TruyenHHH.com

Fic Dich Hp Fanfic Jily Tuyen Tap Truyen Ngan

Tác giả: Chie (Chierafied)

Tên chương do người dịch tự đặt.

Source: tumblr.

Người dịch: Celeste Chrysalis.

Tóm tắt: Chuyện kể là James thì đang tức giận, còn Lily thì vẫn ổn, và mọi chuyện có hơi nóng lên một tí á à.

Thể loại: hai đứa ngoo ngốk iu nhau, Hogwart, James kiểu đừng động vào bạn gái/vợ của bố mày, Lily kiểu đứa nào động vào chị là chưa chờ đến chồng chị ra tay đâu chị cho cưng bay luôn ó, cặp đôi quyền lực mạnh mẽ nhứt cả Hogwart những năm 70s đó hic, hơi xíu xíu 18+ nha

Xin hãy nhấn vào Liên kết bên ngoài (Extended Link) để đọc bản gốc đầy đủ bằng tiếng Anh và ủng hộ tác giả.

---------------

Lily Evans thậm chí còn chẳng ngạc nhiên khi thấy James Potter lao vào trong phòng cùng một tiếng rầm sập cửa to đùng. Cô biết chắc anh sẽ tìm đến cô ngay sau khi nghe được chuyện rồi.

Với lại, hiện giờ cô rất thích phòng của anh và giường của anh vì nó khiến cô thoải mái vô cùng.

Cô đặt xuống quyển sách đang đọc dở, và bỏ nó lên tủ đầu giường, trong khi James tiến về phía cô cùng một biểu cảm tức giận và vội vã vô cùng.

"Marlene bảo với anh," anh nhát gừng lên tiếng.

Lily nuốt khan cùng một tiếng thở dài. Tại sao lại phải là Marlene cơ chứ? Mary ít ra cũng sẽ nói giảm nói tránh vụ đó đi, để an ủi mọi người rằng thực sự không có chuyện gì nghiêm trọng cả.

Nhưng phải nói thật, đúng là không có chuyện gì nghiêm trọng thật. Đây chẳng phải lần đầu cô bị nhắm làm mục tiêu vì xuất thân của mình, cũng chẳng phải lần đầu mấy thằng chó đó nghĩ dòng máu của cô đủ bẩn thỉu để chúng có thể ném những ếm rủa về phía cô. Chúng có vẻ hay quên hai điều này: Lily Evans sẽ không chịu đựng bị ếm hay bị chửi vào mặt đâu, và cô rõ là đủ khả năng tự bảo vệ bản thân mình.

"Là đứa nào?" James khó chịu hỏi, đôi mắt nâu sáng rực và nghiến răng. "Marlene không nói cho anh biết."

Lạy chúa vì ít ra Marlene đã không nói, Lily ngẫm nghĩ đầy buồn bã.

"Chẳng quan trọng nữa," cô nói, cố làm dịu anh lại.

"Đương nhiên nó quan trọng chứ!" James hét lên, tay vung vẩy dữ dội thành nắm đấm. "Nói anh biết là đứa nào, để anh giết nó. Avery à? Wilkes? Hay Snape?"

"Anh sẽ không giết ai hết," cô nói thẳng với anh, và khoanh tay trước ngực. "Mọi chuyện đã xong cả rồi, và em ổn."

James sụp xuống ngay bên cạnh cô trên giường, hoàn toàn chẳng để ý đến lời nói của cô. Anh ôm lấy khuôn mặt cô và ngó nghiêng đầu của cô, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn kỹ xem cô có bất kỳ vết trầy xước nào không. Lily chỉ đảo mắt.

"Em bảo rồi," cô bắt đầu lớn tiếng khi tay trái của James bắt đầu rời gương mặt cô, "Em –" nhưng lời nói của cô đột ngột biến thành một tiếng rít vào khi James ôm lấy bả vai cô.

Môi anh mím lại thành một đường thẳng và anh kéo áo chùng cô lên, giật phía bên cổ áo cô sang một bên để lộ ra vai trái của cô và vết bầm tím xấu xí giờ hiện rõ trên làn da nhợt nhạt đầy tàn nhang của cô.

"Ổn, phải không?" anh khó chịu nói, ánh mắt lạnh và tối hẳn lại khi nhìn thấy vết thương của cô.

"Ừa, em ổn," cô đáp trả. "Chỉ là một vết bầm thôi, James." Ánh mắt xanh của cô sáng lên. "Nói thật, anh nên coi tụi Slytherin bị gì đi mới phải."

Ánh nhìn tối sầm của James bỗng dịu đi chút ít và khóe môi của anh giật giật.

Thấy cơ hội tới, Lily ngay lập tức chớp lấy nó luôn.

