TruyenHHH.com

Fepu Di Qua Ngay Ha Nang

Chi xoa đôi bàn tay lạnh ngắt đến mức cứng đờ như nước đá vào nhau, khẽ thở ra không gian một làn sương mỏng trắng xóa. Gò má em ửng hồng vì cơn gió rét ngọt vừa cắt qua khe hở giữa hai cánh cửa sổ phòng học. Em muốn mở miệng ngỏ lời nhờ bạn cùng bàn cài then cửa vào, nhưng đối phương vừa đến đã gục đầu xuống mặt bàn ngủ say nên lại đành cắn răng chịu đựng không khí lạnh cực độ của tháng giêng phương Bắc.

"Mình đừng gặp nhau nữa, có được không?"

Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn đến từ số điện thoại của Nhã Sắt; em không tin vào mắt mình, ấn vào ứng dụng tin nhắn một lần nữa, nhưng nội dung tin nhắn từng câu từng chữ chẳng thể thay đổi. Suýt nữa thì em định quăng điện thoại đi, nhưng trong thoáng chốc em bất giác cảm thấy bản thân đã quá tham lam khi nương nhờ vào thứ hạnh phúc vốn dĩ chưa từng thuộc về, nếu như Nhã Sắt không thể vượt qua được những định kiến, em cũng không oán trách nàng. Những giây phút rực rỡ như nắng mai mùa hạ một ngày nào đó rồi cũng hóa thành tro tàn, tan biến theo vào khoảng trời quên lãng.

"Cảm ơn cậu, vì những ngày tháng vừa qua."

Tin nhắn vừa gửi đi, khoang mũi Chi bỏng rát. Ánh mắt ngước nhìn lên phía trước, nơi xưa kia còn lưu giữ bóng lưng mỏng manh của người em thầm thương trộm nhớ. Trong tờ đơn xin nghỉ học của Nhã Sắt có xin phép nhà trường nghỉ vài tháng để ôn tập cho kì thi tự chủ tuyển sinh đại học, như giáo viên chủ nhiệm nói, nếu như nàng thi đỗ thì có thể ở nhà ôn tập tốt nghiệp; em đoán chừng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa. Suy nghĩ ấy làm đầu óc em choáng váng, trong đầu như thể có dị vật xâm nhập, đau như búa bổ. Linh hồn em chết lặng, nhưng bản thân vẫn phải gắng gượng mà sống, bởi vì ít nhất em còn có bà là người thân yêu duy nhất còn sót lại của em đang chờ đợi ở quê nhà. Cố dụi mắt để nước mắt không chảy ra, thế nhưng em càng dụi càng vô dụng. Mắt em đỏ loét rồi mà những giọt mưa từ sâu thẳm đáy tim quặn thắt cứ không ngừng rơi. Trong thoáng chốc, em chạy vụt ra khỏi cửa lớp.

Giữa dòng người đông nghịt, Chi cứ mải miết chạy khỏi ánh nắng mùa đông nhạt nhòa, mà không biết mình đang chạy đến đâu. Em rời khỏi cổng trường, biến mất sau những mảng tuyết trắng xóa dưới ánh sáng mặt trời. Chạy được một quãng khá xa, em kiệt sức ngồi sụp xuống khóc tức tưởi ngay bên vệ đường, mặc kệ ánh nhìn của kẻ qua đường; bàng quang hay tọc mạch, em cũng chẳng để tâm. Những nỗi buồn chất chứa theo tháng năm đợi chờ trong vô vọng như cơn sóng thần cuốn tâm trí em đi, tê tái và lạnh lẽo đến tột cùng. Em cứ khóc mãi, đến tận khi màn đêm buông xuống, phố phường lên đèn thì chậm rãi lê bước trở về trường học.

