TruyenHHH.com

Fic Giam Cam Em Trong The Gioi Cua Toi Yoonsic

Không riêng gì Trịnh Tú Nghiên Lâm Duẫn Nhi cũng bị thanh âm của bản thân vừa phát ra trong vô thức doạ sợ.

Đã bao lâu nàng chưa từng chân thực cùng người khác giao tiếp qua, là một năm, hai năm, hay bất quá chỉ mới ba năm. Thế nhưng đối với Lâm Duẫn Nhi thời gian tựa như đã trôi qua mấy thế kỉ, nàng vốn dĩ đã không còn nhớ rõ thanh âm của chính mình.

Ở thời điểm ba năm về trước nàng từ một thiếu nữ ngoài việc có điểm nhút nhát ra thì hoàn toàn bình thường, thế nhưng cũng bởi vì sự kiện khó quên ngày đó mà nàng trong một lúc trở thành một phế nhân vừa câm vừa mù, sau đó lại bị Trịnh Tú Nghiên bắt nhốt tại đây, rốt cuộc cũng đã kéo dài ba năm.

Ban đầu Lâm Duẫn Nhi từ một đứa trẻ trước đó đã có chút yếu ớt lại hình thành tâm tư càng ngày càng thêm khép kín. Nàng trong một tháng tiếp nhận án hình thì trước tiên vẫn là tại phòng y tế ở trại giam gian khổ đi qua, võng mạc của nàng bởi vì chậm trễ chạy chữa đã hư hao đến không thể cứu vãng. Mà nàng trong lúc đó hết mê lại tỉnh hết tỉnh lại mê, còn không ngừng nói những câu từ không hoàn chỉnh trong lúc hôn mê, việc ăn uống càng coi như không có khả năng. Trong một tháng ngoài truyền dịch vẫn là các loại thuốc khác nhau, cách thức chiếu cố đối với Lâm Duẫn Nhi chẳng khác nào dành một đứa trẻ sơ sinh không hơn không kém.

Ròng rã qua một tháng Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc không còn sốt cao đến mê sảng, nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn chính là nàng từ chối khả năng giao tiếp của bản thân, tự phong bế chính mình trong một cái kén cũng không nguyện ý đi ra. Đối với trường hợp bệnh nhân từ chối hợp tác, bác sĩ cuối cũng vẫn là thất thủ đầu hàng. Bác sĩ cũng không phải là thiên tài, có thể hỗ trợ chính là thân thể bên ngoài cũng không có khả năng cứu chữa nội tâm hư hại bên trong của bệnh nhân, trọng tâm vấn đề còn đặt ở bệnh nhân có tâm lí không hợp tác. Hơn nữa nàng cùng lắm chỉ là một phạm nhân thân mang tù tội, ai sẽ quan tâm đến việc chạy chữa cho nàng đâu, cứu được một mạng nhỏ của nàng cũng coi như đã quá nhân từ rồi đi.

Cứ như vậy một Lâm Duẫn Nhi từ lo sợ đến quen thuộc dần dà trở nên chai sạn đối với tác động bên ngoài. Cho đến khi cùng Trịnh Tú Nghiên tiếp xúc, sau đó là chuỗi ngày tháng chà đạp kéo dài, mảnh tâm hồn của nàng vốn dĩ đã hoang tàn lợi hại sau đó lại bị Trịnh Tú Nghiên tàn nhẫn bóp nát đến không còn nhận ra hình hài. Nội tâm vẫn nghĩ đã chết lặng từ lâu nàycủa Lâm Duẫn Nhi bởi vì Trịnh Tú Nghiên khiêu khích qua mà một lần nữa yếu ớt đứng dậy.

Hiện tại Lâm Duẫn Nhi cũng không có biện pháp phát giác bản thân đến tột cùng nên có loại phản ứng gì, là vui mừng hay vẫn là chết lặng đi.

- Buông... Không muốn...

Lâm Duẫn Nhi suốt ba năm khó có được cơ hội mở miệng cho nên lúc bấy giờ cũng chỉ có thể quẩn bách nói ra vài từ đại ý kháng cự. Thế nhưng thanh âm vừa yếu lại vừa mỏng manh rơi vào trong tai Trịnh Tú Nghiên chính là loại vô lực chống đỡ, dục cự hoàn nghênh. Khiến cả người nàng từ trong thanh âm nhu yếu của Lâm Duẫn Nhi mà càng có cảm giác khô nóng khó tả.

