TruyenHHH.com

Fic Dich Hp Fanfic Jily Tuyen Tap Truyen Ngan

Tác giả: littlemissjily

Tên gốc: Love and Insecurity

Source: fanfiction.net

Người dịch: Celeste Chrysalis.

Tóm tắt: 

Nàng thật sự không biết, anh thường nghĩ thế. Nàng chẳng để ý nàng rực rỡ đến chết người như nào, và cái cách tim anh chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi lần nàng nhìn về phía anh.

Thể loại: dễ thương, ngọt ngào, James simp Lily (không ngạc nhiên), Lily khá tự ti về bản thân mình.

T/N: Gửi đến những ai đã, đang và có lẽ sẽ bất an về bản thân mình trong tương lai, dù là về ngoại hình hay tính cách, hay là bất kỳ điều gì khác, hãy nhớ rằng vũ trụ sẽ gửi đến cho bạn một người sẽ yêu mọi thứ bạn tự ti, như vũ trụ đã gửi James tới cho Lily vậy.

Xin hãy nhấn vào Liên kết bên ngoài (Extended Link) để đọc bản gốc đầy đủ bằng tiếng Anh và ủng hộ tác giả.

--------------------

Ai cũng nghĩ đôi mắt nàng là thứ đẹp nhất.

Đương nhiên đôi mắt nàng rực rỡ, bừng sáng và tràn đầy sức sống rồi – như chính bản thân nàng vậy. Nó xanh bừng sáng tỏa rạng nhất có thể. Anh chẳng thể nghĩ mình có thể gặp ai mà có đôi mắt xanh như vậy cho đến khi anh gặp nàng lần đầu ở nhà ga 9¾ ngay năm nhất.

Khi nàng nhìn anh, anh có cảm giác nàng ấy có thể nhìn thấu hết những trò nghịch ngợm vớ vẩn của mình; và dù nghe thật sến, nhưng anh có cảm giác nàng có thể chạm đến tâm hồn mình, ngay trái tìm mình vậy. Nàng ngay lập tức khiến anh lo lắng run rẩy khi đối diện với ánh mắt anh – ánh mắt biết-rõ-mọi-chuyện ấy. Ánh mắt bừng sáng và thấu hiểu và chỉ có thể nói là tuyệt đẹp.

Nhưng nàng lại không ưng đôi mắt của mình cho lắm.

Nàng biết ánh mắt nàng khiến người khác lo sợ - và nàng còn chẳng hề có ý khiến họ sợ. Nhưng sự mãnh liệt trong ánh mắt nàng khiến người khác loạng choạng khi họ nhìn nàng – nhất là khi nếu nàng đối mắt với họ quá lâu. Đôi mắt nàng xanh quá, khiến người khác ghê sợ, nàng nghĩ vậy. Sao mắt của một người có thể xanh lè như vậy chứ? Nó thật không tự nhiên chút nào, theo ý nàng là thế - giống như kiểu ai đó có đôi mắt đỏ vậy. Nó ghê sợ. Nó khiến người ta khó chịu. Và nàng ghét việc khiến người khác khó chịu.

Mọi người say mê mái tóc của nàng.

Nó bừng một màu đỏ lửa – như tính khí của nàng vậy. Nó còn chẳng là sắc đỏ giả giả mà người đời thường hay gọi mấy nàng tóc đỏ - kiểu "đỏ" nhưng có chút cam cam ấy – mà là màu đỏ thật sự, như màu máu, hay là màu đỏ của táo chín tươi. Anh thề anh chưa gặp bất kỳ ai có mái tóc sắc đỏ như nàng cả.

Và anh thích điều đấy. Nó khiến nàng trở nên độc nhất thật sự.

Nhưng đương nhiên đó không phải là điều anh thích nhất về nàng.

Nàng thì không thể chịu được mái tóc mình.

Nó như một con quái vật, chẳng thể thuần hóa và cũng chẳng chịu hợp tác gì cả, và nó khiến nàng quá nổi bật, và nàng không thích điều đó. Nó có sắc đỏ rực rỡ nhất, và nó cũng xoăn tít tới mức nàng chẳng thể buộc gọn nó lại.

