Fanfiction Vkook Em La Cua Anh
Sau khi nghe dàn xếp xong xuôi với Nam Joon, Taehyung trở về phòng làm việc. Điều cậu quên mất đó chính là... bố cậu. Quả như dự đoán của cậu. Ông Kim đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, đôi mắt dán chặt vào Jungkook.
- Cậu rất chăm chỉ. Rất tốt.- Ông gật gù khi thấy thái độ làm việc của Jungkook.
- Chủ tịch quá khen.- Jungkook cười ngượng trả lời. Từ sáng đến giờ Chủ tịch Kim hay hỏi cậu nhiều câu rất lạ. Chủ yếu là điều tra về cậu. Cậu không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời, dù gì cũng chẳng quan trọng lắm.
Thấy Taehyung bước vào, Jungkook như tìm được cứu tinh. Cậu nhanh chóng chạy đến bên Taehyung, cúi đầu chào:
- Tổng giám đốc, anh đến rồi. Chủ tịch đang đợi anh, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Lấy nước cho tôi!- Taehyung ra lệnh rồi hất tay bảo Jungkook ra ngoài.
Khi thấy Jungkook đã đi khỏi, Taehyung mới trưng bộ mặt đen xì ra:
- Bố!
- Sao? Con không thấy mình vô duyên à? Ta còn chưa nói chuyện xong mà.- Ông Kim trợn mắt lên nhìn con trai.- Mà ta thấy thằng bé khá ổn đấy.
- Bố!- Taehyung gằn giọng lần hai. Cậu rất yêu quý bố mình. Cậu mất mẹ từ nhỏ, ông luôn yêu quý chăm sóc cậu, hiểu cậu và luôn ủng hộ cậu. Biết cậu thích Jungkook, ông hoàn toàn không phản đối mà còn hùa vào cùng. Cậu thật sự rất biết ơn ông. Có thể nói hiếm ai lại có người bố như vậy. Nhưng... không vì vậy mà cậu ủng hộ việc ông làm thế này:- Chuyện tình cảm của con, vẫn chưa xác định được. Cậu ta yêu con hay không. Con không biết. Để con lo đi.
- Được thôi- Ông Kim vui vẻ gật đầu. Ông đứng dậy, bước về phía cửa. Trước khi về không quên với lại một câu:- Con lo việc của con, ta lo việc của ta. Ta không nói sẽ không đi gặp thằng bé nữa. Nghe chưa thằng ranh!
-Bố!- Taehyung hét lên lần ba. Cậu sẽ nổ đầu mất.
Cạch.
Jungkook mở cửa bước vào. Chủ tịch đã về, chỉ còn mỗi Taehyung đang ngồi làm việc. Cậu bước đến đặt cốc nước lên bàn Taehyung, nói nhỏ:
-Nước của anh.
- Cảm ơn.- Taehyung trả lời, cùng lúc đó cậu ngẩng mặt lên nhìn Jungkook:- Jungkook!
- Dạ!- Vì Taehyung đột ngột nhìn, Jungkook chỉ biết ngại ngùng quay đi, tránh ánh mắt đó.
- Có nhớ tôi không?- Thốt xong câu này Taehyung chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Đây là lần đầu tiên cậu hỏi một người con trai như vậy. Hỏi rồi lại không muốn nghe câu trả lời. Cậu sợ... sợ câu trả lời lại khiến cậu đau lòng.
- Ai trong trường cũng nhớ anh. Kể cả em.
- Ý tôi không phải vậy. Hai năm xa tôi cậu có nhớ... theo kiểu nam nữ...
- Có - Như phản xạ có điều kiện, câu nói phát ra khiến cả chủ nhân của nó cũng giật mình. Cậu vừa nói cái gì vậy? Cái mồm này từ bao giờ lại không nghe cậu thế?
Nhưng Taehyung nghe xong không nói gì mà bỏ ra ngoài. Jungkook thấy thật lạ. Cậu đã nói sai gì?
