TruyenHHH.com

Fic Dich Hp Fanfic Jily Tuyen Tap Truyen Ngan

Tác giả: Drag0nst0rm

Tên gốc: This is Your Hourglass (It's Running Out of Sand)

Người dịch: Celeste Chrysalis

Nguồn: Archive of Our Own (AO3)

Thể loại: Có chút ngược, có chút ngọt, có chút đắng, có chút cay, cái gì cũng có chút chút. Dựa theo headcanon của tác giả; tập trung chủ yếu vào James Potter. Trong oneshot này, cha mẹ của James là Charlus Potter và Dorea Potter.

T/N: Chúc mừng ngày Tử nhật của vợ chồng Potter, ngày họ hy sinh để con trai họ - người cứu rỗi thế giới pháp thuật - được sống. (31/10/1981 - 31/10/2024).

Đã đến Halloween rồi.

Tóm tắt: 

Ngày xửa ngày xưa, có chiếc áo tàng hình thuộc về Thần Chết. Nó chứa đựng nhiều bí mật hơn là việc chỉ tàng hình. 

Khi Bảo bối tử thần có chút "tử thần" hơn là bình thường.

Xin hãy nhấn vào Liên kết bên ngoài (Extended Link) để đọc bản gốc đầy đủ bằng tiếng Anh và ủng hộ tác giả.

--------

James Potter sinh ra đã chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi.

Ở Bệnh viện Thánh Mungo, các Lương y đều nói rằng thằng bé ổn cả: Nhà Potter vừa mới chào đón một cậu nhóc hoàn toàn khỏe mạnh.

Và đúng thật, James chính xác là như vậy. Một đứa bé xíu xiu và hoàn hảo. 

Nhưng có một bài kiểm tra để đảm bảo trước, và Charlus sẽ thử dùng nó ngay khi họ trở về nhà.

Ông chờ đến khi Dorea đã ngủ thiếp đi, và lẻn vào phòng sơ sinh, mặc chiếc áo tàng hình đã được truyền từ bao thế hệ, từ đời cha xuống đời con, từ những bà mẹ cho con gái mình, chắc phải quá trăm thế hệ rồi.

Thế giới nhìn rất khác lạ dưới chiếc áo tàng hình. Thế giới này mờ ảo hẳn đi, như một hiện tại không thực, và con người thì - 

Ông luôn cẩn thận và chú ý tới từng người mà ông sẽ nhìn dưới chiếc áo tàng hình.

James đang yên giấc nằm trong nôi, và thằng bé vẫn nhỏ xíu và hoàn hảo như vậy, nhưng ngay bên cạnh thằng bé giờ có một hình bóng khác, trong suốt và mờ ảo như một bóng ma, lơ lửng trên đầu thằng bé.

Đó vẫn là James, đương nhiên rồi. James ở độ tuổi hai mươi, hoặc giữa những năm hai mươi tuổi, mong là thế, nếu con trai ông vẫn có khuôn mặt trẻ mãi như vậy, và, ôi, Charlus chỉ cầu mong như vậy thôi.

Con trai ông sẽ là một người đẹp trai đấy. Một người hay cười nữa.

Và nó sẽ là một chàng trai trẻ khi Thần Chết tới đưa nó đi.

--------

Có một luật bất thành văn như này: Chỉ có chủ nhân của chiếc áo mới có thể thấy được bí mật của nó thôi.

Và bởi nó là một chiếc áo tàng hình, người duy nhất không biết cái chết của mình chính là chủ nhân của chiếc áo.

(Khi ông còn nhỏ, cha của Charlus nói với ông rằng chiếc áo này đã được trao cho gia đình ông bởi chính Thần Chết.)

(Charlus chưa bao giờ tin chuyện đó. Cho đến khi cha ông qua đời và chính thức truyền lại chiếc áo cho ông, và khi ông mặc chiếc áo đó lên lần đầu tiên như một chủ nhân thực sự của nó.)

(Ông tin cha mình ngay sau lần đầu tiên ấy.)

--------

Vợ ông không biết điều này. Cũng không hẳn là không biết. Ông đã cố nói với vợ mình trước đó rồi, nhưng những lời định thốt ra luôn luôn tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Thần Chết luôn muốn giữ bí mật của mình mà.

Nhưng Dorea đoán được từ những chi tiết nhỏ nhặt, như việc Gia tộc Potter nổi tiếng với việc hay chuẩn bị cho đám tang của chính người nhà mình và hiếm khi sai sót bao giờ, vậy nên bà cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy chồng mình về phòng ngủ của hai người và khó khăn kìm lại những tiếng khóc, và bà tỉnh dậy ngay sau đó.

"Sao vậy anh?" bà thì thầm, và giọng bà sợ hãi trong đêm tối.

"Anh nghĩ là," ông lên tiếng, nuốt khan, bởi ông phải cẩn thận với từng lời nói của mình, và cũng bởi nó là một sự thật đau lòng biết mấy, "Anh nghĩ là, một đời quá ngắn ngủi để mà ngăn cấm tụi trẻ làm bất cứ thứ gì nó muốn. Em có nghĩ vậy không?"

Phù thủy có thể sống khỏe đến hơn trăm tuổi. Nhưng James chỉ có thể sống nhiều nhất là hai mươi năm. Làm sao có thể gói gọn cả cuộc sống trong một thời gian ngắn tới vậy? Nhưng họ sẽ vẫn phải cố, cố đối mặt với điều này, nhưng - 

Thời gian tuy ít ỏi, nhưng nếu nó khiến thằng bé hạnh phúc, thì tất cả đều đáng cả, phải không?

"Em nghĩ tụi trẻ xứng đáng được hạnh phúc," bà đồng tình, giọng run rẩy.

Nhưng trước khi kết hôn, Dorea vốn là một người nhà Black, và bà đã quen với việc chịu đựng và im lặng. Đó là thứ cả hai vợ chồng họ sẽ làm. Họ sẽ im lặng và chịu đựng nỗi đau này.

Và, đối với Dorea, bà ôm James trên tay nhiều tới mức Charlus phải tự hỏi liệu thằng bé có nhớ việc mẹ nó chưa bao giờ buông tay nó ra không.

--------

Họ không muốn chiều thằng bé tới mức nó sinh hư đâu. Họ không muốn thằng bé trở nên ích kỷ và tham lam; những người ích kỷ và tham lam chẳng bao giờ hạnh phúc cả.

