TruyenHHH.com

Fic Dich Dramione Cam Tu Up To Read

Bài hát gợi ý: VNV Nation - Illusion, Sleeperstar - Soon, Scheer - Goodbye, Oh Laura - Release me

Draco căng chân ra và ngước mặt lên đón những tia nắng sớm buổi sáng. Hôm nay tâm trí hắn hơi lộn xộn, có lẽ là từ khi hắn ngủ dậy, với những hơi ấm mặt trời vuốt ve trên má hắn.

Đã bốn ngày trôi qua kể từ hôm Hermione xông vào bếp, hét vào mặt Potter, Weasley, Theo và hắn, và thêm vài cuộc cự cãi linh tinh ngày hôm sau nữa, tất cả đã nhanh chóng đi vào trật tự. Dì Andromeda thậm chí còn gặp riêng Draco để khen ngợi về sự "trưởng thành" của hắn, nhưng sự thật là ai cũng đã phải nhận ra rằng, khi thế giới đang sụp đổ dần như thế này, không còn chỗ cho hận thù vặt vãnh nữa.

Và đó chính là điều kì quặc.

Chúng vẫn tụ tập nhau quanh bàn ăn để nghe radio, không bỏ sót một số "Potter cảnh giác" nào, về Muggles bị tra tấn, những phù thủy gốc Muggle bị tàn sát, với số lượng người chết cứ ngày một tăng lên. Nhịp độ và sự chết chóc của chiến tranh mang lại vẫn gay gắt lên từng ngay, nhưng dường như nó đã bỏ sót nhà của Tonks, nơi mà những kẻ từng là kẻ thù đã âm thầm lập một lời thề đình chiến, nơi vẫn có chút gì đó bình yên đến kì lạ. Cái cảm giác thật kì quái, như thể chúng đang bị tách ra khỏi thế giới thực, nhưng dĩ nhiên là không phải, chỉ cần nhìn Granger là đủ biết.

Những ngày vừa rồi, Hermione thường thức dậy rất sớm để luyện tập với thầy Remus và Tonks, kiên quyết phải thuần phục bằng được cây đũa của Bellatrix. Hôm nay Draco đã quyết định đi theo cùng nó, mặc dù hơi khó chịu khi phải ra ngoài trời nắng, chỉ để tò mò muốn biết nó sẽ xử lí cây đũa quái ác kia ra sao. Nó đang ở cách hắn một khoảng khá xa, nơi hắn ngồi với Theo và Blaise ở trường nhà, có lẻ khoảng 50 feet hoặc hơn thế, nhưng vẫn đủ để hắn nhìn thấy những dải mồ hôi túa ra trên trán Hermione khi nó tập trung thảo luận gì đó với hai người kia. Trước khi Draco kịp nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm cái gì, thì Theo phá vỡ suy nghĩ của hắn.

- Cuối tháng Tư rồi đấy.

Draco cau mày.

- Thì?

- Mai là sang tháng mới rồi, nhớ nhắc tao đấm vào mặt mày nhé.

(Cái này tác giả có giải thích là ở Anh có cái truyền thống đấm nhau vào ngày đầu tháng ý, mình cũng chỉ biết vậy :)))) k rõ ý nghĩa để làm gì )

-----

Hermione gật đầu, giương cao cây đũa của Bellatrix, vai gồng lên khi Tonks và Remus lùi ra xa nó vài bước.

- Sẵn sàng chưa? - Thầy Remus hỏi, và nó lại gật đầu. - Làm đi!

- Stupefy! - Nó hét lên.

Thầy Remus chặn lời nguyền một cách dễ dàng, và Hermione xoay người để tránh lời nguyền mà Tonks vừa phóng tới, nhưng suýt làm nó trượt chân. Khoảnh khắc lúc nó lấy lại được thăng bằng, nó cảm thấy ma thuật vừa đốt xém da thịt nó, và khi nó quay lại nhìn Remus, thầy đã sẵn sàng cho đòn đánh tiếp theo.

- Khoan đã, đợi con một chút!

- Con nghĩ một Tử thần Thực tử sẽ đợi con hồi phục lại rồi mới đánh tiếp à? - Thầy hỏi.

- Không, con biết, nhưng-

- Chúng biết con không muốn dùng ma thuật hắc ám, nhưng có thể chúng sẽ nhận ra đũa phép của Bellatrix. - Thầy tiếp tục. - Hơn nữa, con còn hét to thần chú, như vậy đối thủ của con sẽ biết trước mà tránh-

- Con biết, nhưng đũa của Bellatrix cưỡng lại con, và-

- Con có thể làm được, Hermione. - Thầy nói cương quyết. - Phù thủy thông minh nhất lứa tuổi của mình, nhớ chứ? Giờ thì tiếp tục đi, con có thể làm tốt hơn mà!

- Remus, để em ấy nghỉ một chút. - Tonks nói. - Có khi chúng ta nên đấu một chọi một thôi-

- Không, thầy ấy đúng đấy ạ. - Hermione nói. - Bọn Tử thần Thực tử sẽ không công bằng thế đâu đúng không? Em cần được chuẩn bị.

Thầy Remus ném cho nó một cái nhìn động viên.

- Chính xác đấy. Sẵn sàng chưa?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Hermione hít lấy một hơi, siết lấy đũa của Bellatrix chặt hơn, nó nhận thấy hơi nóng đã bắt đầu túa ra trên đầu ngón tay nó, ma thuật của nó. Nó hơi cúi đầu xuống, đầu gối khuỵu nhẹ, nhìn chằm chằm vào Remus khi thầy bắt đầu nghiêng cổ tay cho một câu thần chú mới. Không phát ra một tiếng nào, Hermione ngửa cổ tay, và một tia sáng mạnh mẽ bắn ra từ đầu đũa Bellatrix. Nó né được trong gang tấc bùa choáng của Tonks, và ném trả lại một bùa điểm huyệt bắn thẳng vào bụng cô, khiến cô ngã văng ra sau vài feet.

Hermione quay lại phía Remus đang bắt đầu hồi lại, nó chĩa đũa, và một sợi dây thừng bắn ra từ đầu đũa, quấn lấy cổ tay cầm đũa và cổ họng của thầy. Với vài cái siết chặt, thầy ngã khuỵu xuống, đũa phép bắn ra khỏi tay. Hermione triệu hồi đũa của thầy lại, và bắn thêm một thần chú Giải giới nữa về phía Tonks. Với ba cây đũa trong tay, Hermione tự mỉm cười, không phải vì tự hào hay thắng thua gì cả, chỉ bởi vì nó đã giành lại được quyền kiểm soát.

