TruyenHHH.com

[FIC DỊCH | DRAMIONE] - WAIT AND HOPE - [by mightbewriting]

Chapter 1 - Hermione Granger-Malfoy (2)

Tiara_Ng

Special gift for ngantu1506

*

Hermione choáng váng khi Harry mở cửa bước vào nơi mà cậu khăng khăng rằng là căn hộ của cô với Malfoy.

Malfoy. người cũng có mặt ở đó, cẩn thận theo sau họ và giữ khoảng cách vài bước chân, trông anh như một bóng ma lặng lẽ. Khác xa với phiên bản vô song bạo lực mà cô đã thấy ở St. Mungo, nhưng vẫn không đáng lo ngại lắm.

Hermione đánh lạc hướng mình bằng cách lặng lẽ quan sát các bùa bảo vệ để cô an toàn bước vào căn hộ mà không gặp một trở ngại gì. Cảm giác ấm áp của ma thuật quen thuộc ngấm vào trên da cô.

Một phần trong cô hy vọng nó sẽ từ chối cô, vì điều đó có nghĩa là cô không thuộc về nơi này, rằng cô không có lý do gì để ở lại đây.

Harry vượt qua cô và đi lên trước. Malfoy yên lặng theo đâu đó phía sau.

''Bồ có thể đi qua các bùa bảo vệ ở đây hả?'' - Cô hỏi Harry, cố gắng bám vào những điều thực tế, hợp lý mà cô có thể dùng nó để ủi an tâm trí mình.

''Malfoy cảm thấy quá mệt mỏi vì phải trả lời chuông cửa trong khi bồ thì mải mê làm việc và mình ghé thăm rất thường xuyên, vậy nên-"

''Anh ta tin tưởng bồ quá há?'' - Hermione trầm ngâm, cố gắng tưởng tượng một thế giới nơi Draco Malfoy sẵn sàng cho Harry Potter tự do ra vào nhà mình.

Trừ khi đây không phải là căn hộ của Draco Malfoy mà là một trò mưu mẹo kỳ lạ phức tạp.

Hermione đã cố gắng xua đuổi ý nghĩ kì cục đó, thiệt là không logic gì hết, bất kể nó sẽ dễ dàng hơn thế nào. Cô đã xem hồ sơ bệnh án của mình, đọc hết các tờ Nhật Báo Tiên tri mà Ginny mang đến cho cô, có quá nhiều thứ cần phải được phối hợp cho âm mưu phức tạp này. Trừ khi...

Không.

Mọi nghi ngờ rằng căn hộ này thuộc về Draco Malfoy đã biến mất khi cánh cửa bật mở.

Đó là một không gian nhỏ nhắn, thầm chí là khá chật chội và chắc chắn nhỏ hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào cô có thể tưởng tượng ra nó thuộc về một Malfoy.

Thế nhưng, phòng khách chào đón Hermione được trang trí giống hệt phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, chết tiệt, khó chịu như một cái đinh trong quan tài.

''Một cái sofa phủ nhung màu xanh lá cây ấy hả?'' - Cô hỏi, giọng cô kẹt ở đâu đó giữa một tiếng thét và sự bực tức. Sau tất cả mọi thứ. "Thiệt luôn đó hả???"

Cô quay lại đối mặt với Malfoy lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Bệnh viện thánh Mungo.

Đầu tiên, anh ta giật mình, sự lo lắng khắc sâu vào khuôn mặt của anh biến thành sự bối rối, sau đó anh phá lên cười.

Hermione quay cuồng. Harry cười to gấp đôi. Và Hermione thấy mình bị kẹp giữa người bạn thân nhất và kẻ thù tồi tệ nhất của mình, rõ ràng họ đang chia sẻ một trò đùa vui nhộn. Cô quay lại thêm vài lần nữa, giận dữ vì trò đùa rách nát cô không thể nào tham gia.

Cô nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua người Malfoy, cô nhận ra, chưa bao giờ cô thấy anh cười như thế này, không phải với một niềm vui vô duyên như vậy.

Khóe mắt anh nhăn lại, hàm răng trắng đều hoàn hảo của anh hiện rõ. Anh ta có một lúm đồng tiền ở bên trái khoé miệng.

Cô chống tay lên hông, đây không phải là thời điểm thích hợp để bất kỳ một phù thủy, bạn thân, ông chồng trên danh nghĩa, hay bất kì một ai khác cười nhạo cô.

"Sao hả??" Cô lạnh giọng, chờ đợi một lời giải thích.

Malfoy tỉnh táo, đứng thẳng lên, nhưng tiếng cười khúc khích vẫn đọng lại trên từng đường nét. Khuôn mặt anh dịu lại, ánh mắt anh chạm vào mắt cô, cảm giác như đó là lần đầu tiên trong cả cuộc đời Hermione có người nhìn cô như vậy.

Trong một khoảnh khắc, cô thấy như mình vừa bước vào một vòng xoáy.

''Anh thậm chí không thể bắt đầu giải thích gì với em về cơn ác mộng trong ba ngày qua, Hermione.'' - Cô giật mình khi tên mình được phát ra bằng giọng của anh.

Cô là Granger. Anh ta là Malfoy.

''Thực sự thì, Merlin ơi, chính chiếc ghế đó đã mang lại cho anh một tia hy vọng. Nhưng câu chuyện về nó, chúng ta sẽ nói vào lần khác nhé!''

