[FANTIC LY CHU] - 3 vạn 4 nghìn năm của chúng ta
Chương 63. Lệ khí
Ly Vãn Nguyệt vừa tròn một năm tuổi, nhưng y đã bộc lộ sức mạnh vượt trội, khiến cả Đại Hoang kinh ngạc. Dù tuổi nhỏ, nhưng sức mạnh từ Bạch Trạch, yêu lực của Ly Luân và Chu Yếm hòa quyện trong cơ thể khiến y như một ngôi sao sáng giữa trời.Trong khi đó, Chu Yếm vẫn cảm nhận được sự biến động kỳ lạ trong cơ thể mình. Từ khi sinh con, lệ khí y từng khống chế hàng ngàn năm nay bỗng có dấu hiệu rục rịch không yên.Một buổi chiều, khi mặt trời lặn sau những rặng núi, Chu Yếm khẽ nói với Ly Luân:"Lệ khí của ta... không còn ổn định như trước. Ta sợ sẽ ảnh hưởng đến con và mọi người"Ly Luân không ngạc nhiên, bởi hắn cũng nhận thấy điều đó. Ly Luân gật đầu, nắm lấy tay Chu Yếm thật chặt:"Chúng ta cần quay về Hòe Giang cốc. Chỉ nơi yên tĩnh lại ít ai đến gần, đến đó mới giúp ngươi khống chế được lệ khí này."Việc rời xa con trai không phải quyết định dễ dàng. Ly Vãn Nguyệt dù thông minh nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc nào cũng quấn lấy cha mẹ. Ngày họ chuẩn bị lên đường, y ngồi trong lòng Chu Yếm, ánh mắt tròn xoe nhìn cha mẹ, không hiểu sao ai cũng có vẻ buồn bã."Phụ thân, cha, hai người đi đâu? Con đi với được không?" Y hỏi, giọng non nớt.Chu Yếm ôm con thật chặt, giọng khẽ run:"Vãn Nguyệt ngoan. Hai phụ thân phải đi một thời gian để làm việc quan trọng. Con ở đây, tổ gia gia, Thần thúc, Lỗi thúc sẽ chăm sóc con thật tốt."Ly Vãn Nguyệt bĩu môi, ôm cổ Chu Yếm, giọng phụng phịu:"Con không muốn! Con muốn đi với cha."Ly Luân từ phía sau tiến tới, xoa đầu con trai, giọng trầm ấm:"Con trai của ta là người mạnh mẽ nhất Đại Hoang. Con phải ở đây để trưởng thành, để bảo vệ tất cả những người mà con yêu quý, có được không?"Dù còn nhỏ, nhưng ánh mắt kiên nghị của cha khiến Ly Vãn Nguyệt khẽ gật đầu. Y cắn môi, ôm lấy cả hai cha mẹ lần cuối, rồi quay lưng chạy về phía Trác Dực Thần.Hòe Giang cốc là nơi mà Ly Luân và Chu Yếm từng cùng nhau tu luyện trước đây. Lần này trở lại, cả hai không còn sự ung dung như trước. Chu Yếm thường xuyên phải vào sâu trong hang động để tĩnh tâm, khống chế lệ khí ngày một mạnh mẽ.Những cơn đau thỉnh thoảng kéo đến, khiến y phải gồng mình chịu đựng. Ly Luân luôn túc trực bên cạnh, chuẩn bị mọi thứ, từ dược liệu đến trận pháp trấn áp lệ khí."Vật nhỏ ngươi chịu đựng một chút. Ly Luân nói, ánh mắt kiên định.Chu Yếm nhìn Ly Luân, nụ cười mờ nhạt trên môi:"Chỉ cần có chàng bên cạnh, ta không sợ gì cả."Một đêm nọ, bầu trời Hòe Giang cốc bất chợt biến đổi. Ánh trăng thanh bình dần chuyển sang màu đỏ sậm, như máu chảy loang trên bầu trời. Chu Yếm mở mắt, cảm nhận lệ khí trong cơ thể mình đang trào dâng