Fayeyoko Fanfic Cuong Cau
*Dinh thự nhà AyarepLại là một đêm nữa Faye không về nhà, chuyện bình thường như cơm bữa. Yoko vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày, không để tâm quá nhiều đến sự vắng mặt của Faye. Đêm đó, cô đi ngủ mà không dựng hàng rào gối bông như thường lệ.Khi Yoko đã ngủ say, Faye bất ngờ trở về sớm hơn mọi khi. Cô say sỉn, quần áo bê bết nhem nhuốc, mùi rượu nồng nặc. Faye nhìn thấy Yoko đang ngủ, cô im lặng đi vào nhà tắm, cố gắng không gây tiếng động để không đánh thức Yoko.Lát sau, Faye quay trở ra đã tắm rửa sạch và thay đồ. Cô nhẹ nhàng nằm lên giường, cố gắng không làm phiền Yoko. Dù say sỉn và mệt mỏi, Faye vẫn cảm nhận được sự ấm áp và yên bình từ Yoko toát ra bên cạnh. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại chút bình yên trong giấc ngủ, bên cạnh người vợ thỏa thuận của mình. Sáng hôm sau, Yoko mơ màng tỉnh dậy thấy Faye đang nằm sát bên cạnh mình. Cô hoảng hồn trố mắt ra nhìn, tỉnh cả ngủ. Yoko cố gắng ngồi dậy mà không đụng chạm Faye. Yoko bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, ánh mắt cô chú ý đến bộ quần áo đêm qua của Faye móc trong nhà tắm.Bộ quần áo lấm tấm những giọt máu, dính vài vết bẩn kỳ lạ. Yoko có chút tò mò nhưng chỉ lẳng lặng đi tẩy áo cho Faye. Bên ngoài, Faye thức dậy với đầu óc vẫn còn nặng trĩu vì men rượu đêm qua. Cô nhìn quanh, bắt gặp hình ảnh Yoko đang đứng trước bàn rửa mặt, nhẹ nhàng tẩy vết bẩn trên chiếc áo của mình. Cảm giác áy náy xen lẫn sự bối rối dâng lên trong Faye. Không nói một lời, cô bước lại gần, từ từ vòng tay ôm lấy Yoko từ phía sau, động tác có phần bất ngờ khiến Yoko khựng lại. Yoko nghiêng đầu nhìn Faye, đôi mắt đầy thắc mắc. "Hôm nay bị ai nhập à?" Yoko trêu, cười nhẹ. Faye không đáp, chỉ lắc đầu, im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Cảm nhận sự không bình thường, Yoko nghiêng người, quay sang hỏi. "Mấy người làm gì đêm qua mà áo dính máu vậy?"Faye vẫn không nói giữ nguyên sự im lặng, đôi mắt mệt mỏi lảng tránh. Yoko nhún vai, không thèm hỏi thêm. Cô bước qua Faye, đi thay đồ chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Bầu không khí giữa hai người có gì đó căng thẳng và lạ lùng.Khi Yoko đã ra ngoài, Faye đứng trước bồn tiếp tục giặt áo của mình. Mùi xà phòng thoang thoảng không thể lấn át đi những ký ức về đêm qua. Cô nhớ lại cảnh mình đang vui vẻ làm tình với vài cô gái trong bar. Khi cuộc mây mưa lên cao trào, hình ảnh Yoko lại hiện lên trong đầu. Suốt mấy tuần qua Yoko đã mấy lần ngó lơ mình trong công ty, không hề để ý đến Faye khi thấy cô đi với mấy cô thư ký mới. Càng nhớ lại những bữa trưa Yoko ăn cùng giám đốc marketing, nụ cười thoải mái của Yoko khi làm việc với nhân sự khác, Faye càng cảm thấy lòng mình rối loạn, cảm giác như mình đang bị bỏ rơi.Khi cảm giác khó chịu đó bùng phát trong lúc đang quan hệ ở phòng riêng tại quán bar, Faye không thể kiểm soát được nữa. Cô làm tình một cách thô bạo lên các cô gái, sử dụng thắt lưng để đánh mạnh vào họ. Bắt ép các cô gái phục tùng các tư thế kỳ quái để thỏa mãn mình, tay Faye liên tục hành hạ các cô gái đến rướm máu, có người vừa quan hệ vừa bị đánh rách cả thịt bắn máu lên áo Faye. Vẫn như thói quen, Faye không bao giờ cởi hết đồ khi mây mưa. Cô thỏa mãn ham muốn của mình bằng nhiều cách khác nhau. Người hứng chịu là các cô gái bên dưới Faye. Hiện trường phòng bar không khác gì một hiện trường thảm án, máu, vết bầm, vết đỏ khắc lên người các cô gái. Tiếng rên rỉ pha lẫn với tiếng than khóc vang khắp gian phòng.Cảm giác khó tả không ngừng dày vò Faye, cô đập phá mọi thứ, khiến ly và chai rượu vỡ nát, mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào da thịt của các cô gái xung quanh, làm máu văng lên quần áo Faye, các cô gái chỉ có thể im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Faye. Để trốn thoát khỏi sự khó chịu không thể giải thích nỗi, Faye uống nhiều hơn, hy vọng rằng rượu có thể xóa nhòa cảm giác mơ hồ đó.Yoko từ phòng ngủ bước vào lại, thấy Faye vẫn loay hoay với việc giặt áo, cô thở dài giành lấy việc giặt từ tay Faye. "Lâu lắc, để tôi." Yoko nói, dứt khoát. Cô làm nhanh gọn rồi xong xuôi hết."Đồ của cô treo ở ngoài rồi, tự ra lấy đi." Yoko dặn dò như mọi khi. Faye không phản đối, bước ra ngoài theo lời Yoko, đầu óc vẫn rối bời với những suy nghĩ lộn xộn trong lòng.