''Tao có thể có mặt lúc đó không?'' Harry hỏi, tay lau khoé mắt, thậm chí không thèm kìm nén tiếng cười khúc khích của mình.

''Đi mà, cho tao tới nghen? Cả Ginny nữa? Tụi tao có thể gửi một tá thiệp mời, chắc chắn Neville sẽ muốn xem khúc đó lắm. Chết tiệt, rủ cả đám Friday gangs của mày nữa, chúng ta có thể bàn về nó cả đêm.''

''Im đi, Potter,'' - Malfoy nạt. Bằng cách nào đó, đây là lời xúc phạm hiền lành nhất mà Hermione từng nghe anh nói.

Hermione tiếp tục đứng đó, chống tay lên hông, nửa mong đợi một trong số hai người họ sẽ giải thích. Khi không ai nói gì, cô bực tức vượt qua Harry và bước vào phòng khách của ngôi nhà vốn thuộc về cô.

Thế nhưng ở mọi nơi cô lướt ánh mắt đến, cô đều nhìn thấy Malfoy.

Chiếm hết diện tích phòng khách nhỏ là chiếc sofa nhung màu xanh lá cây khổng lồ, hai chiếc bàn cà phê nằm cạnh nhau, một chiếc ghế bành bọc da ấm cúng, một vài chiếc ghế da khác cạnh đó trông thoải mái hơn rất nhiều, màu đen, xanh lá cây hoặc bạc.

Thật ra sự phối hợp nội thất này trông hơi buồn nôn.

Thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy bản thân mình trong không gian chật chội ấy là hàng trăm cuốn sách được xếp chồng lên nhau, trên những dãy kệ gắn với toàn bộ bức tường.

''Chúng ta,'' Cô co rúm lại trước cách xưng hô chung của họ, ''đang chuyển nhà hay trang trí lại gì đó hả?''

Harry gần như nghẹn vì nín cười và Malfoy bắn cho anh chàng một cái nhìn đen tối.

''Xin lỗi,'' Harry nói nhanh.''Tao không biết nên cười hay nên khóc. Tao nghĩ là mình đang rất cố gắng đối phó với mấy chuyện buồn cười tới phát khóc này.''

Hermione thậm chí còn không cảm thấy khó chịu khi câu hỏi của cô không được trả lời, cô quan tâm nhiều hơn đến sự bảo vệ trên nét mặt của Malfoy.

Malfoy bỏ đi ánh mắt khó chịu đang nhìn Harry, khi anh lướt mắt sang nhìn cô, khuôn mặt anh ấm áp lên ngay lập tức. Anh nhún vai, ''chúng ta có rất nhiều sách và không còn đủ chỗ cho chúng nữa.''

''Vậy tất cả đống đồ nội thất này thì sao?'' Cô hỏi.

''Chúng ta cũng có rất nhiều đồ đạc khác...'' - Anh không nói rõ ràng.

Ba người họ đứng nguyên trong một sự im lặng khó chịu. Hermione tiếp tục kiểm tra không gian xung quanh cô, nhìn vào nhà bếp liền kề phòng khách.

Malfoy đứng yên, nhìn cô như thể cô là một sinh vật ốm yếu có thể bay đi bất cứ lúc nào. Và Harry đã bắt đầu lo lắng vung tay qua mái tóc rối bù của mình.

Harry phá vỡ không khí căng thẳng trước, ''Mình nên đi đây,'' anh nói. ''Ginny đang đợi mình ở nhà.''

Hermione quay sang cậu bạn thân, mắt cô mở to. Bồ ấy thực sự đang để cô một mình lại với Malfoy ư?

Tất nhiên là vậy, cô đã biết bồ ấy sẽ làm thế. Nhưng dường như hơi quá sớm.

Bỏ qua ánh mắt ghê tởm trên khuôn mặt cô, Harry bước tới và ôm lấy người bạn thân.

''Bồ sẽ ổn thôi "Mione,'' - anh chàng thì thầm trước khi thả cô ra.

''Nếu mày cần gì thì Floo cho tao,'' - Harry nói, quay sang Malfoy.

Hai chàng trai, không, hai người đàn ông gật đầu với nhau trước khi Harry tự mình lấy một ít bột Floo từ lớp phủ lò sưởi và bị một luồng sáng màu xanh lá cây cuốn đi.

Sự im lặng bao trùm căn phòng một lần nữa cho đến khi Malfoy thở ra một hơi dài.

''Anh đưa em đi một vòng nhé?''

Chuyến giới thiệu xung quanh căn nhà thực sự khiến cô không thoải mái, hệt như cô vẫn lo sợ. Hermione không biết nên tương tác với Malfoy theo cách nào, ít nhất là, để che giấu được sự thù địch mỏng manh của cả hai.

Nhưng anh có vẻ hoàn toàn thân mật, gần như là e dè với cô, anh chừa cho cô một không gian rộng rãi khi đi qua nhà bếp, nói cho cô mọi thứ để ở đâu trước khi cô kịp lên tiếng hỏi. Anh chỉ lên kệ, nơi để nhãn hiệu trà cô yêu thích, nơi cất giữ kẹo bí mật của cô, và chỗ anh để mớ đồ ngọt yêu thích của anh - thứ mà cô được anh thông báo rằng cô không được phép động đến.

Nó nghe như một trò đùa, khóe mắt anh nhăn lại với niềm hạnh phúc của những ký ức mà cô không cách nào cùng anh chia sẻ.