mạnh mẽ."Ly Luân... thời khắc ta sợ nhất đã đến."Ly Luân không đáp lời, chỉ siết chặt tay y, ánh mắt như ngọn núi vững vàng."Chúng ta đã chuẩn bị hơn trăm năm cho ngày này. Ta sẽ không để ngươi một mình đối mặt."Trong khi đó, tại núi Sơn Thần, Ly Vãn Nguyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều so với đứa trẻ bình thường. Tuy mới hơn trăm tuổi, nhưng y đã hiểu chuyện, sức mạnh cũng không ngừng tăng lên. Y thường đứng lặng ngắm ánh trăng đỏ trên bầu trời, lòng đầy lo lắng:"Hai phụ thân có sao không? Sao ta cảm thấy điều gì đó rất bất an."Trác Dực Thần từ phía sau đặt tay lên vai y, giọng điềm tĩnh:"Hai phụ thân con mạnh mẽ hơn con nghĩ rất nhiều.?"Anh Lỗi cũng lên tiếng:"Đừng lo, tiểu tử. Khi nào cần, chúng ta sẽ cùng đến giúp họ. Nhưng bây giờ, con cần chuẩn bị thật tốt, không để cha mẹ thất vọng."Dù vậy, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi lo sợ khó diễn tả. Họ biết, trăng máu không phải điềm lành, và lệ khí của Chu Yếm là thứ sức mạnh có thể hủy diệt cả Đại Hoang nếu mất kiểm soát.Tại Hòe Giang cốc, Ly Luân ngồi bên cạnh Chu Yếm, nhìn ánh trăng đỏ ngoài cửa hang. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, giọng trầm thấp:"Dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn sẽ ở bên ngươi. Đừng sợ, Chu Yếm."Chu Yếm gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng:"Ta biết. Chỉ cần có chàng, ta sẽ không để lệ khí này làm tổn thương bất kỳ ai."Lời nói ấy như lời hẹn ước, nối liền hai trái tim trước cơn bão đang đến gần.Ánh trăng đỏ ngày một đậm hơn, lan tỏa khắp bầu trời như máu nhuộm cả đất trời Hòe Giang cốc. Chu Yếm ngồi xếp bằng giữa trận pháp mà Ly Luân đã chuẩn bị trước đó. Lệ khí trong cơ thể y bỗng cuộn trào như sóng dữ, khiến toàn thân run rẩy.Ly Luân đứng bên ngoài trận pháp, ánh mắt căng thẳng dõi theo từng cử động của Chu Yếm. Tay chàng nắm chặt thanh kiếm, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào.Chu Yếm nhíu mày, hơi thở gấp gáp:"Ly Luân... lệ khí này đang muốn phá vỡ mọi thứ. Ta sợ không thể kiểm soát được."Ly Luân bước đến gần, giọng nói trầm ấm nhưng mạnh mẽ: " Nhớ lấy, ta luôn ở đây."Lệ khí từ cơ thể Chu Yếm bùng nổ, tràn ra khắp trận pháp. Những luồng khí đen ngòm như móng vuốt quỷ dữ lao về phía Ly Luân, nhưng Ly Luân không lùi bước. Hắn kích hoạt trận pháp, những luồng sáng vàng rực rỡ lập tức ngăn chặn lệ khí, tạo thành một màn chắn bảo vệ y.Chu Yếm đau đớn đến mức không thể cất lời, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng. Lệ khí như hàng ngàn lưỡi dao cắt xé cơ thể y từ bên trong. Nhưng giữa cơn đau, ánh mắt y vẫn tìm kiếm bóng hình Ly Luân."Ly Luân... đừng để lệ khí làm tổn thương chàng..."