Tất cả mọi thứ về nàng đều rất gọn gàng và kỷ luật – từ bài tập, phòng ký túc, nơi làm việc, tủ quần áo, mọi thứ - trừ mái tóc nàng. Và nàng đã cố hàng ngàn lần để buộc gọn nó lại, vẫn chẳng được.

Chỉ là hoàn toàn không thể thuần hóa mái tóc nàng được.

(Anh từng thú thật với nàng rằng mỗi lần anh tìm kiếm nàng trong một đám đông, anh chỉ cần tìm mái tóc đỏ lửa màu máu đồ sộ của nàng trong biển người thôi. Và anh cũng thừa nhận anh luôn tìm thấy nàng ngay lập tức. Và nàng chưa bao giờ nói với ai điều này, đương nhiên, nhưng có lẽ đó là lúc nàng bắt đầu nghĩ rằng tóc mình chắc cũng chẳng đến nỗi tệ như vậy).

Mỗi khi nghĩ đến nàng, mọi người thường nghĩ đến Giáng Sinh, bới thứ đầu tiên họ thấy khi nhìn thấy nàng là màu xanh rực rỡ và màu đỏ máu.

Nhưng anh thì không.

Đương nhiên thì, đỏ và xanh thường xuất hiện mỗi khi anh nghĩ về nàng. Những màu sắc đó bung tỏa từ sự hiện diện đầy rực rỡ của nàng cơ mà, nên làm sao ngó lơ chúng được chứ. Nhưng đó không phải điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh khi anh nghĩ về nàng.

Điều đầu tiên mà anh nghĩ tới lại chính là những vết tàn nhang của nàng cơ.

Chúng gần như bao phủ hết gương mặt nhợt nhạt của nàng – những đốm nâu nhỏ rải rác khắp nơi chẳng theo thứ tự gì cả. Mỗi lần họ ở một mình, như là lúc ngồi trên đỉnh Tháp Thiên văn để ngắm sao băng (bởi nàng yêu Thiên văn học không kém gì môn Bùa chú, và anh thì say mê ngắm nhìn gương mặt nàng bừng sáng thích thú mỗi lần ngước nhìn lên bầu trời) và nàng sẽ kể anh nghe về những chòm sao khác nhau trên bầu trời, tên của chúng và câu chuyện của chúng, và anh nghĩ tàn nhang trên gương mặt nàng giống như những chòm sao chỉ của riêng nàng vậy.

Anh cũng từng nói với nàng như vậy, về việc anh tưởng tượng những vết tàn nhang của nàng là những ngôi sao nhỏ và gương mặt nàng chính là bầu trời, và việc chúng rải rác thành những họa tiết và hình dáng khác nhau khiến chúng thành những chòm sao tuyệt đẹp, cùng với câu chuyện của riêng chúng. Nàng cười với anh, điệu cười đặc biệt chỉ dùng với anh khi anh nói điều gì đó khiến nàng không thể ngừng hạnh phúc vui vẻ được – không phải nụ cười nàng hay dùng với các giáo viên và những gương mặt không quen biết trên hành lang khi chúc họ một ngày tốt lành – mà là điệu cười đặc biệt ấy, chỉ dành cho riêng mình anh mà thôi.

(Anh hiếm khi nói ra những điều như thế - những điều sến súa thường khiến anh rùng mình khi anh nghe những cặp đôi khác nói với nhau. Nhưng đôi khi, anh nhìn về phía nàng khi nàng đang làm một việc gì đó vô cùng bình thường – như cúi đầu xuống làm bài tập và điên cuồng viết vội những câu trả lời mà nàng biết rõ là đúng, hay chỉ là cười, cùng với đôi môi hồng xinh xắn để lộ ra chiếc răng nanh tinh nghịch – và anh chẳng thể ngừng thốt ra những lời đầy thơ mộng và sến súa của mình được).

Nhưng những vết tàn nhàng không phải thứ yêu thích nhất của anh về nàng.

Nàng ghét những đốm tàn nhang của mình.

