TruyenHHH.com

Fanfiction Yugyeom X Rose Again

Chapter 5:

Hôm nay là một ngày cuối tháng 10, mưa phùn tầm tã ướt cả một khoản sân biệt thự của Kim gia. Yugyeom phóng chiếc Ferrari đến công ty để lại Chaeyoung ở nhà một mình với những người hầu. Mưa ngày càng nặng hạt, mưa tạt qua ô cửa sổ ướt đẫm khuôn mặt cô gái ngồi cạnh đó. Chaeyoung dù lạnh nhưng vẫn ngồi bần thần, khuôn mặt vô cảm nhìn về một hướng xa xăm trong khoảng không, tâm trí nghĩ về gia đình thân thương. Mẹ cô, Jimin của cô, hai người có sống tốt không? Cô đã rời nhà 2 tháng mà không ai biết, đoán chắc rằng căn bệnh của mẹ lại tái phát, Jimin chắc lại khổ cực lắm. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng. Cô quyết định sẽ bỏ trốn về nhà thăm mẹ.

Chaeyoung loay hoay mãi mới tìm được sợi dây thừng có vẻ chắc chắn, cô buộc nó vào thanh sắt cửa sổ phía bên kia phòng rồi nối dây ra ban công nhảy xuống. Chẳng hiểu sao hôm nay bảo vệ lại đi vắng, cô dễ dàng ra khỏi biệt thự, chắc vì buổi trưa nên bảo vệ đi nghĩ hết rồi.

Chaeyoung hôm nay mặc quần jean rách gối cùng với chiếc áo thun kẻ sọc, thêm chiếc mũ lưỡi trai cùng đôi dép lê giúp dễ dàng di chuyển. Bắt một chuyến taxi đến nhà mình, cô thanh toán rồi ra khỏi xe. Đứng trước cửa nhà, cô thở dài, đã 2 tháng rồi cô không về đây. Căn nhà bên ngoài đầy vẻ u ám như chính tâm trạng của cô lúc này.

Mở cổng bước vào, đập vào mắt cô là vườn hoa đã héo úa của mẹ cô. Bước chân lại khẽ khàng đi đến cửa chính, móc trong túi đeo chéo một chiếc chìa khóa nhà mà cô vẫn giữ trong người suốt, mở cửa rồi bước vào. Không khí lạnh lùng cùng một màu đen tối của phòng khách làm cô có hơi rùng mình. Bước chân vẫn không dừng lại cho đến khi bắt gặp ánh sáng duy nhất phát ra từ trong bếp. Ngóc đầu vào xem, là mẹ cô, cô xúc động lên tiếng:

- Mẹ!

Bà Lim đang ăn dở bát cháo, sau khi nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên. Cả muỗng cháo rớt khỏi tay rơi xuống đất, tô cháo bên tay còn lại cũng theo đà mà rớt vỡ tan tành cành lá. Bà xúc động khó khăn đứng lên, từng bước chân run rẩy đến gần đứa con gái bé nhỏ của mình, nước mắt bắt đầu tuông rơi, tay bà với tới như muốn nắm bắt cô lại để không nghĩ đó là ảo giác. Từ khi cô biến mất, Jimin liên tục cho người tìm kiếm ngày đêm, bà Lim thì liên tục gặp ác mộng, nhiều lần lại bị ảo giác Chaeyoung trở về. Đến khi tay bà nắm được tay Chaeyoung, bà khóc nấc lên ôm chầm lấy đứa con gái bé bỏng. Chaeyoung cũng khóc theo.

Cô nhẹ đưa tay sờ lấy gương mặt hốc hác xuất hiện nhiều nếp nhăn của mẹ mình, miệng nấc thành tiếng:

- M.. mẹ... con... xin lỗi...!