*Bãi đổ xe trong dinh thưSáng hôm đó, khi cả hai đã chuẩn bị xong để đi làm Faye bất ngờ ngỏ ý muốn chở Yoko đi. "Để tôi đưa cô đi làm." Faye nói, giọng có phần ra lệnh hơn là hỏi.Yoko đang đứng trước gương ở sảnh chỉnh sửa lại tóc, lắc đầu từ chối nhẹ nhàng. "Không cần đâu, tôi tự lái đi được." Lời từ chối này khiến Faye cảm thấy khó chịu. Không nói thêm lời nào, cô bước nhanh đến nắm tay Yoko kéo ra ngoài. Dù Yoko có vẻ không vui, cô cũng không chống cự. Faye mở cửa chiếc xe thể thao của mình và ép Yoko vào ghế trước khi đóng cửa lại.Faye nổ máy, lái xe ra đường và bất ngờ chuyển hướng đến một quán ăn sáng gần đó. Cả hai bước vào quán, không khí có phần lặng lẽ hơn."Mấy nay cô lạ lắm. Có chuyện gì à?" Trong lúc chờ đồ ăn, Yoko nhìn Faye, rồi bất chợt hỏi. Faye lảng tránh câu hỏi, đôi mắt nhìn ra cửa sổ. "Không có gì. Cô ăn trưa với người khác lúc nào cũng vui vẻ, còn ăn sáng với tôi thì mặt cứ trơ trơ ra là sao?" Faye nói, giọng có chút trách móc.Yoko tròn mắt nhìn Faye, không nhịn được bật cười trước vẻ trẻ con ấy. "Cô quan tâm chuyện đó à? Tôi thấy thoải mái thôi, thế là được." Yoko đáp, giọng điệu bình thản, có chút chế giễu. "Còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không? Không can thiệp vào chuyện riêng." Yoko nhẹ nhàng nhắc nhở. Faye im lặng không nói thêm được gì, chỉ cúi đầu chăm chú ăn sáng. Yoko nhìn thấy biểu cảm của Faye, mím môi cười đầy đắc ý. Cô thích thú với việc khiến Faye lúng túng như vậy.Sau bữa ăn sáng, Faye ra xe trước, ngồi đợi Yoko trong xe. Một lát sau, Yoko quay lại với túi cà phê, cười tươi khi đưa cho Faye một ly có vẽ mặt cười. "Cô cười giống cái ly này đi." Yoko nói, kề nhẹ ly cà phê của mình lên má Faye.Faye ngượng ngùng nhưng vẫn chìu ý Yoko, nở một nụ cười mỉm. Yoko không nhịn được, bật cười vui vẻ rồi vô thức đưa tay lên nựng nhẹ cằm Faye, làm cô ngại ngùng. Faye chỉ biết tập trung vào việc lái xe, không quên nhấp một ngụm cà phê từ ly Yoko đưa.Không khí giữa hai người dần trở nên thoải mái hơn. Mọi sự căng thẳng ban đầu dường như đã tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp mà cả hai không nói ra, chỉ có thể cảm nhận được.*Văn phòng giám đốc điều hànhTrong văn phòng làm việc, Faye ngồi tập trung làm việc, mắt dán vào màn hình laptop, tiếng gõ phím vang khắp phòng. Cô đưa tay qua cầm ly cà phê uống như hết mất tiu. Không muốn vứt ly cà phê mặt cười Yoko mua hồi sáng, Faye đi ra ngoài rót nước lọc cho vào ly.Đi ngang khu bàn làm việc tự do, Faye thấy Yoko đang ngồi cạnh giám đốc marketing bàn công việc với team Media. Không thấy vui trong lòng, Faye rót nước xong bực bội đi về văn phòng. Faye ngồi trong văn phòng, vẻ mặt căng thẳng khó hiểu. Ly cà phê mặt cười của Yoko vẫn nằm gọn trên bàn, nhưng sự dễ chịu từ sáng đã biến mất. Nhìn qua màn hình an ninh, thấy Yoko đang ngồi cùng giám đốc marketing bàn việc, Faye bỗng thấy lòng mình như có cái gì đó gợn lên. Cô không rõ mình khó chịu vì điều gì, mà cái cảm giác bất an này không hề dễ chịu chút nào.Faye đặt mạnh ly xuống bàn, rồi nhấn nút gọi thư ký."Gọi Yoko lên văn phòng tôi. Ngay lập tức."Một lúc sau, Yoko bước vào, nụ cười thường ngày vẫn trên môi, nhưng không dám vui vẻ quá khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Faye. Faye không nói gì, chỉ bắt đầu sai vặt Yoko từ việc này đến việc khác. "Đi lấy tài liệu trên bàn họp về đây." "Mang báo cáo lên cho tôi xem." "Đi nhanh qua phòng kia lấy photo cho tôi. Nhanh cái chân lên!"Mọi yêu cầu dồn dập và liên tục, không chút ngừng nghỉ.Yoko hiểu rằng mình không thể cãi lại, vì Faye là giám đốc điều hành chỉ dưới quyền Chủ tịch, còn mình chỉ là nhân viên nhỏ. Cô nhẫn nhịn làm theo, mặc dù trong lòng bắt đầu có chút cay cú vì bị hành hạ không rõ lý do. Càng làm, Yoko càng thấy mệt, mà không dám than vãn.Lúc giám đốc marketing bước vào để tìm Yoko, Faye lập tức thay đổi thái độ. "Anh tìm Yoko làm gì? Không phải tôi đã giao cho người khác xử lý rồi sao?" Giọng nói gay gắt của Faye khiến vị giám đốc tái mặt, không dám hé răng thêm lời nào. Anh giám đốc lúng túng gật đầu rồi rút lui nhanh chóng. Cả Yoko cũng không khỏi giật mình trước sự dữ dằn này. Faye tiếp tục sai vặt Yoko, bắt cô chạy từ đầu này đến đầu kia, một lúc sau, nhìn thấy Yoko đứng tựa vào tường, vẻ mặt mệt mỏi, chân run lên vì mỏi, Faye bỗng cảm thấy lòng mình dịu lại. Cô đứng dậy, bước tới kéo tay Yoko lại, bế cô nàng lên đặt ngồi ngang qua đùi mình.Yoko không nói gì chỉ mệt mỏi tựa vào vai Faye, mắt nhắm hờ, hơi thở dần đều đặn hơn. Faye tiếp tục làm việc, một tay ôm Yoko, một tay cầm hợp đồng. Chỉ sau vài phút, cô nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn, cùng với cảm giác ướt nhẹ trên vai. Cô nhìn xuống và thấy Yoko đã ngủ quên, còn chảy cả nước miếng xuống vai áo mình.Faye bật cười khẽ, cố gắng không phát ra tiếng. Cô nhẹ nhàng bế Yoko lên khỏi người mình, cẩn thận đặt cô nằm ngay ngắn trên ghế sofa. Faye lấy chiếc áo vest của mình đắp lên người Yoko, rồi ngồi xuống bên cạnh với chiếc laptop, tiếp tục công việc.Nhìn Yoko ngủ say sưa, Faye bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm lạ thường. Cái cảm giác khó chịu dường như đã tan biến. Cô không cần phải cố tỏ ra lạnh lùng hay nghiêm nghị nữa. Ngồi bên cạnh Yoko, trong sự yên tĩnh này, Faye cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.Trước khi tiếp tục công việc, Faye nhấc điện thoại gọi cho thư ký."Cấm không ai được vào phòng tôi từ giờ cho đến khi tan làm." Sau đó, cô tắt điện thoại, yên tâm ngồi canh Yoko ngủ, mắt liếc nhìn nàng với sự dịu dàng khó nhận ra trong đôi mắt.Faye ngồi lại vào bàn làm việc, ánh mắt dán vào màn hình laptop nhưng không thể không liếc về phía Yoko đang say ngủ trên ghế sofa. Áo vest của cô phủ lên người Yoko như một chiếc chăn mỏng, và