''Còn đây là đồ ăn của Crook,'' anh nói, chỉ về phía một cái lọ nhỏ trên quầy.

''Crookshanks hở?'' Cô hỏi, từ đầu tiên cô nói với anh kể từ khi Harry rời đi.

Cô cảm thấy khó thở trong giây lát. Con mèo của cô vẫn còn sống.

Chắc chắn là nó đã già lắm rồi, nhưng Hermione chỉ giả định vì không ai nhắc về nó trong sáu năm ký ức mà cô đã mất. Bên cạnh đó, có khá nhiều thứ khác đòi hỏi sự chú ý của cô hơn.

Malfoy mỉm cười với cô và Hermione phải nhìn đi chỗ khác. Nụ cười của anh quá ấm áp, quá tử tế, không hề giống một Malfoy.

"Anh đã phải nhốt nó trong phòng ngủ trước khi tụi anh đến đón em. Anh không muốn em cảm thấy áp đảo vì quá nhiều thông tin" anh nói lặng lẽ.

"Ở đâu cơ?" Cô hỏi.

"Lối này," Malfoy đưa tay, dắt cô xuống hành lang dài giữa phòng khách và nhà bếp. Anh ra hiệu về phía cánh cửa bên trái, "đó là phòng tắm." Anh chỉ vào một cánh cửa khác ở bên phải, "đó từng là phòng cho khách, nhưng chúng ta thực hiện quá nhiều thí nghiệm ở đó. Giữa các tạo tác ma thuật bị tịch thu của em và mớ độc dược của anh, Ờ. Vậy nên nó không còn hoạt động đúng chức năng nữa."

"Không đúng chức năng?" Hermione hỏi, đưa tay toan mở cánh cửa. Một bàn tay anh chặn cô lại, nhưng vẫn giữ khoản cách nhất định.

"Toàn bộ căn phòng đều không hoạt động bình thường, ngay cả thời gian cũng có chút buồn cười ở trỏng" - Malfoy đưa tay vuốt tóc anh, lâu hơn bình thường. Khuôn mặt anh nhăn lại một lúc như thể lời giải thích sẽ khiến anh đau đớn. "Potter đã phá cửa một lần vì chúng ta ở trong đó suốt hai ngày mà thậm chí không hề biết điều đó."

"Thiệt hả?" Cô hỏi, sự tò mò tăng cao hơn nữa, nhưng cô ngay lập tức hối hận khi thấy Malfoy bắt đầu cởi nút trên cùng của áo sơ mi.

Cô xoay người, hoàn toàn không có hứng thú nhìn Malfoy cởi trần.

"Xin lỗi em," - giọng anh vang lên phía sau cô, một sự bực bội cắt ngang qua. - ''Anh chỉ muốn cho em nhìn xương cổ."

Một cách ngập ngừng, Hermione quay lại và thấy anh kéo cổ áo về phía bên trái, để lộ một vết sẹo lởm chởm chạy dọc xương đòn, vẫn còn màu hồng. Trông như mới vừa lành.

"Căn phòng đảo lộn khi chúng ta ở bên trong. Khi Harry phá cửa vào, một cái vạc đổ bộ lên ngực anh, đập xương đòn gãy thành 3 đoạn. Anh phải uống thuốc mọc xương lại từ đầu. Anh không chắc lắm chúng ta đã làm gì, nhưng pháp thuật đã phá vỡ kết cấu căn phòng," anh nói câu cuối cùng với một nụ cười ngây thơ.

Hermione không thể không tự hỏi, hình như anh có chút tự hào về những việc đó. "Nhưng em không muốn chúng ta sử dụng nó nữa, và đặc biệt là khi em không nhớ gì về mọi thứ chúng ta có trong đó, anh đồng ý với ý kiến của em."

"Chuyện xảy ra hồi nào vậy?" Cô hỏi, vẫn tò mò.

"Mới đầu tháng này."

"Ồ," - Đó là tất cả những gì Hermione đáp lại. Cô không thể ngăn mình nhìn vào tay nắm cửa, ngón tay ngứa ngáy muốn vươn ra khám phá bất cứ thứ gì nằm bên trong.

Thay vào đó, cô chú ý đến cánh cửa ở cuối hành lang, "Crookshanks?"

Malfoy gật đầu, khéo léo gài lại nút áo sơ mi, dẫn cô tới căn phòng cuối cùng.

Hermione lao đến cạnh anh bạn màu cam của mình ngay khi cánh cửa bật mở.

"Ôi Crooks, lông mày đã trở nên xám xịt rồi này," - cô thì thầm vùi mặt vào bộ lông của nó.

"Nó đang làm tốt vai trò của một con mèo già," Malfoy nói từ phía sau cô. Anh chưa bước vào phòng. Thay vào đó, anh dựa vào khung cửa và nhìn cô, nét lo lắng hằn lại trên trán anh. Anh khoanh tay trước ngực, tay áo xắn đến khuỷu tay, trông giản dị như tất cả mọi người, mặc dù đó chắc chắn là một cái sơ mi đắt tiền. Bỏ qua một tia tội lỗi chợt dâng lên trong lòng, Hermione phải thừa nhận với bản thân rằng Malfoy khá đẹp trai. Anh cũng rất kiên nhẫn. Hermione hắng giọng, nuốt xuống lòng kiêu hãnh của mình.