---------

Cách đó 50 feet, Draco lơ đãng nhếch mép cười khi hắn nhìn người yêu hắn đang tràn ngập tự tin và chiến thắng. Hắn mới chỉ nhìn thấy nụ cười đó của nó một lần, lần cả hai trượt băng đêm Giáng Sinh và nó đã tự giữ thăng bằng mà không cần hắn đỡ, cái kí ức đó còn ấm áp hơn cả mặt trời.

Theo huýt sáo.

- Ôi con mẹ nó, nhớ nhắc tao đừng gây sự với Granger nhé. - Hắn lẩm bẩm. - Mày...lại đúng đấy- .

- Mày thật sự ngạc nhiên là cô ấy giỏi thần chú ấy hả? - Blaise hỏi. - Cô ấy thông minh nhất khóa bọn mình, đương nhiên là biết làm gì với đũa phép rồi.

- Thứ nhất, là không phải mấy thần chú dớ dẩm trong lớp học. Nó làm những câu hoàn toàn khác, lại còn cực kì hiệu quả, lại còn dùng đũa của người khác.

Draco nhướn mày liếc mắt qua nhìn Theo.

- Bình thường mày có thông minh thế đâu nhỉ, lại còn vào buổi sáng nữa.

- Câm. - Theo chế nhạo, mỉm cười ngạo mạn. - Đừng có ghen tị với tao vì tao có một bộ não để đi cùng gương mặt đẹp trai này, khi mày thì mắc kẹt với cái đồ xấu xí ngự trên cổ mày ấy.

- Cô ấy hồi phục làm mày vui quá nhỉ. - Blaise nhận xét, cặp mắt sắc của cậu quay ra nhìn Draco.

- Sao tao lại không vui?

- Bởi vì như thế đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ sắp bỏ đi cùng Potter và Weasley.

Draco ngồi thẳng dậy, thận trọng nhìn bạn hắn ở bên cạnh.

- Mày nói cái quái gì đấy?

- Gì cơ, mày không nghĩ cô ấy sẽ thực sự ở lại đây đấy chứ? - Blaise khẽ nhún vai. - Granger và hai thằng đó sẽ không có chuyện ngồi im mà nhìn mọi chuyện xảy ra đâu. Tao sẽ cược với mày bất cứ thứ gì là bọn nó đã đang lên kế hoạch để bỏ đi và làm mọi thứ chúng nó có thể để đánh bại Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.

Draco nghiến hàm, trí nhớ của hắn kéo về vài ngày trước đó, nhận ra rằng Hermione biến mất để gặp Potter và Weasley ít nhất một lần mỗi ngày, nhưng nó chưa từng thể hiện ra gì là sẽ sắp rời đi. Và hắn chẳng nhận ra gì cả. Chắc chắn đấy.

- Không. - Draco lầm bầm, lắc đầu. - Mày nhầm rồi Blaise.

- Mày đoán thế à? - Cậu đáp, giọng hơi hoài nghi. - Luna cũng đang định bỏ đi, và cô ấy cũng chưa nói gì với tao.

- Vậy làm thế quái nào mày biết được?

- Tao hiểu em ấy thôi. Tao chắc chắn em ấy đang lên kế hoạch quay về Hogwarts với Dean Thomas. Chúng cứ nói chuyện suốt.

- Mày không nên nghĩ ra điều tệ nhất như thế, - Theo nói - Có khi nó chỉ đang vụng trộm với Thomas sau lưng mày thôi.

Blaise nhanh chóng táng một cú đấm vào tay Theo, khiến nụ cười ngạo nghễ của nó biến thành cáu kỉnh.

- Nói lăng nhăng kiểu đấy một lần nữa xem tao đáp vào mặt mày đấy-

- Sao mày lại nhẫn tâm làm đau lòng bao nhiêu cô gái bằng cách hủy hoại công trình nghệ thuật vĩ đại như tao? Với cả tao cũng đếch quan tâm. Thật sự đấy, khiếu hài hước tuyệt vời và trí thông minh của tao đang lãng phí lên những kẻ như mày-

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Im đi. - Cậu quát, quay lại nhìn Draco. - Vấn đề là tao biết Luna sắp đi, em ấy không nói bởi vì em ấy biết tao sẽ ngăn cản. Đó cũng là lí do của Granger.

Draco khịt mũi và đảo mắt.

- Mày không hiểu Granger đủ để biết cô ấy định làm gì.

- Có lẽ, nhưng hôm qua tao thấy cô ấy, Potter và Weasley vào phòng con yêu tinh. Nếu không lên kế hoạch gì thì sao phải đi nói chuyện với Griphook?

Draco ngập ngừng, cố đưa ra một lời phản bác nữa nhưng chính hắn cũng không còn chắc chắn, và một vài tia nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong trí óc hắn.

- Nghe này, - Blaise thở dài. - mày biết là tao đúng. Bạn gái của chúng ta có cái máu anh hùng quái đản đó rõ ràng là do truyền nhiễm, vì làm bạn với thằng Potter. Có nhớ chúng ta toàn chế nhạo chúng về việc đó suốt không? - Cậu bật ra một tiếng cười ngắn ngủi. - Và giờ đó lại là vấn đề của chúng ta.

- Đó gọi là mỉa mai đấy. - Theo thêm vào.

- Nếu mày chắc chắn là Lovegood sắp đi, sao mày không hỏi cô ta? - Draco hỏi.

- Như thế thì ích gì? Em ấy sẽ vẫn đi, và cố ngăn cản em ấy, như thể là bảo em ấy...đừng là em ấy nữa. - Cậu ngừng lại và đưa tay mát xa sống mũi. - Họ sẽ chiến đấu. Bất kể tao, mày, hoặc ai khác không thể ngăn cản nổi đâu. - Blaise đứng dậy, phủi đi những bụi bám trên quần như thể những điều cậu vừa nói là hoàn toàn vô nghĩa. - Tao đi giúp cô Andromeda làm bữa sáng đây. Gặp sau.

Draco lắc đầu khi nhìn theo Blaise đi về phía ngôi nhà, hắn đảo mắt, giả bộ tỏ ra thờ ơ và dựa lưng vào vị trí trước dó của hắn.

