TruyenHHH.com

fayeyoko | falling for you

2

n_cassette

Sáng sớm, Faye bước ra từ trong phòng với cơ thể uể oải và nhức mỏi. Vì mấy cái công việc chẳng đáng, cô phải uống rượu với đối tác đến tận khuya. Nôn mửa làm bụng dạ cô giờ đây sôi lên sùng sục vì đói, Faye ngồi xuống ghế, bàn ăn đầy đồ ăn nhưng chỉ có một mình cô.

Đã luôn là như vậy suốt mấy năm nay. Sẽ có những hôm cô cùng Angela ăn sáng, nhưng giờ thì không còn một ai cả. Rồi cô chợt nhớ tới Yoko, phải rồi, cô còn con nhóc đó làm niềm vui mà.

"Con nhóc đó đâu rồi bác Nim?"

"Cô ấy đang ngủ ở trong phòng ạ."

"Ngủ?" Faye nhướn mày nhìn Nim, giọng điệu chất vấn. "Tôi mang cô ta về đây để ngủ sao? Sao bác không sắp xếp cho con nhóc đó làm việc nhà, việc ngoài vườn, có rất nhiều việc mà?"

"Tại tôi tưởng cô ấy là..." Bác Nim ít khi thấy cô chủ của mình mang phụ nữ về nhà nên đã nghĩ Yoko là tình nhân khác của cô. "Tôi xin lỗi, tôi sẽ sớm sắp xếp cho cô ấy làm việc."

"Gọi con nhóc đó dậy cho tôi."

Bác Nim gật đầu rồi đi vào gọi Yoko dậy theo lời Faye. Em có vài phút để vệ sinh cá nhân, mặc đồ mà bác Nim đã chuẩn bị và ra bên ngoài.

"Nhóc đến đây để tận hưởng đấy à?" Faye vừa cắt miếng bít tết vừa nói, thấy người kia không chịu trả lời mình, cô bực dọc nói tiếp. "Đừng im mồm khi tôi hỏi."

"Tôi không biết phải làm gì."

"Làm việc mà người hầu nên làm." Faye ngước lên nhìn Yoko, con bé mặc một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần đùi ngắn vừa đủ. Cô không hiểu sao Nim lại cho con nhóc này mặc như vậy.

"Lại đây đấm bóp cho tôi đi."

Yoko bẽn lẽn đứng sau Faye, mùi thơm nhẹ nhàng của nước hoa và hương xả vải dễ chịu khiến em đỡ căng thẳng hơn. Em đặt tay lên vai Faye, dùng lực vừa đủ để bóp vai cho cô.

Nhưng lực vừa đủ của đối với Faye hoàn toàn không thoải mái gì.

"Thôi nhóc đi ra đi." Faye khó chịu, cô luôn ở trong trạng thái như này khiến người khác khi đối diện luôn thấy căng thẳng.

"Nhóc ngồi xuống ăn sáng cùng đi."

"Tôi không đói."

"Tôi bảo ngồi là phải ngồi."

Yoko không dám làm trái lệnh, dù còn đang rất ủ rũ vì chuyện của ba mình, em cũng không dám khóc lóc nữa. Bác Nim bảo em rằng Faye rất ghét nghe thấy tiếng khóc lóc, vì thể hiện sự yếu đuối ra sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì.

"Đến đây để gán nợ nên nhóc phải biết làm việc. Tôi không mang nhóc về để trưng diện."

Yoko ngơ ngác nhìn bàn đồ ăn chất đầy trên bàn, người giàu luôn lãng phí thế này sao?

Em không biết phải ăn gì trước nên lóng ngóng gắp đồ ăn. Vì vậy mà em vô tình làm vỡ chiếc dĩa khi đang nhướn người lên, chiếc dĩa rơi xuống đất và vỡ tan tành, trái tim của em lúc đó cũng vỡ theo.

Em nín thở nhìn qua Faye đang liếc mình, em vội đứng dậy và quýnh quáng xin lỗi.

"Tôi xin lỗi!"

"Nhặt bằng tay đi." Faye chỉ vào những mảnh vỡ của chiếc dĩa rồi ôn tồn nói.