"Cảm ơn vì sự tử tế của anh, Malfoy," cô nói.

Cô cho rằng đó là một điều tốt đẹp để nói ra, nhưng anh cau mày, mặt nhăn lại trước khi anh tự thức tỉnh chính mình. Khuôn mặt anh nhanh chóng trở lại bình thường, ánh sáng trong mắt anh như rơi vào một nơi nào đó xa xăm.

"Tất nhiên rồi," anh nói. "Anh sẽ ngủ trên ghế sofa. Đã khá muộn rồi, vì vậy,- uhm. Em thích ngủ bên phải, tủ đầu giường của em cũng bên đó."

Anh không đợi cô trả lời, anh chỉ đóng cửa lại với một tiếng click nhẹ. Anh đứng ngoài phải đến một phút, trước khi cô nghe thấy tiếng bước chân anh lùi lại. Hermione biết điều đó vì cô đang nín thở chờ đợi mà không thể hiểu tại sao.

-

Phòng ngủ chật chội và xa lạ với Hermione như phần còn lại của cả căn nhà. Căn phòng chứa đầy đồ đạc. Một chiếc giường khổng lồ, lớn một cách kì cục so với không gian, chăn gối màu đỏ rượu và trông khá bừa bộn. Có hai tủ sách tràn đầy gần đó, một bộ áo giáp, hai cái tủ đầu giường, một cái trường kỷ (thiệt sự là, trường kỷ?? Áo giáp?? để làm gì?), Và một cánh cửa mà Hermione giả định là tủ quần áo.

Crookshanks bắt đầu trở nên bồn chồn trong sự kìm kẹp của cô nên Hermione thả nó ra. Cô đi về phía tủ quần áo, cố can đảm nhìn vào gương.

Sáu năm.

Sáu năm, từ xa, trông cô chẳng khác gì cả. Nhưng khi nhìn gần-

Cô bắt đầu có một vài nếp nhăn ở khóe mắt khi cười.

Những đường nét trên gương mặt và màu da của cô cũng có sự biến đổi, má cô đầy đặn hơn.

Mái tóc dài hơn, những lọn tóc xoăn cũng phần nào trong tầm kiểm soát.

Cô có một vết sẹo nhỏ bàng bạc uốn cong dọc theo lông mày phải, gần như vô hình, nhưng chắc chắn là một điểm mới trên khuôn mặt.

Cô cũng có quầng thâm dưới mắt, nhưng thời gian có lẽ không liên quan gì đến chúng rồi!

Hermione đưa tay vuốt tóc cô. Cảm giác vẫn nguyên vẹn. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng có cái gì đó trong tâm trí khiến cô rõ ràng mình sắp bước qua tuổi đôi mươi, không phải sắp đôi mươi. Cô thở dài, để sự cam chịu chìm vào xương tuỷ. Cô kiệt sức.

Cô mở một trong những ngăn kéo tủ quần áo và sau đó ngay lập tức đóng sầm lại. Cô không cần biết Malfoy là một anh chàng thích mặc boxer hay tam giác (mặc dù, rõ ràng câu trả lời là cả hai). Cô mở một ngăn kéo khác, vẫn là quần áo nam. Khi cuối cùng cô tìm thấy quần áo phụ nữ. Mặt cô tái nhợt đi.

Quần áo mà Ginny đã đưa đến bệnh viện cho cô hoàn toàn bình thường, áo ngực và quần lót cotton đơn giản. Thế nhưng đồ lót trong ngăn kéo trước mặt cô cầu kì hơn nhiều so với trước kia: lụa, ren và những mảnh vải nhỏ tý xíu mà chắc chắn là cô không dám mặc.

Cô đóng ngăn kéo lại và nhìn vào tủ quần áo, thầm cầu nguyện mình có thể tìm thấy một bộ pyjama vải nỉ.

Nhưng lời cầu nguyện của cô không thành hiện thực. Một loạt các màu đen, trắng và xám chào đón cô ở phía bên trái của tủ quần áo: quần nam, áo sơ mi, và áo choàng. Hermione khịt mũi trước một vài điểm nhấn màu xanh lá cây xen kẽ giữa các màu đơn sắc. Lòng trung thành với nhà Slytherin rõ ràng vẫn nằm sâu trong anh.

Bên phải tủ quần áo, các màu sắc khác tấn công cô: váy, đầm, áo, quần, thậm chí một vài chiếc váy dạ hội chen chúc vào không gian tràn ngập. Và không hề có một bộ đồ ngủ nào trong tầm mắt. Hermione chưa từng mặc những loại quần áo này, chứ không nói đến mấy món đồ lót kỳ quặc có vẻ trải dài tất cả các dịp từ thường ngày đến uhm...dịp quan trọng. Cô luôn mặc quần áo thực tế, cô thích một chiếc quần denim cơ bản, áo sơ mi cotton và áo len ấm cúng.

Hermione nghiến răng rời khỏi chiếc tủ với một tiếng thở bực bội. Cô có hai sự lựa chọn, hỏi Malfoy đồ ngủ của cô ở đâu hoặc ngủ trong bộ đồ đang mặc. Và rõ ràng, đó không phải là một sự lựa chọn hay ho.

