TruyenHHH.com

Fic Dich Dramione Precious Things By Herbeautifullie


- - - - -

Cái cây của họ gầy gò và cong queo tựa vào tường, những dây đèn Muggle nhấp nháy đổ bóng xuống hành lang suốt cả giờ đồng hồ, ánh sáng bao phủ mấy món đồ trang trí. Một quả châu lộc cộc lăn qua sàn, làm giật mình đứa bé đang bò dưới tàn cây yếu ớt. Draco nhìn đôi mắt xám nhợt nhạt của con bé chuyển sang, liếc nhìn anh một lúc trước khi đôi bàn tay nhỏ nhắn chạm tới mép những món quà được gói dưới gốc cây. Con bé kéo từng gói quà và hét lên khi tờ giấy không chịu xé ra khỏi hộp.

"Thế là đủ rồi nhé," anh nói, lắc đầu khi con bé liếc nhìn anh ái ngại. "Con có thể đợi đến ngày mai."

Với vẻ mặt cau có, con bé nằm ngửa ra sàn và giơ chân đạp vào cành cây đang lúc lỉu mấy quả châu. Những món đồ trang trí bằng thủy tinh được treo cao hơn, ngoài tầm với của cô nhóc và hoàn toàn an toàn, vậy nên anh cho phép con bé nhõng nhẽo đến chán thì thôi. Draco chợt cảm thấy cơn giận của con bé khiến anh hơi ... ấm lòng. Anh nhớ lại những câu chuyện về mấy trò nhõng nhẽo đòi hỏi tương tự của chính mình khi còn nhỏ, luôn được chiều chuộng và luôn muốn nhiều hơn. 

Dẫu mặc trên người rất nhiều màu sắc, thì cũng chẳng ngăn nổi sự thật con bé chính là một bản sao nữ của anh - mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xám trên khuôn mặt hơi góc cạnh. Đôi má tròn trịa và cặp mắt quả hạnh của Granger khiến vẻ ngoài của con bé trở bớt đi phần nào nét sắc sảo, trông con bé dễ thương hơn là quý tộc. Và phúc hậu, đủ để nhắc anh rằng con bé chỉ có một nửa thuần huyết.

Thật không xứng đáng, so với tất cả những gì anh đã từ bỏ vì con bé.

Con gái anh nằm sấp, khuỵu gối trước khi dịch về phía trước. Từ khóe mắt, anh thấy con bé đang nhìn về phía anh. Những nỗ lực để đảm bảo rằng anh sẽ không bắt được con bé xem trộm quà thật quá giống với ký ức thơ ấu của anh mỗi mùa Giáng sinh.

"Không được," Draco cảnh báo, ngăn con bé lại trước khi những ngón tay giơ ra chạm đến gói quà được bọc sơ sài trong góc. Con bé dừng lại trước giọng nói của anh, nhưng bàn tay vẫn nhích về phía món quà trong khi tạo ra tiếng ồn mà anh thề là một tiếng gầm gừ giận dữ. "Đến đây nào," anh nói, vẫy con bé về phía anh. Còn bé từ chối cử động và Draco nhướng mày khi con gái anh khẽ lắc đầu. "Đến đây nào, Lyra. Chúng ta sẽ đọc sách."

Con bé nhanh chóng bị thu hút bởi lời đề nghị của anh, nhanh nhẹn bò đến ghế sofa và lê mình lên ghế. Còn bé bước nhanh ba bước từ ghế sofa đến vòng tay anh. Draco thấy mình không thể ngăn nổi một niềm phấn khích lan tràn trong từng cung bậc cảm xúc khi anh dõi theo sự độc lập của con gái mình- cách con bé chập chững tự bước đi, leo lên chiếc ghế để có được những điều bản thân muốn và từ chối chấp nhận 'không' như một câu trả lời cho bất kỳ điều gì.