Nhưng họ sẽ vẫn chiều thằng bé, chỉ một chút thôi, cho thằng bé tự do làm mọi điều nó muốn, miễn là không hại ai cả -

Đôi khi họ phải nói "không" với thứ mà con trai họ yêu cầu. Nhưng họ có đủ tiền và ma thuật và nhiều tình yêu cho con trai họ tới mức họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Chiều thằng bé thật sự rất dễ dàng.

--------

James không phải là một đứa trẻ hay nổi nóng tức giận. Thằng bé lịch sự và có điệu cười vui vẻ tới mức bạn bè của mẹ cậu thường hay bảo cậu là một đứa bé ngoan, và thế là đủ để khiến cậu có mọi thứ cậu muốn.

Cậu có rất nhiều quà, mỗi sinh nhật và Giáng sinh và đôi khi chỉ là "ba mẹ cậu muốn thì cậu có thôi". Gia đình họ năm nào cũng đi du lịch thật nhiều nơi, và từ khi mẹ cậu phát hiện ra "Danh sách những nơi muốn khám phá," mà cậu lúc bé xíu nguệch ngoạc viết ra, ba mẹ luôn để cậu chọn nơi nhà họ đi chơi, và cậu luôn cẩn thận tìm nơi tốt nhất, lè lưỡi với ba mẹ mình, rồi lại thêm những địa điểm muốn đi vào danh sách nhỏ kia.

Ở những trận Quidditch và ở Hẻm Xéo, cậu đôi khi nghe thấy ba má của những đứa trẻ khác nói là "con chưa đủ tuổi để làm cái này đâu, con chờ khi nào lớn đi nhé", nhưng thật sự cậu chẳng hiểu đó nghĩa là gì. Ừ thì, sẽ có những thứ phải chờ, như là thư nhập học Hogwarts hay là nếm thử mấy món thuốc đựng trong bình mà ba cậu giấu trong phòng làm việc, nhưng những điều khác ư? Như là cưỡi chổi hay là mua một con cú hay là thức đêm để xem mưa sao băng ấy?

Đời quá ngắn để mà chờ những thứ như vậy, ba cậu nói thế, và James thực hiện triết lý ấy một cách nhiệt tình, dù cậu vẫn chưa hiểu 'triết lý' là gì.

Ba mẹ cậu đôi khi hơi kỳ lạ chút chút. Họ chẳng bao giờ hỏi cậu muốn làm gì khi lớn lên cả, ít ra bạn bè cậu còn hỏi câu đấy. Có lẽ ba mẹ cậu chẳng nghĩ tới điều đó, vì đời ngắn ngủi quá mà, và cũng hơi lạ nữa, nhưng cậu cũng chẳng thắc mắc nhiều cho lắm; ba mẹ cậu không có đứa bạn nào có con cái tầm tuổi cậu cả, tất cả đều đang học năm cuối ở Hogwarts hoặc đã trưởng thành rồi, nên có lẽ đây kiểu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Với lại, cần phải hỏi cậu muốn làm gì nữa sao. Đương nhiên cậu sẽ kế nghiệp ba mình rồi, nhưng chắc phải mất kha khá lâu vì cậu muốn trở thành tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp trước. Cậu làm được, cậu dám chắc luôn; vì mọi người đều bảo cậu đã vốn có năng khiếu sẵn rồi.

Cậu chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều. Thật đấy, chổi bay thì vèo vèo, kẹo thì ngọt ngọt, và khi cậu vui chơi cả ngày với cả hai thứ đó, ba mẹ cậu cẩn thận đưa cậu về phòng ngủ và kể thật nhiều câu chuyện cho cậu nghe, và họ nói họ yêu thương cậu rất nhiều, nhiều hơn cả mặt trăng, mặt trời, nhiều hơn cả ma thuật mà họ có nữa. Miễn là họ vẫn ở đây, họ hứa như vậy, thì cậu chẳng phải sợ bất kỳ điều gì cả.

Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ấm áp và an toàn và luôn luôn, luôn luôn tin tưởng ba mẹ mình.

--------

Mẹ và ba cãi nhau một chút về việc có nên cho cậu đi học ở Hogwarts không, và điều đó khiến cậu hoang mang hẳn ra. Đương nhiên là cậu sẽ nhập học ở Hogwarts chứ. Không thì cậu sẽ đi đâu? Durmstrang à?

"Con có thể ở nhà," ba cậu đề nghị, hơi hoảng sợ và tái mặt hẳn đi. "Nếu con muốn vậy. Ba mẹ có thể dạy con ở nhà được mà."

"Nhưng còn Quidditch thì sao, ba?" James lên tiếng, không tin được là ba mẹ mình lại quên điều quan trọng như này. "Con phải thắng cúp cho Nhà Gryffindor chứ!"

Mẹ sụt sịt. "Biết đâu được," bà nói, "Một đứa nhóc giỏi giang như con có khi là một Ravenclaw. Hoặc có khi," mẹ cậu lên tiếng với vẻ mặt tinh quái, "một Slyther-"

"Mẹ," cậu hoảng sợ lên tiếng, và mẹ cậu chỉ cười lớn, tay vò mái tóc rối bù của cậu.

Mẹ ngước nhìn ba cậu một thoáng, và cậu chẳng bao giờ nghe thấy họ cãi nhau về chuyện nhập học của cậu nữa, nên chắc mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, và cậu mừng vì vụ đó.

(Họ hơi xúc động khi tiễn cậu lên tàu nhập học - đến cả mẹ còn rơm rớm nước mặt nữa, và mẹ chưa bao giờ khóc đâu - nhưng rất nhiều cha mẹ hôm đó cũng khóc mà, nên cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều về chuyện đấy.)

--------

Hogwarts đỉnh vãi luôn. Nhưng cậu sẽ phải chờ thêm một năm nữa thì mới được vào đội Quidditch vì năm nhất không được phép có chổi riêng, nhưng lâu đài này đỉnh vãi, và bạn mới của cậu cũng thế, và cả mấy trò quậy phá mà họ đang tính cùng nhau nữa chứ.

Snivellus thì không đỉnh lắm, và nhất là khi Lily Evans cũng thích cậu ta hơn James vì một lý do quái quỉ nào đó, nhưng cậu chẳng để vụ đó khiến mình phiền lòng. Snivellus mà ở quanh thì lại càng dễ trở thành mục tiêu cho những trò chơi khăm của cậu, và Lily là một đứa con gái, nên họ cũng sẽ chả chơi với nhau nhiều đâu mà.