Đến phòng WC, Taehyung đóng chặt cửa lại. Cậu đưa tay che miệng, cười hạnh phúc. Thật sự không nhịn được nữa, nếu không phải vì kế hoạch kia, cậu đã ôm Jungkook cười điên dại rồi. Jungkook nhớ cậu! Thật tốt. Trong lòng cậu ta có cậu...
Vậy là kế hoạch có thể bắt đầu được rồi.
Buổi tối, Taehyung gọi tất cả mọi người đến để ăn mừng cậu về nước. Bảy người tập trung với nhau tại quán cũ để ăn.
Họ không muốn ăn tại các nhà hàng vì nó quá xa hoa, không thoải mái.
- Thằng nhóc này. Em dám bỏ bọn anh đi à?- Jin nhấp một ngụm rượu, chỉ vào Taehyung nói. Lâu lắm rồi mọi người mới tập trung với nhau vui vẻ phè phỡn như vậy. Hôm nay họ phải uống say và tâm sự với nhau thật lâu.
- Em xin lỗi.
- Tae Tae. Có người yêu chưa?- Suga hỏi.
- Em? Suýt có.
- Sao lại thế?
- Người ta không yêu em. Em chỉ đơn phương thôi. Hai năm rồi- Taehyung nói, đôi mắt nhìn về khoảng không xa xăm
- Nói vậy là em đã yêu trước lúc sang Anh?
- Đúng vậy. Đặc biệt nữa... cậu ta là nam.- Taehyung nói, mắt liếc nhìn về phía Jungkook đang đờ người ra kia.
Theo như Nam Joon nói, hôm cuối cùng cậu ở lại đây cậu đã uống say và ăn nói linh tinh. Rất có thể ngày hôm đó Jungkook đưa về, cậu đã nói gì đó không nên nói. Để xác thực chuyện đó, cậu đã khơi gợi lại.
Nam Joon nói không sai. Jungkook đã biết... tình cảm của cậu rồi...
- Ôhhhh.
Cả lũ ồ lên khi nghe thấy chuyện đó. Ai cũng tò mò quay đầu sang nhìn Jungkook khiến cho cậu chột dạ:
-Nhìn gì em chứ?
- Hai đứa ở cùng mà. Em phải biết chứ.
- Không!- Jungkook nói, mặt đỏ bừng lên. Cậu không nghĩ Taehyung lại nói ra chuyện này ngay trước mặt mọi người. Nó làm cậu mụ mị đầu óc.
- Cậu ta làm sao biết được! Còn chả thèm quan tâm em.- Taehyung phụng phịu nói.
- Ai bảo thế? Lúc anh ốm em còn chăm sóc anh đó- Bị nói vậy, Jungkook mặt đỏ bừng, gân cổ lên cãi.
- Nói như cậu thì... cậu quan tâm tôi. Phải không?- Nghe được câu nói mình cần. Taehyung gian xảo nhìn Jungkook, chờ đợi câu trả lời.
- Em... tất nhiên.
- Vậy nói xem, tôi yêu ai?- Đây mới chính là thứ cậu cần. Thật dễ dàng để đưa Jungkook vào tròng. Cậu ta vẫn ngây thơ như vậy...
- Đúng. Nói xem
Cả lũ cũng nhao nhao hỏi dồn.
Jungkook lúc này mới tròn mắt nhìn Taehyung. Có gì đó không đúng ở đây. Trong đôi mắt kia, toàn là ý cười nham hiểm. Taehyung phát hiện cậu biết anh yêu cậu sao? Không thể nào.
- Cái này.... em thực sự không biết.
- Không muốn nói chứ gì...
- Thôi đi mấy đứa!- Nam Joon từ đầu chí cuối đều im lặng giờ lên tiếng:- Em nó đã bảo không biết rồi. Đừng ép.
- Vâng.
