Fate/Zero - Số phận của kẻ ngoại lai (I will change my fate)
Chapter 13: Mơ về quá khứ, nơi hai ta lần đầu tiên gặp nhau
Hola
Và này chỉ có 2k chữ thôi, viết dài mệt lắm
Vô truyện
Nối tiếp với diễn biến ở chap trước thì sau khi xong cái cuộc họp chẳng ra gì kia thì cả ba người, Makena, Artoria, Iris quyết định tiếp tục lái xe đi trong thành phố-*ngáp* Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? [Makena]-*ngồi vào ghế lái* Em cảm nhận được cái gì đó ở trong thành phố. [Artoria]-Cảm nhận? *ngồi vào ghế phụ* [Iris]-Phải, nó giống như một lời kêu gọi vậy. [Artoria]-Vì thế nên chúng ta cần phải tới đó xem xét thử. [Artoria]-Làm gì thì làm, đừng có lái nhanh quá là được. [Makena]-Em biết rồi. [Artoria]Sau đó thì Artoria bắt đầu lái xe tiến vào thành phố-*nhìn ra cửa sổ xe* 'Trời tối thật yên ắng nhỉ' [Makena]-'Gió thổi nhẹ vào cũng mát nữa' [Makena]-'Có lẽ mình nên nghỉ ngơi một chút vậy...' [Makena]Cậu dựa vào cửa rồi từ từ nhắm mắt lại và ngủCậu chìm vào giấc ngủ một cách khá thoải mái-*nhìn lên gương và mỉm cười* 'Ngủ rồi sao, khi nào đến nơi thì em sẽ kêu anh dậy' [Artoria]-*tiếp tục lái xe* [Artoria].Trong giấc mơ của Makena-Ughhh *mở mắt* [Makena]Trước mặt cậu là một khu đồng bằng và phía xa trước mặt cậu là một ngôi nhà-Đây là đâu vậy? *nhìn xung quanh* [Makena]Hiện tại cậu đang ở trên một ngọn đồi nhỏ nhìn xuống -Sao nơi này lạ quá vậy. [Makena]-Mình nhớ là mình bị chôn vùi cùng với chỗ kia mà. [Makena]Cậu bối rối nhìn xung quanh và bước đi trong sự hoang mang-Không nghĩ nhiều nữa, mẹ hay nói là nghĩ nhiều nhanh già lắ- *trượt chân* [Makena]-Ahhhhhh! [Makena]Cậu trượt chân té và lăn xuống bên dưới ngọn đồi-Ây daaa *xoa lưng* [Makena]-Đau quáaa *nằm nhìn lên trời* [Makena]-*ngó vào chắn tầm nhìn của Makena* [???]Đang nằm nhìn thì bị một cậu bé tóc vàng được buột lại làm chắn mất tầm nhìn-Ơ [Makena]-Ai vậy? *ngồi dậy* [Makena]-Không, cái câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng. [???]-Cậu là ai vậy? nhìn cậu không giống người ở đây. [???]-À ờm, t-tôi tên là Nguyên và là người mới tới đây. *ấp úng* [Makena]-Vậy là người mới tới đây nhỉ và tên của cậu lạ quá, thôi không sao. [???]-Tên của tôi là Arthur. [Arthur]-Rất vui được làm quen với cậu. *đưa tay ra* [Makena]-Hân hạnh. *bắt tay* [Arthur]-À mà... *kéo lại gần* [Arthur]-Eh? [Makena]-*thì thầm vào tai* Thật ra... tôi là nữ giả nam, tên thật của tôi là Artoria Pendragon. [Artoria]-Hãy gọi cho đúng trường hợp nhé, nếu không thì sẽ bị lộ mất. *kéo đi* [Artoria]-e-eh!? Chúng ta đi đâu vậy? [Makena]-Đi vào thành. [Artoria]-Vậy ngôi nhà ở đằng xa kia. [Makena]-Là nhà