Tiếng khóc hai mẹ con vang vọng hòa cùng tiếng bát cháo vỡ làm cho cả biệt thự Park náo loạn. Tất cả người hầu cùng quản gia đều chạy xuống tập trung ở bếp. Họ đều ngỡ ngàng, là cô chủ? Người mà cả Park gia đang tìm kiếm lâu nay đã trở về sao? Bà vú cũng xúc động không kém, Chaeyoung chạy ào đến ôm bà, cả nhà khóc lên vì vui mừng, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì cảnh cửa chính bật mở, một bóng dáng cao lớn bước vào cùng những người mặc áo đen. Chaeyoung hoảng hốt kéo mọi người ra sau mình để cô chắn ở trước. Đột nhiên bóng dáng đó lên tiếng:

- Park Chaeyoung, hoặc là em tự về hoặc tôi sẽ giết hết Park gia, chọn! - Lời nói phát ra cũng là lúc nòng súng trên tay những tên áo đen đứng phía sau được lên đạn ngắm bắn. Chaeyoung sợ hãi, là Yugyeom sao? Cô sợ hãi trả lời:

- Anh... anh không có quyền bắt tôi... tôi không về... cũng không để lũ các người giết Park gia! - Chaeyoung kích động gào lên, tay giương ra những quyền chuẩn bị đánh. Cô từ nhỏ đã được mẹ cho học võ để tự vệ. Yugyeom chán nản, hất mặt về phía đàn em đứng sau. Cả đám người hiểu ý liền chạy đến, Chaeyoung tung từng quyền dễ dàng hạ gục từng tên. Nhưng vì không để ý liền bị đánh lén, một phát đạn bay xuyên qua hông cô làm cô mất đà, được thời cơ cả đám người áo đen vứt cô sang một bên chạy đến bao vây và bắt giữ cả Park gia. Chaeyoung sợ hãi hét lên:

- Đừng... làm ơn... đừng giết họ.. được rồi tôi... sẽ đi cùng các người...! - Vì trúng đạn cộng với sức cô khá yếu nên sau khi nói xong câu đó, cô ngất lịm đi. Yugyeom tặc lưỡi, cứ phải bắt anh dùng đến biện pháp mạnh là sao chứ, thật là! Anh đi đến bế Chaeyoung vào lòng, mẹ cô hốt hoảng hét lên:

- Kim Tổng? Không! Làm ơn, đừng bắt con bé đi, tội tình của người lớn chúng tôi sẽ chịu, làm ơn đừng tổn hại đến con bé. - Bà Lim khóc nấc lên, cả người mềm nhũn ngã nhào xuống đất, may thay được quản gia Oh đỡ lại.

Yugyeom liếc mắt rồi gằn từng chữ:

- Đây là cái giá phải trả cho các người. Cứ liệu hồn, nếu ai dám bước vào Kim gia mang Chaeyoung đi thì cả gia phả nhà các người sẽ phải đi chầu Diêm Vương hết. - Nói rồi anh ra hiệu cho đàn em rút lui, mang Chaeyoung vào xe rồi phóng đi trên con đường đầy bụi cát mặc cho cả Park gia đang hỗn loạn.
___________________________
Tại Kim gia,

Yugyeom đằng đằng sát khí bước vào nhau, tất cả người hầu cũng như bà quản gia già đều tránh đường vì sợ hãi. Họ biết chắc gì tối nay Kim gia cũng sẽ không yên nhưng cũng chỉ biết im lặng mà gánh chịu vì ai mà lên tiếng thì người đó chắc chắn sẽ chết trong nay mai.

Yugyeom mạnh tay quăng Chaeyoung lên chiếc giường kingsize, vì lực quăng quá mạnh làm đụng đến vết thương làm Chaeyoung đau đớn tỉnh dậy. Cô rên ư ử vì đau đớn, bỗng cảm thấy êm ái, mắt mở ra thì thấy Yugyeom đang lấy ra một sợi dây roi từ trong tủ. Anh tiến lại gần cô, nhẹ giọng hỏi:

- Tỉnh rồi hả? - Chất giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy âm khí cùng với sự tức giận làm Chaeyoung rùng mình. Cô im lặng không trả lời.

