TruyenHHH.com

Fic Dich Kid In Love Yourreminisce Myungyeon

"Ji Yeon-ah!" Myungsoo hét lên và chạy theo cô. Cô quay lại và cố gắng chạy ra khỏi ngôi nhà của mình để tránh gặp anh. May mắn thay, nhờ vào đôi chân dài của mình, anh đã chạy nhanh chóng để bắt cô ở cửa trước.

Anh ôm toàn bộ cơ thể cô thật chặt vào trong vòng tay của mình, không để cho cô đi. Jiyeon cố gắng dãy dụa để thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng anh chỉ càng ôm cô chặt hơn.

"Ji Yeon-ah. Nghe mình đi, uh?" Anh đã cố gắng thuyết phục cô nhưng Jiyeon lắc đầu, "Anh đã luôn luôn nói dối tôi!"

"Không, mình không làm vậy! Ji Yeon-ah. Nghe mình đi hoặc mình sẽ không cho cậu đi đâu!" Anh cố gắng đe dọa cô. Jiyeon từ từ dừng lại việc loay hoay trong lòng anh và cảm thấy anh đã nới lỏng vòng tay ra.

"Đ-Được rồi. Tôi sẽ nghe."

"Tạ ơn chúa, Ji Yeon-ah. Trước tiên , cậu hãy ngồi xuống đi đã." Anh dẫn cô đến chiếc ghế dài và đẩy cô ngồi xuống trước khi ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay để ngăn cô chạy trốn một lần nữa.

"Thực ra ... mình đã phục hồi từ lâu rồi." Myungsoo nói khiến Jiyeon bị sốc. Cô nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.

"Anh nói dối tôi ..." Jiyeon thì thầm và cố gắng đứng lên.

Myungsoo cảm thấy cơ thể của cô di chuyển vì vậy anh đã đẩy cô xuống chiếc ghế dài một lần nữa và ôm cô chặt hơn. "Ji Yeon-ah. Nghe mình đi, làm ơn, eo?"

Jiyeon lờ ánh mắt của anh đi và bĩu môi, nhìn ra chỗ khác.

Myungsoo thở dài và xoa đầu cô trong vòng tay của mình trước khi chuyển xuống hôn lên môi cô.

Jiyeon mở to mắt và cuối cùng cũng nhìn vào mắt anh. "M-Myungsoo-ah ..."

"Hãy nghe mình, được không? Sự thật là mình bị tai nạn và trở thành một đứa trẻ 6 tuổi. Nhưng mình đã hồi phục sau một tuần học ở trường mẫu giáo." Anh thở dài, vẫn ôm cô trong tay.

"Mình không muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại của mình với cậu, Ji Yeon-ah. Mình không thích cuộc sống trước đây của mình cả. Mình chỉ là một học sinh bình thường học tại một trường bình thường, không có hề có bạn bè . Mọi người bơ mình đi như mình không là gì cả. Mình đã cố gắng hết sức để làm bạn với họ nhưng họ lại không hề để ý.Nhưng dù thế nào thì, mình mừng vì mình đã bị tai nạn mà trở thành một đứa trẻ ". Jiyeon nhìn anh mở to đôi mắt, không tin rằng anh sẽ thích bị tai nạn.

"Đó là sự thật, Ji Yeon-ah. Thực ra, nhờ có tai nạn này, mình đã gặp cậu." Anh thú nhận làm cho trái tim của Jiyeon hơi rung động. Myungsoo ôm cô thật chặt và thì thầm vào tai cô: "Lúc đầu, khi mình 6 tuổi, mình thực sự nghĩ rằng bạn chỉ là một noona xinh đẹp. Nhưng khi mình hồi phục, mình lúc nào cũng nghĩ về cậu. Mình cứ nghĩ về cách cậu chăm sóc cho mình ngay cả khi cậu còn có rất nhiều đứa trẻ khác để chăm sóc. Mình nghĩ về cách cậu sẽ đến với mình khi mình rên rỉ . Mình nghĩ về cách cậu sẽ mở ra cánh tay của bạn và chào đón mình vào ôm ấp mình... "