--------

Cậu nhận được một đống quà và thư từ được gửi từ nhà đến. Nhiều hơn Sirius, tên đó chỉ nhận được Thư Sấm thôi à,  và chỉ riêng đống quà của cậu thôi cũng đủ gấp đôi số thư mà Remus và Peter cộng lại rồi.

Cậu biết vì sao Remus không nhận được nhiều thư từ nhà cho lắm - tên nhóc đó cứ phải chạy về nhà mỗi tháng một lần vì chuyện gia đình, nên chắc cậu ấy với nhà cũng thân nhau lắm - và cậu cũng biết vì sao Sirius chẳng nhận được thư từ mấy - bởi cha mẹ cậu ta tệ của tệ luôn.

Mà chẳng hiểu sao cái nhà đó lại có quan hệ họ hàng với mẹ cậu, cậu không biết rõ lắm. Nhưng rõ là, mẹ cậu chiếm hết gen tốt đẹp trong cái nhà đấy rồi. Chắc Sirius thừa hưởng số gen tốt lành hiếm hoi còn lại.

Cậu chẳng hiểu sao Peter lại không có nhiều thư gửi đến nữa cơ. Ừ, chắc tại cậu đã quen với việc tuần nào cũng gửi thư cho ba mẹ, nhưng nói thật ý, một tuần thì nhiều chuyện có thể xảy ra lắm! Ba mẹ cậu ấy chắc cũng phải muốn được biết mọi chuyện hàng ngày chứ đúng không? Chắc họ cũng muốn đảm bảo cậu ấy có mọi thứ cậu ấy cần chứ?

James lắc đầu, và sau một hồi suy nghĩ, quyết định không nói ra thắc mắc này nữa. Cậu biết cậu có ba mẹ tuyệt vời nhất quả đất này, nhưng cậu cũng sẽ không bô lô ba la khiến cho những người khác khó chịu đâu.

Cậu tự hào với điều mình vừa phát hiện ra, và nhanh chóng tìm cách chia sẻ đám kẹo và đống đồ dùng để tạo ra mấy trò quậy phá mà ba mẹ cậu vừa gửi đến bởi rõ ràng là, cậu có ba mẹ tuyệt nhất nhà Gryffindor và thậm chí là nhất thế giới này.

--------

Dù cậu có chăm chỉ gửi thư cho ba mẹ cậu, thì cậu vẫn thích được về nhà vào ngày nghỉ hơn, dù cậu thật sự cũng rất nhớ bạn bè mình. Ba mẹ cậu hứa rằng cậu có thể mời bạn bè đến nhà chơi lần sau, nên cậu sẽ chẳng phải chờ lâu nữa đâu.

Và rồi ba cậu cho cậu một món đồ tuyệt hảo có thể xài để có thể quậy phá người khác, và James nghĩ cậu có thể bùng nổ ngay tại chỗ vì vui mất.

Cậu có một chiếc áo tàng hình.

"Đôi khi sẽ có những người nhìn già hơn một chút khi con mặc chiếc áo này lên," ba cậu cho hay. "Con vẫn có thể thấy họ thật sự trông như thế nào. Chỉ là - chỉ là hơi kỳ một chút thôi."

Cậu hiểu ý ba mình là gì rồi - cả ba và mẹ đều nhìn hơi già một chút khi cậu ngước lên nhìn họ thông qua chiếc áo tàng hình, nhưng không có sự khác biệt gì mấy. Thật đấy, không khác gì nhiều đâu.

Cậu chẳng thể chờ đến lúc nói cho Sirius và mấy đứa bạn khác về chuyện này khi họ đến đây chơi mới được.

--------

Cậu tìm hiểu mọi thông tin về cái áo trong suốt kỳ nghỉ đó. Không có tài liệu chính thống nào nói về cái áo cả, nhưng tổ tiên của cậu có một vài người đã viết về nó, và cậu lùng sục khắp thư viện riêng của gia đình để tìm kiếm thêm thông tin. Cậu đáng lẽ không được làm vậy, thật đấy - đây là một trong những điều hiếm hoi ba mẹ cậu cực kỳ nghiêm khắc với cậu - nhưng cậu muốn biết mọi thứ về chiếc áo mới toanh đầy tuyệt vời này của mình, nên cậu rất cẩn thận không bị ba mẹ bắt được.

Cậu chỉ mới mười một tuổi và dễ bị thu hút bởi những thứ mới lạ khác, nên cũng mất kha khá thời gian để xâu chuỗi lại các thông tin.

Nhưng cậu cũng rất thông minh đấy, cậu đứng đầu lớp rất nhiều môn ngoại trừ mấy môn mà Lily dẫn đầu, và cậu đã được nghe kể chuyện của gia đình mình nhiều tới mức cậu đã thuộc nằm lòng hết cả rồi.

Và cậu cuối cùng cũng đã tự khám phá ra được gần hết sự thật về cái áo tàng hình.

--------

Ban đầu cậu nghĩ cái này hơi bị ngầu. Tuy hơi đáng sợ, nhưng chẳng phải thế mới thú vị sao.

(Cậu chẳng để ý tới việc ba mẹ cậu nhìn gần như không khác gì khi cậu nhìn họ thông qua cái áo. Cậu vẫn chỉ là một đứa bé thôi, và cậu nghĩ rằng, ba mẹ cậu đều trông như vậy từ khi cậu còn bé tới giờ, và chẳng có lý do gì khiến họ phải thay đổi cả. Tên nhóc này nghĩ rằng ba mẹ cậu sẽ vẫn trông y hệt như vậy.)

Cậu cố tìm cách nói cho bạn bè cậu biết về bí mật này khi họ đến chơi, nhưng lưỡi cậu cứ xoắn vẹo hết cả lại, y chang như lúc ba đã cảnh cáo cậu trước đó, nhưng bạn bè cậu không hề nhận ra, và cậu đành từ bỏ việc tiết lộ bí mật ngầu lòi này. Mà dù không biết bí mật của cái áo, chỉ riêng việc tàng hình thôi cũng đủ gây ấn tượng với đám bạn của cậu rồi.

Cậu tìm cách nhìn họ dưới cái áo khi họ ngủ. Chỉ là tò mò thôi, thật đấy.

