TruyenHHH.com

Fayeyoko Fanfic Cuong Cau

Suốt hai tháng trời, Faye tự giam mình trong bốn bức tường của căn phòng tối tăm, ngột ngạt. Bên ngoài, cô vẫn khoác lên mình chiếc áo cứng cáp của giám đốc điều hành Tập đoàn AYA.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, tất cả lớp vỏ đó đều rơi rụng. Cô không còn là Faye mạnh mẽ, quyết đoán. Thay vào đó là một con người tan vỡ, gục ngã dưới sức nặng của tội lỗi và mất mát.

Ông Arthit đã nhận ra sự căng thẳng giữa hai đứa cháu của mình. Ông muốn can thiệp nhưng sau nhiều lần mệt mỏi với những rắc rối của Faye, ông đành để cô tự giải quyết chuyện tình cảm của mình. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, ông không ngừng lo lắng cho sự sụp đổ của đứa cháu gái mà ông từng rất tự hào.

Phòng của Faye giờ đây không còn cái hàng rào gối cô từng khó chịu. Mọi thứ trở nên lạnh lẽo, tăm tối như chính tâm trạng cô. Yoko đã dọn sang phòng riêng, dù ở cùng tầng, họ lại chưa bao giờ đối mặt. Phòng Faye ngập ngụa trong mùi rượu và khói thuốc, những chai rượu vứt ngổn ngang khắp nơi.

Cô không còn đi chơi đêm, không tụ tập bạn bè, không đắm mình trong những thú vui phù phiếm nữa. Thay vào đó, cô tự nhấn chìm mình vào những ly rượu đầy, tự hủy hoại bản thân trong sự cô độc và tuyệt vọng.

*Phòng của Faye

Phòng Faye chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ ảo chỉ đủ để thấy những chai rượu vứt ngổn ngang khắp nơi. Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với khói thuốc, tạo nên không gian ngột ngạt. Cô ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một chai rượu, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía xa xăm, dường như không còn quan tâm đến thế giới xung quanh.

"Yo~... Yo à... Bé Yo..." Faye lầm bầm, giọng nói lẫn trong tiếng thở hổn hển.

"Em biết tôi yêu em mà... đúng không? Tôi không... không thể..."

"Đừng im lặng nữa... em gặp tôi đi mà... Yo à .." Faye lẩm bẩm, từng câu chữ trôi tuột ra khỏi miệng, không còn rõ ràng.

"Yo... tôi cần em... chỉ cần em thôi...." Cô ngả người về phía sau, tựa lưng vào tường, đôi mắt đờ đẫn, nước mắt chực trào.

Đêm nào cũng vậy, Faye lại chìm đắm trong những cơn say sưa. Cô say, không phải chỉ vì rượu, mà bởi nỗi đau trong lòng. Từng tiếng nấc nghẹn ngào và từng câu xin lỗi tựa như một lời cầu nguyện cho tình yêu đã mất.


*Phòng của Yoko

Một đêm, sau khi uống say bí tỉ, Faye bỗng dưng đứng dậy, đi ra khỏi phòng mình. Cô loạng choạng đi đến phòng Yoko, gõ cửa mà không một chút lý trí.

"Yoko! Mở cửa cho tôi...." Giọng cô khàn đặc, rối bời.

Phía bên kia, Yoko chỉ im lặng ngồi tựa vào cửa, lòng ngực cô nặng trĩu. Tiếng gõ cửa cứ liên tiếp vang lên, như tiếng đập của một trái tim đang tuyệt vọng. Cơn say khiến Faye không kiểm soát được hành động của mình.

"Em... hãy mở cửa cho tôi..." Faye khẩn cầu, giọng nói run rẩy, kèm theo hơi rượu nồng nặc.

"Tôi xin em... tôi yêu em... đừng bắt chúng ta phải quay về vạch xuất phát..."

Yoko bên trong, tuy nghe thấy nhưng không mở cửa. Cô chỉ ngồi tựa vào cửa, ôm chặt lấy ngực trái mình, cảm nhận sự đau đớn lẫn lộn giữa yêu thương và thất vọng.

"Em... em có cần tôi... không? Sao em lại im lặng? Sao em không gặp tôi chứ? Tôi sẽ thay đổi... tôi hứa sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai nữa..." Faye tiếp tục lẩm bẩm, giọng điệu ngày càng yếu ớt.

"Chỉ cần em cho tôi một cơ hội..."

Cô tựa vào cửa, nước mắt rơi lã chã, không biết mình đang cầu xin điều gì. Mọi cảm xúc, mọi lời hứa giờ đây trở thành những tiếng thở dài, chìm dần trong bóng tối.

Người hầu và vệ sĩ được lệnh từ ông nội, nhìn Faye với ánh mắt xót xa. Họ nhẹ nhàng đến gần, giữ cô lại khi Faye loạng choạng, không còn sức lực.