Faye có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của nàng trong không gian yên tĩnh của văn phòng.Cảm giác ấm áp dịu dàng tràn ngập lòng cô. Faye chưa từng nghĩ rằng mình lại ngồi canh người khác ngủ như thế này. Thời gian trôi nhanh, chỉ còn ít phút nữa là đến giờ nghỉ trưa. Faye bấm gọi thư ký qua hệ thống nội bộ, dặn dò người mang đồ ăn lên văn phòng. Cô không muốn Yoko phải đi xuống căn tin đông đúc, lại càng không muốn nàng mệt mỏi thêm sau buổi sáng bị sai vặt liên tục.Một lúc sau, khi thức ăn đã được mang lên, Faye bước tới bên sofa, cúi người nhẹ nhàng lay Yoko dậy."Yoko, dậy ăn trưa đi." Giọng cô dịu dàng hơn thường lệ, không còn vẻ gắt gỏng hay khó chịu.Yoko mở mắt ngái ngủ, mơ màng một lúc rồi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Faye."Mấy người đặt đồ ăn lên đây à?" Yoko hỏi, giọng còn khàn khàn vì vừa ngủ dậy."Ăn đi, rồi nghỉ thêm chút nữa." Faye gật đầu, nở một nụ cười mỏng.Yoko bật cười khẽ, ngạc nhiên trước sự chăm sóc bất ngờ của Faye. Cả hai ngồi ăn trưa trong bầu không khí tĩnh lặng, Yoko dần cảm thấy dễ chịu hơn, quên đi sự mệt mỏi từ buổi sáng. Tuy nhiên, khi đồng hồ điểm gần hết giờ trưa, Yoko đột nhiên nhớ ra cuộc họp quan trọng mà nàng phải tham gia để báo cáo."Faye, tôi phải đi họp bây giờ, không thể ở lại đây được." Yoko nói, đứng dậy chuẩn bị đồ đạc."Ở lại đây đi." Faye hơi nhíu mày, không muốn Yoko rời đi, nhất là khi nàng vừa mới nghỉ ngơi đủ. Yoko lắc đầu, vẻ kiên quyết. "Đây là cuộc họp quan trọng. Tôi phải báo cáo cho cấp trên. Cô cũng biết mà, công việc là công việc."Faye im lặng một lúc, rồi thở dài. Là một giám đốc điều hành, cô hiểu rõ sự quan trọng của công việc và sự chuyên nghiệp trong tập đoàn. Dù hơi tiếc nhưng Faye vẫn chọn tôn trọng Yoko."Được rồi, đi đi. Nhưng nếu cần gì, quay lại phòng tôi ngay." Faye nói, ánh mắt chăm chú nhìn Yoko như dặn dò.Yoko gật đầu, mỉm cười cảm kích trước sự quan tâm của Faye. Cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để lại Faye ngồi một mình với cảm giác trống trải. Dù Faye biết công việc là ưu tiên hàng đầu, không thể phủ nhận rằng cô đã quen với sự hiện diện của Yoko bên cạnh.*Nhiều tuần sauNhiều tuần đã trôi qua, gần đây Yoko bắt đầu ít về nhà sớm như trước. Vì thỏa thuận giữa cả hai, Faye chẳng bao giờ hỏi đến, nhưng dần dần, sự vắng mặt của Yoko khiến cô không thể không để ý. Mỗi lần Faye vắng nhà thì không biết, còn những ngày cô ở nhà, khoảng trống và sự im lặng của căn phòng bắt đầu trở nên rõ rệt hơn. Faye chỉ biết quan sát trong im lặng, cố gắng nén cảm giác bồn chồn trong lòng mà không dám hỏi Yoko điều gì.Một ngày nọ tại văn phòng khi đang đi dọc hành lang, Faye vô tình nghe được cuộc trò chuyện rôm rả từ một nhóm nhân viên bên phòng nhân sự. Lời nói họ cứ như những nhát dao cứa vào lòng cô, dù chính cô cũng không rõ vì sao mình lại thấy tức giận đến vậy."Nghe bảo vợ của đại tiểu thư hay đi ăn tối với giám đốc marketing đấy. Cô ta đang định thăng chức chăng?" Một giọng nói vang lên, kéo theo sự cười cợt của nhóm người."Cần gì chứ, cô ấy dư sức nhờ ông chủ tịch Chak cơ mà." Một người khác đáp, giọng điệu chế giễu."Có khi nào... đại tiểu thư Faye nhà Ayarep bị cắm sừng không nhỉ? Ai chứ Faye nổi tiếng đào hoa, cô vợ chắc chán quá nên mới cặp với giám đốc marketing!" Lời cuối cùng vừa dứt, cả nhóm phá lên cười lớn.Faye đứng đó, toàn thân sôi máu. Tay cô siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lòng thì như có lửa thiêu đốt. Đến lúc không thể chịu đựng thêm được nữa, Faye bước thẳng về phía đám nhân viên đang nhiều chuyện. "Các người không có gì để làm à?" Giọng Faye đầy uy quyền.Nhóm nhân viên im bặt, mặt tái mét khi thấy Faye không ai dám hé thêm một lời nào nữa. Faye chỉnh đốn bọn họ bằng một ánh mắt lạnh lùng trước khi quay đi, cơn giận trong cô không hề nguôi. Cô tiến thẳng đến phòng của Pam, giao lại công việc cho em trai với lý do cần tan làm sớm, không cho ai cơ hội thắc mắc.Faye lái xe đến những chỗ quen thuộc những nơi mà trước đây cô luôn tìm thấy sự vui vẻ, sự phấn khích trong những cuộc vui với các cô gái. Nhưng hôm nay, dù các cô gái vẫn cười đùa và âu yếm Faye như mọi khi, Faye chỉ thấy mọi thứ vô vị, trống rỗng. Ly rượu trên tay cô chẳng còn ngon, những nụ cười của người khác không khiến cô cảm thấy khá hơn. Cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong lòng Faye dày vò cô. Cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến thế. Yoko không phải vợ thật của cô, liên kết giữa họ chỉ có một thỏa thuận. Và Yoko cũng chưa từng một lần lên tiếng can thiệp vào cuộc sống tình ái của Faye. Thế nhưng, việc nghe người ta đồn thổi về mối quan hệ giữa Yoko và giám đốc marketing lại khiến Faye như muốn phát điên.Faye không thể can thiệp vào chuyện riêng của Yoko, cô tự nhủ với mình như vậy, nhưng sự khó chịu và bối rối cứ quấn lấy cô không buông tha. Cô uống thêm một ly rượu nữa, cố gắng trốn chạy cảm xúc ấy. Dù cố gắng cách mấy, thứ cảm giác không tên này cứ mãi bám lấy cô không chịu buông.Faye kéo các cô gái vào khách sạn quen thuộc