của tôi. [Artoria]-*im lặng gật đầu* [Makena]Artoria dắt cậu vào thành để tham quan cho lần sau đỡ bỡ ngỡ -Ô, Arthur đấy à. [ông chú bán hoa quả]-Vâng. [Artoria]-Vậy còn cậu bé kia? [ông chú bán hoa quả]-D-dạ... *rụt rè* [Makena]-Cậu ấy là người mới tới đây ạ, tên cậu ấy là Nguyên. [Artoria]-Tên vừa lạ vừa khó phát âm nhỉ? [ông chú bán hoa quả]-Thôi kệ đi, đây cho cháu một trái táo tươi mới làm quà chào mừng đến với Britain. *đưa táo* [ông chú bán hoa quả]-Cháu cảm ơn ạ. *nhận lấy* [Makena]-Thôi cháu dẫn cậu ấy đi tiếp, chúc chú một ngày tốt lành. *kéo Makena đi* [Artoria]-Ừm! *vẫy tay* [ông chú bán hoa quả]-Đi từ từ thôi! *bị kéo* [Makena]Tác giả: À nếu hỏi tại sao main lại nói chuyện một cách bình thường thì vì cậu ta nói song ngữ, chỉ thế thôi và đây là trong quá khứ nhaArtoria kéo đi vòng vòng trong thành-Đây là xưởng rèn. *chỉ vào* [Artoria]-*gật gật* Ở đây có vẻ hơi nóng hơn bình thường. [Makena]-Đương nhiên, vì là xưởng rèn sẽ nóng hơn bình thường. [Artoria]-Thế tại sao nó lại nóng? [Makena]-Uhmmmmm, không biết. *nhìn* [Artoria]-Thế ư? *nhìn* [Makena]-Thế đấy. *nhìn* [Artoria]-Ok. *nhìn* [Makena]-Ok. *nhìn* [Artoria]Vô tree timeHai cô cậu nhỏ này lại tiếp tục đi tiếp trong cái thành này-Nghỉ một chút đi, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy? *thở dốc* [Makena]-Đi theo quá trình tập luyện của tôi. *khoanh tay* [Artoria]-Ôi vãi thật! [Makena]Cậu lắc đầu đầy mệt mỏi và ngồi bệt xuống-Sao mình lại đi theo cậu ta nhỉ? [Makena]-Vì nếu không đi theo thì cậu sẽ bị lạc. *đưa cho một củ khoai lang* [Artoria]-Hể? *nhìn lên* [Makena]-Xin lỗi, tôi chỉ có cái này thôi, nên cậu ăn tạm đi. [Artoria]Artoria đưa cậu một củ khoai lang mà mặt cậu đần ra khi không hiểu tại sao lại đưa cho cậu, chắc do nghĩ cậu đói nên mới ngồi bệt xuống đây mà-Vậy... cảm ơn. *nhận lấy rồi đứng dậy* [Makena]-*cắn một miếng* Cũng khá ngon... [Makena]Trong khi đang ăn củ khoai thì cậu nhìn lên trời và thấy mặt trời đang lặn xuống-À rế, trời sắp tối rồi. [Makena]-Này Artoria, nhà cậu ở đâu vậy? [Makena]Artoria nhìn xung quanh để xem có ai nhìn hoặc nghe thấy gì không-*tiến tới véo má* Tôi đã nói rồi! ở trong thành hoặc nơi có người thì gọi tôi là Arthur! [Artoria]-Lỡ đâu người khác biết tôi đang giả làm nam nhân thì sao? [Artoria]-Au au! Tôi biết lỗi rồi nên đừng véo nữa.. [Makena]-*thả ra* [Artoria]-*xoa hai cái má* [Makena]-Artoria tồi quá... *thì thầm rồi ăn hết củ khoai* [Makena]Mặc kệ cho câu hỏi hồi nãy mà cậu mới hỏi thì Artoria chăm chú nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo giống cô của cậu, trong lòng cô bé này bắt đầu có một cảm xúc khá kì lạ với cậu-*bối rối khi bị nhìn chằm chằm* S-sao vậy? [Makena]-M-mặt tôi dính gì sao? [Makena]-*lắc đầu* [Artoria]-Vậy nhà cậu ở đâu vậy? [Makena]-*Dụi mắt* Là căn nhà ở ngọn đồi lúc sáng đấy. [Artoria]-Ồ thì ra l- [Makena]Chưa kịp nói dứt câu thì cậu bị Artoria kéo đi tiếp và từ phía xa thì có một người đang theo dõi-Artoria định dắt trai lạ về nhà ư? [???]