Nàng nghĩ chúng khiến nàng như đang bị bệnh đậu rồng hay những bệnh khác ấy. Nàng hay tự gọi bản thân là mấy con báo hoa vì mấy đốm tàn nhang này, và khi anh nói với nàng anh yêu báo đốm hay mấy đứa báo hoa mai, nàng chỉ cau mày và đẩy anh, "Anh sẽ thích cả chuột nếu em nói chuột là thần hộ mệnh của em đấy, Potter" (thứ anh không nói với nàng chính là anh đã vốn thích chuột rồi bởi Đuôi Trùn là chuột mà, nhưng rồi nàng cũng sẽ phát hiện ra chuyện này thôi, nhờ kiến thức, sự tò mò và cả khả năng suy luận của nàng nữa).

Mỗi lần anh đưa tay chạm lấy đốm tàn nhang của nàng, nàng thường phẩy tay anh qua một bên và nói rằng anh đừng có trêu đùa nàng nữa.

Nàng chẳng hiểu sao anh lại nối chúng lại với nhau như vậy, từng cái một nữa, như đang kết nối chúng thành một hình dáng nào đó vậy. Anh đảm bảo sẽ luôn làm vậy mỗi ngày, khi họ đang ngồi trước lò sưởi hay ở trong phòng làm việc riêng của Thủ lĩnh. Khi nàng hỏi sao anh lại để ý mấy vết tàn nhang này quá vậy, anh chỉ đáp lại – cứ như đây là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này vậy – rằng, "Bởi vì chúng là một phần của em, thế nên cũng là điều quan trọng nhất đối với anh."

Anh yêu điệu cười của nàng – có hơi lớn một chút và nàng sẽ khịt mũi một tí – và mọi người thường nghĩ nàng nghe giống như tiếng một con heo đang đòi ăn vậy, nhưng anh yêu điệu cười ấy của nàng. Đôi mắt xanh của nàng lúc đó bừng sáng vô cùng, lóe lên cùng mọi sự ngạc nhiên vui thú lẫn hạnh phúc, và khiến cả gương mặt nàng tỏa rạng hơn tất thảy. Và dù anh thích làm phiền lẫn trêu chọc nàng trong quá khứ, bởi khi đó gương mặt nàng đỏ bừng như mái tóc nàng vậy, và đôi mắt nàng bừng cháy đầy phẫn nộ và chán ghét, thì anh vẫn yêu gương mặt nàng khi cười hơn.

Nhưng đương nhiên đó không phải điều anh thích nhất ở nàng.

Còn nàng kinh tởm điệu cười của mình.

Nàng chưa bao giờ ép bản thân mình ngừng cười, bởi nàng thực sự là một cô gái vui vẻ và nàng chẳng thể sống mà không cười ít nhất mười lần một ngày. Nhưng nàng ước giá như nàng có một điệu cười khác.

Nàng nghĩ tiếng cười của mình giống như tiếng một con lợn khụt khịt mũi vậy, và nàng vốn chẳng thích lợn một chút nào.

Anh yêu làn da của nàng. Nó trắng ngọc, và cháy nắng như tóc nàng hay đỏ hồng như khi nàng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời dù chỉ mới một phút thôi, và anh yêu nó. Nó khiến anh nhớ về loại sữa 2% mà nàng thích uống vô cùng, và nàng từng ép anh thử khi anh nói anh chưa bao giờ uống một loại đồ uống Muggle nào. Nàng khăng khăng rằng anh sẽ thích nó, và, như mọi khi, nàng đã đúng. Chất lỏng kem ấy làm dịu cổ họng anh và giải thoát anh khỏi cơn khát ngay lập tức. Làn da nàng khiến anh nhớ về điều ấy. Nó cũng trắng ngọc như món đồ uống đó vậy. Và mỗi khi anh hôn má hay tai nàng, hay hôn xương quai xanh của nàng, như một lời chào ngày mới hay một lời tạm biệt, anh thề anh có thể nếm được vị kem ấy trên môi mình.

Nhưng làn da nàng chẳng phải điều anh thích nhất về nàng.

Nàng chẳng thích da mình chút nào.

Nàng bảo chúng "khó bảo" và "cực kỳ khó chịu". Nàng phàn nàn rằng nàng chẳng thể ở dưới nắng quá năm phút mà không biến thành một con cá hồi, và có cảm giác bị nướng chín như thịt gà quay vậy.