Cô nhìn đến chiếc giường, lướt qua những chồng sách trên mỗi đầu giường. Malfoy nói phía bên phải giường là của cô, nhưng sự tò mò đã đẩy cô sang bên trái, muốn tìm hiểu những cuốn sách anh xếp ở đó. Trên đầu giường là một hàng sách độc dược, hai cuốn sách giáo khoa độc dược chuyên ngành, một cuốn sách hấp dẫn về các truyền thuyết cổ và cuốn Bá tước Monte Cristo.

Cô nhướn mày vì cuốn sách Muggle ấy, hơi thở nghẹn lại khi cô với lấy nó. Hermione không thể kiểm soát cơn run khẽ trong tay khi cô lật cuốn sách mở ra bìa trong. Trái tim cô thắt lại.

Giữa những dòng chữ được in ấn cẩn thận là tên của cô - tự hào là một đứa trẻ mười một tuổi. Ba mẹ đã tặng cô cuốn sách này vào Giáng sinh năm mười một tuổi và nó trở thành một trong những cuốn sách yêu thích nhất của cô kể từ đó.

Cô thích nó lúc mười một tuổi vì nó là một cuốn sách nổi tiếng, loại sách mà trong ấn tượng của cô - chỉ có người lớn mới có thể đọc. Cô yêu nó vì cô lớn dần cùng với những chi tiết phức tạp của câu chuyện, và vì những kỷ niệm đẹp mà cô có trong Giáng sinh với ba mẹ trước khi phép thuật trở thành trung tâm thế giới của cô.

Đó là ký ức về một quãng đời đơn giản hơn, không nhất thiết phải kì diệu hơn, chỉ là đơn giản hơn.

Cô đặt cuốn sách lại và lùi về phía bên kia giường. Đầu giường của cô có một cuốn sách về những cải tiến phép biến hình gần đây, một cuốn về các vật phẩm bóng tối trông như được lôi ra từ khu sách cấm, một vài cuốn tiểu thuyết và một quyển sổ kế hoạch được in nổi với chữ cái đầu của tên cô. Hay đúng hơn, được chạm nổi chữ HJGM. Cô nhìn chằm chằm sự kết hợp khó chịu của những kí tự bằng vàng trong khi cô lột chiếc quần jean của mình ra, cởi áo ngực và trèo lên giường. Crookshanks ngay lập tức leo lên cạnh cô.

Cô với lấy quyển sổ kế hoạch, tự mình cảm thấy xa lạ với chính mình. Cô tìm đến trang cô viết một ngày trước tai nạn. Trang giấy chứa đầy những ghi chú bằng chữ viết tay của cô. Cô lập danh sách cho mọi thứ: đọc bài viết mới của Neville trên đường về nhà, chuẩn bị cho cuộc họp lúc 11 giờ, kiểm tra vết sẹo đang lành của Draco, và cứ thế tiếp tục, cả trang toàn bộ về cuộc sống cô đã sống và không có hồi ức.

Cô ấn quyển sổ mở vào tim, nắm chặt nó bằng hai bàn tay. Cô đau đớn, nỗi đau cất giấu quặn thắt trong lồng ngực, như thể cô là một hành khách không mong muốn trong chính cuộc đời mình. Cô không biết người viết những dòng này là ai, hay làm thế nào để trở thành phiên bản Hermione mà mọi người đều biết hiện tại. Và tệ hơn, cô cảm thấy mình không có bất kì sự lựa chọn nào. Không phải từ cách Ginny và Harry nhìn cô. Và chắc chắn không phải từ cách Malfoy nhìn cô.

Cô cho phép mình bật ra một tiếng nức nở đau đớn, những giọt nước mắt vỡ òa trước khi cô kéo mình trở lại thực tại. Cô nhìn vào quyển kế hoạch một lần nữa, lật về phía trước, những trang trống trong nhiều ngày cô ở St. Mungo. Cô lật nhiều hơn và dừng lại, linh hồn cô gần như bị đánh bật ra khỏi da thịt của chính mình. Hai từ duy nhất, được viết bằng mực đỏ, vào đầu ba ngày trong tuần, một lần nữa được chính tay cô viết và gạch chân mạnh mẽ: làm tình.

Chuyện này không thể nào tồi tệ hơn được nữa.


-


Sáng hôm sau, Hermione ra khỏi phòng ngủ mà cảm giác như cô chưa hề chợp mắt chút nào. Cô bị giằng xé giữa niềm hy vọng và nỗi lo lắng rằng cô có thể mơ về một ký ức nào đó giúp thu hẹp khoảng cách giữa tâm trí của cô năm 2001 và năm 2007. Cô đã thức dậy mấy lần với một tảng đá đau đớn chặn ngang cổ họng và lồng ngực thì đau điếng như có ai dùng búa dộng vào. Crookshanks loay hoay gần đó với vẻ lo lắng, điều cô phải nói rằng, không giúp gì cho cô cả!

Cô tìm thấy Malfoy trong bếp với một tách trà sẵn sàng đợi cô.

"Em thế nào rồi-Oh," anh mở lời, đặt cốc xuống trước mặt cô, bước lùi ra để tạo một không gian cá nhân vừa đủ, khi...uhm.. anh kéo ra một chiếc ghế cho cô ngồi xuống. "Anh nên chỉ cho em biết quần áo của em ở đâu." Khuôn mặt anh gục xuống, rõ ràng khó chịu với sự tắc trách của chính mình.

"Tôi đã tìm thấy mấy bộ đồ trang trọng, nhưng những chiếc váy đó dường như không phù hợp lắm để ngủ ngon" cô nói, cố gắng tỏ ra thân thiện với anh.