-Không được! Mình sẽ chặn ở chứ cửa nhà để hỏi cho ra lẽ mới được. *nhanh chóng rời đi* [???].Trên đường đi về nhà của của Artoria thì cô vừa kéo cậu vừa chạy-Chậm thôi! Tôi ngã mất! [Makena]Và theo ý cậu thì thay vì chậm lại thì Artoria dừng lại đột ngột rồi thả tay ra và khiến cậu mất đà mà ngã sml-Ughhhh! *nằm một cục* [Makena]-'Nãy mình cảm thấy như có ai đang theo dõi vậy' [Artoria]-*nhìn sang chỗ Makena* Hmm... [Artoria]-*tiến lại và đưa tay ra* Xin lỗi. [Artoria]-Hở?... [Makena]-*thở dài nắm lấy tay* Lần sau mà làm thế nữa là tôi bắt đền đấy, [Makena]-Bắt đền bằng tình cảm đấy. *chống hông* [Makena]-Tôi xin lỗi. [Artoria]-Thôi được rồi, dẫn tôi về nhà của cậu đi. [Makena]Artoria gật đầu rồi bước đi và trong lòng cảm thấy một chút tội lỗi vì đã làm cậu ngãQuảng đường từ thành tới nhà của Artoria khá xa nên chắc tới tối muộn mới về tớiMakena đi theo sau Artoria và vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh-Buổi tối ánh trăng chiếu xuống trông huyền ảo quá. [Makena]-Woa! Có một con mèo kìa! *hào hứng chạy theo* [Makena]-*Nhìn theo* [Artoria]-Đứng lại! *đuổi theo con mèo* [Makena]Cậu dí theo con mèo nhưng con mèo này lại quá nhanh nhẹn nên cậu đâm thẳng vào cây rồi nằm ôm đầu-Đau quá! [Makena]-*bật cười* hahahahaha! [Artoria]-Này! [Makena]-Không có gì đáng để cười hết! [Makena]-Hahahaha! [Artoria]-Đừng cười nữa!! *xấu hổ* [Makena]-*vẫn cười* [Artoria]-*chạy tới lắc vai* Đừng có cười nữa!!! [Makena]..Sau một lúc lâu sau thì hai người đã đi gần tới nhà-*bụng kêu cồn cào* [Cả 2]-Đói quá... *ngã xuống* [Artoria]-Này... cố thêm một chút nữa đi... sắp tới rồi... [Makena]-Không... còn... sức... nữa... [Artoria]-*cõng Artoria lên* [Makena]-Sắp tới rồi, cố chịu thêm một chút nữa nha. *dùng hết sức để chạy* [Makena]Và khi chạy tới nơi thì có một anh trai khá dễ nhìn bước ra từ bên trong nhà-Này cậu bé, cậu có thể đặt Arthur xuống và rời khỏi đây. *khoanh tay* [???]-Hể?! *cạn hơi* [Makena]-*ngủ trên lưng Makena* [Artoria]Và từ trong nhà xuất hiện thêm một người đàn ông lớn tuổi nữa và lấy tay gõ vào đầu anh trai kia-Kay... *gõ vào đầu* [???]-Đau cha! [Kay]-Bộ con không thấy con đang làm thằng bé sợ ư? [???]-Này cậu bé, cháu không sao chứ? [???]