Yoko ái ngại nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn, có điên mới nhặt bằng tay. Nhưng Faye đang ngồi đó nhìn chờ đợi em, Yoko biết cô cố tình hành hạ em bằng những điều này.

Mà em cũng chỉ là con nợ, em cũng chẳng thể từ chối yêu cầu đó.

Yoko cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ, em cẩn thận nhất có thê để tránh làm mình bị thương. Dù có cố thế nào, em vẫn bị cứa đứt tay và chảy máu, nhưng tuyệt nhiên Faye không cho em được phép dừng lại. Máu cứ chảy dính cả vào những mảnh vỡ. Yoko đau đớn cố kìm nén, em thầm rủa Faye vì sự tàn nhẫn của cô ta.

"Còn những vụn nhỏ, đừng có quên."

Faye mỉm cười, cô vui vẻ khi nhìn thấy đồ chơi của mình đang chật vật vì mấy cái mảnh vỡ. Máu càng chảy, cô càng thấy hưng phấn với trò đùa của mình.

---

Bộ suit đen kết hợp với chiếc áo sơ mi cổ V khoét sâu, phong cách makeup âu châu khiến Faye trông quyền lực hơn hẳn. Cô búi gọn tóc mình bằng trâm cài hình thanh kiếm nổi bật, phía trước để mái lơi phần tóc mái nhuộm màu bạch kim.

Faye bước vào phòng trước sự ngỡ ngàng của những người đàn ông giữ vai trò quan trọng trong tổ chức. Cuộc họp quan trọng lần đầu tiên này như để khẳng định lại vị trí thủ lĩnh của cô. Mà gia huy hình con cáo màu vàng kim riêng biệt được cài trên viền áo suit - biểu tượng của thủ lĩnh tổ chức sáng bóng cũng đủ để khẳng định điều đó.

"Sao các ông ngơ ra vậy? Bắt đầu cuộc họp đi."

"Ông Malisorn đâu?" Một người đàn ông vừa hút xì gà vừa hỏi, điều đó khiến Faye cảm thấy khó chịu.

"Ông tên gì nhỉ? Phloi, Sud?"

"Là Sud."

"Ừ, Sud siết cái mẹ gì đấy tôi không quan tâm. Từ giờ tôi sẽ là thủ lĩnh và điều hành ở đây, nhớ không nhầm thì các ông đã được ba tôi thông báo rồi mà nhỉ?"

"Từ trước đến giờ buổi họp như này đều do ông Malisorn chủ trì. Cô chỉ là con gái, chúng tôi có nói rồi thì có chắc cô sẽ hiểu và giải quyết được triệt để không?"

Tất cả đều gật đầu đồng ý với lời của Sud. Bọn họ rõ ràng chẳng xem Faye là thủ lĩnh mới của mình, vì dưới trướng một đứa con gái trẻ khiến họ cảm thấy bị sỉ nhục.

"Đúng vậy. Chưa kể chúng tôi đều là tiền bối lăn lội mấy chục năm, tuổi tác cũng ngang ba cô, vậy mà cô dám ăn nói xấc xược không biết trên dưới sao?"

Tiếng xì xào bắt đầu vang khắp phòng, Faye không mất bình tĩnh hay nóng giận, vì một thủ lĩnh sẽ không hành động mất khôn ngoan như vậy.

"Tôi nghĩ cuộc họp nên hoãn lại đến khi gặp ông Malisorn."

Faye nhìn những người đàn ông trung niên đang tỏ ra không đồng tình với mình. Cô chỉ thảnh thơi vắt chéo chân, đưa một ngón tay lên vuốt mũi mình và chờ đợi những vị tiền bối kết thúc câu chuyện.

"Yut."

Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhành, Yut liền hiểu ý và những tên tay sai đã chỉa súng vào họ. Tất cả những người đàn ông trong phòng họp không có sự chuẩn bị, họ đều trơ ra và bắt đầu giữ im lặng, không còn phong thái tự tin và kiêu ngạo như ban nãy nữa.

"Các ông bị điếc hay là gặp vấn đề về nghe hiểu vậy nhỉ? Tôi đã bảo ba tôi giao toàn bộ quyền điều hành tổ chức này cho tôi, tôi cũng nhớ ông ấy đã thông báo rồi. Là ai mới đang xem thường ông ấy?"