Cậu vẫn nhìn thấy họ như thế, nhưng cũng nhìn thấy những bóng ma lơ lửng che phủ lên người họ nữa. Remus và Sirius nhìn già lắm, kiểu như, cực kỳ già ấy. Họ có tóc bạc trên đầu thì phải, cậu không chắc lắm.

Peter thì - Peter khiến cậu lo lắng. Peter nhìn - ừm, James không phải là một người giỏi đánh giá cho lắm, nhưng cậu ấy nhìn giống như tuổi của mấy vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám vậy, và - điều đó có nghĩa là - cậu ấy còn quá trẻ để mà chết.

Miệng cậu khô khốc hẳn lại, và cậu cởi tấm áo ra.

Không sao, cậu tự nhủ vậy. Mình sẽ thay đổi chuyện đó, vậy thôi, dễ mà.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc không biết bao nhiêu thế hệ Potter đã cố mà thay đổi vận mệnh mà họ đã thấy cả.

Và chưa ai trong số họ thành công.

--------

(Sau này cậu có hỏi ba mình, rất lâu về sau này khi cậu thừa nhận rằng mình đã biết bí mật của cái áo, và dù cậu cũng chỉ bảo đó là một giả thuyết mà thôi, cậu chưa bao giờ thấy ba mình trông tuyệt vọng đến thế.)

("Chúng ta có quyền lựa chọn," ông nói vậy. "Chúng ta có thể sống theo ý mình. Con có thể làm và trở thành bất cứ ai con muốn, James. Nhưng khi đồng hồ chạy hết cát, thì đó là dấu chấm hết, chẳng ai có thể trốn tránh được nó nữa.")

(James không chấp nhận điều đó. Không hoàn toàn chấp nhận điều đó.)

(Nhưng ba cậu nói đúng -)

(Vậy thì, cậu sẽ đứng cạnh Peter và bảo vệ cậu ấy, cậu quyết vậy, và họ nếu chết thì sẽ chết cùng nhau.)

--------

Họ dùng cái áo để quậy tanh bành trường học, và cũng nhờ thế mà cậu nhìn thấy nhiều bóng ma trên đầu của nhiều học sinh hơn là cậu nghĩ, nên là cậu bắt đầu khăng khăng kêu đám bạn mình chỉ dùng cái áo vào ban đêm, khi tất cả mọi người đều đã đi ngủ.

Và vào một đêm nọ khi họ trốn ra ngoài đi chơi, cậu bắt gặp Lily ngủ gục ở phòng sinh hoạt chung, và người James hóa đá hết cả lại, bởi vì bóng ma trên đầu của Lily còn trẻ hơn cả Peter.

Cô ấy nhỏ nhắn cuộn người lại nằm trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, và bóng ma lơ lửng trên đầu cô rất xinh đẹp, và cũng rất, rất trẻ nữa.

"James?" Sirius thì thào.

James cố gượng bản thân mình di chuyển một lần nữa.

Cậu quyết định cậu sẽ đối xử tốt hơn với Lily. Dù cô ấy có ghét cậu thế nào đi chăng nữa.

Cậu không thể nói cô biết. Cậu không thể cứu cô được. Nhưng -

Nhưng một đời thì quá ngắn ngủi để mà lãng phí, và cuộc đời của Lily ngắn hơn tất thảy mọi người. Vậy nên cậu sẽ giúp cô tìm cách sống hết mình nhất có thể.

--------

(Sau đó cậu cũng thử xem xem Snivellus như nào. Chỉ - Chỉ tò mò thôi.)

(Nhưng Snivellus nhìn còn già hơn cả bóng ma của Pete cơ, nên mọi sự lo lắng cho tên này đều bị cậu quẳng ra sau đầu.)

--------

Chuyện này... khá là, khá là đáng sợ, cậu muộn màng nhận ra thế.

Bởi cậu càng nhìn thấy nhiều bóng ma của các học sinh hơn, và đúng, có một số người nhìn già giống thầy Dumbledore lắm, nhưng số còn lại - 

Phần lớn số còn lại.

Phần lớn số học sinh còn lại không có cơ hội để mà già đi như thế.

Cậu bắt đầu tạo một danh sách, và có kha khá những người sẽ chết ở khoảng thời gian giống Pete, và có một nhóm nhỏ sẽ sống lâu hơn, nhưng có một nhóm, một nhóm rất đông học sinh, đông tới mức đáng sợ, sẽ chết trẻ giống như Lily vậy.

Cậu phải chạy vội vô nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo khi phát hiện ra điều này.

James vẫn chỉ là một đứa bé mười một tuổi.

Nhưng cậu chẳng cảm thấy mình giống một đứa bé nữa.

--------

Cậu nghĩ tới việc nói cho ba mẹ mình biết, nhưng ba mẹ cậu luôn nói rằng họ chỉ muốn cậu được vui vẻ hạnh phúc thôi. Nếu cậu nói cho ba mẹ mình biết món quà tuyệt vời của họ khiến cậu -

Không. Không được.

Cậu vẫn viết thư gửi ba mẹ mình hàng ngày, nhưng không hé môi bất kỳ điều gì về vụ chiếc áo.

--------

Cậu quyết định cậu sẽ khiến cả lâu đài cười thật nhiều, vì dựa theo một bài tập về nhà của một học sinh khóa trên môn Muggle học, muggle đã tính ra được trung bình một người sẽ cười 300,000 lần trong suốt cuộc đời của họ.

Gần như tất cả học sinh trong trường sẽ không sống được đến tuổi thọ trung bình của một phù thủy bình thường, nhưng sẽ không có lý do gì mà họ không thể cười 300,000 lần cả. James chắc chắn cậu sẽ làm được.

--------

Lily chắc chắn cũng nằm trong số những học sinh đấy, nhưng Lily đặc biệt hơn chút vì Lily là người đầu tiên khiến cậu thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, và cũng bởi Lily có một thứ gì đó rất, ừm, rất Lily, có thứ gì đó khiến cậu cứ muốn ném đống giấy da vào người cô trong lớp cho tới khi cô quay lại nhìn cậu.

Việc đó rõ ràng là chẳng giúp ích gì cho nhiệm vụ "khiến Lily vui vẻ" cả, nên chắc là cậu phải dừng cái trò này lại thôi.

--------

Cậu quá bận bịu với vụ của chiếc áo và bạn học của cậu nên cậu chưa chú tâm lắm về chuyện đang xảy ra với Remus. Cũng may là Sirius đã bù vào cái sự lơ đãng ấy của cậu.