- Mày nghĩ có ngày nào trôi qua mà nó không làm người khác bực mình không? - Draco hỏi Theo.

- Không chắc. Ngay cả với chúng ta thì thỉnh thoảng nó vẫn như thằng rồ. Nhưng tao nghĩ những cái nó nói về Granger cũng có phần đúng.

- Mày lại bắt đầu đấy.

- Xin lỗi anh bạn. - Nó thở dài, chỉ về hướng Hermione. - Nhìn nó đi, Blaise đúng đấy. Nó không tập luyện chỉ cho vui đâu. Nó đang chuẩn bị. Cho chiến tranh.

Draco căng cứng cổ lên khi hắn quay đầu lại, nhìn Hermione chăm chú khi nó vừa bắn một thần chú táng thẳng vào tay Tonks từ đũa của Bellatrix. Nó xoay, cúi, hất đầu, chặn, phóng bùa, mọi chuyển động đều nhanh nhạy và có tính toán. Có chuẩn bị. Hắn đảo mắt xuống và cắn lưỡi mạnh cho tới khi hắn nhận được vị máu, và thấy Theo đang quan sát mình chăm chú.

Draco bật ra một tiếng cáu kỉnh, ngẩng đầu lên và cau có với bạn hắn.

- Sao mày không lo chuyện của mày đi? - Hắn quát. - Đi đi. Đi giúp Blaise hoặc làm cái đéo gì cũng được. Không quan tâm, đừng có xuất hiện trước mặt tao.

- Tốt thôi. - Theo nói, nhún vai như thể nó đã đoán hắn sẽ phản ứng thế này, và rồi nó đứng dậy. - Mày biết đấy, nếu tao là một đứa Ravenclaw, tao sẽ nói là mày đang bị gạt ra-

- Theo, tao cảnh cáo-

- Ờ ờ biết rồi. Tao cút đây.

Nó xoay chân và đi thẳng về phía ngôi nhà, để lại Draco một mình với cái lưỡi chảy máu, tiếng thình thịch của cơn đau đầu đang dội lên hộp sọ hắn. Hắn ở đó thêm vài phút, siết chặt hai nắm tay khi hắn nhìn Hermione với những chuyển động của nó. Tấn công, phòng thủ, tấn công, phòng thủ, tấn công, tấn công, tấn công. Nó không nhìn về phái hắn lần nào, quá tập trung vào tay cầm đũa, vậy nên hắn đứng dậy và đi, sợ rằng cứ đưungs nhìn nó thêm một lúc nữa, thì những lời Blaise nói sẽ lại vẳng lên trong tai hắn.

Điều ấy có thể là nó sẽ sớm rời đi cùng Potter và Weasley.

------

Draco nghiến răng kèn kẹt khi Hermione, Potter và Weasley không xuất hiện ở bữa sáng. Hắn xới tung đồ ăn trong đĩa, từ chối nhìn Blaise. Hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những kẻ khác nhìn về phía hắn, cũng như cách Blaise lo lắng nhìn Lovegood mỗi lần cô bé quay ra nói chuyện với Dean Thomas. Rồi khi tiếng lẹt xẹt của chương trình phát sóng "Potter cảnh giác" vang lên, hắn cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ ngồi đó và sốt ruột gõ những ngón tay lên đầu gối. Hắn không biết Granger có nghe đài không, không biết cái chương trình ấy có làm nó thêm khổ sở, thúc đẩy nó và hai thằng bạn ngu ngốc của nó sớm trốn khỏi căn nhà và bắt đầu hành động không.

Draco cố nghĩ đến thứ khác để làm phân tâm, và hắn chợt nhận ra có một lo lắng khác đã cồn lên trong não hắn từ lâu lắm rồi; hắn đã mất đũa phép. Hắn không thể nhớ nổi lần cuối dùng nó là lúc nào, và Granger thì quá phấn khích sử dụng đũa của Bellatrix nên cứ mỗi khi hắn làm gì, thì nó sẽ tranh làm trước khi hắn kịp có thời gian nghĩ xem đã để đũa ở đâu.Sau bữa sáng, Draco trở về phòng, cố triệu hồi đũa của hắn lại nhưng vô vọng. Hắn nghĩ nó có thể đã rơi khỏi giường và mắc vào đâu đó, vậy nên hắn bắt đầu tìm, ngó xuống gầm giường và kiểm tra mọi ngăn kéo, phòng trường hợp Hermione đã cất đi. Và khi hắn đang quỳ xuống để nhòm vào gầm bàn, thì cánh cửa bật mở và đập vào mắt cá chân hắn đau điếng.

- Draco? - Hermione gọi, cau mày khi hắn vừa bật ra một lời tục tĩu. - Em xin lỗi, anh có sao không?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Ờm thông minh lắm.

- Anh làm cái gì trên sàn đấy?

Draco loạng quạng đứng lên.

- Tìm đũa. Anh chẳng thấy ở đâu cả, em có cất đi đâu không?

- Không, em cũng không thấy. - Nó nói, bước qua hắn và ngồi lên giường. - Anh thử hỏi cô Andromeda xem, có khi cô ấy nhặt được.

Draco nhìn Hermione, và ngay lập tức ước giá như hắn đừng nhìn. Nó đang quan sát hắn với ánh mắt dịu dàng và hơi buồn, chớp mạnh vài lần như thể đang cố kìm lại nước mắt khi đứng trước hắn. Nó làm hắn nhớ lại cách nó nhìn hắn khi lần đầu nó nói tạm biệt, khi nó điểm huyệt hắn, nhét cái Khóa Cảng vào tay hắn, và gửi hắn đến đây. Lần này thì tinh tế hơn, cố gắng che giấu mọi cảm xúc mà có lẽ hắn sẽ không thể nhận ra nếu như không nhìn vào mắt nó. Đôi mắt đã tố giác nó, luôn luôn như vậy.

- Em còn muốn nói gì với anh không? - Draco hỏi.

Câu hỏi dường như làm Hermione cứng đờ lại trong vài giây, miệng há ra như thể sắp trả lời, nhưng rồi nó lại thở dài, mỉm cười và lắc đầu.

- Không không. Em chỉ đang nghĩ đến vài thứ.

- Sao em không ăn sáng?