của mình. Bắt đầu cuộc mây mưa "bão tố" của mình. Tiếng dây da va chạm vào da thịt, tiếng roi lẫn xiềng xích vang khắp căn phòng. Các cô gái bán hoa bị Faye khóa chặt tay bằng xích vào đầu giường hoặc xích cổ chân vào chân giường, họ phải làm theo những yêu cầu quái đảng của Faye mà không có quyền phản kháng. Thân thể người phụ nữ bán hoa chưa bao giờ rẻ mạc hơn lúc này. Trong một xã hội mà quyền bình đẳng giới được ca tụng như một biểu tượng của sự văn minh, đâu đó vẫn còn những góc tối mà ánh sáng văn minh không thể len lỏi vào. Nơi đó, thân phận người phụ nữ tựa như những bông hoa dại ven đường, tươi tắn nhưng không thể chọn nơi để nở, bị giẫm đạp bởi những đôi chân lạnh lùng. Những hành vi mà họ phải chịu, tựa như chiếc xích vô hình quấn quanh cổ tay, cổ chân, kéo họ lùi xa khỏi những giá trị nhân phẩm mà xã hội vẫn thường rêu rao.Thật chua chát làm sao, khi những bông hoa dại dù muốn nở rộ dưới ánh mặt trời tự do, cuối cùng lại chỉ được phép khoe sắc dưới ngọn đèn mờ ảo, nơi mà hạnh phúc chỉ là giấc mộng viển vông và thân phận chỉ là một thứ có thể đổi chác.
Faye xuống tay hành hạ hết người này đến người khác, mức độ bạo lực khi quan hệ tình dục ngày càng tăng chứ không giảm. Không khí trong phòng căng thẳng đến mức không khác gì buổi tra tấn thời cổ đại, hơn là một buổi mây mưa vui vẻ. Một đại tiểu thư của gia đình quyền quý, người nắm trong tay quyền lực và sự giàu có lại dấn sâu vào những hành vi khiến người khác phải rùng mình. Nghịch lý thay, một người phụ nữ yêu phụ nữ, lẽ ra phải hiểu rõ nỗi đau và sự mong manh của người phụ nữ, Faye lại trở thành kẻ xuống tay áp đặt lên chính những người cùng giới. Đối với các cô gái bán hoa, Faye không chỉ là một khách hàng, mà còn là hiện thân của một thứ quyền lực tàn bạo.
Những xiềng xích, những mệnh lệnh, những yêu cầu quái đản mà Faye bắt họ tuân theo tựa như một bản án vô hình, bóp nghẹt sự tự do và nhân phẩm vốn đã mong manh. Những cơn ác mộng mang dáng dấp của những trò chơi sai khiến, khiến nỗi đau trở thành thứ giải trí méo mó của người có quyền có tiền.
Faye tự cho mình quyền được khống chế, điều khiển và thậm chí là làm tổn thương người khác mà không cần cân nhắc đến hậu quả. Cô trở thành sản phẩm của chính sự dư thừa về vật chất và thiếu thốn về tình cảm, khi tất cả mọi thứ đều có thể mua bằng tiền, trừ cảm giác trọn vẹn và sự thấu hiểu. Điều đó khiến cô sa lầy vào những hành vi sai trái, biến những nạn nhân vô tội thành công cụ để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn.Khi cuộc mây mưa vẫn đang diễn ra, một cô gái trong số các cô gái trong phòng đã có dấu hiệu thoi thóp, Faye được báo tin mới dừng lại hành động của mình. Cô thở hổn hển bước tới chỗ cô gái thoi thóp kia. Faye ra lệnh cho các cô gái còn lại mặc lại quần áo và nhờ họ mặc giúp cho cô gái kia. Trong lúc đó Faye gọi một bác sĩ riêng tới khách sạn để xử lý cô gái thoi thóp kia. Cô không thể để điều này trở thành một vụ tai tiếng không thể gỡ gạc.Faye đứng giữa căn phòng khách sạn xa hoa, ánh đèn mờ ảo hắt lên những bức tường lạnh lẽo. Cô không thèm nhìn vào những ánh mắt lo lắng và sợ hãi của các cô gái, chỉ lặng lẽ móc ra một xấp tiền mặt dày từ trong túi áo khoác. Tờ tiền đầu tiên bật ra từ xấp tiền, Faye dùng hai ngón tay kẹp lấy, vung tay thả rơi xuống bàn kính phía trước. Tiếng loạt soạt của tờ tiền chạm mặt kính vang lên trong căn phòng im lặng, âm thanh sắc lạnh ấy như cắt ngang bầu không khí căng thẳng."Cầm lấy và câm miệng lại." Giọng Faye trầm xuống, lạnh lùng. Một cô gái run rẩy vươn tay ra lấy tờ tiền. Cô ta cúi đầu, không dám đối mặt với Faye như thể sợ rằng chỉ cần đối diện ánh mắt ấy thôi, cô sẽ bị thiêu rụi ngay tại chỗ.Từng tờ tiền được rải ra như thể rải cát xuống sa mạc. Faye tiếp tục phát tiền, bàn tay cô thao tác gọn ghẽ, không một chút lưỡng lự. Mỗi lần tờ tiền rơi xuống, nó như cắt rời một mảnh của trách nhiệm mà Faye nên gánh vác, như phủi bỏ sạch sẽ mọi sự ràng buộc với những con người đã từng gần gũi thân xác với cô trong căn phòng này. Cô không buồn nhấc mắt nhìn họ, cũng chẳng màng biết ai đã khóc, ai đã sợ hãi.Cô gái thoi thóp kia được mặc lại quần áo, nằm trên giường như một thân thể vô hồn, trong khi bác sĩ riêng đang trên đường đến. Những tờ tiền tiếp tục được rải ra, từng tờ một, trong sự lặng câm của những người còn lại. Tiếng giấy tiền chạm vào mặt kính nghe rõ mồn một, tựa như từng nhát dao cứa vào không khí.Faye dừng lại một chút, nhìn xuống xấp tiền còn trong tay mình. Cô nhếch mép, nụ cười mỉa mai, ánh mắt vẫn vô hồn. Từng đồng tiền đó, đối với cô, chỉ là công cụ để giải quyết mọi rắc rối. Chúng có thể mua sự im lặng, mua lấy sự ngoan ngoãn và cả những sai phạm. Faye nhìn các cô gái lần lượt cầm lấy số tiền rồi rời đi như những bóng ma vội vã biến mất vào bóng tối ngoài hành lang khách sạn.