào vai anh, đẩy anh lùi ra rồi tức tối hỏi lớn:- Thế thì còn tỏ tình làm quái gì?Ji Won bật cười giữ lấy cánh tay cậu đang đánh bôm bốp lên người anh.- Vì anh yêu em.- ... Anh troll em giỏi lắm.- Ế, đừng khóc mà. Anh xin lỗi anh xin lỗi.Lại phải vỗ về cậu nhóc rồi, Ji Won nén thở dài. Khẽ ngước nhìn lên cao, anh nhận ra bầu trời đêm nay không nhiều sao lắm, nhưng ánh trăng tròn vành vạnh kia, đối với anh giống như tượng trưng cho tình cảm của hai người vậy.- Hoony à, anh yêu em..........................................................................................................................Cuối cùng thì fic cũng kết thúc rồi sau hơn 1 tháng gắn bó. Thật ra ban đầu fic chỉ có 8 chap nhưng mình đã kéo dài thêm bằng tất cả nỗ lực sau khi vừa post xong chap 7. Kĩ năng viết fic của mình không giỏi nên có thể không làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình thời gian vừa qua. Hy vọng đây sẽ là một cái kết có thể làm mọi người ghi nhớ và vui vẻ. Hẹn mọi người với một sự trở lại mới trưởng thành hơn. Mình cũng gần 19 tuổi rồi nên sẽ cố thử gì đó mới. Lời cuối cùng vẫn cảm ơn mọi người. *cúi chào*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com