Kéo con bé vào lòng, Draco đón nhận trọng lượng mới đè lên chân và cánh tay trong khi con bé tự điều chỉnh để ngồi thật thoải mái. Đầu cô bé áp vào ngực anh và đôi chân ngắn sải ra trên chân anh. Con bé chỉ vào hình ảnh trên bìa sách, nói những từ ngữ mà Draco không hiểu nổi. Dù sao thì anh cũng gật đầu với con bé, lật từng trang sách, dừng lại khi Lyra nắm chặt cuốn sách và yêu cầu được nhìn thật kỹ những bức tranh trước khi tự mình lật sang trang. Lòng bàn tay con bé ấn vào một trang giấy, vừa lướt qua phần đầu và bắt đầu đập tay vào những dòng chữ, lảm nhảm cho đến khi Draco hỏi, "Vậy thì ta bắt đầu từ đây?"

Lyra mỉm cười, cái răng trắng hoàn hảo mới mọc lấp ló trong ánh đèn Muggle lung linh từ cây thông Noel. Draco muốn từ chối con bé và bắt đầu lại từ đầu khi anh biết mình nên làm thế, nhưng rồi anh thấy mình không thể nói thành lời. Thay vào đó, anh thì thầm, "Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu ở đây."

Hắng giọng, Draco nhìn xuống con bé một lúc trước khi bắt đầu. "Chú ta vốn nghĩ rằng hạnh phúc của mình đã trọn vẹn, cho đến khi chú ta lượn lờ không mục đích và đột nhiên thấy mình đứng bên mép một con sông đầy ắp." Lyra thở hổn hển trong lòng anh, chỉ vào bức ảnh của chú chuột chũi đang đứng trên bờ sông và Draco gật đầu khi con bé ngước đôi mắt to và đôi môi hồng hé mở nhìn anh. "Đó là chú chuột chũi đấy," anh nói với cô. "Con thấy nó bên bờ sông chưa?"

Còn bé "hmmmm" ra tiếng, như thể đang chăm chú coi thật kỹ, kiểm tra hình ảnh, trước khi bắt đầu tạo ra những tiếng động, nhìn lên anh với ánh mắt tò mò im lặng. "Đúng rồi," anh nói, không chắc chắn về cách mình đang xử lý tình huống. Granger luôn đọc sách cho con bé nghe, thay tã và đút con bé ăn. Trong những dịp hiếm hoi anh dành thời gian cho con bé, thường luôn có mặt Granger bên cạnh. Thời gian anh ở một mình với Lyra trong mười tháng qua hạn chế đến mức anh cảm thấy mình như một người xa lạ trên chiếc ghế của chính mình, ngồi với đứa con tóc vàng mắt sáng long lanh của người khác trong lòng mình. Thực ra anh vốn không muốn dành quá nhiều thời gian cho con bé, nhằm để Granger có đủ điều kiện tự mình xử lý cô con gái bé nhỏ của họ. Anh đảm bảo hỗ trợ vị trí của Granger tại Bộ, mặc dù danh tiếng của cô giúp ích nhiều hơn. Anh làm việc hàng giờ liền để bù đắp cho những khoản thu nhập, thế nhưng anh không thấy mình mong muốn Floo về nhà sau giờ làm với hai mẹ con. . .Có những ngày, anh còn không về nhà. Mẹ anh cho rằng anh đã dành quá ít thời gian cho gia đình, rằng anh sẽ không bao giờ có thể tạo ra được mối liên kết với một trong hai cô gái sẽ vĩnh viễn dung hoà vào đời anh nếu anh cứ tiếp tục trốn tránh họ hoặc phớt lờ họ khi họ ở bên.

Họ không phải gia đình mà anh mong muốn - không hẳn vậy. Anh chấp nhận sự thật rằng họ ở đó, rằng họ sẽ ở bên anh theo một cách nào đó trong suốt quãng đời còn lại của mình, thế nhưng anh không thể nhìn vào họ mà nghĩ rằng, 'Đây là thứ mà anh luôn khát vọng.'