Đến khi căn phòng chỉ còn lại Faye và cô gái đang thoi thóp kia, cô vẫn giữ lấy vẻ thờ ơ, nhìn xung quanh như thể mọi chuyện chỉ là một màn kịch rẻ tiền đã đến hồi kết. Không ai có thể trách móc, không ai có thể lên án, vì tiền đã giải quyết tất cả. Cô lặng lẽ nhét nốt số tiền còn lại vào túi áo tựa như đã gói ghém nỗi lo sợ và quay đi, chẳng mảy may ngoảnh lại phía sau.Mặt Faye chỉ có một biểu cảm duy nhất, không có gì thể hiện sự lo lắng khi suýt làm chết người. Khi bác sĩ đã tới và kiểm tra xong, ông báo cho Faye cô gái rất yếu cần được đến viện ngay. Faye cau mày nhăn nhó, quăng cho bác sĩ cọc tiền rồi kêu ông xử lý giúp mình, rồi cô bỏ đi khỏi khách sạn.*Dinh thự AyarepFaye trở về nhà trong đêm khuya, ánh đèn phòng khách vẫn sáng rực như thể ai đó đang chờ cô. Cô loạng choạng bước vào, chân đi không vững vì men rượu. Áo vest màu đen cô cầm trong tay, nhăn nhúm và nhàu nát, lết thết dưới đất mỗi lần cô quệt qua sàn. Áo sơ mi bên trong thì lấm lem những vết bẩn đỏ đỏ, không rõ là từ rượu hay từ cuộc chơi vừa rồi. Nút áo trên cùng mở tung, để lộ cổ áo và vùng da trắng muốt, mái tóc rối bời, xõa lơ thơ che đi nửa khuôn mặt đầy mệt mỏi.Chiếc quần tây của cô thì lôi thôi, một ống kéo lê dưới chân, ống kia chật vật bám lấy mắt cá. Dáng người Faye xiêu vẹo, bước chân nặng nề như không thể điều khiển được. Mỗi bước cô đi, giày tây phát ra âm thanh lạch cạch trên sàn gỗ, tiếng vang vọng trong căn nhà yên tĩnh, càng làm rõ hơn sự lộn xộn và tàn tạ của cô sau một đêm đi chơi gái gú và say xỉn.Cô chưa kịp tháo giày, chưa kịp làm gì, thì một giọng nói quen thuộc đầy lạnh lùng cất lên từ phía sau."Faye!"Cô khựng lại, đôi mắt mở to, cố gắng định thần lại khi nghe tiếng gọi đầy uy lực của ông nội Arthit. Trong một thoáng, cả người Faye như đông cứng lại, sự bối rối và sợ hãi thoáng hiện trên khuôn mặt. Nhưng cơ thể cô vẫn không đủ tỉnh táo, hơi thở nồng nặc mùi rượu và mệt mỏi sau một đêm dài mây mưa.Ông Arthit đứng ngay đó, đôi mắt sắc bén của ông quét qua bộ dạng nhếch nhác của cháu mình, nhận ra ngay những dấu hiệu của sự sa đọa mà ông luôn lo sợ. Faye cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông, áo vest vẫn nắm chặt trong tay, đôi môi cô khẽ mím lại, biết rằng mình không thể nào thoát khỏi sự quở trách của ông nội lần này."Con đi đâu mà giờ này mới về? Nhìn con kìa, lại say sỉn rồi gái gú phải không?"Faye cúi đầu, im lặng đứng nghe sự quở trách của ông. Cô không dám tranh cãi, chỉ biết nuốt ngược những lời tự biện hộ."Có vợ rồi. Vẫn chứng nào tật nấy." Ông Arthit gắt gỏng."Con đi uống có mấy ly thôi." Faye cố gắng lãng tránh. "Faye! Con nghĩ ông nội ngốc hả?" "Dạ con không dám."Ông bắt đầu mất bình tĩnh với đứa cháu của mình. Từng lời nặng nề được thốt ra, âm lượng lớn đến mức cả dinh thự vang vọng tiếng của Arthit. Arthit dồn hết mọi bất lực, tức giận, xấu hổ, thất vọng và tình yêu cháu gái của mình vào Faye bằng lời quát mắng. Ánh mắt ông vừa giận dữ vừa đầy thương xót như muốn nói rằng ông thất vọng. Sự giận dữ trong mắt ông như ngọn lửa bùng cháy, sâu thẳm bên trong vẫn có một tia sáng của tình thương, mong muốn Faye hiểu ra lỗi lầm của mình.Tiếng ồn trong nhà thu hút sự chú ý của Yoko. Cô nhanh chóng chạy xuống, thấy Faye đang bị la mắng. Không ngần ngại, Yoko bước vào can thiệp. Ông Arthit nhìn thấy đứa cháu dâu của mình ra sức bênh vực cho đứa cháu gái hư đốn của ông càng khiến ông áy náy với cô bé hơn bao giờ hết. Sau một hồi thuyết phục, Yoko mới có thể làm Arthit nguôi giận được."Hai đứa chuẩn bị chuyến công tác tới đâu rồi?" Ông Arthit đột ngột đổi chủ đề. Yoko hơi đụng nhẹ vào Faye như ra hiệu. Faye nhanh chóng đáp. "Gần xong rồi ạ, vợ con sẽ đi cùng con chuyến này. Không cần ai đi theo hết. Giờ tụi con xin phép." Nói xong, cô kéo Yoko lên lầu.*Phòng ngủ của FayeKhi vào phòng, Faye đi lại ngăn kéo, lấy visa ra và đưa cho Yoko. "Cô sẽ sẽ đi Hàn Quốc. Không cần thư ký nào cả."Yoko nhìn visa trong tay, cảm giác khó hiểu lướt qua khuôn mặt cô."Sao tự nhiên đổi ý vậy?" "Biết vậy là được." Faye đáp lại cọc cằn, dường như cô muốn trốn tránh câu hỏi.Yoko bước tới lấy áo vest trong tay Faye, cô kiểm tra thấy áo đã ám mùi và nhăn nhúm nên lấy bỏ vào túi đồ dơ đợi mai mang hấp sau. Như mọi khi cô bảo Faye thay áo ra để còn mang đi tẩy, dính bẩn hết rồi. Đột nhiên, cô bị Faye giữ chặt lại, tay của Faye ghì chặt hai vai Yoko, đôi mắt nhìn sâu vào nàng như muốn nuốt chửng. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người Faye làm Yoko có chút khó thở."Cô không hỏi tôi đi đâu sao?" Giọng Faye lè nhè, ánh mắt vẫn dán chặt vào Yoko như mong mỏi điều gì."Không. Đó là quyền riêng tư của mấy người mà." Yoko trả lời thản nhiên."Cô không cần biết tôi đi đâu, làm gì luôn sao?" Faye tiếp tục hỏi với sự mong đợi."Faye! Tôi không muốn vi phạm thỏa thuận. Tôi không giàu như mấy người." Yoko khoanh tay, trả lời với giọng điệu nhắc nhở."Tôi cho phép... Em tra hỏi tôi đi." Faye không hiểu vì sao mình đổi xưng hô với Yoko, có lẽ rượu đã giúp cô. Lời của ma men lúc nào cũng ngọt hơn bình thường.Yoko buông hai tay xuống, đôi mắt cô nàng tròn xoe nhìn Faye như nhìn một người từ trên trời rơi xuống. Cô nàng khó hiểu khi Faye đột nhiên đổi xưng hô ngọt xớt, vì Faye đang say nên cô cũng mỉm cười chiều ý."Thế... cô đã đi đâu