Nàng thật sự không biết, anh thường nghĩ thế. Nàng chẳng để ý nàng rực rỡ đến chết người như nào, và cái cách tim anh chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi lần nàng nhìn về phía anh. Anh đoán chắc nàng cũng chẳng biết gần như một nửa đám nam sinh ở Hogwart mơ về nàng và rõ là thường xuyên có những giấc mơ không trong sáng về nàng trong tất cả các phòng sinh hoạt chung trong trường. Điều này khiến anh cực kỳ chiếm hữu và muốn bảo vệ nàng, và thường dẫn đến tình cảnh anh trừng mắt và đe dọa sẽ đánh họ bằng chổi Quidditch của mình - ấy là lúc anh đang có tâm trạng tốt. Chứ nếu anh không vui, anh sẽ cấm túc họ một tháng và trừ năm mươi điểm cho Nhà đó do học sinh của nhà đó nói điều không hay về Thủ lĩnh Nữ sinh. Anh nghĩ đấy là việc Thủ lĩnh Nam sinh nên làm, dù Mơ Mộng lắc đầu khi anh kể lại chuyện này, và mắng anh vì làm dụng quyền của mình cho mấy mục đích đó, và Chân Nhồi Bông ngồi cười trước tâm tính hay muốn bảo vệ của anh.

"Mày điên rồi Gạc Nai," bạn thân anh vỗ vai nói. "Nàng ta hoàn toàn khiến mày loạn trí rồi." Chân Nhồi Bông chỉ cười anh, như thể cậu ta vừa phát hiện ra bí mật động trời lắm vậy. "Mày xong đời rồi."

Anh còn chẳng thể phủ nhận điều đó được, nên anh chỉ ném cái gối về phía thằng bạn thân và bảo nó biến lẹ trước khi anh cũng phạt cấm túc nó luôn.

Nhưng bên cạnh mọi thứ anh yêu về nàng, anh phải thú nhận điều anh yêu nhất, vượt lên trên mọi thứ khác, chính là tên của nàng.

Lily Evans.

Tên nàng thật duyên dáng và dễ dàng thốt ra làm sao. Từ khi anh gặp nàng lần đầu, tên nàng luôn là thứ nổi bật nhất so với những cái tên còn lại. Nó độc nhất – anh chưa từng gặp một cô gái nào tên Lily trước đó cả. Và nó cũng chẳng cường điệu quá hay sáo rỗng quá như Rose hay Tulip hay Petunia (không giống chị gái của nàng, sau khi gặp chị ta lần đầu khi anh đến gặp cha mẹ Lily, anh cho rằng chị ta là một sinh vật khủng khiếp đã hành hạ người anh yêu chỉ vì ganh tức và khó chịu). Lily đơn giản hơn, và cũng ý nghĩa lẫn mạnh mẽ hơn nữa – ít nhất là đối với anh. Khi anh nói với Đuôi Trùn chuyện này, thằng bạn anh ngó anh đầy kỳ quặc và bảo, "Chỉ là cái tên thôi mà, Gạc Nai. Tao nghĩ Chân Nhồi Bông nói đúng đấy, mày điên thật rồi."

Sau vụ đó anh quyết định sẽ giữ kín những suy nghĩ mê đắm về Lily Evans cho riêng bản thân mình thôi.

Anh cũng thích họ của nàng nữa – Evans. Tên lẫn họ của nàng thật hợp với nhau: Lily Evans. Nói thật, anh cũng thường nghĩ Lily Potter nhìn và nghe có vẻ hay hơn nhiều.

Và anh biết nàng cũng nghĩ như thế, bởi mới hôm trước thôi, khi anh hỏi mượn sách Bùa chú của nàng (bởi anh biết nàng hay ghi chép lại những thứ khá hữu ích ở bên lề của quyến sách mà anh có thể tận dụng chút) và nàng bảo anh kiếm trong túi sách của cô ấy, rồi anh tìm ra thứ khiến trái tim mình ngừng đập.

Sau khi anh tìm ra quyển sách giáo khoa và mở nó ra, anh thấy chín từ được khắc ở bìa trong của sách. Đối với bất kỳ ai khác, những từ ấy có lẽ là vô nghĩa, nhưng đối với anh, nó chính là cả thế giới của anh.

Tài sản này thuộc về cô Lily Evans Potter.

Ngay hôm sau anh tới Hẻm Xéo để mua một chiếc nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com