"Đại tiểu thư, tôi sẽ giúp cô quay lại phòng." Một người trong số họ nói nhẹ nhàng, cố gắng không làm cô hoảng sợ.

"Không... tôi không muốn..." Faye lắc đầu, cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô đã cạn kiệt.

"Vợ tôi ở trong đó... bỏ tôi ra... "

Cô tiếp tục cố gắng vùng vẫy, sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại những tiếng thở dốc đầy nỗi tuyệt vọng.

"Vợ tôi chưa mở cửa... Tôi không đi..." Những từ ngữ bật ra như những tiếng thét đau đớn, vang vọng trong hành lang lạnh lẽo.

"Yoko đang giận tôi... Thả tôi ra..." Faye gần như cầu xin, nước mắt đã chảy dài trên má.

"Các người có biết Yoko quan trọng với tôi không...?" Mỗi câu nói đều nặng trĩu, như thể cô đang kéo lê một khối đá lớn.

"Tôi sẽ giết chết các người... bỏ tôi ra,... vợ tôi còn ở trong đó!"

Bên trong, Yoko đứng tựa vào cửa, đôi tay ôm chặt khóa cửa, lòng đau như cắt khi nghe thấy tiếng Faye. Những tiếng kêu thảm thiết của cô khiến lòng Yoko quặn thắt.

"Faye..." Cô gục xuống, nước mắt rơi lã chã, không thể kìm nén được nỗi đau.

Yoko vẫn không mở cửa. Cô hiểu rằng nếu mở ra, có thể sẽ có những cuộc cãi vã, những lời lẽ không thể cứu vãn. Cô không muốn nhìn thấy Faye trong tình trạng này, nhưng đồng thời, cô cũng không thể tha thứ ngay lập tức.

"Tôi yêu em... Yo~..." Faye tiếp tục kêu lên, giọng nói bộc lộ rõ ràng sự đau khổ.

"Em biết mà... Đừng bỏ rơi tôi..."

"Faye..." Yoko nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng, nhưng không thể mở cửa. Tình yêu giữa họ giờ đây bị bao phủ bởi nỗi đau.

Mỗi tiếng gọi của Faye như một mũi dao đâm vào trái tim Yoko. Cô biết rằng tình yêu không thể đơn giản chỉ dựa vào những lời nói. Nhưng từng lời nói của Faye lại khiến cô cảm thấy tê tái, không muốn tin rằng người mà cô yêu thương đã làm tổn thương đến người khác.

"Thả tôi ra..." Faye lặp lại, yếu ớt, tay cố gắng đẩy những người đang giữ mình lại, nhưng không thể. Cô chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, rơi vào vực thẳm của cô đơn và tuyệt vọng.

Khi họ kéo cô về phòng, Faye cảm thấy mình như một con rối không có quyền kiểm soát, trong lòng chỉ biết cầu xin cho một tình yêu đã xa, một tình yêu mà cô không thể có được nữa.

—-—-—-

Ngày qua ngày, rượu bào mòn cả thân thể lẫn tinh thần của Faye. Gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu thẳm không còn ánh sáng, xương quai hàm gầy guộc lộ rõ. Hình ảnh của một Faye hào hoa, tự tin biến mất để lại chỉ là một bóng ma vất vưởng, vật vờ giữa cõi đời.

Những ngày Faye thấy Yoko gượng cười vui vẻ nói chuyện với người khác, dù chỉ là vài câu, cũng đủ làm trái tim cô thắt lại. Nỗi đau giày xéo, khiến cô càng lún sâu vào men rượu, uống không ngừng nghĩ, đến nỗi ngay cả trong văn phòng làm việc, Faye cũng không kiềm chế được bản thân.

Cô say đến mức ông Chak, cha của cô phải đến tận nơi đón cô về. Trên đường về, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Faye chỉ lẩm bẩm một câu duy nhất, lặp đi lặp lại như thể đó là tất cả những gì còn lại trong cô

"Thử nghiệm... chỉ là thử nghiệm thôi..."

Ông Chak không hiểu, chỉ cảm thấy trái tim mình tan vỡ khi nhìn thấy đứa con gái mà ông yêu thương trở nên tàn tạ đến mức này. Dù không hiểu rõ chuyện giữa Faye và Yoko.

Chak nhiều lần tìm đến Yoko để nói chuyện, hy vọng cứu vãn cuộc hôn nhân.

"Chúng con sẽ không ly hôn. Nhưng hãy để chúng con tự giải quyết chuyện tình cảm của mình." Yoko khẳng định.

Trước lời nói đó, ông Chak đành bất lực, chỉ có thể ở bên con gái mình, chăm sóc cô như một cách bù đắp cho những thiếu sót trong quá khứ.