- Tiểu yêu tinh em khi nào học được thuật câu nhân thế này, là dục cầu bất mãn hay vẫn là ta còn chưa đủ tận tâm khiến cho em lại phải dùng đến thanh âm mà em đã phong bế thẳng tắp phóng ra đi ?

Trịnh Tú Nghiên làm cho Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn duy trì trạng thái lưng đối mặt chính mình, lúc này một cái xoay đến để cho cả gương mặt của nàng cùng mình trực diện, muốn biết rốt cuộc biểu cảm của nàng hiện tại là như thế nào. Càng muốn minh mạch Lâm Duẫn Nhi lúc này đột nhiên cùng nàng giao tiếp là có mưu ma chước quỷ gì đây ?

Thân thể Lâm Duẫn Nhi đã vô lực chống đỡ, đã vậy còn hết lần này đến lần khác bị Trịnh Tú Nghiên không chút lưu tình mà hết kéo lại đẩy. Chỉ biết cả người  nàngtrong lúc Trịnh Tú Nghiên xoay đến xoay đi đã choáng váng đến lợi hại, chỉ có thể mặc Trịnh Tú Nghiên dồn trọng lực cánh tay đè ép nàng về phía sau, nửa thân trên cùng mặt tường khô nhám tiếp xúc truyền đến  cảm giác vừa lạnh lại vừa đau rát từng trận trùng kích.

- Đau...đừng...

Trịnh Tú Nghiên lúc này cùng Lâm Duẫn Nhi mặt đối mặt đã có thể nhìn thấy cũng như nghe được rõ ràng thanh âm từ trong cổ họng nàng phóng ra, đến bên cánh môi nhỏ nhắn kia mà thành lời kèm theo từng trận thở dốc run rẩy. Thanh âm tuy mỏng manh mà ôn nhu tựa như gió xuân thổi quét qua nội tâm Trịnh Tú Nghiên. Nàng từ lúc nhận thức Lâm Duẫn Nhi đến nay đay là lần đầu tiên nghe được thanh âm từ nàng ấy. Trịnh Tú Nghiên chưa từng nghe qua thanh âm nào vừa dễ nghe lại nhu hoà đến động lòng người như thế kia. Trịnh Tú Nghiên bị thanh âm của Lâm Duẫn Nhi câu tâm động phách khiến cho phần lí trí ít ỏi còn sót lại trong phút chốc một trận nổ tung nghiêng trời lệch đất.

- Hmm... em từ khi nào thì biết cầu xin đây, chưa từng thấy qua đi, lúc trước mỗi lần còn muốn không có phản ứng cơ mà, hiện tại như thế nào lại thay đổi chủ ý ?

Trịnh Tú Nghiên dùng tay phải nâng lên chiếc cằm thon nhỏ, ánh mắt quét qua cánh môi vẫn duy trì yếu ớt run rẩy của nàng ta, lại đến sóng mũi thẳng tắp thanh tú, tiếp tục vòng qua gò má không chút thịt thừa mà chỉ cần Lâm Duẫn Nhi một chút cử động liền tùy thời có thể nhìn thấy xương quai hàm tinh xảo mà đẹp mắt như ẩn như hiện, cuối cùng nàng vẫn là dừng tại hai tròng mắt tuy đã mất đi thị lực nhưng vẫn giữ được màu sắc nguyên bản đen láy sinh động , mà hiện tại bởi vì khuyết thiếu ánh sáng mà trở nên vô hồn không có sức sống.

Nếu như Lâm Duẫn Nhi bảo trì tư thế bất động, cũng sẽ không ai nhìn ra nàng cùng với hai từ manh nữ là cùng một loại. Trịnh Tú Nghiên vọng tưởng nếu như thị giác của Lâm Duẫn Nhi không tổn hại có phải hay không lúc này có thể nhìn ra từng tia sợ hãi hoặc là phẫn nộ từ trong mắt nàng. Bất quá đối với manh nhân thực hiện hành vi xâm hại trong lúc đó muốn có bao nhiêu kích thích liền có bấy nhiêu kích thích.