- Em ở cùng Harry và Ron. - Nó nói. - Harry lại gặp...ác mộng-

- Dĩ nhiên là nó có rồi. - Hắn rên rỉ. - Chúng ta gần như làm gì có ai ngủ ngon đâu-

- Không, em biết vậy, nhưng ác mộng của cậu ấy....khác. Khó giải thích lắm.

Draco chờ nó nói tiếp, nhưng nó chỉ đứng đó và nhìn hắn. Lại ánh mắt nâu mật ong dịu dàng, buồn bã mà hắn tưởng như có thể chết chìm trong đó. Draco ngồi xuống tấm nệm cạnh Hermione, đan hai tay về phía trước, cổ tay hắn chạm vào đầu gối nó. Hắn muốn nhổ toẹt ra, hỏi nó rằng nó định đi đúng không, nhưng rồi hắn lại kìm xuống, tự thuyết phục rằng mình chỉ nghĩ quá lên bởi mấy lời của Blaise mà thôi. Sự cứng đầu của hắn đang làm cho lưỡi hắn tấy lên vì những vệt răng.

- Anh không sao chứ? - hermione hỏi, nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào cổ hắn. - Anh đang lo gì à.

- Không. - Draco nói chắc nịch. - Ban nãy Blaise và Theo làm anh cáu, thế thôi.

- Họ làm gì vậy?

- Không có gì. Em có giúp anh tìm đũa không?

Hermione mỉm cười

- Có phải đũa thật không, hay là anh đang ẩn dụ cái gì?

(vcl :))) ẩn dụ đéo gì với đũa tôi nghĩ phải là cái cán chổi cơ :))) )

- Không. - Draco nhếch mép cười, nghiêng đầu để có thể chạm vào phần dưới tai nó. - Nhưng nếu đó là điều em muốn, anh cũng vui vẻ vâng lời.

- Draco, em xin lỗi. - Hermione lẩm bẩm tiếc nuối, nhẹ nhàng đẩy hắn lại. - Em cần làm một số việc nữa.

Draco cáu kỉnh, giật người ra khỏi nó.

- Việc gì?

- Em đã hứa với Harry và Ron là em sẽ giúp họ...một số việc.

- Đó là lí do mà em cứ mập mờ kiểu đấy không?

Hermione co rúm lại, chỉ một chút thôi, nhưng Draco đã nhận ra.

- Ừm Ron cần giúp vì cậu ấy không điều khiển được đũa của tên Bắt cóc như ý. - Nó nói khó khăn. - Và sau đó em muốn đi tập luyện cùng-

- Lupin và Tonks. - Draco nói nốt, lạnh lùng. - Được rồi, cứ thế đi.

- Em xin lỗi Draco, em cần bàn với họ một số việc-

- Được rồi. Ít nhất tối nay em cũng ngủ cùng anh chứ, hay anh lại mắc kẹt với con mèo hoang của em?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Em đi một lát thôi. - Hermione bảo đảm, vươn cổ lên để hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, thêm một thứ nữa làm hắn nhớ lại đêm cuối tại Hogwarts. - Em yêu anh.

Draco nhắm mắt, và hình ảnh Hermione đứng khóc trong màn mưa lại táp vào sau mí mắt hắn, tra tấn hắn.

- Anh biết. - Hắn lầm bầm, nhìn theo cho tới khi bóng nó biến mất dạng.

Hắn nhanh chóng quay trở lại tiếp tục tìm đũa trước khi hắn lại nghĩ đến lời của Blaise. Đó chỉ là linh cảm vớ vẩn thôi, chỉ là những lời nói nhảm chẳng có căn cứ gì, thế nhưng nó vẫn lởn vởn quanh sọ hắn, như những con ong điên cuồng châm vào não hắn.

Họ sẽ chiến đấu. Bất kể tao, mày hai ai đều không thể ngăn cản họ.

Khi Draco tỉnh lại, hắn biết Hermione không ở bên cạnh hắn, bởi không khí lạnh đang bám vào vai hắn, nơi lẽ ra là chỗ cho làn da của nó. Hắn có lẽ không nên để ý lắm vào cái đồng hồ đang chỉ đúng 12 giờ đêm, và thứ gì đó về sự chính xác của thời gian làm hắn bất an. Quay về khoảng trống bên cạnh, Draco lướt tay lên chỗ của Hermione, nhận ra nó vẫn còn ấm, và gối nó vẫn còn ẩm vì thói quen tắm trước khi đi ngủ của nó. Hắn dụi mắt, liếc nhìn căn phòng tối đen như thể nó có thể cho hắn biết người yêu hắn đang ở đâu.

Phần não tích cực của hắn, có lẽ là phần lớn nhất, bảo hắn rằng nó đang ở nhà vệ sinh hoặc xuống lầu uống nước, nhưng lại có thứ khác, nhức nhối lên bắt hắn rời giường, mặc thêm quần áo và đi tìm nó. Draco rủa thầm vì nhớ ra rằng hắn không có đũa, hắn tiến ra cửa, nhờ những tia sáng rực của mặt trăng soi đường. Nhưng khi hắn rời phòng và bước vào hành lang, nó tối như hũ nút, loại bóng tối có thể làm bạn ngột ngạt, như thể hắc ín, hoặc là bóng tối bên trong quan tài vậy.

Draco tựa tay lên tường, tìm đường đi dọc theo và xuống cầu thang, tai hắn bắt đầu nghe thấy những giọng nói rì rào vọng ra từ bếp. Hắn có thể nghe thấy Potter lầm bầm gì đó mà không thể nào nghe cho rõ được, Draco dịu những bước chân lại khi hắn tiến đến cửa bếp. Hắn nghe thấy giọng Hermione, rồi giọng Weasley, tất cả đều thì thầm và im lặng, và hắn đứng đó chờ, chờ cái gì hắn cũng không biết nữa, một tiếng vặn cửa chẳng hạn.

Và rồi một từ trong lố những tiếng thì thào đó dội vào tai hắn: Trường Sinh Linh Giá. Nó sắc lẹm và rõ ràng, như thể một dấu chấm câu kết thúc, và Draco đạp cửa vào trước khi hắn kịp kìm lại.

Ba cặp mắt sững sờ quay về phía hắn, nhưng hắn chỉ nhìn duy nhất cặp mắt màu hạt dẻ. Cả ba đang đứng quanh bàn, giấy tờ rải rác bên trên như thể đang lên kế hoạch, và ngực Draco chùng xuống, đau đớn và trống rỗng. Nhưng cơn giận thì vẫn sôi sùng sục bên trong, đã dâng lên đến tận cổ và làm hắn suýt nghẹn. Potter và Weasley dường như tiến lại gần bạn gái của hắn hơn một chút, và cái thái độ bảo vệ của chúng làm hắn bùng nổ.