Yugyeom vung tay quất mạnh lên người Chaeyoung làm cô bất ngờ mà giật nảy lên, máu từ vết thương túa ra nhiều hơn ướt đẫm cả một mảng ga giường. Anh lại nói:

- Tôi đã từng nói với em, nếu em có ý định bỏ trốn thì tôi sẽ cho em liệt giường. Là tôi nhân nhượng em nuông chiều nên em sinh hư sao? - Theo mỗi câu hỏi là một phát roi mạnh mẽ vung xuống người Chaeyoung, người cô bầm tím, máu chảy như nước chảy xuống thác. Chaeyoung đau đơn kêu lên. Mặc cho cô kêu gào, anh tiếp tục giáng vài bạt tai xuống khuôn mặt yêu kiều của cô rồi lại vuốt ve nó, và lại tiếp tục tát tiếp, cứ tiếp tục như vậy đến khi môi cô bật máu. Nước mắt Chaeyoung tuôn rơi, nước mắt cùng máu ở môi hòa lại chảy vào miệng cô đang mở hé. Mùi tanh nồng của máu cùng vị mặn chát của nước mắt làm cô khó chịu, cô khó khăn nấc lên như kẻ say rượu:

- Anh... anh là một con quỷ... anh giết bố tôi rồi làm... cho... Park thị... suýt phá sản... tôi hận... anh.

- Cô đã biết? - Anh dừng tay, đôi lông mày nhướng lên cao.

- Tôi... đã... biết... tất cả... anh đích thị ... là một... con quỷ... giết người.... - Cô khóc nấc lên

- Được thôi, cô đã biết thì tôi cũng chẳng giấu nữa. Đúng vậy đấy, là tôi giết bố cô, năm đó bố cô ra tay giết bố tôi hủy hoại cả Kim Thị, môt mình tôi khổ cực gầy dựng cả tập đoàn từ lúc 9 tuổi, cô biết đấy. Một thằng nhóc 9 tuổi thì biết gì mà làm ăn, và bố cô đã dựa chỗ sơ hở đó mà đạp đổ cả Kim Thị khiến nó một lần nữa lao xuống vực không phanh. - Kể đến ngang đó, anh lại vung tay đánh tiếp, từng phát roi quất vào người cô như muốn cuốn cô theo tốc độ của nó, cô nói:

- Anh... đã giết bố tôi... lại còn làm Park Thị sắp xuống dốc... tại sao lại còn bắt tôi?

- Chỉ sắp, chứ chưa đổ. Cái lúc tôi sắp giết ông ấy bằng chính khẩu súng mà ông ấy giết bố tôi, ông ấy còn mạnh miệng nói tập đoàn ông ta sẽ đạp đổ tập đoàn tôi đấy, lại còn nói cô là đứa tài giỏi sẽ gầy dựng, thật đáng khinh bỉ Park Thị các người. Còn bây giờ thì sao nào? Đứa con gái giỏi giang mà ông ấy nhắc đến năm đó đang nằm trên giường chịu từng trận đòn của Kim Tổng. Thật không biết phải trái, lũ súc vật các người. - tay anh dừng lại, rút trong túi ra một khẩu súng đời mới, đây là khẩu sung mà Jeon Jungkook - kẻ chuyên chế tạo các loại vũ khí cực kì mạnh kiêm bạn thân của Kim Yugyeom chế tạo. Anh vô cùng hài lòng vì cậu bạn thân này, đã mong sẽ có cơ hội được sử dụng nó nhưng chưa có, nay cô lại tạo cơ hội cho anh, thật đáng trách cho số phận của cô. Anh bắt đầu chĩa súng về phía cô, bắn một phát vào cánh tay trái làm cô hét tóa lên. Trông cô bây giờ thật tàn tạ, trông còn kinh khủng hơn xác ướp Ai Cập, cô như nằm trên bồn tắm chứa toàn máu. Cô sợ hãi nói:

- Làm ơn... anh... tha cho tôi... Park Thị hứa sẽ không dụng đến Kim thị... làm ơn! - Cô chưa muốn chết, thật sự chưa muốn chết, làm ơn đừng giết cô.