Trịnh Tú Nghiên nhận thức được dục vọng của bản thân là có bao nhiêu ác vị, dù cho nàng cũng không hiểu chỉ khi tiếp xúc thân thể với Lâm Duẫn Nhi mới có thể phát sinh cảm giác này. Trịnh Tú Nghiên hiện tại đã là một người phụ nữ ba mươi tuổi, trươc đó cũng chỉ trải qua mối tình duy nhất thời niên thiếu cho đến ba năm trước nhận thức Lâm Duẫn Nhi vẫn là một nữ nhân thanh tâm quả dục. Mà mối tình thời trẻ còn là ngây ngô trong sáng, chuyện tiếp xúc thân mật đúng là chỉ nếm qua duy nhất một lần, còn đối tượng là ai hiện tại cũng không phải chuyện trọng yếu. Mà trọng yếu chính là Trịnh Tú Nghiên đối với thanh âm của Lâm Duẫn Nhi lại mạt danh kì diệu cảm thấy có vài phần quen thuộc, còn quen thuộc như thế nào Trịnh Tú Nghiên hiện tại có chút nan giải.

- Ta...bây giờ...không thể...

- Như thế nào không thể  ? Ta nhìn ra em hiện tại nửa đêm còn muốn tắm rửa, chỉ có thể là đối với ta thực hiện hành vi câu dẫn .

- Ngươi...ngươi...ta...

Lâm Duẫn Nhi bị lời lẽ vô liêm sỉ của Trịnh Tú Nghiên chọc cho nóng nảy. Đã lâu không có cùng ai giao tiếp, hiện tại mới vừa khôi phục thanh âm Lâm Duẫn Nhi quẫn bách mà nghĩ rằng nàng lúc này so với tiểu hài tử mới biết tập nói không sai biệt lắm.

- Ngươi cái gì lại ta cái gì ? Em còn cả gan gọi ta là ngươi, ta cũng sẽ không ngại hảo hảo dạy em thế nào là lễ giáo.

Trịnh Tú Nghiên lúc này mới nhớ ra ý định ban đầu, bởi vì sự kiện khôi phục thanh âm của Lâm Duẫn Nhi mà bị đình chỉ đến tận bây giờ đã qua nửa giờ. Trịnh Tú Nghiên cũng không muốn bởi vì tình huống vô tìnhphát sinh kia mà lở mất đêm xuân tình ý dạt dào, kể từ lần trước đến nay đã cách một tháng nàng không có động vào Lâm Duẫn Nhi, giờ phút ày làm cho nàng càng thêm nóng lòng nhớ mong.

- Ngô...

Lâm Duẫn Nhi còn đang muốn nói ra lời lẽ cự tuyệt  hành vi xâm phạm của Trịnh Tú Nghiên thì lúc này cánh môi đã bị môi mỏng của Trịnh Tú Nghiên tập kích, thừa lúc nàng không chút phòng bị mà cạy mở răng hàm của nàng, thuận lợi tiến nhập dẫn dắt môi lưỡi Lâm Duẫn Nhi cùng nhau nghênh hợp.

Tại phút chốc răng môi cận kề Lâm Duẫn Nhi rõ ràng cảm nhận được hương vị rượu từ khoan miệng Trịnh Tú Nghiên từng trận lan toả mà trong lúc day dưa đã vô tình lây dính sang đầu lưỡi của nàng.

Nhớ lại không lâu trước đây Trịnh Tú Nghiên có lần không biết vì gì lại có nhã ý mang rượu đến phòng giam của nàng nhấm nháp, sau đó bởi vì nàng làm gì đó khiến Trịnh Tú Nghiên không vừa ý liền mà bị nàng ta ép buộc nuốt xuống phân nửa ly rượu. Lâm Duẫn Nhi khi đó chỉ mới mười sáu tuổi, bình thường ở trong Ái Tâm viện cũng chưa từng nếm qua bất kì nước uống nào có chứa cồn chứ đừng nói đến loại rượu so với rượu bình thường còn nặng hơn mười phần. Hậu quả là nàng say đến choáng váng đầu óc còn là ba ngày sau mới có thể hoàn hồn. Kể từ lúc ấy Trịnh Tú Nghiên cũng không còn ép buộc nàng uống rượu nữa.