Có chuyện gì đó rất lạ với Remus, rõ là thế, Sirius bảo vậy, và James cũng dần nhận ra là cậu nói đúng.

Và năm nhất sắp kết thúc rồi, họ cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, nhưng chắc sang năm họ sẽ biết được có chuyện gì với Remus thôi. Cậu dám đảm bảo vậy.

--------

Đúng là họ có tìm ra thật.

Remus là một người sói.

Người sói à, James có tìm hiểu thì nhận ra, người sói già nhanh hơn so với phù thủy do họ phải chịu đựng nhiều căng thẳng hơn khi biến hình. Cơ thể họ dễ kiệt sức; tóc sớm bạc và họ có xu hướng chết trẻ.

Bỗng nhiên, bóng ma của Remus nhìn có vẻ già, nhưng thực chất lại chẳng già như thế.

Và thật sự, giờ khi cậu so sánh với bóng ma của Sirius... thì Sirius cũng chẳng sống lâu được mấy.

Và nếu tất cả bạn bè cậu đều chết ở - gì cơ? Ở tuổi ba mươi á? Thế cậu sẽ làm sao đây?

Cậu cũng sẽ chết với họ, đương nhiên rồi, cậu nhận ra ngay lập tức như vậy. Dù có chuyện gì xảy ra, tất cả bốn người họ sẽ đi cùng nhau.

Có khi chiến tranh sẽ nổ ra đấy.

Ít nhất mấy tờ báo đều có vẻ chắc chắn rằng xung đột này sẽ dần bùng nổ thành một cuộc chiến vậy.

--------

Mẹ của Peter bảo cậu đừng lo lắng chuyện hẹn hò yêu đương sớm làm gì, đằng nào họ chẳng có đầy thời gian sau khi tốt nghiệp cơ chứ.

Họ mới năm tư thôi, và mỗi khi James nhìn xung quanh lớp mình, cậu chỉ có thể nghĩ rằng việc học của họ không phải thứ duy nhất sẽ sớm kết thúc.

Cậu cố không nghĩ đến chuyện đó. Đời ngắn ngủi lắm, nên đừng tập trung vào mấy điều đấy, cậu luôn biết rõ vậy, và họ chỉ còn bằng đấy thời gian thôi.

Nhưng Lily.

Lily thì không.

Cậu ngay lập tức quyết định rằng, Lily xứng đáng có nhiều buổi hẹn hò nhất mà cô ấy có thể, và quái là cô ấy vẫn chưa đồng ý đi hẹn với ai từ trước đến giờ. James nổi tiếng nè, còn độc thân, và còn hai lần vô địch cúp Quidditch chứ; rõ ràng cậu là một ứng cử viên hoàn hảo để khắc phục tình trạng này của cô.

Xui thay, cô không đồng ý.

--------

James đang hơi khủng hoảng một chút. Cậu hẹn cô rất lịch sự. Thậm chí còn dùng cả điệu cười cực kỳ chân thành. Cộng thêm hoa hồng nữa, trời ơi.

Vấn đề là sao lại không thành công cơ chứ?

Cậu nghĩ điệu cười của mình chắc chỉ quyến rũ được mấy cô trung niên bằng tuổi mẹ mình, nên cũng đã thử kiểm tra với các cô gái khác xem thế nào, và câu trả lời là không, rõ là cậu cũng thuộc hàng hấp dẫn ra trò đấy.

Chỉ là, có vẻ như, điều đó chẳng có ý nghĩa gì với Lily.

--------

Không phải Lily không có bạn. Chỉ là cậu để ý tới việc tình bạn của cô với Snivellus cứ càng ngày càng có vấn đề, và việc cô cứ bám lấy Snivellus và bảo vệ cậu ta lâu tới mức như này, dù bị học sinh cùng nhà Gryffindor phản đối, chứng tỏ cô không có nhiều bạn bè đủ thân để có thể thay thế được cậu ta.

Và các tờ báo thì đầy rẫy những chuyện không hay đang xảy ra với những phù thủy gốc Muggle, một số học sinh nhà Slytherin vin vào đó để mà càng ngày càng tỏ ra khó chịu hơn - và một số học sinh thuần huyết không thuộc nhà Slytherin cũng vậy - và khuôn mặt Lily hay tỏ ra đau buồn bị chèn ép, có khi cả lúc cô đọc thư được gửi từ nhà đến nữa -

Lily có thể hạnh phúc hơn mà. Cậu muốn khiến cô vui vẻ hạnh phúc hơn. Cậu muốn cô có tất cả những điều tuyệt vời nhất trước khi quá muộn.

Xui xẻo thay, cậu bắt đầu nghĩ rằng việc duy nhất cậu có thể làm để khiến cô hạnh phúc, là để cô yên ổn một mình.

Thật ra, mỗi lần cô từ chối cậu, cô lại ánh lên vẻ thoải mái vui thú, nên nếu từ chối cậu khiến cô cười chút, thì có lẽ cậu cũng đã giúp được cô một tí rồi.

("Có đầy gái mà mày," Sirius ngạc nhiên nói với cậu.)

(Đúng thật. Có bao nhiêu người ngoài kia, thậm chí có người còn chết trẻ hơn cả Lily.)

("Tao biết," James đáp lại, nhưng ánh mắt cậu chẳng thể rời mái tóc đỏ rực đang dần biến khỏi tầm mắt, vì có lẽ, vì có lẽ cô là Lily thôi. Nếu cậu có thể giúp cô, nếu cậu có thể tạo ra một sự khác biệt dù nhỏ nhoi nhất, vậy cũng được, vậy cũng đủ rồi.)

--------

Năm năm đúng là tệ nhất.

Cậu cực kỳ cố gắng để giấu ba mẹ mình chuyện này; cậu gửi những lá thư vui vẻ đầy những câu chuyện thú vị và bảng điểm cao chót vót, và cậu cũng cố gắng tìm cách thuyết phục các giáo sư trong trường không gửi thư về nhà cho ba mẹ cậu khi cậu bị phạt cấm túc.

Chỉ riêng Giáo sư McGonagall là không nhượng bộ với cậu, dù cậu có thắng bao nhiêu trận Quidditch đi chăng nữa, nên cậu cũng cực kỳ cố gắng không gây chuyện trong lớp Biến hình, và cậu cười phủi tay mỗi lần có thư báo cậu bị phạt cấm túc được gửi về nhà.

