Fic Dich Kid In Love Yourreminisce Myungyeon
"Thực ra ... bác muốn nhờ cháu, nếu cháu có thể giúp chăm sóc Myungsoo một thời gian." Bà Kim nói trong khi nhấm nháp tách trà của mình . Họ đang ngồi ở một góc của một quán cà phê gần đó, nói về việc này."EH?" Jiyeon sốc khi nhận được một yêu cầu như vậy."Bác phải rời khỏi đất nước với cha Myungsoo vì công việc. Bác không biết chỗ nào khác để giữ Myungsoo an toàn ngoại trừ với cháu. Cháu biết thằng bé luôn dính lấy cháu và yêu cháu. Bác biết yêu cầu này là hơi quá nhưng cháu có thể nghĩ kĩ hơn về nó được không? Bác thực sự không biết ai khác mà bác có thể tin tưởng để Myungsoo ở lại. " Bà Kim thở dài."Được rồi. Bác có thể cho cháu một thời gian không ? Cháu sẽ trả lời bác vào ngày mai." Jiyeon trả lời, mỉm cười một chút. Bà Kim gật đầu và cảm ơn cô một cách đầy biết ơn.-----"Myungsoo-ah! Đến đây nào, chúng ta cùng học đi ~" Jiyeon nắm tay anh và kéo anh ra vườn một lần nữa. Ngày hôm sau đã đến và ngày hôm nay, cô phải đưa ra quyết định của mình. Cô quyết định dạy cho anh trước khi nghĩ kĩ về chuyện đó.Sau cả một buổi sáng giảng dạy anh, cuối cùng cô cũng để cho anh nghỉ ngơi và đưa anh đi ăn trưa. Họ đã mang phần của họ ra vườn để ăn ở đó, một cách yên bình."Erm ... Myungsoo-ah." Jiyeon gọi anh làm cho anh nhìn cô, đầu hơi nghiêng."Ừm ... Em thực sự muốn sống với chị sao?""TÂT NHIÊN RỒI NOONA XINH ĐẸP! EM THÍCH CHỊ RẤT NHIỀU !" Myungsoo gật đầu liên tục khiến Jiyeon cười khúc khích. "Được rồi, đừng gật đầu nữa. Cổ của em sẽ bị gãy đấy."Myungsoo dừng lại và ngồi xính gần hơn về phía Jiyeon. Anh ôm cô thật chặt, "Em muốn ở lại với noonaxinh đẹp!""Được rồi. Nhưng noona nghèo lắm. Nhà của chị là nhỏ và rất chật. Chị chỉ có một cái giường. Em có thể sống như vậy đượ không?" Myungsoo một lần nữa gật đầu liên tiếp. Jiyeon cố gắng dừng anh gật đầu và cười hơi lớn, "Rồi rồi. Đừng gật đầu nữa." Cô nhìn vào thẳng mắt anh và nhìn thấy sự chân thành của một đứa trẻ."Được rồi. Chị sẽ bảo mẹ em về chuyện này. Em sẽ sống với chị và chị sẽ chăm sóc em, được chứ?" Jiyeon xoa đầu anh."YAY! TỪ GIỜ EN CÓ THỂ Ở VỚI NOONA XINH ĐẸP MỖI NGÀY RỒI!" Anh vui mừng ôm cô chặt hơn, rúc vào cổ cô. Jiyeon vỗ nhẹ vào lưng anh . Họ cứ như thế này trong một thời gian trước khi Jiyeon bỏ ra. "Thức ăn sẽ bị nguội đó, Myungsoo-ah. Em ăn đi !" Cô nói và chăm chú vào ăn thức ăn của mình. Cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn ngay cả với nhưng đứa trẻ xung quanh mình.Myungsoo cười một cách dễ thương rồi cũng chăm chú vào ăn thức ăn của mình là tốt. Họ đã có một buổi chiều vui vẻ ~-----"Eommo-nim. Cháu sẽ chăm sóc Myungsoo trong khi bác đi. Đừng lo lắng." Jiyeon nói khi mẹ anh đến để đón anh ngày hôm đó."Thật không? Tạ ơn Chúa ... Bác thực sự cần phải trả ơn cháu một ngày nào đó. Cháu đã làm rất nhiều cho thằng bé." Bà Kim nắm tay cô ấy và cảm ơn chân thành."Không sao đâu ạ, eommo-nim. Cháu sẽ dọn dẹp nhà cháu hôm nay để cậu ấy có thể sống cùng. Nhưng ..." Jiyeon dừng lại. Bà Kim nhìn cô,muốn cô nói hết câu, "Nhưng nhà cháu rất nhỏ. Vì cháu nghèo và cha mẹ tôi đã qua đời năm ngoái, cháu sống một mình. Vì vậy, tôi không có một ngôi nhà lớn.""Không sao đâu, nó sẽ sống ở bất cứ nơi nào miễn là nó ở với cháu" Bà Kim cười khúc khích. "Đừng lo lắng, Ji Yeon-ah. Bác sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của cháu. Hãy giúp bác chăm sóc nó, được chứ? Nhớ cho nó ăn thường xuyên , nó hay đói lắm ." Bà Kim cười khúc khích và nói lời tạm biệt cô.Jiyeon nhìn chiếc xe của bà trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn và cô ấy dừng lại việc vẫy tay chào. "Bây giờ mình phải về nhà và sắp xếp đồ đạc rồi ! Ít nhất thì giờ mình cũng đã có một người ở bên, cảm ơn em, Myungsoo-ah ..." Cô thì thầm với chính mình và đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com