Anh kéo cuốn sách lại gần, gỡ tay con bé ra khi bắt đầu đọc tiếp. "Chưa bao giờ trong đời chú ta nhìn thấy một dòng sông thực thụ - con vật toàn thân nham nhở, đuổi theo dòng chảy và cười khúc khích, nắm chặt mọi thứ với -"

Draco dừng lại một lần nữa, nhìn Lyra khi con bé i a, thêm hiệu ứng âm thanh cho câu chuyện. "Đây là cái thể loại truyện dành cho trẻ em Muggle nào vậy? Đứa trẻ quái nào thực sự hiểu từ 'quanh co' cơ chứ!"

Còn bé nhìn anh không hài lòng, như thể con bé là một đứa trẻ vốn luôn hiểu tính từ phức tạp này và thực sự không muốn anh ngắt lời i a của nhóc vì những điều vô nghĩa. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy như mình đang đứng trước một tấm gương thay đổi giới tính, nhỏ tuổi hơn, còn Granger thì đang hỏi anh một trong những câu hỏi ngớ ngẩn không cần thiết của cô.

Draco tiếp tục câu chuyện. "- để lại cho chú ta một tràng cười, những người bạn mới vây quanh khiến chú ta cảm nhận được tự do, bắt lấy chú ta và sau đó giữ lại."

"Truyện trẻ em gì mà khơi gợi thế này," anh bình luận. "Con có chắc là chúng ta không còn gì để đọc được không? Vị pháp sư và Chiếc bình nhảy? Quyển nào ít Muggle hơn, phù hợp hơn với một Malfoy ấy?"

Lyra lắc đầu, lộ rõ ​​vẻ bực tức vì bị anh ngắt lời trước khi con bé đẩy cuốn sách ra. Draco hạ cánh tay xuống, sững sờ trong giây lát khi Lyra rúc vào gần ngực anh hơn .. Bờ mi của con bé hạ xuống trong khi đánh một cái ngáp, âm thanh nhẹ bẫng và yếu ớt chạm vào lớp vải áo sơ mi của anh khi con bé gục đầu. Anh ngồi yên, không biết phải làm gì hoặc làm thế nào để di chuyển. Khẽ đặt cuốn sách sang một bên, anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của con gái mình. Anh không chắc mình sẽ cảm thấy thế nào khi ôm con bé nữa, nhưng anh chưa bao giờ đoán được sự ấm áp tỏa ra từ con bé hay sự mềm mại của mái tóc lúc anh vén một lọn tóc ra khỏi mắt cô nhóc. Một khát khao kỳ lạ mong muốn được ngắm nhìn con bé cứ thế xây thành đắp lũy trong ngực anh, một thứ gì đó kéo anh lại gần hơn với sinh linh trước mặt cho dẫu đôi lúc anh cảm thấy thất vọng với con bé suốt hơn mười tháng con bé có mặt trên đời.

Ngày từ đầu, Draco đã nghĩ về con bé như một hình phạt. Sau khi con bé đến thế giới này, anh đã nhìn con bé la hét, quằn quại giãy giụa từ ngưỡng cửa phòng trẻ em trong khi Granger nhẹ nhàng dỗ dành con bé, và anh biết chắc rằng bất kể mẹ anh nghĩ gì đi chăng nữa, đứa con gái bé nhỏ này chắc chắn đã được gửi thẳng từ cái địa ngục anh tự dựng nên cho mình đến đây. Con bé luôn khiến anh thức dậy giữa đêm bằng tiếng khóc của mình, Granger không bao giờ giữ con bé an ổn đủ lâu để anh ngủ trở lại trước khi ánh sáng ban mai vẫy gọi anh rời giường.

Tuy nhiên, giờ đây, khi con bé khẽ trở mình trong vòng tay anh trước khi thở dài mãn nguyện vì cơn buồn ngủ ập đến, anh nghĩ rằng có lẽ mình đã đánh giá mọi thứ quá sớm.