Ly Luân quỳ xuống bên ngoài trận pháp, ánh mắt kiên định “Không sao, ta không bị thương”Bên trong trận pháp, Chu Yếm cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc đang dần trỗi dậy từ sâu thẳm trong tim mình.Đó không chỉ là sức mạnh của lệ khí mà còn là tình yêu của Ly Luân, sự gắn kết sâu sắc giữa hai người qua hàng ngàn năm.Chu Yếm khẽ nhắm mắt, bàn tay siết chặt. Y nhớ về những ngày tháng bên Ly Luân, những giây phút yên bình bên con trai, những lời hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."Lệ khí này... là một phần của ta. Nếu ta không thể kiểm soát nó, thì nó sẽ kiểm soát ta. Nhưng ta không thể để điều đó xảy ra."Chu Yếm hét lên, kích hoạt sức mạnh yêu lực còn lại trong cơ thể, áp chế dòng lệ khí đang cuồn cuộn như sóng thần.Ngay khi lệ khí được kiểm soát, bầu trời Hòe Giang cốc dần sáng trở lại. Ánh trăng đỏ nhạt màu, nhường chỗ cho ánh sáng dịu dàng của vầng trăng trắng. Những cánh hoa hoè xung quanh Hòe Giang cốc bất ngờ nở rộ, tỏa sáng rực rỡ như ngọc ngà.Ly Luân bước vào trận pháp, ôm lấy Chu Yếm đang kiệt sức trong vòng tay mình. Chàng khẽ thì thầm “ Chu Yếm, ngươi làm được rồi”Chu Yếm dựa vào ngực chàng, hơi thở yếu ớt nhưng nụ cười nở trên môi:"Ta còn lời hứa với chàng... và con. Ta không thể gục ngã."Tại núi Sơn Thần, mọi người cũng chứng kiến sự thay đổi của bầu trời. Trác Dực Thần nhìn ánh trăng tạm thời đã trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm:"Xem ra lần này bọn họ lại thành công."Anh Lỗi đứng bên cạnh, tay cầm thanh đao, giọng đầy lo lắng:"Chỉ mong cả hai không sao. Ca ca huynh ấy đã chịu khổ quá nhiều."Ly Vãn Nguyệt, giờ đây đã trưởng thành hơn một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ trong mắt mọi người. Y đứng trên đỉnh núi, nhìn ánh trăng, bàn tay nhỏ bé siết chặt:"Phụ thân, cha... con sẽ mạnh mẽ, để không làm hai người lo lắng nữa."Sau khi mọi thứ trở lại bình thường, Ly Luân và Chu Yếm quyết định ở lại Hòe Giang cốc thêm một thời gian để hồi phục hoàn toàn. Họ biết rằng, dù lệ khí đã được khống chế, nhưng mỗi lần bị mất khống chế lần sau càng khó kiểm soát hơn.
Ly Luân quỳ xuống bên ngoài trận pháp, ánh mắt kiên định “Không sao, ta không bị thương”Bên trong trận pháp, Chu Yếm cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc đang dần trỗi dậy từ sâu thẳm trong tim mình.Đó không chỉ là sức mạnh của lệ khí mà còn là tình yêu của Ly Luân, sự gắn kết sâu sắc giữa hai người qua hàng ngàn năm.Chu Yếm khẽ nhắm mắt, bàn tay siết chặt. Y nhớ về những ngày tháng bên Ly Luân, những giây phút yên bình bên con trai, những lời hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."Lệ khí này... là một phần của ta. Nếu ta không thể kiểm soát nó, thì nó sẽ kiểm soát ta. Nhưng ta không thể để điều đó xảy ra."Chu Yếm hét lên, kích hoạt sức mạnh yêu lực còn lại trong cơ thể, áp chế dòng lệ khí đang cuồn cuộn như sóng thần.Ngay khi lệ khí được kiểm soát, bầu trời Hòe Giang cốc dần sáng trở lại. Ánh trăng đỏ nhạt màu, nhường chỗ cho ánh sáng dịu dàng của vầng trăng trắng. Những cánh hoa hoè xung quanh Hòe Giang cốc bất ngờ nở rộ, tỏa sáng rực rỡ như ngọc ngà.Ly Luân bước vào trận pháp, ôm lấy Chu Yếm đang kiệt sức trong vòng tay mình. Chàng khẽ thì thầm “ Chu Yếm, ngươi làm được rồi”Chu Yếm dựa vào ngực chàng, hơi thở yếu ớt nhưng nụ cười nở trên môi:"Ta còn lời hứa với chàng... và con. Ta không thể gục ngã."Tại núi Sơn Thần, mọi người cũng chứng kiến sự thay đổi của bầu trời. Trác Dực Thần nhìn ánh trăng tạm thời đã trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm:"Xem ra lần này bọn họ lại thành công."Anh Lỗi đứng bên cạnh, tay cầm thanh đao, giọng đầy lo lắng:"Chỉ mong cả hai không sao. Ca ca huynh ấy đã chịu khổ quá nhiều."Ly Vãn Nguyệt, giờ đây đã trưởng thành hơn một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ trong mắt mọi người. Y đứng trên đỉnh núi, nhìn ánh trăng, bàn tay nhỏ bé siết chặt:"Phụ thân, cha... con sẽ mạnh mẽ, để không làm hai người lo lắng nữa."Sau khi mọi thứ trở lại bình thường, Ly Luân và Chu Yếm quyết định ở lại Hòe Giang cốc thêm một thời gian để hồi phục hoàn toàn. Họ biết rằng, dù lệ khí đã được khống chế, nhưng mỗi lần bị mất khống chế lần sau càng khó kiểm soát hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com