-B-bác là ai vậy ạ? *hơi sợ sệt* [Makena]-Ta là Ector, cha của Arthur và còn kia là Kay, là anh trai của Arthur. [Ector]-V-vâng. *đặt Artoria xuống và lùi ra xa* [Makena]-Cháu chỉ đưa cậu ấy về thôi ạ, chỉ thế thôi ạ. [Makena]Cậu lùi thêm vài bước nữa rồi chạy đi mất mặc cho ông bác kia chưa kịp nói câu tiếp theo-*nhìn Kay* [Ector]-C-con biết lỗi rồi, lần sau không tái phạm nữa... [Kay].Cùng lúc đó thì cậu đang chạy đi và đa phần đều là sợ hãi vì những người đàn ông mà cậu tiếp súc lúc trước đều là một lũ vô tâm và không có một chút lòng thương hại nào-Mình cần phải chạy, mình cần phải trốn... [Makena]-Nếu không mình sẽ bị bắt ma- [Makena]Cậu vấp một cục đá vào ngã xuống một cái hố-*la hét* Ahhhhhhhhhhhh! [Makena]..-Makena, Makena! [Artoria]-Ahhhhhhh!... [Makena]-Huh? [Makena]Cậu nhìn xung quanh với khuôn mặt tái mét-Anh bị làm sao thế, tự nhiên ngủ rồi la hét. [Artoria]-Anh gặp ác mộng sao? [Artoria]-Chắc vậy... *vuốt mặt* [Makena]-Anh có ổn không? [Artoria]-Ổn mà... cứ tiếp tục lái xe đi... *nhìn ra ngoài cửa sổ* [Makena]-Saber... *thì thầm* [Iris]-Tôi thấy tâm lí của cậu ta ngày càng giảm đi. *thì thầm* [Iris]-Tôi cũng thấy vậy, nhưng mà chắc là sẽ ổn thôi. *thì thầm* [Artoria]Ba người tiếp tục lái xe thêm một đoạn nữa trước khi Artoria cảm nhận được cái gì đó và đột ngột tang tốc và đánh láiLần này cô lái rất nhanh và đường xá buổi đêm cũng không có xe cộ nên không quá lo về việc có tông trúng xe khác, cô còn đi cả đường tắc nữa, và có vẻ như là đến chỗ cây cầu màu đỏ ở thành phố Fuyuki này, cô dừng xe cạnh một bãi đồi gần cây cầu và nhanh chóng lao khỏi xe và mặc giáp chạy thẳng lên ngọn đồi nhỏ đó-Artoria! *tháo dây an toàn và rời khỏi xe* [Makena]-Makena! Cửa xe không mở được! [Iris]Cậu nhanh chóng bứt luôn cái cửa rồi gắn vào lại-Đi thôi! *xách Iris lên và chạy* [Makena]-Hể!? *hơi thích thú khi lần đầu bị xách lên* [Iris]Cậu vừa xách Iris vừa triệu hồi thanh Excalibur mà cậu lụm được ở chỗ hang ổ của Caster-*bất ngờ* [Iris]-Khoan đã, cậu lấy nó ở đâu ra vậy!? [Iris]-Cái đó thì tôi sẽ giải thích sau! *đặt Iris xuống bên cạnh Artoria* [Makena]-Caster! [Artoria]...Hết rồi, đợi chap sau đi và cho xin một vote và cái wattpad này lỏ quá, ai đó hãy thông báo cho bên Wattpad để fix lỗi điiiÀ mà cái bộ Honkai của tôi sẽ tạm thời drop nha, không phải vì tôi lười mà chỉ là tôi không thể tập trung viết cả hai bộ đượcVà tôi cũng dự định ra thêm một tác phẩm về Fate series nữa, chỉ có bấy nhiêu đây thôi, chúc một buổi tối tốt lành
-Các người làm ơn cho Makena một vote để anh ấy có động lực để viết tiếp điiiii [Artoria]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com