- Chết tiệt. - Ron nói. - Mình đã cảm giác là cái đũa đó không để mình khóa cửa cho yên ổn mà.

- Draco. - Hermione nói, vội vàng thu lại đống giấy tờ. - Anh đang làm gì-

- Chúng mày đang làm cái đéo gì thế hả? - Hắn vặc lại. - Cái quái gì đây? Cuộc hội ngộ bí mật Gryffindor à?

- Malfoy, bọn tao chỉ-

- ĐỪng bận tậm Potter. Tao không ngu.

Ron khịt mũi.

- Chà không đúng lắm đâu.

- Ngậm mồm vào thằng Chồn. - Draco quát, quay lại nhìn Hermione giận dữ. - Em sắp bỏ đi, đúng không?

- Draco, - Nó nói nhẹ nhàng, giọng gần như là cầu xin. - Không phải...không phải như-

- Em bị cái quái gì vậy? - Hắn hỏi, lờ đi hai phù thủy khác cũng đang ở trong phòng. - Vì cái đéo gì mà em lại không nói với anh?

- Malfoy-

- Tao không nói chuyện với mày Potter! - Draco rít lên. - Và dừng con mẹ mày cái việc đứng trước mặt bạn gái tao như thế! Như thể tao sẽ hại cô ấy, chúng mày cũng đéo phải vệ sĩ, và tao không phải một mối nguy!

- Draco, bình tĩnh lại đi! - Hermione hét.

- Đừng có bảo anh bình tĩnh khi mà em lén lút sau lưng anh! Chúng ta sẽ nói chuyện bây giờ! Một mình!

Hermione hít một hơi thật sâu, vò mái tóc rối bù của nó.

- Được rồi. - Nó đồng ý. - Được rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện, cho bọn em vài phút thôi-

- Ngay, Hermione. - Draco gào. - Biến khỏi chúng đi.

- 2 phút thôi. - Nó nói chắc nịch. - Đợi em ở ngoài để em dọn dẹp một chút, và chúng ta sẽ nói chuyện. Em hứa đấy.

Draco do dự và ngay lập tức hối hận. Cơ mặt Granger đã giãn ra nhẹ nhõm như thể hắn đã thực sự bình tĩnh, và hắn giấu đi bằng một tiếng gầm gừ cáu kỉnh. Nheo mắt lại, Draco liếc qua Potter và Weasley một lần nữa, và ngập ngừng gật đầu.

- Được rồi. - Hắn miễn cưỡng. - 2 phút.

Draco xoay người lại nhanh tới mức làm hắn chóng mặt, nhưng bước chân của hắn nặng nề và mệt mỏi tiến ra ngoài, đóng sầm cửa lại đủ để làm bức tưởng bên cạnh rung lên. Quay trở về với hành lang tối thẫm, hắn đi tới đi lui như một con rồng bị nhốt trong cũi, đếm từng giây một và nghe những tiếng rì rầm vô nghĩa vọng ra từ bếp. Khi hắn đếm được 1 phút và 58 giây, hắn sắp sửa xông vào lần nữa thì cánh cửa bật ra, và ánh sáng tràn ra hành lang bên ngoài. Xông ra ngoài là Weasley với cái mặt cáu kỉnh của nó, thậm chí không liếc nhìn Draco khi lướt qua hắn và đi lên cầu thang. Tiếp theo là Potter với những bước chân chậm chạp hơn, như thể cậu đang muốn dừng lại và nói gì đó, Draco nhíu mày nhìn cậu bé sống sót đứng trước mặt hắn.

- Gì?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Nghe đây Malfoy. - Harry bật ra. - Đừng cố ngăn cô ấy-

- Tao không muốn nói với mày, Potter, biến đi-

- Nhưng tao thì có. Nghe tao nói đây, tao không thích nhưng tao biết mày đã là một phần cuộc sống của Hermione, và mày cũng phải chấp nhận tao là một phần của cô ấy. Với tao, cô ấy là gia đình, là anh em-

- Tao hoàn toàn biết về cái thứ quan hệ ấy của mày. - Draco ngắt lời. - Thì liên quan quái gì đến chuyện này?

- Liên quan là tao hiểu cô ấy, và tao biết nếu mày cố ngăn Hermione, cô ấy sẽ giận mày về chuyện đó. - Cậu nói, đủ chỉ để hắn nghe. - Mày không thể thay đổi được cô ấy. Khi cô ấy đã quyết định làm gì, cô ấy sẽ làm. Đừng cố thay đổi, bởi vì đó là điều làm nên sự thông minh của Hermione, là bản chất của cô ấy.

Draco giữ cơ mặt hắn lạnh lùng, cố gắng không thể hiện bất cứ thứ gì khác.

- Mày xong chưa?

- Rồi.

- Tốt, giờ đi đi.

------

Hermione bồn chồn, lo lắng sau khi đã ếm xong bùa Muffliato lên bếp, xoay hai cổ tay và bẻ những khớp ngón tay khi Draco lầm lì đi vào bếp với gương mặt vẫn còn cau có. Nó thậm chí có thể cảm nhận được cơn giận đang tỏa ra từ người yêu nó, khiến nó hơi run rẩy, cố gắng không cắn môi. Hắn bước một, hai, ba bước về phía Hermione, mắt không rời nó, thứ làm hắn trông thật đáng sợ. Nhưng Hermione vẫn giữ vững ánh mắt, với gương mặt bình tĩnh và quyết định sẽ giải quyết việc này như thể chỉ là một trong những thử thách mà nó và Draco đã từng vượt qua, một cách bình tĩnh và hợp lý.

- Draco-

- Em đang lên kế hoạch rời đi à? - Draco hỏi, nhấn mạnh vào từng từ một. - Sao? Có không? Thôi nào Granger, em đã nói là chúng ta sẽ nói chuyện mà!

- Nghe này, điều này không đơn giản đâu-

- Có hay không, hả Granger?

Hermione cắn môi.

- Vâng.