"Draco, em đã làm xong–"

"Suỵt," anh rít lên, trừng mắt nhìn Granger khi cô bước ra khỏi lò sưởi mạng Floo. "Em để ý chút được không?"

Granger dường như không thể đáp lại lời anh, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào Lyra trong vòng tay của Draco và miệng cô hơi hé ra trước khi ngậm chặt lại. Khóe môi cô khẽ giật trước khi quay đi, ánh mắt nhìn quanh căn phòng. "Nhà cửa còn nguyên. Coi bộ con bé đã rất ngoan hả?"

Draco từ chối nhìn vào mắt cô, anh cho cô một cái gật đầu duy nhất - một cái gật đầu cứng rắn đồng ý với cô - và hy vọng cô sẽ để anh yên. Khi Granger với lấy Lyra, bản năng chế ngự anh và Draco chợt thấy mình kéo con bé lại gần - muốn giữ lấy cô con gái chảy chung một dòng máu với mình trong vòng tay. "Đừng bao giờ đánh thức một con rồng đang ngủ," anh nhắc nhở Granger và cố gắng vượt qua cơn sốc của mình. Anh chỉ giữ Lyra khi rơi vào trạng thái ép buộc và anh chưa bao giờ cảm thấy quá sớm để giao trả con bé cho Granger.

Anh đánh giá cao việc cô không bình luận gì thêm.

"Ồ, được thôi," cô đồng ý và lùi lại. "Vậy thì em sẽ để con bé lại đây nhé."

Lần nữa ngồi một mình trong phòng, Draco ngả người ra ghế và ước rằng mình sẽ mua một thứ gì đó ít xa hoa hơn, thoải mái hơn. Lưng ghế cao và gác tay bằng gỗ rất phù hợp với - chà - một Malfoy, nhưng nó chẳng thoải mái tí nào với một đứa bé đang ngủ say trong vòng tay anh.

Có gì đó thay đổi sau khoé mắt của Draco, một tia màu sắc thu hút sự chú ý của anh. Khi quay lại, anh cau có với Granger trong khi cô khẽ tựa mình vào cửa "Em muốn gì nữa đây?"

"Không có gì," Granger thì thầm đáp lại. "Em chỉ đang nhìn thôi.Thật là ... Thật tốt vì cuối cùng anh đã bắt đầu yêu quý con bé. Con bé thích anh lắm đó, anh biết không?"

Draco nhìn đi chỗ khác. "Anh không yêu quý con bé. Em để con bé ở đây, quấy phá suốt buổi và anh phải đọc sách cho nó để chắc chắn nó không phá hỏng cái gì cả."

Gật đầu, Granger cười nhẹ. "Cái em yêu thích nhất về Giáng sinh luôn là khi bố đọc sách cho em nghe. Em thích quyển Gió Qua Rặng Liễu lắm - thậm chí còn hơn cả quyển Đêm Trước Giáng Sinh."

"Anh không quan tâm."

"Anh thích điều gì nhất mỗi dịp Giáng sinh?" cô hỏi, phớt lờ lời anh. ''Ba mẹ anh có đọc sách cho anh nghe không?"

"Không, Granger," Draco bực bội trả lời, bế Lyra lên và nhét con bé vào vòng tay của Granger. Đột ngột thiếu đi hơi ấm trên lồng ngực khiến anh mất tập trung, anh bước nhanh, đi ngang qua cô đến hành lang phòng mình và đóng cửa lại với một tiếng click sau lưng. Anh nghe thấy giọng cô thì thầm, hứa hẹn với Lyra những giấc mơ ngọt ngào và món quà vào buổi sáng. Draco tránh xa âm thanh đó, nhắm mắt lại. Anh cố gắng phớt lờ lời lẩm bẩm của Lyra, "baba" và câu thì thầm của Granger, "Mẹ biết, con yêu - mẹ biết mà" nhưng thấy mọi chuyện không còn đơn giản như trước nữa.

Anh thức trắng suốt đêm hôm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com