Ba mẹ cậu gửi lại những bức thư trấn an cậu - bị phạt cấm túc một hai lần cũng chẳng sao cả, hơi nghịch một chút thôi cũng chẳng có gì phải xấu hổ, họ biết Minnie thân yêu nghiêm khắc thế nào mà, và hơi vô lý khi giáo sư bắt cậu phải cọ chậu rửa trong bệnh xá lâu như vậy, và họ đã gửi thuốc bôi cho cậu phòng trường hợp tay cậu nứt nẻ và thêm cả đồ ngọt để cậu quên mấy chuyện buồn này đi. Ba mẹ yêu cậu nhiều lắm, và rất tự hào về cậu, và họ nóng lòng muốn gặp cậu khi cậu về nhà.

Cậu đọc những bức thư ba mẹ mình gửi và cẩn thận cất giữ chúng đi, bởi cậu để ý rằng ba mẹ mình càng ngày nhìn càng giống bóng ma trên đầu họ rồi, và cậu thì không phải là một đứa trẻ nữa. Cậu biết điều đó nghĩa là gì.

Nên cậu giấu ba mẹ mình, và cả bạn bè của cậu nữa, rồi cả đám bạn của cậu cũng có vấn đề nữa vì Sirius chơi ngu, và Snivellus suýt nữa thì toi mạng, và hai trong số bốn đứa chơi với nhau giờ nghỉ nói chuyện, và Lily vẫn ghét cậu, và vẫn có những tin tức về những vụ giết người trên tờ Nhật báo mỗi ngày, và Mary Macdonald nhìn không khác gì bóng ma hiện tại của cô ấy, nên dù cô ấy có nói gì, cậu không nghĩ cậu sẽ gặp lại cô sau lễ Phục sinh và - vàvà -

Cậu bật khóc trong một căn phòng nhỏ mà cậu chưa từng vào bao giờ, và cậu mong là không ai tìm thấy căn phòng này vì cậu chẳng muốn bạn bè mình nhìn thấy cậu ngồi một mình đâu đó trên Bản đồ và đi tìm cậu.

Kỳ lạ là căn phòng này chất đầy những hộp khăn giấy chồng lên nhau, cao đến tận trần nhà, và cả socola nữa. Có cả một chiếc ghế mềm để ngồi nữa, ban đầu cậu còn chẳng để ý là có cơ, nhưng nếu có ai hỏi cậu thiết kế một căn phòng chỉ để khóc thôi, thì đây chính xác là những gì cậu cần đấy.

Cậu không muốn ở một mình, nhưng cậu chẳng thể nói chuyện này với ai cả, kể cả với bạn bè của cậu, nên cậu ngồi khóc một mình cho tới khi cánh cửa bật mở và khuôn mặt của người cậu muốn gặp nhất/ít muốn đối mặt nhất bỗng xuất hiện.

"Mình nghe thấy tiếng khóc, bạn có sao - ồ. Là cậu à." Cô nhướng mày nhìn cậu, và cậu vội vàng quệt những giọt nước mắt đi. Lily đáng lẽ có nhiều lý do để tức giận và sợ hãi với thế giới này hơn là cậu, và cô còn chẳng biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Nên cô cũng chẳng việc gì phải an ủi cậu cả.

Nhưng cô vẫn tới ngồi xuống cạnh cậu dù cậu dám chắc là cô ghét cậu lắm.

Lily hơi bị tuyệt vời đấy.

"Cậu có chuyện buồn hả?" cô chậm rãi dò hỏi.

"Ba mẹ tui sắp chết rồi," cậu nói vậy, và cậu không có ý định nói ra, nhưng cậu phải nói cho ai đó biết thôi, và Lily không biết ba mẹ cậu, nên cô cũng chẳng biết cậu có đang nói thật hay không. "Không - Không phải bây giờ, nhưng họ chắc cùng lắm chỉ còn hai, thậm chí là ba năm nữa thôi, tui không biết, nhưng họ - nhưng họ ốm nặng lắm," và thế cũng gần đúng với sự thật rồi, phải không? "Họ không thể sống thêm được nữa," hơi thở cậu run rẩy trước khi cậu thêm vào, "Đừng nói với ai nhé. Ba mẹ tui không - họ không muốn ai biết đâu."

Ba mẹ cậu không biết ngày nào họ chết, cậu đoán vậy, nhưng cậu dám chắc ba mình cũng đoán được rồi. Chắc ba cũng phải nhìn mẹ một lần khi cái áo vẫn còn là của ba - nhưng rõ là, ba sẽ chẳng bao giờ nhìn chính bản thân mình được.

"Tui không nói đâu," cô hứa với cậu ngay lập tức. "Đương nhiên tui sẽ không hé môi gì cả." Cô hơi do dự chút. "Tui có - tui có thể làm gì giúp cậu được không? Tui có thể kêu Sirius qua đây, hoặc là -"

Cậu muốn Chân Nhồi Bông chứ, muốn chứ, nhưng Mơ Mộng sẽ cảm thấy như bị phản bội vậy, và cậu chẳng thể làm điều đó được, không thể.

"Cậu ngồi với tui được không? Chỉ một lúc thôi? Tui thề sẽ không nói cho ai biết đầu, thề danh dự đấy," cậu nói, và cậu cố thử điệu cười tinh quái quen thuộc, nhưng có vẻ giống một điệu cười buồn hơn.

"Bao lâu cũng được," cô đáp lại vậy, và có vẻ như trong cái phòng này có một cái ghế được giấu ở đâu đó vì tự dưng cô kéo ra một cái ghế khác và ngồi ngay cạnh cậu. Cô ngập ngừng chạm đến và siết nhẹ bàn tay cậu, và có lẽ đó là điệu tuyệt vời nhất cậu cảm thấy suốt mấy tuần qua.

Khi đôi mắt cậu đã khô lại và không còn đỏ vì khóc nữa, cậu cố đứng dậy và cố dùng điệu cười quen thuộc của mình. "Cảm ơn nha," cậu nói vậy. "Thật đấy, Evans, tui nói thật đấy."

Người cô có vẻ cảnh giác hơn chút khi thấy cậu dần quay trở về bình thường, nhưng rồi cô cũng mỉm cười đáp lại cậu, dù điệu cười ấy có hơi chút nghi ngờ, và cậu nghĩ là - cậu nghĩ là - 

Cô cười đẹp thật đấy, và cậu thấy vui vì ít nhất cậu cũng khiến cô cười được một lần như vậy.

