TruyenHHH.com

Fic Dich Yugioh Yami Yugi Atem X Anzu Con Gai Cua Pharaong

Chương 3: Rủi ro của chuyến đi thăm bảo tàng

Atemna mặc áo sơ mi màu đen cơ bắp, quần jean màu đen, với màu đen khung gỗ và dây nịt xích bó vào đùi cô. "Gặp lại mẹ vài giờ nhé!" Cô gọi lớn ở cửa trước. Bên ngoài Sanryo đang chơi ma thuật bóng tối của nó. "Thôi nào, hiện ra đi." "Bạn không thích tôi hiện ra sao?" Đó là khi tôi nười tuổi còn bạn 9 tuổi ở buổi tiệc giáng sinh. Bây giờ mẹ bạn đang đợi chúng ta."

Kể khi đó là chủ nhật nên Ishizu và Marik khá bận rộn. "Cả hai có thể đợi chú ở tầng dưới trong giới hạn của cuộc trưng bày không?" Bây giờ cả hai đứa trẻ bị sốc. Sanryo nói rằng có giới hạn cho lí do và Atemna thay đổi lần đầu khi họ đi xuống mà không có Marik. "Mẹ có cảm thấy ổn không?" Nó hỏi người phụ nữ thừa kế giọng người Anh. "Khỏe mà. Đến giờ con thấy thứ gì dưới đó rồi."

'Mình biết thứ ở dưới đây' Atemna nghĩ khi cô và ban tốt nhất của cô xuống tầng thang. 'Phiến đá tỏa sáng vàng mọi lúc khi mình ở gần nó và những bảo vật bằng vàng kì lạ với con mắt biểu tượng trên! Ồ thần Ra, vì sao không phải cha chứ?" Atemna, bạn ổn chứ?" "Ồ, mơn mởn mà! Chỉ là mẹ bạn muốn đưa chúng ta đến Oriris hơn sớm!"

Chỉ như thời gian cuối cùng họ xuống nơi này thì họ nhìn thấy 7 món bảo vật và thấy cùng phiến đá luôn đặt trong ánh sáng chiếu. "Mình thật sự muốn đưa phến đá cho Sanryo, bạn làm gì vậy?"

Cậu bé dường như không nghe cô nói khi nó lấy chiếc vật thể có hình chiếc nhẫn từ dọc bàn với một bảo vật có hình kim tự tháp. "Sanryo, dừng lại. Bạn đang làm mình sợ đấy, Sanryo!" Hmm? Có chuyện gì? Sao bạn khóc?" "K-không! Bạn làm mình lo la71ng vì mắt bạn vừa lóe sáng!"

Trong chốt lát đôi mắt nó trở lại màu tím đậm bình thường thì Atemna trở lại vào phiến đá. Chỉ khi nó quá trễ là cô nhận ra cường độ ánh sáng đang phát sáng. Cả cô và người bạn tốt nhất của mình bị bao phủ bằng ánh sáng và bị mù cho đến khi họ tỉnh dậu trên sàn nhà của khu vườn nào đó.

"Hnn? Chúng ta đang ở đâu? Và tôi đang mặc gì?" Atemna hiện giờ đang mặc áo đầm chính gốc Ai Cập màu đỏ sẫm trong khi Sanryo ngất và mặc áo choàng màu xanh đậm và váy màu đen. Không lâu sau 2 người đàn ông trông như lính gác bước qua. Cô không thể nghỉ về thời gian tốt hơn là bây giờ lay dậy cậu bé do đó cô lắc nó cho đến khi nó nẩy người đến vị trí ngồi. Ở sàn nhà bên cạnh họ có hai bảo vật mà Sanryo đã cầm trở lại ở viện bảo tang và Atemna đau tim.

Rõ ràng và những người đàn ông chú ý đứa trẻ và đến về phía họ, dừng lại khi họ thấy thứ nằm giữa họ. "Các ngươi làm gì với bảo vật ngàn năm linh thiêng của Pharaong vĩ đại và pháp sư Mana vậy?" "Huh? Pharaong vĩ – Thần Ra, Tôi chết khi mà mẹ tìm ra là tôi thậm chí đã chạm vào chúng!" "Giữ đó đi. Cô gái đó, cô ta không giống Pharaong vĩ đại sao?" Lính gác thứ hai hỏi. "Anh đúng. Hai người cùng đi với chúng tôi."

Họ được dẫn đi ở vài hành lang cho đến khi họ tới cánh cửa làm bằng cây sồi vĩ đại. "Ở đó, các ngươi sẽ gặp Pharaong vĩ đại và cung điện hoàng gia của ngài ấy. Và ta đề nghị các người trả lại bảo vật cho những người sở hữu hợp pháp của chúng." Cánh cửa mở, họ thấy 7 ở bục cao, 3 người ở mỗi bên và một người ngồi ở ngai vàng. "6 vị khách và ai là Pharaong." Atemna thì thầm. "Không buồn cười." Sanryo nói rít lên ở phía sau. "Pharaong vĩ đại hả? Tôi cảm thấy dưới sự căn thẳng lúc này." "Tôi thắc mắc vì sao." Cô nói, đề cập đến việc thiếu vải của quần và áo.

"Mang bọn trẻ đến phía trước để những bảo vật linh thiêng có thể trở về và những tên cướp bị phán xử."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com