cả tối, sao về sớm vậy?" Yoko hỏi."Uống rượu,... quan hệ với các cô gái trong bar, rồi... làm chết một cô gái... à không, suýt thôi. Tôi thấy phiền quá,... nên đi về." Faye nói chậm chạp, lè nhè vẫn cố nói rõ từng chữ.Yoko sững người khi nghe Faye nói, người phụ nữ trước mắt cô lúc này bắt đầu giống ác ma hơn là một người đào hoa. Quan hệ khiến người ta suýt chết mà còn thấy phiền rồi đi về. Cô quở trách Faye ngay lập tức, hỏi han về cô gái kia làm Faye khó chịu. Faye phải nói vắn tắt tình hình cho Yoko, thấy trong mắt nàng nhìn Faye như một kẻ vô trách nhiệm càng làm Faye khó chịu trong người."Em chỉ quan tâm tới mạng sống người khác thay vì tôi sao?" Faye ghì chặt vai Yoko, đôi mắt nổi mạch máu khiến mắt cô đỏ ngầu."Mấy người suýt làm người ta chết rồi giờ tính làm tôi chết à." Yoko bĩu môi, nhìn Faye với vẻ hờn dỗi. Mắt cô nàng đảo liên tục quét quanh khuôn mặt Faye.Faye thả lòng bàn tay mình ra hơn một, kéo Yoko sát lại gần cô hơn. Cô hít một hơi sâu, nhìn vào mắt Yoko. "Tôi không giết em... tôi sẽ giết tên giám đốc marketing. Tôi chướng mắt nó lắm rồi." Lời nói của Faye âm trì như vang từ địa ngục.Lời nói của Faye đáng sợ, chỉ riêng Yoko nghĩ khác. Môi cô nàng hé cười rất nhẹ, cố kìm nén không bật ra. Yoko cảm thấy Faye không khác gì đứa trẻ con đang hờn dỗi người cướp mất đồ của nó. Hiểu ra sự khó hiểu suốt từ nãy giờ của Faye, cô nàng đưa tay ra bước tới ôm một cách nhẹ nhàng, đôi tay siết chặt eo Faye, áp sát đầu vào ngực người phụ nữ cao lớn. Faye bị ôm bất ngờ, đôi bàn tay buông lòng, rồi cũng ôm đáp lại, tay cô xoa lưng Yoko, tay còn lại khẽ vuốt mái tóc nàng. "Tôi trong sạch. Tôi vẫn làm tròn vai trò của mình, là vợ của Faye Ayarep. Chỉ là... chồng tôi có tin tôi hay không thôi." Yoko mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng.Lời nói của Yoko như một dòng nước mát lạnh, xoa dịu tất cả sự khó chịu, giận dữ và những cơn bùng nổ trong lòng Faye. Mọi thứ hỗn loạn trong tâm trí cô bị nhấn chìm như thể một cơn đại hồng thủy ập đến cuốn trôi tất cả. Tất cả bỗng nhiên tan biến trước sự dịu dàng của Yoko. Faye thở phào nhẹ nhõm, đôi tay siết chặt vòng eo Yoko hơn, ghì cô nàng sát vào mình."Tôi tin em." Faye thì thầm.Câu nói ngắn gọn chứa đựng tất cả sự tin tưởng mà Yoko cần. Nhận thấy đã muộn, Yoko nhẹ nhàng buông Faye ra và cười khẽ."Đi tắm đi, rồi thay đồ, còn ngủ nữa chứ. Đã khuya rồi."Faye nghe lời, lặng lẽ bước vào phòng tắm. Sau khi xong xuôi, cô trở lại giường, khi đó Yoko đã xây xong một hàng rào gối bông chắn ngang giữa giường. Yoko nằm ngủ say, hơi thở đều đặn, vẻ mặt thanh thản. Faye nhìn hàng rào rồi nhếch môi cười, bất giác bước qua phía "thế giới màu hồng" của Yoko, cúi xuống nhìn nàng ngủ. Nhìn vẻ ngây thơ của Yoko khi ngủ, Faye cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Yoko, cảm nhận được luồng điện nhỏ chạy dọc cơ thể, tỏa ra cảm giác ấm áp và yên bình mà Faye chưa từng cảm nhận. Mọi thứ trở nên lạ lẫm, đồng thời lại vô cùng dễ chịu. Faye quay về chỗ ngủ của mình, thở nhẹ nhàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Faye xuống tay hành hạ hết người này đến người khác, mức độ bạo lực khi quan hệ tình dục ngày càng tăng chứ không giảm. Không khí trong phòng căng thẳng đến mức không khác gì buổi tra tấn thời cổ đại, hơn là một buổi mây mưa vui vẻ. Một đại tiểu thư của gia đình quyền quý, người nắm trong tay quyền lực và sự giàu có lại dấn sâu vào những hành vi khiến người khác phải rùng mình. Nghịch lý thay, một người phụ nữ yêu phụ nữ, lẽ ra phải hiểu rõ nỗi đau và sự mong manh của người phụ nữ, Faye lại trở thành kẻ xuống tay áp đặt lên chính những người cùng giới. Đối với các cô gái bán hoa, Faye không chỉ là một khách hàng, mà còn là hiện thân của một thứ quyền lực tàn bạo.
Những xiềng xích, những mệnh lệnh, những yêu cầu quái đản mà Faye bắt họ tuân theo tựa như một bản án vô hình, bóp nghẹt sự tự do và nhân phẩm vốn đã mong manh. Những cơn ác mộng mang dáng dấp của những trò chơi sai khiến, khiến nỗi đau trở thành thứ giải trí méo mó của người có quyền có tiền.
Faye tự cho mình quyền được khống chế, điều khiển và thậm chí là làm tổn thương người khác mà không cần cân nhắc đến hậu quả. Cô trở thành sản phẩm của chính sự dư thừa về vật chất và thiếu thốn về tình cảm, khi tất cả mọi thứ đều có thể mua bằng tiền, trừ cảm giác trọn vẹn và sự thấu hiểu. Điều đó khiến cô sa lầy vào những hành vi sai trái, biến những nạn nhân vô tội thành công cụ để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn.Khi cuộc mây mưa vẫn đang diễn ra, một cô gái trong số các cô gái trong phòng đã có dấu hiệu thoi thóp, Faye được báo tin mới dừng lại hành động của mình. Cô thở hổn hển bước tới chỗ cô gái thoi thóp kia. Faye ra lệnh cho các cô gái còn lại mặc lại quần áo và nhờ họ mặc giúp cho cô gái kia. Trong lúc đó Faye gọi một bác sĩ riêng tới khách sạn để xử lý cô gái thoi thóp kia. Cô không thể để điều này trở thành một vụ tai tiếng không thể gỡ gạc.Faye đứng giữa căn phòng khách sạn xa hoa, ánh đèn mờ ảo hắt lên những bức tường lạnh lẽo. Cô không