Bóng tối và sự tổn thương ám lên mặt Draco có lẽ sẽ khiến hắn càng trở nên tuyệt đẹp, nếu như không phải đang khiến tim Hermione như muốn vỡ vụn, và nó không biết nó muốn lao vào với hắn, hay là muốn quay đi để không phải nhìn thấy thấy. Nó đứng vững và đợi Draco phản ứng lại, lờ đi cảm giác tội lỗi đang xé nát trái tim nó. Đây chính là thứ nó luôn hy vọng sẽ có thể tránh được.

- Tại sao lại nói dối anh? - Draco hỏi.

- Em không nói dối, em chỉ chưa nói-

- Em dám lấy cái lí do vớ vẩn đấy à! Em đã nói dối anh, đơn giản như thế thôi! Em bị cái quái gì vậy?

- Draco, em chỉ là không thể-

- Vậy kế hoạch là gì? - Hắn lại ngắt lại, cáu kỉnh với cái nhíu mày của nó. - Ồ thôi nào Granger, chúng ta biết là em luôn luôn lên kế hoạch cho mọi thứu mà! Em mong anh tin là em chỉ định cứ thế mà lao ra ngoài à?

- Em không nghĩ em có thể đâu-

- NÓI ĐI!

Hermione nhăn mặt bởi âm lượng trong giọng nói của Draco, và nó thở dài, mím môi suy nghĩ. Dĩ nhiên là nó có kế hoạch, nó là Hermione Granger kia mà, nhưng nó chưa bao giờ nghĩ sẽ tiết lộ cho Draco, và ý nghĩ phải làm cái việc đó thật là khó khăn. Nó đã định từ chối, nhưng nhìn cái cách Draco đang đâm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay, hắn sẽ đứng đó đợi nó cả giờ. Và nó thì không có ngần ấy thời gian.

- Được rồi. - Hermione lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu. - Đúng, bọn em đã lên kế hoạch.

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Draco thở mạnh.

- Nói đi.

- Khi em ở phủ Malfoy, Bellatrix đã lỡ mồm tiết lộ mụ có một cái Trường Sinh Linh Giá trong hầm của mụ ở Gringotts. - Nó giải thích, tự thấy ngạc nhiên vì cái giọng bình tĩnh của nó. Giọng nó vững chãi và nghiêm nghị, như thể nó đang đứng trên bục giảng với một phong cách rất McGonagall. - Em đã tìm thấy vài sợi tóc của Bellatrix dính trên quần áo em, và em định dùng Đa Dịch để biến thành mụ, như thế em, Harry và Ron có thể đột nhập vào hầm của mụ để kiểm tra, mong là sẽ tìm được cái Trường Sinh Linh Giá mà mụ nói đến.

Hermione không nhận ra nó đã hết cả hơi khi từ cuối cùng trượt khỏi môi nó. Nó nhìn Draco thật chăm chú, khi mặt hắn từ sửng sốt chuyển sang kinh hãi, lông mày hắn nhíu chặt lại và miệng hơi há hốc ra, như thể hắn không nhận ra nổi nó nữa, hoặc là hắn không hiểu nổi những gì nó vừa nói.

- Em điên rồi à? - Draco hoài nghi. - Thứ nhất, bọn Yêu tinh sẽ phát hiện ra-

- Griphook đã đồng ý giúp bọn em rồi.

- Em tin một con yêu tinh à? Em có biết chúng nó quỷ quyệt thế nào không?

- Bọn em đã lập giao kèo với ông ta. - Hermione nói tự tin. - Bọn em được bảo đảm-

- Và em không đời nào em bắt chước được mụ Bellatrix đâu-

- Em đủ biết cách cư xử của mụ-

- Và thế nào cũng có Tử thần Thực tử ở Gringotts-

- Bọn em có thể xử lí-

- Ồ, vậy nếu đó là một kế hoạch ngu si đần độn thế, thì tại sao anh lại không thể-

- Thêm người vào kế hoạch sẽ phức tạp hơn. Hơn nữa, anh sẽ bị nhận ra-

- DỪNG LẠI ĐI! - Draco hét lên giận dữ. - Dừng lại! Đừng có hành động điên rồ như thế! Em sẽ tự giết mình mất!

Hermione chùng vai xuống.

- Draco, đó là cách duy nhất.

Cánh tay Draco bật ra như một cái roi, dộng mạnh xuống mặt bàn và khiến những mảnh kính vụn rơi đầy xuống chân hắn.

- NHẢM NHÍ! Tại sao em phải làm việc ấy? Sao không chỉ nói cho Hội và để họ lo đi? Sao cứ phải diễn trò anh hùng như thế?

- Bởi vì họ sẽ không tìm được Trường Sinh Linh Giá đâu. Chỉ có Harry có thể thôi.

- Em nói cái quái gì đấy?

- Anh có nhớ lúc em kể rằng Harry có ác mộng không? - Nó nói, nhìn xuống đống kính vụn bên dưới sàn. - Chúng hơn cả ác mộng, Harry bằng cách nào đó...có liên kết với tâm trí Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Cậu ấy thấy mọi việc, và có thể cảm nhận nữa, bao gồm cả những Trường Sinh Linh Giá.

Draco ngập ngừng, đưa những ngón tay run rẩy cào lên tóc.

- Rồi, vậy em biết nên làm gì không? Kệ Potter tự làm đi.

- Anh biết em không thể mà.

- Sao không? - Hắn bực bội. - Đây là cuộc chiến của nó, để nó tự đi mà làm-

- Đây cũng là cuộc chiến của em! - Hermione hét, chỉ một ngón tay vào chính ngực nó.- Gốc Muggle, có nhớ không?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Không phải-

- Và đó cũng là cuộc chiến của anh! Và của má anh, của ba anh! Và của Tonks, của thầy Remus, và của Blaise, của Theo, của Luna, của tất cả mọi người mà chúng ta quen! - Cơn giận của Hermione đang leo dần lên. - Và anh đừng có mà nghĩ, dù chỉ trong một giây, là em sẽ chỉ ngồi ngoài và quan sát-

- Nếu đó cũng là cuộc chiến của anh, thì anh chẳng thấy lí do nào anh lại không được mời vào cái nhiệm vụ cảm tử của em!

- Không, - Hermione rên lên mệt mỏi. - Em nói rồi, thêm người là thêm nguy hiểm, ai đó có thể dễ dàng nhận ra anh! Còn chưa kể đến quan hệ của anh với Harry và Ron, nguyên đó là đủ vấn đề rồi! Thêm anh sẽ thêm những rủi ro khác, và chúng ta không thể lo thêm nữa!

