Fepu Di Qua Ngay Ha Nang
Những cơn mưa liên miên kéo dài dai dẳng, tưởng chừng như bất tận, nước cuốn theo lá rụng trôi vào thềm nhà ngập úng; mưa to quá đỗi nên bà cũng chẳng đi chợ lẫn dọn hàng đem bán được. Như thường lệ thì bà sẽ sốt ruột xem báo giờ quay lại bán hàng được, nhưng năm nay vì kì thi quan trọng của cháu gái mà bà nghỉ làm, hầu như tất cả việc nhà đều một tay bà và Nhã Sắt giúp đỡ làm hết, em chỉ cần tập trung vào bài vở. Thi thoảng, nàng sẽ giảng bài cho em, khiến cho Chi càng thắc mắc về quá khứ ngày còn học cấp ba của nàng, nhưng lại vội vã gạt đi, bởi vì em không muốn để lại trong trí nhớ của nàng ấn tượng không tốt về bản thân là một kẻ thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Ngày thi đến, Nhã Sắt dậy sớm cùng bà nấu phở cho em ăn để đi thi. Mặc dù không cần thiết, nhưng nàng vẫn đưa em đến tận trường thi, ngồi dưới bóng mát tán ô của tình nguyện, cùng em trải qua ánh nắng gay gắt chiếu vào phòng thi cùng thanh âm rền rĩ tiếng ve ngân. Ánh mắt nàng cứ nhìn đau đáu về phía phòng thi của em, chăm chú tưởng chừng như chẳng hề chớp mắt dù chỉ một giây phút thảng hoặc thoáng qua. Nàng bồi hồi hoài niệm lại khoảnh khắc nàng bước vào phòng thi, suy nghĩ căng thẳng vô hình đáp lên vai của những sĩ tử, quạt trần chỉnh đến mức công suất cao nhất cũng không thể xua tan mồ hôi lạnh lấm tấm hai bên thái dương của mọi người, trong phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng giấy khua sột soạt trên tay. Nàng đoán chừng em đang chậm rãi cảm nhận những điều trân quý chỉ duy nhất một lần trong cuộc đời ấy, thầm cầu nguyện đổi hết những may mắn ít ỏi mà nàng đang giữ cho em, hy vọng em đừng xảy ra bất trắc gì trong phòng thi, hy vọng những cố gắng của em suốt những tháng năm vừa qua được đền đáp xứng đáng, hy vọng dưới ngòi bút của em sẽ làm nên một bài thi cuối cùng thật sự khắc cốt ghi tâm.Loa phát thanh giữa hội trường bật lên, xen giữa thanh âm rè rè như nhiễu sóng là giọng của trưởng điểm thi đọc hiệu lệnh kết thúc thời gian của môn thi đầu tiên."Đã hết giờ làm bài, yêu cầu tất cả các thí sinh dừng bút chuẩn bị nộp bài."Chi thở hắt ra một hơi nhẹ bẫng như muốn trút bỏ sạch những căng thẳng trong bài thi, bình thản bước ra khỏi cổng sắt màu xanh của trường thi bằng nụ cười tươi xán lạn.Nhã Sắt cầm bình nước mát lạnh áp vào má em."Kết quả sao rồi? Em làm được bài không?"Em không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ gật đầu. Tối hôm ấy, bà nấu canh giá đỗ với đậu phụ trắng cho em ăn tẩm bổ, gửi gắm vào trong hương vị món ăn dân dã ước nguyện "đỗ" của em một màu xanh bát ngát. Dùng bữa xong, hôm nay Nhã Sắt lại tình nguyện rửa bát thay Chi để em có thêm thời gian ôn tập. Nàng ngồi ở ngoài sân bên cạnh bể nước, thì thoảng lại nghểnh cổ lên nhìn dáng hình em đang chăm chú lật từng sách dưới ánh đèn vàng mơ màng qua khung cửa sổ mở hờ. Nước mắt nàng khẽ rơi, lặng lẽ đến mức chính nàng chẳng hay biết. Nàng thực sự muốn tự tay cắt đứt những ràng buộc quẩn quanh những tương tư tiếc nuối đang dần chậm rãi khép lại giữa em và nàng. Những ngày hạ nắng ấm bước qua thật nhanh, để lại trong tâm trí nàng những tiếc nuối quá đỗi ám ảnh.Nàng tắt nước, xếp bát đũa vào