Anh khẽ cười ngồi xuống đối diện cô, cốc trà của anh trước mặt. "Tủ quần áo của em đã-phát triển hơn gần đây. Em có một đống đồ thoải mái ở phía sau tủ quần áo."

Thêm thông tin mới. Hermione cố gắng tìm đúng vị trí trong não để viết lại nó, ghi nhớ nó, và trở thành con người đó.

"Anh đã xin nghỉ làm một ngày, uhm, thực ra anh xin nghỉ cả tuần này, nhưng hôm nay là Thứ Sáu rồi," Malfoy bắt đầu.

"Anh đi làm hả?" Hermione không thể ngăn mình, sự hoài nghi rõ ràng len trong giọng nói của cô. Cô đã không nghĩ gì về Malfoy kể từ sau phiên toà của anh. Cô thay anh làm chứng rồi lập tức bỏ anh ra khỏi đầu óc mình, tập trung vào việc trở lại trường học, chuẩn bị cho kì thi NEWT, khôi phục ký ức của ba mẹ cô, và bắt đầu một sự nghiệp hiệu quả trong thế giới không có phù thủy hắc ám nào làm phiền.

Nhưng nếu cô có từng nghĩ bất kì điều gì Malfoy có thể làm trên con đường tìm kiếm sự tự do hầu như vô vọng của anh, cô cho rằng nó sẽ là một công việc to lớn và viễn vông hơn thế, như kiểu 'điều phối bất động sản gia đình' hoặc 'tham ô từ lòng tin của người khác' và những thứ quý phái thượng đẳng khác.

Thế nhưng, làm việc ư? Một công việc yêu cầu anh phải xin phép để được nghỉ? Điều đó sẽ không bao giờ lướt qua tâm trí cô.

Malfoy đặt tách trà xuống, một biểu cảm thản nhiên, kiên nhẫn trên khuôn mặt khi anh trả lời cô, "Uh, anh đi làm."

Cô đã mong đợi một lời châm chọc chua cay, hoặc một tiếng gầm gừ, hoặc một cái gì đó khác. Cô đã xúc phạm anh, ít nhất là ngầm làm nhục anh.

Thay vào đó, đôi mắt anh trở nên trống rỗng.

"Anh cũng nhìn tôi như vậy hôm qua," cô quan sát, nghiên cứu anh.

Một chút ấm áp tràn ngập khuôn mặt anh trước khi nó biến mất lần nữa. Nó gần giống như xem một chiếc kính vạn hoa qua đôi mắt của ai đó khác. Nhưng thay vì màu sắc, chúng là những cảm xúc liên tục thay đổi, và thay vì nhân lên theo mọi hướng có thể tưởng tượng được, xúc cảm của anh được gieo xuống từng cái một. Cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế.

Anh hắng giọng, khẽ lắc đầu, "xin lỗi em, anh không thể dùng bế quan bí thuật quá nhanh."

Anh nhún vai nhìn cô, gần như luống cuống, cô chưa từng thấy Draco Malfoy trông thế này.

"Nó giúp anh chế ngự cảm xúc và giảm thiểu những tình huống kiểu này", anh kết luận.

Hermione thấy cả hai tay cô rơi xuống và cuốn vào nhau, cô nhìn chằm chằm anh với sự tò mò không thể nào che giấu.

"Anh dùng bế quan bí thuật á?" Câu hỏi của cô nghe gần với một lời buộc tội hơn.

Cô nhìn chăm chú một cảm xúc khác bùng lên và vỡ ra sau mắt anh trước khi anh trả lời.

"Ừ, nó khá hữu ích khi một kẻ giết người sống như một vị khách trong nhà em. Anh không phải sử dụng nó thường xuyên trong nhiều năm rồi, có lẽ vì vậy gần đây anh hơi cẩu thả."

"Và anh cần sử dụng nó với tôi?"

"Đúng vậy. Nhưng không phải lúc nào anh cũng dùng. Chỉ khi cần thiết thôi."

"Nếu anh không muốn bị tôi làm phiền, tôi sẽ chuyển-"

"Điều đó sẽ không xảy ra," Malfoy nói, và nếu anh ta không dùng bế quan bí thuật, Hermione chắc chắn giọng điệu của anh sẽ khá khó chịu.

"Tại sao không?" Cô thách thức.

Malfoy tặng cô một nụ cười nhếch mép, thứ gì đó rất Malfoy, đến nỗi nó thậm chí không hề có cảm giác chân thật, hoàn toàn giả tạo. "Bởi vì anh không muốn làm em ghét anh."

"Tôi không ghét anh, Malfoy."

"Dù là em của năm 2001 ư?"

"Dù là tôi của 2001," Cô trả lời. "Tôi thậm chí không biết anh vào năm 2001. Và những gì tôi biết về anh là từ một phiên tòa, chiến tranh và trường học. Không ký ức nào trong số đó đặc biệt dễ chịu. Tin anh? Không. Nhưng ghét anh? Không, tôi đã cố gắng khá nhiều để tha thứ cho tất cả mọi người và tiếp tục sống."

Anh im lặng một lúc, chỉ nhìn cô.

"Chà, lại một lời hoa mỹ, hệt như sự tương tác đầu tiên của chúng ta sau phiên toà," anh nói, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh.

"Ý anh là gì?"