Draco dường như đã bị cơn giận làm cho lơ lửng lên cao.

- Em luôn muốn phải có sẵn câu trả lời đúng không? Nếu anh không đi, thì em cũng sẽ không đi.

- EM SẼ ĐI!

- HAI LẦN RỒI, HERMIONE! - Draco bật ra, có thứ gì đó nứt ra từ giọng hắn khiến Hermione thở hổn hển. - HAI LẦN CON MẸ NÓ RỒI!

Hermione chớp mắt, lồng ngực nó tê dại đi khi nhìn Draco nhắm nghiền mắt lại, như thể hắn đang vô cùng đau đớn.

- Hai lần gì? Em không hiểu.

- Anh đã mất em 2 lần rồi! Lần đầu khi em điểm huyệt anh ở Hogwarts, và lần thứ hai khi họ mang em trở lại đây, và anh nghĩ em đã chết rồi!

Draco vẫn lớn giọng, giọng hắn vọng lên quanh những mảng gạch lát bếp, nỗi tuyệt vọng và đau đớn bật ra từ cuống họng hắn khiến hắn muốn sụp đổ. Nhưng mắt hắn, lạy Merlin, mắt hắn đang làm Hermione đau đến tê dại. Draco có thể chỉ đang nhìn nó, nhưng nó có thể thấy đau khổ tràn ngập trong đó, những cơn đau, và làm Hermione nghẹn cứng.

- Hai lần. - Draco lặp lại lặng lẽ. - Và lần này anh từ chối. - Hắn dừng lại và nhẹ lắc đầu. - Anh không thể.

Hermione liếm bờ môi khô khốc của nó.

- Draco, như vậy rất khó cho em, anh biết mà.

- Thật đấy à? - Hắn rít lên, cơn giận quay lại gương mặt hắn thật nhanh chóng. - Thế mà em nói dối anh lại dễ bỏ mẹ ra đấy.

- Dễ à? - Hermione quát, và nó nghĩ hắn đã chùn bước. - Anh dám bảo là dễ à! Anh nghĩ em dễ dàng điểm huyệt anh và gửi anh đến đây à? Anh nghĩ em dễ dàng gửi anh đến một nơi mà em không biết liệu có còn được gặp lại anh không nữa à?

- Ừm, đó không phải là trải nghiệm vui vẻ gì với anh đâu-

- Để em nói xong! - Hermione đập mạnh lòng bàn tay lên bàn vào từ cuối cùng. -Anh cũng thấy là em đã khó khăn như thế nào! Em đã đau lòng như thế nào, và em sẽ không làm lại lần nào nữa! Anh có hiểu không? Anh có biết đứng trước một bức tượng và nói yêu nó khó khăn thế nào không, rồi gửi anh đi đến những nơi mà em không biết người ở đó nghĩ gì về anh? Sau đó em đã không thể đứng lên nổi nữa, em không thể đứng lên nổi nữa.

Draco chăm chú nhìn nó từ phía bên kia căn phòng, nhìn lồng ngực nó phập phồng, và hai tay run lên bần bật. Hắn tự hỏi xem tại sao cả hai vẫn có thể đứng xa nhau như thế.

- Em đâu có cần phải điểm huyệt anh. - Hắn nói chậm rãi. - Đó là lựa chọn của em.

- Là chính anh ép em! - Nó gào, mắt nó đã bắt đầu nhức lên khi nó cố đưa ánh nhìn xuống mu bàn tay. - Em sẽ không làm thế nữa đâu. Không đâu. Như thế...kinh khủng lắm, và em biết anh sẽ cố cản em, vậy nên em đã không nói.

- Vậy nên em định cứ vậy mà đi à? - Hắn hỏi.

- Không, dĩ nhiên không. Em định để lại cho anh một lời nhắn.

- Ồ, một lời nhắn hả? - Draco mỉa mai. - Tuyệt đấy! Em chu đáo phát tởm lên được!

- Chết tiệt, Draco, em phải làm gì nữa đây? - Nước mắt đã chảy xuống khóe miệng nó. - Em không thể đúng không? Em có thể làm gì nữa?

- Ở lại đây!

- KHÔNG! Bao giờ anh mới chịu hiểu? EM. SẼ. ĐI! Và anh sẽ không cản em được đâu! Sao anh không thể cứ chấp nhận đi?

- VÌ ANH YÊU EM! - Draco bật ra vô thức, mặt hắn rúm lại bởi con đau, và Hermione hoàn toàn rơi vào im lặng.

Draco ngả ra phía trước và nắm lấy cạnh bàn. Hermione nghĩ hắn có lẽ đang khóc, nhưng hắn chỉ đứng đó, cúi gập đầu xuống và mái tóc che đi hoàn toàn mắt hắn. Nó có thể thấy vai Draco đang run rẩy, cả cơ thể hắn cố gồng lên, và nó nhìn thấy những đường gân máu vằn lên hai cánh tay hắn, đến những khớp ngón tay đã trắng bệch. Hắn đang thở nặng nề, Hermione có thể nghe được từng tiếng Draco hít vào giữa những kẽ răng nghiến chặt, và rồi lại nuốt lấy, như thể những âm thanh nghẹn lại từ một con thú đang hấp hối, và xuyên thẳng qua tim Hermione.

Tất cả năng lượng của Draco dường như đang trôi ra khỏi hắn, và hắn khuỵu xuống sàn nhà, vụn vỡ, kiệt sức và mệt mỏi. Hermione tiến đến lại gần, lờ đi những mảnh kính đâm vào lòng bàn chân khi nó quỳ xuống trước Draco và cố đưa tay lên áp vào má hắn. Draco giật mạnh ra nhưng nó vẫn kiên quyết giữ lấy, ôm chặt mặt hắn đến mức nó tưởng như xương gò má của hắn sẽ cào rách ngón cái của nó mất. Nó xáp mặt lại gần mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, cau mày khi nhận ra những khoảng màu hồng trong đó, lông mi hắn ướt đẫm, môi siết lại, và hàm hắn cứng đanh, Hermione hắn có thể làm vỡ vụn cả răng.

- Em biết. - Nó nói dịu dàng, - Em biết anh yêu em, và em cũng yêu anh-

- Vậy thì đừng đi-

- Draco, xin anh đấy. - Hermione áp trán lên trán Draco, nhận ra trán hắn đang nhíu lại. - Giờ là đủ rồi.