Những ngày sau đó, Chi vùi đầu vào sách vở một cách điên cuồng, đến mức vắt kiệt sức lực của chính mình. Không có Nhã Sắt, vị trí thượng cờ của ban xã hội không còn quá quan trọng nữa, nhưng em vẫn cố gắng, bởi vì em ghét cảm giác bản thân phải chấp nhận thua cuộc trước số phận đang âm ỉ lớn dần lên trong tâm hồn tàn hoang trống trải của em.

Tiết trời đã ấm dần lên, những mũi tên băng nhọn hoắt treo lơ lửng trên mái hiên lần phía dưới lan can của các tòa nhà rơi xuống một cách thầm lặng chẳng ai hay, nhường chỗ cho những cơn mưa kéo dài dai dẳng. Nửa đầu học kỳ cuối cùng của quãng đời hoa niên cài vạt áo ngắn ngủi thấm thoát trôi qua, nhà trường tổ chức hoạt động trải nghiệm cho lớp cuối cấp, muốn học sinh có tinh thần thoải mái trước kì thi đại học. Phải đến khi phân nhóm nhỏ để các giáo viên có thể quản lý, em mới phát hiện ra sự tồn tại của Dư Tri trong lớp học của mình, cậu bạn từng xuất hiện trong tin đồn cùng đàn anh Cận Tâm mà em đã nghe từ lâu. Đối phương trầm lặng hệt như cá voi xanh 52hz lạc đàn, chẳng tiếp xúc với ai, cứ một mình đứng ở góc khuất mà hầu như không ai nhìn thấy được. Được giáo viên chủ nhiệm phân làm nhóm trưởng, Chi phải chịu trách nhiệm quản lý sĩ số của nhóm ở mỗi điểm thăm quan. Mặc dù em nhiều lần nhắc nhở, nhưng Dư Trí chẳng hiểu sao lại không có thiện chí hợp tác cùng nhóm, khiến các thành viên khác tỏ thái độ khó chịu. Ban đầu em cứ ngỡ đinh ninh rằng đối phương không thoải mái vì chuyến hành trình dài vừa rồi, nhưng càng lúc em càng nhận ra được rằng Dư Tri hình như có hiềm khích riêng gì cùng em nên mới cư xử xa cách nhường ấy. Đến giờ nghỉ giải lao vào buổi trưa, em thu hết can đảm chặn đường Dư Tri, gặng hỏi đối phương.

"Dư Tri, cậu có vấn đề gì với riêng mình sao?"

Đối phương không trả lời câu trả lời câu hỏi của em, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn chăm chú của người trước mắt, lạnh lùng rời đi, để lại em đứng chết trân ngay tại chỗ. Giữa buổi thăm quan, Dư Tri đột ngột tách nhóm mà chẳng ai để tâm, biệt tích như bọt nước biển sủi mất tăm khỏi thế gian, đến khi đến địa điểm mới, điểm danh lại sĩ số mới phát hiện thiếu một thành viên. Giáo viên lẫn bên hướng dẫn viên du lịch đều cuống cuồng cả lên.

"Rõ ràng là lúc nãy tập trung ở chỗ lên xe bus vẫn còn cậu ấy mà, không biết người đi đâu rồi."

Cả lớp bất chợt xôn xao nháo nhào cả lên, đột ngột một bạn nam phá lên cười khá ố.

"Không lẽ cậu ta lại đi hẹn hò cùng bạn trai rồi?"

"Có lẽ." Thêm cả giọng ai đó thì thầm khẽ khàng. "Hình như lúc còn ở lớp cũ cậu ấy còn từng tỏ tình với đàn anh khóa trên, đúng là quá biến thái rồi."

Tai Chi như ù đi, trong đầu em chỉ còn thanh âm gió biển thét gào như áp vỏ ốc sát vào vành tai. Em thoáng tưởng tượng đến hình ảnh cậu học sinh nằm quằn quại dưới đất, hai tay ôm đầu, đau đớn chịu những cái đạp trời giáng từ những kẻ kỳ thị. Dẫu cho đối phương có căm ghét em đến đâu và vì bất cứ điều gì, em vẫn muốn cứu rỗi Dư Tri khỏi đầm lầy tuyệt vọng.