trong bếp rồi rón rén bước vào nhà, Chi vẫn đang miệt mài viết gì đó, đôi mắt em đó em như đang khóc vô tình khiến nàng bất giác cảm thấy tò mò, cẩn thận bước từng bước lại gần bên cạnh em. Chẳng hiểu sao, em lại đột ngột quay ra đằng sau, khiến nàng giật mình, vấp phải một bọc đồ nằm chỏng chơ từ đầu dưới sàn nhà. Những thế hệ người cũ thường có thói quen cất giữ những thứ quý giá trong những bọc tròn nhiều lớp, buộc chặt kín mít, có lẽ em bị ảnh hưởng thói quen này từ bà, hồi còn du học ở Trung Quốc, em vẫn thường cho những thứ quan trọng vào trong những chiếc bọc như vậy. Chi nhấc bọc đồ nằm lăn lóc trên mặt đất lên, ngắm nghía một lúc rồi gỡ nút thắt ra. Bên trong là một cuốn sổ tay nhỏ đã cũ, bìa da nhuốm màu thời gian, Nhã Sắt giúp em phủi bụi bặm bám trên bìa vở, dòng chữ nắn nót hiện ra, "Đi qua ngày hạ nắng".Chi cau mày, mở trang đầu tiên, nàng tò mò ghé sát gương mặt của mình lại gần, áp vào má em, cậu đầu tiên em viết là: "Cuốn nhật ký này tên là Lưu Nhã Sắt.", nhưng em dường như không thể nhận ra mặt chữ Hán, chỉ tay tròn mắt hỏi nàng."Chị có biết từ này nghĩa là gì không? Chẳng hiểu sao hồi ấy em lại đặt tên cho nhật ký bằng tiếng Trung nữa." Chi gãi đầu ngượng ngùng, tìm cách giải thích cho đối phương hiểu. Hai bên tai nàng ù đi, không thể nghe được gì, cầm cuốn sổ trên tay em lật thêm vài trang nữa."Cái này…" Nàng nghẹn ngào, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe. "Là nhật ký của em à?"“Em cũng không biết nữa." Chi nở nụ cười buồn man mác, ánh mắt em nhìn nàng xa xăm như cách cả khoảng ngân hà. "Bất cứ lúc nào đọc những dòng này, em đều có cảm giác mơ hồ xa lạ như một câu chuyện tưởng tượng của chính mình ấy.” Chi vẫn giữ nguyên nét cười mềm mại trên môi, em nào đâu hay biết trong tâm trí nàng đang nổi cơn giông bão. Nàng cứ chăm chú nhìn vào những dòng chữ trải dài trên trang giấy mộc thô đang rơi vào cõi lòng lạnh buốt."Chị có muốn giữ không?" Chi ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt nàng đã đọng nước từ khi nào, khiến em thảng thốt trong thoáng chốc. Nhã Sắt xua tay từ chối. “Dù sao đó cũng là nhật ký của em, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác giữ được.”“Em tin tưởng chị mà.” Em vẫn nhất quyết tìm đủ cách ấn cuốn nhật ký vào tay nàng. Nhã Sắt do dự nhìn cuốn sổ trong tay một lúc lâu rồi cũng tạm thời cầm cuốn sổ, định đến lúc nào đó sẽ trả lại em.Ngày thi cuối cùng đã đến, sáng hôm ấy, nàng dậy rất sớm, âm thầm sắp xếp đồ đạc hành lí, chuẩn bị rời đi. Nàng ra ngoài sân, bà đang lúi húi thổi bếp hầm xương nấu cháo đậu đỏ, thái dương lấm tấm mồ hôi. Nàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay về phía ngọn lửa bập bùng cố níu giữ một chút hơi ấm ở chốn bình yên này trong những giây phút cuối cùng."Cháu không định nói cho con bé biết rằng cháu sắp sửa về nước à?"Bà ngừng tay cời củi, quay sang nhìn nàng đau đáu. Nhã Sắt sững sờ, lo sợ rằng bí mật bản thân chôn giấu bao lâu nay đã bị bà phát hiện, nhưng không, bà chỉ mỉm cười hiền từ rồi nắm lấy hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng."Chúc cháu hạnh phúc."Nàng gắng gượng nở nụ cười; người nàng kết hôn, nàng chẳng có tình cảm cùng đối phương, còn người