Faye đứng lên và lại gần Sud đang ngồi cứng ngắc một chỗ.

"Với lại Sud này, tôi chỉ đang thông báo lại chứ đéo phải để xin phép ông về việc đó."

Sud không nói gì sau đó, ông ta không còn vẻ kiêu ngạo bề trên như ban nãy. Từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ xem Faye là mối đe dọa, chỉ vì ông ta nghĩ con gái sẽ chẳng thể làm gì to tát. Nhưng sự xem thường đã hãm hại ông ta hôm nay, Faye không còn là đứa trẻ của mười năm trước mà ông ta đã gặp nữa.

"Nếu ông đã hành xử như một kẻ điếc, mà có tiếng lại không có miếng thì cũng kì lắm. Để tôi giúp ông."

Yut giữ chặt đầu ông ta lại và nghiêng sang một bên. Sud có vùng vẫy nhưng chỉ rất nhanh sau đó ông ta cụp đuôi lại như một con chó hèn nhát vì đầu súng đang dí vào lưng mình. Tất cả những kẻ ủng hộ ông ta ban nãy giờ đây lại chẳng dám lên tiếng bênh vực, chỉ im lặng nhìn ông ta chịu cơn thịnh nộ của Faye.

Cô rút chiếc trâm cài của mình ra, tóc rơi bồng bềnh trên vai tuyệt đẹp, nhưng cái đẹp đó lại khiến Sud sợ hãi đến xanh mặt. Faye mỉm cười, sau đó cô đâm thẳng chiếc trâm cài vào màng nhĩ của Sud, không dừng lại ở đó, cô ấn sâu chiếc trâm cài vào trong, khiến máu chảy ra như suối.

Sud trợn mắt vì đau đớn, ông ta la hét thống khổ trước màn trừng phạt tàn bạo này của Faye. Và trước sự kinh hãi của Sud, nhiều người không còn dám có ý kiến gì với tân thủ lĩnh nữa.

...

Trong khi đó ở nhà của Faye, Yoko được bác Nim sắp xếp cho việc dọn vườn trước. Em đang loáy hoáy cầm bình xịt phun sương, nhưng có thế nào cũng không xịt được. Em nghĩ nó đã hỏng, cho đến khi có một chàng trai xuất hiện chỉ cho em cách dùng.

"Cái này em phải nén khí xuống thì mới dùng được."

"Ra là vậy, cảm ơn anh."

Yoko bắt đầu công việc của mình, và sự xuất hiện của em làm chàng trai trẻ thấy tò mò. Vì người làm ở nơi này chỉ toàn phụ nữ trung niên trở lên, sự xuất hiện của Yoko là một sự mới mẻ.

"Em là người mới hả? Em tên gì thế?"

"Em tên là Yoko. Còn anh?"

"Anh tên là Nice, anh 25 tuổi."

"Vậy là anh lớn hơn em rồi."

Nice ngại ngùng trước Yoko, đó là điều dễ hiểu vì cậu làm việc ở đây suốt, ít có thời gian ra bên ngoài nên không hay tiếp xúc với người khác giới. Nice là người chịu trách nhiệm cho việc giữ gìn vệ sinh và bảo trì những chiếc xe cho Faye, anh ít khi mắc sai lầm nên rất được lòng cô.

"Có gì không hiểu hay thấy khó khăn thì cứ hỏi anh nhé!"

"Cảm ơn anh."

Thấy bác Nim đang nhìn chòng chọc mình, Yoko không dám nói chuyện tiếp với Nice nữa mà đi làm việc.

---

Faye trở về nhà sau buổi họp, hôm nay không còn việc gì khác nên cô trở về nhà để nghỉ ngơi. Bình thường cô sẽ đến bar để giải trí, nhưng những công việc dày đặc của tân thủ lĩnh đã không cho phép cô được thảnh thơi nữa.

Đồ ăn được bày biện trên bàn nóng hổi, Faye ngồi vào bàn, lại là một mình ăn tối. Cô vốn đã quen với điều này, tuy có chút cô đơn nhưng cô thấy thoải mái với điều đó.