Draco lắc đầu kịch liệt.

- Tại sao?

Hermione thở dài, chạm lên tóc hắn, vuốt ve những lọn tóc vàng kim ra khỏi mặt hắn.

- Anh đã từng nghĩ đến tương lai của chúng ta không? - Nó hỏi. - Em thì có, và em không muốn chúng ta phải trốn, phải chạy trốn.

- Anh thà chạy với em còn hơn là đi một mình. - Draco nói.

- Em xin lỗi. - Hermione cau mày. - Nhưng đó không phải là lựa chọn cho một mình em. Em muốn nhiều hơn thế nữa, và em tin chúng ta có thể thắng. Em tin Harry có thể làm được, và em cần giúp cậu ấy. Em cần làm. Đó...đó là em.

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Draco nghiến răng, khi giọng nói của Blaise lại vọng lên trong đầu hắn.

Cố ngăn cản em ấy, như thể là bảo em ấy đừng là...em ấy nữa.

Draco hít lấy một hơi sâu vào phổi, ngực hắn phập phồng mạnh đến mức ép vào Hermione, và nó thể nó có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn, đột nhiên vô cùng bình lặng. Draco dứt ánh mắt của hắn ra khỏi Hermione, nhìn chằm chằm vào mảnh kính đang găm trên đầu gối nó, và dịu dàng nhổ ra như thể nó chỉ là một cánh hoa mỏng manh. Và rồi một mảnh nữa trên bắp chân nó. Một mảnh nữa. Một mảnh nữa. Hermione thấy cảnh này vô cùng quen, run rẩy trên thảm trải sàn đầy mảnh kính vỡ, máu chảy và lẩm bẩm thú nhận những nỗi sợ hãi và yêu thương.

- Nếu hầm của Bellatrix giống của má anh, thì sẽ có một cái kệ cao ở cuối hầm, nơi giữ những đồ quý giá nhất. - Draco nói nhanh. - Nếu cái Trường Sinh Linh Giá có trong đó thật, thì nó sẽ ở trên cái kệ đó.

Hermione thở gấp, mắt nó mở to đầy hy vọng và ngạc nhiên.

- Anh đồng ý hả?

- Dĩ nhiên không. - Draco bướng bỉnh. - Anh ghét nó thấy mẹ đi được.

- Nhưng?

- Nhưng... - Hắn thở ra, giọng căng thẳng và miễn cưỡng. - Anh sẽ lại để em...biến mất.

Hơi ấm tràn vào cơ thể Hermione như một sự hòa trộn của lòng biết ơn, niềm tin và tình yêu, và nó ôm lấy cổ Draco, vùi cả cơ thể vào hắn, siết hắn thật mạnh và hy vọng nó sẽ thể hiện được nó đang yêu hắn như thế nào. Nó cảm nhận Draco cũng đang vòng tay quanh nó, ngón tay giữ lấy hai eo nó, thật mạnh đến phát đau. Hermione buông hắn ra, cơn nức nở quay lại với nó, nó hôn cằm hắn, rồi má hắn, và đến cặp môi mím chặt của hắn. Nó hôn cho tới khi môi hắn mềm ra và đáp lại, đổ tất cả những gì trong tim nó vào miệng hắn, và nuốt lấy mọi thứ hắn trào ra vào bên trong nó. Đó là một nụ hôn hơi vụng về và mạnh bạo, đầy tuyệt vọng và đau đớn, và kết thúc bởi một tiếng nức nở bật ra từ cổ họng Hermione.

- Khi nào?

BẠN CÓ THỂ THÍCH

- Sớm thôi. - Hermione lẩm bẩm. - Rất sớm.

Draco lơ đãng gật đầu, tự biết rằng nó sẽ không giải thích thêm, và hắn cũng đã quá mệt mỏi để tranh luận tiếp rồi. Hắn im lặng đứng dậy, nhấc nó lên trong vòng tay và cẩn thận đặt nó ra khỏi nơi sàn nhà la liệt mảnh vỡ, mà không mảy may để ý đến chính gót chân cũng đang bầm dập của hắn. Hermione giúp hắn nhổ những mảnh vỡ ra khỏi mắt cá nhân, gót chân, và lòng bàn chân của mình, và rồi chữa lành những vết thương bằng cây đũa của Bellatrix, tất cả trong im lặng, như thể chẳng còn gì để nói nữa.

- Anh thật lòng đấy. - Draco nói nhỏ khi căn phòng đã sạch sẽ máu và mảnh vỡ. - là anh yêu em.

- Em biết. - Nó đáp. - Em yêu anh, và em muốn anh biết là em...em rất tự hào về anh-

- Không cần tự hào về anh, Granger. - Hắn chặn nó lại. - Chỉ cần về nhà thôi.

- Em sẽ về. - Nó đồng ý, như thể nó có thể hứa hay dự đoán được điều đó, nhưng rồi cả hai biết là nó không thể, và như thế thôi cũng đã ổn rồi. - Draco, anh không được nói cho Tonks hay là thầy Remus-

- Anh không nói đâu. - Một lời hứa nữa, lời hứa đầu tiên hắn có thể nhớ. - Anh sẽ không nói gì cả.

Hermione cố nặn ra một nụ cười biết ơn, và lại cào tay qua tóc.

- Chúng ta nên đi ngủ đi.

Hermione cố nắm lấy tay hắn, nhưng hắn cố tránh ra, đi thẳng về phòng ngủ mà không nhìn ra sau xem nó có đi theo không. Dĩ nhiên là có, ngay cả khi cả hai đã vào phòng và bắt đầu thay đồ ngủ, hắn cũng không nhìn nó, không nói một lời nào cả.

Chỉ tới khi cả hai đã ở trên giường, Draco mới dường như nhận ra sự hiện diện của nó, vòng tay hắn quanh eo nó thật chặt tới mức hắn biết rằng nó có thể bị đau, nhưng nó không hề kháng cự lại. Không hề phản kháng. Draco hôn lên giữa lông mày Hermione khi nó hôn lên hàm hắn, khóa tay xung quanh nó như một cái lồng để cố chống lại cơn buồn ngủ.

Nhưng hắn đã thiếp đi, và sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại, cánh tay hắn đã trống rỗng và lạnh lẽo, và hắn biết nó đã đi. Một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com