Lâm Duẫn Nhi là dạng không có tiền đồ đến mức chỉ cần ngửi được mùi rượu liền có thể cả người choáng váng. Còn bấy giờ Trịnh Tú Nghiên say đến đầu óc mơ hồ làm sao còn nhớ đến vấn đề kia. Cho nên Lâm Duẫn Nhi vì bị Trịnh Tú Nghiên một hồi cưỡng hôn đã gần như say đến bảy phần.

Vì lúc này cũng không giống tình huống trước kia, trực tiếp uống vào nửa ly rượu liền say đến bất tỉnh, mà chỉ từ trên môi Trịnh Tú Nghiên nếm được một ít dư vị còn xót lại cho nên nàng cũng sẽ không có như vậy té xuống, chỉ có thân thể không biết thế nào lại có chút phát nhiệt, tay chân cũng vì vậy nên có xu hướng trở nên yếu ớt vô lực.

Trịnh Tú Nghiên hiếm thấy Lâm Duẫn Nhi đã chịu ngoan ngoãn lúc này mới thỏa mãn rời cánh môi đã có chút sung huyết của nàng ta. Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp nhuận khí thì xương quai xanh đã bị Trịnh Tú Nghiên tập kích, rõ ràng ban đầu còn là liếm hôn giây sau đã biến thành gậm cắn không chút khoan nhượng. Lâm Duẫn Nhi vẫn còn ba phần lí trí tất nhiên vẫn có ý định ngăn chặn Trịnh Tú Nghiên đầy người dục niệm, nàng lắc đầu vài cái muốn làm cho đầu óc thanh tỉnh, hai cánh tay bị trói buộc ở trên đỉnh đầu đã được thả tự do lúc này liền hướng bả vai Trịnh Tú Nghiên chống đỡ.

- Đừng...bất tiện...

- Cái gì bất tiện ? Ta còn nghĩ em rốt cuộc ngoan ngoãn nghe lời, rõ ràng vẫn là nữ nhân không hiểu chuyện. Hiện tại bất đồng chính là không có như trước không có đáp trả , ngược lại như vậy coi như có chút tư vị, cũng không giống rối gỗ không chút thú vị...

- Cầm thú...

- Em đã thấy đượccầm thú tột cùng sẽ là dạng gì chưa ? Bất quá ta liền sẽ hảo hảo giáo huấn để em tự trải nghiệm tư vị bị cầm thú chà đạp là như thế nào!

Trịnh Tú Nghiên bị lời Lâm Duẫn Nhi công kích . Phải biết nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa lớn lên, trong nhà lại được cực hạn nuông chiều, còn là hòn ngọc quý trong tay phụ mẫu, nàng muốn thứ gì đều là phụ thân thay nàng đem về. Mẫu thân nàng đối với phương thức nuông chiều nhi nữ của lão công cũng đành vô phương cứu chữa, cuối cùng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Cũng khó trách tính cánh Trịnh Tú Nghiên có được hiện tại là từ Trịnh gia dưỡng thành. Thế nhưng ngoài tư tưởng có phần bá đạo thì năng lực cùng thiên phú của nàng quả thực không ai xánh bằng. Thế nên người ta nể phục nàng là vì bảy phần tài giỏi còn lại ba phần là doTrịnh gia chống lưng, nói xem ai dám ở gần nàng nói năng lớn tiếng, còn không có kể đến Lâm Duẫn Nhi cả gan mắng nàng cầm thú. Cho nên hậu quả của việc chọc giận kẻ tâm cao khí ngạo như nàng là chuyện không thể tránh khỏi.

Trịnh Tú Nghiên đem nàng kéo đến bên ngoài phòng tắm không chút nương tay mà đẩy ngã xuống giường. Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được xương sống cùng góc giường sắt trong lúc xô đẩy mạnhbạo truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, nàng hiểu rõ tường tận đây quả thật mới chỉ là mở đầu một màn bị Trịnh Tú Nghiên nhục nhã chà đạp.