"Và nói thật," cô tiếp tục, "mặc dù sự phô trương đầy hào hiệp đầy lỗi thời này vừa đáng yêu vừa khó chịu, em đâu phải một thiếu nữ yếu đuối điển hình đâu."

Và đây, James khịt mũi, không thể ngưng điệu cười dần xuất hiện trên môi nữa. Lily nhẹ nhõm thở phào trong lòng.

"Anh biết," anh thở ra, vai sụp xuống. "Anh biết em có thể tự lo được cho bản thân mình, Lily à, nhưng, anh không thể không..." giọng anh nhỏ dần lại và nhún vai với cô.

"Mmh, em nghĩ đó chính là phần 'hào hiệp' đấy," cô ngân nga. "Anh đúng chất là một Gryffindor, thật."

"Em cũng vậy," anh thì thầm nói với cô.

Và giống như một Gryffindor thực sự, Lily Evans chọn cách dùng hành động thay vì lời nói để trả lời anh.

Tay cô vững chãi tóm lấy áo chùng của anh và kéo anh về phía cô, môi cô hôn lấy môi anh. Anh rõ là muốn đáp lại nụ hôn của cô ngay lập tức, tay anh lướt xuống dưới tay rồi vòng qua eo cô, kéo cả người cô lên đối diện với anh. Ngón tay cô lẫn trong mái tóc đen bối rù của anh chẳng khác gì khi lưỡi cô quấn lấy anh đầy bạo dạn cả.

Anh đáp lại lời thách thức của cô, nhanh chóng nuốt lấy lời kêu rên đầy thích thú của cô xuống. Cô quyết định cắn môi dưới của anh và dùng răng của mình nghiến lấy anh. Anh thích thú rên lên khi cô làm vậy, và anh có thể cảm thấy cô đang cười tự mãn vô cùng. Một tay anh giữ lấy phía sau lưng cô để cô vẫn ngồi áp sát đối diện với anh, tay còn lại dần trượt xuống dưới, mau mắn muốn tìm viền áo chùng và cảm nhận được làn da của cô.

Móng tay cô cào lên da đầu anh và rồi tay cô cũng di chuyển dần xuống dưới, khiến anh rùng mình mỗi lần tay cô lướt dọc qua lưng anh trước khi dừng lại và tóm lấy mông anh. Anh cũng chẳng khác gì cô; ngón tay anh giờ đã ở dưới lớp áo chùng của cô và đang trêu đùa và vuốt ve phía trong đùi của cô.

Cuối cùng anh cũng rời khỏi nụ hôn với cô, mà bắt đầu hôn cổ của cô, cắn lấy làn da mềm của cô, nếm lấy hương vị của cô. Cổ họng cô run lên khiến trái tim anh thích thú vô cùng. Lily nghiêng đầu để lộ ra cổ của cô cho anh và lưng cô ưỡn về phía trước, dựa bầu ngực của cô vào lồng ngực anh.

Điều ấy làm cơ thể James run lên như có dòng điện chạy qua vậy, và James gầm gừ trong phút chốc.

Và đúng lúc đó, cánh cửa lại bật mở lần hai trong ngày.

"Bé Lily! Tui vừa nghe chuyện, cậu có – EOOOOO!"

James khó chịu kêu lên. Miễn cưỡng, anh phải tách người mình ra khỏi bạn gái mình một chút để liếc nhìn sắc lẻm thằng bạn thân mình.

"Lily ổn rồi, Chân Nhồi Bông ạ," anh lên tiếng, câu chữ của anh khiến cô phù thủy tóc đỏ kia khúc khích cười.

Một điệu cười trêu đùa nhanh chóng hiện lên trên mặt Sirius.

"Ờ hớ tao thấy rõ rồi nha," ổng liếc nhìn hai tay của cô bạn nào đó vẫn đang ôm mông thằng bạn thân mình. "Xin lỗi vì đã làm phiền nha. Tiếp tục đi nhá."

Và cũng mấy cái nhướng mày đầy ra gì và này nọ, cậu trai trẻ nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Anh sẽ giết nó," James làu bàu.

"Anh sẽ không được giết ai đâu, nhớ không?" Lily nhếch mép cười.

Chỉ vài giây sau, hơi thở nóng ấm của cô phả ngay bên tai của anh khi cô đột ngột tới gần và thì thầm: "Em biết có cách này xả giận hay hơn việc giết người đấy."

Giọng của cô vừa dịu dàng mà cũng khiêu gợi, và việc cô nhấn nhá từng từ bằng cách nhẹ cắn bên tai của anh khiến anh phải thở ra đầy thích thú.

Anh nhắm mắt lại, tay siết lấy eo cô, sẵn sàng đầu hàng trước ý tưởng của bạn gái mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com