"Gọi con nhóc đó ra đây cho tôi đi, đáng lẽ nó nên có mặt mỗi khi tôi trở về mới đúng chứ?"

Nim vâng dạ rồi vội đi gọi Yoko ra. Em đang dọn dẹp nhà vệ sinh ở trên tầng lại phải đi xuống chỉ vì Faye muốn thế.

"Ngồi xuống đi, ăn tối cùng tôi."

Yoko không dám cãi lời sau chuyện ngày hôm trước. Em bẽn lẽn ngồi xuống, cẩn thận dùng dao nĩa hơn thay vì lóng ngóng như những ngày đầu.

Kể từ hôm đến dinh thự này, Yoko đã nghe nhiều lời đồn về Faye. Rằng cô là một người phụ nữ đồng tính với nhiều sở thích kì lạ, Faye là một kẻ thái nhân cách. Và chính vì những lời nói đó, Yoko càng cảm thấy sợ hãi Faye hơn, em dần đoán ra mục đích mà cô mang mình về đây, nhưng em không dám chắc.

"Làm sao? Nhóc đang nghĩ gì về tôi?"

"Không có gì."

Faye ngước lên nhìn Yoko, đến hôm nay cô mới nhìn kĩ gương mặt thanh tú của em. Chẳng biết có phải vì dạo gần đây mệt mỏi và chịu áp lực cao nên mới sinh ra ảo giác hay không, Faye cảm thấy gương mặt của em rất quen thuộc.

Giống như hình ảnh của một người nào đó đã chôn sâu trong tim cô.

"Ăn tối xong vào phòng tôi."

Faye đứng dậy rời đi, thức ăn vẫn còn rất nhiều khiến Yoko thấy khó hiểu. Nếu cô đã ăn ít như vậy, tội gì bắt người làm nấu nhiều đến thế?

Từng bước đi của Faye khiến em thấy nặng nhọc, cô bảo em vào phòng riêng của cô để làm gì chứ? Chẳng lẽ Faye muốn làm điều gì đó không đứng đắn với em? Như cái cách mà đám người làm trong nhà vẫn hay đồn thổi?

...

Tám giờ tối, Faye ngồi vắt chân ở ghế bành và đọc tài liệu. Cô hơi nhức mắt vì đã đọc suốt hai tiếng liền, nên đã tháo chiếc kính ra và vắt lên đầu. Cô day mắt, cơn đau đầu cùng lúc ập đến khiến Faye khó chịu đến cáu bẳn, cô ném xấp tài liệu xuống đất và lại giường nằm.

Tiếng mở cửa làm cô tỉnh táo lại, Faye nhìn ra phía cửa và thấy Yoko đang bẽn lẽn bước vào với một bộ đồ thiếu vải. Cô nhíu mày khó hiểu, mắc cái gì mà con nhóc này lại luôn ăn mặc kì lạ như thế?

"Nhóc ăn mặc kiểu gì thế?"

"Tôi... bác Nim bảo tôi mặc thế."

"Bà ta già rồi nên lẩm cẩm à." Faye day trán, mọi điều trong căn nhà này luôn làm cô không hài lòng.

"Lại đây."

Yoko run rẩy lại gần, em không muốn chuyện đó thật sự xảy ra. Và sự run rẩy của em được cô cảm nhận được dễ dàng, Faye đanh mặt lại và hỏi.

"Ai làm gì mà run như cầy sấy?"

Yoko không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ em lại nói toẹt ra suy nghĩ của mình. Như thế thì hoàn toàn không được.

"Tôi... lạnh thôi."

"Lạnh? Thời tiết Bangkok đang nóng mà nhóc lại bảo lạnh? Nhóc ốm à?"

Thấy Yoko như vậy, Faye lại nổi hứng muốn trêu chọc. Cô đứng dậy, cố nén cơn đau đầu lại và tiến lại gần Yoko.

"Đừng nói nhóc muốn ngủ với tôi đấy nhé?"

"Cái gì!? Tôi không có!" Yoko vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy khiến Faye phải nín cười.