"Xin thầy em đi tìm cậu ấy cùng ạ." Trước ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ những giáo viên lẫn học sinh có mặt ở xung quanh, Chi gấp gáp bám lấy tay chủ nhiệm, ánh mắt cầu xin.

"Không cần đâu, em ở yên đó chờ thầy cô." Thầy định gạt tay em ra, nhưng em chẳng để tâm.

"Em tin mình sẽ tìm được cậu ấy." Không kịp để đối phương phản ứng thêm, Chi cắm đầu chạy một mạch về phía trước, khuất sau rặng phi lao rì rào trong gió cát bụi mù mịt. Mải miết lần tìm trong bóng tối, biển đưa bước chân em đến rìa đại dương. Dư Tri đứng lặng trên vách đá chìa ra mặt biển. Đôi mắt dõi về phương xa những cơn sóng đang dâng lên theo chu kỳ thủy triều. Phát hiện ra Chi, đối phương ngay lập tức gieo mình xuống dưới mặt nước lạnh căm.

"Cậu đứng lại cho mình." Chi không chần chừ gì mà đuổi theo bóng dáng vừa ngã xuống mặt nước, em lội xuống dòng nước biển lạnh lẽo. Đôi chân em dường như đông đá, em lặn xuống phía dưới. Dưới làn nước tối tăm, Dư Tri dường như chìm sâu vào trong bóng tối của u buồn. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, hai tay vô lực để mặc cho dòng nước cuốn trôi bản thân đuối dần. Sức nặng của áp lực nước đè nặng lên từng thớ cơ của cơ thể, phải vật vã dưới nước một lúc lâu em mới có thể chạm đến mái tóc của Dư Tri, kéo cậu vào trong bờ.

"Cậu điên à?" Sau một hồi hô hấp nhân tạo ép nước ra khỏi khoang phổi đối phương. Dư Tri bật dậy, ho sặc sụa. Nước mắt nước mũi chảy không ngừng.

"Mình điên?" Chi cười lạnh, dùng sức đấm mạnh vào vai của cậu đau đến mức đối phương phải ôm vai mà hét lớn. "Cậu mới là người mắc bệnh thần kinh mới đúng!"

Cả hai cứ giằng co trên bãi như thế cho đến lúc thấm mệt rồi ngã vật ra nền cát, Dư Tri đưa mắt nhìn lên nền trời như đại dương ngập tràn ánh sao.

"Nếu mình là con gái thì anh Cận Tâm có thích mình như cách anh ấy thích cậu không?"

Chi thở dài thiểu não. Em mỉm cười chua chát.

"Nếu như có 'nếu như' thì thế gian sẽ không còn bất cứ điều gì khiến đau khổ và nuối tiếc nữa."

Câu hồi đáp của em khiến đối phương ngẩn ngơ, như thể tất cả những nỗi niềm dề nén trong tâm hồn cậu đột ngột bụng tỏa lan ra khắp không gian mênh mông sóng vỗ bờ.

"Đúng là thế nhỉ?" Dư Tri chưng hửng, cậu lại trở về là chính mình như chưa từng có biến cố nào xảy ra. Cậu ngập ngừng đưa tay lên khao khát chạm đến khoảng trời phía trên đầu. "Mình nên quên anh ấy đi phải không?"

"Không gì có thể ngăn cản sức băng hoại của thời gian." Chi hơi chột dạ bởi thái độ quả quyết dối trá của bản thân, nhưng đối phương vẫn không hề nghi ngờ nụ cười giả trân trên gương mặt em dù chỉ một chút, quyết định lựa chọn tin vào lời hồi đáp tưởng chừng giản đơn mà lại máy móc vừa rồi của em.

"Cảm ơn cậu."

Cả hai cùng rơi vào vực thẳm im lặng không điềm nào có thể thông báo trước. Dư Tri nhìn chăm chú Chi bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao, cậu định nói gì đó muốn để cho em nghe nhưng lại không thể vì sự tự tôn của chính cậu quá lớn.