--------

Mơ Mộng và Chân Nhồi Bông cuối cùng cũng làm hòa. Snape thì vẫn chưa tha thứ họ vì vụ chơi khăm đó, nhưng Snape vẫn chơi với đám Rosier và Avery, nên James thực sự chả quan tâm tên đó nghĩ gì nữa.

Và ba mẹ cậu vẫn ổn, vẫn hoàn toàn khỏe mạnh dù cậu cố dò hỏi bao nhiều lần đi chăng nữa, nên cậu tự thuyết phục bản thân rằng mình vẫn còn nhiều thời gian. Phù thủy già đi chậm lắm. Có khi cậu vẫn còn nhiều thời gian hơn cậu nghĩ.

Cậu cố nghĩ theo hướng tích cực như vậy trong nửa thời gian đầu của kỳ nghỉ hè, cho đến khi Sirius xuất hiện trước cửa nhà cậu vào nửa đêm, cùng với hàng đống vết sẹo trên mặt.

Ba mẹ cậu chẳng do dự mà cưu mang đứa bạn thân cậu, và James có khi đã lớn hơn trước rồi, nhưng cậu vẫn nghĩ ba mẹ cậu tuyệt vời nhất thế giới này.

Nhưng ý nghĩ rằng cậu sẽ mất họ sớm thôi khiến cậu thật sự rất sợ hãi.

--------

Đến năm thứ sáu, Lily cuối cùng cũng cho anh một cơ hội, và đó là tất cả những gì James cần.

Anh đưa cô đến Hogsmeade mỗi cuối tuần khi có thể. Anh biết món kẹo ưa thích của cô, món ăn yêu thích của cô, tác giả quyển sách cô yêu thích, loại trang sức nào cô ưng ý nhất -

Vậy vẫn chưa đủ, anh biết vậy, vật chất làm sao so được với tình cảm chứ, và từng lời nói, và việc ôm lấy Lily và quay vòng cô quanh quanh trước khi hôn cô nữa.

Anh muốn cô hạnh phúc hơn bất kỳ điều gì, và có lẽ điều đó đã dần dần biến thành một thứ tình cảm sâu nặng hơn cả. 

"Anh thật sự tin vụ yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn ấy hả?" cô hỏi anh vậy một lần, khi hơi thở cô vẫn còn dồn dập và hơi chút đùa giỡn nữa.

"Anh tin là một đời là quá ngắn để mà lãng phí đấy," anh nói vậy, và cố cười để giấu đi một sự thật mà anh đang cố nói nhưng cô sẽ chẳng bao giờ nhận ra:

Cuộc đời em quá ngắn ngủi để mà lãng phí.

Nhưng, với số lượng người chết càng ngày càng tăng, nhiều người cũng đang có suy nghĩ giống như vậy.

--------

Ngay khi anh vừa đủ tuổi, anh gia nhập Hội Phượng Hoàng.

Anh biết không ai trong số họ bất tử cả, nhưng anh muốn chiến đấu khi anh còn có thể.

--------

(Ba mẹ anh qua đời vì bệnh Đậu Rồng vào mùa hè sau khi anh tốt nghiệp.)

(Anh không hiểu vì sao họ nhìn có vẻ nhẹ nhõm trước khi họ rời đi như vậy.)

--------

Lily nói cho anh nghe Muggle có một thứ gọi là danh sách các mục tiêu muốn đạt được, và anh khăng khăng muốn biết danh sách của cô có những gì.

Họ đang ở giữa một cuộc chiến, sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng anh đảm bảo sẽ cố gắng hoàn thành từng mục tiêu của cô trong danh sách ấy.

Anh sẽ làm được.

--------

Cô nói cô muốn kết hôn vào một ngày nào đó, và anh ngay lập tức bắt đầu săn tìm một chiếc nhẫn hoàn hảo cho cô.

Cô càng nhìn càng giống bóng ma trên đầu mình tới mức anh chẳng dám nhìn cô dưới tấm áo nữa. Anh biết từ vụ của ba mẹ mình, rằng cô sẽ có thêm chút thời gian nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là họ được phép lãng phí chút nào.

--------

Anh lao đầu vào những tìm kiếm giải pháp trong thư viện gia tộc Potter, tuyệt vọng kiếm tìm một lối ra.

Anh cuối cùng cũng vớ được một manh mối trong một câu chuyện cổ tích cho trẻ con, và khi anh kiểm tra lại với lịch sử của gia tộc, cuối cùng cũng đã có kết quả.

Không ai mang dòng máu Potter chết khi đang sở hữu chiếc áo tàng hình cả.

Và không ai không mang dòng máu Potter có thể sống lâu sau khi nhận được chiếc áo hết.

--------

Khi Lily nói rằng cô đang mang thai, đó không phải là một giải pháp, nhưng cũng đủ để kéo dài thời gian.

Anh sẽ vẫn mất Lily, nhưng anh sẽ không để họ mất đi đứa con này, và anh không chắc mình có thể sống trong một thế giới mà không có cô, nhưng vì đứa bé này, con của họ, có lẽ anh sẽ cố sống vì đứa bé.

"Chiếc áo này giờ là của con," anh thì thầm với sinh mạng nhỏ đang lớn dần trong bụng cô vào một đêm khi Lily đã ngủ say. "Ba từ bỏ quyền sở hữu chiếc áo này và đưa nó cho con."

Và khi anh mặc chiếc áo này lại một lần nữa, anh vẫn tàng hình như trước đó, nhưng khi anh nhìn về phía Lily, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô thôi, chứ không thấy bóng ma nào nữa.

Anh đã trao đi món quà của mình; anh không còn sở hữu chiếc áo.

Và Lily sẽ sống ít nhất là thêm một vài tháng nữa.

--------

Thầy Dumbledore bỗng nhiên tỏ ra hứng thú với chiếc áo và hỏi rằng liệu thầy có thể mượn nó không. James cười vào mặt thầy vì vụ đó.

Đương nhiên là cười theo kiểu vẫn có chút kính trọng rồi, nhưng mà anh vẫn cười nha.

--------

Anh vẫn chẳng thể nói cho Lily sự thật, nhưng họ đang ở giữa một cuộc chiến. Nên cũng chẳng khó thuyết phục cô chuẩn bị cho những trường hợp xấu nhất.