Từ ngày Fa Ying mất, ông đã quá bận rộn, ít có thời gian ở bên con. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Faye như vậy, ông mới cảm nhận được rõ rệt mình là một người cha và lần đầu tiên trong nhiều năm, ông cố gắng ở lại bên Faye, tận tâm chăm sóc con gái mình. Dù lòng ông đau nhói khi thấy con mình ngày càng suy sụp.

*Tháng thứ ba trôi qua

Chuyện gì đến cũng phải đến, cơ thể bị nhấn chìm trong men đã đến lúc phản kháng, Faye được phát hiện trong tình trạng nguy kịch vì ngộ độc rượu. Cô nằm bất động giữa văn phòng, cơ thể lạnh toát như không còn sự sống.

Không ai biết Faye đã nằm đó bao lâu, chỉ khi ông Chak tìm thấy, ông thấy con mình đã tái nhợt, mạch yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió. Gương mặt ông dường như mất đi sắc thái, hoảng hốt gọi cấp cứu, cố gắng lay gọi Faye trong vô vọng.

Khi Yoko bắt gặp hình ảnh Chak bế Faye rời khỏi tòa nhà, tim cô thắt lại. Mọi thứ xung quanh như ngừng trôi. Ánh mắt lạnh nhạt thường ngày tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi đang dần dâng lên. Cô lao theo, cố giữ khoảng cách nhưng không thể dừng lại, vừa muốn chạy đến vừa muốn rời xa.

Tại bệnh viện, Faye được đưa vào phòng cấp cứu, rồi chuyển thẳng lên khu ICU. Tình trạng của cô nghiêm trọng hơn dự kiến, các bác sĩ khẩn trương quyết định sử dụng phương pháp lọc gan nhân tạo MARS để cứu lấy gan của cô. Cỗ máy kề bên giường, lặng lẽ thực hiện chức năng của nó, giữa không gian lạnh lẽo, sự sống của Faye chỉ còn treo lơ lửng trên một sợi chỉ mong manh.

Yoko đứng bên ngoài, mắt dán chặt vào lớp kính trong suốt ngăn cách cô và Faye. Một khoảng cách tưởng như gần gũi mà lại xa vời vợi.

Hình ảnh của ngày hôm ấy, khi Yoko quyết định dứt bỏ tình cảm với Faye ùa về. Họ cách nhau chỉ một cánh cửa gỗ, giờ đây lại bị chia cắt bởi một lớp kính lạnh lẽo. Lần này, cái kết có thể sẽ khác, nếu chỉ chậm thêm một chút nữa thôi... họ sẽ không bao giờ gặp lại.

Yoko cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô tự nhủ rằng mình không thể để bản thân dao động, rằng thỏa thuận giữa hai người vẫn còn đó, rằng cô đã chọn không can thiệp vào cuộc sống của Faye.

Dù cố gắng cứng rắn đến mấy, nỗi đau trong lồng ngực vẫn ngày càng thắt chặt. Lý trí bảo cô phải dừng lại, nhưng trái tim cô lại không ngừng loạn nhịp trước hình ảnh Faye nằm bất động, chỉ cách cô vài bước chân, tưởng chừng như ở hai phương trời cách biệt.

*Phòng ICU

Khi cửa phòng mở ra, Yoko bước vào, từng bước chân nặng nề, như thể mỗi bước đi đều kéo theo nỗi sợ hãi trong lòng. Cô cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao quanh, sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Ánh đèn trắng chói chang chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của Faye, khiến cô cảm thấy như đang đứng trước một bức tranh bi thương.

"Faye..." Yoko gọi, giọng nói khẽ run rẩy. Cô tiến lại gần, nắm lấy tay Faye, bàn tay lạnh như băng.

Yoko không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó, hình ảnh người phụ nữ mà nàng yêu thương giờ đây chỉ còn là một cơ thể mong manh, lặng yên như một bức tượng, chìm đắm trong sự im lặng đáng sợ. Đôi mắt Yoko mờ đi vì nước mắt, nàng không thể khóc thành tiếng, chỉ biết đứng đó nhìn Faye nằm đó như cách mà nàng đã đánh mất cả thế giới của mình.

Bàn tay run rẩy của Yoko từ từ chạm vào tay Faye. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ những ngón tay của người nàng yêu như đang chạm vào băng. Sự trống rỗng này càng làm nỗi đau trong lòng nàng trở nên sâu sắc hơn. Cô siết chặt tay Faye, mạnh mẽ hơn như để níu giữ lại chút hơi ấm, chút sự sống cuối cùng.

Trái tim Yoko đau đớn, tràn ngập sự bất lực. Nàng ngồi bên cạnh giường, đôi mắt không rời khỏi gương mặt Faye, nơi nụ cười dịu dàng mà nàng đã từng yêu thương giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.

