TruyenHHH.com

Fayeyoko Cau Chuyen Cua Chung Ta

Mấy ngày tiếp theo, Faye và Yoko vẫn tiếp tục gặp nhau thường xuyên. Mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết, và Yoko cảm thấy mình đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Faye. Mỗi buổi sáng, họ đều đến lớp cùng nhau, và những buổi chiều, Yoko thường kéo Faye đến quán cà phê hoặc thư viện, nơi mà họ có thể trò chuyện và chia sẻ những sở thích riêng.
Trong một buổi chiều mát mẻ, khi ngồi bên cạnh nhau trong thư viện, Yoko không khỏi cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy Faye chăm chú đọc cuốn sách lãng mạn mà cô đã chọn hôm trước. Yoko nghiêng người về phía Faye, thì thầm:
- Cậu thấy sao? Nội dung cuốn sách này có khiến cậu rung động không?
Faye ngước mắt lên, ánh mắt cô sáng lấp lánh.
- Tớ đang ở phần mà nhân vật chính phải đối mặt với một quyết định khó khăn trong tình yêu. Nó khiến tớ nghĩ đến nhiều điều... đến những gì đang diễn ra trong cuộc sống của tớ.
Yoko cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Faye, cô gật đầu.
- Cậu có muốn chia sẻ với tớ không? Tớ luôn sẵn sàng lắng nghe.
Faye im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tớ không biết phải bắt đầu từ đâu... Cảm giác của tớ về tình yêu thật sự rất phức tạp. Tớ không muốn vướng bận vào một mối quan hệ mà không biết kết quả sẽ ra sao.
Yoko nhìn Faye với một ánh mặt nghịch ngợm.
- Bắt đầu từ đâu à? Thì cứ bắt đầu từ tớ là được rồi!
Khuôn mặt Faye ửng đỏ lên, cố tránh né ánh mắt của Yoko đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô thấy  Faye ngại ngùng đến mức mặt cũng bắt đầu đỏ lên liền không giấu nổi mà cưới lớn.

Sau buổi chiều ở thư viện, Faye đã quyết định thử nghiệm cảm giác mở lòng hơn. Hôm sau, trong giờ ra chơi, Faye đã chủ động mời Yoko tham gia một buổi đi dạo xung quanh trường. Họ cùng nhau lang thang trên những con đường rợp bóng cây, tiếng cười và những câu chuyện không ngừng vang lên.
Khi đi đến một góc sân, nơi có những chiếc ghế đá, Faye dừng lại và nhìn về phía xa.
- Yoko, cậu có bao giờ cảm thấy mình muốn thoát khỏi mọi thứ xung quanh không?
Yoko khẽ gật đầu, thả lỏng.
- Có, đôi khi tớ cũng cảm thấy như vậy. Nhất là khi mọi thứ trở nên quá áp lực.
- Cảm giác như mình đang ở trong một cái hộp và không thể thoát ra.
Faye nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía chân trời.
- Tớ đã từng nghĩ rằng mình cần phải tìm kiếm điều gì đó lớn lao hơn, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Yoko nhìn Faye, thấy trong ánh mắt cô có một nỗi lo lắng.
- Cậu có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Đôi khi, những thay đổi lớn trong cuộc sống đến từ những bước đi nhỏ nhất.
Faye quay lại, ánh mắt cô lấp lánh.
- Tớ nghĩ tớ muốn khám phá những điều mới mẻ hơn trong cuộc sống. Có thể tớ sẽ thử sức với những điều mà trước đây tớ chưa dám làm.
- Đó là một quyết định tuyệt vời!
Yoko khuyến khích.
Buổi chiều hôm đó, khi về nhà, Faye cảm thấy lòng mình phấn chấn hơn bao giờ hết. Cô đã quyết định tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, và Yoko sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ. Điều này làm cho Faye cảm thấy mình không chỉ đang sống trong một cái hộp, mà còn có những cơ hội để mở rộng tầm nhìn.
Ngày đầu tiên tham gia câu lạc bộ nghệ thuật, Faye cảm thấy hồi hộp. Trong lớp học, cô gặp những bạn mới và thấy không khí thật tươi vui. Khi được phát bút màu và giấy vẽ, Faye đã thả lỏng tâm hồn mình, quên đi mọi lo lắng. Mỗi nét vẽ như đưa cô vào một thế giới riêng, nơi mà cô có thể thể hiện bản thân mà không cần phải lo lắng về sự phán xét.
Khi buổi học kết thúc, Yoko đứng đợi Faye bên ngoài lớp.
- Cậu thế nào? Có thấy thú vị không?
Yoko hỏi, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
- Tớ cảm thấy tuyệt!
Faye vui vẻ đáp.
- Vẽ thật sự là một cách tuyệt vời để giải tỏa mọi thứ trong đầu. Tớ đã quên mất rằng mình có thể tận hưởng từng khoảnh khắc như thế này.
Yoko mỉm cười, lòng cũng phấn khởi theo.
- Chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ, đó là điều quan trọng nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau vẽ những bức tranh thật đẹp!
Thời gian tiếp theo, Faye thường xuyên tham gia câu lạc bộ và Yoko luôn bên cạnh, khuyến khích cô hết mình. Mỗi buổi học, Faye không chỉ rèn luyện kỹ năng vẽ mà còn mở lòng hơn với những người bạn mới. Cô bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về bản thân, những điều mà trước đây cô luôn giữ kín trong lòng.
Một buổi chiều, khi cả nhóm đang thực hành vẽ ngoài trời, Faye bất ngờ nhận ra rằng cô đã trở thành một phần của một cộng đồng. Cô cảm thấy không còn đơn độc nữa. Khi ngồi cùng bạn bè, họ đã cùng nhau trò chuyện, cười đùa và cùng nhau sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật.
Faye quay sang nhìn Yoko, ánh mắt đầy biết ơn.
- Cảm ơn cậu đã khuyến khích tớ tham gia câu lạc bộ này. Tớ không biết mình có thể tìm thấy niềm vui như vậy.
Yoko mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ.
- Tớ rất vui khi thấy cậu đang sống thật sự với chính mình. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, còn nhiều điều thú vị đang chờ đón cậu!
Khi bầu trời dần tối, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, Faye và Yoko cùng nhau đi bộ về nhà. Dưới ánh đèn vàng, Faye cảm thấy như cả thế giới đang mở ra trước mắt mình. Cô đã không còn sợ hãi khi mở lòng, mà thay vào đó, cảm giác hồi hộp và phấn khích đang tràn ngập trong tim cô.
- Yoko, tớ nghĩ rằng tớ đã tìm thấy một phần của bản thân mình.
Faye nói với giọng chân thành.
- Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ trong suốt thời gian qua.
- Cậu xứng đáng với điều đó, Faye. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Yoko đáp, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn phố, hai cô gái tiếp tục bước đi, cùng nhau khám phá những điều mới mẻ đang chờ đợi phía trước. Cùng nhau, họ đang viết nên một câu chuyện đẹp đẽ của tình bạn và sự trưởng thành, nơi mà mỗi khoảnh khắc đều trở thành những kỷ niệm quý giá trong cuộc đời.

Không có tình yêu đúng hay sai, chỉ có tình yêu đích thực giữa hai con người can đảm chọn nhau giữa thế giới rộng lớn này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com