"Mình thích tất cả điều đó, Ji Yeon-ah. Dần dần, khi thời gian trôi qua, mình bắt đầu suy nghĩ về cậu rất nhiều. Ngay cả trong những ngày cuối tuần một mình ở nhà, mình vẫn nghĩ về cậu. Mình thực sự thích cậu. Vì vậy, mình cư xử như vẫn còn bị bệnh. Mình muốn ở bên bạn bất cứ lúc nào. Mẹ mình biết về chuyện và nghĩ rằng cậu là một người phụ nữ rất tốt. Bà thậm chí còn yêu cầu mình giữ lấy cậu! "

"Vậy nên, ... Cậu chuyển vào nhà mình bởi vì cậu muốn có một sự thay đổi trong cuộc sống của cậu sao?" Jiyeon thì thầm ra, không hiểu được những lời nói của anh được gì cả.

"Không, mình đến đây không phải chỉ làm vậy, Ji Yeon-ah. Mà nhiều hơn thế. Mình muốn CẬU trong cuộc sống của mình. Mình đã hỏi mẹ mình để giúp mình ở lại với cậu. Mình thực sự không thể gạt hình ảnh của cậu ra khỏi đầu mình, Ji Yeon-ah. " Anh nói nhẹ nhàng và vuốt ve mái tóc cô.

"Erm ... Điều đó có nghĩa là cậu thích mình sao ? Theo nghĩa .. Thực sự thích á? Erm ... Giống như yêu ấy hả?" cô hỏi, cảm thấy không chắc chắn về mọi thứ.

"Đúng vậy. Anh yêu em, đó là lý do tại sao." Anh trả lời một cách chắc chắn , đảm bảo cô có thể hiểu một cách rõ ràng. Jiyeon mở to mắt và đẩy nhẹ anh ra xa trước khi nhìn vào đôi mắt của anh. Nhịp đập trái tim cô đập tăng lên, như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào vậy.

"Erm ..." Cô đã cố gắng để nói ra một từ nào đó nhưng không thể thốt ra từ miệng cả .

Thay vào đó, Myungsoo lại nói thêm. "Vậy nên, Ji Yeon-ah. Em có muốn làm bạn gái của anh?" Myungsoo hỏi cô nhẹ nhàng và chân thành.

"Erm ... V-vâng ..." Cô thì thầm và gật đầu bẽn lẽn.

"THẬT KHÔNG? HAHAHAHAAHA! VÂNG VÂNG VÂNG!" Myungsoo nói ầm ĩ và nhảy xung quanh nhà trước khi quay lại ôm cô ấy thật chặt.

"Cảm ơn rất nhiều, Ji Yeon-ah. Anh thực sự yêu em." Myungsoo hôn mái tóc của cô.

"Thực ra ... Em đã thích anh từ khi anh còn là một đứa trẻ." Jiyeon bẽn lẽn thú nhận. Myungsoo nói và nhìn vào mắt cô, "Thật không?" Anh cười toe toét như một đứa trẻ .

"Eung ~ Trái tim mình đập vì cậu một cách khó hiểu. Và mình thực sự thích những cái ôm của bạn. Cậu có biết cái ôm đằng sau lưng trong nhà bếp là cái ôm mình luôn mong ước không? Cậu đã làm vậy với mình ... Và cậu đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của mình bên ngoài phòng tắm .. . Và cậu là chàng trai đầu tiên ngủ trên giường giống cùng mình ... " Cô thì thầm.

Myungsoo cười khúc khích trước gương mặt đỏ bừng của cô và vuốt ve má cô. "Mình là người đầu tiên của cậu trong tất cả mọi thứ, phải không? Bây giờ, cậu có thể có tất cả những cái ôm cậu muốn, không chỉ ôm sau lưng trong nhà bếp. Mình sẽ hôn cậu bất cứ nơi nào cậu thích, không chỉ bên ngoài phòng tắm. Và đến lượt tôi mình ôm cậu và hát cho cậu ngủ mỗi ngày. "

Jiyeon mỉm cười hạnh phúc và ôm anh. Myungsoo sẵn sàng ôm lại và vuốt ve lưng cô , "Cảm ơn , Ji Yeon-ah. Anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh, Myungsoo-ah."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com