Họ viết những bức thư cho đứa bé, mà giờ họ đã biết là một đứa con trai. Lily muốn gọi thằng bé là Harry, và James không phản đối gì cả. Anh chẳng thể từ chối cô bất cứ điều gì, nhất là khi cô chẳng còn nhiều thời gian nữa.

Họ sẽ viết những bức thư cho từng ngày sinh nhật, từng lễ Giáng Sinh, từng đợt đi tàu đến Hogwarts và từng đợt đi về của thằng bé. Những bức thư cho chiếc răng rụng đầu tiên và cho lần đầu thằng bé cưỡi chổi; cho cả lúc thằng bé giành điểm về cho Nhà của mình, và cả cho trận thằng Quidditch đầu tiên nữa (đấy là trong trường hợp thằng bé chơi Quidditch, James nói vậy, dù anh dám chắc nhóc nhà mình sẽ phải chơi chứ), cho cả trận thua Quidditch đầu tiên, cả lần bị phạt cấm túc đầu tiên, cả lần tốt nghiệp của thằng bé, khi thằng bé bắt đầu đi làm, và cả đám cưới của nó nữa, cả đứa con đầu tiên của thằng bé, và đứa thứ hai, đứa thứ ba - thậm chí cả đứa thứ bảy, trong trường hợp nhóc nhà họ cưới một người nhà Weasley.

Anh muốn Harry biết rằng mẹ nó yêu nó lắm. Anh nghĩ rằng anh sẽ vẫn sống để mà nói cho thằng bé biết điều đó, nhưng anh cũng sẽ vẫn viết lá thư của chính mình cho con trai mình.

Chỉ đề phòng thôi.

--------

Họ chọn Sirius là cha đỡ đầu và Alice Longbottom là mẹ đỡ đầu cho thằng bé, bởi dựa theo tất cả những người họ đủ tin tưởng để nuôi dạy thằng nhóc nhà họ, hai người đó là hai người sẽ sống lâu nhất.

(Alice sẽ sống lâu hơn cả Sirius tận mấy thập kỉ liền, anh dám chắc thế, nhưng anh hiểu rõ Sirius hơn, nên Sirius sẽ vẫn là người giám hộ chính của thằng bé. Tên bạn thân của anh ít nhất là vẫn sống đến lúc Harry gần trưởng thành, anh đảm bảo vậy, miễn là Harry không khiến bạn thân anh mệt tới mức tóc bạc đầu thôi.)

Sirius là một người nhà Black, có nghĩa là cậu cũng biết kha khá câu chuyện về gia tộc Potter rồi, và cậu nhìn James với một ánh mắt sắc như dao khi James hỏi cậu thành người giám hộ chính cho Harry.

"Đừng có bảo tao mày đã chuẩn bị sẵn cho đám tang của mày rồi đấy, Gạc Nai," cậu cố nói đó như đó là một câu đùa, nhưng có chút tuyệt vọng trong lời nói ấy.

"Làm gì có chuyện đó," James nói vậy, dù sự thật là, anh cũng không rõ nữa. Ba anh chưa bao giờ nói cho anh biết khi nào anh sẽ chết, và đương nhiên anh cũng chẳng thể biết được bản thân mình khi nào đi. "Nhưng - " Anh hướng mắt qua chỗ khác và cố nói những gì anh có thể nói cùng với một sự vui vẻ tới mức tuyệt vọng, "Tao sẽ lén đưa Lily đến Pháp vào cuối tuần này. Đấy là điều cuối cùng trong danh sách của cô ấy đấy."

"Chắc cổ phải tạo một cái danh sách mới thôi," Sirius đáp lại cũng với một sự vui vẻ gượng ép, nhưng James nhìn cậu, và bởi Harry sắp ra đời rồi, và có người cần phải biết chuyện này.

"Không," James lên tiếng. "Cô ấy sẽ không đâu."

--------

("Một đời quá ngắn để mà lãng phí mà, em," anh nói vậy khi anh gây bất ngờ cho Lily bằng một chiếc khóa cảng đến Pháp, cũng với câu nói đã thành câu cửa miệng của anh.)

(Anh hơi ngừng lại trong phút chốc khi anh nói điều đó, bởi đó cũng chính là châm ngôn sống của ba mẹ anh từ khi anh còn bé, và lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra có lẽ ba mình đã nói cho mình biết đồng hồ cát của anh khi nào chạy hết. Nhưng không thể nào, không thể nào.)

(Anh không thể nghĩ đến việc cả hai vợ chồng họ sẽ bỏ lại Harry được, nên anh vứt ý nghĩ ấy ra sau đầu.)

--------

Anh hối hận vì đã đưa Harry chiếc áo quá sớm, và ngay khi thằng bé ra đời anh nhận ra mình sẽ không biết thằng bé sẽ sống được bao lâu nữa.

Nhưng cũng chẳng quan trọng, anh tự nhủ vậy. Giờ cái áo là của Harry, nghĩa là Harry sẽ an toàn. Harry sẽ sống đủ lâu cho tới lúc nó có đứa con của mình để truyền lại chiếc áo ấy.

Thằng bé sẽ sống.

--------

Khi lời tiên tri được đưa ra, gia đình họ đi ẩn náu bởi Harry còn sống không có nghĩa thằng bé sẽ không bị tổn hại, và cũng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh không dám tự tin vào giả thuyết về cái áo của mình nữa.

Anh đưa gia đình mình đi ẩn náu cũng vì Lily nữa. Anh không thể cứu cô, nhưng có lẽ anh có thể giữ cô an toàn khỏi những trận chiến không hồi kết ngoài kia. 

Anh có thể cảm nhận được đồng hồ cát đang chạy, nhưng Sirius vừa lén mang cho họ một đống kẹo, và Harry kiệt sức vì thằng bé mới cưỡi chổi lần đầu, và James đảm bảo rằng anh đã thì thầm vào tai thằng bé rằng anh yêu nó hơn cả mặt trăng, hơn cả mặt trời, hơn cả ma thuật mà anh có, trước khi Lily đưa thằng bé đi ngủ.

James quyết định rằng anh sẽ lén xuống bếp ăn chút kẹo nữa khi Lily ở trên lầu, dù anh đã ăn một chút sau bữa tối rồi. Một đời quá ngắn để mà chờ không ăn đám đồ ngọt này, nhất là vào lúc này, vào đêm Halloween nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com