thèm nhìn vào những ánh mắt lo lắng và sợ hãi của các cô gái, chỉ lặng lẽ móc ra một xấp tiền mặt dày từ trong túi áo khoác. Tờ tiền đầu tiên bật ra từ xấp tiền, Faye dùng hai ngón tay kẹp lấy, vung tay thả rơi xuống bàn kính phía trước. Tiếng loạt soạt của tờ tiền chạm mặt kính vang lên trong căn phòng im lặng, âm thanh sắc lạnh ấy như cắt ngang bầu không khí căng thẳng."Cầm lấy và câm miệng lại." Giọng Faye trầm xuống, lạnh lùng. Một cô gái run rẩy vươn tay ra lấy tờ tiền. Cô ta cúi đầu, không dám đối mặt với Faye như thể sợ rằng chỉ cần đối diện ánh mắt ấy thôi, cô sẽ bị thiêu rụi ngay tại chỗ.Từng tờ tiền được rải ra như thể rải cát xuống sa mạc. Faye tiếp tục phát tiền, bàn tay cô thao tác gọn ghẽ, không một chút lưỡng lự. Mỗi lần tờ tiền rơi xuống, nó như cắt rời một mảnh của trách nhiệm mà Faye nên gánh vác, như phủi bỏ sạch sẽ mọi sự ràng buộc với những con người đã từng gần gũi thân xác với cô trong căn phòng này. Cô không buồn nhấc mắt nhìn họ, cũng chẳng màng biết ai đã khóc, ai đã sợ hãi.Cô gái thoi thóp kia được mặc lại quần áo, nằm trên giường như một thân thể vô hồn, trong khi bác sĩ riêng đang trên đường đến. Những tờ tiền tiếp tục được rải ra, từng tờ một, trong sự lặng câm của những người còn lại. Tiếng giấy tiền chạm vào mặt kính nghe rõ mồn một, tựa như từng nhát dao cứa vào không khí.Faye dừng lại một chút, nhìn xuống xấp tiền còn trong tay mình. Cô nhếch mép, nụ cười mỉa mai, ánh mắt vẫn vô hồn. Từng đồng tiền đó, đối với cô, chỉ là công cụ để giải quyết mọi rắc rối. Chúng có thể mua sự im lặng, mua lấy sự ngoan ngoãn và cả những sai phạm. Faye nhìn các cô gái lần lượt cầm lấy số tiền rồi rời đi như những bóng ma vội vã biến mất vào bóng tối ngoài hành lang khách sạn.Đến khi căn phòng chỉ còn lại Faye và cô gái đang thoi thóp kia, cô vẫn giữ lấy vẻ thờ ơ, nhìn xung quanh như thể mọi chuyện chỉ là một màn kịch rẻ tiền đã đến hồi kết. Không ai có thể trách móc, không ai có thể lên án, vì tiền đã giải quyết tất cả. Cô lặng lẽ nhét nốt số tiền còn lại vào túi áo tựa như đã gói ghém nỗi lo sợ và quay đi, chẳng mảy may ngoảnh lại phía sau.Mặt Faye chỉ có một biểu cảm duy nhất, không có gì thể hiện sự lo lắng khi suýt làm chết người. Khi bác sĩ đã tới và kiểm tra xong, ông báo cho Faye cô gái rất yếu cần được đến viện ngay. Faye cau mày nhăn nhó, quăng cho bác sĩ cọc tiền rồi kêu ông xử lý giúp mình, rồi cô bỏ đi khỏi khách sạn.*Dinh thự AyarepFaye trở về nhà trong đêm khuya, ánh đèn phòng khách vẫn sáng rực như thể ai đó đang chờ cô. Cô loạng choạng bước vào, chân đi không vững vì men rượu. Áo vest màu đen cô cầm trong tay, nhăn nhúm và nhàu nát, lết thết dưới đất mỗi lần cô quệt qua sàn. Áo sơ mi bên trong thì lấm lem những vết bẩn đỏ đỏ, không rõ là từ rượu hay từ cuộc chơi vừa rồi. Nút áo trên cùng mở tung, để lộ cổ áo và vùng da trắng muốt, mái tóc rối bời, xõa lơ thơ che đi nửa khuôn mặt đầy mệt mỏi.Chiếc quần tây của cô thì lôi thôi, một ống kéo lê dưới chân, ống kia chật vật bám lấy mắt cá. Dáng người Faye xiêu vẹo, bước chân nặng nề như không thể điều khiển được. Mỗi bước cô đi, giày tây phát ra âm thanh lạch cạch trên sàn gỗ, tiếng vang vọng trong căn nhà yên tĩnh, càng làm rõ hơn sự lộn xộn và tàn tạ của cô sau một đêm đi chơi gái gú và say xỉn.Cô chưa kịp tháo giày, chưa kịp làm gì, thì một giọng nói quen thuộc đầy lạnh lùng cất lên từ phía sau."Faye!"Cô khựng lại, đôi mắt mở to, cố gắng định thần lại khi nghe tiếng gọi đầy uy lực của ông nội Arthit. Trong một thoáng, cả người Faye như đông cứng lại, sự bối rối và sợ hãi thoáng hiện trên khuôn mặt. Nhưng cơ thể cô vẫn không đủ tỉnh táo, hơi thở nồng nặc mùi rượu và mệt mỏi sau một đêm dài mây mưa.Ông Arthit đứng ngay đó, đôi mắt sắc bén của ông quét qua bộ dạng nhếch nhác của cháu mình, nhận ra ngay những dấu hiệu của sự sa đọa mà ông luôn lo sợ. Faye cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông, áo vest vẫn nắm chặt trong tay, đôi môi cô khẽ mím lại, biết rằng mình không thể nào thoát khỏi sự quở trách của ông nội lần này."Con đi đâu mà giờ này mới về? Nhìn con kìa, lại say sỉn rồi gái gú phải không?"Faye cúi đầu, im lặng đứng nghe sự quở trách của ông. Cô không dám tranh cãi, chỉ biết nuốt ngược những lời tự biện hộ."Có vợ rồi. Vẫn chứng nào tật nấy." Ông Arthit gắt gỏng."Con đi uống có mấy ly thôi." Faye cố gắng lãng tránh. "Faye! Con nghĩ ông nội ngốc hả?" "Dạ con không dám."Ông bắt đầu mất bình tĩnh với đứa cháu của mình. Từng lời nặng nề được thốt ra, âm lượng lớn đến mức cả dinh thự vang vọng tiếng của Arthit. Arthit dồn hết mọi bất lực, tức giận, xấu hổ, thất vọng và tình yêu cháu gái của mình vào Faye bằng lời quát mắng. Ánh mắt ông vừa giận dữ vừa đầy thương xót như muốn nói rằng ông thất vọng. Sự giận dữ trong mắt ông như ngọn lửa bùng cháy, sâu thẳm bên trong vẫn có một tia sáng của tình thương, mong muốn Faye hiểu ra lỗi lầm của mình.Tiếng ồn trong nhà thu hút sự chú ý của Yoko. Cô nhanh chóng chạy xuống, thấy Faye đang bị la mắng. Không ngần ngại, Yoko bước vào can thiệp. Ông Arthit nhìn thấy đứa cháu dâu của mình ra sức bênh vực cho đứa cháu gái hư đốn của ông càng khiến ông áy náy với cô bé hơn bao giờ hết. Sau một hồi thuyết phục, Yoko mới có thể làm Arthit nguôi giận được."Hai đứa chuẩn bị chuyến công tác tới đâu rồi?" Ông Arthit đột ngột đổi chủ đề. Yoko hơi đụng nhẹ vào Faye như ra hiệu. Faye nhanh chóng đáp. "Gần xong rồi ạ, vợ con sẽ đi cùng con chuyến này. Không cần ai đi theo hết. Giờ tụi con xin phép." Nói xong, cô kéo Yoko lên lầu.