Bí ẩn về người đó kết thúc sau câu nói của Nam Joon. Không ai ho he hỏi Jungkook chuyện đó nữa. Nhưng chuyện đó cũng giúp cho Taehyung biết được một bí ẩn nho nhỏ.
- Cậu rất chăm chỉ. Rất tốt.- Ông gật gù khi thấy thái độ làm việc của Jungkook.
- Chủ tịch quá khen.- Jungkook cười ngượng trả lời. Từ sáng đến giờ Chủ tịch Kim hay hỏi cậu nhiều câu rất lạ. Chủ yếu là điều tra về cậu. Cậu không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời, dù gì cũng chẳng quan trọng lắm.
Thấy Taehyung bước vào, Jungkook như tìm được cứu tinh. Cậu nhanh chóng chạy đến bên Taehyung, cúi đầu chào:
- Tổng giám đốc, anh đến rồi. Chủ tịch đang đợi anh, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Lấy nước cho tôi!- Taehyung ra lệnh rồi hất tay bảo Jungkook ra ngoài.
Khi thấy Jungkook đã đi khỏi, Taehyung mới trưng bộ mặt đen xì ra:
- Bố!
- Sao? Con không thấy mình vô duyên à? Ta còn chưa nói chuyện xong mà.- Ông Kim trợn mắt lên nhìn con trai.- Mà ta thấy thằng bé khá ổn đấy.
- Bố!- Taehyung gằn giọng lần hai. Cậu rất yêu quý bố mình. Cậu mất mẹ từ nhỏ, ông luôn yêu quý chăm sóc cậu, hiểu cậu và luôn ủng hộ cậu. Biết cậu thích Jungkook, ông hoàn toàn không phản đối mà còn hùa vào cùng. Cậu thật sự rất biết ơn ông. Có thể nói hiếm ai lại có người bố như vậy. Nhưng... không vì vậy mà cậu ủng hộ việc ông làm thế này:- Chuyện tình cảm của con, vẫn chưa xác định được. Cậu ta yêu con hay không. Con không biết. Để con lo đi.
- Được thôi- Ông Kim vui vẻ gật đầu. Ông đứng dậy, bước về phía cửa. Trước khi về không quên với lại một câu:- Con lo việc của con, ta lo việc của ta. Ta không nói sẽ không đi gặp thằng bé nữa. Nghe chưa thằng ranh!
-Bố!- Taehyung hét lên lần ba. Cậu sẽ nổ đầu mất.
Cạch.
Jungkook mở cửa bước vào. Chủ tịch đã về, chỉ còn mỗi Taehyung đang ngồi làm việc. Cậu bước đến đặt cốc nước lên bàn Taehyung, nói nhỏ:
-Nước của anh.
- Cảm ơn.- Taehyung trả lời, cùng lúc đó cậu ngẩng mặt lên nhìn Jungkook:- Jungkook!
- Dạ!- Vì Taehyung đột ngột nhìn, Jungkook chỉ biết ngại ngùng quay đi, tránh ánh mắt đó.
- Có nhớ tôi không?- Thốt xong câu này Taehyung chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Đây là lần đầu tiên cậu hỏi một người con trai như vậy. Hỏi rồi lại không muốn nghe câu trả lời. Cậu sợ... sợ câu trả lời lại khiến cậu đau lòng.
- Ai trong trường cũng nhớ anh. Kể cả em.
- Ý tôi không phải vậy. Hai năm xa tôi cậu có nhớ... theo kiểu nam nữ...
- Có - Như phản xạ có điều kiện, câu nói phát ra khiến cả chủ nhân của nó cũng giật mình. Cậu vừa nói cái gì vậy? Cái mồm này từ bao giờ lại không nghe cậu thế?
Nhưng Taehyung nghe xong không nói gì mà bỏ ra ngoài. Jungkook thấy thật lạ. Cậu đã nói sai gì?