nàng thích thì mãi mãi nàng cũng không thể ở bên cạnh em nữa rồi."Cháu cảm ơn."Lúc chuẩn bị vào trường thi, Chi dường như cũng cảm nhận được rằng sau khi em bước qua cánh cổng sắt kia, nàng sẽ như cánh chim di trú bay về phương Bắc xa xôi, lạnh lẽo."Chị đón em nhé."Gương mặt nàng cứng đờ, nụ cười méo xệch gượng gạo treo trên môi. Chi sốt ruột van lơn."Chị hứa với em đi."Nàng đứng giữa dòng người ồn ã, nhưng tai nàng lại ù đi, những thanh âm rộn ràng xung quanh trong phút chốc trở nên vô hình. Nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng dịu đi cổ họng khô khốc, nàng không muốn lừa gạt em, cuối cùng vẫn gật đầu để em yên tâm vào phòng thi. Cứ vài bước đi em lại ngoái lại nhìn nàng một lần bằng ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa. Đôi môi Nhã Sắt mím chặt một nhịp, rồi nhỏ giọng thì thầm."Chị sẽ mãi yêu em."Lần này là 'yêu' không phải chỉ đơn giản là thích, như ngày tháng trước kia nữa, một thứ tình cảm sâu đậm khắc ghi đến cuối cuộc đời, không thể nào thay đổi. Nhã Sắt lưu luyến nhìn dáng hình quen thuộc của em lần cuối cùng trước khi lên xe taxi. Vội vã chạy đến sân bay, nàng cảm thấy sức lực dần cạn kiệt đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.Nàng mở balo tìm hộ chiếu, bỗng dưng cuốn nhật ký quên trả rơi ra từ hành lý của nàng, tim nàng hụt hẫng một nhịp, một góc cạnh của tờ giấy mong manh trượt ra khỏi những trang sổ. "Cuốn nhật ký này tên là Lưu Nhã Sắt, để chính mình nhắc cho cậu nhớ, cậu ấy là người đã gom những tia nắng hạ của phần đời trước gửi trao cậu vào năm mười sáu tuổi, rồi vô tình lãng quên ở lại tuổi mười bảy cùng những đau buồn dang dở nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ.Mình biết, cậu sẽ mãi yêu người ấy như thuở ban đầu gặp gỡ, cậu ấy sẽ trở lại trong ký ức của cậu, khiến trái tim cậu rung động như sống lại tháng năm xa xưa mà cậu giấu trong tầng tầng lớp lớp những mảnh vỡ kỉ niệm như những dưới ánh kính vạn hoa đa sắc màu. Cho dù không ở bên cậu ấy cũng không sao, tuy có những phút giây mình sẽ cảm thấy tủi thân khi không được kể cho cậu ấy nghe những hương sắc mà tháng ngày chậm rãi trôi qua trước mắt mình, mình vẫn sẽ gửi những câu yêu thương thầm lặng đến bên cậu ấy, qua làn gió nhẹ thổi về phương trời xa xăm dưới vòm trời cậu ấy đang sống từng ngày.Đến khi mình già trở thành một bà lão tóc bạc phơ họm hẹm, mình sẽ tìm về đại dương xanh, nhét những trang giấy này vào trong lọ thủy tinh, để dù có ở nơi đâu hay có ngàn năm sau đi nữa, mình cũng có thể nhắc cho cậu ấy nhớ hẹn ước ngày nắng hạ còn đương dang dở của chúng mình.“Mình hi vọng khi bước qua những ngày hạ nắng, cậu sẽ trở về giữa tiết giao mùa hanh hao se lạnh của thoáng mơ phai Hà Nội.”Mình chưa từng quên cậu, Lưu Nhã Sắt."Cảm xúc đè nén trong trái tim Nhã Sắt bắt đầu cựa quậy rồi bung tỏa thành tiếng nức nở vỡ òa. Nàng gục ngã trước quầy lễ tân, mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh mà khóc nức nở. Cuối cùng, nàng cũng dũng cảm mà gửi lại cho em một tin nhắn."Mình sẽ trở lại tìm cậu vào mùa thu có gió heo may, có nắng vàng và hương cốm đồng nội…Rồi mình sẽ thích cậu như thuở ban đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com