"Cậu có gì muốn nói à?" Thoáng nhìn biểu hiện trên gương mặt cậu, Chi đã phát hiện ra tâm tư khó nói đặt lên mình. Tinh tế quả nhiên là một loại năng lực khiến con người ta vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa đỏ mắt ghen tị.

"Cậu đã từng thích ai chưa?" Dư Tri đấu tranh nội tâm vật vã một lúc rồi mới dám mở lời.

"Mình có thích một người." Chi nghiêng đầu, thả tâm trí trôi xa theo làn gió. "Thậm chí mình còn ở bên người đó một khoảng thời gian."

"Mình tưởng học sinh giỏi như cậu chỉ biết học thôi, không ngờ cậu cũng yêu sớm như mình." Đối phương huých vai Chi một cái, cố xua tan đi không khí nặng nề xung quanh.

"Mình không có giống như cậu." Chi quắc mắt. "Mình đứng đầu ban xã hội đó."

Có những người tuy không che giấu sự kiêu ngạo lố lăng của bản thân lại khiến mọi người xung quanh yêu mến đến lạ thường, có lẽ vì họ nét duyên ngầm bẩm sinh. Nghĩ đoạn Dư Tri cảm giác hơi chạnh lòng dôi chút, nhưng nhanh chóng gạt đi nỗi tủi thân riêng mình.

"Nhưng người ấy không còn ở bên cậu nữa." Làn gió đêm lồng lộng ngoài khơi xa càng lúc càng mạnh hơn, áo phông bay phần phật, cứa vào da thịt. Văng vẳng bên tai em là bản hòa ca của đại dương.

"Cậu có cảm thấy thoải mái hơn không?" Chi khẽ hỏi, khi tâm hồn em được biển ủi an, bình yên trở lại.

"Dù không muốn thừa nhận nhưng mình thực sự cảm thấy được an ủi dôi phần." Dư Tri khẽ đáp. "Khi biết mình cũng có khổ tâm về tình cảm như cậu."

"Cuộc đời mình còn xúi quẩy hơn cậu nghĩ nhiều lắm. Đáng lẽ ra mình nên phải cho cậu biết sớm, biết đâu lại được mời đến tiệc ăn mừng nhỉ." Chi vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ treo trên môi, mọi người xung quanh đều biết em là một cô bé mạnh mẽ và kiên cường, nhưng ai mà chẳng có những giây phút yếu mềm, chỉ là chẳng ai để tâm đến nỗi buồn đang gặm nhấm tâm hồn em từng ngày giữa màn đêm cô quạnh cả, họ chỉ quan tâm đến những thành tích học tập, phần ánh sáng tốt đẹp mà em cố tạo ra để bảo vệ chính mình khỏi những tổn thương.

"Cậu đừng tỏ ra kiêu ngạo như thế nữa." Đôi mắt Dư Tri lấp loáng như mặt nước biển trước mắt cả hai nhưng trái lại, gương mặt Chi chẳng hề đổi sắc.

"Mình không có kiêu ngạo. Đó là sự thật mà."

Năm tháng rồi sẽ phai nhạt đi tình cảm mà đối phương dành cho người cậu ấy thương, nhưng lại không buông tha cho những hồi ức sống động giữa em và nàng; em sẽ vĩnh viễn yêu nàng, vẹn nguyên như thuở ban đầu, chỉ đơn giản là em tạm thời cất giấu những thầm thương trộm nhớ đi, nhờ làn gió giữ hộ cho đến khi tái hợp. Một ngày nào đó, em sẽ trả lại những yêu thương đó cho nàng, như thế em dần sẽ chẳng còn luyến tiếc khoảng trời bình yên từng có nàng ở bên cạnh nữa. Cánh chim phương Nam cuối cùng cũng phải trở về chốn xưa nắng trụng xuyên mây của chính mình, quên đi những ngày tuyết trắng trời đông phương Bắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com