"Để lần khác đi, có lẽ vậy. Chúng ta lạc đề rồi," anh nói. "Thực sự thì, ý của anh là hôm nay anh không đi làm vì anh định sẽ cùng em đến thăm ba mẹ. Họ đã rất lo lắng, chuyện em mất đi trí nhớ rõ ràng là rất đáng sợ đối với họ."

"Anh nói chuyện với ba mẹ tôi lúc nào? Họ có còn thất vọng vì tôi không? Lần cuối cùng tôi nhớ họ chỉ đồng ý ăn tối với tôi."

"Mối quan hệ của em với họ tốt hơn nhiều rồi," Malfoy trấn an cô. "Không quá hoàn hảo, nhưng cũng thường ghé qua. Anh hỏi thăm họ mỗi ngày bằng cái hộp tra tấn mà em hay dùng gửi hình trái tim cho anh." Từ trong túi của mình, Malfoy lấy ra một chiếc điện thoại di động và vẫy nó với cô.

Hermione muốn chui luôn vào tâm trái đất với cái ý nghĩ rằng cô có thể gửi cho Malfoy bất cứ thứ gì liên quan đến trái tim thông qua một phương tiện viễn thông.

"Anh biết cách dùng nó hả?" Cô hỏi.

"Không chính xác lắm. Anh biết ba nút anh phải nhấn để nghe giọng em và ba nút khác để gặp ba mẹ em."

Hermione khịt mũi, thiệt sự là hoàn toàn ngớ ngẩn. Nhưng ngay cả khi cô cho phép bản thân mình có một chút suy nghĩ vui vẻ vì chuyện này, cô vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo.

"Malfoy," cô bắt đầu. "Tôi đánh giá cao điều đó, thiệt sự. Điều này...điều này tốt hơn nhiều so với tôi mong đợi. Nhưng tôi nghĩ tôi muốn tự đến thăm gia đình mình."

Cô liều mình liếc nhìn anh.

Anh cứng người dựa vào lưng ghế, cảm xúc vỡ rời ra từng lớp trong mắt anh, cho đến khi mọi thứ Hermione có thể nhận ra, là sự tĩnh lặng băng giá từ ánh mắt tập trung bắn về phía mình.

Anh gật đầu ngắn gọn, "Dĩ nhiên rồi."

Anh đứng lên thật nhanh, và Hermione chợt nhận ra rằng anh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua. Những đường may sắc sảo của chiếc quần tối màu và áo sơ mi trắng toàn nếp nhăn, bằng chứng của một đêm trằn trọc. Anh dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thay vì nói ra, anh giữ yên chúng trong suy nghĩ của mình.

Anh biến vào phòng ngủ và bước ra lại vài phút sau đó, trông hoàn toàn bình tĩnh.

"Anh có vài việc vặt cần làm," anh nói với cô, giọng vẫn căng thẳng và lạnh lẽo. "Ba mẹ sẽ đợi em vào khoảng giữa trưa, em có thể đến đó bằng bột Floo."

Anh nhìn cô đủ lâu để Hermione gật đầu rằng cô đã nghe thấy anh, trước khi anh biến mất với một tiếng pop.

-


Hermione được bao bọc trong một cái ôm thật chặt ngay khi bước ra khỏi lò sưởi của ba mẹ mình. Điều làm cô ngay lập tức khóc lên nức nở.

"Ôi con yêu, không sao đâu mà," - mẹ cô thì thầm với mái tóc của cô, lần đầu tiên Hermione để mình thực sự gục ngã kể từ khi thức dậy ở St. Mungo. Cô đã chìm trong nước mắt khi ba mẹ vuốt ve cô theo cách quen thuộc ngày còn bé, chưa bao giờ cô có thể cảm thấy vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm đến vậy.

Cô đã rất thành công trong việc kìm giữ cảm xúc của mình, từ nỗi đau mất đi ký ức hàng năm trời đến sự nghĩ ngại khó lường về tình cảm khi thấy mình kết hôn với một người xa lạ, cô kìm giữ tất cả. Nhưng có được sự tha thứ của ba mẹ, đối với cô là một điều quá sức ý nghĩa.

"Mẹ đã rất thất vọng vì con," cô cố gắng nói, thút thít với chiếc áo cardigan của mẹ. "Mẹ ơi, con đã nghĩ mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con."

"Ôi, con yêu, mọi thứ đều đã qua rồi," mẹ cô thì thầm khi họ quỳ cùng nhau trên sàn phòng khách. "Đến đây nào, chúng ta chuẩn bị đồ ăn hết rồi."

Hermione để mẹ kéo cô đứng lên, sau đó cô vùi mình vào vòng tay của ba, thật tuyệt khi biết cô thực sự đã có lại được ba mẹ. Vào lúc cô tách mình ra khỏi vòng tay của họ, cô đã được đưa về phía phòng ăn, nơi có bốn chiếc đĩa được chuẩn bị sẵn.

Hermione sụt sịt, lau mặt vội vã, quá kiệt sức để quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

"Draco có đang trên đường đến không, cục cưng?" Ba cô hỏi khi ông đưa Hermione ngồi vào một chiếc ghế, khẽ xoa vào cánh tay cô khích lệ.

"Ồ," Hermione bắt đầu, nhìn vào chiếc đĩa thứ tư trên bàn. "Con nói với ảnh con muốn tự mình đến thăm ba mẹ."

Mẹ cô mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cô.