Cô biết rất rõ bọn người làm trong nhà luôn xì xào về cô, nhưng Faye chẳng rảnh đến nỗi hỏi tội từng đứa. Cô mặc kệ chúng, vì nếu một ngày nào đó chúng làm cô phật lòng, cô sẽ đuổi việc.

"Bọn người làm nói gì với nhóc về tôi rồi?"

"Họ...Không nói gì cả."

"Chúng nói gì rồi nên Nim mới cho nhóc ăn mặc quái dị thế này." Faye nhướn mày nhìn bộ đồ trên người Yoko, cô nói tiếp. "Tôi chỉ muốn biết chúng nói gì thôi, tôi không phạt tội ai cả, được chứ?"

Yoko có hơi phân vân, nhưng cái nhìn sắc lẹm của Faye khiến em không dám giấu diếm điều gì.

"Họ đồn cô là người đồng tính..."

"Ha." Faye bật cười, lại ngồi xuống giường và khoanh tay lại nhìn con nhóc đang rén trước mặt mình. "Đó là sự thật, không phải lời đồn. Rồi, thế họ còn nói gì nữa?"

"Họ nói rằng cô có những sở thích quái gở và... Cô là một kẻ thái nhân cách."

"Chà, nghe như tôi bị tâm thần ấy nhỉ? Nghe cũng vui tai đó chứ." Tiếng cười của Faye khiến Yoko có chút rùng mình, vậy là lời của những người kia không phải chỉ là đồn thổi.

"Cô không tức giận sao?"

"Tại sao tôi phải tốn sức tức giận với lời nói thật về mình?"

Nghe Faye nói thế, Yoko nuốt nước bọt và lo lắng cho số phận của mình. Vậy là quá rõ rồi, Yoko bị bắt về đây để phục vụ cho những trò quái gở và biến thái của Faye, chắc chắn là vậy.

"Nhóc đang nghĩ tôi mang nhóc về để làm nô lệ tình dục hay cái gì đấy đại loại như vậy đấy à?" Faye bật cười khanh khách, cảm thấy thú vị.

"Tôi có khốn nạn đến mấy thì cũng không quan hệ với trẻ chưa đủ 18 tuổi. Với lại nhóc cũng chẳng phải là gu của tôi, người thì gầy nhom, từ trên xuống dưới như bức tường phẳng."

Nghe Faye nói về mình như thế khiến Yoko bực mình, em công nhận body của bản thân không được đẹp, không được bốc lửa nhưng làm gì đến nỗi bức tường như cô đã nói.

"Thế tại sao cô lại bắt tôi về đây?"

"Để gán nợ, sao hỏi hoài vậy?" Faye nhìn con nhóc có vẻ ngốc nghếch trước mặt mình rồi giải thích. "Nếu ba nhóc không trả được khoản vay thì tôi sẽ bán nhóc cho bọn buôn nội tạng, vì người trẻ thì nội tạng còn tốt lắm."

Đó chỉ là một phần của câu chuyện, sở dĩ Faye bắt em về đây không chỉ có mỗi lí do đó. Vì từ ban đầu, trông em đã rất khác biệt với những kẻ khác, em đã không sợ hãi trước uy quyền của nàng. Đến khi Yoko trở về nhà, Faye lại cảm thấy em như đứa em gái quá cố của mình.

Quan trọng hơn, khi nhìn em, Faye nhìn thấy bóng dáng của một người mà rất lâu rồi cô không dám cho phép bản thân nghĩ tới.

"Nhóc biết chơi cờ vua không?"

"Tôi có."

"Được, vậy chơi với tôi một ván. Nếu nhóc thắng, nhóc muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng, trừ việc xóa nợ và trở về nhà."

Faye dẫn Yoko ra bàn cờ, họ cùng ngồi xuống và xếp từng quân cờ vào bàn.

"Thế còn nếu tôi thua thì sao?"

Sự tò mò tai hại của Yoko đã hại em, khiến em phải thấy hối hận vì xem thường lời nói của những người làm trong nhà, rằng cô là một kẻ thái nhân cách. Faye nhìn em, nụ cười bắt đầu méo mó, đôi mắt sâu hoắm không thấy đáy của cô khiến em phải rùng mình.

"Nhóc phải làm chó, liếm chân tôi và phải sủa cho tôi nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com