- Tha? Cô nói nghe dễ nhỉ? Cô nghĩ mấy tháng qua tôi đối xử tốt với cô chỉ để cho thõa lòng rồi cho cô đi sao? Nực cười! Nếu đã được như vậy thì chẳng cần đến nhà tù rồi. Cô nên biết, cô chỉ là thứ để tôi lợi dụng mà lật đổ cái tập đoàn dơ bẩn nhà cô mà thôi. Bây giờ xong việc rồi, Jimin chắc cũng đang rối mù với đống hồ sơ vỡ nợ ở công ty, mẹ cô chắc cũng nhập viện vì chuyện hồi nãy, cô sống cũng không giúp gì được đâu, để tôi giúp cô thanh thản! - Nòng súng được lên đạn, anh nhắm vào hộp sọ của cô, chuẩn bị bắn.

"Cốc cốc"

Taehuyng gõ vào cánh cửa đang mở hờ, cảnh tượng thật kinh khủng: Park Chaeyoung, người con gái mà anh trai anh tìm kiếm đang nằm bê bết dưới vũng máu, phía trên là Yugyeom đang chuẩn bị kết liễu đời cô. Taehuyng nhẹ nhàng bước vào, Chaeyoung đã ngất lịm đi vì mất quá nhiều máu.

- Yugyeom à, anh muốn lợi dụng cô ta cơ mà, sao lại giết cô ta? Thật không đúng! Anh muốn Kim Thị bị quy vào tội giết người chỉ vì hận thù sao? Còn nữa... Chaeyoung chẳng phải là... - Lời nói chưa được phát ra đã bị Yugyeom chặn lại

- Yêu? - Anh nhếch méo rồi nói tiếp - Hận thù đã làm mờ mắt chúng ta rồi, ngay cả nương tay mà anh còn không thể thì huống gì là yêu cô ấy. Đúng là lợi dụng, nhưng tình yêu và hận thù, hai khái niệm không dính dáng đến nhau đã làm anh mờ mắt rồi, anh còn thẳng tay giết cô ấy cơ mà. - Nói rồi anh cười nhẹ, nụ cười chua xót và đau lòng, nhìn xuống khẩu súng đang trong tay mình, chắc phải dùng vào dịp khác rồi. Anh buông bỏ khẩu súng cho Taehuyng rồi ôm Chaeyoung đưa đến bệnh viện thuộc tập đoàn Kim một cách nhanh nhất.

Taehuyng thở dài, anh của anh, Kim Yugyeom, từ lúc 9 tuổi đã phải ra tay giết người để trả thù cho bố để rồi biến thành một con người ác độc luôn sống trong vũng máu. Những công ty làm ăn với tập đoàn Kim thị, những người lừa dối đều bị chính tay anh giết chết. Cho đến khi anh bắt gặp ánh mắt của cô, Park Chaeyoung, anh đã bị lưu luyến, nhưng đến khi nhận ra đó là cô bé con gái của đối thủ năm xưa, anh lại trở nên điên khùng và ra tay giết người nhiều hơn, Taehuyng cũng suýt bị Yugyeom giết. Yugyeom bị căn bệnh bối rối trước nhiều vấn đề nhưng lại giỏi gian trên thương trường. Anh nghĩ cách đưa cô về lợi dụng nhưng lại bị trái tim cô giữ chặt làm cho mờ mắt. Taehuyng cảm thấy Yugyeom thật tội nghiệp!

______________________________

Tui hơi ác nhỉ? Xin lỗi mấy cô mấy cậu, tui mắc chuẩn bị năm học mới, cuối cấp nên khó khăn trong việc up chap liên tục, sẽ cố gắng viết, chỉ mong mọi người ủng hộ!

#Sweetie♎

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com