"Điều đó cũng khá ổn," mẹ cô nói. "Ba mẹ chỉ cho rằng nó sẽ đến cùng con."

Ba của Hermione ngồi đối diện cô.

"Giúp ba mẹ cảm ơn thằng bé lần nữa," Ba cô nói. "Nó báo tin cho ba mẹ suốt để ba mẹ đừng lo lắng, còn đưa ba mẹ đến gặp con trong khi con bất tỉnh nữa."

"Malfoy đưa ba mẹ đến St. Mungo á?" Hermione hỏi, cố gắng tưởng tượng cảnh Draco Malfoy hộ tống hai muggle đến một bệnh viện ma thuật.

"Tất nhiên rồi," mẹ cô trả lời mà không bỏ lỡ một nhịp nào. "Thằng nhỏ chu đáo hết sức."

Hermione không thể dung hòa những từ đó với hình ảnh Malfoy của mình nên cô không nói gì. Cô tự lấy một ít thức ăn, đẩy nó quanh đĩa hơn là ăn khi cô cố gắng nghĩ về một điều gì đó cô có thể nói với ba mẹ mà không khiến cô thấy nặng nề.

Cuối cùng, sau vài phút im lặng đầy đau đớn, cô ổn định tinh thần, "Ba mẹ có nghe con đã mất ký ức của bao nhiêu năm không?"

Ba cô nở một nụ cười, "Draco nói với ba mẹ rồi. Con sẽ ổn thôi, chúng ta biết rõ hơn ai hết. Nó chỉ mất chút thời gian thôi."

Trái tim của Hermione vặn vẹo. Giọng ba cô ân cần nhưng lời nói của ông vẫn cắt xuyên qua cô, một sự tấn công trực tiếp từ da, đến xương và thẳng vào trái tim. Cảm giác tội lỗi bùng lên trong cô.

"Họ không chắc về điều đó đâu ạ," Hermione nói với giọng nhỏ nhẹ. "Những lương y của con hy vọng con sẽ lấy lại ký ức của mình, nhưng họ không biết chắc chắn." Cô nghẹn ngào khóc nức nở, tay nắm chặt thành nắm đấm tỳ lên bàn, cố gắng neo mình vào một thứ gì đó rắn chắc. ''Có lẽ con đáng phải chịu điều này sau những gì con đã làm với ba mẹ!''

Mẹ cô ngay lập tức đến bên cạnh cô, một bàn tay bà dịu dàng xoa vòng tròn vào lưng cô, thì thầm những lời bảo đảm.

"Đây không phải là một kiểu đền bù cho những gì con phải làm với ba mẹ," Ba cô nói từ bên kia bàn.

"Đó là lý do để-" Hermione bắt đầu, nhưng ba đã ngắt lời cô.

"Chắc chắn là không. Vũ trụ không hoạt động như một hệ thống ghi nợ. Không một phiên bản nào của thế giới có thể nói với con rằng con đáng phải chịu đựng những mất mát này."

Hermione không biết mình phải làm bất cứ điều gì ngoài khóc, bữa ăn hoàn toàn bị lãng quên khi cô vùi mình vào vòng tay của mẹ cô, người bằng cách nào đó, đã tha thứ cho cô.


-


Ngày đã chuyển sang đêm khi Hermione rời khỏi căn nhà của ba mẹ. Cô đã khóc rất nhiều lần ở đó, chìm vào nỗi đau mà cô chỉ dám thể hiện ra ngoài trong ngôi nhà thời thơ ấu của mình, khi cô được gia đình an ủi.

Nhưng họ cũng cười đùa, ba mẹ cẩn thận nói về những sự kiện trong sáu năm qua để không khiến cô choáng ngợp, và thay vào đó họ dễ dàng xoa dịu cô với những cuộc thảo luận về một tuổi thơ hạnh phúc, những giai thoại thực hành nha khoa và thậm chí họ nói về thời tiết khi cuộc trò chuyện bắt đầu trở nên nhạy cảm.

Sau một ngày kết nối lại với ba mẹ, cùng với những cảm xúc mà cô đã rơi hết thành nước mắt, Hermione cảm thấy muốn chết trên đôi chân của mình khi cô bước qua lò sưởi và quay lại căn hộ cô buộc phải chia sẻ với Malfoy.

Cô dừng lại, đóng băng tại chỗ vì khung cảnh trước mắt.

Draco Malfoy đang nằm trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây đáng ghét. Bất tỉnh.

Khi ngủ, anh trông giống cậu bé mà cô đã biết hồi còn nhỏ, những dòng lo lắng tan biến, sự căng thẳng quanh mắt và quai hàm anh được giải phóng. Tóc anh rối tung trên trán, không bị kìm giữ bởi bất kỳ sản phẩm hay bùa tạo kiểu nào anh dùng để giữ yên nó suốt ngày. Khi ngủ, miệng anh khẽ há. Điều cô phải công nhận ràng khá là đáng yêu.

Nhưng điều khiến Hermione khựng lại, thứ dày vò trái tim cô với cảm giác khao khát quen thuộc trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy khi cô nhìn người đàn ông trước mặt, là cảnh Crookshanks cuộn tròn như một quả bóng và thiếp đi trên ngực anh.


-----------------------


T/N

Chào mọi người, dạo gần đây mình đi làm lại rồi, nên thời gian hơi hạn hẹp để dịch fic, mong mọi người đủ kiên nhẫn để chờ nhé. Love you guys <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com