*Phòng ngủ của FayeKhi vào phòng, Faye đi lại ngăn kéo, lấy visa ra và đưa cho Yoko. "Cô sẽ sẽ đi Hàn Quốc. Không cần thư ký nào cả."Yoko nhìn visa trong tay, cảm giác khó hiểu lướt qua khuôn mặt cô."Sao tự nhiên đổi ý vậy?" "Biết vậy là được." Faye đáp lại cọc cằn, dường như cô muốn trốn tránh câu hỏi.Yoko bước tới lấy áo vest trong tay Faye, cô kiểm tra thấy áo đã ám mùi và nhăn nhúm nên lấy bỏ vào túi đồ dơ đợi mai mang hấp sau. Như mọi khi cô bảo Faye thay áo ra để còn mang đi tẩy, dính bẩn hết rồi. Đột nhiên, cô bị Faye giữ chặt lại, tay của Faye ghì chặt hai vai Yoko, đôi mắt nhìn sâu vào nàng như muốn nuốt chửng. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người Faye làm Yoko có chút khó thở."Cô không hỏi tôi đi đâu sao?" Giọng Faye lè nhè, ánh mắt vẫn dán chặt vào Yoko như mong mỏi điều gì."Không. Đó là quyền riêng tư của mấy người mà." Yoko trả lời thản nhiên."Cô không cần biết tôi đi đâu, làm gì luôn sao?" Faye tiếp tục hỏi với sự mong đợi."Faye! Tôi không muốn vi phạm thỏa thuận. Tôi không giàu như mấy người." Yoko khoanh tay, trả lời với giọng điệu nhắc nhở."Tôi cho phép... Em tra hỏi tôi đi." Faye không hiểu vì sao mình đổi xưng hô với Yoko, có lẽ rượu đã giúp cô. Lời của ma men lúc nào cũng ngọt hơn bình thường.Yoko buông hai tay xuống, đôi mắt cô nàng tròn xoe nhìn Faye như nhìn một người từ trên trời rơi xuống. Cô nàng khó hiểu khi Faye đột nhiên đổi xưng hô ngọt xớt, vì Faye đang say nên cô cũng mỉm cười chiều ý."Thế... cô đã đi đâu cả tối, sao về sớm vậy?" Yoko hỏi."Uống rượu,... quan hệ với các cô gái trong bar, rồi... làm chết một cô gái... à không, suýt thôi. Tôi thấy phiền quá,... nên đi về." Faye nói chậm chạp, lè nhè vẫn cố nói rõ từng chữ.Yoko sững người khi nghe Faye nói, người phụ nữ trước mắt cô lúc này bắt đầu giống ác ma hơn là một người đào hoa. Quan hệ khiến người ta suýt chết mà còn thấy phiền rồi đi về. Cô quở trách Faye ngay lập tức, hỏi han về cô gái kia làm Faye khó chịu. Faye phải nói vắn tắt tình hình cho Yoko, thấy trong mắt nàng nhìn Faye như một kẻ vô trách nhiệm càng làm Faye khó chịu trong người."Em chỉ quan tâm tới mạng sống người khác thay vì tôi sao?" Faye ghì chặt vai Yoko, đôi mắt nổi mạch máu khiến mắt cô đỏ ngầu."Mấy người suýt làm người ta chết rồi giờ tính làm tôi chết à." Yoko bĩu môi, nhìn Faye với vẻ hờn dỗi. Mắt cô nàng đảo liên tục quét quanh khuôn mặt Faye.Faye thả lòng bàn tay mình ra hơn một, kéo Yoko sát lại gần cô hơn. Cô hít một hơi sâu, nhìn vào mắt Yoko. "Tôi không giết em... tôi sẽ giết tên giám đốc marketing. Tôi chướng mắt nó lắm rồi." Lời nói của Faye âm trì như vang từ địa ngục.Lời nói của Faye đáng sợ, chỉ riêng Yoko nghĩ khác. Môi cô nàng hé cười rất nhẹ, cố kìm nén không bật ra. Yoko cảm thấy Faye không khác gì đứa trẻ con đang hờn dỗi người cướp mất đồ của nó. Hiểu ra sự khó hiểu suốt từ nãy giờ của Faye, cô nàng đưa tay ra bước tới ôm một cách nhẹ nhàng, đôi tay siết chặt eo Faye, áp sát đầu vào ngực người phụ nữ cao lớn. Faye bị ôm bất ngờ, đôi bàn tay buông lòng, rồi cũng ôm đáp lại, tay cô xoa lưng Yoko, tay còn lại khẽ vuốt mái tóc nàng. "Tôi trong sạch. Tôi vẫn làm tròn vai trò của mình, là vợ của Faye Ayarep. Chỉ là... chồng tôi có tin tôi hay không thôi." Yoko mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng.Lời nói của Yoko như một dòng nước mát lạnh, xoa dịu tất cả sự khó chịu, giận dữ và những cơn bùng nổ trong lòng Faye. Mọi thứ hỗn loạn trong tâm trí cô bị nhấn chìm như thể một cơn đại hồng thủy ập đến cuốn trôi tất cả. Tất cả bỗng nhiên tan biến trước sự dịu dàng của Yoko. Faye thở phào nhẹ nhõm, đôi tay siết chặt vòng eo Yoko hơn, ghì cô nàng sát vào mình."Tôi tin em." Faye thì thầm.Câu nói ngắn gọn chứa đựng tất cả sự tin tưởng mà Yoko cần. Nhận thấy đã muộn, Yoko nhẹ nhàng buông Faye ra và cười khẽ."Đi tắm đi, rồi thay đồ, còn ngủ nữa chứ. Đã khuya rồi."Faye nghe lời, lặng lẽ bước vào phòng tắm. Sau khi xong xuôi, cô trở lại giường, khi đó Yoko đã xây xong một hàng rào gối bông chắn ngang giữa giường. Yoko nằm ngủ say, hơi thở đều đặn, vẻ mặt thanh thản. Faye nhìn hàng rào rồi nhếch môi cười, bất giác bước qua phía "thế giới màu hồng" của Yoko, cúi xuống nhìn nàng ngủ. Nhìn vẻ ngây thơ của Yoko khi ngủ, Faye cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Yoko, cảm nhận được luồng điện nhỏ chạy dọc cơ thể, tỏa ra cảm giác ấm áp và yên bình mà Faye chưa từng cảm nhận. Mọi thứ trở nên lạ lẫm, đồng thời lại vô cùng dễ chịu. Faye quay về chỗ ngủ của mình, thở nhẹ nhàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com