Trong bóng tối hôn ám vốn dĩ không cách nào nhận thức cảnh sắc xung quanh, Trịnh Tú Nghiên còn là một người say đến mất đi lí trí, nếu không cũng sẽ trông thấy được tình trạng thể chất của Lâm Duẫn Nhi hiện tại quả thật không thích hợp để có thể gánh nổi chuyện thân mật tiếp xúc thân thể, mặt khác đây còn không phải hành vi tiếp xúc thân mật đơn thuần.

Lâm Duẫn Nhi trải qua một trận giằng co bao nhiêu sức lực đã tiêu hao không còn. Lúc này bất kể Trịnh Tú Nghiên làm gì đi chăng nữa nàng cũng không còn khí lực để phản kháng.

Trịnh Tú Nghiên dĩ nhiên nào có để ý tình trạng khác thường của Lâm Duẫn Nhi , nàng chỉ có tâm tâm niệm niệm muốn cho nữ nhân không biết vâng lời này một cái bài học , để nàng ta từ nay về sau cũng không có lá gan dám trái lời nàng nữa.

Trịnh Tú Nghiên cũng không còn kiên nhẫn để làm bước dạo đầu mà là thẳng thừng nâng eo Lâm Duẫn Nhi vẫn đang nằm sấp bên dưới kéo lên, khiến hai chân nàng buộc phải quỳ ở trên giường, hai tay vẫn như cũ bị trói không còn cách nào khác ngoài làm điểm tựa ở phía trước để giữ thăng bằng.

Tiếp sau đó Trịnh Tú Nghiên dùng hai ngón tay từ phía sau mạnh mẽ đi vào tận sâu bên trong, thuận lợi công thành đoạt đất, giết chóc bừa bãi. Mỗi một  lần tiến quân đều sẽ ngang ngược hung tàn đánh cho quân địch không còn mảnh giáp, không chừa đường lui. Chiến trường khắp nơi một mảnh máu tươi đầm đìa loang lỗ một màu đỏ chói mắt, thây phơi đầy đất, quân ta thừa thắng xông lên hết lần này đến lần khác phá tan thành trì, tướng địch tử trận, quân ta toàn thắng.

Một hồi dây dưa qua đi, Trịnh Tú Nghiên một lần lại một lần muốn Lâm Duẫn Nhi không biết mệt mỏi, giống như nếu có thể thật sự sẽ đem cả người nàng một ngụm nuốt vào bụng, khiến Lâm Duẫn Nhi chỉ là vật sở hữu thuộc về nàng , cũng chỉ có thể ở dưới thân nàng phục tùng, cũng chỉ có thể vì nàng dấy lên cảm giác, cũng chỉ có thể cùng nàng thân mật chi giao, là từ nàng nhận lấy sủng ái, từ nàng ban phát ân huệ.

Thế giới của Trịnh Tú Nghiên có thể bởi vì nàng muốn bao nhiêu người liền có bấy nhiêu.

Mà vũ trụ của Lâm Duẫn Nhi duy nhất chỉ cho phép Trịnh Tú Nghiên là người tồn tại địa vị tối cao , không có biện pháp sẽ còn người thứ hai. Trịnh Tú Nghiên là người quyết định sinh tử của nàng, bất kể sầu bi hay là kinh hỷ.

Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc chống đỡ thân thể đã gần giống như cái xác không hồn. Cả quá trình dày vò kia nàng không biết đã bao nhiêu lần van cầu Trịnh Tú Nghiên dừng tay. bất quá nữ nhân điên cuồng kia nhất định muốn thuyết minh hành vi cường bạo kia đối với nàng nói ra đến đúng lý hợp tình chính là bài học giáo huấn, làm sao để tâm nàng có hay không cầu xin tha thứ.

Lâm Duẫn Nhi từ trong trận chà đạp kia giống như chỉ còn lại một nửa cái mạng. Ý thức ít ỏi còn sót lại chỉ muốn làm sao có thể tránh tên ác ma kia càng xa càng tốt không hơn không kém. Nàng tận lực di chuyển thân thể đến phòng tắm, tận lực chà rửa đi tất cả hương vị lây dính từ trên người nàng ta. Giống như làm như vậy mới có thể loại bỏ đi mọi dơ bẩn, mọi đau đớn cùng với uất hận mà Trịnh Tú Nghiên gieo rắc lên nàng.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com