Mỗi lần Faye thở, máy móc kêu lên nhịp điệu đều đều như nhắc nhở nàng rằng thời gian đang trôi, tất cả những gì Yoko có thể làm là chờ đợi.

Trong khoảnh khắc ấy, Yoko đưa tay vào túi áo, lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, biểu tượng của tình yêu mà họ đã trao cho nhau. Chiếc nhẫn nhỏ bé lấp lánh dưới ánh đèn bệnh viện như một biểu tượng cho tình yêu mà họ đã hứa hẹn với nhau. Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm giác như thời gian ngừng lại khi Yoko nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.

Yoko khẽ nhắm mắt, hít sâu, rồi chậm rãi đặt chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của Faye. Hành động nhỏ nhoi này như một lời cam kết im lặng, một lời nhắc nhở rằng nàng vẫn ở đây, vẫn giữ lời hứa mà họ đã từng trao cho nhau. Dù cho thời gian có trôi, dù cho Faye có đang chiến đấu giữa sự sống và cái chết, Yoko vẫn ở đây, cạnh bên, đợi chờ.

Ngón tay của Yoko, nơi chiếc nhẫn đính hôn của chính nàng đang nằm, chạm khẽ vào tay Faye, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau như thể nối lại sợi dây mỏng manh cuối cùng giữa họ. Yoko cúi đầu, đôi vai nàng run lên, không có tiếng nấc, chỉ còn những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống thấm vào lớp ga trắng lạnh lẽo.

Nàng không thể làm gì để cứu Faye, cũng không thể thay đổi điều gì đã xảy ra. Tất cả những gì nàng có thể làm là ngồi đó, nắm lấy bàn tay của Faye, chờ đợi một phép màu mà nàng biết có thể không bao giờ đến.

*Dinh thự Ayarep

*Phòng làm việc Arthit

Trong căn phòng im ắng, Arthit ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt trầm tư nhìn qua khung cửa sổ. Chak đứng cạnh, gương mặt nặng nề sau những sự kiện vừa qua. Không khí giữa hai người đàn ông lớn tuổi trở nên căng thẳng, không chỉ vì Faye đang nằm viện, mà còn vì chuyện tình cảm của Faye.

"Ba thấy như này đã đủ rồi. Ba không muốn chờ đợi thêm nữa." Arthit cất giọng nghiêm nghị, đôi mắt sáng lên vẻ kiên định.

Chak hơi giật mình trước lời nói của ba mình. Ông biết Arthit rất ít khi bày tỏ cảm xúc như vậy, nhất là trong những chuyện liên quan đến gia đình.

"Vậy ba tính sao?" Chak hỏi, giọng thấp, lo lắng không giấu được.

Arthit thở dài, khoanh tay lại, ngả người ra ghế.

"Yoko là đứa hiểu chuyện. Nó sẽ không bao giờ ly hôn Faye, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Chỉ là ba không rõ giữa chúng nó đã xảy ra điều gì nghiêm trọng như vậy."

Arthit dừng lại một lúc, trầm ngâm trước khi tiếp tục.

"Ba trộm nghĩ... cái chết của cô gái kia có ảnh hưởng đến hai đứa."

"Theo con quan sát, mỗi lần Faye say, nó lại lảm nhảm... Những lời cứ lặp đi lặp lại, như thể ám ảnh. Đại loại là 'vô trách nhiệm' rồi 'thử nghiệm'. Con không hiểu lắm, rõ ràng chuyện này không đơn giản." Chak gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện Arthit, gương mặt đăm chiêu.

"Ba nghĩ... không, ba cảm giác hai đứa có tình cảm với nhau rồi. Không thể chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích đôi bên nữa." Arthit cau mày, ánh mắt sắc bén.

"Ba nghĩ gì bây giờ? Để mặc bọn trẻ tự giải quyết à?" Chak thở dài, nhìn sâu vào mắt ba mình.

Arthit đứng dậy, gọi Chak lại gần.

"Con lại đây với ba." Giọng ông thấp xuống, đôi mắt trở nên bí ẩn.

Hai người đàn ông cúi sát nhau, thì thầm bàn bạc điều gì đó. Những lời to nhỏ cứ thế thoát ra, nhưng không một ai khác nghe được. Căn phòng chìm trong bóng tối mờ nhạt của buổi chiều tà, tạo nên một khung cảnh nặng nề, báo hiệu rằng một kế hoạch nào đó đã được vạch ra. Điều gì sẽ xảy đến cho Faye và Yoko? Liệu những quyết định của hai người đàn ông này có thể cứu vãn tình hình, hay sẽ đẩy mọi thứ vào ngõ cụt?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com