Đến phòng WC, Taehyung đóng chặt cửa lại. Cậu đưa tay che miệng, cười hạnh phúc. Thật sự không nhịn được nữa, nếu không phải vì kế hoạch kia, cậu đã ôm Jungkook cười điên dại rồi. Jungkook nhớ cậu! Thật tốt. Trong lòng cậu ta có cậu...
Vậy là kế hoạch có thể bắt đầu được rồi.
Buổi tối, Taehyung gọi tất cả mọi người đến để ăn mừng cậu về nước. Bảy người tập trung với nhau tại quán cũ để ăn.
Họ không muốn ăn tại các nhà hàng vì nó quá xa hoa, không thoải mái.
- Thằng nhóc này. Em dám bỏ bọn anh đi à?- Jin nhấp một ngụm rượu, chỉ vào Taehyung nói. Lâu lắm rồi mọi người mới tập trung với nhau vui vẻ phè phỡn như vậy. Hôm nay họ phải uống say và tâm sự với nhau thật lâu.
- Em xin lỗi.
- Tae Tae. Có người yêu chưa?- Suga hỏi.
- Em? Suýt có.
- Sao lại thế?
- Người ta không yêu em. Em chỉ đơn phương thôi. Hai năm rồi- Taehyung nói, đôi mắt nhìn về khoảng không xa xăm
- Nói vậy là em đã yêu trước lúc sang Anh?
- Đúng vậy. Đặc biệt nữa... cậu ta là nam.- Taehyung nói, mắt liếc nhìn về phía Jungkook đang đờ người ra kia.
Theo như Nam Joon nói, hôm cuối cùng cậu ở lại đây cậu đã uống say và ăn nói linh tinh. Rất có thể ngày hôm đó Jungkook đưa về, cậu đã nói gì đó không nên nói. Để xác thực chuyện đó, cậu đã khơi gợi lại.
Nam Joon nói không sai. Jungkook đã biết... tình cảm của cậu rồi...
- Ôhhhh.
Cả lũ ồ lên khi nghe thấy chuyện đó. Ai cũng tò mò quay đầu sang nhìn Jungkook khiến cho cậu chột dạ:
-Nhìn gì em chứ?
- Hai đứa ở cùng mà. Em phải biết chứ.
- Không!- Jungkook nói, mặt đỏ bừng lên. Cậu không nghĩ Taehyung lại nói ra chuyện này ngay trước mặt mọi người. Nó làm cậu mụ mị đầu óc.
- Cậu ta làm sao biết được! Còn chả thèm quan tâm em.- Taehyung phụng phịu nói.
- Ai bảo thế? Lúc anh ốm em còn chăm sóc anh đó- Bị nói vậy, Jungkook mặt đỏ bừng, gân cổ lên cãi.
- Nói như cậu thì... cậu quan tâm tôi. Phải không?- Nghe được câu nói mình cần. Taehyung gian xảo nhìn Jungkook, chờ đợi câu trả lời.
- Em... tất nhiên.
- Vậy nói xem, tôi yêu ai?- Đây mới chính là thứ cậu cần. Thật dễ dàng để đưa Jungkook vào tròng. Cậu ta vẫn ngây thơ như vậy...
- Đúng. Nói xem
Cả lũ cũng nhao nhao hỏi dồn.
Jungkook lúc này mới tròn mắt nhìn Taehyung. Có gì đó không đúng ở đây. Trong đôi mắt kia, toàn là ý cười nham hiểm. Taehyung phát hiện cậu biết anh yêu cậu sao? Không thể nào.
- Cái này.... em thực sự không biết.
- Không muốn nói chứ gì...
- Thôi đi mấy đứa!- Nam Joon từ đầu chí cuối đều im lặng giờ lên tiếng:- Em nó đã bảo không biết rồi. Đừng ép.
- Vâng.
Bí ẩn về người đó kết thúc sau câu nói của Nam Joon. Không ai ho he hỏi Jungkook chuyện đó nữa. Nhưng chuyện đó cũng giúp cho Taehyung biết được một bí ẩn nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com